Kể về một lần em gây ra sự cố khiến thầy giáo, cô giáo buồn trong bài văn số 2 lớp 8 đề 2, với 2 phân loại chi tiết và 19 mẫu bài văn. Điều này giúp các bạn học sinh lớp 8 rèn luyện kỹ năng viết văn tự sự kết hợp với miêu tả và biểu cảm thực tốt.
Khi kết hợp miêu tả và biểu cảm, bài văn sẽ trở nên sinh động, sâu sắc hơn. Vì vậy, hãy tham khảo bài văn dưới đây để hiểu rõ hơn về cách dẫn dắt, giới thiệu tình huống, và diễn biến câu chuyện một cách chi tiết:
Đề 2: Kể về một lần em phạm lỗi khiến thầy cô giáo buồn.
Kế hoạch kể về một lần em mắc lỗi
Kế hoạch tham khảo số 1
I. Mở đầu:
Hôm thứ hai tuần trước, do quá nôn nghiện trò chơi ở nhà nên quên học bài để chuẩn bị cho bài kiểm tra môn Lý, dẫn đến tôi đã thực hiện hành động không đúng là mở sách và lục lọi trong giờ kiểm tra. Hành động này đã khiến cô giáo buồn bã.
II. Nội dung chính
1. Bắt đầu câu chuyện:
- Sau khi ăn cơm xong, tôi dự định lên phòng học để chuẩn bị cho bài kiểm tra môn Lý vào ngày mai.
- Thằng bạn hàng xóm tới rủ tôi đi chơi game điện tử - một trò chơi mà tôi rất thích - tôi đồng ý và cùng đi, dự định chơi một lát rồi về nhà học bài.
2. Tiến triển sự kiện:
- Trò chơi quá cuốn hút, khiến tôi về nhà muộn.
- Bố mắng tôi vì về nhà không học bài mà lại đi chơi (may mắn là bố không biết tôi đi chơi game điện tử, nếu không tôi sẽ bị phạt nặng). Bố bảo tôi vào phòng học bài.
- Tôi lờ đờ xin lỗi bố và nhanh chóng trở về phòng. Khi đi ngang qua phòng của anh trai, tôi thấy ti vi đang phát phim “Hiệp sĩ bóng đêm”. Lại thêm một thứ hấp dẫn nữa? Tôi tự nhủ rằng sẽ chỉ xem một chút rồi về học bài.
- Phim kết thúc khá muộn, tôi ngủ một giấc sâu đến sáng hôm sau.
- Tôi thức dậy và vội vã chạy đến trường.
- Đúng vào giờ kiểm tra Lý. Cả lớp im lặng vì tất cả đều tập trung làm bài.
- Tôi cảm thấy rất bối rối. Đầu óc trống rỗng không có một chút kiến thức nào? Trong tâm trí, tôi nhớ rõ cảnh bị bố giận và cây roi mây trong tay bố. - Thôi, phải thử thôi. Tôi mở vở bài tập và sách giáo khoa ra. Tôi cố gắng viết vào bài kiểm tra và đồng thời canh chừng cô giáo.
- Thật không may, “Trời không dung nghịch”. Khi tôi đang tập trung viết, cô giáo xuất hiện. Tôi nhanh chóng gấp sách vở lại và chất vào ngăn bàn. Cô gọi tôi đứng lên. Cả lớp đổ dồn ánh mắt chăm chú vào tôi. Tôi phủ phục trước cô giáo và thừa nhận lỗi. Mặt tôi ửng hồng, tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ.
3. Kết thúc sự việc:
- Tôi bị cô giáo gọi xuống phòng hành chính và phải ký vào bản phạt.
- Tôi cảm thấy hối hận vô cùng, xin lỗi cô và hứa sẽ không lặp lại lỗi lầm.
- Cô giáo tha lỗi cho tôi và khuyên tôi cần phải nỗ lực hơn trong học tập và luôn trung thực khi mắc sai lầm.
III. Kết luận
- Tôi thật sự hối hận về hành động sai trái của mình.
- Tôi tự thề sẽ từ bỏ mọi hành vi không lành mạnh, tập trung vào việc học để làm vui lòng cha mẹ và không làm buồn lòng thầy cô nữa.
Bản tóm tắt số 2
Ví dụ rõ nhất cho hành động làm thầy cô buồn chính là việc trốn tránh trong giờ kiểm tra.
I. Giới thiệu
- Là một học sinh, chắc chắn mỗi người đều đã từng mắc phải sai lầm khiến thầy cô buồn lòng.
- Một trong những lỗi mà tôi đã mắc phải là lúc quay cóp tài liệu trong giờ kiểm tra.
II. Nội dung
1. Tình huống
- Ngày hôm sau, có bài kiểm tra môn Văn. Tuy nhiên, tôi tự cho rằng đã nắm vững kiến thức, vừa học bài tuần trước và còn có bạn bè sẵn lòng giúp đỡ.
- Tôi đã lơ là với việc ôn tập cho bài kiểm tra sắp tới. Thay vì đó, tôi dành thời gian xem TV đến khuya và sau đó đi ngủ ngon lành.
2. Trong kỳ kiểm tra
- Khi cô giáo bước vào lớp và yêu cầu: “Các em vui lòng lấy giấy ra làm bài kiểm tra”.
- Tôi quay sang nhìn những người bạn thân, nhưng không ai quan tâm đến tôi cả.
- Chưa kịp nghĩ gì, tôi đã cầm giấy bắt đầu làm bài trong cảm giác lo sợ và hồi hộp.
- Khi cô đọc xong đề, tất cả mọi người đều tập trung vào việc làm bài.
- Nhưng với tôi, đề bài trở nên mơ hồ và khó hiểu.
- Thế là tôi liều mạng mở cặp lấy tài liệu để làm bài, không có cách nào khác.
- Khi kỳ kiểm tra kết thúc, tôi nhận được điểm 10 cao ngất ngưởng.
- Thật tự hào và vui vẻ về điều đó.
- Tôi khoe với mọi người: bạn bè, bố mẹ, anh chị em,..
- Nhưng vào đêm đó, tôi không thể ngủ khi suy nghĩ về hành động của mình. Tôi thao thức và lo lắng vì con điểm 10 đó không phản ánh đúng khả năng của tôi.
- Tôi suy nghĩ nhiều và đắn đo không biết có nên thú nhận hay không?
- Sau cùng, tôi quyết định sẽ gặp cô vào sáng hôm sau để thú nhận mọi chuyện.
- Sau khi nghe tôi nói sự thật, cô giáo chỉ trích nhẹ nhàng và khuyên tôi không nên tái phạm. Cô cũng khen ngợi về việc tôi thú nhận lỗi, điều đó rất đáng quý trọng.
- Tôi hối hận vô cùng về hành động của mình và hứa sẽ không bao giờ lặp lại.
III. Kết luận
- Đó là một trải nghiệm đắng lòng trong cuộc sống của tôi.
- Tôi sẽ cố gắng học hành chăm chỉ hơn và tự giác hơn trong quá trình học tập.
Kể về một lần em gặp khuyết điểm - Mẫu 1
Cách đây hai tuần, tôi đã phạm một sai lầm không thể quên được. Đó là lúc tôi quay cóp tài liệu trong giờ kiểm tra, hành động đó khiến thầy chủ nhiệm của tôi buồn lòng.
Buổi tối trước kỳ kiểm tra, tôi đã xem thời khóa biểu và biết rằng ngày hôm sau không có việc gì phải làm ngoài việc học bài Văn. Nhưng do mê chơi game mới, tôi quên mất việc học bài.
Sáng hôm sau, khi vào tiết Văn, tôi bất ngờ khi nghe thầy nói: “Các em ôn lại bài để làm kiểm tra'. Tôi toát mồ hôi, lo lắng không biết phải làm sao để học trong vòng năm phút.
Sau khi nộp bài, các bạn hỏi xem nhau có làm được không, còn tôi chỉ cười mỉm vì tin rằng mình sẽ có điểm cao nhất lớp. Khi thầy ghi điểm, tôi tự tin đứng lên nói với thầy “em đạt mười ạ”.
Lúc đó, tôi rất vui vẻ, về nhà khoe với bố mẹ và mọi người. Nhưng đêm đó, tôi không thể ngủ được vì cảm thấy không trung thực với thầy. Tôi biết rằng điểm đó không phản ánh đúng năng lực của mình.
Sáng hôm sau, tôi đã dũng cảm đến xin lỗi thầy rất nhiều vì đã không trung thực và quay cóp trong giờ kiểm tra. Nghe tôi nói, cô giáo chỉ sửa lại điểm trong sổ điểm mà không nói gì thêm. Nhưng tôi hiểu rằng trong lòng thầy đã đầy buồn phiền về hành động của tôi. Tôi đã xin lỗi thầy nhiều lần và thầy đã tha lỗi cho tôi lần này.
Qua sự việc này, tôi muốn nhắc nhở mọi người rằng: “Chúng ta cần sống trung thực để không làm cho những người xung quanh buồn lòng”.
Kể về một lần em gặp khuyết điểm - Mẫu 2
Mỗi con người đều tổng hòa tốt và xấu, đúng và sai, không ai hoàn hảo. Ngay cả những người xuất sắc nhất cũng từng mắc phải sai lầm trong cuộc sống, và tôi cũng không ngoại lệ. Trong quãng đời học sinh của mình, tôi đã nhiều lần phạm lỗi với thầy cô giáo. Nhưng lần phạm lỗi với cô Thu là điều tôi không bao giờ quên.
Chuyện xảy ra cách đây không lâu, khi đó tôi học lớp 7. Không phải tự cao, nhưng tôi là một cô gái khá xinh xắn, học tập rất tốt, đứng đầu khối 7 và thường tham gia các hoạt động của trường nên được thầy cô và bạn bè rất quý mến. Tôi không chỉ là niềm tự hào của gia đình mà còn là niềm tự hào của cô giáo chủ nhiệm. Cô yêu quý tôi và giao cho tôi trọng trách làm lớp trưởng để giữ gìn kỷ cương của lớp. Nửa kỳ học đầu tiên diễn ra suôn sẻ, dưới sự quản lí của tôi, các bạn tiến bộ mạnh mẽ, giữ vững kỷ cương, luôn đứng đầu toàn trường. Vì vậy, các bạn trong lớp rất yêu quý và tôn trọng tôi. Điều đó khiến tôi vô cùng tự hào. Tuy nhiên, nếu mọi chuyện diễn ra như vậy mãi, tôi sẽ trở thành một người hoàn hảo, không mắc phải lỗi lầm nào trong cuộc đời. Nhưng...
