Vẻ đẹp của thiên nhiên với đủ màu sắc và hình dáng luôn là đề tài thu hút trong văn học, đặc biệt là trong các bài văn miêu tả. Đây là chủ đề thường xuyên được thảo luận, phân tích và thể hiện ý kiến của học sinh lớp 7.
Hy vọng 6 bài văn mẫu này sẽ giúp các em ôn tập và tham khảo một cách hiệu quả nhất. Trên đây là nội dung chi tiết của bài văn mẫu Tả cảnh đẹp của núi rừng quê hương em. Chúc các em làm bài tốt và đạt được kết quả cao nhất.
Cấu trúc miêu tả vẻ đẹp của núi rừng quê hương em
1. Bắt đầu: Giới thiệu cảnh đẹp mà em ấn tượng: Cảnh gì? Ở đâu? Khi nào em đến đó? (Một buổi sáng trong lành, tôi bước vào con đường quen thuộc và chiêm ngưỡng cánh đồng lúa chín vàng bát ngát).
2. Nội dung bài:
a) Miêu tả tổng quan:
Màu sắc, hương vị của cảnh quan như thế nào? (Không khí trong lành, mát mẻ. Mùi của lúa chín thơm ngát khiến tôi cảm thấy sảng khoái. Cánh đồng lúa trải dài mênh mông như tấm lụa vàng...).
b) Miêu tả chi tiết:
- Cảnh quan được mô tả chi tiết qua không gian, thời gian, màu sắc, hương vị...(Những thửa ruộng liền kề nhau. Giữa cánh đồng là những con kênh dẫn nước, lúa chín vàng óng, hạt lúa mập mạp, mình chắc mẩy...).
- Hoạt động hàng ngày của những người làm nông (Các bác nông dân ra đồng từ sáng sớm. Với gánh hàng trên vai và liềm trong tay... Họ cùng nhau đi và trò chuyện, bắt đầu một ngày làm việc mới với niềm vui).
3. Tổng kết: Cảm nhận của tác giả về cảnh đẹp đã miêu tả (yêu thích, ghi nhớ, kỷ niệm, mong muốn được trở lại...); (Đứng giữa cánh đồng như đứng giữa một phần của rừng, đó là hứa hẹn cho một mùa gặt bội thu).
Miêu tả vẻ đẹp của núi rừng quê hương em - Mẫu số 1
Là người dân của Việt Nam, chắc hẳn mọi người đều đã nghe về Núi Tản Viên – một ngọn núi thiêng liên quan đến truyền thuyết về Sơn Tinh – Thủy Tinh, một phần của di sản văn hóa dân tộc.
Núi Tản Viên, hay còn được gọi là núi Ba Vì, nằm trong tỉnh Hà Tây (nay là phần của Hà Nội), giáp ranh với Hòa Bình. Từ thị xã Sơn Tây, chỉ mất chưa đầy hai mươi cây số để đến chân núi. Trong những ngày hè, khi trời nắng đẹp và quang đãng, dãy núi Ba Vì hiện ra với vẻ đẹp hùng vĩ, uy nghi và thơ mộng, là một vẻ đẹp tự nhiên có từ hàng nghìn năm qua.
Đứng trên bờ sông Hồng, gió thổi mát mẻ, nhìn xa xăm, ta có thể nhìn thấy dãy núi xanh mướt vươn lên trời xanh. Đỉnh núi chia làm ba ngọn, với ngọn Ngọc Hoa cao nhất ở giữa, hai bên lần lượt là ngọn Ông và ngọn Bà. Sáng sớm, mây trắng bao quanh, Ba Vì hiện ra sau những tia sương mờ mịt, tạo nên một vẻ đẹp huyền ảo.
Buổi trưa, nắng trung du lan tỏa như một lớp vàng rực rỡ. Không khí trong lành, nắng chiếu xuống làm sáng những ngọn núi, tạo ra một cảnh quan lấp lánh trên những tán cây của rừng núi. Về chiều, màu sắc của núi càng trở nên đậm đà, nổi bật trên bầu trời đỏ của hoàng hôn. Núi Ba Vì lúc đó trở nên kỳ vĩ và lạ lùng hơn bao giờ hết!
Ven chân núi là những dãy đồi nhấp nhô, màu vàng nâu của cỏ trải dài xen kẽ với màu xanh của rừng. Hàng nghìn con bò của trang trại đang gặm cỏ trên những triền đồi. Màu tím của hoa sim và hoa mùa nở rộ dưới ánh nắng.
