TOP 10 bài văn mẫu Đóng vai cô kĩ sư kể lại truyện Lặng lẽ Sa Pa được chọn lọc từ những học sinh giỏi trong cả nước, giúp học sinh lớp 9 dễ dàng nhập vai cô kĩ sư trẻ kể câu chuyện Lặng lẽ Sa Pa một cách tự nhiên và súc tích.
Hóa thân thành cô kĩ sư kể chuyện Lặng lẽ Sa Pa, giúp học sinh hiểu rõ nội dung của tác phẩm và phát triển trí tưởng tượng cùng kỹ năng kể chuyện theo ngôi thứ nhất. Mời các em tham gia đọc bài viết dưới đây của Mytour:
Đề bài: Em hãy vào vai nhân vật cô kĩ sư để kể lại nội dung của truyện Lặng lẽ Sa Pa của tác giả Nguyễn Thành Long.
Kết cấu Đóng vai cô kĩ sư kể lại truyện Lặng lẽ Sa Pa
Buổi khai mạc:
- Giới thiệu bản thân làm cô kĩ sư.
Phần chính:
- Tả lại tình cảnh gặp gỡ với một thanh niên: Trên đường tới nơi làm việc mới, tôi gặp một họa sĩ. Trong hành trình đến Sa Pa đó, tôi đã kết bạn với một chàng trai mà sau này tôi vẫn nhớ mãi.
- Kể lại ấn tượng của tôi về chàng trai ấy
- Đó là một chàng trai nồng nhiệt, gần gũi và vô cùng hiếu khách
- Anh mời chúng tôi về nhà, căn nhà sạch sẽ, gọn gàng và chúng tôi cảm nhận được sự hào phóng của anh.
- Anh rót nước cho bác họa sĩ uống và tự mình pha trà cho tôi.
- Anh nói về công việc của mình một cách cụ thể, chi tiết.
⇒ Từ cách anh kể chuyện, tôi cảm nhận được anh là một người có trách nhiệm và đam mê nghề nghiệp.
- Tôi muốn tặng anh một món quà nên tôi đặt một chiếc khăn vào trong quyển sách của anh.
- Nhưng khi phải nói lời chia tay, có lẽ anh không hiểu được tấm lòng của tôi, anh trả lại chiếc khăn mà không quên nói lời chào biệt.
Kết luận: Những suy nghĩ, cảm xúc của tôi về cuộc gặp gỡ này được thể hiện qua lời kết của bài viết.
Chuyện về cô kỹ sư đổi hình dạng tại Sa Pa yên bình
Mỗi khi nhìn thấy dãy hoa trước nhà hé nụ, tôi vẫn nhớ về một kỷ niệm đẹp trong chuyến công tác đầu tiên tại Sa Pa. Dưới ánh nắng chói chang, tôi có cơ hội gặp và trò chuyện cùng một chàng trai làm công tác khí tượng trên đỉnh Yên Sơn 2600m. Cuộc gặp gỡ ấy để lại dấu ấn sâu trong tâm trí tôi.
Sau một chuyến xe dài tới Tà Phỉnh, chúng tôi dừng lại ở đỉnh Yên Sơn. Bác lái kể về một chàng trai sống cô độc trên núi. Cuộc gặp gỡ với anh để lại nhiều ấn tượng trong tâm trí tôi, khi anh chia sẻ về cuộc sống và công việc của mình.
Dù đã hai năm trôi qua, tôi vẫn nhớ rõ cuộc gặp gỡ đó và anh chàng trẻ đó. Bó hoa anh trao vẫn còn sáng chói trong tâm trí tôi, như là một tia hy vọng và động viên.
Hóa thân thành cô kỹ sư kể lại chuyện Sa Pa yên bình
Hóa thân thành cô kỹ sư kể lại trải nghiệm tại Sa Pa - Mẫu 1
Cuộc đời như một chuyến hành trình, và với tôi, mỗi chuyến đi là một dấu ấn khắc sâu trong trái tim. Nhưng trong những kỷ niệm ấy, có một kỷ niệm đặc biệt, là cuộc gặp gỡ với một chàng trai trong chuyến hành trình khám phá Sa Pa cùng bác họa sĩ già.
Sau khi tốt nghiệp, tôi nhận việc tại Ty Nông Nghiệp Lai Châu. Đây là lần đầu tiên tôi rời xa Hà Nội để đi đến một vùng đất mới. Đó là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời tôi.
Tôi vẫn nhớ rõ như in ngày đó trên chuyến xe, khi tôi ngồi cạnh bác họa sĩ già. Khung cảnh xung quanh khiến tôi cảm thấy thích thú và kích thích. Và đó cũng là lúc tôi được nghe về câu chuyện của một chàng trai - người cô đơn nhất thế gian.
Kìa bác họa sĩ nhìn về phía tôi, làm tim tôi đập nhanh hơn, hơi thở trở nên nóng hơn. Người lái xe kể về anh chàng công tác khí tượng và vật lý địa cầu trên đỉnh Yên Sơn. Cuộc sống hẻo lánh của anh khiến ai cũng cảm thấy tiếc nuối.
Anh chàng xuất hiện đúng lúc, với vẻ ngoài nhỏ nhắn và gương mặt rạng ngời. Anh đưa tài xế một gói tam thất và nhận một số quyển sách. Sau đó, anh mời tôi và bác họa sĩ già lên nhà chơi, dù tôi còn e ngại.
Ngôi nhà của anh nằm trên sườn đồi, độc đáo và gọn gàng. Trong lúc lên nhà, tôi băn khoăn về anh, nhưng khi bước vào nhà, tôi ngạc nhiên với cảnh đẹp và sạch sẽ.
Tôi không kiềm được sự ngạc nhiên khi thấy anh đứng cắt hoa trong bức tranh tự nhiên đẹp đẽ đó. Quên hết sự ngại ngùng, tôi tiến về phía anh như đã quen từ lâu.
Anh đưa tôi bó hoa và tôi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Anh bảo tôi có thể tự cắt hoa theo ý thích. Lúc đó, tôi cảm thấy hồi hộp và sung sướng.
Lúc này, anh chàng kia không còn xa lạ với tôi nữa. Tôi dũng cảm nhìn thật kỹ khuôn mặt anh. Dáng vẻ nhỏ bé với nụ cười ấm áp, anh vội lau nhẹ giọt mồ hôi trên sống mũi.