Tôi vẫn nhớ ngày đó, cô chủ nhiệm đến lớp với khuôn mặt mệt mỏi. Có lẽ do đi dưới trời nắng nên cô đã bị cảm. Cô giao cho tôi nhiệm vụ đưa đề kiểm tra để các bạn làm bài, đây là công việc tôi thường xuyên giúp cô. Cô giáo ngồi trên bục giảng, đọc đề để tôi ghi lên bảng. Ngay từ lúc đọc đề, tôi đã run sợ. Đúng vào phần mình chủ quan không học ngày hôm trước, mà lại là câu có điểm cao nhất. Lòng tôi thất vọng, nhưng sau đó tôi đã bình tĩnh, viết phần trên bảng và bắt đầu làm bài của mình.
Hai bài đầu không khó đối với tôi, nhưng đến bài thứ ba, loại bài cao cấp hơn, tôi bị choáng váng. Không biết phải làm sao. Cô giáo mặc dù mệt, nhưng vẫn cẩn thận, kiểm tra chúng tôi cẩn thận để tránh gian lận. Tôi càng căng thẳng hơn, tìm kiếm phương pháp giải cứu. Nhưng tôi không nhận được sự giúp đỡ của ai. Mười lăm phút cuối giờ, tôi hoảng loạn thực sự... Lúc đó, cô giáo quá mệt đã ngã mặt xuống bàn. Tôi nhanh chóng lấy cuốn vở ghi chép các công thức cao cấp đã được cô dạy từ bài trước, trong khi đó tôi cảm thấy lo lắng...
Nếu giờ sách làm xong bài tốt, không ai biết, tôi vẫn là cô gái học giỏi toàn diện, vẫn là niềm kiêu hãnh của gia đình.
Nếu không giấu giếm, sẽ bị bạn bè và cô giáo chỉ trích. Mọi nỗ lực suốt thời gian qua sẽ tan thành mây khói.
Không lâu sau, khi mọi người không để ý, tôi liền mở vở. Chỉ cần nhìn qua là tôi biết làm bài. Và khi tiếng chuông vang lên cũng là lúc bài làm của tôi hoàn thành.
Nhận kết quả, điểm 10 tròn trĩnh, đỏ rực trên tờ giấy làm tôi không khỏi hạnh phúc. Cô giáo nở nụ cười tươi, tin tưởng. Chính ánh mắt đó làm tôi hối hận. Cô tin tưởng tôi đến như vậy mà sao tôi lại đánh lừa cô, đánh lừa các bạn. Nhưng tôi lại không đủ dũng khí để nhận lỗi. Sau khi bài kiểm tra được trả, lòng tôi như lửa đốt, chỉ cần có người nhắc đến tên tôi là tôi lại nghĩ họ đang nói mình gian lận, chỉ cần họ nhìn tôi là tôi sợ hãi. Thực sự tôi không thể chịu đựng được thêm nữa. Hết giờ học, tôi can đảm đi lên thú tội với cô giáo.
- Thưa cô, tôi xin nhận điểm 0, bài làm vừa rồi tôi đã không trung thực
Cô đặt tay lên vai và nhìn thẳng vào mắt tôi rồi nói:
- Cô biết con không trung thực ngay từ khi làm bài kiểm tra. Nhưng cô không tố giác con vì muốn con tự mình nhận lỗi. Cô đã chờ con rất lâu, nghĩ rằng cô đã tin lầm người. Nhưng không, con đã không làm cô thất vọng. Trong cuộc sống này không tránh khỏi những lầm lỗi, nhưng đáng quý nhất là con đã biết và sửa sai.
Lời cô nói làm tôi không khoảng bất ngờ. Thì ra cô đã biết tất cả, nhưng chỉ chờ sự thành thực của tôi. Nếu hôm đó tôi vẫn điềm nhiên nhận điểm 10 đó, không biết mọi việc sau này sẽ ra sao.
Đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi thiếu trung thực, làm cô giáo buồn. Sau lần đó tôi tự hứa với bản thân phải cố gắng học tập chăm chỉ, rèn luyện đạo đức, để không chỉ là người có tài năng, tri thức mà còn là con người biết phải trái, đúng sai, sống trung thực, không giả dối.
Kể về một lần em mắc khuyết điểm - Mẫu 3
Trong cuộc sống, mỗi chúng ta không ít lần mắc lỗi nhưng có những lỗi lầm đã gây ra không bao giờ chúng ta quên được. Bây giờ, cứ mỗi lần nhớ đến cô giáo dạy văn năm lớp bảy, tôi lại thấy trong lòng mình ray rứt vì đã vô lễ với cô.
Tôi vốn là một đứa trẻ bất hạnh nhất trên đời – tôi luôn nghĩ về bản thân mình như vậy. Mẹ tôi sinh ra tôi nhưng tôi không có bố. Từ bé tôi đã luôn bị mọi người xung quanh khinh miệt, giễu cợt là “đồ con hoang”. Nhiều bà mẹ không cho con họ chơi với tôi. Tôi sống thui thủi như thế với mẹ trong căn nhà nhỏ tồi tàn cuối xóm. Từ bé, tôi không thấy ai tốt bụng và thương tôi ngoài mẹ tôi. Hai mẹ con tôi sống trơ trọi không họ hàng trong sự khinh miệt của mọi người xung quanh. Trong mắt tôi, loài người thật xấu xa và độc ác – trừ người mẹ hiền lành mà tôi hết lòng thương yêu và kính trọng. Đến tuổi đi học, tôi không chơi với bạn nào trong lớp, luôn lãnh đạm, thờ ơ với mọi người xung quanh.
Năm ấy, tôi học lớp bảy. Trong giờ văn, hôm nay lớp học văn nghị luận chứng minh. Cô giáo giảng đề “Lá lành đùm lá rách”. Cô đã dùng nhiều lập luận và dẫn chứng gần gũi, cụ thể, thiết thực để cho chúng tôi thấy đấy là lòng nhân ái của người Việt Nam ta. Giảng xong, cô cho lớp viết bài, tiết sau cô sẽ sửa. Tiết học sau, cô gọi một số bạn nộp bài cho cô sửa – trong đó có tôi. Cô gọi tôi lên và hỏi: “Toàn, tại sao em lại không làm bài mà để giấy trắng? Em không hiểu bài à? Không hiểu chỗ nào cô sẽ giảng lại cho?”
Phản ứng của tôi gây bất ngờ đến mức khiến cả lớp đều sửng sốt nhìn về phía tôi. Tôi đứng dậy trả lời cô: “Tôi không làm vì tôi không muốn làm, không phải vì tôi không hiểu. Toàn là lời nói dối, bịa đặt. Trên thế giới này không có lòng nhân ái, không có người yêu thương người. Tại sao tôi phải chứng minh điều dối trá như thế là đúng chứ?” Tôi nói mà không biết mình đang nói gì. Có lẽ đó là những gì uất ức dồn nén từ lâu hôm nay bùng phát. Cả lớp đổ dồn những ánh mắt ngạc nhiên về phía tôi. Còn cô giáo thì mặt tái nhợt, tôi cảm nhận được cô giận đến nỗi run cả người. Cô không nói một lời và bước nhanh ra khỏi lớp. Tôi biết cô rất tức giận. Cô có lẽ sợ không kiềm chế được cảm xúc nên bước ra ngoài phòng. Tôi cảm thấy ân hận vì đã nói quá lời với cô nhưng tôi không thấy mình sai. Lớp trưởng đến gần tôi một cách nhẹ nhàng: “Tại sao bạn lại vô lễ như vậy? Hãy đi xin lỗi cô đi!” Tôi tức giận: “Tôi không nói dối. Tôi không có lỗi!”
Sau sự việc đó, tôi tin chắc rằng tôi sẽ bị đuổi học hoặc ít nhất là bị gọi phụ huynh. Tôi chỉ lo mẹ sẽ buồn. Cuối giờ học, cô gọi tôi lên gặp riêng cô. Tôi biết mình sẽ bị trách mắng nặng nề. Bước vào phòng của cô, tôi nhận ra cô đang ngồi đó với vẻ mặt u buồn. Trên đôi mắt đen của cô còn chứa đựng nước mắt. Tôi cho rằng cô vừa mới khóc và thấy ngạc nhiên. Tôi càng ngạc nhiên hơn khi cô không quở trách tôi mà nhẹ nhàng phân tích cho tôi thấy rằng tôi nghĩ như vậy là sai lầm. Các bạn đã luôn ở bên cạnh và giúp đỡ tôi, cô luôn quan tâm và yêu thương tôi. Tôi cảm thấy hối hận vô cùng. Tôi lên tiếng xin lỗi cô. Cô ôn hòa xoa đầu tôi và nói: “Em hiểu điều đó là tốt và đừng nên mất niềm tin vào lòng nhân ái như thế! Cô không tức giận với em đâu.” Mặc dù cô nói như vậy nhưng tôi vẫn thấy mình có lỗi khi không kính trọng cô.
Tôi rất biết ơn cô vì đã dạy cho tôi bài học về lòng nhân ái và giúp tôi khôi phục niềm tin vào tình người.
Kể về một lần em mắc khuyết điểm - Mẫu 4
Cách đây hai tuần, tôi đã phạm một sai lầm mà tôi không thể quên. Đó là lần tôi lén lút sao chép tài liệu trong khi làm bài kiểm tra. Hành động đó khiến cô chủ nhiệm của tôi buồn bã rất nhiều.
