Đề bài: Tưởng tượng 20 năm sau, trong một ngày hè, tôi quay trở lại thăm lại trường xưa
Ngoài việc tham khảo mẫu bài văn tưởng tượng 20 năm sau, trong một ngày hè, tôi quay trở lại thăm lại trường xưa, tôi cũng cần quan sát thêm hoạt động trong ngôi trường và tưởng tượng 20 năm trường sẽ thay đổi như thế nào. Hơn nữa, tôi có thể tham khảo thêm tại bài viết này để viết bài về trường học sâu sắc và cuốn hút hơn.
Bài văn tưởng tượng 20 năm sau khi trở về thăm trường cũ với sự bá đạo và hấp dẫn nhất
I. Dàn ý Tưởng tượng 20 năm sau, trong một ngày hè, tôi quay trở lại thăm lại trường xưa
1. Mở bài
- Giới thiệu bối cảnh, thời điểm, không gian khi tôi trở lại thăm trường cũ: Lý do là gì? Đó là trường Tiểu học, THCS hay THPT.
- Cảm xúc của tôi khi đến thăm ngôi trường ấy.
2. Phần chính
- Trải qua miêu tả kết hợp với những thay đổi của trường sau 20 năm:
+ Khám phá cảnh đẹp chung của ngôi trường.
+ Về cơ sở vật chất của ngôi trường.
+ Thấu hiểu tâm trạng của thầy cô và học sinh tại trường.
- Hồi tưởng lại những khoảnh khắc gặp lại bác bảo vệ, cô giáo chủ nhiệm, và những người thầy cô ngày xưa...
3. Phần kết
- Cảm xúc, tâm hồn của em khi trở lại mái trường sau 20 năm.
- Hết -
II. Văn mẫu Tưởng tượng 20 năm sau, trong một ngày hè, em trở về thăm ngôi trường xưa
1. Kể chuyện 20 năm sau, khi em quay trở lại ngôi trường mà hiện tại đang là mái nhà thứ hai của em
Hà Nội, ngày... tháng... năm...
Vũ thân mến!
Đã lâu không gặp, thời gian trôi qua nhanh chóng. Chúng ta, những học trò lớp 9 ngày xưa, giờ đã trưởng thành. Chúc Vũ và gia đình luôn mạnh khỏe, hạnh phúc. Mình nghe nói Vũ đã trở thành nhà báo, một con đường đầy ắp thành công. Còn mình, sau bao cố gắng, đã thực hiện được ước mơ trở thành doanh nhân. Hi vọng mọi người đều thành công như mong đợi.
Vũ thân! Nhớ lại những ngày thơ ấu dưới mái trường xưa, chúng ta nhận ra rằng thành công của mình không thể không kể đến đóng góp lớn từ các thầy cô. Sự bận rộn cuộc sống khiến chúng ta quên đi trường cũ. Chỉ nhờ một chuyến đi tình cờ mới nhớ về những kỷ niệm quý báu.
Ngày hè ấy, dưới tán cây xanh mát, mình bước đi thong thả. Điều gì đó lạ lùng chợt thu hút mình khi nhìn thấy biển hiệu quen thuộc: 'Trường trung học cơ sở dân lập M.V.Lô-mô-nô-xốp.'
Đó chính là ngôi trường gắn bó với chúng ta suốt những năm học cấp II. Mình không kìm nén được cảm xúc, bước vào bên trong, những hình ảnh quen thuộc hiện lên. Ngôi trường vẫn giữ nguyên vẻ đẹp, chỉ những hàng cây trên sân trường lúc nào cũng xanh tươi hơn. Giữa bầu không khí quen thuộc, một giọng quen ríu rít:
- Anh đến đây có việc gì vậy!
Đó chính là giọng của anh bảo vệ ngày nào. Mình vụng trộm trả lời:
- Chào anh bảo vệ, tôi là người quen thuộc của trường này, lúc nào đi qua cũng muốn ghé thăm.
Người bảo vệ tươi cười và nói:
- Chắc chắn anh cũng là học sinh của trường này. Tôi là bảo vệ ở đây suốt hai mươi năm rồi, liệu có lẽ anh có biết tôi không?
Mình gật đầu và trả lời:
- Dù có thể bác không nhớ tôi, nhưng tôi vẫn giữ trong lòng kỷ niệm về bác.
Sau một thời gian trò chuyện với bảo vệ, những kỷ niệm xưa trỗi dậy trong tâm hồn mình. Bước vào trường, mỗi hành lang, mỗi lớp học làm mình như quay trở lại quãng thời gian học sinh nghịch ngợm. Dọc đường, cảm giác hồi hộp hiện lên, nhưng đầy ấm áp như thời học trò. Khi đến cửa lớp 9A5, bảng tên quen thuộc làm mình như thấy lại bản ngã của mình ngày xưa.
Trong căn nhà chung ấm cúng, những hình ảnh quen thuộc hiện lên rõ ràng. Bốn mươi đồng hương đã cùng trải qua những khoảnh khắc đáng nhớ, chia sẻ niềm vui và nỗi buồn. Bảng đen, phấn trắng, bàn ghế vẫn như mới, hồn nhiên như thời học trò.
À, cậu còn nhớ chỗ ngồi ngày xưa của tụi mình không? Hàng thứ hai, dãy bên trái - nơi tụ tập những tinh túy văn nghệ, là tâm điểm của các buổi liên hoan, kỷ niệm cuối năm. Nơi này đã là chứng nhận cho những kỷ niệm đáng nhớ trong bốn năm học.