Tôi mới biết mình là người con gái đầu tiên đến nhà anh trong vòng bốn năm qua, từ khi anh đã ở đây. Đoàn xe này cũng là đoàn thứ hai ghé thăm anh sau dịp tết. Lời kể của anh tự nhiên nhưng lại khiến tôi cảm thấy thương anh.
Anh giới thiệu về công việc của mình, hàng ngày phải làm việc với các thiết bị đo khí tượng, dự báo thời tiết để phục vụ mọi người.
Anh chỉ vào thùng nước mưa và lấy một chiếc cốc nhỏ gọi là cốc phân li, dụng cụ đo của anh. Anh tiếp tục giới thiệu về các loại máy móc và công việc hàng ngày của mình.
Nghe anh kể, tôi hiểu thêm về công việc và máy móc mà anh sử dụng. Công việc của anh không chỉ đơn giản mà còn đòi hỏi tính chính xác và kiên nhẫn cao.
Tôi và bác họa sĩ đắm chìm trong cuộc trò chuyện của anh, suy nghĩ về những điều trong đầu mình. Sau vài phút, anh mời chúng tôi vào nhà. Sự tò mò đẩy tôi phải vội vã hơn, chàng trai này khiến tôi cảm thấy gần gũi lại thân quen.
Nhà anh được sắp xếp gọn gàng, sạch sẽ. Góc làm việc của anh được bài trí chỉn chu. Tôi chăm chú đọc sách trong khi bác họa sĩ ngắm quan trọng ngày càng giảm, sau đó tôi cầm cuốn sách như nâng niu cánh hoa, nghiền ngẫm.
Mùi trà thơm kích thích giác quan tôi, tôi nghe anh kể về lý tưởng sống của mình. Anh mô tả về cuộc sống trên đỉnh Yên Sơn và ảnh hưởng của nó đối với bác họa sĩ già.
Khi phải rời đi, tôi để quên chiếc khăn mùi soa như một món quà tâm hồn. Anh trả lại nó một cách chân thành, ánh mắt anh như muốn nói lời chia tay. Tôi cảm thấy xao xuyến và nghẹn ngào khi rời xa anh, trong tôi vẫn còn chút dư vị ngọt ngào của Sa Pa.
Đóng vai cô kỹ sư kể lại câu chuyện Lặng lẽ Sa Pa - Mẫu 2
Là một cô gái trẻ vừa tốt nghiệp và chuẩn bị bắt đầu công việc ở Lai Châu, tôi háo hức chờ đón công việc mới để góp phần vào sự phát triển của đất nước. Trên đường đi, tôi gặp và trò chuyện với bác lái xe và một họa sĩ già. Trong chuyến đi đến Sa Pa, chúng tôi gặp một anh chàng mà sau này tôi vẫn nhớ rõ. Tôi không nhớ vì thích anh, mà vì ngưỡng mộ và kính trọng anh.
Khi dừng chân nghỉ trưa, bác lái xe hứa giới thiệu một anh chàng cho tôi và họa sĩ. Ban đầu tôi hơi e dè, nhưng khi nhìn thấy anh tôi không kìm được cảm xúc. Anh mời chúng tôi lên nhà chơi, sau đó tôi và họa sĩ đi theo. Bước vào nhà, chúng tôi ngạc nhiên trước sự sạch sẽ và gọn gàng. Anh rót nước và trà cho chúng tôi một cách lịch sự, sau đó nói về công việc của mình.
Khi bước vào nhà, chúng tôi hoàn toàn ngạc nhiên trước sự sạch sẽ, ngăn nắp trong ngôi nhà nhỏ xinh ấy. Tôi đưa mắt ngắm những đồ vật trong nhà. Bất giác tôi tiến tới phía bàn đọc sách của anh, khẽ giở cuốn sách anh đang đọc giở ra xem. Trong lúc tôi ngồi đó, anh cầm rót nước mời bác họa sĩ uống và tận tay cầm một chén trà mang qua cho tôi. Anh rất lịch sự biết tôi đang đọc nên chỉ lặng lẽ để trên bàn. Anh nói về công việc của anh, nói rất cụ thể, rất chi tiết. Tay tôi cầm sách đọc nhưng lại bị chính câu chuyện của anh lôi cuốn. Tôi không nhìn nhưng tôi nghe không bỏ sót chữ nào. Anh nói xong thì bảo chúng tôi kể chuyện dưới xuôi cho anh nghe. Nhưng bác họa sĩ lại muốn anh kể về anh tiếp về công việc của anh, anh nói đến những khó khăn khi sống ở trên này, anh trả lời câu hỏi của bác họa sĩ về “cô độc nhất thế gian” và cả sự “thèm người”. Bác họa sĩ hình như có ý vẽ anh, tôi thấy anh khiêm tốn giới thiệu những người đáng vẽ hơn anh. Trong lúc ấy bác họa sĩ vẫn cứ vẽ, anh vẫn cứ giới thiệu.
Tôi muốn để lại một điều gì đó cho anh, một kỷ niệm cho lần gặp này. Tuy nhiên, tôi không có gì trong túi xách. Anh trả lại cho tôi chiếc khăn mùi xoa tôi cố tình để lại, làm tôi cảm thấy rất thật thà. Tôi cầm lại và ra về.
Sau lần gặp đó, tôi không có cơ hội gặp lại anh lần nữa. Nhưng tôi chắc chắn sẽ không quên lần gặp đó.
Đóng vai cô kỹ sư kể lại câu chuyện Lặng lẽ Sa Pa - Mẫu 3
Là một cô kỹ sư gốc Hà Nội, tôi sắp nhận công tác ở Lai Châu. Ban đầu, tôi cảm thấy buồn bã với mọi thứ xa lạ và tin rằng đời sống ở đây rất buồn. Nhưng tôi đã lầm khi gặp những người tuyệt vời ở đây, đó là những người tôi cần học hỏi và suy ngẫm về cuộc sống. Đặc biệt, cuộc gặp với anh chàng trên đỉnh Yên Sơn làm tôi cảm động hơn bao giờ hết.
