Đề bài: Cảm hứng nhân đạo và ký ức tuổi thơ gắn với tình mẹ trong đoạn trích Trong lòng mẹ của nhà văn Nguyên Hồng.
Tổ chức bố cục bài văn Cảm hứng nhân đạo và ký ức tuổi thơ
a. Bài mở đầu
- Giới thiệu về tác giả Nguyên Hồng và đoạn trích 'Trong lòng mẹ'
- Mở đầu vấn đề: Tìm hiểu về cảm hứng nhân đạo và ký ức tuổi thơ gắn với tình mẹ trong đoạn trích 'Trong lòng mẹ' của nhà văn Nguyên Hồng
b. Phần chính
Tổng quan:
- “Những ngày thơ ấu” là cuốn hồi ký kể về tuổi thơ đầy khó khăn của tác giả. Cuốn sách gồm 9 chương, được đăng trên báo năm 1938 và xuất bản thành sách lần đầu vào năm 1940. Đoạn trích “Trong lòng mẹ” thuộc chương IV của tác phẩm.
- Đoạn trích “Trong lòng mẹ”; trích từ cuốn hồi ký “Những ngày thơ ấu” của Nguyên Hồng, đã tường thuật một cách chân thực và đầy cảm xúc về những gian khổ, đau buồn cùng tình yêu thương mãnh liệt của tác giả dành cho người mẹ không may mắn.
Cấu trúc:
- Phần 1: Từ khúc đầu tới “Người ta hỏi đến chứ”: Cuộc trò chuyện giữa người cô và bé Hồng.
- Phần 2: Phần còn lại: Sự gặp gỡ giữa bé Hồng và mẹ.
Phân tích:
- Tình hình đáng thương của bé Hồng: mồ côi, sống xa mẹ, phải chịu nhiều khổ đau.
- Đoạn trò chuyện giữa bé Hồng và người cô:
- Thái độ của người cô: giả dối, cay độc.
- Thái độ và cảm xúc của bé Hồng trước câu chuyện: đau đớn, đầy khổ, và có tình thương mẹ sâu sắc.
- Cuộc gặp gỡ giữa bé Hồng và mẹ
- Tình yêu thương, xúc động, và nỗi đau bàng hoàng, cùng tiếng khóc nức nở.
- Niềm vui, sự thiêng liêng của tình mẫu tử.
- Nhận xét: Cảm hứng nhân đạo và ký ức tuổi thơ được thể hiện rõ qua:
- Quan điểm của bé Hồng về những phong tục xưa cũ là biểu hiện của tình thương và sự hiểu biết về số phận của phụ nữ trong xã hội xưa.
- Sự tôn trọng và yêu quý tình mẹ: tình cảm sâu lắng của bé Hồng dành cho mẹ.
- Việc ghi lại ký ức tuổi thơ một cách chân thành qua từng dòng văn của tác giả: câu chuyện được tái hiện sinh động qua những dòng văn.
c. Kết luận
- Nhận xét tổng quan và đánh giá vấn đề
- Mở rộng vấn đề qua suy nghĩ và liên tưởng của từng người
Cảm hứng nhân đạo và ký ức tuổi thơ - Mẫu 1
Tuổi thơ thường mang lại nhiều kỷ niệm không phai mờ. Đó là những ngày đầu tiên bước chân vào trường học (Thanh Tịnh) hoặc thời kỳ thơ ấu, cùng chia sẻ cuộc sống với đồng ruộng, với dòng sông và biển cả (Nguyễn Duy). Tuy nhiên, trong mọi kỷ niệm ấy, hình ảnh của người mẹ luôn ẩn chứa sâu sắc. Văn bản “Trong lòng mẹ” trích từ “Những ngày thơ ấu” (Nguyên Hồng) đã để lại nhiều cảm xúc mạnh mẽ cho người đọc, thể hiện sự kính trọng đầy tình cảm của tác giả dành cho tình mẫu tử thiêng liêng.
Nguyên Hồng đã đưa chúng ta trở lại với tuổi thơ đầy gian truân. Đó là những trang ký ức đau lòng, tiếng lòng xót xa của một trái tim khao khát yêu thương. Từ nỗi đau đó, người đọc hiểu rõ hơn ý nghĩa thiêng liêng của tình mẫu tử - nguồn động viên giúp chúng ta vượt qua khó khăn, chiến thắng những nghịch cảnh.
