TOP 18 mẫu Kể về một lần trót xem trộm nhật kí CỰC HẤP DẪN, giúp các học sinh lớp 9 có thêm nhiều cảm hứng mới, phát triển kỹ năng viết văn tự sự tốt, nhanh chóng hoàn thiện bài viết số 3 lớp 9 đề 1 độc đáo.
Em thật sự hối hận về việc đã xem trộm nhật kí của bạn, vì đó là nơi lưu trữ, ghi chép những điều riêng tư, thầm kín. Mời các em cùng theo dõi câu chuyện dưới đây để thấy rõ hơn sự hối hận của mình về hành động đó, và học hỏi từ kinh nghiệm. Cùng Mytour khám phá môn học Văn 9:
Dàn ý kể lại trải nghiệm xem trộm nhật kí của bạn
Dàn bài chi tiết số 1
1. Bắt đầu:
Nhật kí là phương tiện ghi chép cá nhân tự do của mỗi người. Đó là nơi tâm hồn được thể hiện, nơi mà người viết có thể suy ngẫm về những vấn đề riêng tư mà không muốn chia sẻ. Vì vậy, việc xem trộm nhật kí của người khác có thể gây ra những hậu quả không lường trước. Dù sự việc đã qua, nhưng đến tận bây giờ, tôi vẫn không thể tha thứ cho bản thân về hành động đó.
2. Thân bài:
- Mô tả về tình huống dẫn đến việc xem trộm nhật kí của bạn
- Nguyên nhân về mặt khách quan: (Tới nhà bạn học nhóm; cầm sách giúp bạn….)
- Nguyên nhân từ phía cá nhân: Sự tò mò, thúc đẩy (mô tả cảm xúc bên trong)
- Bạn viết gì? Có viết về chính mình không? Đọc một ít không có vấn đề gì cả
- Kể chi tiết về diễn biến sự kiện:
- Tình trạng cảm xúc khi đọc nhật kí
- Bạn nhận thấy điều gì từ đó? (Ngày…tháng…năm)
- Có ai biết rằng bạn đã đọc nhật kí của họ không
- Phân tích tâm trạng, suy nghĩ của bản thân sau khi đọc nhật kí: Xấu hổ, hối tiếc (đánh giá)
3. Kết luận:
Kết thúc câu chuyện (Sau khi đọc nhật kí, học được bài học về sự riêng tư của người khác và về tình bạn).
Dàn ý chi tiết số 2
1. Mở đầu:
- Mỗi người đều từng mắc lỗi.
- Với tôi, đó là khi trót xem trộm nhật kí của bạn.
2. Nội dung chính:
- Kể lại cảnh bạn nhặt được quyển nhật kí của bạn bè tại nhà bạn học nhóm hoặc vô tình nhìn thấy khi cầm hộ cặp sách của họ.
- Mô tả cuộc đấu tranh nội tâm: Phải làm thế nào? Tò mò và sự lựa chọn, quyết định mở ra để tìm hiểu thêm về bạn bè, và sự hối tiếc sau khi đã làm điều đó.
- Phân tích một số nội dung trong nhật kí: Những khó khăn gia đình bạn đang gặp phải? Cảm xúc và suy nghĩ về mối quan hệ bạn bè, thầy trò…
- Miêu tả tâm trạng: Hiểu bạn bè hơn, nhận ra nhiều điều, tự trách bản thân, cảm thấy xấu hổ và hối tiếc vì hành động của mình.
3. Tóm lại:
- Thể hiện sự thông cảm và chia sẻ với bạn bè sau sự việc này.
- Rút ra bài học và cách ứng xử cho bản thân từ kinh nghiệm này.
Dàn ý chi tiết số 3
1. Khởi đầu:
Giới thiệu về sự kiện: Khi tôi lén đọc nhật kí của bạn. (Một trong những sự kiện khó quên và luôn khiến tôi cảm thấy hối hận chính là khi tôi lén xem nhật kí của bạn).
2. Nội dung chính:
a. Nguyên nhân và tình huống
- Lí do tại sao tôi lại xem trộm nhật kí của bạn: Có phải vô tình nhìn thấy hay cố ý lấy để đọc?
- Cảm xúc và thái độ của tôi vào thời điểm đó như thế nào?: Hồi hộp, tò mò, lo lắng, hay vui vẻ?
