Tài liệu gồm dàn ý và 9 bài văn mẫu Văn 6, mời bạn đọc tham khảo chi tiết.
Cuộc trò chuyện giữa các đồ dùng học tập - Mẫu 1
Tính tôi vô cùng lơ đãng, học xong đâu cũng vứt đồ lung tung, khắp phòng đồ vật rối tung lên. Thước kẻ bên này, bút chì bên kia. Bàn học quyển sách đóng mở lung tung. Tất cả chỉ hỗn độn, không có trật tự gì cả.
Tôi chẳng để ý tới chúng, coi chúng như vô tri. Nếu không có sự việc đó xảy ra, có lẽ mọi chuyện sẽ tiếp tục như bình thường. Đó là một tối thứ bảy, tôi đi ngủ sớm hơn bình thường. Khi đang ngủ say, bỗng dưng tôi tỉnh giấc bởi những tiếng ồn ào. Tôi hoảng sợ, nghĩ rằng có kẻ trộm đột nhập vào nhà. Tôi sắp hét lên để gọi mẹ, nhưng bất ngờ tôi nhận ra quyển sách trên bàn đang di chuyển và nói to:
- Tôi thấy thương cho cậu chủ nhà tôi lắm. Trước đây tôi được chăm sóc và đẹp đẽ như thế, nhưng bây giờ tôi chỉ làm nền và rất xấu xa. Những bức tranh mà cậu chủ vẽ trông kinh khủng. Đôi khi tôi thậm chí không dám nhìn vào gương. Chiếc áo ni lông mẹ cậu chủ mua cho tôi, cậu chủ cũng làm rách nó và ném vào thùng rác. Tôi nghĩ về mùa đông sắp đến, nơi đó sẽ rất lạnh.
Tôi nhận ra đó chính là quyển sách Ngữ văn lớp 6 của mình. Rồi tôi nghe tiếng sột soạt, phát hiện ra anh ba lô đang nằm trên tường giờ cũng đang nằm lộn xộn trên sàn. Sau khi gãi ngứa một lúc, anh ta nói:
- Tôi cũng không khác gì anh, khi mẹ cậu chủ mang tôi từ siêu thị về, tôi cũng đẹp và sạch sẽ. Nhưng sau một thời gian, tôi trở nên bẩn thỉu và ngứa ngáy khó chịu. Nhiều lúc tôi muốn rời bỏ cậu chủ của mình.
- Tôi cũng không may mắn! Tôi cũng bị hại, mặc dù tôi chỉ là một chiếc thước kẻ nhỏ bé, nhưng cậu chủ cũng không tránh khỏi làm hại tôi. Trước đây tôi làm việc mạnh mẽ, bóng bẩy, nhưng bây giờ, tôi bị trầy xước, vết thương không thể lành. Các số và các vạch không còn rõ ràng như trước, thậm chí không còn hình dáng của một chiếc thước kẻ nữa...
Sau một thời gian than thở và khóc lóc, chị thước kẻ nằm dài trên bàn, nhìn lên trần nhà với vẻ buồn bã. Khi tưởng chừng như mọi chuyện đã kết thúc, thì bất ngờ anh cây bút đang nằm trên bàn tự nhiên bật dậy, bày tỏ sự tức giận:
- Tôi định im lặng nhưng không thể chịu được nữa. Các bạn nhìn, tôi giờ đây còn có dáng vẻ của một cây bút không? Thân tôi cũng bị cong queo, sứt sát, ngòi bút của tôi, trước đây di chuyển mượt mà trên giấy dễ dàng đến thế, nhưng giờ đây cứ cào cào trên giấy, vì mấy lần rơi xuống đất, ngòi bút đã bị hỏng hết. Nhìn này, cậu chủ đã đi ngủ từ bao giờ mà bút tôi vẫn chưa được đóng nắp.
Chiếc giá sách treo trên tường lên tiếng rên rỉ:
- Tôi cô đơn và lạnh lẽo quá, không có chị vở hoặc anh sách nào lên đây chơi với tôi cả, bụi đã phủ kín tôi. Tôi cũng không còn đẹp như lúc mới mua về nữa. Sau đó, cả sách và vở cùng lên tiếng:
- Chúng tôi cũng muốn lên đó lắm nhưng cậu chủ không cho chúng tôi. Chúng tôi bị quăng quật khắp nơi. Đau hết cả thân mình.
