Bài viết dưới đây xin chia sẻ đến quý thầy cô cùng các bạn học sinh lớp 8 bài văn mẫu Phân tích đoạn trích Hai cây phong của Ai-ma-tốp được chúng tôi tổng hợp và đăng tải sau đây. Mời bạn đọc tham khảo.
Phân tích đoạn trích Hai cây phong - Mẫu 1
Hai cây phong là đoạn trích ở phần đầu truyện Người thầy đầu tiên của nhà văn Ai-ma-tốp. Đoạn trích đã miêu tả vẻ đẹp nên thơ, đầy sức sống của cây phong và tâm trạng bồi hồi, xúc động của nhân vật “tôi” – họa sĩ khi được trở về làng.
Hai cây phong trong truyện là biểu tượng tâm linh của sự gắn kết giữa con người và tự nhiên, đồng thời thể hiện mối quan hệ sâu sắc với quê hương và văn hóa địa phương.
Cây phong đóng vai trò quan trọng trong cuộc sống ở làng Ku-ku-rêu, trở thành điểm nhấn tâm linh cho mỗi người dân khi trở về quê hương, đồng thời thể hiện sự gắn bó tha thiết với cảnh quê hương.
Hai cây phong còn là biểu tượng của lòng biết ơn và kính trọng đối với thầy Đuy-sen, người đã trồng chúng với hi vọng và ước mơ cho tương lai của các em nhỏ nơi đây.
Tác phẩm kết hợp hài hòa giữa miêu tả và tự sự, tạo nên bức tranh văn học sống động, đầy cảm xúc về quê hương và những kí ức tuổi thơ.
Bằng lời văn trữ tình và miêu tả chân thực, tác phẩm là biểu tượng của tình yêu quê hương và lòng biết ơn với những người đã góp phần xây dựng nên nền văn hóa địa phương.
Phân tích đoạn trích Hai cây phong - Mẫu 2
Trong truyện ngắn Người thầy đầu tiên của nhà văn Ai-ma-tốp, chúng ta được dẫn về làng nhỏ Ku-ku-rêu của nước Cộng hòa Cư-rơ-gư-xtan thuộc Liên Xô cũ. Đây là câu chuyện về người chiến sĩ Hồng quân, Đoàn viên thanh niên Cộng sản Đuy-sen - người thầy đầu tiên đã trồng hai cây phong nhỏ cùng cô bé An-tư-nai. Và sau bốn chục năm, cô bé đã trở thành một nhà văn nổi tiếng, trong khi hai cây phong trở thành một phần không thể thiếu trong ký ức của làng quê, làng Ku-ku-rêu.
Kỷ niệm về hai cây phong được kể dưới hai góc nhìn: từ nhân vật 'tôi' - một hoạ sĩ trưởng thành từ đất nước này và từ một thế hệ khác. Những kỷ niệm về tuổi thơ sâu sắc đã khiến nhân vật 'tôi' tái hiện lại hình ảnh hai cây phong đẹp đẽ và xúc động, là biểu tượng của quê hương và cuộc sống làng quê.
Bắt đầu bằng những kỷ niệm về làng quê, câu chuyện đưa người đọc trở lại nơi ven chân núi, trên một cao nguyên rộng, với thảo nguyên, thung lũng, và rặng núi. Hai cây phong, mặc dù không phải là một phần tự nhiên của cảnh quan, nhưng từ lâu đã trở thành một biểu tượng đặc biệt của làng Ku-ku-rêu, một mốc định hướng cho mọi người.
Đối với nhân vật 'tôi', mỗi khi trở về quê hương, việc đầu tiên anh làm là tìm hai cây phong quen thuộc ấy. Anh dành tình cảm đặc biệt với chúng, nhìn chúng bằng ánh mắt đầy tình yêu thương, và dường như luôn cảm nhận được sự hiện diện của chúng, bất kể khi nào. Hai cây phong đã trở thành một phần không thể thiếu của tâm hồn anh, làm dẫn đường cho niềm vui và nỗi buồn của anh, người hoạ sĩ.
