Truyện cổ tích luôn gắn liền với tuổi thơ của mỗi người. Mytour xin giới thiệu Bài văn mẫu: Viết văn đóng vai nhân vật kể truyện cổ tích, một phần trong chương trình học môn Ngữ Văn.
Tài liệu bao gồm dàn ý và 30 bài văn mẫu cho môn Văn lớp 6. Hãy cùng khám phá ngay.
Dàn ý viết văn đóng vai nhân vật kể truyện cổ tích
1. Bắt đầu
Giới thiệu về bản thân và tóm tắt nội dung câu chuyện.
2. Phát triển nội dung: Kể câu chuyện
- Giới thiệu về nhân vật.
- Tình hình xảy ra câu chuyện.
- Sự phát triển chính:
- Sự kiện 1: …
- Sự kiện 2: …
- Sự kiện 3: ...
3. Kết thúc
Đưa ra kết luận và bài học rút ra từ câu chuyện.
Đóng vai nhân vật kể lại truyện cổ tích Thạch Sanh
Đóng vai nhân vật - Thạch Sanh
Tôi là Thạch Sanh, con trai của Ngọc Hoàng. Cha mẹ tôi qua đời khi tôi còn nhỏ, để lại cho tôi lưỡi rìu làm di sản. Tôi sống một mình dưới gốc đa và được thiên thần dạy võ nghệ.
Một ngày, tôi gặp Lí Thông, người làm nghề bán rượu, và chúng tôi trở thành huynh đệ. Tôi làm việc nhà và kiếm củi, còn Lí Thông đi bán rượu.
Một hôm, khi tôi trở về, thấy nhà đã sẵn sàng bữa rượu thịt. Chúng tôi cùng nhau ăn uống và trò chuyện vui vẻ.
- Đêm nay đến lượt anh đi canh miếu thờ, nhưng còn mẻ rượu chưa xong. Vậy em chịu khó đi thay cho anh một đêm, đến sáng lại về.
Tôi nghe vậy liền đồng ý. Đêm đó, tôi đang nằm lim dim ngủ. Bỗng nhiên, một con chằn tinh lao đến định ăn thịt tôi. Tôi cầm lấy rìu đánh nhau với con quái vật. Chẳng bao lâu, lưỡi rìu của tôi đã xé xác con chằn tinh làm đôi. Con quái vật hiện nguyên hình là một con trăn khổng lồ. Tôi chặt đầu con quái vật đem về.
Khi về đến nhà, tôi gọi anh Lí Thông. Nhưng chẳng có ai ra mở cửa. Tôi chỉ nghe thấy tiếng mẹ con anh Lí Thông van xin tha mạng. Tôi lấy làm lạ, liền nói:
- Anh Lí Thông ơi, em là Thạch Sanh đây. Mau mở cửa cho em!
Lúc này, Lí Thông liền ra mở cửa. Tôi kể lại rõ mọi sự tình. Sau đó, anh ta nói với tôi:
- Đó là con vật nuôi của vua, giết nó là mang tội. Nhân lúc trời còn chưa sáng, em hãy trốn đi. Mọi việc để anh giải quyết.
Tôi từ biệt Lí Thông rồi trốn về gốc đa cũ. Một hôm, tôi đang ngồi dưới gốc đa thì nhìn thấy con đại bàng rất to đang quắp một cô gái. Tôi liền lấy cung tên bắn nó bị thương, rồi lần theo vết máu thì tìm ra hang của đại bàng.
Mấy ngày sau, dân làng mở hội rất đông vui. Tôi đến xem thì tình cờ gặp được Lí Thông. Anh ta kể cho tôi nghe việc đang tìm đại bàng để cứu công chúa. Tôi đã kể lại mọi việc cho Lí Thông nghe. Đến hang, tôi xin xuống trước. Tôi đánh nhau với đại bàng, cứu được công chúa. Nhưng Lí Thông đã ra lệnh cho quân sĩ vần đá lớn lấp kín cửa hang lại, rồi kéo nhau về.
Tôi nhận ra mình đã bị Lí Thông lừa, đành đi khắp hang để tìm lối ra. Đến cuối hang thì thấy một chàng trai bị nhốt trong cũi sắt. Tôi lấy dùng cung tên bắn tan cũi sắt cứu chàng trai. Hỏi ra mới biết chàng là con trai của vua Thủy tề. Sau đó, tôi được mời xuống Thủy cung chơi. Trước khi trở về, vua Thủy Tề còn tặng cho tôi một một cây đàn thần.
Về đến nơi, chưa rõ sự tình ra sao, tôi đã bị đám lính canh bắt vào ngục với tội ăn cắp rồi bị bắt giam vào ngục. Ở trong ngục, tôi lấy cây đàn được vua Thủy Tề tặng ra đánh. Có lẽ nhà vua nghe được tiếng đàn nên đã cho người giải tôi đến. Lí Thông cũng có mặt. Tôi đem hết mọi chuyện xảy ra kể cho vua nghe. Nhà vua giao Lí Thông cho tôi trừng trị và hứa sẽ gả công chúa cho tôi. Nể tình xưa, tôi tha cho Lí Thông được trở về quê cũ.
Lễ cưới được tổ chức linh đình thì hoàng tử các nước chư hầu trước kia bị công chúa từ hôn đem quân sang đánh. Tôi đem đàn ra gảy, tiếng đàn của tôi vừa cất lên đã khiến quân sĩ mười tám nước bủn rủn chân tay xin hàng. Tôi sai người nấu cơm thiết đãi binh sĩ. Thấy niêu cơm bé xíu, họ tỏ ý coi thường. Nhưng họ cứ ăn mãi vẫn không hết niêu cơm, mới phục rồi kéo nhau về nước. Sau này, nhà vua không có con trai nên đã truyền ngôi cho tôi.
Đóng vai nhân vật - Lí Thông
Tôi là Lí Thông, làm nghề bán rượu. Một lần nọ, trên đường đi bán rượu về thì tôi thấy có một anh chàng trông rất cao to, khoẻ mạnh vô cùng. Tôi liền đến hỏi chuyện làm quen.
Tên của anh ta là Thạch Sanh. Tính tình hiền lành, thật thà. Tôi liền đề nghị được kết nghĩa anh em. Thạch Sanh thì vốn thiếu thốn tình cảm từ nhỏ, nên nghe tôi mở lời, cậu ta đồng ý ngày. Thạch Sanh bảo:
- Anh không chê em nghèo khó mà kết nghĩa anh em, em vui lắm, em hứa sẽ nghe anh và giúp đỡ anh thật nhiều.