Hồ Suối Hai như một tấm gương lớn phản chiếu bầu trời xanh, những dãy núi phía xa. Gió thổi làm mặt nước đùa giỡn, tạo ra những đợt sóng nhỏ. Có đủ loại chim như mòng, két, le le... mải mê tìm kiếm thức ăn. Thỉnh thoảng, chúng bay lên cao, vút lên giữa không gian bao la.
Trong những năm gần đây, khu du lịch Đồng Mô và Ngải Sơn ở Ba Vì đã trở thành điểm đến hấp dẫn của du khách từ trong và ngoài nước. Du khách sẽ được thưởng ngoạn vẻ đẹp tự nhiên đa dạng: những rừng cây u ám, những con đường đá dốc dựng, những thác nước vẻ vang, lấp lánh dưới ánh nắng tạo ra bảy sắc cầu vồng. Ao Vua với nước trong veo sâu thẳm, những hang động sâu thẳm trong lòng núi... mọi thứ đều hấp dẫn đến không ngờ! Khi ngắm nhìn khung cảnh thơ mộng của núi rừng, mọi mệt mỏi dường như tan biến, trong lòng lại tràn ngập niềm vui và tình yêu cuộc sống.
Vẻ đẹp của núi Ba Vì quê em không kém cạnh với núi Phú Sĩ ở Nhật Bản. Hình ảnh của núi Ba Vì đã in sâu vào trong tâm trí của mỗi người dân sinh sống và lớn lên trên vùng đất truyền thuyết và truyền kỳ. Dù chỉ là truyền thuyết nhưng em vẫn tin rằng, ngay bây giờ trên đỉnh núi thiêng, vị thần Sơn Tinh với dũng cảm phi thường vẫn hạnh phúc bên nàng Mị Nương xinh đẹp.
Miêu tả vẻ đẹp của quê hương trong núi - Mẫu số 2
Ký ức thời thơ ấu - Mỗi khi nhớ đến những kỷ niệm đẹp của tuổi thơ, trái tim tôi lại xao xuyến. Dù có bao nhiêu kỷ niệm dịu dàng, nhưng chỉ có rừng thông xanh là điều tôi yêu quý nhất.
Vào những buổi chiều dần tà, tôi cùng các bạn đến rừng thông câu cá. Ngồi trên những tảng đá ven dòng suối thả mồi, chúng tôi trò chuyện vui vẻ, từ trên trời đến dưới biển. Khi phao bắt đầu rung, chúng tôi giật cần. Những chú cá rô phi lấp lánh viền đỏ giãy đạp trên cỏ xanh.
Hoàng hôn buông, chúng tôi rời về với những con cá rô phi mập mạp. Thật đẹp những buổi chiều đi nhặt củi về, ngồi nghỉ dưới gốc thông, tôi lắng nghe tiếng dòng suối thì thầm tâm tình. Tiếng thông reo vi vu như một bản hòa nhạc không thể bỏ qua. Một lần bị mẹ mắng, tôi bỏ chạy vào rừng thông.
Ngồi dưới gốc cây, nghe tiếng đàn du dương ấy, mọi tức giận và mệt mỏi đều như tan biến. Tiếng đàn thông, tiếng dòng suối ru tôi vào giấc ngủ. Khi tỉnh giấc, mặt trời sắp lặn, tôi vội vã chạy về nhà.
Vào những buổi sáng, tôi thường đi học sớm, trên lối trong rừng thông, tôi lắng nghe tiếng chim ríu rít: 'Ríu ran kẽ la- Là lời của chim'. Tôi nhặt một bông hoa bên bờ suối. Chao, bông hoa mới thật đẹp. Những giọt sương trên cánh hoa long lanh như những viên ngọc. Rừng thông xanh rì reo vi vu trong gió. Ôm lấy cây thông, áp tai vào, tôi nghe thấy tiếng thổn thức của mầm xanh.
Đến giờ học, tôi chạy vụt đi, bông hoa vẫn nằm trên cành thông, những hạt phấn vàng bay bay... Có những buổi học về sớm, tôi lang thang trong rừng thông. Chọn một cây cao nhất, tôi ôm lấy thân cây và đo xem mình có cao bằng nó không, tưởng mình phải bằng nửa cây thông, không ngờ chỉ bằng một phần tư.
Nằm dưới gốc cây thông, nằm ngửa ngắn trên thảm cỏ xanh mướt, tôi mở sách ra đọc. Tiếng gió reo nhẹ, làm cho câu chuyện cổ tích tôi đọc như hiện lên trước mắt. Buổi tối, nhóm bạn gái thường rủ nhau ra rừng thông để thưởng thức gió, còn bọn trai thì chỉ cần nhìn thấy chúng tôi ở đầu rừng đã nhảy ra với tư thế như múa, hét lên làm cho nhóm gái hoảng sợ chạy tán loạn.