Với tình yêu ấy, anh đã tạo ra một bức tranh sống động, đẹp đẽ như một bài thơ về cây phong, với những giai điệu 'tiếng lá reo cho đến khi say sưa ngây ngất'. Hình ảnh hai cây phong như những người bạn đồng hành, với tiếng lá xào xạc như lời thì thầm êm đềm. Dù thời tiết thay đổi, chúng vẫn kiên cường đối mặt với bão dông, 'nghiêng ngả tấm thân dẻo dai và reo vù vù như một ngọn lửa bốc cháy rừng rực'.
Hai cây phong còn là kỷ niệm chung của chúng tôi, những đứa trẻ ở làng Ku-ku-rêu. Những ngày thơ ấu chúng tôi trải qua bên dưới bóng mát của hai cây phong là những khoảnh khắc đẹp đẽ, đầy niềm vui và hạnh phúc. Chúng là người bạn đồng hành, mang lại cho chúng tôi niềm vui và sự hân hoan trong tuổi thơ.
Trong quá trình thưởng thức niềm vui của tuổi thơ bên hai cây phong, chúng tôi không bao giờ tự hỏi về người đã trồng cây và gieo niềm vui ấy cho chúng tôi. Hai cây phong là minh chứng cho sự hy sinh và cống hiến của những người cộng sản trẻ tuổi, người đã dành cả thanh xuân để xây dựng quê hương.
Phân tích đoạn trích Hai cây phong - Mẫu 3
Ai-ma-tốp sinh năm 1928, trong một gia đình viên chức ở nước Cộng hoà cư-rư-gư-xtan (hay còn gọi là Kir-ghi-zi) ở vùng Trung Á (thuộc Liên Xô cũ). Sau khi tốt nghiệp Đại học nông nghiệp, ông trở thành kĩ sư chăn nuôi. Tác phẩm 'Núi đồi và thảo nguyên' của Ai-ma-tốp đã được trao tặng Giải thưởng Lê-nin, một giải thưởng cao quý của Liên bang Xô viết. Tên tuổi của nhà văn này đã trở nên quen thuộc với bạn đọc trên toàn thế giới.
Hai cây phong là một đoạn trích từ mấy trang đầu của truyện 'Người thầy đầu tiên'.
Bối cảnh của truyện là làng Ku-ku-rêu ở một vùng núi hẻo lánh, nghèo nàn vào thế kỉ hai mươi. Cô bé An-tư-nai đã phải chịu sự giám sát nghiêm khắc và cuộc sống khó khăn. Thầy giáo trẻ Đuy-sen đã hết lòng giúp đỡ để An-tư-nai có cơ hội đi học. Câu chuyện này là một minh chứng cho sự hy sinh và cống hiến của những người cộng sản trẻ tuổi.
Đây là câu chuyện về một người xa quê kể về nơi chôn nhau cắt rốn của mình bằng tình cảm gắn bó tha thiết, thiêng liêng. Tác giả giới thiệu vị trí của làng mình trên thảo nguyên bao la, vùng đất mênh mông với núi rừng và con đường sắt làm thành một dải thẫm màu băng qua.
Khung cảnh trữ tình này vừa là phông nền làm nổi bật hình ảnh hai cây phong, vừa là nguồn cảm hứng bất tận của tác giả.
Trên một ngọn đồi của làng tôi, hai cây phong lớn đứng vươn vẹo. Tôi biết chúng từ thuở mà tôi nhớ. Dù ai đi từ đâu đến làng Ku-ku-rêu, họ cũng nhìn thấy hai cây phong ấy trước tiên. Mỗi khi về quê, khi đi qua thảo nguyên trở về làng, tôi luôn tìm kiếm hai cây phong quen thuộc ấy từ xa. Tâm trạng này của tác giả giống như của người đi xa, mong muốn gặp lại người thân sau bao ngày xa cách. Dù chưa thấy cây nhưng hình ảnh của chúng đã rõ trong lòng: Dù chúng cao đến đâu, xa xôi đến đâu, tôi vẫn nhìn thấy chúng.
Hình ảnh của hai cây phong được xem như dấu ấn sâu trong lòng, trí óc và trở thành một phần của người đi xa.