Nghe những vật dụng học tập nói về bản thân mình như vậy, tôi tỉnh giấc và nhận ra mình đã quá lơ là và thiếu tôn trọng.
Vừa nghĩ đến điều đó, tôi bắt gặp âm thanh của cuốn sách Ngữ văn:
- Được rồi, chúng ta nên đi. Tôi không thể tiếp tục sống chung với chủ nhà lười biếng và cẩu thả như vậy nữa. Tất cả sách vở đều đứng dậy và rời khỏi phòng. Nhìn thấy điều đó, tôi giật mình và hét lên:
- Không! Tôi không thể làm tổn thương các bạn nữa. Tôi hứa sẽ giữ gìn và sắp xếp đồ dùng học tập cẩn thận.
Tuy nhiên, không có một vật dụng nào chịu quay lại. Tôi cảm thấy rất sợ hãi. Lúc đó tôi tỉnh giấc, nhận ra đó chỉ là một giấc mơ. May mắn rằng sách vở vẫn ở đó, nhưng mỗi thứ đều nằm ở một nơi khác nhau, rất lộn xộn. Tôi vội vàng đứng dậy để sắp xếp sách vở lên giá sách. Sau đó, tôi quay lại giường và trước khi đi ngủ, tôi tự thề rằng sẽ không bao giờ coi thường vật dụng học tập như trước nữa.
Kể lại cuộc nói chuyện giữa các dụng cụ học tập - Mẫu 2
Trong gia đình, tôi có lẽ là người gây lộn nhất. Dù ba mẹ đã nhắc nhở nhiều lần nhưng tôi vẫn không chịu nghe, và chính việc đó đã khiến tôi ngẫu nhiên nghe được cuộc trò chuyện giữa các dụng cụ học tập của mình.
Khi tôi nghe câu chuyện đó, thì thời gian đã khá muộn. Tôi là một cô gái không gọn gàng, không chỉ vậy mà còn thích chơi bời nữa. Và điều đó tôi biết nhờ cây bút chì thân yêu. Bút chì, đại diện cho gia đình các dụng cụ học tập, tụ tập lại và phát ngôn:
- Này, các bạn ơi! Tôi cảm thấy chủ nhân của chúng ta ngày càng bừa bãi hơn. Chúng ta phải giúp đỡ cô ấy mới được!
Bất ngờ, anh thước kẻ kín đáo phát biểu:
- Ôi trời ơi! Chủ nhân của chúng ta có lối sống lộn xộn thế thì kệ đi, không liên quan gì tới gia đình của chúng ta cả. Chính vì tính lộn xộn đó mà tôi bị vẽ bẩn trên chiếc áo màu trắng trong suốt này đây.
Chưa kịp bút chì nói thì tẩy can thiệp vào:
- Anh thước nói đúng đấy! Tôi thì sao? Tấm áo đẹp của tôi cũng bị vẽ bẩn, không chỉ vậy mà còn bị móc cả mác ra nữa! Đây, mọi người xem, có ai còn nhớ đến cây tẩy trắng không?
Theo lời của cây tẩy, cuốn sách tiếp tục than phiền về mọi điều:
- Bìa vở của tôi đẹp thế mà tại sao chủ nhân lại vẽ vào đây? Có lẽ tôi là nạn nhân khổ nhất. Ban đầu mẹ của chủ nhân mua tôi về với hình dáng rất đẹp nhưng chỉ vì chủ nhân mà tôi bị vẽ bẩn, nhãn vở không có, gáy vở thì rách, chẳng còn giá trị gì cả!
Bút mực phát biểu:
- Bạn nói nhầm rồi, tôi mới là nạn nhân thực sự. Tôi bị cô ấy xoay xoắn từ này sang kia, lại còn dùng làm vũ khí nữa kìa.
Bút chì lên tiếng sau cơ hội lâu dài:
- Tôi hiểu điều đó nhưng các bạn cũng phải thông cảm cho cô ấy. Tôi cũng không khác gì các bạn.