Chủ nhật là ngày được nghỉ, chúng tôi thường vào rừng chơi trò đánh trận giả. Cây thông cứ reo mừng như đón tiếp tôi. Suối cũng chảy róc rách như kể lại chiến công của tôi, trong khi tôi thì kiêu ngạo nhìn xung quanh. Khi mùa lũ đến, các cây thông giận dữ đung đưa cành lá, làm cho nước suối sợ hãi sủi bọt. Khi mùa xuân đến, các cây thông bỗng nở nụ cười, reo vui suốt ngày đêm.
Mùa xuân đã mặc cho cây thông một tấm áo xanh biếc. Được chiếu sáng bởi ánh mặt trời, được hít thở làn gió mát, được ngắm nhìn những bông hoa rực rỡ, được nghe tiếng suối chảy và tiếng cười của chúng tôi, cây thông lại cảm thấy hạnh phúc với việc reo hát cùng đàn chim xinh đẹp...
Đó! Rừng thông xanh của tôi chính là như vậy! Nó như một “người bạn đồng hành” đối với tôi, trong những lúc vui vẻ hay buồn bã, rừng thông xanh luôn ở bên cạnh chia sẻ. Đã qua bao mùa xuân, rừng thông xanh của tôi vẫn giữ được “tính cách' cũng như vẻ đẹp màu xanh của mình. Nó mãi mãi là kỷ niệm tươi đẹp nhất trong cuộc sống của tôi.
Miêu tả vẻ đẹp của núi rừng quê hương em - Mẫu 3
Mùa hè năm ngoái thực sự là một mùa hè đầy ý nghĩa với chuyến đi đến rừng Cúc Phương. Một cuộc gặp gỡ thú vị với một khúc rừng nguyên sinh hiếm hoi vẫn tồn tại của Việt Nam.
Có lẽ ấn tượng đầu tiên chính là khung cảnh của một khúc rừng xanh mướt như một viên ngọc bích trên nền trời xanh thăm thẳm! Từ cổng vào tới khu nghỉ dưỡng nhà sàn, khoảng hai mươi cây số. Sau khi sắp xếp xong đồ đạc, chúng tôi được phân thành các nhóm và nhận thời gian biểu cho các hoạt động khám phá tại đây. Mỗi nhóm chọn một khu vực yêu thích và bắt đầu hành trình của mình.
Đây là một khúc rừng có đặc điểm riêng của khí hậu nhiệt đới Việt Nam, với những cây dây leo trải rộng qua các thân cây lớn, chúng bám chặt vào cây chủ để vươn lên. Có những bụi dây leo đã sống như vậy từ lâu đời, chỉ biết chúng rối ren vào nhau đến nỗi khó phân biệt đâu là lá của cây chủ, đâu là của cây leo!
Các loài cây ở đây đều có lá rộng, tán lá to, chúng phân bố thành từng tầng khác nhau vì mỗi loài cây thích nghi với lượng ánh sáng khác nhau. Có những cây tìm ánh sáng, chúng vươn lên cao, để lại một ít ánh sáng cho những loài cây ưa bóng râm hơn phía dưới. Nhưng chúng vẫn cùng tồn tại hòa hợp.
Dưới khu rừng này, đôi khi bạn có thể bắt gặp vài chú sóc nhỏ, vài chú cáo với ánh mắt đầy cảnh giác. Những chú sóc nhanh nhẹn tìm kiếm những hạt quả trên mặt đất, hai chân trước vụt lên như hai chiếc tay để nắm lấy những mẩu thức ăn và đưa vào miệng.
Những chú cáo trông như đang tìm kiếm bạn đồng hành để chia sẻ nỗi lòng! Có những khu vực được cho là có rắn, gà rừng hoặc chim chóc... Chúng tôi tự do lang thang và thưởng thức không khí trong lành, yên bình, rời xa nhịp sống ồn ào của thành phố.
Cuối ngày, mỗi người đều mệt mỏi vì chúng tôi không quen với việc đi bộ xa và leo dốc nhưng mọi người đều vui vẻ và không ngớt chia sẻ những trải nghiệm thú vị trong ngày khám phá. Một chuyến đi có thể chưa đủ để hiểu hết vẻ đẹp của rừng Việt Nam nhưng chúng tôi đã cảm nhận được sự gần gũi hơn với thiên nhiên và nhịp sống của rừng.