Nói xong, hai chúng tôi lên đường về nhà. Kể từ khi có Thạch Sanh, cuộc sống của tôi và mẹ trở nên dễ dàng hơn, ít vất vả hơn. Mẹ tôi hạnh phúc mừng rỡ. Trên thôn có một con chằn tinh khổng lồ, hàng năm phải đưa một người làm tế cho nó, nếu không sẽ gây rối không khí yên bình. Đến lượt nhà tôi, không muốn hiến mình cho con quái vật, tôi đành nghĩ ra kế hoạch nhờ Thạch Sanh giúp. Một buổi tối sau khi cả nhà no say, tôi nói với cậu ta:
- Hôm nay anh có một mẻ rượu lớn, không thể ra trông miếu được, em có sẵn lòng thay anh không?
Thạch Sanh nghe vậy, không do dự mà đồng ý ngay. Tôi và mẹ rất vui sướng, cuối cùng cũng thoát khỏi khổ nạn. Nhưng giữa đêm, khi mọi người đều ngủ say, tôi nghe tiếng Thạch Sanh gọi:
- Anh Thông ơi, em về rồi này, anh ra mở cửa cho em với.
Tôi nghĩ là hồn Thạch Sanh trở lại để trả thù nên rất sợ. Tôi khóc lóc, van xin tổ tiên, sau đó ra mở cửa. Nhưng thật bất ngờ, thay vì hồn Thạch Sanh, tôi thấy cậu ta đang cầm đầu to tướng của con chằn tinh. Nghe Thạch Sanh kể lại chuyện giết chằn tinh, tôi mới bình tĩnh, vừa ngưỡng mộ vừa không muốn cậu ta nhận phần thưởng mà vua đã ban, tôi bảo:
- Đây là vật nuôi của vua, sao em lại giết nó. Bây giờ nếu vừa biết chắc chắn bị tội tày đình rồi. Em phải nhanh chóng trốn đi, còn mọi việc ở đây hãy để anh xử lý.
Thạch Sanh nghe vậy, liền tin ngay, gói ghém quần áo rồi trở về gốc đa cũ. Còn tôi, sáng hôm sau liền mang đầu chằn tinh lên triều đình nhận thưởng, nhà vua bày tỏ sự hài lòng và khen ngợi rồi phong tôi làm Đô Đốc tại triều đình.
Nhà vua có một người con gái đã đến tuổi lấy chồng. Hoàng tử nhiều nước đến cầu hôn nhưng nàng không ưng ý. Nhà vua mở hội ném cầu kén rể. Những năm thành trong cả nước đến dự lễ, người nào bắt được cầu sẽ làm rể nhà vua. Nhưng trong buổi lễ, khi công chúa chuẩn bị lên ném cầu thì bị một con đại bàng bay ngang qua, sà xuống cắp đi mất. Nhà vua lo lắng, tức tốc sai tôi đi tìm công chúa, nếu tìm được, hứa sẽ gả và truyền ngôi cho.
Tôi rối trí vô cùng, vì chẳng biết tìm công chúa ở đâu. Nghĩ đến năm xưa, lúc mình đường cùng thì Thạch Sanh là người giúp mình lập công, tôi bèn tìm cách để gặp lại anh ta. Tôi mở một hội lớn, Thách Sanh cũng tới hội để xem. Tôi kể câu chuyện công chúa bị đại bàng bắt cho cậu ta nghe, cậu ấy bèn nói:
- Hôm qua, khi em đang ngồi chẻ củi dưới gốc đa, ngước mặt lên lầu mồ hôi thì thấy con đại bàng cắp một cô gái. Em dùng tên bắn trúng, vết thương có lẽ không quá sâu nên nó vẫn cố bay đi. Lần theo vết máu, em thấy được hang động của nó.
Tôi mừng rỡ, bèn đem theo quân bảo hắn dẫn đi. Tới hang, Thạch Sanh mang theo cung tên, tình nguyện xuống hạng để cứu đại bàng. Tôi buộc dây vào lưng rồi Thạch Sanh để cậu ta theo dây đi xuống. Khi công chúa được cứu lên, tôi đã cùng công chúa trở về, để mặc Thạch Sanh dưới hang động.
Từ lúc công chúa về, người chẳng nói chẳng cười, ai làm gì cũng mặc. Cả nhà vua và tôi đều tìm mọi cách, mời thầy ý giỏi nhất về để chữa trị những không khỏi. Một hôm, trong ngục tù có tiếng đàn thánh thót vàng lên khiến cả hoàng cũng như bừng tỉnh. Nàng công chúa nghe được tiếng đàn ấy thì vui cười trong hạnh phúc, bảo vừa cha cho gọi người đánh đàn vào cùng. Điều bất ngờ là người đánh đàn ấy chính là Thạch Sanh, trước mặt quần thần trong triều, tôi hổ thẹn vô cùng khi bị Thạch Sanh vạch mặt, tố cáo những tội lỗi bấy lâu của tôi. Sau khi nghe mọi chuyện, nhà vua đã gả con gái cho Thạch Sanh và để cậu ta quyết định hình phạt cho hai mẹ con tôi. Thạch Sanh đã bao dung thứ tha cho gia đình tôi, nhưng trên đường trở về, mẹ con tôi bị sét đánh, biến thành bọ hung.
Giờ đây, khi sống trong hình dạng của một con bọ hung, tôi mới đau khổ đến cùng cực. Đó là cái giá mà tôi phải trả cho sự ác độc và tham lam của mình. Tôi chỉ khuyên các bạn rằng, đừng sống như tôi, điều tốt đẹp nhất trên đời là hãy sống thật lương thiện.
Đóng vai nhân vật kể lại một truyện cổ tích Cây khế
Đóng vai nhân vật - Người em
Sau khi cha mẹ mất, tôi và anh trai sống cùng nhau. Chúng tôi chăm chỉ làm lụng nên cũng đủ ăn. Từ ngày có vợ, anh của tôi đâm ra lười biếng. Vợ chồng tôi phải làm lụng vất vả mới có của ăn của để.
