Hy vọng tài liệu này sẽ hỗ trợ học sinh lớp 8 trong quá trình học tập. Kính mời thầy cô và các bạn học sinh tham khảo.
Câu chuyện cảm động về lòng hiếu thảo của cha mẹ - Mẫu số 1
Tôi là con trai duy nhất của ba mẹ. Mẹ tôi thương tôi rất nhiều. Bất kể tôi muốn gì, mẹ cũng sẵn lòng đồng ý. Trái lại, ba tôi rất nghiêm khắc. Ba không cho tôi đi chơi với bạn bè. Mỗi khi tôi về nhà, ba thường kiểm tra bài tập của tôi. Chính vì thế tôi luôn quý mẹ hơn, và luôn tâm sự với mẹ mọi chuyện.
Trong một buổi sân trường, khi tôi đang chơi bi, thằng Tuấn và thằng Hùng gọi tôi:
- Hoàng ơi, có muốn ăn bánh mì chín không?
- Nghe thấy về bánh mì chín, tôi đã thèm rồi. Tôi hỏi:
- Ở đâu vậy?
- Đến đây rồi sẽ biết thôi.
Hai đứa bạn dẫn tôi đến gốc cây bàng ở cuối sân. Cả ba chúng tôi cùng leo lên cây. Ánh nắng vàng chiếu xuống làm quả bàng trở nên đẹp hơn, hấp dẫn hơn. Chúng tôi lần lượt chuyền quả từ cành này sang cành khác để chọn những quả chín để ăn. Bỗng nhiên, tôi nghe tiếng “rắc... rắc”, cành bàng dưới chân tôi gãy. Tôi hoảng sợ, cố gắng nắm lấy cành khác nhưng không kịp. Tôi bị lơ lửng trên không và rơi xuống đất, bất tỉnh.
Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trong bệnh viện. Đầu tôi cảm giác tê và nặng nề. Tôi chậm rãi mở mắt. Mẹ đang ngồi bên giường, ánh mắt lo lắng. Tôi cảm thấy hối hận. Mẹ vui mừng khi thấy tôi tỉnh dậy:
- Con đã tỉnh dậy rồi à? Con có đau không?
- Con chỉ cảm thấy khó chịu thôi mẹ ạ. Bố ở đâu mẹ?
Mẹ trả lời do dự:
- Bố ơi, bố ơi...
Bất ngờ, tôi cảm thấy đầu đau đớn, rồi bị choáng váng và mê mải, không biết gì nữa.
Lần thứ hai tỉnh dậy, tôi thấy mình nằm trong căn phòng quen thuộc. Mẹ vẫn nhìn tôi với khuôn mặt thân thiện, ánh mắt ấm áp. Thấy tôi tỉnh dậy, mẹ nói nhẹ nhàng:
- Giờ đây, con phải bình tĩnh và cẩn thận hơn nhé.
- Vâng ạ! - Tôi trả lời mẹ.
Mặc dù vậy, trong lòng tôi vẫn tự đặt câu hỏi: Tại sao bố không đến thăm khi tôi ốm như vậy? Liệu bố có ghét tôi không? Hay bố đang bận việc gì khác? Câu hỏi ấy luôn ám ảnh tôi suốt thời gian nằm viện.
Khi về nhà từ bệnh viện, tôi nhìn thấy bố đang nằm trên giường, gương mặt uể oải, mái tóc bạc phơ, da xanh xao. Tôi rất ngạc nhiên. Ngay khi tôi ngồi xuống, Hùng và Tuấn bước vào với chiếc làn đỏ.
Tuấn vội vàng hỏi:
- Cháu chào các bác ạ! Ôi, Hoàng! Bạn cảm thấy khỏe hơn chưa?
Mẹ tôi đáp:
- Chào các bạn. Hãy vào chơi với Hoàng nhé. Bác tôi đã mệt và đã đi ngủ.
Tuấn tiếp tục nói:
- Hoàng ơi, hôm nay hai đứa tới xin lỗi cậu vì đã rủ cậu leo cây bàng, gây ra tai nạn đáng tiếc này. Hai đứa xin lỗi cậu và mong được tha lỗi. Do chúng tôi mà cậu bị ngã và mất nhiều máu, bác tôi đã phải truyền máu cho cậu nên mới bị ốm!
- Có phải không mẹ? - Tôi hỏi mẹ với sự kinh ngạc.
Mẹ nhẹ nhàng gật đầu. Tôi vội chạy lại ôm bố từ trên ghế. Hai hàng nước mắt tôi rơi xuống. Ôi! Chính bố đã truyền máu cho tôi, nhưng tôi đã nghi ngờ bố.