Miêu tả vẻ đẹp của núi rừng quê hương tôi - Mẫu 4
Các khu rừng trên khắp Việt Nam đều tươi tốt, mang lại không khí mát mẻ cho đất đai và con người. Nhờ khí hậu ôn hòa, Việt Nam là nơi lý tưởng cho sự phát triển của nhiều loại rừng, cũng như là nơi lý tưởng cho vô số loài động vật hoang dã sinh sống. Mỗi khu rừng mang những vẻ đẹp kỳ bí và hoang sơ, những điều diệu kỳ mà tự nhiên đã dành cho chúng ta, những người biết trân trọng, yêu thương và khám phá.
Trong khu rừng này, có quá nhiều cảnh đẹp và ấn tượng. Bước vào rừng, ta đi giữa bao la thiên nhiên tươi mới và huyền diệu. Đường đi được phủ bởi đất ẩm và nấm mọc rất nhiều. Cây nấm rừng giống như một thành phố nấm, mỗi chiếc như một lâu đài kiến trúc hiện đại. Tác giả như thể trở thành một người khổng lồ lạc vào thành phố nhỏ của vương quốc những người tí hon với các đền đài, miếu mạo, và cung điện lấp lánh dưới chân.
Khung cảnh trở nên vô cùng huyền bí, giống như lạc vào một trong những câu chuyện cổ tích của nhà văn Andersen. Ngôn từ ở đây rất đặc sắc với những so sánh tài tình. Vì là rừng hoang dã, các tầng lá rợp che làm cho không khí trở nên mờ mịt, ánh nắng mặt trời lóe lên qua kẽ lá soi sáng mặt đất.
Tiến sâu vào khu rừng, âm thanh bắt đầu phát ra, không phải là sự im lặng đến huyền bí như chúng ta nghĩ. Các loài động vật rừng bắt đầu vận động, tạo ra hình ảnh sống động. Các chú vượn bạc má di chuyển linh hoạt và nhanh nhẹn. Các con chồn sóc với bộ lông đuôi to rợp như vũ phục bay qua mắt chúng.
Cảnh vật của những con nai vàng ăn cỏ non, bước qua thảm lá vàng tuyệt đẹp. Điều này đã đảm bảo rằng cảnh rừng sẽ đầy những điều kì diệu. Điều kế tiếp, ta sẽ gặp khu rừng khô nổi tiếng với vẻ đẹp màu vàng mùa thu. Tác giả đã phát hiện ra nó với niềm vui và kinh ngạc. Ông không thể tin vào mắt mình và phải nhắm mắt lại để đảm bảo rằng toàn cảnh ấy thật sự là màu vàng.
Khung cảnh được phủ bởi màu vàng ấm áp, bình yên và tràn đầy sức sống với những điểm nhấn của thảm lá xanh tươi hiện lên giữa cảnh sắc. Rừng được ví như “thiên đường vàng rợi”. Tác phẩm 'Kỳ diệu của rừng xanh” dù chỉ là một đoạn văn nói về một khu rừng với những cảnh đẹp nguyên sơ nhưng cũng vô cùng đẹp đẽ, lãng mạn của nhà văn Nguyễn Phan Hách.
Chỉ có sự quan sát tinh tế và miêu tả chân thực, tác giả mới khiến độc giả dễ dàng cảm nhận được vẻ đẹp huyền bí và hoang sơ của thiên nhiên. Đọc xong tác phẩm này, tôi cảm thấy tinh thần được mở rộng, tình yêu với cánh rừng lại càng thêm sâu sắc. Tôi hy vọng mọi người sẽ cùng nhau bảo vệ vẻ đẹp tự nhiên của rừng, để chúng mãi mãi xanh tươi.
Miêu tả vẻ đẹp của núi rừng quê hương tôi - Mẫu 5
Quê hương tôi, Phú Thọ, được phủ bởi những cánh rừng cọ bạt ngàn màu xanh biếc. Rừng cọ đã trở thành người bạn thân thiết của cư dân địa phương qua nhiều thế hệ.
Nhìn từ bên kia sông Thao, nhìn về phía núi xa xa, chúng tôi có thể thấy những dải rừng cọ nhỏ nhỏ. Quê hương tôi nổi tiếng với những đồi trùng điệp, những đồi tròn mượt mà. Không phải là đồi thông hay bạch đàn, mà chỉ là những rừng cọ mát rượi với tán lá xanh um.