Một hôm, anh trai gọi tôi đến bàn bạc chuyện chia gia tài. Vì là phận em, tôi xin được nghe theo lời anh. Tôi nhận được một túp lều nhỏ, ở trước cửa có một cây khế. Dù khó khăn, nhưng tôi và vợ vẫn sống hạnh phúc, êm đềm. Hằng ngày, tôi và vợ vẫn thay nhau chăm sóc cây khế. Đến mùa, những chùm quả chín lúc lỉu trên cây. Tôi và vợ bàn nhau hái khế ra chợ bán. Sáng hôm đó, tôi ra vườn cây để hái khế thì nghe thấy trên ngọn cây có tiếng rung mạnh như có người. Tôi gọi vợ ra xem, thì nhìn thấy một con chim lớn đang ăn khế chín. Tôi lấy làm lạ lắm, chưa bao giờ thấy một con chim nào to như vậy. Tôi liền bảo vợ cứ đợi cho chim ăn xong mới ra hái. Suốt một tháng trời, hằng ngày chim cứ đến ăn vào lúc sáng sớm.
Vợ tôi xót ruột. Một hôm thấy chim đang ăn khế, liền chạy ra nói:
- Ông chim ơi, ông ăn như thế thì nhà cháu còn khế đâu mà bán! Cả nhà cháu chỉ nhờ vào cây khế thôi!
Chim nói:
- Ăn một trái, trả một cục vàng, nhưng phải có túi ba gang để đựng!
Nghĩ rằng đó chắc chắn là chim thần, tôi bảo vợ làm theo lời chim. Sáng hôm sau, chim thần lại xuất hiện. Tôi lấy túi ra, chim đậu xuống đất để tôi trèo lên. Tôi ngồi trên lưng chim với chút lo lắng. Chim bay qua nhiều nơi, từ đồng ruộng đến rừng xanh, từ rừng xanh đến biển cả. Khi đến giữa biển, chim rẽ vào một hòn đảo, rồi hạ cánh tại một hang động.
Chim ra hiệu cho tôi vào. Ngay từ cửa đã thấy đá trong như thủy tinh và hổ phách đủ màu. Hang sâu và rộng, khiến tôi không dám vào sâu, chỉ nhặt ít vàng, kim cương ở ngoài rồi ra về. Tôi bảo chim thần đưa tôi về. Chim cất cánh và đưa tôi về nhà. Từ đó, cuộc sống của gia đình tôi trở nên khá giả hơn. Chúng tôi còn giúp đỡ được nhiều người nghèo khổ.
Một ngày, anh trai của tôi đến chơi. Tôi biết anh đã nghe chuyện nên đến hỏi thăm. Kể cho anh nghe, anh liền thương lượng để đổi tài sản của mình lấy túp lều và cây khế. Thầy anh thuyết phục tôi, cuối cùng tôi cũng đồng ý.
Kể từ đó, anh trai và chị dâu của tôi đến ở trong túp lều. Người dân trong làng kể lại. Họ chỉ ngồi chờ chim đến. Một buổi sáng, khi thấy gió thổi mạnh và cây khế rung lên, họ biết chim thần đến. Họ nói:
- Chim thần ơi, gia đình tôi chỉ sống nhờ cây khế, nếu chim ăn hết thì chúng tôi phải sống thế nào?
Chim thần cũng trả lời như với tôi:
- Ăn một trái trả một cục vàng, nhưng phải mang theo túi ba gang để đựng!
Anh trai và chị dâu tôi bàn luận và quyết định may một cái túi to gấp ba lần, như một cái tay nải lớn. Sáng hôm sau, chim thần đến đưa anh trai tôi ra hòn đảo. Khi thấy vàng bạc, kim cương, anh trai tôi cố nhặt cho túi đầy. Không những vậy, anh ta còn cho cả vào túi quần, túi áo. Trên đường về, vì túi quá nặng và gặp gió lớn, chim đâm bổ xuống biển. Anh trai tôi bị sóng cuốn trôi, mất hết của cải. Chim thần chỉ ướt lông, ướt cánh nên vùng lên trời bay đi. May mắn có người đánh cá ngang qua mới cứu được anh. Anh trai tôi trở về, kể lại sự việc và thể hiện sự hối hận.
Đóng vai nhân vật - Người anh
Cha mẹ sớm mất, tôi sống với em trai. Hai chúng tôi làm việc chăm chỉ. Khi tôi và em trai cưới vợ, tình cảm giữa chúng tôi không còn như xưa.
Hai vợ chồng tôi quyết định để em trai ở riêng. Tôi chia tài sản cho em trai, bao gồm một căn nhà cũ và một cây khế trước cửa. Mặc dù căn nhà nhỏ và cây khế non nớt, em trai vẫn chăm chỉ làm việc. Một ngày, khi nghe nói về sự giàu có của em trai, tôi quyết định đến hỏi han. Em trai tôi chân thành kể lại mọi chuyện cho tôi.
Hàng ngày, em trai và vợ vẫn chăm sóc cây khế. Khi cây khế ra hoa và kết trái, họ mang sản phẩm ra chợ bán. Một ngày, có một con chim lạ đến ăn khế của họ. Chim ăn khế suốt gần một tháng, chọn những quả ngon nhất trên cây.
Em trai tôi nói với chim, chim trả lời:
- Ăn một quả, trả một cục vàng, nhưng phải mang theo túi ba gang để đựng.
Em trai tôi làm theo lời chim. Sáng hôm sau, chim đưa em tôi đến hòn đảo để lấy vàng. Trên đảo, có rất nhiều đồ quý giá như bạc, vàng. Nhưng em trai tôi chỉ lấy một ít vàng và kim cương rồi quay về. Cuộc sống của em trai tôi từ đó trở nên giàu có hơn.
Biết câu chuyện, tôi cùng vợ quyết định đổi hết tài sản để lấy túp lều và cây khế. Từ đó, tôi chỉ chờ đợi chim lạ đến ăn khế. Khi chim xuất hiện, tôi không thể kiên nhẫn nữa, chạy ra hỏi và được chim trả lời. Vợ chồng tôi vui mừng, vội vàng may túi, nhưng không phải túi ba gang như em trai, mà là túi sáu gang.
Sáng hôm sau, chim đưa tôi đến đảo vàng. Thấy bao nhiêu vàng và đá quý, tôi choáng ngợp. Nhét vàng vào túi sáu gang, thậm chí còn nhét vào tay áo và ống quần. Khi chuẩn bị ra về, chim thần đã đâm bổ xuống biển, sóng cuốn mất hết vàng bạc. Tôi hối hận vì lòng tham của mình.
Đóng vai nhân vật kể lại một truyện cổ tích Sọ Dừa
Đóng vai nhân vật - Sọ Dừa
Tôi là Sọ Dừa, sinh ra không có chân tay, tròn như quả dừa. Bà muốn vứt, tôi nói:
- Mẹ ơi! Con là người đấy! Mẹ đừng vứt con mà tội nghiệp.