Những năm học đã trôi qua, mỗi người rời bỏ mái trường đều gói ghém theo biết bao kỷ niệm, lớp chúng ta trở thành 'kho tình cảm' của nhiều con người, đúng không Vũ?
Rời khỏi lớp học, mình tiến đến cửa phòng thầy hiệu trưởng. Một lần nữa, cửa mở ra và giọng nói quen thuộc chào đón:
- Mời bạn vào!
Bước vào phòng, thầy hiệu trưởng vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm túc, mái tóc trắng nổi bật trên đỉnh đầu. Mình lễ phép cúi chào:
- Chào thầy!
Thầy hiệu trưởng nói bằng giọng trầm ổn:
- Xin lỗi, anh không nhận ra bạn là...
- Thưa thầy, có lẽ thầy không nhớ em. Em chỉ là một trong số nhiều học sinh của trường. Mặc dù thầy không phải người trực tiếp giảng dạy cho em, nhưng em cũng muốn bày tỏ lòng biết ơn với công lao của thầy và toàn thể đội ngũ giáo viên. Hôm nay, khi em quay lại thăm trường, lòng biết ơn bỗng tràn về, nơi đã góp phần nuôi dưỡng ước mơ của chúng em.
Thầy hiệu trưởng nhìn vào tôi bằng ánh mắt ấm áp, trìu mến như ngày nào:
- Cảm ơn em, cảm ơn những suy nghĩ và tình cảm mà em đã dành cho các thầy, các cô. Thầy chúc em luôn thành công trong cuộc sống, hãy phát huy những điều em đã học được dưới mái trường này.
- Vâng, thưa thầy! Em sẽ cố gắng để không phụ lòng thầy cô. Cho em xin phép được thăm trường.
Gặp lại nhiều thầy cô ngày xưa, có người đã tóc bạc phơ, nhưng tinh thần và lòng nhiệt huyết vẫn không hề giảm đi. Trong tâm tư của tôi, họ vẫn là những giáo viên trẻ đầy năng động và say mê nghề, như ngày xưa.
Ngày ấy, sự kiện đáng nhớ nhất là cuộc gặp gỡ với cô Tâm, người dạy Toán của lớp mình hai năm cuối cấp. Chắc cậu vẫn còn nhớ phải không? Bây giờ, dù cô đã già hơn nhiều nhưng vẻ ngoài của cô vẫn giữ nguyên. Ngay khi thấy cô, tôi liền chào mừng:
- Chào cô ạ!
Dù có thể thầy hiệu trưởng không nhận ra tôi, nhưng cô thì khác, cô nhận ra tôi ngay sau một thoáng ngỡ ngàng.
- Em là ... Tuấn phải không? Có phải Tuấn của lớp 9A5 năm xưa không?
- Dạ, em ở đây cô ạ!
- Sau thời gian dài, em đã trở thành người mạnh mẽ, tự tin như vậy à. Công việc hiện tại của em là gì?
- Thưa cô, hiện em đang làm phó giám đốc cho một công ty xuất nhập khẩu ạ. Hôm nay, trong chuyến công tác, em dành thời gian ghé lại thăm trường.
- Dạ, cô và gia đình vẫn khỏe mạnh. Cảm ơn em đã quan tâm.
- Cảm ơn em, cô vẫn khỏe mạnh. Còn em thì sao? Chắc em đã có gia đình rồi đúng không?
- Vâng, thưa cô. Cô ơi, có những học sinh cũ của lớp mình thường xuyên ghé thăm cô không ạ?
- Có một số người đôi khi ghé thăm cô. Nhưng cũng có những người đã lâu cô không gặp lại.
Bài văn mẫu thú vị, dàn ý tưởng tượng 20 năm sau, trong một ngày hè, em quay trở lại mái trường xưa
Mình trả lời, trái tim ngập tràn sự hối tiếc:
- Chúng em thật lòng xin lỗi vì đã không thường xuyên ghé thăm, hỏi han các thầy cô.
- Cô hiểu rằng cuộc sống của chúng em đầy bận rộn, cô không trách các em đâu. Cô chỉ mong rằng trong ký ức của các em, hình ảnh tươi đẹp về thầy cô và ngôi trường xưa sẽ mãi mãi được gìn giữ.
- Dạ, em cảm ơn cô.
Sau cuộc trò chuyện dài, mình chia tay thầy cô với trái tim tràn đầy cảm xúc khó diễn đạt.
Kể từ khi đặt chân đến Sài Gòn, cậu đã bao giờ quay trở lại mái trường của chúng ta chưa? Nếu chưa, hãy dành ít nhất một lần quay trở về. Cậu sẽ hồi sinh bao kỷ niệm và gặp lại những thầy cô mà chúng ta trân trọng.
Thư đã dài, mình sẽ dừng lại ở đây. Hy vọng sớm có ngày gặp lại cậu tại ngôi trường quý báu của chúng ta.
- Kết thúc -
2. Kịch bản Tưởng tượng 20 năm sau, trong một buổi hè ấm áp, em quay trở lại thăm ngôi trường xưa số 2
Thái Nguyên, ngày.... tháng.... năm......
Linh thân mến!
Nhận được lá thư này của mình, Linh có lẽ sẽ ngạc nhiên đấy nhỉ? Ừ! Thật là đã lâu, sau tất cả những năm tháng... Mình ngồi lại bàn và viết thư cho Linh, cảm giác lóng ngóng nhưng lòng tràn đầy những điều muốn nói...