Mỗi khi trở về Ku-ku-rêu từ những nơi xa xôi, tôi luôn mong muốn thấy hai cây phong ấy. Tôi muốn đến với chúng và nghe tiếng lá reo suốt ngày.
Tình yêu tha thiết dành cho hai cây phong được thể hiện qua ngôn từ tinh tế của nhà văn, làm cho chúng trở nên sống động như con người. Đó là một bức tranh vẽ bằng ngôn từ của hội họa, tính trữ tình của thơ và nhạc.
Trong làng tôi có nhiều loại cây, nhưng hai cây phong này khác biệt. Chúng có tiếng nói riêng và có một tâm hồn độc đáo. Dù ngày đêm, chúng vẫn luôn nhẹ nhàng với lá reo suốt ngày. Khi mây đen kéo đến với bão dông, hai cây phong vẫn nghiêng ngả như một ngọn lửa bốc cháy rực rỡ.
Hai cây phong được quan sát và mô tả tỉ mỉ, sinh động bằng ánh mắt của họa sĩ, tai của nhạc sĩ và trái tim của nhà thơ. Bên cạnh bức tranh bằng từ ngữ là một bản giao hưởng của âm thanh với đủ cung bậc cảm xúc. Người viết đã đổ dồn trí tưởng tượng bay bổng và cảm xúc nồng nhiệt vào việc thể hiện vẻ đẹp lạ thường của hai cây phong. Có khi chúng thì thầm thiết tha nồng nàn, có khi chúng bỗng im bặt một thoáng, rồi khắp lá cành lại cất tiếng thở dài một lượt như thương tiếc người nào. Được nhân cách hóa cao độ, hai cây phong có tiếng nói và tâm hồn đa dạng, phong phú, cuốn hút lòng người.
Âm thanh huyền ảo phát ra từ hai cây phong đã làm say mê tuổi thơ sau này, và điều này đã được nhà văn phát hiện ra nhờ kiến thức khoa học.
Sau nhiều năm trôi qua, tôi mới hiểu được bí mật của hai cây phong. Chúng đứng trên đồi cao, nên mỗi khi có bất kỳ cử động nhỏ nào của không khí, mọi chiếc lá nhỏ đều nhạy bén đón nhận.
Dấu ấn và kỷ niệm về hai cây phong vẫn nguyên vẹn sau nhiều năm, vì chúng gắn bó mật thiết với tuổi học trò. Việc khám phá ra chân lí giản đơn ấy không làm mất đi kí ức và cảm xúc của tuổi thơ, mà tôi vẫn giữ đến tận ngày nay.
Hai cây phong đẹp như những cây thần trong cổ tích, vẻ đẹp kỳ diệu của chúng sẽ mãi mãi ghi sâu trong tâm hồn của nhà văn, không bị ảnh hưởng bởi thời gian hay những thay đổi của thiên nhiên, vì nó được nhìn nhận qua ánh mắt trẻ thơ đầy tình yêu sâu đậm đối với quê hương và những gì thân thuộc nhất.
Theo dòng hồi ức mơ mộng, những kỷ niệm gắn liền với hai cây phong dần dần hiện lên rõ ràng, tươi mới như vừa diễn ra hôm qua. Những khoảnh khắc vui vẻ, hạnh phúc khi được chơi đùa cùng cây là những kỷ niệm đẹp của tuổi thơ.
Trong năm học cuối cùng, trước khi bắt đầu kỳ nghỉ hè, bọn trẻ con như chúng tôi đã đổ về đồi phá tổ chim. Mỗi lần chúng tôi hò reo, huýt còi ầm ĩ chạy lên đồi, hai cây phong khổng lồ lại nghiêng ngả đung đưa như mời gọi chúng tôi đến với bóng mát và tiếng lá xào xạc êm dịu. Chúng tôi, đám nhóc con chân đất, leo lên bám vào cành cây, làm rừng chao đảo với những tiếng kêu của loài chim. Nhưng chúng tôi không để ý, chỉ cố leo lên cao hơn, cao hơn - để thách thức ai can đảm hơn và khéo léo hơn! Từ trên những cành cao, chúng tôi nhìn xuống, như mở ra một thế giới đẹp vô tận, bao la với không gian rộng lớn và ánh sáng.