Sau khi bút chì phát biểu, tất cả mọi người đều im lặng. Tôi tỉnh giấc và nhận ra rằng đó chỉ là một giấc mơ. Từ giấc mơ này, tôi nhận ra rằng việc giữ gọn gàng sẽ không gây ra cuộc tranh cãi của các đồ dùng trong giấc mơ.
Kể lại cuộc trò chuyện giữa các dụng cụ học tập - Mẫu 3
Tôi là một đứa trẻ sống rất lôi thôi. Dù mọi người đã nhắc nhở nhưng tôi vẫn chứng tỏ tính đó. Nếu không có một lần tôi ngẫu nhiên nghe được cuộc trò chuyện giữa các dụng cụ học tập.
Cái đêm hôm ấy, khi tôi vừa trèo lên giường và mắt mịt mùi thì bỗng có tiếng nói chuyện thoáng qua từ góc phòng. Tôi bật dậy và lắng nghe, thì ra đó là cuộc trò chuyện giữa các dụng cụ học tập của tôi. Đầu tiên là cặp sách lên tiếng:
- Trong những vật dụng của cô chủ, tôi là người khổ nhất. Cặp này thì nhét bao nhiêu đồ là thứ, sách vở thì không kể làm gì, đằng này có cả truyện, đồ ăn vặt. Nhiều lúc mấy món ăn vặt ấy rơi vãi, cô chủ không lấy ra làm cho người tôi thối nát. Hồi đó tôi đẹp đẽ bấy nhiêu thì bây giờ xấu xí bấy nhiêu.
Không chịu kém cạnh, hộp bút cũng kể:
- Cậu nghĩ rằng chỉ có mình cậu gặp chuyện à? Tôi đây, chứa đựng bao nhiêu là bút, thước, tẩy. Còn cả những thứ linh tinh của con gái nữa như cặp tóc, dây chun… khiến tôi luôn phồng lên căng tròn. Có khi nào tưởng nứt toác ra không kia!
Đang ồn ào không ngớt thì bỗng có tiếng nói của anh em sách vở từ trong tủ vọng ra:
- Các bạn ơi, mở cửa cho chúng tôi ra đi.
Thế là cậu cặp sách và chị hộp bút đều cố gắng kéo cánh cửa tủ ra. Bác tủ nhăn mặt:
- Làm cái gì thế? Đêm khuya không ngủ, tự dưng kéo nhau dậy làm gì?
Cặp sách chưa kịp lên tiếng thì chị hộp bút đã nhanh nhẹn nói lại mọi chuyện. Khi đó, bác tủ phát biểu:
- À! Thì ra là vậy. Sao không báo tôi để tôi cùng tham gia chuyện này. Cô chủ của chúng ta thật là nghịch ngợm…
Không để cho bác tủ kể hết, anh em sách vở đã phá vỡ lời:
- Mấy người ở ngoài kia lâu vậy, mở cửa cho chúng tôi ra đi đi. Bác tủ lại nặng nề mở cửa ra.
Cặp sách đại diện cho đồng bọn giải thích với bác tủ:
– Thưa bác tủ, chúng cháu xin lỗi. Nghe mọi người nói chuyện đúng quá nên chúng cháu muốn kể. Trước đây chúng cháu đẹp lắm nhưng tại cô chủ nên chúng cháu mới hỏng như vậy. Áo của cháu bị rách hết ra. Với cô chủ, chúng cháu không chỉ để học mà còn để làm vũ khí. Mỗi khi cô chủ bị các bạn trai trêu chọc, chúng cháu lại bị lấy ra và bị vứt lung tung.
Tất cả các đồ dùng đồng thanh lên tiếng:
- Cô chủ quá đáng! Cô chủ quá đáng!
Bất ngờ, tôi tỉnh giấc, thì ra là một giấc mơ. Tôi tiến đến bàn học, sắp xếp lại sách vở rải rác trên bàn, bọc gói cẩn thận. Tôi cũng dọn sạch bớt một số đồ ra khỏi hộp bút, cặp sách. Tôi hứa sẽ đối xử tốt với các đồ dùng học tập của mình. Thỉnh thoảng, trong gió, tôi nghe thấy tiếng hò reo đồng lòng từ cặp sách, hộp bút, sách vở và bác tủ.