Trên chuyến xe lên Lào Cai, bác lái xe giới thiệu cho tôi và họa sĩ một anh chàng làm việc một mình trên đỉnh Yên Sơn. Khung cảnh ở đó thật đẹp và thơ mộng. Gặp anh chàng, nghe anh kể về những người khác, tôi hiểu thêm về ý nghĩa của cuộc sống của những người đang cống hiến một cách âm thầm.
Tôi nhớ khoảnh khắc bác lái xe giới thiệu về anh chàng. Anh làm công việc khí tượng và sống một mình trên đỉnh núi nên anh cảm thấy cô đơn. Khi anh xuất hiện, vóc dáng nhỏ bé và nụ cười tràn đầy sức sống làm tôi ấn tượng. Anh mời chúng tôi lên nhà chơi. Tôi ngạc nhiên khi thấy một vườn hoa đẹp. Anh trao cho tôi bó hoa một cách tự nhiên.
Anh giới thiệu về công việc của mình. Nhiệm vụ của anh là đo gió, đo mưa, đo nắng, dự báo thời tiết hàng ngày để phục vụ sản xuất và chiến đấu. Anh kể về những thách thức khi phải ra ngoài giữa đêm để thực hiện nhiệm vụ. Tôi thấy rất đồng cảm với anh. Anh không chỉ hoàn thành nhiệm vụ mà còn có lối sống gương mẫu.
Anh chia sẻ với chúng tôi rằng khi còn trẻ, anh cảm thấy giống như ngôi sao đơn độc giữa bầu trời đêm tối. Nhưng sau này, khi đã bắt đầu công việc, anh nhận ra rằng không phải vậy. Anh tin rằng công việc của mình liên quan chặt chẽ đến công việc của các đồng nghiệp dưới xuôi. Việc không có ai chia sẻ gây ra cho anh cảm giác cô đơn đến chết đi, nhưng anh cảm thấy nhẹ nhõm khi chia sẻ suy nghĩ này với chúng tôi. Anh rất khiêm tốn khi thấy bác họa sĩ vẽ mình, nhưng anh từ chối và giới thiệu ông vẽ những người xứng đáng hơn. Tôi nhìn thấy sự đẹp đẽ và quý phái trong con người anh. Dù anh cố gắng ngăn cản, bác họa sĩ vẫn vẽ được anh, mặc dù hơi gặp khó khăn, nhưng ông thể hiện sự bối rối về anh. Cuộc gặp này giúp tôi hiểu sâu hơn về tình yêu nhạt nhẽo và cảm thấy yên bình với quyết định của mình.
Lúc chia tay, tôi rất buồn. Tôi cố ý để lại một chiếc khăn mùi để làm kỷ niệm, nhưng anh trả lại vì tưởng tôi quên. Anh còn tặng chúng tôi một quả trứng gà không tiễn vì nó sắp hết hạn. Tôi ngưỡng mộ cách anh thực hiện công việc của mình. Cuộc trò chuyện ngắn nhưng để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi và bác họa sĩ già. Giờ đây, tôi đã tự tin chờ đợi công việc mới của mình.
Đóng vai cô kỹ sư kể lại câu chuyện Lặng lẽ Sa Pa - Mẫu 4
Khi chuẩn bị nhận công việc ở Sa Pa, tôi cảm thấy không hứng thú. Trước khi đến đó, tôi cảm thấy chán chường với mối tình nhạt nhẽo và đi với tâm trạng buồn bã. Nhưng tôi đã sai vì nơi đây có những con người tốt đẹp, đáng để tôi học hỏi và suy ngẫm. Đặc biệt, cuộc gặp gỡ với anh chàng trên đỉnh Yên Sơn làm tôi cảm động hơn bao giờ hết.
Trên chuyến xe lên Lào Cai, có bác lái xe, ông họa sĩ và tôi. Khung cảnh ở đó thật đẹp, thơ mộng. Có những rặng đào và cả đàn bò lang. Khi tiếp xúc với anh chàng, nghe anh kể về những người khác, tôi hiểu thêm về ý nghĩa cuộc sống của anh và những người sống trên đỉnh núi Yên Sơn cao hai ngàn sáu trăm mét này.
Tôi vẫn nhớ khoảnh khắc khi bác lái xe giới thiệu anh thanh niên với chúng tôi. Anh làm công tác khí tượng kiêm vật lý địa cầu, sống một mình trên đỉnh núi nên anh rất “thèm” sự gần gũi của người khác. Khi bác lái xe nói xong, anh xuất hiện. Vóc dáng nhỏ bé, nụ cười tràn đầy sức sống, là những điều tôi nhận thấy ngay từ cái nhìn đầu tiên. Qua sự giới thiệu của ông họa sĩ, chúng tôi được anh mời lên nhà chơi. Tôi rất ngạc nhiên khi phát hiện ra một vườn hoa trước mắt. Hoa đủ mọi loại, từ hoa đơn, thược dược đến hoa hồng, đầy khắp vườn khiến tôi không ngần ngại mà chạy đến gần anh. Anh tự nhiên trao cho tôi bó hoa, và tôi nhận bó hoa đó với cảm giác như chúng tôi đã quen biết từ lâu.
Anh giới thiệu về công việc của mình. Nhiệm vụ của anh là đo gió, đo mưa, đo nắng, dự báo thời tiết hàng ngày phục vụ cho sản xuất, chiến đấu. Anh kể rằng đôi khi nửa đêm, đang nằm dưới chăn, anh phải rời ra ngoài vườn giữa bầu không khí lạnh buốt. Tôi cảm thấy rất đồng cảm với anh. Anh không chỉ hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc mà còn sống một lối sống gọn gàng, mẫu mực.
Tôi đọc sách trong khi ông họa sĩ trò chuyện với anh. Ông họa sĩ hỏi anh:
– Tại sao mọi người nói rằng anh là người cô đơn nhất thế gian? Rằng anh “thèm” sự gần gũi của người khác?
Anh thanh niên cười trả lời:
– Tất cả những từ đó đều là từ bác lái xe. Không, không phải vậy.
Anh chia sẻ với chúng tôi rằng khi còn trẻ, anh thường nhìn ngôi sao giữa bầu trời đen kịt, và cảm thấy mình như ngôi sao đó, lẻ loi một mình.