Linh ơi, cuộc sống của em thế nào rồi? Chắc là Linh vẫn khỏe mạnh và gia đình luôn bình an, đầy ắp tiếng cười hạnh phúc phải không?
Nhớ thằng nhỏ Nam của Linh lắm đấy. Thằng bé xinh xắn và đáng yêu quá. Lần cuối gặp nó là khi chúng ta chia tay, cũng đã 12 năm từ đó. Chắc thằng bé lớn lên bảnh trai rồi nhỉ? Học giỏi không Linh?
Mình vẫn khỏe mạnh, cuộc sống vẫn êm đềm. Ông xã chuyển công tác nên cả nhà mình đã quay lại sống ở Thái Nguyên. Sống gần gũi với quê hương thật tuyệt vời Linh ạ.
Linh ơi! Linh còn nhớ mái trường cấp 2 chúng ta từng học không? Nơi mà chúng ta đã gặp nhau và trở thành bạn thân, là nơi ấm áp đã định hình cho cuộc đời chúng ta. Con mình năm nay cũng vào học ở đó đấy! Điều này thật là kỳ diệu phải không Linh?
Linh à, 20 năm trôi qua mình mới quay lại trường. Thời gian thật nhanh, mới đây mình còn nô đùa bên bạn bè, sống trong sự dạy bảo chu đáo của thầy cô. Kỷ niệm về những mùa hè ấm áp vẫn hiện hữu trong tâm trí mình.
Nước mắt đã chực ùa ra chỉ sau nửa bức thư. Kỷ niệm xưa tràn về, làm mít ướt đôi má như ngày xưa. Linh đừng cười mình nhé!
Trường bây giờ đã thay đổi nhiều, từ dãy nhà 2 tầng đã trở thành tòa nhà 5 tầng hiện đại. Mỗi lớp đều được trang bị đầy đủ thiết bị học tập, máy chiếu, máy tính, bảng thông minh. Những tiết học thú vị và bổ ích khiến mình ngưỡng mộ.
Đã đi ngắm hết các lớp, nhớ lại bao kỷ niệm. Mình nhớ rõ chúng mình trước đây chẳng thích học máy chiếu, nhưng giờ đây các tiện ích đó làm cho mỗi buổi học trở nên thú vị hơn. Thời gian học tập tại trường đã là những ký ức đáng nhớ.
Trường mới xây, nhưng cây xanh, hàng ghế đá vẫn giữ lại hồn nhiên hồi ức. Dưới ánh nắng hè, trường trổ bọt với rừng cây, vườn hoa tươi tắn. Nó làm cho ngôi trường trở nên hài hòa, đẹp lạ kì, luôn gần gũi, thân thương.
Trở về thăm trường, gặp lại thầy cô dạy mình ngày xưa. Cảm xúc trào dâng khi nghe giọng cô Văn, thầy Lý, cô Sử. Các thầy cô vẫn trìu mến, nhiệt tình như ngày xưa. Họ vẫn nhớ mình, tạo nên sự ấm áp đặc biệt.
Khi viết thư này, cảm giác bồi hồi nghẹn ngào trước mái trường quen thuộc. Cảm xúc khi chào thầy cô, lòng lưu luyến khi rời khỏi vẫn còn nguyên trong mình. Mình hứa sẽ thường xuyên đến thăm thầy cô, tri ân công ơn của họ.
Linh ơi, lâu rồi không về Bắc đấy. Có thời gian thì hãy về thăm quê hương và mái trường dấu yêu nhé!
Thư ngắn gọn, nhưng mình sẽ dừng ở đây! Chúc Linh và gia đình mãi mạnh khoẻ, hạnh phúc. Chúc cho cháu Nam tiếp tục học tập trong môi trường tốt đẹp, nơi cây non có thể phát triển và hoàn thiện như chính mái trường cấp 2 của chúng ta.
- Hết -
3. Văn mẫu Tưởng tượng 20 năm sau, vào một ngày hè, em về thăm lại trường xưa số 3
....., ngày.... tháng... năm ....
Ngân thân mến!
Đã gần một năm chẳng liên lạc gì cả, phải không Ngân? Kể từ hôm mình ghé thăm Ngân ở Hà Nội năm ngoái. Ngân và bé Thủy có khỏe không? Công việc dạo này thuận lợi chứ? Thủy vẫn giỏi như xưa phải không ha! Còn mình, vẫn bình thường.
Ngân đang tự hỏi tại sao mình lại ở Huế để viết thư này phải không? Đúng là bất ngờ đấy Ngân ạ! Sau nhiều năm học Đại học và làm việc ở xứ người, mình quay lại làm việc tại Bệnh viện Trung ương Huế - quê hương thân yêu.
Quê mình đẹp lắm Ngân à! Mình ngồi trên xe buýt về thăm ngôi trường cấp II xưa ta đã từng học. Chuyến xe buýt chạy thường xuyên hơn, con đường nhựa trải rộng. Trường nay hiện ra dưới bóng cây um tùm. Dòng chữ 'Trường Trung học cơ sở Đặng Tất' in đậm hiện ra trước mắt mình, khiến mình rất bất ngờ.
Bước xuống xe, mình cảm thấy lạ lẫm và quen thuộc. Trường không chỉ đổi tên mà còn có sự cải thiện đáng kể về cơ sở vật chất. Chỉ có những bóng bàng, bóng phượng xum xuê vẫn giữ nguyên như ngày nào...