Đoạn trích “Trong lòng mẹ” là một câu chuyện chân thực và cảm động về tình cảm của một cậu bé dành cho người mẹ bất hạnh, phải chịu đựng những khó khăn từ xã hội. Từ tâm hồn nhạy cảm, trong trắng, thơ ngây luôn khát khao tình mẹ của nhân vật “tôi”, chúng ta hiểu rõ hơn lòng nhân ái của Nguyên Hồng.
Sinh ra trong một gia đình đầy gian truân, bất hạnh ở Nam Định, bé Hồng là kết quả của một cuộc hôn nhân không có tình yêu. Bố bé Hồng nghiện ngập và qua đời sớm, để lại sự cô đơn cho mẹ và con. Mẹ bé Hồng phải chăm sóc con nhỏ ở Thanh Hóa một mình. Sống với gia đình chồng nhưng Hồng bị ghẻ lạnh và phải chịu đựng những lời nói xấu xa. Chỉ có bé Hồng hiểu và yêu mẹ hơn tất cả. Mặc dù sống trong một môi trường khắc nghiệt, bé Hồng vẫn giữ vững tình yêu và kính trọng mẹ. Điều này thể hiện tình mẫu tử bền vững và không thể phai nhạt.
Dù không thiếu thốn vật chất như những đứa trẻ lang thang cơ nhỡ, điều làm bé Hồng đau lòng nhất là không nhận được tình thương từ gia đình và người thân. Hơn nữa, một chút tình yêu thương dành cho mẹ cũng bị người khác cướp đoạt. Bé Hồng phải chịu đựng sự ghen ghét và đố kị từ nhiều người thân. Mặc dù còn là một đứa trẻ, nhưng bé Hồng đã trưởng thành trước tuổi khi căm hận hủ tục và quyết tâm bảo vệ mẹ đến cùng. Hơn nữa, bé đã dũng cảm chống lại sự xâm phạm của cái xấu.
Tuy nhiên, sức chịu đựng của trẻ cũng có giới hạn. Bà cô đã đạt được mục đích khi gây thêm đau đớn cho bé Hồng, một đứa trẻ mồ côi. Những giọt nước mắt “ròng ròng rớt xuống hai bên mép rồi lan tỏa ở cằm và cổ” là biểu hiện của sự tủi nhục và tổn thương. Hồng “im lặng cúi đầu xuống đất”, trái tim co lại, khoé mắt cay cay. Những giọt nước mắt đó đã chạm động nhiều tấm lòng.
Sau đó, trên đường đi, bé Hồng bất ngờ gặp một người phụ nữ giống mẹ, bé bật tiếng gọi: “Mợ ơi… mợ ơi… mợ ơi!”, Những lời kêu gào ấy khiến không gian xung quanh rung động. Tiếng gọi vội vã, kéo dài thể hiện sự khao khát yêu thương. Mặc dù gọi nhưng bé vẫn lo lắng, hồi hộp vì sợ nhận nhầm. Không có tình cảm mãnh liệt thì không thể kêu gọi như thế. Tuy nhiên, sự “ngờ ngợ” ấy đã không còn mơ hồ nữa, người phụ nữ dừng xe và bé Hồng nhanh chóng nhận ra mẹ sau bao ngày xa cách. Mẹ về trong niềm vui, hạnh phúc và hân hoan. Một lần nữa, bé Hồng lại khóc. “Mẹ tôi vừa kéo tay tôi, xoa đầu … thì tôi oà lên khóc rồi cứ thế nức nở”. Nếu những lần trước là tiếng khóc kìm nén thì giờ đây tiếng nức nở làm tan đi bao uất ức, tổn thương. Tiếng khóc không còn là nỗi đau mà là hạnh phúc tràn trề. Nước mắt của bé Hồng và mẹ trong khoảnh khắc này, là biểu hiện của tình mẫu tử.
