TOP 9 bài Phân tích Đi bộ ngao du của Ru-xô SIÊU HAY, kèm theo dàn ý chi tiết, giúp học sinh lớp 8 hiểu rõ hơn về những lợi ích, tác dụng của việc đi bộ đối với sức khỏe con người.

Việc đi bộ ngao du giúp chúng ta cảm thấy thoải mái, tự do kiểm soát mọi thứ theo ý muốn của chúng ta, đồng thời tăng cường sự linh hoạt và sáng suốt trong tư duy. Điều này giúp chúng ta trưởng thành, chín chắn hơn và nhìn nhận thế giới một cách toàn diện hơn. Mời các em đọc bài viết để cùng trau dồi kiến thức môn Văn 8:
Dàn ý phân tích tác phẩm Đi bộ ngao du
I. Khởi đầu:
- Giới thiệu về tác giả và tác phẩm: “Đi bộ ngao du” được trích từ “Ê-min hay Về giáo dục” của nhà văn, triết gia, và nhà hoạt động xã hội người Pháp - Ru-xô
- Tóm tắt nội dung đoạn trích: Đoạn trích này là sự chia sẻ của tác giả về cuộc sống, đi kèm với những lý lẽ và ví dụ thuyết phục.
II. Nội dung chính:
Luận điểm 1: Sự tự do trong việc thưởng ngoạn khi đi bộ ngao du:
- Theo quan điểm của tác giả, điểm lợi ích đầu tiên của việc đi bộ ngao du là được tự do di chuyển theo ý thích của bản thân mình mà không bị ràng buộc, phụ thuộc vào người khác hoặc bất kỳ điều gì khác.
- “Dừng khi muốn, hoạt động theo ý thích”.
- “Quan sát mọi vật xung quanh”.
- Đi đến bất kỳ đâu mình muốn.
- “Không còn phụ thuộc vào những phương tiện giao thông công cộng hay cá nhân…”.
⇒ Các lập luận và ví dụ được trình bày một cách logic, rõ ràng, không rối ren, không mênh mông.
⇒ Việc đi bộ ngao du cho phép chúng ta tự do kiểm soát và tận hưởng môi trường xung quanh theo ý thích của mình, giúp phát triển và trưởng thành, đồng thời nhìn nhận thế giới một cách toàn diện và chủ quan.
Luận điểm 2: Đi bộ ngao du giúp tư duy linh hoạt và sáng suốt hơn:
- Tác giả trình bày những ví dụ cụ thể về các nhà khoa học, bác sĩ nổi tiếng như Ta-lét, Pla-tông, Pi-ta-go.
- Đưa ra hàng loạt câu hỏi nhằm khẳng định ý kiến về giá trị của kiến thức thực tiễn so với việc sưu tập đồ vật trong những phòng học hẹp, khích lệ mọi người mở rộng kiến thức, trải nghiệm thực tế, và phát triển kỹ năng bằng cách tham gia đi bộ ngao du.
⇒ Tiếp tục cung cấp các ví dụ cụ thể, có tính thuyết phục cao, tác giả một lần nữa khẳng định ưu điểm của việc tham gia đi bộ ngao du so với việc học hành từ sách vở, trong việc tiếp thu và hiểu biết về kiến thức khoa học trong cuộc sống.
Luận điểm 3: Đi bộ ngao du không chỉ giúp mở mang tư duy mà còn làm tinh thần sảng khoái, hạnh phúc:
- Để minh chứng cho luận điểm này, tác giả sử dụng phép so sánh:
- Những người ngồi trong các phương tiện di chuyển - những người đi bộ, kết quả là “chán chường, buồn bã, cáu kỉnh hoặc đau khổ” - “vui vẻ, sảng khoái và hài lòng với mọi thứ”.
- Khi trở về sau một buổi đi bộ ngao du, mọi thứ dường như trở nên bình thường, giản dị nhưng lại khiến chúng ta cảm thấy hạnh phúc, hứng thú và hài lòng.
- Sử dụng nhiều từ ngữ mạnh mẽ để diễn đạt tâm trạng của tác giả: “hân hoan biết bao”, “thú vị biết bao”, “sảng khoái biết bao”, “ngủ ngon giấc biết bao”. Tác giả diễn đạt cảm xúc của mình thông qua góc nhìn cá nhân, đồng thời chia sẻ trải nghiệm thú vị mà tác giả muốn gửi gắm cho tất cả mọi người.
Luận điểm 4: Nghệ thuật:
- Argument được xây dựng chặt chẽ, thuyết phục, kết hợp giữa lý luận sinh động và kinh nghiệm thực tiễn mà tác giả đã thu thập.
- Sự linh hoạt trong ngôn từ, khi sử dụng cả “tôi” và “ta”, tăng cường tính thuyết phục của bài viết.
- Âm điệu nhẹ nhàng, xen lẫn tính hài hước, không cứng nhắc mà gần gũi như lời tâm sự, hồi ức.
III. Kết bài:
- Thông qua đoạn trích, chúng ta nhận thấy Ru-xô là một người giản dị, trân trọng tự do và yêu thiên nhiên.
- Đây là một cách sống đẹp mà chúng ta nên học hỏi.
Phân tích tác phẩm Đi bộ ngao du - Mẫu 1
Ru-xô là một nhà văn, nhà triết học nổi tiếng người Pháp. Ông có rất nhiều tác phẩm hay làm say mê độc giả trên toàn thế giới, một trong những tác phẩm nổi tiếng của ông mà ta có thể kể tên, đó chính là tác phẩm 'Ê- min hay về giáo dục'. Cuốn tiểu thuyết này có nội dung bàn về chuyện giáo dục một em bé tên là Ê- min, nhà văn đã tưởng tượng và đặt tên- từ khi mới sinh ra đời đến tuổi trưởng thành. Trong chương trình giáo dục, chúng ta cũng được học một trích đoạn của tác phẩm này là 'Đi bộ ngao du'.
Trong trích đoạn 'Đi bộ ngao du', nhà văn Ru-xô đã chỉ ra lợi ích của việc đi bộ, cũng như những lợi thế của việc đi bộ so với đi ngựa cũng như dùng các phương tiện khác. Trước hết, đi bộ có thể đi mọi nơi mà ta mong muốn, không phải lệ thuộc vào ai, vào phương tiện gì: ' Ta ưa đi lúc nào thì đi, ta thích dừng lúc nào thì dừng, ta muốn hoạt động nhiều hay ít thế nào là tùy'. Như vậy, việc đi bộ khiến cho ta được tự do về con người, được làm theo những ý muốn của mình, đây chính là lợi ích lớn nhất của việc đi bộ ngao du. Và đã là ngao du thì yếu tố chủ động phải được đặt lên hàng đầu, đi ngựa sẽ phải phụ thuộc nhiều vào các yếu tố đường xá, sức khỏe của ngựa, không phải phụ thuộc vào những gã phu trạm.
Đi bộ ngao du thì ta không bị phụ thuộc vào bất cứ thứ gì, bất kì cái gì, ta được tự do về con người, tự do về tâm hồn, làm toàn bộ những việc theo ý thích: ' Ta quan sát khắp nơi; ta quay sang phải, sang trái; ta xem xét tất cả những gì thấy hay hay; ta dừng lại ở tất cả các khía cạnh....' . Và quan trọng nhất là không bị lệ thuộc: 'Tôi chẳng phải phụ thuộc vào những con ngựa hay những gã phu trạm. Đi bộ ngao du ta sẽ có cơ hội khám phá những điều mới mẻ, có thể tự tìm cho mình những con đường riêng biệt, điều này rất phù hợp với những con người ưa tìm tòi, thử thách: 'Tôi chẳng cần chọn những lối đi có sẵn hay những con đường thuận tiện; tôi đi qua bất cứ nơi nào con người có thể đi qua; tôi xem tất cả những gì con người có thể xem....'