Buổi tối trước đó, tôi đã xem thời khóa biểu và biết ngày mai không có gì phải làm, chỉ có môn Văn là phải học thuộc lại ghi nhớ, xem lại các bài tập làm văn. Nhưng vì có bộ phim hay nên mải mê xem phim mà quên không học. Sáng hôm sau, khi vào tiết Văn, tôi nghe cô nói: “Ôn lại bài năm phút rồi làm kiểm tra nhé các em”. Trán tôi đổ mồ hôi, ướt cả tóc. Không biết phải làm sao nếu điểm kém sẽ bị la rầy bố mẹ và bạn bè cười chê. Thẫn thờ một lúc lâu thì cô bắt đầu đọc đề. Cô đọc xong, các bạn làm bài, chỉ có tôi loay hoay hỏi bài nhưng không ai giúp. Nhìn đồng hồ, thấy không còn thời gian, tôi đánh liều sao chép tài liệu cho đến hết giờ. Nộp bài xong, các bạn ríu rít hỏi nhau có làm được không, tôi chỉ cười mỉm một mình vì biết sẽ được điểm cao.
Ngày hôm sau, khi cô trả bài kiểm tra, tôi đạt điểm cao. Khi cô ghi điểm vào sổ, tôi tự tin đứng lên nói: “Thưa cô, mười ạ!”. Cả lớp tuyên dương, cô nói: “Em làm bài tốt lắm!”. Tôi rất vui. Tan học, chạy về nhà khoe với bố mẹ và mọi người. Ai cũng khen, tôi cảm thấy hãnh diện nhưng không thể ngủ được. Trằn trọc suốt đêm, cảm thấy không trung thực với cô, với mọi người. Điểm này không phải là con điểm thực sự do nỗ lực mình, mà chỉ vì đã quay cóp. Sáng hôm sau, tôi quyết định nói rõ với cô. Lấy hết can đảm, tôi nói: “Thưa cô, em xin lỗi vì đã quay cóp tài liệu mới có điểm mười”. Cô im lặng sửa điểm trong sổ. Tuy nhiên, em biết trong lòng cô buồn và thất vọng. Cuối giờ, cô nói: “Em cần khắc phục lỗi và hứa sẽ không tái phạm. Em đã can đảm thú nhận lỗi, điều đáng khen. Hãy học chăm chỉ và đừng làm như vậy nữa!”. Nghe cô nói, em nghẹn ngào, xin lỗi cô.
Từ sự việc này, tôi muốn nhắc nhở mọi người rằng: trong cuộc sống bận rộn như hiện nay, chúng ta cần sống trung thực, không làm người khác buồn lòng. Là học sinh, tôi sẽ học hành chăm chỉ, không ham chơi nữa. Tôi sẽ không làm thất vọng thầy cô và mọi người xung quanh nữa.
Kể về một lần em mắc khuyết điểm - Mẫu 5
Mỗi người đều có lúc lầm lỗi, không ai là hoàn hảo dù giỏi đến đâu. Tôi cũng vậy. Tôi từng mắc một lỗi không bao giờ quên. Lúc ấy, tôi là học sinh lớp bảy.
Lúc đó, vì ba mẹ nói tôi có năng khiếu vẽ và tôi cũng muốn trở thành nhà thiết kế thời trang. Họ đã đăng ký cho tôi học vẽ với cô Dương, một cô giáo hiền lành vừa về hưu. Dù đã ngoài năm mươi nhưng cô vẫn tràn đầy sức sống. Khuôn mặt cô hiền lành khiến tôi luôn cảm thấy như cô là mẹ tôi vậy. Mái tóc của cô đã chuyển sang màu bạc. Cô luôn tốt bụng giúp đỡ mọi người, nên hàng xóm ai cũng quý cô.
Tôi rất quý cô. Lúc đó, tôi tự cao tự đại với mọi người vì tôi nghĩ mình giỏi hơn họ. Ngày đầu tiên đi học, tôi nghĩ bài vẽ của mình sẽ được điểm cao nhưng lại chỉ có điểm sáu. Tôi tức lắm và bắt đầu ghét cô. Mỗi lần đi học, tôi không chịu vẽ mà lại quậy phá. Cô bắt tôi vẽ thì tôi vẽ đối phó. Một lần, cô yêu cầu vẽ chân dung thầy cô mà em thích nhất. Mọi người đều vẽ, chỉ có tôi không biết vẽ ai. Khi nộp bài, tôi lo sợ. Nhưng cô không mắng tôi, chỉ nói: “Lần sau cố gắng hơn nhé!”.
Từ đó, tôi cảm thấy có lỗi với cô và học được bài học: “Không ai hoàn hảo, mỗi người đều có khuyết điểm”. Tính kiêu căng của tôi cũng biến mất. Những bài vẽ tôi nhận được nhiều lời khen nhưng tôi không kiêu ngạo. Tôi thấy vui và quý cô hơn. Cô dạy tôi kiên trì và ý chí.
Mặc dù chỉ học với cô trong mùa hè nhưng cô đã truyền đạt cho tôi những kinh nghiệm quý báu và bài học cuộc sống. Từ đó, tôi trưởng thành hơn, suy nghĩ chín chắn hơn, kiên trì hơn. Tôi biết cách sống và cảm ơn cô rất nhiều. Những bài học đó sẽ mãi ở trong tâm trí tôi và tôi sẽ chia sẻ chúng với bạn bè, dùng để tiếp thêm nghị lực trên con đường phía trước.
Tôi rất biết ơn cô. Nếu có thể, tôi muốn nói với cô điều này: “Con cảm ơn cô rất nhiều, vì đã dạy cho con những điều quan trọng và giúp con đi đúng đường trong cuộc sống. Con yêu cô nhiều lắm, cô ạ”.
Một trải nghiệm khó quên - Mẫu 6
Trong quá trình làm học sinh, chắc chắn ai cũng từng phạm lỗi, gây thất vọng cho thầy cô. Tôi cũng vậy. Một lần vì lười biếng, không học bài môn Lý, tôi nhận điểm kém khiến cô giáo buồn lòng. Dù cô đã tha thứ cho tôi nhưng tôi vẫn không thể quên được sự cố ngày hôm ấy.
Tối hôm đó, sau khi xem kỹ thời khóa biểu, tôi nhận ra chỉ có môn Lý là cần học bài. Nhưng vì cảm thấy chủ quan và lười biếng, tôi quyết định nghỉ ngơi thư giãn thay vì học bài. Sáng hôm sau, khi cô giáo ra đề kiểm tra, tôi bất ngờ và lo lắng vì không chuẩn bị gì. Thời gian trôi đi nhanh chóng và cuối cùng, tờ giấy kiểm tra của tôi vẫn trắng tinh.
Sáng hôm sau, tôi vào lớp với tâm trạng bình thường. Nhưng khi cô phát bài làm, tôi mới nhớ lại sự cố hôm trước và lo lắng về điểm số. Tôi dũng cảm nói số điểm cao hơn thực tế để che đậy sự thất bại. Tuy nhiên, sau đó tôi cảm thấy lo lắng và áp lực tinh thần.
Sau vài ngày, tôi quyết định thú nhận với cô về sự thật. Cô chỉ im lặng và sửa lại điểm số cho đúng. Tôi cảm thấy hỗn láo và xin lỗi cô một lần nữa. Tuy nhiên, tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì đã dám thú nhận và sửa chữa lỗi lầm của mình.
Từ bài học đó, tôi nhận ra mình đã phạm lỗi với cô. Tôi hy vọng mọi người sẽ không bao giờ lặp lại như tôi, điều đó không tốt và sẽ làm cho những người xung quanh mất niềm tin vào chúng ta. Về phần mình, tôi sẽ cố gắng học tập chăm chỉ, siêng năng hơn để không làm thầy cô, ba mẹ buồn lòng nữa.
Một trải nghiệm đáng nhớ - Mẫu 7
Câu chuyện buồn ấy diễn ra từ năm học trước, nhưng mỗi khi nhớ lại, em cảm thấy như nó vừa xảy ra. Bài kiểm tra Toán ngày hôm đó, em sẽ nhớ mãi. Bắt đầu từ đây:
Thầy dạy Toán của lớp 7A là thầy Thảo. Em rất thích môn Toán, một phần cũng vì thầy dạy rất dễ hiểu và hấp dẫn. Từ đầu năm đến giữa học kì I, em liên tục đạt điểm 9, điểm 10. Bố em cũng là giáo viên dạy Toán trong trường, luôn tự hào về con trai của mình.
Bất ngờ, thầy Thảo phải nằm viện và người được Ban Giám hiệu phân công dạy thay là bố em. Mọi rắc rối bắt đầu từ đó.
Dù bố là giáo viên giỏi nhưng học bố, em thấy khác biệt. Mỗi khi đến giờ Toán, em cảm thấy ngượng ngùng, không tự nhiên. Khi thầy Thảo còn dạy, em thường thích lên bảng giải bài và luôn được khen ngợi. Nhưng bây giờ, khi bố giảng bài, em nghe chăm chú nhưng im lặng, không biểu lộ gì. Có vẻ bố hiểu tâm trạng của em nên không vui.
Nhớ lại trước buổi kiểm tra Toán giữa kỳ I, em có cuốn sách Tuyển tập truyện ngắn hay 2004 mà anh Đức con bác Hải cho mượn, khen ngợi không thể cuốn hút hơn. Em đọc mê mải suốt đêm, không để ý lời nhắc nhở ôn bài của bố. Kết quả, khi làm bài sáng hôm sau, em không thể tập trung, mất mát thời gian. Cuối cùng, em tính sai đáp số.
Suốt vài ngày, em lo lắng và hồi hộp. Em không chỉ lo về điểm số mà còn lo về uy tín của bố. Bố sẽ nói gì với học trò và đồng nghiệp khi con trai mình làm bài không tốt. Khi trả bài, em nhận được điểm 3 to tướng, thực sự làm em sốc. Em vừa xấu hổ, tủi thân lại vừa giận bố. Bố có thể sửa điểm nhưng sao lại quyết liệt như vậy? Sau bữa cơm, trước mặt cả nhà, bố buồn bã nói rằng vì em chủ quan, bướng bỉnh nên mới gặp nạn.
Suy ngẫm, em nhận ra bố nói đúng. Em chỉ có thể tự trách mình. Điểm 3 đó như một lời cảnh báo nghiêm túc: Không nên tự mãn, kiêu căng trong học tập và phải nghiêm túc, cẩn thận trong mọi việc.