Qua đôi mắt của bé Hồng, mẹ vẫn đẹp một cách kỳ lạ. Vẻ đẹp ấy không rực rỡ mà đơn giản và vô cùng gần gũi. Với bé Hồng, mẹ luôn là người phụ nữ đẹp nhất! Từ đó, đoạn văn thức tỉnh ước mơ trong lòng bất kỳ đứa con nào khi đối diện với mẹ. Mọi người đều muốn nằm trong lòng mẹ, “nắm tay mẹ, được mẹ vuốt ve từ trán xuống cằm và gãi rôm ở sống lưng cho…” Mỗi từ, mỗi câu đều đầy cảm xúc dịu dàng. Cuộc gặp gỡ bất ngờ đó để lại niềm hạnh phúc trong lòng nhân vật và độc giả. Không bi thảm như truyện “Lão Hạc”, kết cục có hậu của đoạn văn làm bù đắp cho tâm hồn cao quý của đứa con hiếu thảo.
Trang hồi kí đã phản ánh những số phận khó khăn, đặc biệt là hai mẹ con bị ràng buộc bởi xã hội cũ. Từ nội dung trên, tác giả đã chỉ ra mặt xấu của xã hội đương thời và bảo vệ những người gặp khó khăn. Đoạn văn thể hiện tinh thần nhân đạo cao quý. Mỗi từ, mỗi hình ảnh đều thể hiện sâu sắc tình mẫu tử thiêng liêng. “Trong lòng mẹ” là ví dụ điển hình cho phong cách văn nghệ giàu cảm xúc của Nguyên Hồng.
Trước khó khăn, nhiều mối quan hệ sâu đậm cũng tan vỡ. Nhưng tình mẫu tử của bé Hồng vẫn không thay đổi. Điều đó nhấn mạnh rằng chúng ta cần luôn yêu thương và tôn trọng mẹ. 'Trong lòng mẹ' trong 'Những ngày thơ ấu' sẽ luôn tồn tại. Người đọc không chỉ tìm thấy những tình cảm nhân đạo sâu sắc ở đó mà còn học được bài học về giá trị của tình mẫu tử - một phần không thể thiếu trong cuộc sống đầy gian khổ.
Cảm hứng nhân đạo và ký ức tuổi thơ - Mẫu 2
Tuổi thơ là kho báu của mỗi người, chứa đựng biết bao điều kỳ diệu: có thể là cánh diều bay giữa bầu trời với muôn sắc màu tươi sáng; đôi khi là cánh cò trắng bay vào giấc mơ; và đôi khi là chị Hằng Nga trên cung trăng cùng chú Cuội... Nhưng hình ảnh ta luôn gặp trong ký ức tuổi thơ chính là Mẹ - người thân quen và thân thiết nhất. 'Trong lòng mẹ' trong 'Những ngày thơ ấu' của Nguyên Hồng đã gợi lại những cảm xúc mạnh mẽ cho độc giả khi thể hiện đầy đủ những tình cảm sâu sắc của tình mẫu tử.
Khi đọc tác phẩm của Nguyên Hồng, ta không chỉ đơn giản là thưởng thức câu chuyện được tưởng tượng ra mà Nguyên Hồng đã 'lôi kéo' chúng ta sống chung với cuộc sống đầy gian khổ của nhà văn - không chỉ là nhân vật. Bởi vì 'Những ngày thơ ấu' là một phần của ký ức tuổi thơ đau khổ của nhà văn. Đó là những trang hồi ký chứa đầy nước mắt, thổn thức xót xa của một trái tim trải qua những thăng trầm, thiếu vắng tình thương và luôn khao khát tình yêu từ mẹ. Niềm khao khát ấy cháy bỏng, mãnh liệt như muốn vượt qua tất cả để đến với tình thương, với người mẹ. Từ tình cảm ấy, người đọc nhận ra ý nghĩa thiêng liêng của tình mẫu tử. Đó là nguồn động viên giúp trẻ vượt qua khó khăn, vượt qua những thử thách để hướng tới một tương lai tươi sáng. Đó cũng là nguồn sức mạnh vô hình an ủi và che chở cho những trái tim yếu đuối.
Cuộc sống thực của những con người, đặc biệt là phụ nữ vẫn bị ràng buộc bởi hủ tục phong kiến nghiêm ngặt đã được ghi lại rõ ràng trong những trang hồi ký đầy cảm xúc của tác giả. Nhằm phản ánh một xã hội bất công và bảo vệ những người bất hạnh, tác phẩm thể hiện một tinh thần nhân đạo cao quý. Kết hợp với tình cảm chân thành của nhà văn là cách thể hiện nỗi đau trong từng câu chữ và hình ảnh, mô tả sâu sắc giá trị thiêng liêng của tình mẫu tử trong gia đình.