Đi bộ ngao du có thể thỏa sức khám phá, tìm tòi, nhưng một lúc nào đó mệt thì lại có thể dùng ngựa: ' Nếu do thời tiết xấu không đi bộ được và thấy chán rồi, lúc đó tôi đi ngựa' tuy nhiên, đó chỉ là suy nghĩ của tác giả. Còn đối với nhân vật của mình, cậu bé Ê – min thì lại khác, cậu kiên cường hơn, bản lĩnh hơn rất nhiều, nếu mệt em sẽ tìm một thứ gì đó để giải trí, hoặc tìm lấy công việc để tay làm việc còn đôi chân được nghỉ ngơi. Sau khi nghỉ ngơi, đôi chân bớt mỏi mệt thì em lại có thể tiếp tục chuyến hành trình của mình: '...Ở chốn nào em cũng có thứ để giải trí. Em vào nhà một người thợ làm việc; em vận động hai cánh tay để đôi bàn chân nghỉ ngơi'.
Luận điểm thứ hai mà nhà văn Ru-xô nêu để minh chứng cho quan điểm đi bộ ngao du là sáng suốt, hữu ích. Đó chính là thông qua việc đi bộ thì ta có thể có cơ hội để trau dồi những vốn tri thức vốn vô hạn. Nhà văn nêu ra những dẫn chứng cụ thể, đó là những tấm gương của việc đi bộ ngao du như: Ta – lét, Pla- tông và Pi- ta- go. Họ đều là những nhà toán học, nhà triết học nổi tiếng của thế giới. Thông qua việc đi bộ, họ phát hiện ra nhiều điều lí thú, tiền đề cho những phát minh, những quan điểm vĩ đại. Đi bộ ngao du, vừa là để du ngoạn, thưởng thức cảnh sắc của tự nhiên mà thông qua vùng đất mình đi qua, ta có thể có thêm cho mình những kinh nghiệm, học hỏi thêm được nhiều thứ lí thú, có ích phù hợp với những vấn đề mà mình quan tâm.
Nhờ việc đi bộ, Ê- min đã tích luỹ được nhiều kiến thức, thu thập những điều thú vị trên đường để mang về làm bộ sưu tập: 'Nhưng phòng sưu tập của Ê- min thì phong phú hơn phòng làm việc của các vua chúa, phòng sưu tập ấy là cả trái đất. Mọi thứ đều được sắp xếp một cách tự nhiên và hài hòa, như những vật thể tự nhiên đều có chỗ đứng riêng của chúng...'
Đi bộ ngao du không chỉ tốt cho sức khỏe mà còn giúp tinh thần sảng khoái. Cơ bắp được phát triển thông qua việc đi bộ, từ đó cải thiện sức khỏe và tăng tính khí vui vẻ. Sống hòa mình với tự nhiên khiến con người trở nên lạc quan và tự tại hơn. Khác biệt so với những người chỉ biết ngồi trong xe ngựa suốt ngày mà cảm thấy cáu kỉnh, không biết mục tiêu sống, cuộc sống của họ trở nên nhàm chán và vô nghĩa.
Đoạn trích 'Đi bộ ngao du' của Ru-xô đã chứng minh những lợi ích của việc đi bộ ngao du một cách chặt chẽ và thuyết phục. Những lập luận này đầy sức thuyết phục, kết hợp với các ví dụ cụ thể, sinh động và thực tế, đồng thời thể hiện sự giản dị và tôn trọng với tự do và thiên nhiên.
Phân tích tác phẩm Đi bộ ngao du - Mẫu 2
Đi bộ ngao du là một phần trong tiểu thuyết 'Ê-min hay về giáo dục', đây được xem là một thiên luận văn - tiểu thuyết, mô tả việc giáo dục một đứa trẻ từ lúc sinh ra cho đến khi trưởng thành. Đoạn trích 'Đi bộ ngao du' đã minh chứng rõ ràng rằng đi bộ là cách tốt nhất để ngao du. Thông qua những trải nghiệm thực tế và lập luận hợp lý, tác giả đã làm nổi bật lợi ích của việc này mà không tốn kém về vật chất. Đúng như lời nhận định, đi bộ ngao du là trải nghiệm thú vị không tốn kém.
Đi bộ ngao du không chỉ để thư giãn, thanh thản tinh thần mà còn giải phóng và mang lại tự do cho con người. Tác giả đã nêu lên giá trị cao cả của việc đi bộ, làm cho nhân vật được tự do hơn, không phụ thuộc vào bất cứ ai. Đoạn văn truyền tải được sự hứng khởi khi con người được tự do khỏi những ràng buộc của xã hội.
Tại thời điểm này, tâm trí của tác giả mở ra một thế giới tự do, một không gian không giới hạn. Họ có thể làm theo ý muốn, dừng lại hay tiếp tục, quay phải hay quay trái, tất cả đều tuân thủ theo sự tự do của họ. Sự diễn đạt chặt chẽ và sự kết hợp của hai cách trình bày tạo ra sự sống động và sinh động.
Đi bộ ngao du không chỉ mang lại tự do mà còn là cơ hội để học hỏi kiến thức từ thiên nhiên. Thiên nhiên là một nguồn học lớn, cung cấp kiến thức sâu rộng và thực tế. Cách học này khác biệt hoàn toàn so với hình thức giáo dục truyền thống, nhưng lại rất hiệu quả và sinh động.
Cách học từ thiên nhiên là không giống với cách học từ sách vở thông thường. Thiên nhiên sống động, toàn cảnh không giống với những mô hình tượng trưng trong sách giáo khoa. Điều này chứng tỏ giá trị của việc trải nghiệm và học hỏi từ thiên nhiên.
Thiên nhiên là phòng sưu tập lớn nhất của con người, nơi mọi vật đều được đặt đúng vị trí của chúng. Cách học từ thiên nhiên là cách tiếp cận tối ưu để hiểu biết và trau dồi kiến thức.
Đi dạo ngao du là cách tốt nhất để nâng cao sức khỏe. Không chỉ giúp cải thiện sức khỏe mà còn mang lại nhiều niềm vui khác biệt, làm tinh thần trở nên sảng khoái. Câu văn không chỉ chuyển ý mà còn mang lại cảm giác tươi mới. Nhờ đi dạo ngao du mà người ta cảm thấy trẻ trung hơn, tâm trạng buồn chán cũng tan biến. Đi dạo ngao du còn là biện pháp bổ ích, là loại thần dược mà không tốn kém gì cả. So sánh hai phương tiện ngao du: đi xe và đi bộ, không chỉ dừng lại ở cuộc đi bộ mà còn quan sát từ một góc độ khách quan: Tôi thường thấy những người ngồi trong xe chạy êm đềm nhưng có thể buồn bã, cáu kỉnh hoặc đau khổ; trong khi những người đi bộ luôn phấn khởi, thỏa mãn và hạnh phúc. Hai trạng thái này có phải là do vận động hay không vận động tạo ra?
Tiếp theo, bằng giọng điệu hân hoan, mặc dù có chủ quan, nó có khả năng chia sẻ và đồng cảm. Những câu văn ngắn giống như những bước chân đi bộ, mỗi bước nối tiếp một bước khác một cách đều đặn, thanh thản, mở cửa và sảng khoái: Ta rất hạnh phúc khi sắp về đến nhà. Một bữa cơm giản dị mà sao thấy ngon lành thế. Ta cảm thấy hài lòng khi quay lại bàn ăn! Ta ngủ rất ngon trong chiếc giường giản dị. Những câu thốt nên với từ ngữ 'biết bao' đã xua tan sự thiếu thốn về vật chất, để lại niềm vui trong cơ thể và tâm hồn như những cuộc đi bộ ngao du. Ta có thể khẳng định rằng: Đi dạo ngao du là thế giới của sự trẻ trung mãi mãi.
Cuối cùng bài văn kết thúc: Khi muốn đi đến một nơi nào đó, ta có thể lái xe, nhưng khi muốn ngao du, thì cần phải đi bộ. Đó là lựa chọn khôn ngoan, thực tế và hợp lý. Kết quả của cuộc đi dạo ngao du không hơn không kém. Có thể đây là một ý tưởng khiêm nhường trước sự hối hả, ồn ào của quảng cáo. Đi dạo ngao du chỉ giới hạn ở mục đích cụ thể của nó. Không thể tuyên truyền nó trong mọi hành trình.