- Bạn của tôi lúc đó đang làm gì để khiến tôi có cơ hội nhìn thấy quyển nhật kí của họ?
- Tình huống xảy ra ở đâu? (trong lớp học, ở nhà bạn, hay nơi nào khác?).
b. Diễn biến sự kiện
- Lúc bắt đầu đọc, tâm trạng của tôi như thế nào?
- Trong nhật kí, có ghi lại những điều gì? Phần nào khiến tôi ấn tượng nhất và để lại nhiều suy nghĩ nhất?
- Sau khi đọc xong, thái độ của tôi thay đổi ra sao?
- Khi bạn của tôi biết tôi đã xem trộm nhật kí, họ đã phản ứng thế nào? Phản ứng đó làm tôi cảm thấy thế nào?
c. Kết quả và bài học
- Việc xem trộm nhật kí của bạn có kết quả như thế nào?
- Tôi rút ra bài học gì sau sự việc đó?
3. Kết thúc
Tóm tắt lại câu chuyện.
Kể về một lần tôi trót xem nhật kí của bạn
Trong thời học sinh, mối quan hệ bạn bè luôn đầy những cảm xúc, từ niềm vui đến tức giận, từ sự hờn dỗi đến sự hoài nghi. Điều này càng khiến tình bạn trở nên sâu đậm hơn qua từng thử thách. Một lần, tôi đã trót xem nhật kí của bạn tôi, và đó là một trong những kỉ niệm khiến tình bạn giữa chúng tôi trở nên mạnh mẽ hơn.
Trà là người bạn thân của tôi, chúng tôi đã cùng nhau học và chơi từ thời lớp 6 đến bây giờ. Tình bạn giữa chúng tôi luôn chân thành và trong sáng. Một ngày, khi tôi hỏi Trà mượn sách, tôi tìm thấy một quyển nhật kí trong cặp sách của cậu ấy. Mặc dù tò mò, nhưng tôi không đọc và gấp lại. Tuy nhiên, Trà đã hiểu lầm và giận dỗi tôi. Sau khi giải quyết hiểu lầm, chúng tôi càng hiểu và tin tưởng lẫn nhau hơn. Điều đó đã giúp tình bạn của chúng tôi trở nên mạnh mẽ và sâu sắc hơn.
Từ lần đó, tôi và Trà trở nên thân thiết hơn và tin tưởng nhau hơn. Tôi đã học được rằng không nên quá tò mò vào cuộc sống của người khác nếu không muốn người ta cũng tò mò vào cuộc sống của mình.
Kể lại một lần tôi trót xem nhật kí của bạn - Mẫu 1
Tôi và Hoa là bạn thân từ thuở nhỏ đến lớn, tình bạn của chúng tôi vẫn mãi gắn bó. Tuy nhiên, có một lần sự khác biệt hỏng nên gần như đã phá vỡ tình bạn của chúng tôi, và điều đó là do tôi đã trót xem nhật kí của Hoa.
Dù đã hơn một năm trôi qua, nhưng tôi vẫn nhớ rõ sự việc và coi đó là bài học quý giá. Một buổi sáng chủ nhật đẹp trời, tôi đến nhà Hoa để chơi và làm bài tập cùng. Khi Hoa ra ngoài lấy nước và hoa quả, tôi đã vô tình phát hiện một cuốn nhật kí nằm trên bàn. Tò mò bản tính, tôi đã mở ra đọc, chưa từng nghĩ rằng cuốn sổ đó là một mảnh đồ cá nhân không nên xâm phạm. Dù biết là sai, nhưng tôi vẫn tiếp tục và không thể ngừng cười khi đọc những dòng ghi chép đầy 'lãng mạn' của Hoa. Tôi không ngờ rằng cô bạn của tôi lại có nhiều suy nghĩ sâu sắc như vậy. Tôi bất ngờ khi nghe tiếng Hoa từ bên ngoài:
- Lan, cậu đang làm gì thế? Tại sao cậu lại đọc nhật kí của tớ?
Ban đầu tôi cảm thấy rất ngượng ngùng, nhưng sau đó tôi cười và trả lời:
- Không có gì đâu, tớ nhìn thấy nó trên bàn và quyết định xem thử. Bây giờ, tớ mới hiểu cậu thật sự quan trọng với những điều riêng tư của mình!