- Bố ơi! Con xin bố tha thứ. Chỉ vì con mà bố phải kiệt sức!
Bố tôi mở mắt:
- Không sao đâu con ạ!
- Bố ơi!
Tôi và bố ôm nhau chặt. Một dòng cảm xúc yêu thương tràn ngập trong lòng tôi. Ngôi nhà bé nhỏ tràn ngập hạnh phúc. Mẹ nhìn bố và con tôi, ánh mắt nhẹ nhàng mỉm cười.
Câu chuyện cảm động về lòng biết ơn cha mẹ - Mẫu 2
Ai cũng mong muốn được bao bọc trong vòng tay yêu thương của mẹ, nghe tiếng ru êm đềm, ngọt ngào, và tan vào giấc mơ trong làn gió mát của tay mẹ, mỗi trưa hè nóng nực. Tình yêu thương từ cha mẹ chính là điều vĩ đại nhất trong cuộc sống con người.
Với tôi, mẹ luôn là người quan tâm nhất và cũng là người tôi yêu thương và biết ơn nhất trên thế giới này. Tôi thường nghĩ rằng mẹ tôi không đẹp. Không đẹp vì không có làn da trắng, khuôn mặt tròn trịa hay đôi mắt lấp lánh... mà mẹ chỉ có khuôn mặt gầy gò, nắng rám, vẻ đầu cao, những nếp nhăn của tuổi tác, của những lo lắng in hằn trên gương mặt. Nhưng bố tôi nói mẹ đẹp hơn những người phụ nữ khác vì vẻ đẹp của trí tuệ. Thật sự, mẹ là một người phụ nữ thông minh, mạnh mẽ và rất yêu thương con cái.
Nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ kỷ niệm đó. Một ngày, khi cô giáo cho nghỉ học, tôi về sớm và phát hiện mẹ đọc lén nhật ký của tôi. Lúc đó, tôi tức giận lắm, tôi lấy cuốn nhật ký từ tay mẹ và la to: “Mẹ làm quá đáng rồi! Đây là bí mật của con, mẹ không được phép xem. Mẹ thật tàn nhẫn, con không muốn mẹ nữa!”. Tôi nghĩ mình sẽ bị mẹ tát một phát đau lắm. Nhưng không, mẹ chỉ đứng im, hai gò má tái nhợt. Mắt đỏ nhòe. Có điều gì khiến tôi không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ.
Tôi chạy vào phòng, khóa cửa mặc dù bố vẫn gọi mãi ở ngoài. Tôi khóc, khóc rất nhiều, ướt đẫm chiếc gối nhỏ. Đêm đến, tôi không thể ngủ, lo lắng và buồn bã. Có một cảm giác trống trải, cô đơn mà tôi không thể tránh khỏi. Tôi tự an ủi mình bằng cách tưởng tượng một thế giới không có mẹ, không cần phải học hành, sẽ rất hạnh phúc. Nhưng điều đó không thể lấp đầy khoảng trống trong lòng tôi. Liệu có phải tôi hối hận không? Liệu tôi đang cần một chút yêu thương?...
Suy nghĩ lạc quan khiến tôi bắt đầu phục hồi dần dần. Trong giấc mơ, tôi cảm thấy có một bàn tay ấm áp vỗ nhẹ lên tóc tôi, kéo chăn phủ lên. Tôi mong chờ cảm giác ấy, cảm giác ấm áp và đầy yêu thương. Tôi ngập trong khoảnh khắc ngọt ngào ấy, cố gắng nhắm chặt mắt để giữ lấy, sợ rằng nếu mở mắt, cảm giác ấy sẽ tan biến, mất đi mãi vào hư vô, và trước mắt chỉ là một khoảng không trống trơn. Sáng hôm sau thức dậy, căn nhà trở nên u ám thế nào ấy. Có điều gì thiếu vắng. Buổi sáng đó, tôi phải ăn bánh mì thay vì cơm trắng như thường lệ. Tôi tức giận, hỏi bố mẹ mẹ đã đi đâu. Bố tôi nói mẹ bị bệnh, phải nhập viện một tuần. Cảm giác buồn bã bao trùm tâm trí bé nhỏ của tôi. Mẹ ốm nằm viện rồi, ai sẽ nấu cơm, ai giặt giũ, ai làm bạn tâm sự với tôi? Tôi hối hận lắm, chỉ vì tức giận mà đã nói những lời không hay với mẹ. Tôi tự trách bản thân đã làm mẹ phải suy tư, buồn rầu. Nhà cửa trống vắng, không có nụ cười của mẹ thì thế nào. Bất cứ bữa nào không có mẹ, tôi phải ăn cơm ngoài, không có mẹ thì ai nấu những món tôi thích. Ôi, tôi nhớ mãi những món rau luộc, thịt hầm của mẹ.