Ngân nhớ không? Dãy phòng học của khối 8-9 ngày xưa mùa mưa thường bị 'giột', nước mưa ướt đẫm bàn ghế. Nhưng cô thầy vẫn dạy bài một cách hăng say, còn chúng mình thì chổng tai nghe chăm chú. Nhưng giờ đây, dãy phòng đã thay đổi. Từ những phòng 'liêu xiêu lụp xụp' biến thành dãy lầu 3 tầng với trang thiết bị hiện đại: đèn điện, điều hòa, máy chiếu, bảng thông minh... Thật khác xưa, khi đó chúng mình chả thích học máy chiếu gì cả!
Dãy lầu 2 tầng ODA của giáo viên giờ đã mở rộng thành 5 tầng. Thư viện cũng lớn hơn nhiều với đủ sách vở, mở cửa 24/24 nữa!
Dọc theo sân trường, im ắng dưới bóng cây xanh. Đang là mùa hè nên không có tiếng đùa nô đùa của trẻ con. Chỉ có tiếng chim hót và tiếng ve rì rào trong vòm lá. Mình bước vào phòng thầy cô, căn phòng mới đẹp lộng lẫy. Nhìn thấy các thầy cô cũ, tóc bạc màu, giọng nói ấm áp như xưa nhưng chậm hơn.
- Ly Na đó hả em? Em nhận ra cô không?
Mắt mình cay cay, có cái gì đó chặn họng làm mình không trả lời được câu hỏi của cô. Vẻ trẻ trung năng động của cô Thư ngày xưa giờ đã thay thế bằng vẻ đẹp dịu dàng, đằm thắm hơn. Đã 20 năm trôi qua mình mới lại gặp cô, nghe cô gọi 'em' như thế. Ở tuổi 35, trước dáng hình gầy gò của cô, mình như quay trở lại làm cô nhóc 15 tuổi. Lời kể của cô, mình biết một số thầy cô đã nghỉ hưu và một số thì không còn nữa...
Về thăm trường trong những ngày hè nắng oi ả, ánh nắng chói chang len lỏi qua từng vòm lá, luồn qua các khe cửa làm mình nhớ lại những kỉ niệm năm cuối cấp, mùa hè chia tay... Tuổi thơ tươi đẹp lại ùa về trong tâm trí mình. Nhớ ngày lớp chạy ra giữa sân trường nắng gắt để đá bóng, thầy hiệu trưởng mắng nhưng vẫn tươi cười khi vào lớp. Nhớ buổi liên hoan chia tay, vui vẻ nhưng cuối cùng mọi người ôm nhau nức nở...
Mình nhớ mấy 'tiểu thư' và 'siêu quậy lớp 9/1 ngày xưa quá Ngân à! Giờ thì mỗi người một ngả, nước mắt mình lại rơi, vẫn 'mít ướt' như ngày xưa thôi!
Hà Nội, ngày... tháng... năm...
Linh thân mến! Cậu khỏe không? Sống ở nơi đó thế nào? Đã lâu rồi chúng ta chẳng gặp nhau, nhìn nhận xa hơn chục năm đấy. Nhớ ngày chúng ta làm bạn ở trường cấp 2, chúng ta đã đi học và trò chuyện cùng nhau. Bây giờ chúng ta đã trưởng thành, đi làm rồi. Linh ơi, còn nhớ trường cũ của chúng ta không? Hôm trước tớ về quê, đã ghé thăm lại ngôi trường đó. Tớ nghĩ cậu cũng muốn biết ngôi trường của chúng ta bây giờ như thế nào, nên tớ viết lá thư này chia sẻ với cậu.
Tưởng tượng 20 năm sau, khi em trở lại thăm trường lớp 6 của mình
Buổi sáng ấy, tôi thức dậy sớm, bước đi trên con đường quen thuộc từng bước chân. Cảm giác bình yên đặc biệt tràn ngập. Con đường dày mưa nắng xưa nay đã được nâng cấp, nhẵn bóng với lớp bê tông mới. Những cây cổ thụ ngày xưa cậu thường đùa giỡn như là vệ sĩ của chúng ta, bây giờ cao lớn và im lìm. Mùi hương lúa đương thoang thoảng giữa không gian. Ước gì cậu cũng có thể ngửi thấy mùi hương ấy... Khuôn viên vẫn đọng lại những kí ức, và khi tôi dành thời gian ngắm nhìn, tôi nhận ra đã đến trước cổng trường mà không hay biết. Trường cấp 2 quen thuộc của chúng ta, nhưng sao giờ đây trở nên mới lạ thế kia!
Trường của chúng ta vẫn ở đó, tựa như một bức tranh nằm trong những rặng phi lao xanh mướt. Nhưng giờ đây, nó đã trở nên sang trọng và hiện đại hơn nhiều. Cổng trường bằng inox mở ra một cách tự động, tạo nên bức tranh quen thuộc nhưng mới mẻ. Tôi chỉ đứng trước cổng, cửa đã tự mở với tiếng 'ting'. Bước vào sân trường, tôi trầm trồ hơn nữa. Sân rộng lớn, có lẽ nó còn lớn hơn khu vực trước đây. Các khu vực thực hành và vui chơi, từ sân bóng đá đến sân xổ sống, đều là những điểm nhấn mới. Tôi tìm đến gốc cây bằng lăng, nơi chúng ta thường ngồi trò chuyện. Cây vẫn là nguyên bản, mang lại may mắn và giữ lại kí ức của chúng ta.