Kể lại cuộc trò chuyện giữa các đồ dùng học tập - Mẫu 4
Có lần những vật dụng xung quanh tỏ ra sống động và diễn đạt ra âm thanh chưa? Đó là điều kì diệu và hết sức bất ngờ. Tôi không tin vào mắt mình khi nghe cuộc trò chuyện giữa sách vở và bút mực của mình ngày hôm nay.
Cuộc trò chuyện giữa cây bút mà tôi yêu thích cùng với cặp sách và thước kẻ. Tôi đi ra ngoài và khi quay lại và tình cờ nghe thấy tiếng nói của chúng. Ban đầu tôi không tin vào mắt mình khi thấy chúng nói chuyện với nhau, tôi chỉ nghe thấy chúng nói qua cửa phòng của mình.
Bút mực lên tiếng:
- Tôi thực sự rất vui khi được chủ nhân quan tâm và bảo vệ, hãy nhìn tôi này, không một vết xước.
Cặp sách lên tiếng:
- Bạn cũng hãy tự nhìn mình, vẫn như ngày nào được chủ nhân quấn lớp băng dính quanh mép để tránh bị rách và cong... tôi tự tin khoe với những bạn vở khác trên bàn.
Bút chì lại im lặng:
- Nhưng tôi đã ở với chủ nhân lâu hơn, tôi đã làm việc với chủ nhân trước bạn nên bạn mới trẻ hơn tôi, không có gì phải nghi ngờ cả.
Vở tiếp tục nói:
- Ừ, vậy thì cứ như vậy đi. Nhưng ít nhất chúng ta đều được chủ nhân yêu thương và bảo vệ. Không giống như những người bạn khác của chủ nhân.
Bút mực phản đối:
- Đúng là bạn nói rồi, cái bạn bút mực gần đây cũng thế, thân hình vẫn không có vết xước nào cả! Thật là xấu xí
Bút mực và sách vở vui vẻ trò chuyện cùng nhau mà không để ý đến cây thước kẻ đang ngồi buồn bên cạnh. Thước kẻ chỉ im lặng quan sát những người bạn khoe về ngoại hình mà không nói gì.
Lúc này bút mới lên tiếng:
- Này cây thước, tại sao bạn im lặng vậy? Bạn thấy cô chủ chăm sóc và bảo vệ bạn như thế nào?
Sách vở trả lời:
- Bút chì bạn không thấy thân hình của mình sứt mẻ à, sao lại còn hỏi?
Thước kẻ lên tiếng:
- Không, chủ nhân đã đối xử rất tốt với tôi, chỉ là thời gian đã làm thay đổi mọi thứ... Giống như con người, họ sinh ra như một đứa trẻ đáng yêu nhưng thời gian sẽ thay đổi họ, họ trở nên chín chắn hơn và thân xác họ cũng sẽ lão hóa. Tôi đã ở với chủ nhân từ khi cô ấy bắt đầu đi học đến bây giờ, đã mấy năm rồi... Thân xác tôi vẫn nguyên vẹn nhưng thời gian cũng đã làm nứt vỡ, nhưng tôi rất biết ơn vì chủ nhân đã coi tôi như một người bạn thân thiết luôn ở bên cạnh cô ấy.
Nghe xong câu chuyện, tôi cảm thấy thật hạnh phúc. Điều này nhấn mạnh rằng chúng ta cần phải biết trân trọng những gì mình đang có, phải biết bảo vệ và chăm sóc chúng vì chúng là phần không thể thiếu trong cuộc sống học sinh và là những người bạn đáng tin cậy của chúng ta.
Tường thuật cuộc trò chuyện giữa các dụng cụ học tập - Mẫu 5
Đêm đã khuya, tôi đang nằm đọc sách thì bất ngờ nghe tiếng nói nhỏ nhẹ. Tôi nhìn xung quanh nhưng không thấy ai. Tôi cảm thấy hơi lo lắng vì đã khóa cửa kỹ càng, nhưng tiếng nói đó dường như đến từ bàn học. Tôi lắng nghe và nhận ra đó là cuộc trò chuyện giữa các bạn dụng cụ học tập, và nhờ đó mà tôi hiểu được suy tư của những người bạn im lặng ấy.