Trong lòng mẹ là minh chứng cho phong cách 'văn nóng' của Nguyên Hồng. Mặc dù nhiều tình cảm có thể vỡ vụn trước gian khó nhưng tình mẫu tử của bé Hồng vẫn không thay đổi. Điều này nhấn mạnh rằng mỗi người phải biết yêu thương và tôn trọng mẹ với tất cả tâm hồn của mình. Có những tác phẩm có thể bị quên lãng nhưng giá trị của Trong lòng mẹ cũng như Những ngày thơ ấu sẽ tồn tại mãi vì nó không chỉ chứa đựng tình cảm nhân đạo sâu sắc mà còn là một triết lí về giá trị của gia đình, sự thơ mộng giữa những thử thách của cuộc sống.
Cảm hứng nhân đạo và ký ức tuổi thơ - Mẫu 3
Trong mỗi con người chúng ta, có lẽ 'tình mẫu tử' vẫn là tình cảm đẹp và thiêng liêng nhất. Bởi hình ảnh người mẹ đã sâu sắc khắc sâu trong trí óc mỗi đứa con. Ta cảm nhận được tình cảm thiêng liêng ấy qua đoạn trích Trong lòng mẹ của Nguyên Hồng. Đọc đoạn trích này, ta không thể không bị xúc động trước tình yêu thương mà chú bé Hồng dành cho người mẹ của mình. Hồng đã trải qua những khó khăn để bảo toàn tình cảm yêu thương dành cho mẹ trong sự coi thường, sự bất công của những người thân giàu có. Cuối cùng, sau bao nhiêu tháng ngày chờ đợi, khát khao của Hồng cũng được đền đáp khi anh ấy 'trong lòng mẹ'.
Chú bé Hồng, nhân vật chính trong câu chuyện, lớn lên trong một gia đình khó khăn. Cha anh sống trong nghèo đói, buồn bã, và cuối cùng là nghiện ngập. Người mẹ, có trái tim đong đầy yêu thương, phải đánh đổi tuổi thanh xuân trong một cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Sau khi cha anh qua đời, người phụ nữ đáng thương đó, vì hoàn cảnh nghèo đói, buộc phải đưa con đi xa để kiếm sống và bị mọi người kết tội 'chưa tang chồng đã táng con với người khác'. Hồng phải trải qua cuộc sống mồ côi cha, thiếu vắng tình thương của mẹ, sống nhờ vào sự giúp đỡ của những người thân giàu có nhưng thô bạo. Hồng trải qua sự cô đơn, bị xã hội khinh miệt.
Ngược lại với sự căm phẫn và chỉ trích, Hồng yêu quý và nhớ mãi mẹ của mình. Anh ấy nuốt nhẹ nhàng những giọt nước mắt đau đớn, luôn phải chịu đựng những lời nói xấu xa, miệt thị về người mẹ đơn thân của mình.
Câu chuyện giữa Hồng và bà cô trở thành một tấm gương đầy kịch tính, đưa tâm trạng của em đến những cung bậc cao thượng.
– Hồng ơi, con có muốn đi Thanh Hoá với mẹ không?
Câu hỏi đầy âm hại kia đâm sâu vào lòng Hồng. Anh ấy hình dung về gương mặt buồn bã và tính hiền lành của mẹ, và nhớ về những đêm mẹ phải chịu đựng nỗi đau khiến Hồng không thể nào kìm nén nổi nước mắt. Dù lòng Hồng muốn trả lời là “có”, nhưng anh ấy hiểu ra ý đồ ác ý qua cách cười “màn kịch” của bà cô, bà cố ý gieo rắc những nghi ngờ về mẹ của anh ấy.
Hồng không trả lời và chỉ cúi đầu, sau đó anh ấy mỉm cười với nỗi đau trong lòng.
Hồng thấu hiểu mẹ, hiểu về tình hình khó khăn khiến mẹ phải rời xa. Anh ấy đã khóc vì mẹ bị bôi nhọ, bị đối xử không công bằng. Anh ấy khóc vì bản thân trẻ con yếu đuối, cô đơn không có ai đứng ra bênh vực mẹ. Càng yêu mẹ, anh ấy càng căm ghét những tập tục phong kiến vô lý, tàn nhẫn đã đầy đọa, trói buộc mẹ anh ấy: “Nếu những truyền thống đã làm tổn thương mẹ tôi giống như một tảng đá hoặc mảnh kính, tôi sẽ ngậm chặt lấy và nhai nát, nghiến nát chúng cho tan tành mới thôi”.