Sau đó, em vượt qua mặc cảm, tiếp tục say mê môn Toán và cũng yêu 'thầy giáo bố' như thầy Thảo trước kia. Cuối năm, em đạt danh hiệu Học sinh xuất sắc. Khi nhận giải thưởng, em trao cho bố với sự trân trọng. Bố khen em đã cố gắng như vậy, xứng đáng là con trai của bố. Em xúc động không thể nói lên được.
Chuyện ấy giờ đã trở thành kỷ niệm, mặc dù buồn nhưng ý nghĩa của nó thật sâu sắc và lâu dài. Đó không chỉ là bài học quan trọng trong thời học sinh mà còn là bài học có ích suốt đời.
Một lần em mắc phải khuyết điểm - Phần 8
Trong cuộc sống, mỗi người đều có lúc gặp khuyết điểm. Nhưng có những lỗi lầm khiến ta mãi không quên. Đó là trường hợp của tôi. Đến tận bây giờ, tôi vẫn nhớ rõ chuyện đó. Tôi hối hận khi làm cho cô buồn vì sai lầm của mình, nhưng tôi tin rằng cô sẽ thông cảm và tha thứ cho tôi.
Tôi là học sinh giỏi Toán trong lớp. Mỗi lần kiểm tra, tôi đều đạt điểm cao. Mỗi khi cô gọi điểm, tôi luôn tự hào và trả lời rất tự tin trước sự ngưỡng mộ của bạn bè. Một ngày nọ, trong giờ ôn tập, tôi chủ quan không ôn lại bài cũ. Tôi nghĩ cô sẽ không gọi tôi lên bảng vì tôi đã có điểm kiểm tra miệng. Nhưng chuyện không như ý, tôi bị bắt làm bài mà không chuẩn bị. Tôi lo lắng và không thể tập trung. Khi nộp bài, tôi cảm thấy lo lắng vì sợ bị điểm kém. Rồi thì tôi phát hiện ra điểm của mình chỉ có ba điểm. Tôi cảm thấy hốt hoảng và lo lắng về phản ứng của bố mẹ.
Thời khắc định mệnh đã đến. Khi cô yêu cầu xem lại bài, tôi cảm thấy sợ hãi. Cô phát hiện ra tôi sửa điểm và gọi tôi lên. Tôi cảm thấy đổ mồ hôi lạnh khi cô gọi tên tôi. Cô không nói gì với tôi nhưng gửi giấy mời phụ huynh. Tôi cảm thấy áy náy và không còn tâm trạng để học. Tôi cảm thấy ghét cô. Tôi biết làm sao để đối mặt với cô và bố mẹ. Sau đó, bố mẹ phạt tôi và tôi cảm thấy ghét cô hơn. Khi tất cả đã kết thúc, tôi cảm thấy hối hận về những gì đã làm.
Một ngày, tôi tình cờ mở quyển sổ tay của cô. Mỗi trang đều ghi chép về công việc, cũng như những kỷ niệm của lớp. Tôi cảm thấy ngạc nhiên khi đọc những dòng tâm tình của cô về bài kiểm tra Toán gần đây. Tôi hiểu ra rằng cô luôn coi trọng tôi và muốn giúp đỡ tôi. Điểm ba cũng đủ để làm tôi nhận ra lỗi của mình. Tôi chỉ biết cách chuộc lỗi bằng cách trả lại sổ cho cô và xin lỗi cô.
Tôi hy vọng cô có thể tha thứ cho tôi. Nhưng sáng hôm sau, tôi nghe tin cô phải về quê vì mẹ cô bị bệnh nặng. Tôi cảm thấy tiếc nuối khi không thể trả lại sổ cho cô và xin lỗi cô. Tôi nguyện chờ đợi một ngày nào đó gặp lại cô để xin lỗi và nhận được sự tha thứ của cô.
Thời gian trôi đi. Bây giờ tôi đã xa cô. Tôi mong có cơ hội gặp lại cô để xin lỗi và nhận được sự tha thứ của cô. Cô ơi, tôi xin lỗi cô.
“Cô tin em sẽ thành công nếu em sửa chữa mọi thứ một cách kịp thời”, những lời này vẫn còn đọng mãi trong tâm trí tôi. Đó là những lời cô nói sau khi tôi mắc lỗi trong giờ kiểm tra và vô lễ với cô.
Kể về một lần em mắc khuyết điểm - Mẫu 9
Một ngày hè, vào thứ sáu, tiết học của cô Thanh - giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi - bắt đầu. Cô thông báo về việc sắp có bài kiểm tra Toán và khuyến khích chúng tôi chuẩn bị kỹ lưỡng. Dù không muốn ôn tập nhưng tôi quyết định sẽ dùng mẹo để làm bài kiểm tra.
Ngày kiểm tra đến, khi tôi đang cố gắng sao chép các công thức, tôi nhận ra rằng cô Thanh đã đứng sau tôi từ lâu. Sự kết hợp của sự lo sợ và áp lực khiến tôi gặp khó khăn trong việc hoàn thành bài kiểm tra.
Khi Lan - cô bạn cùng bàn - chỉ ra rằng cô Thanh đang đứng sau tôi, tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi và lo lắng.
Tôi sợ hãi khi nhận ra rằng cô Thanh đã đứng sau tôi mà tôi không hề biết.
Một luồng gió lạnh làm tôi run lên khi nhận ra rằng cô Thanh đang nhìn tôi từ phía sau.
- Oanh nên hoàn thành bài là tốt nhất đấy nhé!
Tôi cảm thấy lo sợ khi làm bài và vẫn giữ vẻ mặt buồn bã khi ra về. Ngay trước khi rời lớp, tôi bị cô gọi lại.
- Oanh ở lại một chút với cô nhé.
- Dạ vâng, thưa cô.
- Hãy ngồi lại đây với cô nhé.
Khi ngồi xuống, cô chọn ngồi gần tôi, một cử chỉ nhỏ nhưng lạ lùng với một học sinh như tôi.
- Em nói cho cô biết, tại sao em lại có thái độ như vậy?
Tôi biết cô đề cập đến thái độ của tôi. Tuy nhiên, tính cách kiêu căng và bảo thủ của tôi đã khiến tôi muốn phản đối, ngay cả khi tôi biết mình đã sai.
- Em không học bài à?
Câu trả lời của tôi thiếu kính ngữ, làm cho mặt cô hơi thay đổi, nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp và dịu dàng của mình.
- Em có việc bận phải không?
- Không, cô ạ.
- Em có thể chia sẻ với cô nếu gặp khó khăn trong học tập.
- Thưa cô, vấn đề là cuối năm rồi, không ai muốn lo lắng trong không khí căng thẳng của học tập và kiểm tra. Mọi người muốn được nghỉ ngơi, giống như tôi đã nói với một tông giọng không mấy thân thiện.
- Vậy à? Thì ra chỉ có mình em quay bài sao? Cô hiểu tâm trạng đó, vì cô cũng đã từng là học sinh. Cô sẽ tha thứ cho em và hy vọng đây sẽ là bài học để em trở nên mạnh mẽ hơn. Cô tin rằng sau hôm nay, em sẽ không tái phạm nữa vì cô tin tưởng vào em.
Những cử chỉ, lời nói, và nụ cười ôn nhu của cô khiến tôi bất ngờ. Thái độ đó đã làm cho mọi suy nghĩ bảo thủ trong tôi tan biến. Hối hận tràn ngập tôi.
Cô bước ra khỏi lớp một cách không lưu tâm, và câu cuối cùng cô nói lại vang vọng trong tâm trí tôi: 'Cô tin rằng nếu em sửa chữa mọi thứ kịp thời, em sẽ thành công'. Đó là lần cuối tôi gặp cô tại ngôi trường này, vì cô được giao chuyển công tác xuống Nam ngay sau đó.
Hình ảnh của cô vẫn in sâu trong tâm trí tôi, mỗi ngày khi tôi nhớ lại ngày đầy tội lỗi đó. Tình cảm của tôi dành cho người giáo viên dịu dàng, mẫu mực kia ngày nào càng trở nên đặc biệt. Bài học từ đó sẽ luôn ở trong trái tim tôi suốt cuộc đời.
Tôi xin lỗi và cảm ơn cô!
Kể về một lần em mắc sai lầm - Mẫu 10
Không ai là hoàn hảo. Cô giáo của tôi đã từng nói vậy. Nhớ lại, tôi nhận ra điều đó là đúng. Chúng ta không ai là hoàn hảo, và việc mắc lỗi là điều bình thường. Tôi cũng có những lần mắc khuyết điểm. Và có lẽ lần mắc lỗi với cô giáo dạy văn của lớp 7 đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi.
Tôi từng là học sinh ghét học văn. Tôi không ưa văn vì nó đòi hỏi phải nhớ nhiều kiến thức với những câu chữ dài dòng. Tôi luôn học văn một cách thờ ơ, không chú ý, và thậm chí là trốn tránh. Nhưng không may, tôi lại ngồi lớp Văn. Trường tôi chia chuyên từ lớp 6, và làm thế nào tôi lại ngồi lớp văn dù ghét văn.
Cô giáo chủ nhiệm của tôi tên là Lan và cô dạy văn. Tôi không ghét cô, nhưng tôi ghét môn văn, vì vậy tiết học của cô luôn làm tôi cảm thấy chán nản. Cô biết điều đó, cô nhắc nhở chúng tôi, nhưng tôi không để ý. Tôi vẫn vâng lời mà thực ra tâm trí luôn trốn tránh, từ chối môn văn.
Một lần, cô nhắc chúng tôi học bài cho bài kiểm tra vào ngày hôm sau. Như mọi khi, tôi đã học và làm bài kiểm tra. Tôi viết được, dù tôi không thích văn, chỉ là tôi lười và không muốn viết. Nhưng lần này, tôi quên mất việc đó vì tối hôm trước xem phim. Sáng hôm sau, khi cô vào lớp, tôi mới nhớ ra rằng hôm nay có bài kiểm tra Văn.
- Bài kiểm tra này quan trọng nên cô đã nhắc các em học rồi. Hãy làm bài cẩn thận. Tình hình học tập của lớp gần đây không mấy khả quan.