Điều thú vị, dãy phòng học đã được xây mới. Khu đa năng giờ đây là nơi thực hành với trang thiết bị hiện đại. Khu học tập lớp 9 nay đã có 5 tầng, trang bị đầy đủ tiện nghi. Mỗi phòng học đều sử dụng thiết bị điện tử thông minh, kèm theo loa đài phục vụ môn Ngoại Ngữ. Khu Giáo vụ được thiết kế lại, trở nên khang trang và đẹp mắt. Tôi chắc chắn khi cậu trở về, sẽ ngạc nhiên và thích thú với sự thay đổi này. Trường còn mở thêm canteen học sinh, một ký ức về những buổi chơi vụng trộm ngày xưa.
Đặc biệt, tôi gặp lại cô Hạnh, giáo viên chủ nhiệm của chúng ta. Cùng cô dạo quanh phòng học, kỷ niệm ùa về. Cô nhớ từng chi tiết và hỏi về tình hình của mỗi người. Rời đi dưới ánh trưa, trường vẫn bề thế và khang trang. Ngắm nhìn trường, tôi hồi hộp muốn chia sẻ nhiều hơn với cậu. Mong rằng một ngày gần, chúng ta có thể cùng nhau trở lại trường cũ, đi trên con đường quen thuộc và chia sẻ thêm kí ức.
Thư đã dài, để tôi giữ lại một ít để khi gặp cậu, tôi có thể kể trực tiếp. Hãy giữ gìn sức khỏe, mong một ngày gặp lại.
Nha Trang, ngày 10 tháng ... năm 20...
Viết những dòng cuối trên tờ thư, gửi về Bi - người bạn đồng học thân quen từ thời thơ ấu của Bon.
Bi thân mến! Bạn vẫn khỏe chứ!? Không hiểu sao, 20 năm đã trôi qua như giấc mơ. Thời gian như làm nhòa đi những kí ức ngày xưa. Nhớ về bạn bè, nhớ về thầy cô, và ngôi trường đẹp ấy. Kỷ niệm ấy đã in sâu trong trái tim Bon, mong rằng thời gian có thể quay trở lại để những kí ức học trò mãi mãi không phai...! Hôm nay, Bon có cơ hội quay trở lại thăm ngôi trường đầy kỷ niệm, nơi chúng ta đã trải qua bao niềm vui và buồn bên bạn bè, thầy cô! Từ xa, Bon nhận ra ngôi trường, cổng lớn và bảng tên: 'Trường Trung Học Cơ Sở Mai Xuân Thưởng'. Mùa hè khiến ngôi trường trở nên yên bình và ảm đạm hơn! Nhìn lại, Bon ngỡ ngàng như vẫn là một học sinh được thầy cô dẫn dắt, dạy bước đi, và nói lời đầu tiên. Nhưng giờ đây, đó chỉ là kí ức và những dòng viết tuổi học trò của Bon! Bước chân của Bon dường như chưa rời xa, nhưng nhiều suy nghĩ nổi lên: 'Sau 20 năm, ngôi trường này đã thay đổi như thế nào nhỉ!?' Lúc đó, tim Bon đập nhanh và hồi hộp hơn. Bon dừng lại, hít thở sâu, không khí vẫn mát lành như ngày xưa.
Bi à, bạn biết không!? Sân trường bây giờ đã được lát bằng, không còn là đất đỏ như trước, khiến chúng ta mỗi khi gió to làm lem quần áo. Và vào mùa hạ, ánh nắng chói lọi giờ đây được cây phượng bóng mát che phủ. Nhìn thấy những hàng phượng xanh mơn mởn, Bon nhớ lại những ngày mình và lớp mang cây về trồng, tưới nước cùng nhau. Giờ đây, những cây ấy đã lớn và phủ bóng cho cả sân trường. Trong đám cây, Bon phát hiện chiếc ghế đá dưới gốc cây màu sơn đã phai, nhưng vẫn giữ được chữ 'Tập thể lớp 9/2 kính tặng'. Bạn có còn nhớ không, Bi!? Ngôi trường mới đã thay đổi nhiều, với các tầng lầu cao vút và màu hồng rực rỡ. Hành lang và cầu thang được lát gạch, phòng học rộng rãi và trang trí hơn nhiều. Bàn ghế, bảng đen, phấn trắng đều trông sẵn sàng chờ ngày tựu trường...