Vì thương tôi, mẹ đã để lại nuôi và đặt cho tôi tên là Sọ Dừa. Lớn lên, tôi vẫn như lúc nhỏ, lăn lông lốc trong nhà. Mẹ nói với tôi:
- Con nhà người ta, bảy tuổi đã phải đi chăn bò, còn mày chẳng có gì.
Tôi nói với mẹ:
- Chăn bò cũng làm được, mẹ cứ xin phú ông cho con đi chăn bò.
Nghe vậy, mẹ tôi hỏi phú ông và tôi đến ở nhà phú ông. Ngày ngày, tôi đi sau đàn bò ra đồng, tối về lại đi sau đàn bò về nhà, đàn bò béo tốt hẳn ra. Tôi thấy phú ông vui mừng.
Ngày mùa, tôi làm hết công việc ở đồng, phú ông sai ba cô con gái thay phiên nhau đem cơm cho tôi. Hai cô chị độc ác thường hắt hủi tôi. Chỉ có cô út hiền lành, đối xử tốt với tôi.
Một hôm, tôi biến thành người, ngồi thổi sáo trên lưng trâu thì nghe tiếng động, biết có người nên tôi lại hóa về hình dáng cũ. Từ đó, cô út chăm sóc tôi nhiều hơn, có thức ăn ngon lại giấu đem cho tôi.
Cuối mùa, tôi về nhà giục mẹ đến hỏi con gái phú ông làm vợ. Mẹ tôi ửng sốt lắm, nhưng thấy tôi năn nỉ mãi nên cũng sang hỏi phú ông. Khi trở về, bà nói rằng phú ông yêu cầu phải sắm đủ một chĩnh vàng cốm, mười tấm lụa đào, mười con lợn béo, mười vò rượu tăm mới đồng ý gả con gái. Tôi nói với mẹ cứ yên tâm.
Đến ngày hẹn, mẹ tôi vô cùng ngạc nhiên khi trong nhà bỗng có đủ những lễ vật mà phú ông yêu cầu. Không chỉ vậy, còn có chục giai nhân khiêng sính lễ sang nhà phú ông. Phú ông hỏi ba cô con gái xem có ai đồng ý, thì chỉ có cô út.
Trong ngày cưới, tôi chuẩn bị bàn tiệc lớn, gia đình và bà con vui vẻ. Lúc rước dâu, tôi biến thành một chàng trai đẹp trai đón cô út về nhà. Hai vợ chồng tôi sống hạnh phúc. Tôi học hành siêng năng và thi đỗ trạng nguyên. Không lâu sau, tôi được nhà vua giao công tác sứ giả. Trước khi đi, tôi tặng vợ một viên đá lửa, một con dao và hai quả trứng gà, nhắc nhở vợ phải giữ chặt các thứ này để dùng khi cần.
Một hôm, có chiếc thuyền qua đảo, tôi nghe tiếng con gà trống gáy ba lần:
- Ò… ó… o… Đây thuyền quan trọng đến đón vợ tôi về.
Tôi ra lệnh cho thuyền đến, và gặp lại vợ mình. Hai vợ chồng hạnh phúc. Tôi dẫn vợ về nhà, tổ chức tiệc mừng, mời bà con đến chia vui, nhưng giấu vợ trong nhà. Hai chị em vợ tranh nhau kể chuyện về rủi ro mà em gặp phải, tỏ vẻ thương tiếc. Tôi không nói gì, đến khi tiệc kết thúc mới cho vợ ra. Nhìn thấy vợ mình an toàn trở về, họ cảm thấy xấu hổ và bỏ về.
Đóng vai nhân vật - Người mẹ
Một ngày nắng nóng, tôi vào rừng hái củi cho chủ, khát nước mà không tìm thấy suối. Thấy cái sọ dừa bên gốc cây đựng đầy nước mưa, tôi bưng lên uống.
Không ngờ, về nhà thì mang thai. Tôi sinh ra một đứa trẻ không chân, không tay, tròn như một quả dừa. Tôi buồn lắm, toan vứt đi đứa con bảo:
- Mẹ ơi, con là người đấy. Mẹ đừng vứt con đi mà tội nghiệp.
Nghĩ lại, thấy thương con, tôi đành để con lại nuôi và đặt tên cho nó là Sọ Dừa. Lớn lên, Sọ Dừa vẫn không khác lúc nhỏ, cứ lăn lông lốc trong nhà, chẳng làm được gì. Tôi cứ than phiền:
- Con nhà người ta bảy, tám tuổi đã đi chăn bò, chăn trâu. Họ giúp bố mẹ được nhiều việc. Còn mày thì chẳng làm được việc gì cả.
Nghe tôi nói như vậy, Sọ Dừa đáp:
- Chăn bò thì con cũng làm được. Mẹ hãy nói với phú ông để con ở chăn bò.
Nghe con nói như vậy, tôi liền đến hỏi phú ông. Phú ông đồng ý. Sọ Dừa chăn bò rất giỏi, đàn bò nổi tiếng béo tốt. Phú ông rất hài lòng. Đến mùa, tôi tớ trong nhà ra đồng hết nên ba cô con gái phải thay phiên nhau đem cơm cho Sọ Dừa. Hai cô chị ngang ngược, thường hắt hủi. Còn cô út hiền lành, hay thương người nên đối xử với Sọ Dừa rất tốt. Cô út thường giấu đem thức ăn ngon cho Sọ Dừa.
Cuối năm ấy, Sọ Dừa giục tôi đến hỏi con gái nhà phú ông làm vợ. Tôi ngạc nhiên nhưng vì thương con nên cũng đồng ý. Tôi chuẩn bị một buồng cau rồi đến nhà phú ông nói chuyện. Ông ta đề ra điều kiện khắt khe:
- Được! Nếu muốn cưới con gái ta, hãy sắm đủ một chĩnh vàng cốm, mười tấm lụa đào, mười con lợn béo, mười vò rượu tăm đem sang đây.
Nghe ông ta nói vậy, tôi ngạc nhiên và nghĩ rằng không bao giờ có đủ các thứ đó. Về nhà, tôi nói với Sọ Dừa và khuyên nó đừng bao giờ nghĩ đến việc lấy vợ nữa. Nhưng Sọ Dừa nói với tôi quyết định:
- Mẹ đừng lo, con sẽ lo được.
Đúng hẹn, tự nhiên tôi thấy trong nhà có đủ lễ vật, còn có chục người giúp mang lễ vật sang nhà phú ông. Lúc đó, tôi nhận ra rằng Sọ Dừa không phải là người thường. Phú ông nhìn thấy lễ vật, vô cùng hạnh phúc, lúng túng nói với tôi:
- Để ta hỏi con gái xem, có đứa nào ưng lấy thằng Sọ Dừa.