Tôi phải thú nhận rằng mình là một cô gái không quá ngoan ngoãn, thay vào đó lại rất nghịch ngợm và không gọn gàng. Sau khi học xong, sách vở, bút thước của tôi thường rải rác trên bàn. Dù bố mẹ nhắc nhở nhiều nhưng tôi vẫn chưa thay đổi tính cách đó cho đến khi nghe được cuộc trò chuyện này.
Đầu tiên là lời kể của chị hộp bút:
- Tôi không biết anh thước kẻ, chị bút chì, các bạn sách vở có cảm thấy vui vẻ hay khổ sở nhưng tôi cảm thấy mình bị đau khổ quá! Ngày xưa tôi là một chiếc hộp bút đẹp đẽ, mới mẻ và trắng trẻo nhưng giờ đây mặt mũi tôi tràn ngập mực, những miếng da trơ trụi, những mảng mực bị loang. Cô chủ thấy hình ảnh nào đẹp là dán lên, chán rồi lại bóc ra. Những miếng da của tôi cũng dần bị bóc ra. Cảm giác đau nhức lan tỏa khắp người.
Anh thước kẻ cũng đồng cảm với chị hộp bút và chia sẻ câu chuyện của mình:
- Ừ, tôi cũng hiểu chị hộp bút cảm thấy khó khăn nhưng tôi lại khác. Ngày cô chủ mang tôi về, những đường vạch của tôi còn rõ ràng nhưng sau một thời gian, những đường kẻ đó bị cô chủ sử dụng hết và viết những thứ không liên quan lên tôi. Cô ấy còn dùng dao vạch những hình vẽ kỳ lạ lên thân tôi nữa. Tôi còn là công cụ để chiến đấu với những đứa trẻ con trai hoặc để lấy đồ của cô chủ nên thân tôi đã sứt mẻ mấy mảnh liền. Cô chủ thật là...
Mấy bạn sách giáo khoa cũng lên tiếng:
- Đúng vậy! Đúng vậy! Cô chủ thật là vô tâm, không biết quan tâm chúng ta tí nào. Chúng tôi còn bị ghim vào thân, cô chủ còn vẽ vời lên chúng tôi nữa. Thật đau đớn!
Nghe những lời tâm sự đó, tôi nhớ lại những lần làm chúng bị đau, bẩn. Ôi! Các bạn đồ dùng học tập đã phải chịu rất nhiều vì tôi. Chúng là những người bạn hỗ trợ học tập của chúng ta. Tôi hứa sẽ cố gắng không bừa bộn và giữ gìn chúng cẩn thận hơn. Nếu bạn nào cũng giống tôi, hãy cố gắng sửa đổi!
Tường thuật cuộc trò chuyện giữa các dụng cụ học tập - Mẫu 6
Một thói quen xấu của tôi mà mọi người đã phê phán nhiều lần là sự bừa bãi. Sau khi đi học về, tôi thường để cặp sách lung lay, và sau khi học xong, tôi thường để sách vở trên bàn, mọi thứ đều hỗn loạn, nhưng tôi cảm thấy điều đó là bình thường. Nhưng một hôm, khi nghe được cuộc trò chuyện giữa các dụng cụ học tập của mình, tôi cảm thấy xấu hổ và đã thay đổi cách sống của mình.
Đó là một đêm hè, khi tôi đang ôn thi. Đã một giờ sáng, tôi để sách vở trên bàn và tắt đèn đi ngủ, đang lơ đãng thì bỗng có tiếng nói nhỏ phát ra từ góc học tập. Tôi nằm im lặng và lắng nghe, thì ra đó là cuộc tâm sự của các dụng cụ học tập của tôi. Đầu tiên là cặp sách kể lể:
- Mọi người ơi, tôi cảm thấy rất buồn, trong tất cả các dụng cụ của cô chủ, tôi là người khổ nhất. Cặp sách thì cứ chật ních với đủ loại sách, sách vở thì không nói gì cả, còn đây thì có cả truyện tranh, đồ ăn vặt. Nhiều lúc những thứ đó rơi ra, nhưng cô chủ không lấy ra làm tôi mốc meo cả lên. Hồi xưa tôi thì đẹp đẽ, nhưng giờ đây tôi xấu xí, tàn tạ. Nhìn vào cặp của các bạn khác, tôi thấy xấu hổ, và mong muốn được được coi trọng như họ.