Tôi nói một cách châm chọc, không để ý đến việc Hoa đã đỏ mặt vì tức giận. Hoa chạy đến nhanh chóng, vội vàng giật lấy cuốn sổ trong tay tôi:
- Lan thật là quá kỳ quặc! Lan đã trộm đọc nhật kí của tớ rồi còn cười nhạo tớ. Tôi thực sự thất vọng về Lan, Lan hãy rời đi, tớ không muốn gặp Lan nữa.
Cánh cửa đóng sầm lại trước mặt tôi cùng với tiếng thút thít của Lan sau đó. Tôi từ sự ngạc nhiên chuyển sang tức giận. Tôi rời đi một cách tức tối, không thừa nhận lỗi của mình. Dù trong cuốn sổ đó chỉ có những dòng chứa những cảm xúc vụn vặt và sến súa của Hoa, tôi vẫn nghĩ rằng không có gì quan trọng đến mức phải giấu kín. Tại sao không cho tôi xem? Tôi còn tức giận khi Hoa không thể chấp nhận việc tôi cười. Trong những ngày tiếp theo, thậm chí là cả tuần, tôi và Hoa không trao đổi một lời nào. Hoa vẫn giận dữ, trong khi tôi vẫn cứ cho rằng mình không sai.
Tôi kể chuyện cho mẹ nghe, và mẹ nhẹ nhàng khuyên bảo:
Tôi nghe mẹ nói và tự trách mình quá nhiều. Đúng thế, tôi đã hiểu rằng tôi đã thiếu tôn trọng với bạn của mình. Có lẽ nếu tôi không tỏ ra thiếu tôn trọng như vậy, Hoa sẽ không giận. Tôi quyết định sẽ xin lỗi Hoa ngay hôm sau. Hoa không giận lâu như tôi nghĩ, chỉ cần một lời xin lỗi từ tôi là đủ để Hoa tha thứ. Từ đó, tình bạn của chúng tôi không chỉ trở lại như cũ mà còn thêm thắm thiết hơn, và chúng tôi tôn trọng quyền riêng tư của nhau.
Lần trót xem nhật kí đã để lại cho tôi một bài học quý giá về sự tôn trọng quyền riêng tư của người khác và sức mạnh đặc biệt của lời xin lỗi, đặc biệt là trong tình bạn của chúng tôi. Trải qua lần đó, tình bạn của chúng tôi càng trở nên thắm thiết và sâu sắc hơn.
Kể lại một lần trót xem nhật kí của bạn - Mẫu 2
Trong cuộc sống, chắc hẳn ai cũng từng mắc sai lầm và có những kỉ niệm không thể quên. Và trong tâm trí của em, lần trót xem nhật kí của bạn là một trong những lỗi lầm đó.
Em và Huệ là đôi bạn thân, chúng em đã cùng nhau trải qua nhiều kỉ niệm từ khi còn nhỏ. Mối quan hệ của chúng em ngày càng thân thiết, và chúng em luôn tôn trọng quyền riêng tư của nhau. Nhưng một ngày, em đã đọc trộm nhật kí của bạn.
Nhớ đến lần đọc trộm nhật kí của Huệ, em cảm thấy xấu hổ và hổ thẹn, không biết trốn tránh đi đâu. Lần ấy chỉ mới vào lớp 8 thôi, em đã tò mò với cuốn nhật kí xinh xắn của Huệ. Dù biết nhật kí là vật riêng tư, em vẫn không kiềm chế được sự tò mò và đã phạm lỗi. Khi cầm trên tay cuốn nhật kí của Huệ, em run run, nhìn ra cửa sổ xem có ai không rồi mới mở ra đọc. Từng trang, em nhận ra những điều bạn Huệ trải qua, cả vui buồn, và cả những lỗi lầm. Em tự nhủ không được xem nữa nhưng lại tiếp tục, và cảm thấy hối hận và tự trách bản thân. Từ lần đó, em hiểu rằng việc biết quá nhiều cũng có thể là một sai lầm, và không nên để sự tò mò biến mình thành người phạm tội.
Nhật kí là nơi lưu giữ những bí mật và cảm xúc cá nhân, không dành cho người khác xem. Mặc dù biết điều này, sự tò mò vẫn khiến em đọc trộm nhật kí của Huệ. Em hối hận và xấu hổ về hành động đó, và luôn tự trách mình về việc làm sai lầm đó. Từ lần đó, em nhận ra rằng trong cuộc sống, không biết một số điều cũng là một điều tốt, và không nên để sự tò mò kiểm soát bản thân.