Đi dạo ngao du như một cuộc trò chuyện nhẹ nhàng. Mặc dù là trò đùa nhưng không vô nghĩa. Bài viết đã chứng minh lợi ích của việc đi dạo ngao du: là cách để con người giải phóng bản thân; là cách giúp con người tích lũy kiến thức một cách tự nhiên và đó là cách tốt nhất để tăng cường sức khỏe mà không tốn kém. Đó chẳng phải là điều thú vị mà không tốn tiền sao?
Phân tích tác phẩm Đi dạo ngao du - Mẫu 3
Em luôn tự hỏi, tại sao vào buổi sáng mọi người không dành thời gian cho giấc ngủ mà lại chọn dậy sớm để đi bộ. Cho đến khi đọc những trang văn của Ru-xô, một triết gia Pháp, em mới thấu hiểu vai trò của việc đi bộ đối với cuộc sống hàng ngày qua tác phẩm 'Đi bộ ngao du'
Theo Ru-xô, đi bộ là việc cực kỳ cần thiết với nhiều ảnh hưởng và lợi ích to lớn. Đầu tiên, đi bộ như một cách để ngao du mà không bị ràng buộc bởi ai hoặc bất kỳ điều gì khác. Đi bộ giúp ta tự do hơn trên con đường của mình, có thể nghỉ ngơi hay dừng lại ở bất kỳ nơi nào. Khi đi bộ, cơ thể trở nên linh hoạt hơn, không bị hạn chế bởi gì cả, có thể quan sát mọi thứ, nhìn mọi vật một cách toàn diện. Đặc biệt, khi đi bộ, con người có thể tận hưởng mọi điều mà không biết mệt mỏi hay chán nản, mọi nơi đều có những điều thú vị riêng, một sức hút riêng để thúc đẩy sự tìm hiểu: 'Tôi nhìn thấy một dòng sông, tôi theo dòng sông; một rừng, tôi vào dưới bóng cây; một hang động, tôi thăm quan, một mỏ đá, tôi xem xét một khoáng sản... Em vào nhà của một thợ, em làm việc; em di chuyển hai tay để cho bàn chân nghỉ ngơi'. Đi bộ như một trò chơi thoải mái nhất, đầy thú vị và tiện ích nhất, không một môn thể thao nào có thể thay thế được.
Thứ hai, đi bộ mở ra thế giới tri thức, hiểu biết rộng lớn cho con người. Tác giả khẳng định: 'Đi bộ ngao du là như Ta-lét, Pla-tông và Pi-ta-go' tức là đi bộ không chỉ là ngao du mà còn là cách để tích lũy tri thức phong phú, sâu sắc hơn, gắn kết với tự nhiên và thực tiễn hơn. Không có nhà khoa học nào mà không đi bộ như một cách quan sát tỉ mỉ, khám phá bản chất của hiện tượng, của sự vật trong thiên nhiên. 'Ai yêu nông nghiệp... sẽ không tìm kiếm các nguyên liệu hoá thạch'. Những kiến thức về nông nghiệp, khoáng sản, cây trồng, hoa lá... đều được học thông qua việc đi bộ để khám phá, tìm hiểu.
Đi bộ là cuộc phiêu lưu giúp ta chiếm lĩnh những kiến thức mới mẻ và hấp dẫn, là cách để khám phá tự nhiên một cách hiệu quả, chân thực. Khác biệt với những triết gia chỉ biết lý thuyết, không có ý niệm về tự nhiên, người đi bộ sẽ đào sâu vào thực tế nhất, khám phá sâu sắc bản chất của sự vật, vì vậy mà họ tin rằng phòng sưu tập của Ê-min là một trái đất mà mọi thứ đều được sắp xếp hợp lý nhất.
Thứ ba, đi bộ mang lại cho con người sức khỏe - yếu tố quan trọng nhất trong cuộc sống. Nó cũng giúp tinh thần trở nên phấn chấn và hạnh phúc mà không một phương tiện nào có thể so sánh. Khác biệt hoàn toàn với cảm giác cô đơn, buồn bã của những kẻ ngồi trong xe ngựa êm đó, đi bộ giúp con người thư giãn, thưởng thức bữa cơm ngon hơn, giấc ngủ sâu và ngon hơn. Tất cả đều giúp ta rèn luyện sức khỏe và nuôi dưỡng tinh thần mỗi ngày.
Ru-xô đã sử dụng ngòi bút và tri thức của mình để đưa ra những quan điểm chặt chẽ, những hình ảnh sinh động và thuyết phục về việc đi bộ ngao du. Việc học bài học này giúp ta hiểu rõ hơn tâm hồn yêu tự do và ham muốn khám phá tự nhiên của tác giả.
Phân tích tác phẩm Đi bộ ngao du - Mẫu 4
Ru-xô (Jean-Jacques Rousseau, 1712 - 1778) là một nhà văn nổi tiếng người Pháp thế kỷ XVIII. Dù sinh ra trong một gia đình nghèo, Ru-xô đã trở thành một nhà triết học, nhà văn có tên tuổi nhờ vào thông minh và nỗ lực học tập của mình.
Luận điểm triết học của Ru-xô thường tập trung vào sự đối lập giữa con người tự nhiên và con người xã hội. Ông cho rằng con người sinh ra vốn lành thiện và tự do, nhưng xã hội đã làm thay đổi điều đó, biến con người trở nên tàn ác và bị hệ lụy bởi sự bất bình đẳng.
Ê-min hay về giáo dục là một tác phẩm nổi tiếng của Ru-xô, nó nói về phương pháp giáo dục từ khi con người mới sinh ra cho đến khi trưởng thành. Tác phẩm này chia thành năm phần, mô tả năm giai đoạn của quá trình giáo dục.
Giai đoạn đầu tiên bắt đầu từ khi Ê-min mới sinh ra cho đến khoảng hai, ba tuổi. Nhiệm vụ của giáo dục là phát triển cơ thể của em bé một cách tự nhiên. Giai đoạn thứ hai từ khi Ê-min lên bốn, lên năm đến khi em mười hai tuổi. Đây là giai đoạn giáo dục nhẹ nhàng, không hạn chế em về kiến thức. Giai đoạn thứ ba kéo dài khoảng ba năm, Ê-min sẽ được học những kiến thức khoa học thiết thực từ cuộc sống và thiên nhiên.
Khi Ê-min năm mười lăm tuổi, anh đã học một nghề lao động và được hướng dẫn làm thợ mộc. Giai đoạn thứ tư từ năm mười sáu đến hai mươi tuổi, anh được giáo dục về đạo đức và tôn giáo. Trong giai đoạn cuối, anh đã gặp Xô-phi, một người được giáo dục từ nhỏ theo cách tương tự. Hai người này đã yêu nhau và trước khi kết hôn, Ê-min đã đi du lịch hai năm để trải nghiệm và mở rộng kiến thức về xã hội.
Bài 'Đi bộ ngao du' được trích từ quyển V - cuối cùng trong tác phẩm 'Ê-min hay Về Giáo dục'. Tác phẩm này được dịch và đặt tên bởi tác giả sách giáo khoa.
Để thuyết phục mọi người rằng việc đi bộ ngao du là quan trọng, tác giả đã sử dụng ba đoạn văn, mỗi đoạn trình bày một luận điểm: Ngao du bằng bước đi là tự do và thú vị. Ngao du là cách để học hỏi và mở mang kiến thức. Ngao du làm cho tâm trạng trở nên vui vẻ.
Tác giả đã sử dụng lập luận và dẫn chứng để thuyết phục độc giả về lợi ích của việc đi bộ ngao du. Lập luận trong bài văn rất chặt chẽ và được minh chứng bằng thực tế sinh động. Bài văn cũng thể hiện rõ sự giản dị và sâu sắc của Ru-xô, người quý trọng tự do và yêu thiên nhiên.