Tôi vẫn nhớ những buổi chiều, khi tôi và đám bạn ở làng lại cùng nhau ra rừng hái quả cọ. Trong rừng cọ, có hàng nghìn loại cây, từ cây tế, sim, đến mua và cả mật ong rừng. Nhưng chúng tôi chỉ quan tâm đến việc hái quả cọ. Dù thân cây cọ không phẳng, nhưng chúng tôi vẫn leo lên hái quả một cách khéo léo.
Trong tuổi thơ, tôi yếu đuối và gầy còm, chỉ dám đứng dưới gốc cây, chờ bạn bè ném quả xuống để nhặt, gom lại để chia nhau. Mỗi khi đi qua những ngọn đồi bạt ngàn cọ cao vút, thẳng tắp với những tán lá xanh mướt, tôi luôn cảm thấy lòng xao xuyến.
Kí ức về tuổi thơ của tôi tràn ngập màu xanh của rừng cọ, cọ xòe ô che nắng, làm cho tuổi thơ của tôi mát lành như lời ru của mẹ, như lời dạy hát, múa của cô giáo... Dù sống trong thành phố, nhưng kí ức về sông Lô, đồi chè, rừng cọ vẫn mãi trong tâm trí tôi.
Sau này, tôi đọc nhiều bài thơ, văn của nhiều tác giả viết về trung du, về rừng cọ. Tôi đặc biệt ưa thích bài văn 'Rừng cọ quê tôi' của Nguyễn Thái Vân. Đó là sự mô tả tuyệt vời về cây cọ, biểu tượng cho Phú Thọ quê hương tôi.
Rừng cọ, cho dù là đứa trẻ lên ba, hay một cụ già râu tóc bạc phơ, cũng đều hiểu được sự quan trọng của nó đối với Phú Thọ - quê hương của chúng tôi. Dù đi đâu, làm gì, người dân Phú Thọ vẫn nhớ mãi về rừng cọ, nơi kí ức tuổi thơ trở về.
Tôi luôn ghi nhớ về rừng cọ thân thương của quê hương. Trong lòng tôi, vẫn vang lên bài hát: “Cọ xòe ô che nắng, râm mát đường em đi…
Khác biệt rõ rệt giữa cuộc sống ở thành phố và ở đây. Thành phố náo nhiệt, hối hả, còn nơi đây, mọi thứ chậm rãi, yên bình, chỉ có tiếng chim ríu rít và hơi thở của thiên nhiên.
Sau chuyến đi dài ngày, Hà Nội vẫn ồn ào với xe cộ, những tòa nhà cao tầng xếp chồng lên nhau, hàng quán mở cửa, ánh đèn sáng lung linh. Nhưng bỗng dưng, lòng lại nhớ về Tây Bắc! Chưa từng có chuyến đi nào để lại nhiều cảm xúc như vậy trong tôi.
Mỗi người trong chúng tôi đều rất háo hức và hồi hộp. Những tiếng cười, lời chúc và sự chào đón nồng hậu của mọi người như thêm động lực cho chúng tôi khám phá vẻ đẹp của miền Tây Bắc.
Con đường lên Tây Bắc không chỉ quanh co, trắc trở mà còn đẹp đến lạ kỳ, mênh mông thơ mộng. Khi lái xe trải qua những con đèo sâu, những dòng suối chảy róc rách, tôi ngây ngất bởi vẻ đẹp của nơi này.
Khi đặt chân đến đây, tôi nhận ra sự khác biệt trong cuộc sống so với thành phố. Ở đây, mọi thứ đều giản dị, bình yên, không gian rộng lớn, chỉ có những dãy núi và núi.
Núi dựng đứng, núi sát cạnh nhau, núi cao chồng chéo. Không chỉ khác về cảnh đẹp mà cuộc sống của người dân ở đây cũng rất độc đáo. Họ sống đơn giản, hòa mình vào tự nhiên. Dù mưu sinh trên những dốc đá nhưng họ vẫn tươi tắn, hồn nhiên, đầy sức sống và thân thiện. Tôi không thể quên được nụ cười trong sáng, đáng yêu của những đứa trẻ khi chúng tôi mang đến những phần quà nhỏ.
Khi đi qua những dãy núi xanh mướt, vẻ đẹp ấy khiến tôi không còn sợ độ cao nữa. Sống giữa vùng núi, tôi hoàn toàn bị cuốn hút bởi cảnh đẹp và con người ở đây. Với Tây Bắc, tôi yêu thiên nhiên, yêu cuộc sống và yêu những con người chân thật ở đây. Hơn hết, tôi cảm thấy hạnh phúc vì đã thực hiện được ước mơ từ thời thơ ấu là được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của quê hương tôi.