Hộp bút ở góc bàn cũng nói lên bức xúc của mình:
- Ôi trời ơi, cậu nghĩ chỉ mình cậu bị chán nản à? Tôi kể cho các cậu nghe đây: Tôi đây, trong tôi đựng bao nhiêu là bút, thước, tẩy, và cả mấy thứ linh tinh của con gái nữa, làm cho tôi căng phồng lên như một người béo phì. Có khi tưởng nứt toác ra rồi kia!, ngòi bút nhiều khi cô chủ không đóng lại, làm cho mực giây rơi đầy tôi, vừa bẩn vừa xấu, khiến tôi mất hết tự tin với mọi người.
Những quyển sách vừa học xong tôi còn đang để trên bàn, cũng nhộn nhịp phát biểu:
- Chúng tôi cũng không khác gì đâu, tối nào học xong cô chủ cũng để chúng tôi nguyên trên bàn, bụi bặm rơi đầy vào. Có khi cô mang cả chúng tôi lên giường, vừa nằm vừa học, rồi lại ngủ luôn, sáng dậy thì chúng tôi nhàu nát hết cả. Những chiếc áo bọc của chúng tôi cũng nhàu nát hết, thi thoảng cô chủ còn vẽ lên chúng tôi nữa.
Bác tủ sách cũng không kém phần bức xúc, kể mọi chuyện:
- Ôi thôi, khi gặp cô chủ này thì chúng tôi cùng chung số phận, tôi cũng giống các bạn. Tôi đựng đồ dùng cho cô chủ, nhưng có khi cô mở tủ lấy đồ mà không đóng vào đâu, cứ mở ra phơi phới, bụi bẩn bay đầy lên tôi mà có bao giờ cô lau đâu. Nhiều khi mở lấy đồ thì cô kéo cánh cửa âm ầm, làm tôi đau đớn.
Tôi thấy lo lắng, không thể ngủ được, cảm thấy rất xấu hổ. Từ trước đến nay, tôi luôn là một người không gọn gàng, không biết trân trọng những người bạn thân thiết của mình. Tôi không thể ngủ nữa, tôi bật đèn dậy, dọn dẹp sách vở để ngăn nắp gọn gàng, lau chùi tủ sạch sẽ. Từ hôm đó, tôi đã có ý thức hơn và bảo vệ đồ dùng của mình một cách cẩn thận hơn.
Kể lại cuộc nói chuyện giữa các đồ dùng học tập - Mẫu 7
Tôi từng là một cô gái không gọn gàng, không cẩn thận trong việc sắp xếp và dọn dẹp đồ đạc của mình. Nhưng hiện giờ, tôi đã có ý thức hơn và trở thành một người chỉn chu hơn rất nhiều. Lý do khiến tôi quyết tâm thay đổi chính là vì đã nghe được cuộc trò chuyện kì lạ vào ngày hôm đó...
Hôm đó là một buổi sáng thứ hai như bao ngày khác, tôi vội vàng chạy ra khỏi nhà để kịp giờ học. Nhưng khi đến trường, tôi nhận ra rằng nhà trường đã nghỉ, tôi lại đi học mà quên mất. Trở về nhà, khi mở cửa phòng, tôi nghe thấy tiếng nói nhỏ nhẹ. Lén lút mở cửa ra, tôi bất ngờ khi thấy đồ dùng học tập trên bàn đang trò chuyện. Cây bút bi nói:
- Cô chủ lại quên không mang chúng ta đi học nữa rồi, hôm qua cô chủ học xong còn không cho chúng ta gọn gàng vào hộp bút nữa...