Trong phần đầu, tác giả nhấn mạnh rằng đi bộ ngao du mang lại tự do tối đa cho con người. Từ một hành động hàng ngày thông thường, tác giả đã nâng cao nó thành một mục tiêu tinh thần và tư duy cao siêu. Trong đoạn này, tác giả chủ yếu sử dụng câu chuyện cá nhân để miêu tả những trải nghiệm thú vị của người ngao du bằng cách đi bộ.
Tác giả sử dụng lời kể từ ngôi thứ nhất và kinh nghiệm cá nhân của mình để thuyết phục người đọc: Tôi chỉ cảm nhận được rằng đi bộ ngao du thú vị hơn việc đi ngựa: đó chính là việc đi bộ. Tôi ra đi khi nào muốn, dừng lại khi nào muốn, và hoạt động như thế nào là do ý thích của tôi. Tôi có thể quan sát mọi thứ xung quanh, quay sang phải, quay sang trái, và thưởng thức mọi vật một cách tự do.
Bằng cách mạnh mẽ khẳng định: Tôi chỉ cảm nhận được rằng đi bộ ngao du thú vị hơn việc đi ngựa: đó chính là việc đi bộ, tác giả chứng tỏ mình là người yêu thích ngao du bằng cách đi bộ và muốn mọi người cũng như vậy. Từ những cụm từ như 'tôi thích', 'tôi muốn', 'tôi hưởng thụ' liên tục lặp lại, tác giả nhấn mạnh cảm giác tự do cá nhân; từ đó, ông muốn thuyết phục độc giả về lợi ích to lớn của việc đi bộ ngao du. Đó chính là cách tốt nhất để con người hòa mình với thiên nhiên tuyệt vời.
Dựa trên lời giảng dạy của gia sư cho cậu bé Ê-min, đi bộ ngao du thật sự là trải nghiệm thú vị nhất trong đời, vì nó mang lại cảm giác sảng khoái của tự do tuyệt đối. Trên thế giới này, không gì sung sướng bằng việc được tự do. Chúng ta là chủ nhân của bản thân mình, không bị phụ thuộc vào ai hoặc bất cứ điều gì. Nhờ vào đó, chúng ta có thể thoả mãn mọi nhu cầu trong chuyến đi của mình.
Ở phần thứ hai, tác giả chứng minh rằng đi bộ ngao du là cơ hội để mở mang tri thức cho con người.
Đi bộ ngao du tương đương với việc học như Ta-lét, Pla-tông và Pi-ta-go. Khó hiểu một triết gia có thể quyết định ngao du khác mà không khám phá tài nguyên dồi dào và vẻ đẹp trên con đường.
Ngao du là cách con người nâng cao hiểu biết, làm phong phú cuộc sống. Thiên nhiên và cuộc sống là trường học lớn, kho kiến thức đa dạng: Ai yêu nông nghiệp mà không muốn biết về đặc sản địa phương và cách trồng chúng? Ai hứng thú với tự nhiên mà không quan sát và tìm hiểu về nó?
Kiến thức về tự nhiên như là ngọn gió mát lành thổi vào tâm hồn và trí tuệ con người. Học hỏi gần gũi với thiên nhiên khác biệt so với học trong lớp học, qua sách vở. Thiên nhiên sống động không giống với mô hình trưng bày trong phòng sưu tập, nó thực sự sống động và phong phú.
Ru-xô chỉ trích chủ nghĩa tự nhiên giả hiệu của quý tộc:... họ có kiến thức về tự nhiên nhưng không hiểu biết thực sự về nó.
Phòng sưu tập của Ê-min phong phú hơn các phòng sưu tập của vua chúa; đó chính là toàn bộ trái đất. Mỗi thứ tồn tại ở vị trí của nó… mọi thứ tự nhiên.
Ru-xô chế nhạo những người nghiên cứu tự nhiên giả tạo và cho rằng Ê-min giàu có hơn cả vua chúa vì anh ta có bộ sưu tập vô giá trên toàn thế giới.
Cuối cùng, Ru-xô nhận định: 'Đi bộ ngao du có lợi cho cả sức khỏe và tinh thần'.
Có nhiều niềm vui khác nhau mà chúng ta có thể trải nghiệm nhờ vào cách ngao du đặc biệt này. Không chỉ cải thiện sức khỏe mà còn làm tinh thần phấn khích. Người ngồi trong xe có thể di chuyển mượt mà nhưng thường cảm thấy buồn chán, cáu kỉnh hoặc bực tức; trong khi đi bộ, ta luôn tươi vui, hạnh phúc và hài lòng. Cảm giác gần như hạnh phúc khi trở về nhà! Một bữa ăn bình dị nhưng lại thấy ngon miệng thế! Niềm vui khi ngồi xuống bàn ăn! Giấc ngủ sau một ngày vất vả! Khi muốn đến đâu đó, có thể dùng xe ngựa; nhưng muốn ngao du, ta phải đi bộ.
Việc đi bộ ngao du phát triển toàn diện con người. Bước chân, con mắt, tai và tâm trí đều trải qua những trải nghiệm mới mẻ, cảnh đẹp trên đường. Cơ thể được rèn luyện, tâm hồn trở nên mạnh mẽ và rộng mở. Khi đó, cuộc sống trở nên thú vị và đáng sống hơn bao giờ hết!
Tự do là mục tiêu cao cả nhất với Ru-xô. Suốt cuộc đời, ông chiến đấu vì tự do, chống lại chế độ phong kiến để mang lại quyền tự do cho mọi người.
Thuở nhỏ, Ru-xô không có cơ hội học hành, do đó ông càng khao khát kiến thức. Ông luôn cố gắng tự học, những suy luận sắc bén của ông không chỉ đến từ lý thuyết trong sách vở mà còn từ kinh nghiệm thực tế của cuộc sống. Đi bộ ngao du là phương pháp tốt nhất để củng cố sức khỏe. Nhờ đi bộ ngao du mà con người, dù đã già đi theo thời gian, cũng có thể hồi xuân, với gương mặt rạng rỡ, cơ thể tràn đầy sinh lực. Đi bộ ngao du chính là loại thuốc bổ hiệu quả, một loại phương tiện kỳ diệu mà không cần phải tiêu tốn tiền. Trong việc trình bày quan điểm thứ ba, nhà văn đứng ở một góc nhìn khách quan để quan sát và phân tích, so sánh hai hình thức ngao du: đi xe và đi bộ.
Trong thời kỳ hiện đại, việc đi xe hiển nhiên là lựa chọn tốt hơn so với đi bộ vì nó nhanh chóng và thuận tiện hơn, tuy nhiên, giá trị của thành tựu khoa học và kỹ thuật cũng chỉ có giới hạn. Trái lại, việc đi bộ (trong trường hợp của ngao du, có nghĩa là không cần phải vội vã) mang lại nhiều lợi ích cho tính cách và sức khỏe hơn. Ru-xô nhận xét về hai mặt trái ngược nhau: Tôi thường thấy những người ngồi trong xe chạy êm đềm nhưng thường trở nên mơ màng, buồn chán hoặc tức giận; trong khi những người đi bộ luôn luôn vui vẻ, hạnh phúc và hài lòng với mọi thứ.
Đoạn văn được viết với một tinh thần lạc quan mặc dù vẫn đầy tính chủ quan nhưng vẫn được mọi người chấp nhận. Những câu văn ngắn như những bước chân đi bộ, mỗi bước nối tiếp một bước khác nhẹ nhàng, thoải mái: Ta cảm thấy hạnh phúc khi sắp về đến nhà I Một bữa ăn giản dị nhưng sao thấy ngon lành thế! Ta thích thú khi quay trở lại bàn ăn! Ta ngủ ngon giấc sau một giường không mềm mại! Trong các chuyến đi bộ ngao du, mặc dù điều kiện về ăn uống và ngủ nghỉ có vẻ thiếu thốn, nhưng những niềm vui tinh thần lành mạnh, có ích sẽ mang lại cho tâm hồn ta sự sảng khoái vô bờ bến. Nếu cuộc đời được kết nối thông qua những cuộc ngao du như thế, thì chắc chắn ta sẽ trẻ mãi không già.