Mẹ phải nhập viện ở một thành phố rất xa, và tôi không thể đến thăm mẹ vì tôi phải đi học. Sau một tuần, mẹ mới được về nhà, và tôi là người đầu tiên ra đón mẹ. Khi thấy tôi, mẹ lao vào ôm chặt tôi. Mẹ khóc và nói: “Mẹ xin lỗi con, mẹ không nên xem bí mật của con. Con ... con tha thứ cho mẹ, nghe chưa?” Tôi cảm động đến nghẹn ngào, nước mắt tuôn trào. Tôi chỉ muốn nói: “Mẹ à, không phải lỗi của mẹ, là con hư, tất cả là do con”. Nhưng những lời ấy khó mà nói ra được. Tôi ôm mẹ, khóc thật nhiều. Chỉ sau tuần đó, tôi mới thấy được giá trị của mẹ đến đâu. Hằng ngày, mẹ vẫn cố gắng hoàn thành công việc của mình như một phép màu. Sáng sớm, từ khi trời vẫn còn tối, mẹ đã lo lắng cho bữa cơm của bố con. Rồi vào buổi tối, mẹ nấu bao món ngon. Những món ăn ấy không phải là gì quá cao sang, chỉ là những bữa ăn đơn giản nhưng chứa đựng nhiều tình thương của mẹ. Bố con tôi như những đứa trẻ nhỏ nhận lấy mỗi giọt yêu thương từ mẹ. Những ngày không có mẹ, bố con tôi phải tự làm mọi việc. Mẹ còn giúp việc nhà, dọn dẹp... mọi việc đều làm rất cẩn thận. Mẹ đã dành cho tôi tất cả, nhưng tôi chưa bao giờ trả lại được gì cho mẹ. Thậm chí, tôi chưa bao giờ nói những lời yêu thương với mẹ. Đã bao lần tôi muốn nói với mẹ nhưng rồi lại thôi, chỉ muốn nói rằng: Mẹ ơi, con lớn rồi, con mới thấy yêu mẹ như thế nào. Con đã hiểu yêu mẹ và nghe lời mẹ. Khi con làm sai, mẹ nghiêm khắc nhắc nhở, con không còn giận dỗi nữa, chỉ biết nhận lỗi và hứa sẽ không mắc lỗi nữa. Khi con vui buồn, con luôn chia sẻ với mẹ để được mẹ vỗ về bằng cánh tay âu yếm, ánh mắt dịu dàng.
Thật sự, tình cảm giữa mẹ và con là điều quý báu nhất. Chỉ có mẹ mới sẵn sàng hy sinh tất cả vì con. Từ đáy lòng của tôi, tôi luôn muốn dành cho mẹ những lời yêu thương.
Câu chuyện cảm động về tình yêu của cha mẹ - Mẫu 3
Là người Việt Nam, chắc hẳn ai cũng biết đến bài hát dễ thương và ngọt ngào của nhạc sĩ Ngọc Lễ:
'Cha là ngọn nến vàng.
Mẹ là ngọn nến xanh
Con là ngọn nến hồng
Ba ngọn nến tỏa sáng
Chiếu soi một gia đình…'.
Tổ tiên chúng ta cũng có câu:
“Công cha tựa núi Thái Sơn,
Nghĩa mẹ như dòng nước mênh mông.
Thờ cha mẹ sùng kính,
Đạo con là biểu hiện của hiếu thảo”
Câu ca dao quen thuộc mà ý nghĩa sâu sắc, nhưng không phải ai cũng thấu hiểu và thực hành 'đạo con' một cách đúng đắn. Cha mẹ là người đã sinh thành, nuôi dưỡng chúng ta. Hình ảnh người cha mạnh mẽ tựa núi Thái Sơn, hình ảnh của mẹ như dòng nước mênh mông của biển Đông, bao la và bao dung. Dù có phương pháp dạy dỗ con cái khác nhau, nhưng mục tiêu cuối cùng vẫn là để con cái trở thành người có ích, tự lập và phát triển toàn diện về thể chất và tinh thần.