Tình yêu thương của mẹ đã dạy cho Hồng nhận biết điều đúng và sai, phê phán những con người và tập tục không đáng được tôn trọng.
Tình thương ấy còn được thể hiện một cách sống động, cụ thể khi Hồng gặp lại mẹ.
Bóng dáng quen thuộc trên chiếc xe khiến Hồng nhận ra ngay đó là mẹ, anh chạy theo, gọi lên bối rối: ”Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ… ơi!”.
Những lời gọi ấy trỗi dậy từ lòng mong chờ gặp mẹ của Hồng sau bao ngày dài. Trái tim bé thơ rộn ràng kêu gọi. Khi bắt kịp chiếc xe, Hồng cảm nhận được bàn tay mẹ êm ái xoa đầu. Hồng khóc nức nở. Trong tiếng khóc ấy, có niềm vui gặp mẹ, cũng như nỗi buồn vì đã lâu không gặp mẹ, vì những đau khổ bị lăng nhục và những ức chế được giải thoát.
Mải mê nhìn ngắm và suy tư về mẹ, mải mê tận hưởng cảm giác ấm áp khi ngồi trong lòng mẹ được vuốt ve bằng bàn tay kích thước vừa đủ.
Trong khoảnh khắc này, Hồng như đắm chìm trong tình thương mẹ, một niềm hạnh phúc mà không chỉ riêng Hồng mà bất kỳ đứa trẻ nào cũng khao khát.
Từ khi lên xe đến khi về nhà, Hồng không còn nhớ gì nữa. Cả những câu hỏi của mẹ, những câu trả lời của Hồng và những lời nói của người cô đã tan biến - Hồng không còn suy nghĩ về chúng nữa…
Sự xúc động của Hồng khi gặp mẹ là minh chứng cho tình thương sâu đậm, nồng nàn, vô điều kiện của cậu. Bất chấp mọi rào cản, bất kể áp lực của xã hội đối với phụ nữ và đặc biệt là mẹ Hồng.
Tình mẫu tử trong đoạn trích thật đẹp, thiêng liêng và cảm động. Nguyên Hồng đã khám phá một thế giới tâm hồn phong phú trước mắt chúng ta. Thế giới này luôn làm chúng ta kinh ngạc bởi ánh sáng nhân đạo của tình thương.
Cảm hứng nhân đạo và ký ức tuổi thơ - Mẫu 4
Khi nhắc đến Nguyên Hồng, người ta thường nhớ đến một giọng văn đầy cảm xúc, đan xen những nỗi đau vào trong những câu chuyện của ông. Hồi ký “Những ngày thơ ấu” là ký ức đầy xót xa của cậu bé Hồng, mang theo hương vị đắng của tuổi thơ khao khát mẹ.
Cho đến bây giờ, khi đọc lại những dòng này, người đọc vẫn cảm nhận được cảm xúc của cậu bé phải chịu đựng sự thiếu thốn tình thương, và từ đó nhận ra: tình mẫu tử là một nguồn sức mạnh thiêng liêng và diệu kỳ, là niềm an ủi giúp đứa trẻ vượt qua những khó khăn và đau khổ.
Đoạn trích “Trong lòng mẹ” kể về những ký ức kinh hoàng và ngọt ngào của nhà văn – một cậu bé sinh ra trong một gia đình bất hạnh. Tâm trạng của Hồng được thể hiện qua mọi từ ngữ, từ nỗi đau của quá khứ. Kỳ diệu là những dòng viết ấy đã giúp chúng ta hiểu: Mẹ là người duy nhất, tình mẹ con là mạng sống không thể chia cắt.
Trước khi gặp mẹ: Dù có một mái nhà và người thân, cuộc sống của Hồng vẫn không hạnh phúc với sự hiện diện của bà cô ruột cay nghiệt. Tấm lòng trẻ thơ của Hồng là một điều quý giá. Với Hồng, mẹ luôn là người tốt nhất, đẹp nhất. Tình cảm đó giúp Hồng vượt qua mọi đau khổ.