Bài văn kết thúc bằng một ý tưởng khiêm tốn, tránh được sự hoa mỹ quá mức. Mục đích của việc đi bộ ngao du cũng có giới hạn, không thể áp dụng cho mọi hành trình: Khi chỉ muốn đến một nơi nào đó, ta có thể đi bằng xe ngựa; nhưng khi muốn ngao du, ta cần phải đi bộ. Kết luận như vậy là sáng suốt, thực tế. Trong tác phẩm, có những phần tác giả sử dụng 'ta' và có những phần sử dụng 'tôi'. Tác giả sử dụng 'ta' khi trình bày luận điểm chung và sử dụng 'tôi' khi chia sẻ cảm xúc cá nhân về cuộc sống. Cũng có những lúc trải nghiệm riêng tư đó được thể hiện dưới dạng câu chuyện về nhân vật học trò Ê-min, mặc dù Ê-min chỉ là một nhân vật được tưởng tượng ra.
Nhờ sự kết hợp hoàn hảo giữa suy luận trừu tượng và kinh nghiệm sống của chính mình, bài văn nghị luận này của Ru-xô không chỉ không gò bó mà còn rất sống động, thuyết phục. Ru-xô là một con người đơn giản, trân trọng tự do và yêu thiên nhiên. Hình ảnh của núi non, cánh đồng, hoa lá, cây cỏ hiện lên rõ ràng trong bài Đi bộ ngao du, tạo nên sự nhẹ nhàng, tươi mới và đầy sức sống cho bài văn nghị luận này.
Phân tích về tác phẩm Đi bộ ngao du - Mẫu 5
Đi bộ ngao du được xem như một cuộc trò chuyện lighthearted, được thực hiện dưới hình thức 'nói chuyện'. Cuộc trò chuyện ấy diễn ra trong bối cảnh của một cuốn tiểu thuyết, do đó mang một vẻ đặc biệt. Mục đích của nó không ngoài việc giúp nhân vật thư giãn một chút, thảnh thơi cho tâm hồn và trí óc. Mặc dù chỉ là trò chơi nhưng không phải là vô ích. Đoạn văn chứng minh sức mạnh của việc đi bộ.
Vào thời kỳ của thế kỷ XVIII, điều này thực sự đầy bất ngờ. Phong cách đi bộ (đi bộ) của những người bình dân, mệt mỏi, trở thành một thú vui hơn các phương tiện của văn minh (đi ngựa) hoặc bất kỳ phát minh nào của khoa học (xe hơi, tàu hỏa, tàu thủy,...). Câu hỏi ở đây là liệu nhà văn đang nói thật hay đang chơi, làm cho người đọc mơ hồ trong đầu. Đáp án sẽ được tìm ra, nhưng phải theo dõi cẩn thận bài văn. Bài văn trở thành một cuộc trò chuyện, một cuộc thảo luận với người nghe một cách dễ dàng, hồn nhiên, không gò bó, không căng thẳng.
Bắt đầu bằng một sự phát hiện bất ngờ và sự tổng quan, sau đó là những luận điểm chứng minh, nhưng chứng minh đó lại được thực hiện trong một bối cảnh nói chơi nửa thực nửa đùa. Chính từ cái giọng điệu đó đã tạo ra một sức mạnh thuyết phục độc đáo không thể tìm thấy ở bất kỳ tác phẩm nào khác được gọi là nghiêm túc cả. Và có lẽ đúng như vậy, phải không?
Thứ nhất: đi bộ ngao du là cách để con người được giải phóng, được tự do. Từ một ý niệm về vật chất thông thường, về cuộc sống hàng ngày, người viết đã nâng nó lên một tầm cao mới, về tinh thần, về tư tưởng. Nó là một tiếng reo vui tươi biết bao! Nhà văn như là người khám phá ra một sự thật bất ngờ mà không có ai để ý đến, để quan tâm. Một chữ 'ta' chủ thể, chủ thể của ý thích, hành động, chính bản thân mình, không phụ thuộc vào ai khác. Đoạn văn diễn tả được sự hứng khởi tự do trong bối cảnh khi con người được 'tháo cổng trại' khỏi những ràng buộc xung quanh. 'Cái tôi' của nhà văn lúc này trở thành cả một thế giới tự do, mở ra như một sự hứng thú lần đầu được tự do. Lúc này, người viết chỉ phụ thuộc vào bản thân mình, một bản thân không bị hạn chế, để hưởng thụ mọi sự tự do mà con người có thể hưởng thụ.
Cách lập luận của đoạn văn đồng thời là sự kết hợp và nảy sinh. Kết hợp trong việc thể hiện một cá nhân tự do, nảy sinh dưới hình thức câu hỏi và tự trả lời. Trong một câu 'Nếu tôi mệt...', ngay lập tức một 'tôi' khác xuất hiện để đáp lại - qua một loại giao tiếp nội tâm, phản ứng trực tiếp: 'Nhưng Ê-min không mệt nhiều lắm; em khỏe mạnh; và làm sao em có thể mệt chứ?' Sự phân tách và hợp nhất (hỏi và đáp đều là cùng một người) tạo ra sự phong phú, sống động của văn chương, không rơi vào việc phát ngôn một chiều, đơn điệu. Nó thu hút độc giả, người nghe. Nó như một tiếng reo tĩnh lặng khi cần được chia sẻ, diễn đạt.
Đi bộ ngao du là phương tiện để con người tiếp cận kiến thức một cách tự nhiên, ngoài phòng học, ngoài sách vở thông thường. Thiên nhiên - qua trải nghiệm đi bộ ngao du - là một trường học rộng lớn. Nó là một kho tàng to lớn. Kiến thức về nông nghiệp, về tự nhiên như những cơn gió thổi qua cửa sổ của trí óc mà con người khao khát. Cách học bằng cách sống gần gũi với thiên nhiên, hòa mình vào thiên nhiên này hoàn toàn khác biệt so với cách học trong nhà, bằng sách vở. Thiên nhiên sống động, toàn cảnh hoàn toàn khác biệt so với những mô hình trừu tượng trong phòng học của những người tự nhiên học chân chính. Bởi những gì họ tưởng là đủ, chỉ là một phần nhỏ của sự thật. Còn sự thật về thiên nhiên rộng lớn phải đi kèm với linh hồn của nó, nghĩa là nơi 'mọi thứ đều đúng chỗ của nó' như Trái Đất đã được sắp xếp tạo thành một tổng thể hài hòa và sống động, một sắp xếp mà không một nhà khoa học giỏi cũng không thể nắm vững được.
Đi bộ ngao du là biện pháp tốt nhất để cải thiện sức khỏe. Cách trình bày luận điểm này độc đáo ở chỗ: tác giả đặt nó trong bối cảnh đa chiều của việc đi bộ ngao du. Việc cải thiện sức khỏe, như được thể hiện như một tác dụng phụ, một hậu quả, một sự phát triển đồng thời. Câu 'Có nhiều niềm vui khác nhau mà người ta có thể hưởng thụ qua việc đi bộ ngao du, không chỉ sức khỏe được cải thiện, tính cách trở nên vui vẻ'. Câu văn tràn đầy sự sảng khoái như là sự hồi sinh. Nhờ đi bộ ngao du mà con người, dù đã già đi, lại trẻ hóa, với gương mặt tươi cười đến mức người trong cuộc cũng không nhận ra mình nữa. Đi bộ ngao du giống như một liều thuốc bổ, một loại thần dược kỳ diệu mà không tốn kém gì cả.