Bài hát giản dị nhưng ý nghĩa, ca tụng tình cảm gia đình. Đó là một tình cảm tự nhiên, đáng trân trọng trong cuộc sống. Cha mẹ luôn ở bên, yêu thương và bảo vệ chúng ta từ khi sinh ra cho đến khi trưởng thành. Tình thương gia đình như một sợi dây liên kết mọi người.
Trong gia đình của tôi, có lẽ bố là người gắn bó nhất với tôi. Dù ít nói nhưng tình cảm của bố dành cho chúng tôi không kém cạnh mẹ. Bố luôn dạy dỗ chúng tôi trở thành những đứa trẻ tự lập từ khi còn nhỏ. Kỉ niệm nhớ nhất là khi bố đưa tôi đi học. Dù trời mưa nhiều, bố vẫn đưa tôi đến trường mỗi sáng bằng chiếc xe dream. Khi ngã xe, bố chỉ lo lắng cho tôi và đảm bảo rằng tôi an toàn trước khi yên tâm đưa tôi đi tiếp.
Mặc dù bố khá nghiêm khắc nhưng lại rất yêu thương con cái. Tôi luôn tự hào và kính trọng người bố của mình.
Câu chuyện cảm động về tình cảm cha mẹ - Mẫu 4
Tôi là một cậu bé nghịch ngợm, thích chơi điện tử. Vào cuối tuần, tôi thường ra quán chơi cùng bạn bè. Mặc dù không có máy tính ở nhà nhưng vẫn tận hưởng niềm vui ấy cùng bạn bè.
Tôi vẫn nhớ rõ như in một kỷ niệm. Trong khi học bài, tôi nghĩ về trận đấu với bạn thân của mình. Dù không chiến thắng, nhưng tôi quyết tâm luyện tập để cải thiện kỹ năng của mình.
Bông tôi có một ý tưởng tuyệt vời. Tôi xuống dưới và nói với mẹ:
- Mẹ ơi! Bài toán này khó quá! Cho con sang nhà Long hỏi, được không mẹ?
Mẹ đang rửa bát, thấy tôi muốn đi hỏi bạn, vui vẻ đồng ý và nhắc tôi về sớm. Tôi chào mẹ và chạy đi ngay. Nhà Long cách nhà tôi không xa lắm. Nhưng khi đến, không có ai ở nhà. Chúng tôi quyết định đi ra quán điện tử chơi. Nhưng khi chơi đến muộn, chủ nhà nhắc nhở và chỉ vào đồng hồ: Mười một rưỡi, đã muộn rồi!
Bác chủ nhà nhắc nhở chúng tôi rồi chúng tôi ra về.
Nhớ về bố mẹ, tôi lo lắng và sợ hãi, nên tôi trả tiền và vội về nhà.
Trên đường vắng vẻ đêm khuya, tôi mải mê đi mà không biết phải làm sao để đối phó. Bỗng dưng, tiếng xe máy dừng lại gần và giọng nghiêm túc của bố vang lên:
- Hoàng, lên xe ngay!
Đứng đấy, hai đầu gối của tôi run rẩy, miệng cứ lắp bắp:
- Bố… bố… ôi, bố đến đón con à?
- Đúng vậy! Mẹ nói con đến nhà Long, nhờ bạn giảng bài, nhưng không thấy con về, bố lo nên đến đón con.
Nghe giọng bố bình tĩnh, nhưng tôi biết bố đang kiềm chế cơn giận. Một nỗi sợ kinh hoàng tràn ngập, làm cho tôi chóng mặt. Như một cỗ máy, tôi leo lên xe để bố đưa về nhà. Khi đến nhà, thấy mẹ vẫn đợi chờ, chắc chắn mẹ đã rất lo lắng. Tôi cảm thấy hối tiếc. Bước vào nhà, tôi lập tức xin lỗi bố mẹ và chân thành kể lại mọi chuyện. Bố nói với tôi:
- Tuổi trẻ thích chiến thắng, muốn thắng hơn bạn bè không có gì sai. Nhưng việc con dối lòng mẹ để đi chơi không đúng. Chơi game, bố mẹ không cấm, nhưng chơi quá mức không tốt cho sức khỏe hoặc việc học. Bố hy vọng con sẽ nhận ra điều này!
Nghe lời bố nói, tôi hối hận vô cùng. Trước đó, tôi chỉ lo sợ sẽ bị bố phạt như thường. Nhưng giờ đây, bố không trừng phạt tôi nữa. Lời bố dạy một bài học sâu sắc. Đối với bố mẹ, tôi không còn là đứa trẻ, không nên dạy dỗ bằng trừng phạt. Lời khuyên ý nghĩa của bố mẹ giúp tôi trưởng thành hơn.