Nhưng giờ khi đã vào nghề, anh mới nhận ra không phải như vậy. Anh cho rằng công việc của mình liên quan chặt chẽ đến công việc của các đồng nghiệp dưới xuôi. Không có việc làm, anh buồn đến chết. Anh nghĩ đó như việc đọc lại một suy nghĩ từ lâu. Anh giật mình khi thấy ông họa sĩ vẽ anh. Anh khiêm tốn từ chối và giới thiệu ông cho những người xứng đáng hơn. Tôi thấy nhiều nét đẹp quý báu trong con người anh. Dù có gì đó ngăn cản, ông họa sĩ vẫn vẽ anh, mặc dù hơi vất vả, và ông có chút bối rối. Ông nghĩ rằng anh là một chàng trai đáng yêu, nhưng cũng gây mệt mỏi cho ông. Cuộc gặp gỡ này giúp tôi hiểu sâu hơn về tình yêu và yên lòng hơn về quyết định của mình.
Mọi cuộc vui đều có lúc phải kết thúc. Thời khắc đó thật đáng tiếc. Tôi cố ý để lại cho anh chiếc khăn mùi xoa để làm kỷ niệm, nhưng anh nghĩ tôi đã quên nên trả lại. Anh còn tặng chúng tôi một ít trứng gà không kịp dùng vì nó sắp hết hạn. Tôi rất ngưỡng mộ cách làm việc của anh. Cuộc trò chuyện dù ngắn ngủi nhưng đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi và ông họa sĩ già. Cuộc gặp gỡ này mở ra những suy nghĩ và tình cảm mới về cuộc sống và con người. Anh chàng thanh niên đã giúp tôi cảm nhận sự sống động của những người làm việc trên Sa Pa. Trước khi đến đây, tôi lúng túng, chán chường, nhưng giờ đây tôi đã thay đổi cách suy nghĩ của mình.
Đóng vai cô kỹ sư kể lại câu chuyện Lặng lẽ Sa Pa - Mẫu 5
Là người con gái sinh ra ở Hà Nội, vừa mới hoàn thành khóa học đại học về nông nghiệp, tôi đã được gửi đến Lai Châu để tham gia vào các hoạt động công tác. Tương tự như nhiều bạn trẻ Việt Nam khác trong thập niên 70, tôi rất háo hức muốn đóng góp cho đất nước bằng sức lao động của mình. Trong hành trình đó, tôi đã có cơ hội gặp gỡ và trò chuyện với một thanh niên trí thức lao động. Câu chuyện của anh ta đã mở ra một góc nhìn mới về cuộc sống và sự hy sinh.
Khi nhớ lại những ngày đầu tiên tới Lai Châu, tôi ngồi cạnh một họa sĩ lão lành - một người nghệ sĩ nghiêm túc, quyết tâm tìm kiếm đề tài sáng tác trước khi nghỉ hưu. Trên đường đi qua Sa Pa, chúng tôi không ngừng ngắm nhìn vẻ đẹp của thiên nhiên với những cánh đồng hoa đào, những hàng thông xanh ngắt lung linh dưới ánh nắng, và những dãy núi đá hiên ngang mọc lên. Khi xe dừng lại để nghỉ ngơi, tài xế đã giới thiệu với chúng tôi về một người đàn ông sống cô đơn giữa vùng núi. Đó là một chàng trai 27 tuổi, nhỏ nhắn, đang làm nhiệm vụ đo khí tượng và địa chất trên đỉnh núi Yên Sơn cao 2600 mét. Anh ta sống một cách cô đơn giữa biển cây xanh và những đám mây lạnh lẽo. Đầu tiên khi mới làm việc, với sự cô đơn, anh đã dùng một cành cây để dừng xe và trò chuyện với mọi người. Anh ta đã biếu tài xế một gói thuốc lá vì biết vợ của tài xế đang ốm, và khi tài xế trao cho anh ta một quyển sách, tôi thấy anh ta rất vui sướng. Tài xế đã giới thiệu anh ta cho chúng tôi và mời chúng tôi lên thăm nơi làm việc và sống của anh ta. Khi chúng tôi đến đó, tôi bị ấn tượng bởi vườn hoa mà anh ta đã trồng với hàng nghìn loài hoa khác nhau. Không thể kìm chế được sự hứng thú, tôi đã chạy đến gần anh ta. Chàng trai cũng rất tự nhiên, và anh ta đã cắt một bó hoa to để tặng tôi, với lòng biết ơn vì tôi là người con gái đầu tiên từ Hà Nội đến thăm anh từ sau bốn năm.
Anh ta quyết định:
- Dừng việc hái hoa đi. Đã mất năm phút rồi. Tôi sẽ nói về bản thân mình trong năm phút tới. Còn hai mươi phút sau đó, tôi sẽ kể cho các bạn nghe câu chuyện, tôi muốn nghe câu chuyện từ trên xuống dưới lắm.
Rồi anh ta kể về công việc của mình, đo gió, đo mưa, địa chấn động, dự báo thời tiết, phục vụ sản xuất và chiến đấu. Công việc của anh ta thực sự là một thách thức, đặc biệt là vào buổi tối, khi anh ta phải đối mặt với gió, tuyết và sự yên bình đáng sợ. Tôi thực sự bị cuốn hút bởi câu chuyện của anh. Bất ngờ, anh ta dừng lại và nhắc nhở về thời gian mà anh ta đánh giá cao trong cuộc gặp gỡ này:
- Chỉ còn hai mươi phút thôi, mời bác và cô vào nhà uống nước chè và kể cho tôi nghe câu chuyện dưới xuôi.
Chúng tôi đi theo anh. Căn nhà ba gian của anh sạch sẽ gọn gàng với đầy sách vở, biểu đồ, thống kê, và máy bộ đàm. Họa sĩ bác hỏi anh tiếp tục kể về công việc của mình, tại sao mọi người gọi anh là người cô đơn nhất thế gian. Anh cười vui vẻ:
- Đó là từ lời của tài xế. Anh bạn trên đỉnh Phan Xi Păng mới là một mình hơn tôi. Tôi từng tự hỏi: Mình tồn tại vì điều gì, mình được sinh ra ở đâu, và mình làm việc vì ai. Công việc của tôi có khó khăn, nhưng khi nó được thực hiện, tôi cảm thấy hạnh phúc. Tôi không cảm thấy cô đơn nữa vì tôi có sách làm bạn. Và có một lần tôi phát hiện ra một đám mây khô, giúp quân đội hạ nhiều máy bay của Mỹ. Từ đó, tôi thấy cuộc sống của mình thực sự ý nghĩa.