Nghe cô nói như vậy, tôi bắt đầu lo lắng. Chép đề nhưng đầu óc trống rỗng, không có kiến thức. Mất 5-10 phút nhưng vẫn không thể viết. Tôi quay sang nhìn cô, cô đang cố gắng đánh máy. Một ý nghĩ thoáng qua. Tôi nghĩ đến việc mở sách ra xem lại. Lo sợ và run rẩy, tôi mở sách để xem bài giảng. Đọc lại, tôi học được chút kiến thức, đủ để viết tạm. Nhưng không, có vẻ như cô đã nhận ra. Tôi thấy cô quay sang, ánh mắt đầy nghi ngờ và buồn bã. Tôi vội nhấn mạnh đầu xuống, không dám nhìn lên. Viết bài mà không suy nghĩ. Tôi không biết mình đã viết gì. Trong đầu chỉ còn một nỗi lo. Hai tiết làm bài đã qua. Tôi nộp bài mà không cảm nhận được mình đã viết gì. Tôi nhìn cô lấm lem. Cô không nói gì, rời lớp đi về phòng giáo viên.
Mấy ngày sau đó, tôi không dám đối diện với cô. Tôi sợ cô sẽ trách mắng. Nhưng cuối cùng, sự việc cũng xảy ra. Cô gặp tôi và yêu cầu gặp tôi sau giờ học. Cuối buổi, tâm trạng đầy lo lắng, tôi lên phòng giáo viên gặp cô. Tôi nhìn thấy cô đang ngồi suy tư. Trên bàn là bài kiểm tra của tôi. Tôi run rẩy chào cô.
- Em chào cô ạ!
- Ừ. Có một vài điều cần nói với em Nhiên ạ.
Tôi ngạc nhiên khi nghe cô nói như vậy
- Đây là bài kiểm tra của lớp. Em có thể xem và giúp cô thu bài của các bạn được không? Nếu được, hãy so sánh bài của em và của bạn. Em khiến cô thực sự buồn. Cô biết em không thích môn văn. Nhưng như một lớp trưởng, em phải là một tấm gương, nhưng em đã thể hiện thái độ không đúng. Cô thấy điều đó, nhưng không muốn nói ra trước lớp vì sợ em bị bạn bè chế giễu. Em có khả năng. Các bài em đã viết trước đây, dù em không thích môn văn nhưng em viết rất tốt. Ngay cả bài này. Mặc dù em chưa hiểu rõ về văn bản nhưng ý tưởng của em rất sáng tạo. Nhưng em biết không, em đang lãng phí tài năng của mình đấy Nhiên. Hãy suy nghĩ đi. Hãy thử tập trung một lần nữa, em sẽ thấy sự thay đổi tích cực. Cô chỉ muốn em tự hỏi mình liệu em có thực sự ghét môn văn không?
- Dạ...
- Lần này cô sẽ đánh giá bài của em là 5 điểm, vì em đã dành rất nhiều công sức vào nó. Cô không muốn chỉ trích nhiều vì cô biết em là một học sinh ngoan và thông minh. Hãy suy nghĩ và trả lời câu hỏi của cô nhé!
Tôi im lặng, không biết phải nói gì. Nhìn vào đôi mắt của cô, tôi thấy bao nỗi buồn hiện hữu. Cô thất vọng về tôi rất nhiều. Ngay cả tôi cũng cảm thấy tự ái về bản thân mình. Câu hỏi của cô khiến tôi không biết phải trả lời như thế nào.
- Cô sẽ đợi xem hành động của em là câu trả lời. Được rồi, giờ đã muộn, em về nghỉ ngơi chiều còn học tiếp.
Tôi cúi đầu chào cô. Ngày đó, tôi suy ngẫm về cô và câu hỏi đó mãi. Càng nghĩ, tôi nhận ra rằng thực sự tôi không ghét văn. Tôi viết văn tốt và hiểu biết sâu sắc. Chỉ là tôi lười và tự cho rằng mình không thích. Tôi quyết định sẽ nghiêm túc suy ngẫm về việc theo đuổi văn. Từ đó, tôi trở nên chăm chỉ hơn. Tôi đọc sách nhiều hơn, chú ý hơn khi nghe giảng. Và tôi bắt đầu yêu thích văn học. Trong bài kiểm tra cuối tháng, cô đánh giá tôi 9 điểm và viết lời phê 'Cô đã nhận được câu trả lời'.
Bài kiểm tra đó tôi vẫn giữ lại. Nó là minh chứng cho tôi biết rằng chỉ khi mắc lỗi, tôi mới biết cách sửa chữa và nhận ra mục tiêu thực sự của bản thân.
Kể về một lần mắc khuyết điểm - Mẫu 11
Tôi đã bắt đầu học làm thơ từ khi lên lớp 6, lớp 7. Tôi thử viết các loại thơ như thơ tứ tuyệt, thơ ngũ ngôn, thơ lục bát, thơ thất ngôn... Tôi không ngại khó khăn! Khi lên lớp Tám, tôi đã có một sổ tập thơ hơn trăm bài. Bạn Lợi và bạn Thắng, những người bạn của tôi, đã nói: 'Thơ của cậu như thơ con cóc, không có vần vè gì, khi đọc lên nghe cứ ngọng ngẫm...'. Nhưng tôi vẫn tiếp tục viết thơ. Tôi được bạn bè bầu làm 'chủ bút' của tờ báo lớp 'Chích chòe' của lớp 8C, mỗi tháng ra một số. Đôi khi tôi cảm thấy tự hào về điều đó!
Tôi thường viết những bài thơ trào phúng đăng trên báo để 'châm chọc' những tình huống hài hước xảy ra trong trường, trong lớp. Khi bạn Huệ ngã khi nhảy dây, tôi viết bài thơ 'Hoa không bị Thiên Lôi đánh!'. Khi đội bóng 'Cá sấu' của lớp 8C thua đội bóng 'Cua Càng' của lớp 7B '3/0', tôi viết bài thơ 'Trắng bụng', khiến cho bạn Thế, đội trưởng của đội bóng, cảm thấy rất tức giận khi đọc đến hai dòng cuối cùng:
'Cá Sấu' hoa cà đà bao giờ mới có bụng trắng,
'Ba không' - cu Thế ơi, có lẽ chưa quên?
Trong số báo tháng 11, bản đặc biệt để kỷ niệm Ngày nhà giáo Việt Nam (20-11), tất cả học sinh trong lớp đều được yêu cầu viết bài. Có tổng cộng 29 bài thơ, 14 bài văn, và 7 bức tranh vẽ. Tôi viết một bài thơ mang tựa đề 'Hoa Trạng Nguyên' nhằm châm biếm bạn Nguyên, lớp phó phụ trách về học tập và tập quán của lớp.
Bạn Nguyên là học sinh giỏi toàn diện và rất xinh đẹp. Cô ấy đã giành giải Nhất trong cuộc thi 'Học sinh thanh lịch' của toàn trường. Nguyên đứng đầu lớp ở các môn như Tiếng Anh, Toán, Lý, Ngữ văn... Tuy nhiên, từ cuối tháng 10 đến đầu tháng 11, Nguyên bắt đầu học kém đi rõ rệt. Bài kiểm tra Toán chỉ đạt 7 điểm; bài văn thứ hai chỉ được 6 điểm; và bài Tiếng Anh, Nguyên làm sai tới 3 câu. Cả lớp đều bàn tán xôn xao. Khuôn mặt của Nguyên trở nên buồn bã.
Bài thơ của tôi đã khiến Nguyên phải đau lòng. Đó là một bài thơ gồm 8 câu, dưới đây là 4 câu cuối:
'Trạng Nguyên hoa' trong vườn hồng rơi cánh,
Tại sao mà mưa gió làm xơ xác?
Mặt trời đã mặt qua bao lần với đám cỏ,
Màu hồng thắm liệu sẽ tồn tại mãi đến bao giờ?'
Báo tường vừa ra mắt, khiến mọi người biết ngay 'Trạng Nguyên hoa' là đề cập đến bạn Nguyên, lớp phó. Đọc xong bài thơ, Nguyên rơi lệ như mưa. Cả lớp con gái 8C nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy sự xót xa. Sau giờ sinh hoạt lớp vào cuối buổi sáng thứ 7, thầy Thịnh - chủ nhiệm - yêu cầu tôi ở lại sau giờ và nói chuyện. Thầy khen ngợi ba số báo tháng 9, tháng 10, tháng 11 của lớp 8C với nội dung đa dạng và một số bài hay, được nhiều giáo viên đánh giá cao. Thầy khen tôi tiến bộ trong học tập và có tài làm thơ. Thầy nhẹ nhàng hỏi:
- Em có biết tại sao bạn Nguyên học kém không?
- Thưa thầy, em không biết ạ.
- Mẹ của Nguyên đang nằm viện, ốm nặng. Mỗi tối, Nguyên đều phải vào viện chăm sóc mẹ, đôi khi cả đêm không ngủ. Bố của Nguyên đang đi công tác xa và chưa kịp trở về. Em nhỏ của Nguyên còn phải lo lắng...
- Em chưa thấu hiểu cho Nguyên khi viết bài thơ đăng trên báo. Vô tình đã làm tổn thương. Lần sau cần học từ kinh nghiệm này. Hãy nhớ rằng đừng làm bạn khóc. Cần có lòng thông cảm và chia sẻ...
Cảm thấy sâu lắng và tiếc nuối, tôi không kiềm chế được cảm xúc và lệ tuôn ra. Sau đó, tôi đã thay đổi bài thơ đó thành một bài văn mới viết về tình bạn. Vào một chiều chủ nhật, tôi cùng với bạn Thế, người bạn của tôi, đã đi thăm bạn Nguyên, mẹ của anh ấy tại bệnh viện.
Trong lúc bạn Thám đến thăm mẹ bạn Nguyên ở bệnh viện, sau khi ra về, tôi đã nói với bạn Nguyên: 'Mong bạn có thể hiểu và tha thứ cho tôi...'
Sai lầm đó khiến tôi hối tiếc mãi mãi.
Thầy Thịnh đã truyền đạt cho tôi những bài học về cách sống, về lòng nhân ái, sự chia sẻ và hiểu biết.