“Tôi biết, khi nhắc về mẹ, cô ta chỉ muốn gieo rắc hoài nghi vào đầu tôi để tôi khinh miệt và ruồng rẫy mẹ tôi, một người phụ nữ bị cái tội là góa chồng, nợ nần và túng quẫn phải bỏ con đi tha phương cầu sống. Nhưng lòng thương và kính mến mẹ tôi không bao giờ bị những đòn tâm can xấu xa xâm phạm…”
Tuy nhiên, chúng ta cũng phải nhận ra những vết thương lòng đầy đau xót mà Hồng phải chịu đựng từ sớm. Sự đau đớn tinh thần thực sự kinh khủng. Sức chịu đựng của một đứa trẻ cũng có giới hạn. Chúng ta chứng kiến và cảm thương cho mỗi khoảnh khắc đau đớn, khi Hồng trở thành nạn nhân của sự định kiến và ác độc của thế giới: “Tôi lại im lặng, cúi đầu xuống đất: lòng tôi thắt lại, góc mắt tôi đắng đắng”
Dù đã cố gắng kìm nén hết sức, nhưng những lời ác ý vẫn đạt được mục đích khi đã làm cho một đứa trẻ yếu đuối như Hồng rơi vào cảnh tủi nhục. Chúng ta cảm thấy sợ hãi trước loại người như bà cô – họ luôn tiềm ẩn ở nơi đâu đó xung quanh, với sự tra tấn từ từ hòa quện vào lòng tin của trẻ con. Liệu chúng ta có thể chia sẻ giọt nước mắt này không: “Nước mắt tôi ròng ròng rơi xuống hai bên mặt, rồi ướt đẫm ở cằm và cổ”.
Càng thương cho Hồng, chúng ta càng phẫn nộ trước sự lạnh lùng của thế giới đối với những số phận bất hạnh. Từ khi còn rất nhỏ, Hồng đã kiên quyết bảo vệ mẹ mình, bất kể những thành kiến tàn nhẫn: “Chỉ vì tôi yêu mẹ và tức giận khi mẹ lại phải vì sợ hãi mà xa lánh anh em tôi, để sinh sống ẩn dật… Tôi cười dài trong tiếng khóc”. Dường như cười trong tiếng khóc ấy chứa đựng sự phẫn nộ và khinh bỉ không cần che dấu. Trong tâm trí sâu xa, liệu Hồng có từng oán trách mẹ đã bỏ rơi mình không? Có lẽ không bao giờ, vì khao khát gặp lại mẹ luôn luôn tồn tại trong lòng Hồng.
Chúng ta xúc động biết bao khi thấy Hồng lo lắng rằng mình có thể nhầm lẫn mẹ. Linh cảm và tình yêu dành cho mẹ đã không làm Hồng thất vọng, để đền đáp lại là cảm giác của đứa con trong vòng tay mẹ – cảm giác được che chở, bảo bọc, được yêu thương, an ủi. Hình ảnh mẹ qua những dòng viết của nhà văn rất sống động, là điều diệu kỳ giúp Hồng vượt qua nỗi đau của những ngày xa mẹ. Mỗi khi đứng trước mẹ, có lẽ mỗi người trong chúng ta đều cảm nhận được tình mẹ như Hồng: “Mẹ vừa kéo tay tôi, xoa đầu tôi thì tôi oà khóc, nức nở”. Không thể không khóc, khi những uất ức được thể hiện, khi Hồng cảm thấy an toàn và được bảo vệ trong lòng mẹ. Thật tuyệt khi đọc những dòng viết, tràn ngập hạnh phúc: “Phải bé lại và lăn vào lòng mẹ, áp mặt vào vòng tay của mẹ, để người mẹ vuốt ve từ trán xuống cằm, và gãi rôm ở sống lưng cho, mới thấy mẹ có một êm dịu vô cùng”. Mẹ đã trở về bên đứa con yêu quý, để Hồng được thỏa lòng mong nhớ và khát khao bé nhỏ của mình. Có lẽ không cần phải nói thêm gì, khi tất cả tình yêu dành cho mẹ đã được nhà văn thể hiện trên trang giấy.
Một đoạn trích ngắn, một tình yêu vô tận của nhà văn dành cho mẹ đã làm cho bao trái tim trẻ thơ xúc động. Quan trọng hơn, nhà văn đã giúp chúng ta suy ngẫm về vai trò của Người Mẹ. Có lẽ những ký ức thơ ấu đã làm nên một tâm hồn nhân ái như Nguyên Hồng sau này phải không?