Cảm nhận những biến đổi đó khiến Bon cảm thấy như những chiếc ghế đá đang mơ mộng nhìn theo, ánh nắng lung linh đùa vui cùng dòng phượng vĩ như gọi nhớ, và những dấu phấn trên bảng đen như thời thơ ấu khiến Bon lắng nghe lời thầy, lời cô. Nhưng giờ đây, cảm giác ấy đã theo ký ức học trò mà đi! Bon biết dù có cố nhiều nhưng thời gian đã làm cho chúng ta không thể quay lại tuổi học trò, đúng không Bi!? Có lẽ trong trái tim Bi và những người bạn học trò khác, ký ức về trường xưa chỉ là một quá khứ đã chìm vào lãng quên!? Nhưng với Bon, ký ức về trường xưa sẽ luôn sống mãi trong trái tim, không bao giờ phai nhạt. Trong tâm hồn Bon, những kỷ niệm thuở học trò hồn nhiên lại hiện về. Say sưa với suy nghĩ đó, một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên: 'Có phải Bon không!?' Bi có nhận ra giọng nói này không!? Đó là Bin - đồng đội trong nhóm 'Bộ ba B 3 B', những người thường chơi trò chọc phá bạn bè và thầy cô cùng Bon. Cả Bon và Bin đều hồi hộp và vui mừng khi tái ngộ tại ngôi trường thân yêu. Bin vẫn giữ phong độ như ngày xưa! Bi à! Bon thật sự hạnh phúc khi gặp lại những hình ảnh quen thuộc, và gặp lại người bạn sau bao năm. Hai chúng ta ngồi trên chiếc ghế đá cũ, kể lại những kỷ niệm học trò. Câu chuyện mà tất cả chúng ta sẽ nhớ mãi, đó là: 'Khi chúng ta bắt con cóc cho vào cặp cô Thanh Hiệp, và cô ấy ngất xỉu khi thấy con cóc.' Lúc đó, chúng ta đều lo lắng về việc cô sẽ phản ứng thế nào, và nếu cô biết sự việc sẽ bị đuổi học. Riêng Bon, lúc đó chỉ biết đứng đó níu chặt tay, sợ hãi đến tận đáy lòng. Sáng hôm sau, cô giáo lại đi giảng và biết chuyện, nhưng cô chỉ nhắc nhở chung chung trước lớp thôi.
Cho đến giờ chúng ta vẫn chưa có cơ hội xin lỗi cô. Khi quay về đây, Bon và Bin đã không còn cơ hội để xin lỗi và đền đáp công ơn dạy bảo của cô, vì cô đã rời xa chúng ta. Chúng ta chỉ dành vài phút im lặng để tưởng nhớ cô! Mặc dù cô chỉ là giáo viên môn Văn, không phải chủ nhiệm lớp của chúng ta, nhưng cô để lại ấn tượng tốt với bao học trò, không chỉ là Bon - Bin - Bi hay cả lớp 9/2 của chúng ta. Vì cô không bao giờ trừng phạt học sinh, ngay cả khi la mắng, cô cũng chỉ sử dụng lời ôn hòa và sâu sắc. Cô luôn mở rộng lòng từ bi cho những học trò biết lỗi, và Bon là một trong những học trò làm cô buồn lòng. Nếu Bon có một ước nguyện trong cuộc đời này, Bon chỉ muốn quay trở lại thời học trò và không để thời gian trôi qua vô nghĩa, để giờ đây không phải hối tiếc. Nhưng ước muốn đó chỉ là giấc mơ, nó chỉ tồn tại trong giấc ngủ hay những ký ức hiện lên đôi khi. Bây giờ Bon là một nhạc sĩ chứ không còn là một học sinh phá phách, Bon không biết phải đền đáp công ơn dạy bảo của cô như thế nào!? Bon chỉ có thể sử dụng cảm xúc của mình để viết lên những bản nhạc ca ngợi công ơn dạy bảo của cô ở ngôi trường đánh dấu ký ức thơ ấu của biết bao học trò, không chỉ là Bon... Đứng đây, Bon nghĩ rằng: 'Không biết sau 20 năm, liệu có học trò nào quay trở lại trường với tâm trạng như Bon không!?'
Thực sự Bon không muốn rời xa ngôi trường này, khoảnh khắc này khiến Bon nhớ đến những lần chia tay trước cánh hoa phượng nghiêng của những năm trước. Nhớ lại những giây phút chia ly ấy, Bon không thể giảm đi nỗi buồn, nỗi hắt hiu khi nghĩ về việc phải xa trường. Điều này đưa Bon đến cảm giác buồn tê tái. Ngồi đây, Bon và Bin chỉ biết nhìn theo thời gian đưa mỗi người một nơi tại ngôi trường này. Đôi bàn tay của Bon mong manh và nhỏ bé, Bon muốn níu kéo thời gian để chúng ta có thể ở lại mãi. Những bước chân rời xa trường khiến Bon cảm thấy nao lòng quá!? Bon chỉ muốn đứng yên và ôm chặt lấy ngôi trường, nhưng không thể! Bi à! Điều mới chỉ bắt đầu, thư chưa dài, Bon hẹn gặp lại trong tương lai! Nếu có dịp, Bi hãy quay lại trường và đừng quên viết thư cho Bon nhé!
Mặc dù Bon - Bin - Bi đã không còn là học sinh ở đây, nhưng những kỷ niệm học trò của chúng ta đừng để chúng trở thành quá khứ đã phai mờ hay lãng quên! Với Bon, hy vọng ngôi trường này sẽ dẫn dắt những học trò trở thành con người có ích cho xã hội. Mong rằng thời gian không trôi qua nhanh, những hạt bụi phấn đừng rơi để mái tóc của thầy cô không phai và họ sẽ luôn là những người hướng dẫn bước chân của học trò. Chào Bi!
Đồng hành cùng Bi
- Kết thúc -
7. Một buổi sáng, tưởng tượng về 20 năm sau, em trở về dạo bước trên con đường xưa của trường số 7
Bảo Định, ngày... tháng... năm....
Chào bạn thân mến,
Bạn có thấy ngạc nhiên khi nhận được lá thư này từ làng Bảo Định, quê hương của chúng ta không? Đơn giản thôi vì như bạn đã biết, tôi đã trở về Việt Nam được 10 ngày rồi. Ở Đà Nẵng, quê hương của tôi, sau một tuần thăm quê ngoại với 'ông xã', chúng tôi quyết định 'hành hương về phương Nam'. Ý nghĩa là đưa đứa con nhỏ về thăm quê ngoại. Tôi muốn thắp hương cho bố mẹ vì khi họ ra đi, tôi không ở bên. Ngoài ra, tôi muốn đưa con tôi, Cu Tí, hiểu rõ hơn về hai từ 'quê hương'.