Lê Phúc Tường - 8C Trường THCS Lê Quý Đôn - Thái Bình
Hãy kể về một sự kiện mà em đã mắc phải - Ghi chú 12
Trong cuộc sống hối hả, khi mọi thứ dần trôi theo dòng thời gian để lại phía sau những nỗi tiếc nuối. Với sự tiếc nuối và hối hận, tôi không khỏi thốt lên 'Nếu như...', khi nhớ lại một lần đã làm cô giáo buồn chỉ vì không học bài cũ. Là một học sinh giỏi về văn, là một thành viên tích cực trong ban cán sự, tôi đã được cô giáo trao niềm tin và lòng yêu mến, nhưng mà...
Sáng hôm đó, trong không gian xanh mát của buổi sáng, những tia nắng vui tươi nhảy múa trên con đường, qua những tán cây xanh rờn. Những chú chim nhỏ nhắn tung tăng trên cành cây, không lo lắng gì. Không khí trong lành của mùa thu len lỏi khắp nơi, quyến rũ.
Nhưng mà tôi vẫn vội vã, hối hả bước đi đến trường để kịp thời gian cuối để ôn tập những bài cũ mà hôm qua đã lơ là. Tôi nhanh chóng mở từng quyển vở để đọc... đọc...
Tiếng chuông trường vang lên, thời gian học bắt đầu. Giờ Sử đầu tiên... Tiết hai, tiết ba trôi qua. May mắn là tôi không bị gọi lên bảng.
Nhưng rồi đến tiết thứ tư, tiết Ngữ văn...
Cô giáo bước vào lớp trong bộ áo trắng đơn giản. Vẫn luôn tươi cười như thường lệ, cô chuẩn bị kiểm tra bài cũ. Do chỉ đọc qua loa vài phút ở đầu buổi, nên trong đầu tôi chẳng nhớ gì cả. Tôi tự hỏi may mắn có tiếp tục đến với tôi như những tiết học trước không, và tôi quyết định để số phận tự nhiên diễn ra. Cảm giác học môn yêu thích hôm nay trở nên xa lạ, thay vào đó là sự căng thẳng, hồi hộp. Bất ngờ, tiếng cô giáo gọi tên 'Trần Văn Nam lên bảng' làm tan đi không khí yên lặng trong lớp học. Tôi nhẹ nhõm thở phào với cảm giác may mắn.
Chưa kịp vui mừng, cô giáo đã kết thúc bài kiểm tra bằng ba tiếng ngắn gọn:
'-Hiền - lên - bảng!'. Trái tim tôi đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài. Thật bất ngờ. Tôi cố giữ vẻ bình tĩnh, tự nhiên để che giấu nỗi lo lắng.
Rồi tôi nhớ gì thì cố gắng 'biểu diễn'. Rối ren. Lung tung. Bối rối trong tiếng xì xào của bạn bè. Tôi cảm thấy rất xấu hổ.
Giọng cô nặng nề, đau buồn khi cô bảo tôi về chỗ ngồi. Dù ngồi trên chiếc ghế quen thuộc, nhưng trong tâm trí tôi lại rối bời, không yên bình như trước khi bà Nữ Oa chưa đến. Tôi lo lắng, tự trách bản thân. Tiếc nuối và đau lòng, càng thêm xấu hổ khi cô giáo nhận xét rằng tôi học bài không kĩ - một cách nói giảm nhẹ của cô - khi cô không muốn nói thẳng ra rằng tôi không học. Ánh mắt của cô như đắm chìm vào tâm hồn tôi.
Suốt cả tiết học, ánh mắt ấy nhìn về phía tôi với một nét hỏi không biết giải thích được... Liệu sự lười biếng và chủ quan của tôi có làm tổn thương tình cảm và lòng tin mà cô giáo dành cho tôi?
Đến cuối tiết học, tôi đã dần dần tập trung lại vào việc học. Có vẻ như cô hiểu điều đó, cô bắt đầu hỏi và gọi tôi trả lời. Tôi cố gắng chuộc lỗi bằng mọi cách có thể. Nụ cười của cô khiến tôi nhận ra rằng cô vẫn là người rộng lượng, vẫn tin tưởng vào tôi, học trò bé nhỏ. Cô đã bỏ qua và tha thứ cho tôi rồi... Dù sự việc đã qua lâu nhưng trong lòng tôi vẫn còn đọng mãi những cảm xúc từ buổi học ấy. Tôi muốn nói lời cảm ơn và xin lỗi cô nhưng chưa dám.
Hãy kể về một lần em gặp khuyết điểm - Mẫu 13
Công cha nghĩa mẹ chữ thầy, Học sao cho giỏi những ngày còn thơ.
Em đã tự nhủ như vậy trong lòng. Tuy nhiên, chỉ vì một phút lơ đãng, em đã làm cô giáo dạy văn phải buồn bã, phải thất vọng về em.
Em nhớ rất rõ, ngày đó là tiết học Ngữ văn, cô giáo yêu cầu viết văn tại lớp. Thú thật, em không chuẩn bị gì. Do chủ quan nên không đọc kỹ những tác phẩm đã học. Vì thế, em không thể viết được bài văn trong lớp. Em cảm thấy lo lắng khi dự đoán rằng mình sẽ được điểm thấp, nên vội vàng xin cô để được làm lại bài kiểm tra. Cô đồng ý, em nhận bài và nhanh chóng mang lại cho các bạn. Lòng em rụt rè và lo sợ. Sau đó, dự đoán của em đã thành hiện thực. Em phát hiện bài làm của mình chỉ được ba điểm. Vậy là em vội vàng làm lại bài và ghi ngay vào vở. Lúc đó, em nảy ra một ý nghĩ...
Cô giáo yêu cầu chúng em đọc điểm để cô ghi vào sổ. Khi đến lượt em, em táo bạo hét to:
- Dạ, tám điểm ạ!
Cô tiếp tục gọi tên các bạn khác, em nhẹ nhõm thở phào. Khi ghi điểm xong, cô yêu cầu những bạn có điểm cao đọc bài trước lớp để các bạn khác tham khảo. Lúc cô gọi tên em đọc bài đầu tiên, em trở nên bối rối. Em đứng đó như một con người hoàn toàn mất phương hướng, miệng không nói nên lời. Cô giáo xuống kiểm tra lại bài làm của em. Khi cô hiểu rõ vấn đề 'Tại sao em không đọc bài?', cô không nói gì thêm vào lúc ấy. Toàn bộ lớp tròn xoe mắt, cô giáo yêu cầu lớp yên lặng và gọi tên các bạn khác để đọc bài. Nghe bạn đọc bài một cách tự tin, em cảm thấy rất xấu hổ. Khi đó, em chỉ muốn khóc lớn để xua đi nỗi ân hận về sự lừa dối của mình. Em tự hỏi: 'Tại sao em lại làm cô giáo thất vọng đến thế?' Cảm giác này vẫn còn đọng mãi trong em. Em muốn xin lỗi cô giáo nhưng không dám. Cuối tiết học, em đã gặp cô giáo. Em xin lỗi và cô giáo đã tha thứ cho em. Cô nói: 'Cô thất vọng về em vì em là học sinh giỏi nhưng lại làm bài không tốt như vậy. Cô cũng thất vọng về việc em dối trá. Cô hy vọng em sẽ tỉnh ngộ và học tập tốt hơn. Bây giờ cô tha lỗi cho em, hãy yên tâm và cố gắng học tốt hơn nữa'.
Câu khuyên từ cô giống như lời dặn dò từ mẹ vậy. Lòng em ấm áp hơn rất nhiều. Em không còn lo sợ vì cô đã tha thứ. Tấm lòng của cô giáo thật độ lượng, bao dung. Lời dặn dò của cô em đã ghi nhớ sâu, giống như một nguồn nước không ngừng chảy. Đó là nguồn nước giúp em trưởng thành và thành thật.
Từ bài kiểm tra đó, em rút ra được nhiều bài học quý báu. Đó là bài học về sự 'Tôn sư trọng đạo', 'Biết ơn thầy cô giáo'. Em cũng học được về tính trung thực. Con người không nên mất niềm tin, không nên làm mất lòng tin của người khác. Trung thực trong việc làm bài, trung thực trong thi cử, trung thực với thầy cô giáo. Bên cạnh đó là tính kiên nhẫn, không chủ quan, không ỷ lại... Tất cả những phẩm chất đó sẽ giúp chúng ta vững bước đi lên và trở thành con người tốt.
Kể về một lần em mắc lỗi - Mẫu 14
Đó là một câu chuyện buồn trong năm lớp bảy của tôi. Dù đã qua một thời gian, nhưng tôi vẫn nhớ rõ. Vào một buổi sáng thứ hai, trời đẹp, cảnh đẹp, nhưng trong lòng tôi buồn phiền, lo lắng vì bài viết về nhà chưa hoàn thành để nộp cho cô giáo. Khi buổi chào cờ bắt đầu, tôi không nghe gì được và cũng không cảm thấy vui vẻ. Lúc đó, tôi có thể nghĩ ra cách để hoàn thành bài, nhưng tại sao tôi lại ngồi im không làm gì? Khi tiết học kết thúc, một số bạn rời lớp và một số ở lại để học thêm. Chúng tôi đã đợi rất lâu nhưng cô giáo vẫn chưa đến. Một số bạn nói: 'Bài của tôi quá tệ!', một số khác nói: 'Bài của tôi tạm ổn'. Trong nhóm, có Oanh và tôi chưa làm bài. Oanh nhanh chóng làm bài trong khi tôi vội vã theo sau. Nhưng sau vài câu, tôi lại bị cuốn theo những câu chuyện của bạn bè. Vui quá! Vì vậy, tất cả lo lắng và hồi hộp về bài kiểm tra của tôi đều bị quên lãng...
Trong thời gian chờ đợi đó, chúng tôi đi quanh sân trường, ngồi trên ghế đá nói chuyện linh tinh, cười đùa và rồi chạy xuống cửa hàng ăn vặt. Đôi khi nhớ lại bài tập về nhà nhưng những trò vui quá hấp dẫn khiến tôi quên mất, và tôi tự nhủ: 'Trễ quá rồi, chắc cô không đến đâu. Nếu có đến thì cũng không nhớ việc giao bài cho chúng tôi đâu mà lo.' Khi Oanh hoàn thành bài và tự hào mang ra khoe với chúng tôi, nỗi lo sợ của tôi đã trở thành nỗi buồn. Vậy là trong nhóm, mọi người đều đã làm bài, chỉ trừ tôi, một học sinh khá và được cô giáo đặt niềm tin nhiều nhất trong nhóm.