Trong việc trình bày luận điểm thứ ba này, nhà văn không tự chiêm nghiệm trong các cuộc đi bộ ngao du mà đứng ở một góc nhìn khách quan, quan sát. Người viết so sánh hai hình thức ngao du: đi xe và đi bộ. Trong thời đại của khoa học và văn minh, đi xe dường như là lựa chọn hợp lý hơn đi bộ vì nó nhanh hơn, thoải mái hơn. Nhưng cuối cùng, giá trị của thành tựu văn minh khoa học cũng chỉ đó thôi. Còn đi bộ (trong ngữ cảnh ngao du, không cần tốc độ) lại có ích cho tâm hồn, cơ thể nhiều hơn. Đó là hai cực đối lập: 'Tôi thường thấy những người ngồi trong các phương tiện di chuyển chạy êm ái nhưng mơ màng, buồn chán, cáu kỉnh hoặc đau khổ; còn những người đi bộ luôn luôn vui vẻ, hạnh phúc và hài lòng với mọi thứ'. Hai trạng thái này là sự vận động và không vận động, không có gì kỳ lạ hay khó hiểu cả. Nếu sự thuyết phục của đoạn văn được dễ dàng chấp nhận ở góc độ quan sát trên, thì đoạn văn tiếp theo bằng một giọng điệu hân hoan, dù có chủ quan, cũng có khả năng thu hút, đồng cảm.
Những câu văn ngắn giống như những bước chân đi bộ, mỗi bước nối tiếp một bước khác một cách nhẹ nhàng, tự nhiên, tươi cười: 'Tôi cảm thấy hạnh phúc khi gần đến nhà! Một bữa ăn bình dị nhưng sao lại thấy ngon lành thế! Tôi thích thú khi ngồi trước bàn ăn! Tôi ngủ sâu trong một cái giường giản dị'. Điều kiện sống đơn giản, thậm chí là thiếu thốn của cuộc sống hàng ngày không ngăn cản được niềm vui sướng, sự hạnh phúc ở cả thân thể và tâm hồn mà cuộc đi bộ ngao du mang lại. Cuộc sống được nối tiếp bằng những cuộc đi bộ ngao du như thế có lẽ sẽ giúp ta trẻ mãi không già.
Kết thúc bài văn bằng một ý tưởng khiêm nhường, tránh cho nó trở thành lời kêu gọi quảng cáo hay phô trương. Đi bộ ngao du chỉ có giới hạn ở mục đích cụ thể của nó. Không thể ca ngợi nó trong mọi tình huống: 'Khi muốn đến một nơi nào đó, ta có thể di chuyển bằng xe ngựa; nhưng khi muốn thư giãn, thì chỉ cần đi bộ'. Kết luận như vậy là khôn ngoan, hợp lý và thực tế. Kết quả của cuộc đi bộ ngao du không kém phần quan trọng và ý nghĩa như vậy.
Thông qua một bài văn viết theo lối văn phong đời thường, chúng ta thấy được một con người mang nét văn hóa. Đây là một người Nga giản dị, trân trọng tự do và yêu thiên nhiên. Tuy nhiên, khi đặt bài văn vào ngữ cảnh cuộc sống cá nhân của tác giả, không nên chỉ nhấn mạnh một mặt, chẳng hạn, khi còn trẻ, ông thường bị cha mẹ trách mắng, đánh đập,... nên khát khao tự do, hoặc cũng từ bé vì không được học hành nên ông khao khát kiến thức. Nếu theo đà lập luận đó thì ông sẽ thích tăng cường thể lực vì từ nhỏ đã yếu đuối, ốm đau phải không?
Phân tích tác phẩm Đi bộ ngao du - Mẫu 6
Ê-min đã thảo luận về giáo dục là một trong những tác phẩm nổi bật nhất của Nga. Tác phẩm này được viết vào năm 1762, nói về vấn đề giáo dục về cả thân thể và trí tuệ của con người. Đoạn trích về cuộc đi bộ ngao du được lấy từ cuốn thứ 5 khi E-min đã trưởng thành, lớn lên. Với đoạn trích này, tác giả muốn khẳng định rằng việc đi bộ có ý nghĩa, vai trò quan trọng đối với mỗi người chúng ta.
Văn bản Đi bộ ngao du nêu lên vấn đề chính là lợi ích của việc đi bộ. Để làm rõ luận điểm này, người viết đã đưa ra ba lập luận lớn: Đi bộ mang lại sự tự do, cải thiện tri thức và cuối cùng là cải thiện sức khỏe của chúng ta. Và trong mỗi lập luận này, ông đã cung cấp những bằng chứng rất phong phú và thuyết phục.
Đi bộ mang lại cho chúng ta sự tự do, thoải mái, mà khi cưỡi ngựa chúng ta không bao giờ cảm nhận được điều đó: “Ta thích đi khi nào, dừng lại khi nào, hoạt động nhiều ít tùy ý… ta quay sang phải, sang trái…”. Thực sự, đi bộ mang đến cho ta mọi sự chủ động, giải phóng con người, khiến ta không phụ thuộc vào bất cứ điều gì. Tôn vinh giọng văn hứng khởi, tràn đầy năng lượng, khiến người đọc tin tưởng hơn nữa vào những lợi ích của việc đi bộ. “Tôi đi đến bất cứ đâu tôi muốn, tôi ở lại đó”, “Tôi không phụ thuộc vào ngựa hay người lái xe ngựa” “Tôi tận hưởng mọi sự tự do mà con người có thể trải nghiệm”… Sự tự do đưa con người thoả mãn mọi nhu cầu mong muốn của mình.
Không chỉ mang lại sự tự do, thoải mái, đi bộ còn cung cấp cho chúng ta nguồn tri thức phong phú, dồi dào. Để chứng minh luận điểm này, tác giả đã lấy những ví dụ từ thực tế cuộc sống. Những nhà khoa học nổi tiếng như Galileo, Plato,… đều sử dụng đi bộ để quan sát, nghiên cứu và khám phá thế giới. Đi bộ còn giúp ta khám phá những đặc sản nông nghiệp, thu thập những viên đá, hòn sỏi, nghiên cứu các loại cây trồng,… thế giới rộng lớn kia sẽ được ta chiếm lĩnh qua những chuyến đi bộ đầy thú vị. Đặc biệt, tác giả có lối so sánh rất thú vị để khẳng định tính chính xác của những luận điểm: ông so sánh phòng khách của những nhà tự nhiên học cũng không thể phong phú bằng phòng sưu tập của người đi bộ, hơn thế, họ sưu tập mà chẳng hề có ý niệm về những thứ mà họ đang trưng bày. Với phép so sánh đầy sức thuyết phục ấy càng củng cố niềm tin cho người đọc về công dụng của việc đi bộ.
Cuối cùng, đi bộ mang lại sức khỏe cho con người. Không chỉ sức khỏe được tăng cường mà tinh thần cũng trở nên hoạt bát, vui vẻ, điều gì tuyệt vời hơn thế. Ở đây tác giả tiếp tục sử dụng biện pháp so sánh, nhưng người đi xe thường buồn bã, cáu kỉnh trong khi người đi bộ như Ê-min tung tăng trên đôi chân của mình luôn vui vẻ, hạnh phúc.
Với cách viết sâu lắng, giản dị, giọng văn biến đổi linh hoạt, tác giả đã thể hiện rõ những lợi ích, vai trò quan trọng của việc đi bộ. Đi bộ là phương pháp tốt nhất để con người phát triển toàn diện cả về thể lực và trí lực. Bài văn đã ra đời hàng thế kỷ nhưng vẫn giữ nguyên ý nghĩa và giá trị của nó.
Phân tích tác phẩm Đi bộ ngao du - Mẫu 7
Ru-xô là một nhà văn vô cùng giản dị, quý trọng tự do và đặc biệt là rất yêu thiên nhiên. Chính vì thế, bài “Đi bộ ngao du” của ông đã làm cho người đọc hiểu được lợi ích của việc đi bộ bằng những cách lập luận chặt chẽ, lí lẽ xác thực.