Lắng nghe anh nói mà lòng tôi xúc động. Tôi đã hiểu. Sống không phải chỉ có việc chiến đấu trên chiến trường. Cuộc sống lao động của anh ý nghĩa với đất nước. Khi con người tìm ra ý nghĩa của công việc, họ không sợ khó khăn nữa. Cuộc gặp gỡ này làm tôi tin rằng quyết định đến Lai Châu của mình là đúng đắn. Tôi âm thầm đặt chiếc khăn tay vào một quyển sách của anh như một kỉ niệm, tượng trưng cho tình cảm quý mến của tôi. Có lẽ vì cảm nhận được cùng một tâm trạng, họa sĩ bác đã đề nghị vẽ anh. Thật bất ngờ, anh khiêm tốn từ chối:
- Không, xin đừng vẽ tôi. Hãy để tôi giới thiệu cho bạn vẽ những người khác đáng để chú ý hơn.
Anh kể về một kỹ sư trồng rau, kiên nhẫn quan sát ong làm phấn hoa su hào và sau đó tự mình thực hiện công việc đó để tạo ra hàng loạt cây su hào có năng suất cao. Một người cán bộ lập bản đồ sét, đã mười năm không về nhà, lo sợ rằng có thể sét sẽ đánh vào nhà khi anh không có mặt. Thế đấy, ở Sa Pa, mặc dù yên bình, nhưng khi nhắc tên của những người này, chúng ta nhớ đến những người làm việc một cách âm thầm, hy sinh cho đất nước.
- Ôi trời ơi, chỉ còn năm phút thôi!
Anh chàng trẻ nói lớn, bày tỏ tiếc nuối, bác họa sĩ cũng đứng lên. Anh kêu to để tôi quay lại lấy chiếc khăn tay mặc dù tôi cố ý để tặng anh, khiến tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng trước bác họa sĩ. Chúng tôi chia tay nhau với nỗi tiếc nuối. Tôi bắt tay và nhìn thẳng vào mắt anh, với cái nhìn của người ngưỡng mộ một tâm hồn tuyệt vời mà khó có thể gặp lại. Bác họa sĩ cam kết sẽ quay lại thăm anh. Anh chàng trẻ tặng chúng tôi một ít trứng gà rồi không tiễn biệt vì phải đi ốp. Chúng tôi hiểu rằng cả anh và chúng tôi không muốn chia tay, ba mươi phút trò chuyện đã quá ngắn ngủi. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn đó, tôi đã hiểu được bức tranh về anh chàng trẻ - một biểu tượng của lớp trẻ Việt Nam trong công việc xây dựng đất nước với những phẩm chất tốt đẹp: đam mê nghề nghiệp, tận tụy với công việc, tử tế, quan tâm đến người khác và khiêm nhường.
Cuộc gặp gỡ tình cờ với bác họa sĩ và anh chàng trẻ để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi. Anh chàng trẻ đã khiến tôi yêu cuộc sống hơn, nhiệt hơn trong công việc. Bức tranh về anh chắc chắn sẽ trở thành một mẫu người lí tưởng trong nghệ thuật và cuộc sống, tồn tại mãi mãi qua thời gian.
Trong vai trò của một kỹ sư kể chuyện về Lặng Lẽ Sa Pa - Mẫu số 6
Đây không phải là lần đầu tiên tôi rời Hà Nội - quãng đời học sinh, sinh viên của tôi đã ghi dấu bao lần đến Huế, Quảng Trị, Bắc Kạn, Thái Nguyên - nhưng lần này đến Lai Châu, tôi có cảm giác thật khác biệt. Tôi mới tốt nghiệp, đây là chuyến đi nhận công tác của tôi. Rời xa cuộc sống học trò chật hẹp để bước vào cuộc sống mới khiến tôi ngỡ ngàng. Trên đường từ Hà Nội lên Lai Châu, tôi đã gặp biết bao nhiêu người thuộc các thế hệ khác nhau. Họ khiến tôi nhận ra rằng cuộc sống này thật sự rộng lớn và đẹp đẽ. Đặc biệt là khi tôi đến Sa Pa. Nghe tên Sa Pa, mọi người thường muốn nghỉ ngơi, nhưng ở đó có những người làm việc chăm chỉ, họ hy sinh tuổi trẻ cho đất nước. Họ để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng tôi cũng như trong lòng bất kỳ ai chạm đến đất nước này.
'Chỉ còn vài cây số nữa là tới Sa Pa' - tài xế nói như vậy. Tôi bắt đầu háo hức, tò mò, đôi mắt nhìn xa ra ngoài cửa kính một cách lặng lẽ nhưng sảng khoái.
Sau cuộc trò chuyện vui vẻ giữa tôi, tài xế, và bác hoạ sĩ già, mọi người đột nhiên im lặng vì cảnh trước mắt bỗng đẹp lạ thường. Ánh nắng bắt đầu len lỏi, chiếu sáng rừng cây. Những cây thông cao vút, rung lên dưới ánh nắng, những cành cây bằng bạc dưới bóng mây tỏa ra từng tia nắng vàng. Mây bị nắng xua, cuộn tròn từng đám, lăn trên những chiếc lá ướt sương, rơi xuống đường như mưa nhỏ, xuyên qua gầm xe.
Trong lúc đó, tài xế dừng xe để mọi người nghỉ ngơi. Riêng tôi và bác hoạ sĩ, ông bí mật nói: sẽ giới thiệu cho chúng tôi một trong những người 'cô đơn nhất thế gian'. Tài xế thật vui tính khi đặt cho người đó cái tên đặc biệt như vậy. Ông còn bảo bác hoạ sĩ, người đam mê nghệ thuật rằng: 'Dường như bác thích vẽ hắn'. Khi nói đến đây, tài xế liếc nhìn tôi, khiến tôi đỏ mặt không hiểu vì sao. Có lẽ cái nhìn đó chứa đựng nhiều ý nghĩa.