Đang lo lắng buồn bã, thì bóng dáng quen thuộc của cô giáo xuất hiện ngoài cổng trường. 'Tử hình' đã đến. Cô giáo vào phòng học của chúng tôi và xin lỗi vì đã đến muộn. Cô yêu cầu chúng tôi nộp bài khảo sát. Khi cô kiểm tra bài, cô hỏi tại sao chỉ có sáu bài. Tôi ngượng ngùng nói rằng tôi chưa làm bài. Cô nhìn tôi không hài lòng. Những lời trách móc của cô không sai, nhưng lúc đó tôi lại giận cô. Tôi nói bừa rằng đây không phải bài kiểm tra quan trọng. Sau khi nói điều đó, tôi hối hận. Mặt cô trở nên đanh lại, ánh mắt đầy thất vọng và lạnh lùng.
Sau lời nói đó, tôi hối hận sâu sắc. Cô giáo trở nên lạnh lùng và không nhìn tôi suốt buổi học. Tôi biết cô đang giận mình. Dù đã mang bài đến nộp cho cô ngày hôm sau, nhưng tôi vẫn không dám xin lỗi cô. Tôi luôn cảm thấy hối tiếc và lo lắng liệu cô có bị chỉ trích vì không quản lý học sinh tốt hay không.
Từ ngày đó, tinh thần tôi suy sụp. Tôi không còn nghịch ngợm như trước nữa. Tôi luôn nghĩ về việc làm cô giáo buồn. Dù biết lời đã nói ra thì không thể rút lại, nhưng tôi vẫn mong cô tha thứ. Tôi không dám gặp cô để xin lỗi, nhưng lòng tôi luôn xin lỗi cô.
Cho đến bây giờ, tôi vẫn không dám xin lỗi cô. Tôi luôn cảm thấy ngần ngại và sợ hãi. Nhưng trong lòng tôi luôn hy vọng cô có thể tha thứ cho tôi.
Thầy cô giống như cha mẹ thứ hai của chúng ta. Chúng ta không được làm họ buồn. Chúng ta phải kính trọng và yêu quý thầy cô. Câu chuyện của tôi là bài học cho tất cả học sinh. Tôi hy vọng cô giáo của tôi có thể tha thứ cho tôi.
Kể về một lần mắc lỗi - Mẫu 15
Trong cuộc sống của mỗi người, ai cũng mắc lỗi một lần. Lỗi lầm là bước đi quan trọng để trưởng thành. Tôi cũng từng mắc lỗi khiến thầy cô buồn trong năm học lớp 8.
Tôi là một đứa nghịch ngợm. Tuổi này thích tỏ ra mình lớn tuổi. Tôi thường tỏ ra khó chịu khi không vừa ý mình. Thậm chí còn gây gỗ, đánh nhau. Thế nhưng thành tích học tập của tôi luôn cao. Các cô giáo thường chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng.
Một buổi sáng, tôi ở lại lớp để chơi trò đùa. Tôi đổ bột màu vào bình nước và khuấy đều. Khi cô giáo đến, nước trong bình đã đổi màu. Cả lớp sửng sốt. Cô yên bình nhìn cả lớp, không nói gì.
Cô giáo yên lặng nhìn cả lớp. Tôi cảm thấy ánh mắt cô như hướng về phía tôi. Nhưng không, cô im lặng rồi mới nói:
- Ai trong lớp đã làm cái này?
Cả lớp nháo nhào lên, không ai thừa nhận làm. Tôi ngồi im lặng, không tham gia vào cuộc tranh luận. Cô Thủy nhìn tôi, tim tôi đập mạnh, liệu cô có biết tôi đã làm không? Nhưng tôi tự tin vì không ai thấy tôi làm. Cô nhìn tôi lâu hơn. Cô nghiêm túc hơn khi nói:
- Cô hỏi lại, ai trong lớp đã làm cái này?
Cả lớp im lặng bất ngờ. Chắc do chưa bao giờ cô nói với giọng nghiêm túc như thế. Trong suy nghĩ của chúng tôi, cô Thủy luôn hiền lành, gần gũi. Nhưng hôm nay, cô nghiêm nghị vì một việc mà tôi nghĩ không to lắm. Không ai dám nhận lỗi vì tôi đã làm, và nếu tôi không nhận, thì...
Tôi cảm thấy cô nhìn về phía tôi nhiều hơn, nhưng tôi không muốn thú tội. Nếu tôi thú tội, sẽ bị cô trách mắng. Nếu không, thì... Cuối cùng, tiếng trống hết giờ vang lên, cả lớp nhẹ nhõm. Cô Thủy dọn đồ và nói trước khi ra khỏi lớp:
- Cô đang rất buồn đấy!
Sau khi nói, cô liếc nhìn tôi rồi bước lên phòng hiệu. Suốt buổi học đó, tôi suy nghĩ về ánh mắt cuối giờ của cô. Ánh mắt đó toát lên sự thất vọng và nỗi buồn. Không thể tập trung vào bài học vì nghĩ về cảnh đó. Cuối cùng, tôi quyết định ở lại để thú nhận tội lỗi. Tôi biết cô sẽ tha thứ cho tôi. Khi hết giờ, tôi chậm rãi thu dọn. Khi tôi chuẩn bị đi tìm cô, thì cô đã đứng ở ngoài cửa lớp, như đợi tôi. Tôi tiến lại gần, nói:
- Cô ơi, em...em xin lỗi. Em là người đã đổ bột màu vào bình nước của cô ạ. - Tôi nhìn cô, ánh mắt cô vẫn chăm chú, như đợi tôi nói tiếp, em chỉ đùa thôi. Nhưng em không ngờ cô lại giận như thế. Cô ơi, em thật sự xin lỗi cô ạ!
Cô im lặng một lúc rồi nói, giọng nghiêm túc như trên lớp:
- Cô thật sự rất giận Phong ạ. Em có biết đây đã là lần thứ mấy em làm trò nghịch ngợm rồi không? Những lần trước không nói gì, nhưng lần này cô phải phê bình em. Bột màu em mua, em biết nó dùng để làm gì không? Người uống sẽ bị ảnh hưởng, em đã đổ vào đó, em có bị ảnh hưởng không Phong? Em đã bao nhiêu tuổi rồi? Khi nào em mới chịu lớn?
- Em...em...- Trước cô, tôi lúng túng
- Cô muốn em suy nghĩ về hành động của mình một cách nghiêm túc, Phong ạ. Bây giờ em đã lớn và phải học cách chịu trách nhiệm với mọi hành động, dù nhỏ hay lớn. Cô tin rằng em sẽ hiểu điều cô nói. - Giọng cô dịu lại, dù bây giờ cô vẫn bảo vệ em, nhưng khi ra ngoài xã hội, nếu em không đủ mạnh mẽ, không biết cách cư xử, họ sẽ lợi dụng em. Em hiểu chứ?
- Vâng, em hiểu cô ạ. Em cảm ơn cô! - Tôi trả lời với sự chắc chắn.
Cho đến bây giờ, tôi mới thấu hiểu giá trị của những bài học mà cô dạy. Tôi đã làm cô buồn, điều đó khiến tôi hối hận. Nhưng nhờ vậy, tôi đã trưởng thành hơn, học cách chịu trách nhiệm với hành động của mình. Tôi cảm thấy mình lớn lên hơn nhờ có cô.
Kể về một lần em mắc khuyết điểm - Mẫu 16
Sáng thứ sáu, cô giáo dạy Hóa học nhắc nhở các học sinh ôn bài cho bài kiểm tra vào thứ hai. Chiều thứ bảy, tôi đã xin phép ba mẹ được đi đá banh cùng bạn bè, sáng chủ nhật, mệt mỏi, tôi nằm coi phim và suy tư: tối chủ nhật phải ôn bài kỹ lại...
Nhưng tối hôm đó, Nam, bạn của tôi đến mời đi ăn chè... tôi và Nam đi dạo phố, về nhà vào 8 giờ, mới ngồi vào ôn bài...
Sáng thứ hai, đến buổi kiểm tra. Trong 3 câu hỏi và 1 bài toán về thí nghiệm, tôi chỉ làm được qua loa 2 câu. Bối rối, hỏi Nam, Nam lắc đầu... tôi nhìn vở hóa học và nháy mắt... rồi ra dấu bảo Nam đưa cho tôi...
Chờ cô giáo ra khỏi lớp, tôi mở vở ra, chép vội vàng. Bất ngờ cô đi lên, tôi đẩy nhanh cuốn tập về phía Nam.
Cô giáo rời khỏi cuối lớp, Nam hỏi tôi, tôi lặng lẽ đọc cho Nam chép, hai đứa thì thầm... cho đến khi cô nhắc, mới ngồi yên.
Khi đến lúc công bố điểm, cô giáo đọc điểm của cả lớp. Tên của tôi và Nam không được nhắc đến. Khi Nam bối rối đứng lên hỏi, cô nói:
- Hai đứa lên đây, cô muốn hỏi điều này!
Trước mặt chúng tôi, hai tờ bài kiểm tra hiện ra với những dấu hỏi đỏ chói của cô thay vì điểm. Cô nhìn chúng tôi, nghiêm túc nói:
- Bài này ai sao chép của ai? Sao lại giống nhau thế này các em ơi?
Tôi và Nam... đỏ bừng mặt, nhìn nhau ngượng ngùng!
Cô đợi một lúc lâu, không ai đáp. Cô quyết định:
- Nếu chúng ta làm bài cùng nhau, cô sẽ cho cả hai là 4 điểm, chia đều cho hai em, mỗi em hai điểm nhé? Quan trọng là chúng ta phải thành thật, để có cơ hội sửa sai. Chúng ta đi học để hiểu biết, không phải để gian trá như thế này!