'Về phương Nam, thiết tha câu hò...' Không hiểu sao, câu hát ấy vẫn vang vọng trong tâm trí tôi như ngày nào. Đã gần 20 năm kể từ khi tôi rời bỏ quê hương. Học hành, làm ăn, lấy chồng, sinh con... cuộc sống cuốn trôi tôi như cơn lốc không dừng lại. Do đó, khi trở về nước và bước xuống sân bay, tôi có cảm giác như mình đang sống lại. Tôi chỉ là cô bé 17 tuổi bước chân đi du học với bao lo âu. Nhưng giờ đây, khi trở về, dù đã gần 40 tuổi, sự lo lắng, háo hức vẫn còn nguyên vẹn. Cu Tí, đứa con của tôi, đứng đó ngơ ngác, luôn hỏi: 'Mẹ về rồi hả?', 'Mẹ đưa con đi đâu vậy?'. Tôi trả lời con nhưng thực sự đang nói với chính mình: Về quê! Về quê con ạ! Những từ ngữ ấy giờ đây tôi mới thấu hiểu hết ý nghĩa thiêng liêng!
Sau đó, tôi chính thức trở về quê nhà, làng Bảo Định nằm bên bờ sông Tiền thân thương. Tôi lại đặt chân vào ngôi nhà xưa, nơi ba mẹ tôi nằm yên. Đứng trước mộ cha mẹ, thắp nén hương tưởng nhớ, tôi cảm nhận lòng mình tràn ngập xúc động.
Giá như hôm nay tôi còn có dịp gặp ông bà.
Nhưng chưa hết Lan ơi, một điều xúc động bất ngờ ngoài dự kiến đã diễn ra trong chuyến thăm quê lần này. Đó là khi tôi ngẫu nhiên đi ngang qua ngôi trường tiểu học của chúng tôi, nơi đã là nơi 'khai sinh' cho bọn trẻ làng chúng tôi xưa kia. Lan biết không? Trường vẫn nằm kề bên sông Bảo Định như ngày nào. Sự thay đổi duy nhất là dòng sông hiền hòa ngày xưa của tôi giờ đây trở nên đẹp đến nghẹt thở. Sông không lớn lắm, không cuồn cuộn sóng xô, cũng không trong xanh nhưng vẫn thơ mộng, như một người tình chung thủy. Bờ sông được kè đá phẳng lịch sự, những hàng dừa xanh mướt, những vườn cây trái tươi tốt và cánh đồng lúa xanh mát. Dòng sông vẫn mặn nồng như ngày xưa, với lớp phù sa đục ngầu, nơi mình thường tắm mát và chơi đùa. Nếu không có sự thay đổi này và bảng tên trường không đổi, tôi có lẽ sẽ không nhận ra ngôi trường cũ của mình. Bạn biết tại sao không? Vì nó không còn giống như trong kí ức của chúng tôi nữa, không còn là dãy nhà lợp ngói, vách cây, xây trên nền xi măng cao để chống lũ. Bây giờ trường được mở rộng, xây tầng, sơn vôi, ốp đá hiện đại không thua kém trường của Cu Tí nhà mình bên kia. Nhìn thấy cảnh đó, tôi vừa vui vừa buồn, vui vì quê mình phát triển, thoát khỏi cảnh đói nghèo. Vui vì thế hệ trẻ giờ đây được học trong những tòa nhà trường đẹp và hiện đại.
Nhưng buồn vì tâm trạng của 'người cũ' đã bị 'thời gian' làm thay đổi. Hai cây phượng mà chúng tôi trồng bên cổng hồi xưa, giờ chỉ còn lại một cây. Cây kia nằm đâu đó, tôi không biết. Nhưng sân trường đã được mở rộng, làm cho nó trở nên lớn lắm. Gốc cây phượng này phải đến hai vòng tay ôm mới nở ra. Tôi nhớ lúc trước khi chúng tôi trồng nó thay thế cây gòn, nó chỉ là một nhánh cây non. Nhưng giờ đây, nó đã trở thành một cây 'cổ thụ'. Những cành cây rơi rụng đẹp mắt, vươn lên trước, chào đón mỗi người qua lại. Trong mùa này, cây phượng nở hoa đỏ rực, như một ngọn đuốc cháy giữa bầu trời, tựa như sự gan dạ của nó cùng ánh nắng chói chang. Sân trường giờ đây mở rộng và được làm nhựa, trông rất sạch sẽ và đẹp đẽ. Trên sân, có vạch sơn rõ ràng để tập bóng rổ, thi chạy... Nhìn thấy khung cảnh đó, tôi lại nhớ đến sân đất ngày nào, chúng tôi thường nhảy dây, đánh đuổi và chơi lò cò... Ngày xưa, khi nắng, sân trường bụi mù, khi mưa, chúng tôi có thể lội qua ngập.
Thậm chí, khi mùa lũ về, trường đóng cửa nghỉ học, chúng tôi còn có thể vào trường bắt cua, hái bông điên điển nữa.
Nhớ không? Dù nói vậy nhưng tôi vẫn cảm thấy sân trường của mình ngày xưa đẹp lắm. Đẹp bởi vì có rất, rất nhiều cây xanh...