Theo lời tài xế, đó là một chàng trai hai mươi bảy tuổi làm công tác khí tượng và vật lý địa cầu trên đỉnh Yên Sơn, cao 2600 mét. Khi mới đến, chưa quen với không khí và cây cỏ ở đây, anh ấy cảm thấy cô đơn đến mức đặt cản ngang giữa đường để tìm cớ để nói chuyện với người khác.
Kìa, nhìn kia! - Tài xế chỉ ra.
Tôi và ông hoạ sĩ già thực sự bất ngờ và xúc động khi thấy trước mắt là một chàng trai nhỏ bé, nụ cười rạng rỡ từ trên dốc núi chạy về phía xe.
Chàng trai đưa cho tài xế một gói nhỏ - củ tam thất - một loại cây của vùng núi. Tài xế lại trao cho anh quyển sách. Hai người trò chuyện với nhau, tài xế cười tươi và chàng trai cũng vui vẻ. Tôi cảm thấy hành động đó của họ không chỉ là tình bạn mà còn là tình cảm của một gia đình. Thì ra, vợ tài xế mới ốm dậy, chàng trai gửi một ít tam thất từ 'vườn nhà' còn tài xế gửi sách giúp anh ta giải tỏa buồn chán và nhớ nhà.
Sau đó, tài xế dắt chàng trai đến gặp chúng tôi. Anh mời chúng tôi lên thăm nhà của mình. Sau đó, như bao chàng trai khác, anh đỏ mặt, lúng túng rồi xin phép về trước. Tất cả mọi người sẽ nghĩ rằng anh về nhà để dọn dẹp hoặc vì... một chuyện gì đó khó nói.
Thật bất ngờ! Tôi nhận thấy sự ngạc nhiên của ông hoạ sĩ khi bước lên bậc thang thấy chàng trai đang hái hoa. Còn tôi, tôi chỉ ồ lên một tiếng. Sau hơn hai ngày, trải qua gần bốn trăm cây số, xa Hà Nội, đứng giữa mây mù gần như bắt ngang cầu vồng, bỗng nhiên gặp hoa đủ màu, vàng, tím, đỏ, hồng... ngay dưới chân là mùa hè, đột ngột và vui vẻ, quên hết mọi buồn phiền, tôi chạy đến bên chàng trai cắt hoa. Anh rất tự nhiên trao cho tôi bó hoa đã cắt, và tôi cũng rất tự nhiên đón lấy.
Tôi cắt thêm vài cành nữa. Rồi cô muốn lấy bao nhiêu nữa, tuỳ ý. Cô cứ cắt một bó to vào. Có thể cắt hết nếu cô thích. Tôi không biết phải làm thế nào để tôn trọng ngày hôm nay. Bác và cô là khách thứ hai đến nhà tôi từ Tết, và cô là người đầu tiên từ Hà Nội đến nhà tôi suốt bốn năm qua.
Anh chàng nói ra những điều mà mọi người thường chỉ suy nghĩ. Đó cũng là những điều ít người nghĩ đến. Điều đó khiến tôi và bác hoạ sĩ cảm động và chú ý ngay lập tức. Tôi ôm bó hoa và nhìn anh ta một cách can đảm, trực diện. Anh chàng nhận ra cái nhìn đó, lau đi giọt mồ hôi trên trán và mỉm cười, hỏi nhẹ nhàng:
Cũng là đoàn viên, phải không?
Đúng vậy - Tôi trả lời.
Thôi, dừng việc hái hoa đi - Anh chàng bất ngờ quyết định. Bác lái xe chỉ cho ba mươi phút thôi. Đã hết năm phút rồi. Tôi sẽ nói về công việc của mình trong năm phút. Còn lại hai mươi phút, mời bác và cô vào nhà uống chè, để tôi nghe chuyện. Tôi thực sự muốn nghe chuyện dưới xuôi.
Anh bắt đầu chia sẻ về công việc của mình. Anh làm công việc đo gió, đo mưa, đo nắng, tính mây, và đo chấn động địa cầu để dự báo thời tiết. Anh phải đối mặt với những khó khăn, trở ngại như đêm mưa bão, bão tuyết, trời nắng, mưa. Nhưng anh vẫn làm việc rất nghiêm túc, từng giờ, từng phút. Bởi vì có lẽ anh hiểu được tầm quan trọng của công việc của mình...
Tôi đứng đó, ôm bó hoa và lắng nghe. Anh bất ngờ dừng lại. Trời ơi! Mười phút sao mà trôi nhanh quá!
Còn tiếp tục nào! - Bác hoạ sĩ nói vội vàng.
Đã xong rồi! - Người con trai trả lời với một giọng vui vẻ.
Còn hai mươi phút nữa thôi. Bác và cô vào nhà. Chén chè đã sẵn rồi.
Thì giờ còn lại ngắn ngủi thúc giục chúng tôi. Chúng tôi bước vào
căn nhà ba gian sạch sẽ và gọn gàng.
Bác hoạ sĩ hứa sẽ quay lại và kể chuyện cho anh nghe.
Bác đang nhâm nhi chén chè và nghe anh giải thích cụm từ 'cô độc nhất thế gian'. Rằng còn có người cô độc hơn anh. Đó là anh bạn trên đỉnh Phan Xi Păng ba trăm một trăm bốn mươi hai mét kia còn một mình hơn anh.
Tôi đang đọc cuốn sách trên bàn của anh và vẫn lắng tai nghe hai bác cháu họ nói chuyện.
Càng trò chuyện với chàng trai, bác hoạ sĩ càng thấy thú vị. Bác đề xuất vẽ chàng trai, nhưng chàng trai từ chối. Theo chàng trai, anh không xứng đáng để vẽ. Anh khiêm tốn giới thiệu người khác. Đó là ông kỹ sư ở vườn rau dưới Sa Pa. Nhưng may mắn, hoạ sĩ đã hoàn thành bức tranh đầu tiên về gương mặt của chàng trai.
Chàng trai này khiến tôi và bác hoạ sĩ suy nghĩ nhiều. Những điều chúng tôi nghe cùng những điều tôi đọc trong sách khiến tôi cảm thấy kinh ngạc. Ánh sáng trong sách giúp tôi hiểu thêm về cuộc sống dũng cảm của chàng trai, về thế giới mà anh ta kể, và về con đường tôi đang đi.