- Đúng vậy đấy - hộp bút phát biểu - nhìn tôi này, mới ngày nào tôi còn mới toanh và luôn tự hào về những hoa văn trên thân mình, nhưng bây giờ…
Bây giờ tôi bị lấm lem hết cả, bị cô chủ quăng lung tung, bụi bẩn bám đầy mà không được giặt sạch. Chao ôi, giờ trông tôi thật thảm hại. Tôi có thể nghe tiếng thở dài cùng với mọi người. Bỗng cây thước kẻ lại nói:
- Còn tôi thì cũng không khác gì, cô chủ thường dùng tôi giả vờ làm kiếm đánh nhau với bạn bè, rồi tôi xước hết cả mình. Giờ đến mấy con số trên thân tôi cũng không còn rõ nữa, mờ đi hết rồi…
- Phải nhìn tôi đây, tôi từng là một cục tẩy xinh đẹp và thơm tho, nhưng giờ tôi chỉ còn một nửa, lớp vỏ bọc đã bay đi mất!
Một khoảnh khắc im lặng, tưởng chừng như cuộc trò chuyện đã kết thúc, nhưng bất ngờ một giọng nói khác vang lên:
- Các anh ạ, chúng tôi cũng thấy buồn lắm! Bìa sách tôi bị rách nham nhở, một số trang còn bị long ra nữa, nhưng cô chủ cũng chẳng chịu dán lại, làm sách càng ngày càng xấu tệ.
Nghe xong cuộc trò chuyện, tôi bất giác cảm thấy rất hối hận và thầm xin lỗi những đồ dùng học tập của mình. Đêm đó, tôi đã sửa sang lại và nâng niu chúng. Tôi cũng tự hứa sẽ luôn ngăn nắp và biết quý trọng những đồ dùng của mình.
Kể lại cuộc nói chuyện giữa các đồ dùng học tập - Mẫu 8
Mẹ đã nhắc nhở tôi rất nhiều lần nhưng cái tính cẩu thả của tôi chẳng có tiến triển chút nào. Tôi thường để đồ dùng học tập khắp nơi trong nhà. Thế nhưng chỉ cách đây không đầy một tháng, tôi đã tự nhủ phải sửa đi cái tính cẩu thả của mình.
Cô giáo nhắc ngày mai có một bài kiểm tra. Vì vậy, bữa ấy, cơm xong, tôi cố gắng ôn lại đề cương. Có lẽ do quá mệt mỏi và chán nản, tôi gục ngay xuống đống vở văn.
- Ơ kìa! Đau quá, mặt bác sách méo xệch hẳn đi.
- Có chuyện gì vậy bác! Chị thước ngay cạnh quan tâm.
- Cậu chủ chả chăm sóc tí nào. Nhè ngay mặt tôi mà lăn ra ngủ làm tôi vặn cái xương sườn rồi. Mà chị biết không, lúc bà chủ mới mua tôi về, tôi thơm phức, mặt mày sáng láng vô cùng lại còn phẳng phiu đến mức nào. Thế mà bây giờ chị xem đây! Mặt tôi thì nguệch ngoạc không biết bao nhiêu hình siêu nhân quái dị. Vỏ áo cứng của tôi thì bị gập nát không sao làm phẳng ra được như trước. Đấy là chưa kể những nét gạch lung tung và một vài manh áo của tôi còn bị rách bươm ra nữa.
- Hoàn cảnh của bác kể ra cũng thương. Nghe bác thở than cháu cũng muốn nói ra vài tâm sự của mình. Trước đây cháu màu xanh ngọc. Những vạch kẻ, những con số trên người đều rõ ràng, chính xác. Thế mà bây giờ bác thấy! Mặt mũi cháu thì sứt sở, số má mờ hết chẳng còn gì. Hôm nữa ở trên lớp cháu bị cậu chủ giẫm đúng giữa lưng. Cũng may tại qua nạn khỏi, nếu không chắc bây giờ cháu đã nằm bên dưới bãi rác thải rồi. Thật cậu chủ chẳng ra thể thống gì cả.