Trứng cá, cây bàng, chuối, tre... những cây xanh đẹp khắp nơi. Sân sau còn có hai cây sầu đông, tôi thường gọi chúng là hoa anh đào. Mỗi khi trời trở lạnh, cây trổ bông là tôi biết mùa Tết đang đến gần. Khi ấy, lòng tôi náo nức không thôi! Ngày nay, trường vẫn giữ được vẻ xanh nhưng khuôn viên không còn được bao bọc bởi hàng rào dâm bụt và me keo rủ bóng. Thay vào đó là hàng rào sắt và những bồn hoa uốn lượn cặp vòng. Mặc dù đẹp, nhưng tôi vẫn nhớ cái sự dân dã, đơn sơ của ngôi trường hồi đó. Nó gần gũi, ấm áp lạ thường!
Trường hiện nay cũng có sân sau, một khuôn viên sát mé sông. Một khu vườn cỏ xanh mát mắt. Sân chơi với cầu tuột, xích đu. Thậm chí, có một hồ bơi xinh xắn và một vườn chim rộn ràng, phồn thịnh. Nhìn thấy cảnh đó, tôi nghĩ đến trẻ con và cảm thấy họ hạnh phúc hơn chúng tôi ngày xưa.
Trường vắng lặng quá bồ ơi, đặc biệt là mùa hè. Cả buổi trưa nhân viên đã nghỉ hết, học trò cũng không thấy đâu cả. Các lớp học dường như đang nằm say ngủ. Thỉnh thoảng, tiếng chim ríu rít chuyền cành vọng về đâu đó. Và ánh nắng mặt trời.
Nắng trải sân trường, chiếu rọi qua hành lang dài long lanh. Bóng nắng dài trên tường như một bức tranh, nhắc nhở về bóng nắng trứng gà từ mái ngói lớp mình thời xưa. Những ngày nắng rọi và mưa dột tứ tung, những kỷ niệm bình thường mà mỗi ngày đều có. Trong lớp học ấy, chúng tôi vẫn học bài, viết chữ ê a. Nhớ không, lớp năm chúng tôi học với thầy nào? Lâu quá, tên thầy đã mất khỏi ký ức. Chỉ còn lại hình ảnh thầy già, tóc râm hoa, kính đeo xuống mũi, dáng cao cao, thân gầy gầy. Thầy thường gọi chúng tôi lên bảng. Thầy dạy chúng tôi tính nhẩm, tính đố rất hay. Thầy khuyến khích chúng tôi thi đua. Ai giải đúng, giải nhanh, thầy đưa mười đỏ, mười lớn vào tập. Con số mười kia không chỉ làm đôi mắt của chúng tôi tròn xoe, rạng ngời mà còn khiến đôi mắt của thầy long lanh, mãn nguyện. Bây giờ thì thầy có lẽ đã không còn. Nhưng những câu chuyện cuối tuần của thầy, chúng tôi vẫn nhớ mãi.
Những ngày ấy, thầy thường kể cho chúng tôi nghe về 'Tâm hồn cao thượng'. Chúng tôi nhớ nhất câu chuyện của 'chú phó nề' và lời nhắn nhủ của thầy: 'Bàn tay có thể lấm lem bùn đất, tấm áo có thể loang lổ dầu sơn vì phải kiếm sống. Nhưng đừng để tâm hồn hoen ố, lấm lem. Đừng để tâm hồn trở nên nhuốc nhơ, bẩn thỉu!' Những lời dạy của thầy khắc sâu trong trái tim, làm cho chúng tôi đổ mồ hôi, kiếm ăn nhưng không bao giờ đánh đổi lương tâm vì vinh hoa, phú quý. Chúng tôi luôn nhớ giữ cho linh hồn không bán rẻ để đổi lấy những điều vô nghĩa! Thầy yêu quý của chúng tôi, ước gì thầy biết được ý nghĩa quan trọng của mình trong quá trình trưởng thành của chúng tôi hôm nay. Ước gì chúng tôi mãi là những đứa trẻ bên cạnh thầy. Ước gì chúng tôi có thể gặp thầy một lần nữa...
Thôi Lan nhé, hãy thông cảm cho sự 'lạc quan' của mình vì cảm xúc tràn ngập. Mình cần chia sẻ, cần nói.
Và Lan, người bạn thân, bạn cũ, đồng hương... bạn sẽ hiểu mình hơn ai hết. Hãy quay về một ngày nào đó, đưa con theo và nói với nó rằng: 'Đây là ngôi trường của mẹ, nơi mẹ được tắm mát trong tình yêu thương, là nơi tuổi thơ mẹ xanh tươi như màu lá, nơi các thầy cô dạy mẹ làm người. Chính tại nơi này, mẹ đã 'lớn lên'...
Việc trở về thăm ngôi trường xưa mang đến cho tôi biết bao cảm xúc, như một hành trình sống lại những ký ức học trò, nơi bắt đầu của những quyển sách và bài kiểm tra. Thời gian trôi đi, nhưng những kí ức tuyệt vời dưới mái trường này sẽ mãi là một phần không thể tách rời trong tâm trí tôi.
- Kết thúc -
Những bài văn tưởng tượng về 20 năm sau, trong một ngày hè ấm áp, việc quay lại thăm trường xưa mang đến cho em những cảm xúc đặc biệt. Đây là những tác phẩm xuất sắc được chọn lọc từ những bài thi xuất sắc của các đồng học, giúp em có thêm nhiều ý tưởng sáng tạo khi viết văn.