Re...Re... tiếng chuông ra chơi... giải thoát cho cả hai chúng tôi khỏi ánh mắt của bạn bè.... họ đổ ra ngoài, một số đi mua kem, một số chạy đua trên hành lang.
Tôi lúng túng nói:
- Thưa cô, tôi đọc cho bạn ấy... câu ba ạ. Tôi xin lỗi cô!
Nam nói lại: 'Thưa cô, vì hôm qua tôi đi chơi muộn với bạn Hùng... nên... chúng tôi không kịp học bài ạ.'
Cô giáo im lặng một lúc rồi nói:
Hai em hiểu rồi, nhưng quan trọng là phải biết sửa sai. Hai em hãy về học lại những bài hóa học đã học, cô sẽ tổ chức kiểm tra lại khi có thể!
Chúng tôi vui mừng với điều đó. Lí nhí cảm ơn cô và ra về.
Tạm biệt cô, chúng tôi rời khỏi lớp, trong lòng vừa hối tiếc, vừa cảm kích trước lòng rộng lượng của cô. Chúng tôi hứa nhau sẽ cố gắng học bài cẩn thận hơn.
Chúng tôi sẽ học thuộc, không chỉ bài hóa học này, mà còn những bài học khác, để xứng đáng là những học sinh ngoan, đền đáp lòng và công lao của cô giáo.
Kể về một lần tôi mắc lỗi - Mẫu 17
Chỉ có những thánh thần mới hoàn hảo, con người không. Trong cuộc sống, ai cũng có lúc mắc lỗi với những người xung quanh. Và lần mắc lỗi với cô giáo tuần trước sẽ là bài học không bao giờ phai trong tâm trí tôi.
Trong lớp, tôi tự nhận thấy mình là một học sinh khá giỏi môn Văn. Có lẽ do niềm đam mê với văn chương, những tác phẩm văn học không chỉ là một bức tranh hiện thực phong phú mà còn là những bài học về đạo đức và cuộc sống. Nhưng buổi tối hôm trước, sự chủ quan đã làm cho tôi đánh mất cơ hội học bài. Sau khi xem xong bộ phim, tôi không nghĩ đến bài kiểm tra hôm sau và đi ngủ muộn. Sáng hôm sau, khi đến lớp, tôi nhận ra mình đã mắc lỗi và cảm thấy hối tiếc. Khi cô giáo giao bài kiểm tra, tôi không thể làm bài được và đã quyết định ghi lại câu trả lời từ sách. Khi cô chấm bài, tôi được điểm cao nhất nhưng điều đó không khiến tôi vui mừng. Tôi cảm thấy tự trách bản thân và quyết định thú nhận hành động của mình với cô giáo.
Sau khi tôi thú nhận, cô giáo đã nhẹ nhàng chia sẻ quan điểm và hướng dẫn tôi cách sửa lỗi. Tôi cảm thấy hối tiếc và quyết tâm học bài chăm chỉ hơn.
- Trong cuộc đời học sinh, ai cũng ít nhất một lần mắc lỗi em ạ. Cô cũng vậy và em cũng vậy. Cô phần nào cũng ngưỡng mộ em vì sự dũng cảm dám thừa nhận sai lầm. Cô không trách em đâu.
Nghe cô nói như vậy, em nhẹ nhõm hẳn ra. Hai cô trò trò chuyện một hồi rồi cùng ra về. Đó là lần em mắc lỗi với thầy cô giáo làm em nhớ mãi. Đó là bài học quý giá về lòng trung thực và việc đương đầu với sai lầm của chính mình.
Kể về một lần em mắc lỗi - Mẫu 18
Mỗi thầy cô giáo đều như người cha người mẹ thứ hai, là người mà ta phải tôn trọng. Với tôi, người giáo viên mà tôi nhớ nhất chính là cô giáo dạy tôi năm lớp một. Bởi đã có lần tôi mắc sai lầm khiến cô buồn, và tôi cũng đã nhận ra sai lầm của mình qua những bài học xoay quanh sự việc ấy.
Ngày đầu tiên bước vào lớp một, tôi vẫn là cô bé non nớt rụt rè. Tôi không muốn đến trường, vì ở đó tôi không được chơi, cũng không được làm những việc mình thích. Chính cô giáo chủ nhiệm đã giúp tôi thích nghi được với môi trường học. Sự tận tâm dịu dàng của cô làm tôi cảm động. Mỗi khi tôi buồn chán, cô đều lắng nghe tâm sự của tôi như một người bạn thân, và đôi khi cô còn dẫn tôi đi ăn để tôi thấy vui trở lại. Cô luôn chiếm một vị trí quan trọng trong tâm trí tôi, mà tôi luôn nghĩ rằng sẽ không bao giờ làm cô buồn. Nhưng ngày hôm đó, tôi đã mắc sai lầm như vậy.
Sáng hôm đó, cô đã nhắc là ngày mai sẽ làm bài kiểm tra môn toán. Đáng lẽ ra tôi đã phải chăm chỉ học bài trong buổi tối hôm trước. Nhưng tôi lại thản nhiên ngồi xem TV, mặc kệ ngày mai có bài kiểm tra đó. Và buổi sáng cũng đến, cô bước vào lớp phát đề cho cả lớp. Tiếng trống báo hiệu vang lên, cả lớp cặm cụi làm bài. Chỉ riêng tôi vẫn loay hoay với mấy bài toán ấy. Giá mà tối hôm qua tôi đã chịu học, tôi đã có thể dễ dàng giải quyết bài toán ấy. Nhưng những người xung quanh tôi đều đã làm được. Tôi vốn là học sinh giỏi trong lớp, tôi không thể thua kém ai được. Nhưng phải làm sao bây giờ? Tôi cúi gằm mặt xuống, thì chợt nhìn thấy quyển vở toán dưới ngăn bàn. Chỉ cần mở ra, tôi đã có thể làm được rồi. Hay là...
Tôi ngẩng đầu lên nhìn cô. Cô nhìn chúng tôi đầy âu yếm và tin tưởng. Liệu tôi có nên làm điều ấy không? Nếu bị cô phát hiện thì sao? Cô có gọi về cho bố mẹ không nhỉ? Nhưng nếu điểm kém, bố mẹ cũng sẽ mắng mình thôi. Nhưng ý nghĩ cứ chồng chéo lên nhau, khiến tôi chẳng thể phân định được phải trái đúng sai nữa.
Bàn tay tôi khẽ lần xuống ngăn bàn. Tôi rón rén lật từng trang sách, vừa lật vừa canh chừng mọi người. Có vẻ sẽ không ai biết chuyện này đâu, tôi thầm trấn an mình. Đến đúng chỗ cần, tôi cặm cụi chép lấy chép để, và nhanh chóng hoàn thành bài tập. Đến bây giờ, tôi còn làm xong trước cả lớp. Tôi đã nắm chắc điểm mười trong tay rồi. Tôi cười thầm ngồi nhìn các bạn. Vậy là đã xong rồi.
Tiếng trống trường vang lên, tôi xách cặp định về thì có một bàn tay đặt lên vai tôi. Cô và tôi ngồi đối diện với nhau. Tôi lo lắng hồi hộp đến nghẹt thở. Cô lấy bài kiểm tra từ trong cặp ra, mỉm cười với tôi:
- Chúc mừng em, bài của em đạt điểm cao nhất lớp. Nhưng liệu em có thấy xứng đáng với điểm số ấy không. Hôm nay, cô rất buồn, vì người học trò mà cô tin tưởng nhất lại gian lận như vậy. Em có biết rằng, làm như thế chính là đánh mất nhân cách của mình không?
Tôi chỉ biết cúi gằm mặt xuống, nước mắt chực trào ra. Tôi đã nhận ra lỗi lầm của mình thật rồi. Tôi ân hận quá, không phải vì không học bài, mà vì đã làm cô buồn. Chắc hẳn cô đã thất vọng về tôi lắm. Từ bây giờ, có lẽ cô sẽ không yêu thương tôi như trước nữa. Nước mắt tôi lăn dần.
- Em đừng buồn nữa. Cô sẽ tha thứ cho em lần này. Nhớ rằng đây sẽ là lần cuối cùng nhé!
Nụ cười ấy đã quay trở lại rồi, tôi vui vẻ gật đầu. Cô trò cùng về nhà trong buổi chiều đã tắt nắng.
Các bạn thấy đó, những kỉ niệm với thầy cô luôn là dấu ấn khó quên nhất, bởi ở đó ta học được muôn vàn những bài học hay, cách ứng xử đẹp. Lần mắc lỗi ấy, có lẽ sẽ không bao giờ tôi quên!
Kể về một lần em mắc khuyết điểm - Mẫu 19
Trong cuộc sống, mỗi người đều từng mắc lỗi ít nhất một lần. Tôi cũng vậy. Lỗi lầm ấy đã dẫn đến một bài học quý giá nhất trong đời tôi, và nó đã ghi sâu vào ký ức từ khi tôi học lớp hai.
Hôm đầu tiên bước chân vào lớp hai, tôi ngạc nhiên trước sự mới mẻ của mọi thứ. Tất cả đều quen thuộc nhưng mới mẻ, từ căn phòng nhỏ đến bàn ghế mới. Cô giáo thướt tha trong bộ áo dài khiến lớp im lặng ngay. Ngày đầu tiên học đã chứa đựng niềm vui và hạnh phúc.
Sau những ngày thi, cảm xúc lo lắng, sợ hãi dần tan đi. Tôi vui vẻ khi nhận được điểm cao và khoe với gia đình. Sau kì nghỉ Tết, khi trở lại trường, chúng tôi đầy năng động và hứng khởi.
Tuy đã hứng thú với kì nghỉ Tết, nhưng khi trở lại học, tôi lơ là và mất tập trung. Điều đó đã dẫn đến điểm số thấp trong kỳ thi giữa kỳ hai. Tôi nhận ra lỗi của mình và cố gắng học tốt hơn, và điều đó đã được đền đáp bằng điểm số cao trong kỳ thi cuối kỳ.
Mặc dù là một kỷ niệm không vui, nhưng nó đã giúp tôi nhận ra và sửa lỗi của mình. Tôi hứa sẽ không phạm lại lỗi lầm và luôn cố gắng làm mọi người xung quanh vui lòng.