Phú ông gọi ba cô con gái ra và hỏi. Hai cô chị bĩu môi chê bai. Còn cô út cúi mặt xuống, tỏ ý đồng ý. Phú ông nhận lễ và gả cô út cho Sọ Dừa.
Gần ngày rước dâu, mọi người sửng sốt khi thấy Sọ Dừa biến thành một chàng trai tuấn tú đi cùng cô út của phú ông. Hai vợ chồng Sọ Dừa sống hạnh phúc. Thấy cô út hiền lành và hiếu thảo, tôi cũng rất vui.
Hàng ngày, Sọ Dừa ôn thi Trạng nguyên, còn cô út thì dệt vải. Sọ Dừa thi đỗ không lâu sau được đi sứ. Hai vợ chồng chia tay nhau nhưng vẫn quyến luyến, khiến tôi xúc động. Trước khi đi, Sọ Dừa dặn dò vợ kỹ lắm.
Một ngày, hai cô chị xin phép cho cô út đi chơi. Tôi lo cho con dâu phải xa chồng, nhưng vì khuây khoả nên đã đồng ý. Từ đó, không thấy cô út về, tôi lo lắng chạy sang nhà hỏi thì biết cô út đã chết do sảy chân ngã xuống biển. Tôi thương xót cho cô con dâu hiền lành.
Đóng vai nhân vật kể lại một truyện cổ tích Vua chích chòe
Đóng vai nhân vật - Công chúa
Ta là một công chúa, sống trong cung điện với nhiều người hầu hạ. Vua cha chỉ có một đứa con là ta nên rất cưng chiều. Bởi vậy, ta luôn tỏ ra kiêu ngạo.
Nhiều hoàng tử ở các vương quốc láng giềng đến cầu hôn. Nhưng ta đều từ chối. Một lần, nhà vua mở tiệc kén rể, cho mời các chàng trai từ xa gần tới tham dự. Họ đứng theo ngôi thứ, đứng trên cùng là vua các nước rồi các công tước, các ông hoàng, các bá tước, các nam tước, cuối cùng là những người dòng dõi quý tộc.
Ta theo vua cha đi xem mắt từng người. Người nào cũng bị ta chê bai: người thì quá mập; người quá mảnh khảnh; người thì lại lùn; người thì mặt mày xanh xao… Người cuối cùng khiến ta đặc biệt ấn tượng. Hắn có cằm hơi cong như mỏ chim chích chòe, ta liền nói anh ta trông giống như chim chích choè có mỏ.
Tất cả khách mời đều bị ta chế giễu, chê bai. Điều này khiến vua cha vô cùng tức giận, liền nói rằng nếu có người ăn mày nào đi qua hoàng cung, sẽ gả ta cho người ấy.
Mấy hôm sau, một người hát rong đi ngang qua hoàng cung, đứng ngây dưới cửa sổ cất tiếng hát. Hắn được vua cha gọi vào cung. Ta cảm thấy lo lắng lắm.
Vua cha yêu cầu hắn hát. Hát xong, hắn liền xin một ít tiền thưởng. Nhưng vua cha nói rằng:
- Ta rất thích tiếng hát của ngươi, vì vậy ta gả con gái ta cho ngươi.
Nghe vậy, ta liền nài nỉ van xin, nhưng vua cha vẫn cương quyết:
- Cha đã thề rằng sẽ gả con cho người ăn mày đầu tiên đi qua cung vua, cha muốn giữ lời thề đó.
Thế rồi, linh mục được mời ngay tới để làm hôn lễ của ta lấy người hát rong. Hôn lễ cử hành xong, vua cha nói với ta:
- Theo phong tục, vợ của một người hát rong không được ở lại trong cung vua lâu dài, bây giờ con phải theo chồng ra khỏi cung.
Ta không còn cách nào khác, đành chấp nhận, rồi đi theo người chồng của mình. Khi đến một khu rừng lớn, ta hỏi:
- Khu rừng này thuộc về ai vậy?
Người chồng nói:
- Rừng này là của Vua chích chòe, nếu nàng chịu lấy ông ta thì rừng này sẽ trở thành của nàng.
Ta cảm thấy rằng:
- Tôi là cô gái rất đáng thương, nên đã nên chấp nhận lấy Vua chích chòe.
Sau một thời gian, khi đến một thảo nguyên, ta hỏi:
- Thảo nguyên xanh đẹp này của ai vậy?
- Thảo nguyên này là của Vua chích choè.
- Tôi thật đáng thương, nên đã nên chấp nhận lấy Vua chích chòe.
Khi đi đến một thành phố lớn, tôi hỏi:
- Thành phố mỹ lệ này của ai vậy?
- Thành phố mỹ lệ này là của Vua chích choè.
- Tôi thật đáng thương, nên đã nên đồng ý lấy Vua chích chòe.
Chồng tôi tỏ vẻ không hài lòng. Cả hai im lặng bước đi cho tới khi về nhà. Đó là một túp lều rách nát. Ta than phiền:
- Ôi trời ơi, nhà ai mà nhỏ thảm thương như thế này?
Chồng ta đáp:
- Nhà của chúng ta đó!
Ta cúi người bước vào trong, rồi hỏi:
- Bếp mình đâu rồi?
Anh ta trả lời:
- Bếp nào? Muốn làm gì thì tự mình làm. Giờ em hãy nhóm bếp nấu ăn đi, anh mệt lắm rồi.
Từ bé đến lớn, bất kể việc gì, ta đều có người phục vụ. Nhưng chẳng ai biết nấu nướng. Người hát rong thấy vậy đành phải nhúng tay vào làm việc mới xong. Sau bữa ăn, ta mệt mỏi ngủ thiếp đi. Hôm sau, anh ta đánh thức ta dậy để làm việc nhà. Cứ như vậy mấy ngày thì lương ăn dự trữ hết. Người hát rong liền bảo:
- Mình ạ, chỉ ngồi ăn không kiếm được thêm gì cả cứ như vậy mãi chắc không được lâu, hay là em đan sọt bán.
Anh ta vào rừng lấy tre nứa về, còn tôi phải chẻ lạt đan sọt. Đôi bàn tay mềm mại bị cạnh sắc của tre nứa cưa rỉ máu. Chồng tôi nói:
- Thế thì không được, có lẽ dệt vải hợp với tôi hơn.