Không chỉ vì bó hoa lớn sẽ đi cùng tôi trong chuyến đi đầu tiên trong đời mà còn vì một bó hoa khác, biểu tượng của sự hào hứng và mơ mộng ngẫu nhiên mà anh ta tặng thêm cho tôi. Tôi muốn những khoảnh khắc này không trôi qua vô nghĩa. Tôi muốn để lại điều gì đó ý nghĩa ở đây. Tôi nhẹ nhàng mở khoá chiếc hộp nhỏ ở bên mình.
Và chỉ còn năm phút nữa.
Bác hoạ sĩ đứng dậy. Tôi cũng đứng lên đi theo bác.
Ôi! Cô quên mất cái hương xoa này đâu rồi!
Anh thanh niên bước vào kêu to, anh xoa vo tròn chiếc khăn tay và đưa nó cho tôi; món quà nhỏ bé nhưng ý nghĩa. Tôi cúi đầu ngượng ngùng, không dám nhìn anh trực tiếp khi nhận lại chiếc khăn, rồi quay đi.
Bác hoạ sĩ và anh ôm lưu luyến trước khi hẹn ngày gặp lại. Còn tôi - tôi nắm tay anh, tỏ ra trang trọng như việc trao tặng, không phải chỉ là bắt tay. Tôi nhìn anh, ánh mắt như muốn ghi sâu mãi trong tâm trí.
Chào anh.
Tôi không thể diễn tả cảm giác lúc đó. Lời cuối cùng anh quan tâm tới mọi người là anh đặt tay lên tay bác hoạ sĩ và nói là nên đi ăn trưa.
Chúng tôi trở về, ánh nắng đã lan tỏa khắp con đường, làm cho khung cảnh của con đèo trở nên rực rỡ hơn, rừng cây bên đường bốc cháy một cách mãnh liệt, làm cho bó hoa trong tay tôi càng thêm lung linh, khiến tôi cảm thấy mình như được sưởi ấm theo từng tia nắng.
Chuyến đi này sẽ mãi trong tâm trí tôi như một kỷ niệm không thể phai nhạt. Tôi đã gặp được những con người đẹp, đầy tinh thần cao quý. Họ đã làm cho tôi yêu cuộc sống hơn, tự tin hơn với công việc của mình, và anh chàng thanh niên để lại trong tôi một ấn tượng sâu sắc về thế hệ trẻ - một người đã hy sinh mọi thứ cho sự nghiệp ba sẵn sàng. Anh sống bên ngoài trông rất 'im lặng', nhưng bên trong lại cháy bỏng với tình yêu với miền đất yêu dấu, thơ mộng này.
Diễn viên vai kỹ sư kể lại câu chuyện Lặng lẽ Sa Pa - Tập 7
Sau khi tốt nghiệp, là một kỹ sư trẻ đầy hứng khởi chờ đợi những thử thách mới trong tương lai, nhưng có vẻ như sự gặp gỡ định mệnh đã giúp tôi tìm ra ước mơ và hướng đi của bản thân. Đó là trong chuyến công tác đầu tiên đến Sa Pa, nơi tôi đã gặp và trò chuyện với một chàng trai trên đỉnh Yên Sơn. Cuộc gặp gỡ ấy đã để lại dấu ấn sâu trong tâm trí tôi đến tận bây giờ.
Hôm ấy trời nắng trên Sa Pa, trong chuyến xe tôi có cơ hội nói chuyện với bác lái xe và bác họa sĩ già dặn, lúc đó xe vừa lên đến đỉnh Yên Sơn, bác lái xe dừng chân cho mọi người thư giãn một lát. Cũng chính tại đó tôi gặp một chàng trai, một người trẻ 27 tuổi làm công việc đo khí tượng kiêm vật lí địa cầu. Bác lái xe nói rằng anh ấy rất cần sự gần gũi, muốn nghe tiếng nói của người khác, muốn được nói chuyện vì anh ấy sống một mình ở đó, trên đỉnh Yên Sơn cao 2600m, ít có người qua lại nơi này. Ấn tượng đầu tiên của tôi về anh ấy là vẻ ngoài nhỏ nhắn cùng nụ cười tươi sáng. Anh ta nói chuyện với chúng tôi một cách hồ hởi và trân trọng, kể cho chúng tôi về công việc và cuộc sống của mình ở đó. Anh ấy rất nhiệt tình mời chúng tôi lên nhà chơi, vậy là tôi đã theo bác họa sĩ đồng ý và lên đến nơi anh ấy ở. Khi đến nơi, chúng tôi thấy không gian rực rỡ với sắc hoa, và anh ấy đang ôm một bó hoa lớn, mỉm cười chào đón chúng tôi.
Quên đi lúc ban đầu do bận rộn, tôi bước lại gần anh và nhận lấy bó hoa như một món quà tự nhiên từ bạn bè. Anh nói lớn và rõ ràng những suy nghĩ chân thành mà ít ai nghĩ đến và càng ít người nói ra: bó hoa kia là để kỷ niệm cho cuộc gặp gỡ đầy ý nghĩa này. Bỗng dưng, tôi cảm thấy gần gũi với anh hơn. Anh chân thành chia sẻ về công việc hàng ngày của mình, công việc đơn điệu và gian khổ. Anh kể về những đêm đầy lạnh lẽo, về sự im lặng của núi rừng cùng với cơn gió và mưa tuyết đáng sợ. Anh vẫn làm việc đều đặn và kiên định đối mặt với cái lạnh của nơi này bằng tình yêu và lòng tự hào với nghề nghiệp của mình.
Chúng tôi nhìn quanh ngôi nhà của anh, nơi được sắp xếp gọn gàng và sạch sẽ, cho thấy chủ nhân là người có lối sống ngăn nắp và khoa học. Mặc dù không có nhiều đồ đạc, nhưng giá sách đã gây cho tôi một sự tò mò đặc biệt. Anh phải là một người có tâm hồn tốt và giàu mơ mộng. Những chia sẻ chân thành của anh về công việc, về sự cô đơn, về lý tưởng sống, cùng với những câu chuyện về những người khác như ông kỹ sư vườn rau hoặc đồng chí nghiên cứu bản đồ sét, khiến cho anh trở nên dễ gần hơn.