Thật vậy, đi bộ là một môn thể thao mang lại rất nhiều lợi ích cho con người. Khi đi bộ, ta hoàn toàn được tự do, tùy theo thích của mình, không hề bị lệ thuộc vào bất cứ ai, bất cứ cái gì. Điều chủ động nhất là ta thích đi đâu thì đi, dừng lúc nào thì dừng hay hoạt động nhiều ít thế nào là tùy ở ta. Không những thế, ta có thể quan sát khắp nơi, có thể ngắm những gì mà ta yêu thích: “Quay sang phải, sang trái, ta xem tất cả những gì ta thấy hay hay. Bất cứ đâu ta thích, ta lưu lại đấy, lúc nào chán, ta bỏ đi luôn'. Chính bởi ta hoàn toàn không bị bất cứ thứ gì ràng buộc như con đường, phương tiện hay bất cứ ai.
Đối với Ru-xô, lợi ích quý giá nhất của việc đi bộ đó chính là được trau dồi vốn kiến thức về tất cả các lĩnh vực như nông nghiệp, địa lí, tự nhiên. Nếu ta là một người yêu nông nghiệp thì chắc hẳn sẽ phải tìm hiểu cách trồng trọt những sản vật mà nơi ta đi qua. Còn nếu ta là một người đam mê môn Địa lí thì điều tất yếu đó là ta nhất định sẽ tìm hiểu khí hậu của những nơi mà ta đi qua. Hay ta sưu tập những mẩu đá, hoa, quả, những thứ ta yêu thích thì chắc hẳn ta là một người có hứng thú với tự nhiên học.
Thật không thể tin được nếu ta có cơ hội được đi bộ ngao du mà lại không xem xét những tài nguyên mà ta giẫm chân lên, bỏ qua những gì mà trái đất đang phô bày trước mắt một cách phong phú. Một điều chắc chắn là những người có vốn tri thức được trau dồi qua những chuyến ngao du sẽ có cái nhìn gần gũi, sâu rộng hơn về vạn vật xung quanh, hiểu sâu rộng hơn, tường tận hơn về thiên nhiên bao la rộng lớn.
Không những thế, đi bộ còn mang lại một lợi ích không kém phần quan trọng và qu giá cho những ai tham gia môn thể thao này đó chính là tăng cường sức khỏe, tính khí trở nên hòa đồng, vui vẻ hơn. Và đi bộ cũng rất tốt cho những ai có những căn bệnh như tim, mạch, cao huyết áp,… Ngoài ra, đối với phái đẹp, đi bộ còn làm cho dáng vẻ cân đối, thon thả,. Đặc biệt, đi bộ còn giúp ta có cảm giác khoan khoái, hài lòng với tất cả, không còn thấy buồn bã, cáu kỉnh. Sau mỗi lần đi bộ, ta ăn cảm thấy ngon miệng hơn, ngủ ngon hơn và sâu giấc hơn. Bên cạnh đó, đi bộ không gây tốn kém lại rất dễ thực hiện, thế nên mọi lứa tuổi đều có thể dễ dàng tham gia môn thể thao này. Cũng chính vì vậy, mặc dù ngày nay có rất nhiều môn thể thao mới xuất hiện, hay và hấp dẫn nhưng đi bộ vẫn được mọi người lựa chọn và yêu thích nhất.
Đi bộ với những lợi ích kể trên thì không ai trong chúng ta có thể phủ nhận đi bộ rất có lợi đối với đời sống sức khỏe, tinh thần của con người. Ru-xô quả là một thiên tài của nước Pháp, ông đã hiểu được cái lợi, cái tốt sẽ có được từ việc đi bộ cách đây hàng trăm năm. Qua bài “Đi bộ ngao du”, em đã hiểu được thêm rằng đi bộ là rất có ích đối với con người. Nó làm cho đời sống sức khỏe cũng như đời sống tinh thần mỗi người được cải thiện. Do đó em nhất định sẽ cố gắng tham gia vào môn thể thao này để có được sức khoẻ tốt hơn, học tập tốt hơn.
Phân tích tác phẩm Đi bộ ngao du - Mẫu 8
Có những nhà văn nước ngoài khiến bạn đọc Việt Nam nhớ mãi không thôi về những đoạn trích và tác phẩm của họ. Trong số tác giả đó, có nhà văn Ru-xô người Pháp. Ông sinh ra trong một gia đình nghèo, cha làm thợ sử đồng hồ, mẹ mất sớm, ông chỉ được học hết năm mươi hai tuổi đến năm mươi bốn tuổi ông đi lang thang nhiều nơi và làm nhiều nghề. Từ những túi nhục mà ông trải qua và sự thông minh hiếu học ông đã trở thành một nhà triết học và có những tác phẩm để đời mãi về sau. Tiêu biểu trong đó có tác phẩm Ê-min hay về giáo dục.
Ê-min hay về giáo dục được viết vào năm (1762). Tác phẩm là một thiên tiểu thuyết đề cập đến một phương pháp giáo dục một con người từ khi mới sinh ra cho đến khi trưởng thành. Nhân vật của ông là Ê-min và thầy giáo của anh chính là ông. Tác phẩm này được chia làm năm quyển tương ứng với năm giai đoạn của quá trình giáo dục. Đoạn trích Đi bộ ngao du trích từ quyển năm. Đây là quyển cuối cùng trong quá trình giáo dục của Ê-min. Đề mục đi bộ ngao du do sách giáo khoa dịch và đặt tên.
Nhà văn Ru-xô đã thuyết phục người đọc ngao du là phải đi bộ bằng ba luận điểm chính. Những lập luận chặt chẽ cùng với thực tế sinh động đã giúp cho bài văn của Ru-xô trở nên hấp dẫn và có lý rất nhiều. Luận điểm thứ nhất của nhà văn là đi bộ ngao du được tự do thưởng ngoạn. Và luận điểm này được nhà văn thể hiện rõ trong đoạn văn thứ nhất. Tác giả nhấn mạnh việc đi bộ ngao du sẽ là cách để chúng ta có thể thưởng ngoạn một cách tối đa nhất có thể. Chỉ từ một việc rất đơn giản hàng ngày là đi bộ mà tác giả nâng nó lên thành một chân lý cao siêu tinh tế.
Tác giả lấy kinh nghiệm của bản thân để thuyết phục mọi người. Tác giả kể như sau: “Tôi chỉ ưa thích cách đi ngao du thú vị hơn cả việc đi ngựa: đó là đi bộ. Tôi thích đi lúc nào thì đi, tôi thích dừng lúc nào thì dừng, tôi muốn hoạt động nhiều ít như thế nào là tùy. Tôi quan sát khắp nơi; tôi quay sang phải, sang trái; tôi xem xét tất cả những gì thấy hay hay… một dòng sông…; một khu rừng rậm; một hang động…; một mỏ đá… các khoáng sản…”
Ở đoạn thứ hai tác giả tiếp tục giới thiệu về tác dụng của đi bộ. Theo tác giả, đi bộ ngao du là cách để mở mang tri thức và trau dồi kiến thức. “Đi bộ ngao du là đi như vận động viên, nhà triết học và nhà toán học. Tôi khó lòng hiểu nổi một nhà triết học có thể quyết định ngao du cách khác mà không khám phá những tài nguyên nơi mình giẫm chân lên và trải đất phô bày phong phú ra trước mắt. Đi bộ là nâng cao tầm hiểu biết của mình lên. Bằng những trải nghiệm thực tế cùng những điều lí thú từ thiên nhiên và con người mà ta có thể tiếp thu tri thức được. Có thể nói thiên nhiên và cuộc sống là một trường học lớn mà mỗi người chúng ta nên cố gắng khám phá nó.”
Khám phá bằng cách nào chính là cách đi bộ ngao du “Ai là người yêu mến nông nghiệp chút ít mà lại không muốn biết các sản vật đặc trưng cho khí hậu những nơi mình đi qua và cách thức trồng trọt những đặc sản ấy ? Ai là người có chút ít hứng thú với tự nhiên học mà lại có thể quyết định đi ngang một khoảnh đất mà không xem xét nó, một lèn đá mà không ghè vài mẩu, những quả núi mà không sưu tập hoa lá, những hòn sỏi mà không tìm các hóa thạch!”. Chính vì thế kiến thức của mọi lĩnh vực trong tự nhiên giống như ngọn gió mát lành uốn vào tâm hồn và trí tuệ con người. Theo tác giả thì học hỏi từ thiên nhiên chứ sẽ tốt hơn và khác xa với những gì có trong sách vở. Thiên nhiên sống động uyển chuyển chứ không cứng nhắc như mấy mô hình trong sách vở.