Tôi lại ngồi tập quay sợi, nhưng rồi những ngón tay lại bị sợi cứa chảy máu. Chồng tôi nói:
- Tôi chẳng thể làm được việc gì, sống với tôi thật khổ. Giờ thì chắc tôi phải xoay ra đi buôn nồi và bát đĩa. Tôi ngồi ở chợ và bán hàng.
Tôi nghe vậy, thì nghĩ bụng:
Nếu dân nước mình tới đây mua bán, nhìn thấy mình họ sẽ cười chê mình.
Dù vậy, tôi vẫn phải nghe chồng tôi. Khách đến mua đông, trả tiền hàng không mặc cả, thậm chí có người trả tiền nhưng không lấy hàng. Cuộc sống khá sung túc. Một lần, có một chàng hiệp sĩ lao vào chợ làm hàng sành sứ của tôi đổ vỡ. Tôi lo lắng, chỉ biết ngồi khóc.
Về nhà, tôi kể chuyện cho chồng nghe. Anh ta trách móc. Mấy hôm sau, anh ta đã hỏi được việc phụ bếp trong cung cho tôi. Công việc không nặng nhọc nên tôi có thể làm. Một hôm, trong cung tổ chức chức hôn lễ cho nhà vua. Tôi buồn và hối hận vô cùng. Nhà vua bước vào, muốn tôi nhảy cùng. Tôi sợ hãi, lùi lại, rồi chạy ra ngoài.
Người đó chính là Vua chích chòe từng bị tôi chế giễu. Tôi xấu hổ, lao ra ngoài, nhưng bị một người đàn ông lôi lại. Người đó nói:
- Đừng sợ, người hát rong sống chung với em trong căn lều lụp xụp chính là anh. Anh cũng là kỵ sĩ cho ngựa chạy đổ vỡ hết hàng sành sứ của em. Tất cả những việc đó chỉ nhằm uốn nắn tính kiêu ngạo của em.
Nghe xong, tôi liền bật khóc:
- Tôi đã làm những điều sai trái, không xứng đáng làm vợ của anh.
Nhưng anh đã nói với tôi:
- Đừng buồn nữa, những ngày cay đắng đã qua, giờ chúng ta hãy làm đám cưới.
Tôi nghe theo lời Vua chích chòe, vào thay quần áo. Toàn thể triều đình đều có mặt để chúc mừng.
Đóng vai nhân vật - Vua chích chòe
Ở một vương quốc xa xôi, có một nàng công chúa xinh đẹp nhưng lại kiêu ngạo. Một lần, nhà vua tổ chức tiệc mời các chàng trai từ khắp nơi tới để chọn phò mã cho công chúa. Các khách mời đứng theo thứ tự quan trọng, trên cùng là vua các nước, sau đó là các công tước, ông hoàng, bá tước, nam tước, cuối cùng là những dòng dõi quý tộc. Tôi là một vị vua của một vương quốc láng giềng nên cũng được mời tới.
Công chúa được dẫn đi xem mắt các vị khách. Cô ta luôn tìm lý do để chế giễu họ. Khi đến lượt tôi, cô ta chế giễu vì cằm tôi hơi cong như mỏ chim chích chòe. Từ đó, mọi người bắt đầu gọi tôi là Vua chích chòe. Sau khi bị công chúa châm chọc, tôi tức giận và quyết định sẽ giáo huấn cô ta về thái độ kiêu căng của mình.
Nghe tin vua cha của công chúa tức giận và ban truyền rằng nếu có người nghèo đói nào đi qua hoàng cung, ông sẽ gả công chúa cho người đó. Tôi liền cải trang thành một người hát rong, đến trước hoàng cung và hát. Sau một lúc, nhà vua gọi tôi vào, hát cho ông và công chúa nghe. Sau khi hát xong, nhà vua nói với tôi:
- Tôi rất thích tiếng hát của ngươi, vì vậy tôi sẽ gả con gái cho ngươi.
Ta thấy công chúa van xin, nhưng vẫn không thể thay đổi được ý định của vua. Ông nói:
- Ta đã thề rằng sẽ gả con cho người ăn mày đầu tiên đi qua cung vua, ta muốn giữ lời thề đó.
Một vị linh mục được mời tới ngay để cử hành hôn lễ cho công chúa và ta. Hôn lễ cử hành xong, vua nói với công chúa:
- Theo tục lệ, vợ một người hát rong không được ở lâu lại trong cung vua, giờ thì con phải theo chồng ra khỏi cung.
Công chúa dù rất buồn bã, nhưng vẫn phải đi theo ta. Tới một khu rừng lớn, công chúa liền hỏi:
- Rừng này của ai vậy?
Ta đáp:
- Đây là rừng của Vua chích choè, nếu ngươi lấy ông ta thì rừng này đã thuộc về ngươi rồi.
Công chúa thầm than:
- Tôi thật đáng thương, nếu không có chuyện gì xảy ra, tôi đã nên là vợ của Vua chích chòe.
Sau một lúc, nàng hỏi tiếp:
- Thảo nguyên xanh này thuộc về ai?
Ta trả lời:
- Đây là thảo nguyên của Vua chích chòe.
Công chúa thở dài than:
- Tôi thật đáng thương, đáng ra nên đồng ý lấy Vua chích chòe.
Đến một thành phố lớn, công chúa hỏi tiếp:
- Thành phố mỹ lệ này của ai?
Ta trả lời:
- Thành phố mỹ lệ của Vua chích chòe.
Nàng khóc nức nở, kêu gào:
- Tôi thật đáng thương, đáng ra nên đồng ý lấy Vua chích chòe.
Ta nói:
- Tôi không hài lòng tí nào, tại sao nàng luôn mong muốn có người chồng khác, liệu tôi không xứng đáng hay sao?
Công chúa im lặng, chỉ nhẹ nhàng đi theo sau. Khi đến một căn lều, nàng hỏi ta:
- Ồ, căn nhà bé nhỏ này là của ai vậy, thật đáng thương quá?
Ta đáp:
- Đó là nhà của chúng ta đấy!
Nàng phải cúi người xuống mới có thể bước vào, sau đó hỏi:
- Người hầu của anh đâu rồi?
Ta nói với nàng:
- Công chúa ơi, tự mình làm việc đi. Đừng chờ đợi người khác giúp đỡ. Hãy nhóm bếp nấu ăn đi, anh mệt lắm rồi.