Khi sắp phải rời khỏi, tôi vội vàng muốn tặng cho anh một món quà để ghi nhớ cuộc gặp gỡ ngắn ngủi này, vì vậy tôi kẹp một mùi xoa vào quyển sách của anh. Nhưng anh không hiểu được điều tôi muốn truyền đạt, chỉ đơn giản trả lại cho tôi chiếc khăn và nói lời chào.
Cuộc gặp gỡ đã diễn ra từ lâu, nhưng cuộc gặp gỡ với người thanh niên ấy có lẽ sẽ không bao giờ lặp lại, nhưng dấu ấn về anh vẫn còn nguyên như hôm qua.
Diễn viên vai kỹ sư kể lại truyện Lặng lẽ Sa Pa - Tập 8
Bật trang sách đầy màu mực, tri thức, và những ước mơ, tôi bước vào cuộc sống với lòng hoang mang và lo lắng về tương lai cùng nỗi buồn về mối tình dang dở. Trên chuyến xe đến nơi làm việc mới, tôi gặp một bác họa sĩ, và bất ngờ thấy ông giống như cha của tôi, ông tư vấn và giúp đỡ tôi như một người cha. Trong chuyến đi đến Sa Pa, tôi gặp một anh chàng thanh niên ghi dấu sâu trong tâm trí tôi. Tôi nhớ không phải vì thích anh mà vì tôn trọng và ngưỡng mộ anh.
Xe dừng tại Sa Pa để nghỉ trưa, bác lái xe hứa giới thiệu cho tôi và bác họa sĩ một anh chàng thanh niên. Ban đầu, tôi hơi e ngại, nhưng khi nhìn thấy anh, tôi bỗng cảm thấy rụt rè. Anh chạy ra đón tiếp, và bước chân lên nhà, tôi bị ấn tượng bởi cảnh đẹp trước mắt. Ở đó, anh đang cắt hoa và tôi vô cùng vui mừng khi nhận bó hoa từ anh. Anh nói rằng đó là để kỷ niệm lần gặp đầu tiên, và chúng tôi có thời gian ngắn để trò chuyện.
Bước vào nhà, chúng tôi ngạc nhiên trước sự sạch sẽ và gọn gàng của nó. Tôi ngắm nhìn những đồ vật trong nhà, và bất ngờ khi anh rót nước cho chúng tôi uống. Anh nói về công việc của mình một cách cụ thể, và tôi không thể rời mắt khỏi sách anh đọc. Khi tôi muốn để lại một món quà, tôi nhận được sự quan tâm chân thành từ anh khi anh trả lại cho tôi chiếc khăn tôi để lại. Từ đó, tôi quyết định sẽ tìm cách gặp lại anh một lần nữa.
Tôi muốn để lại một điều gì đó để kỷ niệm cuộc gặp gỡ đầu tiên, nhưng tôi không có gì ngoài chiếc khăn. Anh đáng kinh ngạc khi trả lại nó cho tôi, và tôi cảm thấy như anh hiểu được ý của tôi. Tôi rất cảm kích và hy vọng sẽ có cơ hội gặp lại anh.
Diễn viên đóng vai kỹ sư kể lại cuộc gặp gỡ với anh chàng thanh niên trong Lặng lẽ Sa Pa.
Nhớ ai đó từng nói rằng 'Tuổi trẻ là hành trình của khám phá và trải nghiệm'. Nhìn lại những chặng đường đã qua, tôi lại cảm nhận thấm thía hơn câu nói ấy. Mỗi chuyến đi mang đến những kỷ niệm đáng nhớ, không chỉ là gặp gỡ những vùng đất mới, mà còn là tìm thấy chính bản thân mình. Chuyến đi lên Sa Pa và gặp gỡ bác họa sĩ già và chàng trai trẻ là một trong những trải nghiệm đáng nhớ nhất của cuộc đời tôi.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi rời bỏ Hà Nội để nhận công việc mới ở Lai Châu. Mang theo những hy vọng và lo lắng, tôi bắt đầu cuộc hành trình mới. Gặp gỡ bác họa sĩ già trên đường đã giúp tôi hiểu biết thêm về cuộc sống và công việc.
Trên đường đi, vì một cành cây chắn ngang đường nên xe buộc phải dừng lại. Chúng tôi cùng nhau xuống xe giúp đỡ và nghỉ ngơi. Tại đây, chúng tôi gặp một chàng trai trẻ làm công tác khí tượng. Anh sống một mình trên đỉnh Yên Sơn cao 2600 mét. Sự hòa nhã và nhiệt tình của anh khiến chúng tôi rất ấn tượng.
Bước vào căn nhà, tôi ngạc nhiên vì xung quanh tràn ngập hoa và sự sắp xếp tinh tế. Nhận được bó hoa từ chàng trai trẻ, tôi cảm thấy rất bất ngờ và vui sướng. Căn nhà nhỏ của anh được sắp xếp ngăn nắp và đầy sách. Anh chia sẻ với chúng tôi về cuộc sống và công việc của mình một cách chân thành.
Tôi hiểu rằng tuổi trẻ là thời điểm của sự khám phá và trải nghiệm. Chuyến đi lên Sa Pa đã mang lại cho tôi nhiều bài học quý giá về sự khiêm tốn và đam mê. Gặp gỡ chàng trai trẻ và bác họa sĩ già đã làm thêm phần đặc biệt cho cuộc hành trình này.
Cuộc trò chuyện vui vẻ nhưng nhanh chóng kết thúc khi chúng tôi phải rời đi để tiếp tục hành trình. Anh tặng cho chúng tôi một ổ trứng gà và củ tam thất cho bác lái xe trước khi chúng tôi ra về. Sự chu đáo và ấm áp của anh thật đáng quý.
Cuộc gặp gỡ với chàng trai trẻ diễn ra tình cờ nhưng để lại cho tôi nhiều kỉ niệm đẹp. Nhờ cuộc gặp gỡ đó mà tôi không chỉ có thêm một người bạn mới mà còn hiểu thêm nhiều điều về cuộc sống. Tôi cũng trở nên tự tin hơn và đam mê với công việc của mình.