Từ nãy đến giờ dù vẫn nằm yên trên giá nhưng nghe xong câu chuyện, anh bút cũng chẳng giữ được vẻ điềm tĩnh hàng ngày:
- Thực sự, mỗi người một cảnh. Bác và chị đã gian khổ, tôi tự cảm thấy đau lòng hơn nữa. Sự vô ý của cậu chủ đã biến tôi thành một kẻ tội đồ. Tôi đau lòng lắm khi phải theo tay cậu chủ để vạch ngang vạch dọc lên mặt bác, mặt chị và còn biết bao anh chị khác. Dù ngày nào cũng tận tâm cùng cậu chủ nhưng chưa bao giờ tôi được tắm táp sạch sẽ. Đã vậy lại còn bị dán lên mặt không biết bao nhiêu hình hài khác lạ, đến chẳng thích cậu chủ lại xé ra. Những lần ấy có khi tôi còn bị sứt cả mảng lưng đau điếng mà chẳng dám phản ứng gì. Nghĩ mà thấy bất bình lắm bác ạ!
- Cậu chủ ơi! Tại sao chúng tôi rất tận tâm mà cậu lại hư như vậy!
Âm thanh than thở của các đồ dùng khiến tôi cảm thấy sợ hãi. Bỗng nhiên có ai đó gọi tôi:
- Phương à! Con sao rồi?
Mẹ mở cửa chạy vào, khi tôi đã đứng lên mà mồ hôi vẫn chảy ròng ròng.
- Con ngủ gật mẹ ạ!
Mẹ tôi lặng lẽ bước ra, lúc đó tôi mới hoảng hồn nhìn lại sách vở trên bàn học của mình. Mọi thứ đều lộn xộn, thế là tôi quyết tâm bắt tay vào dọn dẹp lại tất cả một cách ngăn nắp.
Kể lại cuộc nói chuyện giữa các đồ dùng học tập - Mẫu 9
Tôi là một đứa trẻ không được cẩn thận và ngăn nắp. Hàng ngày, mẹ vẫn thường phải nhắc nhở tôi về việc không sắp xếp đồ dùng học tập một cách ngăn nắp gọn gàng.
Một hôm, khi sắp chìm vào giấc ngủ thì bỗng nhiên tôi nghe thấy ở phía góc bàn học có tiếng thì thầm. Tôi lén nhìn về phía đó rồi cố gắng lắng tai nghe xem là âm thanh gì. Một tiếng nói vang lên:
- Các bạn ơi, có ai nhận ra cậu chủ của chúng ta đang làm mất trật tự không?
Nhiều tiếng đồng thanh đáp lại:
- Chính xác đấy!
Cặp sách là người đầu tiên lên tiếng:
- Trong tất cả các vật dụng của cậu chủ, tôi phải chịu khó nhất. Cậu ấy không chỉ để sách vở mà còn để cả những túi rác, đồ dùng bẩn bẩn khiến tôi trở nên mốc meo. Tôi không còn là cặp sách đẹp đẽ như trước nữa!
Sách vở cũng không phản kháng:
- Tôi cũng vậy, không khác gì, cậu chủ thường dùng tôi để chơi trò đánh nhau với bạn bè, rồi để họ vẽ lên người tôi. Giờ đây tôi đã không còn nguyên vẹn như trước.
Bút chì xen vào nói:
- Tôi cũng như vậy, lúc đầu cậu chủ còn rất quý trọng tôi. Nhưng chỉ sau một thời gian ngắn, cậu ấy đã bỏ tôi một bên. Thậm chí có hôm cậu ấy làm rơi xuống sàn mà không quan tâm nhặt lên.
Tất cả đồng thanh đồng ý:
- Chúng ta không thể tiếp tục chịu đựng được nữa. Có lẽ chúng ta nên cùng nhau rời khỏi đây.
Như vậy, tất cả các đồ vật đều đứng dậy và tiến ra khỏi phòng. Tôi vội vàng chạy theo, cố gắng kêu gọi mọi người quay lại, nhưng không ai quay đầu.
Tôi bất giác giật mình tỉnh giấc. Cuối cùng, tất cả chỉ là một giấc mơ. Từ giấc mơ đó, tôi nhận ra lỗi lầm của mình và quyết tâm sắp xếp đồ dùng cẩn thận hơn.