Ta biết rằng công chúa chưa từng nhóm bếp và nấu ăn, cuối cùng phải tự tay làm mới xong. Sau bữa ăn, hai chúng ta mệt mỏi ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau, ta đánh thức dậy công chúa làm việc nhà. Cứ như vậy mấy ngày thì lương ăn dự trữ hết. Ta nói với công chúa:
- Em ơi, chỉ biết ngồi ăn mà không làm gì thêm, cứ như vậy mãi chắc không được lâu, hay là em đan sọt bán đi.
Sau đó, ta vào rừng lấy tre nứa về, còn công chúa phải chẻ lạt đan sọt. Nhưng bàn tay của nàng bị cạnh sắc của tre nứa làm rách máu. Ta thấy vậy, dù rất đau lòng, nhưng vẫn nói với nàng:
- Không được, có lẽ dệt vải sẽ phù hợp hơn với em.
Nàng ngồi tập quay sợi, nhưng rồi những ngón tay lại bị sợi cắt, máu chảy. Ta lại nói với công chúa:
articleads
- Em không thể làm được việc gì cả, sống với em thật khổ. Giờ thì chắc ta phải xoay ra đi buôn nồi và bát đĩa. Em ngồi ở chợ và bán hàng.
Công chúa không mấy vui vẻ, nhưng vẫn phải đồng ý. Lúc đầu, công việc diễn ra khá suôn sẻ. Nhưng một hôm, nàng chạy về khóc lóc kể cho ra nghe chuyện nồi niêu, bát đĩa đã bị vỡ hết. Nghe xong chuyện, ta liền trách móc nàng:
- Ai bán sành sứ mà ngồi ngay đầu chợ khóc làm chi nữa. Anh thấy em chẳng làm gì cho đến cuối. Anh có đến cung vua hỏi xem nhà bếp cần người phụ không, họ hứa sẽ nhận em vào làm và nuôi cơm.
Công chúa giờ đây là chị phụ đầu bếp. Nàng đã bớt kiêu ngạo, và chịu khó làm ăn. Ta quyết định nói rõ mọi chuyện với nàng. Ta cho tổ chức tiệc linh đình. Khi nhìn thấy công chúa, ta bước tới tỏ ý muốn nàng nhảy cùng. Nàng giật tay lại từ chối, nhưng vẫn bị ta kéo vào giữa phòng làm dây buộc nồi đứt, hai cái nồi rơi xuống đất, súp và bánh mì vung ra khắp nền nhà. Công chúa xấu hổ, giật mạnh khỏi tay ta, rồi lao ra cửa chạy. Ta chạy theo và nói với công chúa:
- Đừng sợ hãi, người hát rong sống chung với em trong căn lều lụp xụp chính là anh. Chính anh cũng là kỵ sĩ cho ngựa chạy đổ vỡ hết hàng sành sứ của em. Tất cả những việc đó chỉ nhằm uốn nắn tính kiêu ngạo của em.
Nàng nói:
- Em đã làm những điều sai trái, không xứng đáng là vợ của anh.
Ta an ủi nàng:
- Đừng buồn nữa, những ngày cay đắng đã qua, giờ chúng ta hãy làm đám cưới.
Công chúa nghe theo lời ta, vào thay quần áo. Toàn thể triều đình đều có mặt để chúc mừng.
Đóng vai nhân vật kể lại một truyện cổ tích về Em bé thông minh
Đóng vai nhân vật - Em bé
Một buổi trưa, tôi và cha phải cày ruộng. Bất ngờ, thấy một người đàn ông ăn mặc sang trọng cưỡi ngựa đến, có lẽ là quan của nhà vua, ông hỏi cha tôi:
- Ông kia, trâu này một ngày cày được bao nhiêu đường?
Cha tôi nghe xong ngớ người. Tôi nghĩ, ai lại đi hỏi câu kì lạ như vậy, chắc chắn là muốn trêu người khác, liền hỏi lại:
- Xin quan trả lời con ngựa kia một ngày đi được bao nhiêu bước, thì tôi sẽ nói con trâu đi được bao nhiêu đường.
Quan lúng túng không biết trả lời, rồi bỗng hỏi tên hai cha con, tôi cũng không nghĩ nhiều mà khai báo.
Mấy tuần sau, làng tôi nhận được chiếu vua, vua ban cho làng ba thúng gạo nếp và ba con trâu đực, năm sau làng phải nuôi cho ba con trâu ấy đẻ thành chín con, thiếu con nào thì sẽ bị phạt. Mọi người đều biết chuyến này lành ít dữ nhiều, được vua quan tâm thì tốt nhưng ai lại làm được trâu đực đẻ con? Cái khó ló cái khôn, tôi chợt nảy ra một kế. Tôi nói với cha:
- Cha cứ bảo cả làng lấy hai con trâu và hai thúng gạo mà ăn, còn lại thì bán đi để hai cha con ta lên kinh thành.
Cha và mọi người lúc đầu còn lo lắng nhưng nghe tôi trấn an, còn làm giấy cam đoan với làng thì yên tâm hơn.
Lên đến kinh vua, nhân lúc lính canh không để ý, tôi lẻn vào sân rồng khóc ầm lên làm nhà vua đang chầu triều phải dừng lại, điệu tôi vào trong. Vua hỏi:
- Thằng bé kia, tại sao lại đến đây mà khóc?
Tôi mới ấm ức phân bua:
- Mẹ con chết sớm mà cha không chịu đẻ em bé cho con chơi, con buồn lắm. Kính vua ra lệnh bắt cha con phải đẻ em bé cho con…
Cả triều đình cười rộ lên, vua tủm tỉm giải thích:
- Cha mày là giống đực, làm sao mà đẻ con được?
Tôi nhanh nhảu đáp lại:
- Vậy sao vua lại bắt làng con làm trâu đực đẻ con?
Vua nhớ ra, cười nói:
- Cái đấy là thử, làng ngươi phải biết thịt trâu mà ăn chứ!
- Làng chúng con nhận được trâu và gạo liền biết đó là lộc vua ban đã làm cỗ ăn mừng rồi.
Hôm sau, tôi và cha đang ăn cơm, bỗng có người của vua mang một con chim sẻ bắt tôi phải dọn ba mâm cỗ, tôi biết ngài là vua lại thử mình liền đưa cho anh lính cây kim nhờ vua rèn thành một con dao để xẻ thịt chim. Cha con tôi được ban thưởng hậu hĩnh.
Một hôm, tôi đang ở nhà chơi với bạn, có sứ thần mang một cái vỏ ốc rất dài bị rỗng hai đầu, ông nhờ tôi dùng sợi chỉ mảnh xuyên qua vỏ ốc. Tôi liền hát:
“Tang tính tang! Tính tình tang!