Thiên nhiên là sự sắp xếp tài tình của tạo hoá mà bất cứ nhà khoa học nào cũng không thể sắp xếp được. Những bộ sách của các vị vua chúa kia dù sang trọng nhưng cũng chỉ là một phần nhỏ của thiên nhiên mà thôi. Tất cả những thứ ấy không thể so sánh với việc đi bộ ngao du tự thưởng thức trải nghiệm được. Ru-xô thẳng thắn chê bai những sưu tập của vua chúa phong kiến vì vì những thứ của họ chỉ nằm gọn trong căn phòng, còn sưu tập của Ê-min là cả trái đất kia.
Ở đoạn cuối tác giả nhấn mạnh tác dụng của đi bộ ngao du đối với sức khoẻ và tinh thần. Như vậy có thể nói đi bộ ngao du không chỉ giúp ích về tri thức mở mang mà còn có tác dụng về tinh thần nữa. Đi bộ ngao du giúp sức khoẻ tăng cường tính khí trở nên vui vẻ. Tác giả so sánh với những ngồi trong cỗ xe mà mơ màng buồn còn đi bộ ngao du luôn vui vẻ khoan khoái và hài lòng mọi người. Đi bộ ngao du giúp ta: “Chân đi, mắt nhìn, tai nghe, óc phân tích, nhận xét và trái tim cảm thụ những điều mới lạ, những cảnh đẹp gặp trên đường.”
Thân thể được rèn luyện, thử thách, sẽ trở nên mạnh mẽ và tâm hồn rộng mở lộng gió bốn phương. Lúc ấy, ta sẽ cảm thấy cuộc đời xung quanh hấp dẫn biết chừng nào, đáng sống biết chừng nào!”. Tác giả đã so sánh khá hay về đi bộ và đi xe để từ đó ta thấy được tác dụng của việc đi bộ. Mà những tác dụng đó được tác giả đặt làm nhiệm vụ hàng đầu. Bằng giọng văn hân hoan đầy tính chủ quan nhưng bằng những lý lẽ dẫn chứng thuyết phục Ru-xô đã thuyết phục được mọi người đồng ý.
Như vậy có thể thấy đoạn trích đi bộ ngao du của Ru-xô là một đoạn trích hay và có ý nghĩa. Từ những dẫn chứng và thực tế sinh động Ru-xô đã đem đến cho chúng ta tầm quan trọng của việc đi bộ ngao du trong cuộc sống. Hay ý nghĩa sâu xa cầu nó chính là việc học tập. Học tập không phải cứng nhắc qua sách vở mà là tìm hiểu từ thực tế.
Ru-xô (1712-1778) là nhà văn, nhà triết học lỗi lạc của nước Pháp trong thế kỉ XVIII. Trích đoạn “Đi bộ ngao du” là quyển V – quyển cuối cùng của tác phẩm Ê-min hay Về giáo dục, xuất bản năm 1762, bài viết bày tỏ quan điểm muốn ngao du học hỏi cần phải đi bộ.
Ngao du bằng cách đi bộ mang lại cho con người rất nhiều lợi ích cả về thể chất lẫn tinh thần. Đi bộ ngao du rất thoải mái, chủ động và tự do. Ở Pháp và Tây Âu trong thế kỉ XVIII đi ngựa là sang trọng, văn minh. Nhưng Ru-xô đã so sánh và khẳng định: đi bộ ngao du thú vị hơn đi ngựa. Đi bộ ngao du rất thoải mái và chủ động: có thể đi hay dừng, có thể quay phải, quay trái, quan sát khắp nơi, xem xét tất cả tùy thích. Có thể đến với bao cảnh đẹp, cảnh lạ đó đây: một dòng sông, một khu rừng rậm, một hang động, một mỏ đá… Đến đâu ưa thích thì ta lưu lại đấy, lúc nào thấy chán thì bỏ đi. Đi bộ ngao du rất tự do, ta chẳng phụ thuộc vào những con ngựa hay gã phu trạm, có thể đi theo những con đường mà ta thích: Gặp thời tiết xấu thì ta đi ngựa. Chẳng hề vội vã… Ê-min to khỏe, không mỏi mệt, em tìm được nhiều thú để giải trí, để làm việc, để vận động chân tay.
Cảm nhận văn bản Đi bộ ngao du
Đi bộ ngao du mang lại cơ hội để hiểu biết thêm về thế giới xung quanh, khám phá những bí mật ẩn sau những điều quen thuộc. Đi bộ ngao du là để quan sát, tìm hiểu, khám phá như các nhà triết học, toán học vĩ đại như Ta-let, Pla-tông và Pi-ta-go. Đi bộ ngao du giúp ta nhìn nhận các tài nguyên, hiểu biết về nông nghiệp và cách trồng trọt. Đi bộ ngao du là cách để phát triển sự yêu thích với tự nhiên: quan sát mỗi miếng đất, thu thập các mẫu từ đá, hoa lá, sỏi và hóa thạch. Ru-xô so sánh một cách hóm hỉnh để nhấn mạnh lý do của mình: những người chỉ biết gọi tên trong phòng sưu tập của họ là vô ích trong khi phòng sưu tập của Ê-min phong phú hơn cả trái đất.
Qua đó, Ru-xô đã ca ngợi giá trị của con người trong tự nhiên; ông nhấn mạnh việc đưa con người vào môi trường tự nhiên để mở mang kiến thức và phát triển nhân cách. Giáo dục không thể tách rời khỏi tự nhiên, nếu không sẽ trở nên không ý nghĩa. Quan điểm này vẫn còn rất hiện đại và ý nghĩa đến ngày nay.
Đi bộ ngao du có thể thay đổi tâm trạng, tăng cường tình yêu cuộc sống. Đi bộ ngao du cũng giúp cải thiện sức khỏe, làm cho tâm trạng trở nên lạc quan. Những người sống xa hoa, đi xe sang, thường trải qua tâm trạng u ám, buồn bã, trong khi Ê-min, người thích đi bộ, luôn lạc quan, hạnh phúc, và thỏa mãn với cuộc sống. Mặc dù ăn uống kém nhưng vẫn ngủ ngon và hạnh phúc với cuộc sống. Người ta có thể vận chuyển nhanh bằng xe, nhưng để thưởng thức chân trời thì phải đi bộ. Sự thú vị của đi bộ ngao du là khiến con người trở nên đơn giản, biết trân trọng cuộc sống hơn.
Cách viết của Ru-xô rất sâu sắc, giản dị. Qua việc sử dụng các ngôi thứ như “tôi, ta, Ê- min”, ông đã làm cho giọng văn phong phú hơn, đan xen giữa lập luận và cảm xúc. Lý do và bằng chứng ông đưa ra là rõ ràng và thuyết phục. Có lúc ông sử dụng so sánh một cách hóm hỉnh để rõ ràng quan điểm của mình. Cách lý luận và bằng chứng của Ru-xô rất mạch lạc và sâu sắc khi nhấn mạnh rằng đi bộ ngao du mang lại sự thoải mái, tự do, cũng như là một trải nghiệm bổ ích và thú vị. Tất cả mọi người đều nên biết và trải nghiệm đi bộ ngao du để mở mang kiến thức, mở rộng tầm mắt, phát triển nhân cách và sức khỏe, và làm cho cuộc sống thêm phong phú và ý nghĩa.
Đọc trích đoạn “Đi bộ ngao du” của Ru-xô, ta nhận ra rằng học hỏi từ tự nhiên và cuộc sống là một trong những cách học hữu ích nhất và có giá trị nhất.