Bắt con kiến càng buộc chỉ ngang lưng
Bên thời lấy giấy mà bưng,
Bên thời bôi mỡ, kiến mừng kiến sang
Tang tình tang…”
Mãi về sau khi đã thành trạng nguyên, tôi mới hiểu được, sự nhanh trí lần đó của mình đã cứu nước khỏi giặc ngoại xâm.
Đóng vai nhân vật - Người cha
Tôi là một người nông dân hiền lành. Vợ mất sớm, một mình nuôi con. Hai cha con sống cùng nhau bình yên ở một ngôi làng nọ. Một hôm, cha con tôi đang cày bừa cho vụ mùa mới thì thấy có một viên quan từ đâu tới. Khi đến gần, viên quan ấy mới cất tiếng hỏi:
- Này, lão kia! Trâu của lão cày một ngày được mấy đường?
Tôi lúng túng, chưa biết trả lời sao thì thằng bé đã nhanh miệng hỏi lại:
- Thế xin hỏi ông câu này đã. Nếu ông trả lời được ngựa của ông đi một ngày được mấy bước tôi sẽ cho ông biết trâu của cha tôi cày một ngày được mấy đường.
Viên quan nghe hỏi lại như thế thì lộ ra vẻ sửng sốt. Một thời gian sau, nhà vua sai ban cho làng tôi ba thúng gạo nếp với ba con trâu đực, ra lệnh phải nuôi làm sao cho ba con trâu ấy đẻ thành chín con, hẹn năm sau phải đem nộp đủ, nếu không thì cả làng phải tội.
Nhận lệnh vua, cả làng đều lo lắng. Khi trở về nhà, thằng bé liền nói với tôi:
- Chả mấy khi được lộc vua ban, bố cứ thưa với làng làm thịt hai trâu và đồ hai thúng gạo nếp để mọi người ăn một bữa cho sướng miệng. Còn một trâu và một thúng gạo, ta sẽ xin làng làm phí tổn cho bố con ta trẩy kinh lo việc đó.
Tôi tỏ ý nghi ngờ, nói với thằng bé:
- Lệnh vua ban như thế, sao dân làng dám cãi lại. Con đừng nghĩ như vậy mà rồi gặp họa.
Thằng bé vẫn kiên quyết, nói đã nghĩ ra cách rồi. Hôm sau, tôi dậy sớm, đi ra đình để nói với dân làng. Cả làng nghe nói ban đầu vô cùng ngờ vực, bắt cha con tôi phải làm giấy cam đoan, mới dám ngả trâu đánh chén.
Còn tôi và thằng bé khăn gói tìm đường tiến kinh. Đến hoàng cung, thằng bé bảo tôi đứng ở ngoài, còn nó thì lẻn vào sân rồng khóc um lên. Tôi lấy làm lo lắng lắm, nhưng chỉ biết đứng chờ bên ngoài. Sau khi ra ngoài, nghe thằng bé kể lại tôi mới rõ mọi chuyện. Sau khi vào trong, nhà vua đã hỏi thằng bé:
- Thằng bé kia, ngươi có việc gì oan ức, sao phải tới đây mà khóc làm ầm ĩ cả hoàng cũng vậy?
Nó bình tĩnh trả lời:
- Tâu đức vua con đá mẹ con chết sớm mà cha con thì không chịu đẻ em bé để chơi với con cho có bạn, cho nên con khóc. Dám mong đức vua phán bảo cha con cho con được nhờ.
Nghe nói, vua và các triều thần đều bật cười. Vua phán:
- Muốn có em thì phải kiếm vợ khác cho bố, chứ bố ngươi là giống đực, làm sao mà đẻ được!
Nó nói tiếp:
- Thế sao vua lại bắt làng chúng con lại có lệnh trên bắt nuôi ba con trâu đực cho đẻ thành chín con để nộp lên vua? Giống đực thì làm sao mà đẻ được kia chứ!
Vua cười bảo:
- Ta thử đấy thôi mà! Thế làng chúng mày không biết đem trâu ấy ra thịt mà ăn với nhau à?
Thằng bé hớn hở đáp:
- Tâu đức vua, làng chúng con sau khi nhận được trâu và gạo nếp, biết là lộc của đức vua, cho nên đã làm cỗ ăn mừng với nhau rồi.
Nhà vua tỏ ra hài lòng lắm, liền ban thưởng cho thằng bé, rồi cho người đưa hai cha con tôi về quán trọ. Hôm sau, hai cha con tôi đang ngồi ăn ở quán trọ. Bỗng có sứ nhà vua mang tới cho một con chim sẻ, với lệnh bắt họ phải dọn thành ba cỗ thức ăn. Nhanh chóng suy nghĩ, thằng bé liền bảo tôi lấy cho mình một cái kim may rồi đưa cho sứ giả, bảo:
- Phiền ông cầm lấy cái này về tâu đức vua xin rèn cho tôi thành một con dao để xẻ thịt chim.
Lập tức, vua cho gọi cả hai cha con tôi vào, ban thưởng rất hậu. Bấy giờ, có nước láng giềng lúc nào cũng lăm le xâm lược đất nước ta. Họ cử viên viên sứ giả sang thăm dò xem nước ta có nhân tài nào không. Viên sứ giả đến mang theo một con ốc vặn dài, rỗng hai đầu và một sợi chỉ mảnh, đố các quan trong triều làm thế nào để xâu được sợi chỉ qua ruột ốc. Các quan làm đủ mọi cách: người thì dùng miệng hút, người bôi sáp vào sợi chỉ cho cứng để dễ xâu. Nhưng tất cả đều vô hiệu. Vua bèn mời sứ giả ở lại cùng nghỉ ngơi vài ngày, kéo dài thời gian cho người đi hỏi ý kiến con trai tôi. Lúc đó, tôi đang cặm cụi trong bếp. Còn thằng bé thì đang chơi ngoài sân cùng lũ bạn. Nghe chuyện, nó chỉ liền hát một câu:
“Tang tính tang! Tính tình tang
Bắt con kiến càng, buộc chỉ ngang lưng
Bên thời lấy giấy mà bưng,
Bên thời bôi mỡ kiến mừng kiến sang.
Tang tình tang! Tính tình tang!”
Viên quan hiểu ra, vui mừng quay về báo cáo với nhà vua. Ngay sau đó, vua đã cho người đến đón hai cha con tôi vào cung. Thằng bé được phong làm trạng nguyên, còn sai người xây dựng dinh thự ngay trong hoàng cung để tiện hỏi thăm.
......... Mời tham khảo chi tiết tại file dưới đây ........