Lần đọc trộm nhật kí đã để lại cho em nhiều cảm xúc xấu hổ và hối hận. Em nhận ra rằng việc xâm phạm vào không gian riêng tư của người khác là một hành động không thể tha thứ. Từ lần đó, em đã học được bài học quý giá về sự tôn trọng và không nên để sự tò mò chi phối hành động.
Dù lần đọc trộm nhật kí của Huệ không được biết nhưng em tự nhận lỗi và cảm thấy có tội. Đó là một bài học quý giá về việc không nên xâm phạm vào không gian riêng tư của người khác và không để sự tò mò làm mất đi phẩm chất của bản thân.
Kể lại một lần em trót xem nhật ký của bạn - Mẫu 3
Căn phòng của tôi lúc nào cũng lộn xộn, sách vở đồ đạc đâu cũng có. Nhưng có một thứ mà tôi luôn giữ gìn cẩn thận, đó là bức ảnh chụp cùng Mai năm xưa.
Mai là người bạn thân nhất của tôi. Chúng tôi đã chơi với nhau từ nhỏ, nên tôi hiểu rõ Mai. Cô ấy xinh đẹp và dễ thương, thông minh và sống rất tình cảm. Chúng tôi luôn ở bên nhau và chia sẻ mọi điều.
Lần đến nhà Mai mượn sách, tôi lỡ đọc trộm nhật kí của cô ấy. Khi Mai phát hiện ra, tôi rất xấu hổ và hối hận. Tôi không biết phải làm sao để hàn gắn mối quan hệ với Mai.
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Mai giận dữ như vậy. Tôi rất sợ và hối tiếc về hành động của mình. Tôi không thể tưởng tượng Mai lại trải qua nhiều điều khó khăn như vậy.
Đêm đó, tôi không thể ngủ vì suy nghĩ về hành động của mình. Tôi muốn chia sẻ với Mai nhưng lại lo sợ cô ấy sẽ không tha thứ cho tôi. Sự hối tiếc và xấu hổ khiến tôi không yên.
Sáng hôm sau, khi đến lớp, tôi cảm thấy cô đơn khi Mai vẫn giận tôi và tránh né. Tôi muốn xin lỗi nhưng sợ phải đối diện với vẻ tức giận của Mai.
Sau đó vài ngày, tôi tự thuyết phục mình phải đối mặt với Mai. Nhưng Mai không đến lớp, khiến tôi lo lắng. Khi định đi đến nhà Mai, tôi bất ngờ gặp cô ấy đứng trước cửa nhà.
Mai báo tin sẽ đi Sài Gòn cùng mẹ. Tạm biệt Bình! Câu nói của Mai khiến tôi không kìm được nước mắt.
“Trời ơi!” – tôi thốt lên nhỏ trong lòng – “Tại sao lại thế?”. Tôi đứng im nhìn Mai, lòng đau đớn.
Gắt gao cầm quyển sách, Mai nói với tiếng nấc:
Bố mẹ đã chia tay rồi!
Tai tôi trở nên nặng nề, Mai sắp ra đi à, xa tôi mãi à? Liệu có gặp lại Mai sau này không? Tôi không dám suy nghĩ sâu hơn. Nhưng trong lòng, có một sự thôi thúc, tôi không kìm được nữa.
Mai, tôi xin lỗi, tôi không có ý định làm bạn buồn… chỉ vì…
Khi nói đến đây, tôi run rẩy. Trái tim tôi, sự hối hận đã giảm đi nhiều, chỉ còn lại sự xót xa và nỗi mất mát, như mất đi một phần của mình.
Mai nhìn tôi, ánh mắt đầy nỗi nhớ nhung, bạn gật đầu, giọng nghẹn ngào:
Chúng ta vẫn là bạn – Mai nói mà không hề ngần ngại.
Hai ta gần gũi hơn bao giờ hết. Mai và tôi hiểu điều quý giá nhất ở tình bạn. Lần này, Mai đã lau sạch nước mắt trước đây:
Mình không còn u sầu nữa đâu, Bình ơi. Cậu cũng đừng lo nữa. Còn rất nhiều điều mình muốn chia sẻ cùng cậu đấy.
Đến thời điểm này, tôi cảm thấy đã phí phạm quá nhiều thời gian. Mai không ở bên tôi mãi được nữa. Tôi lau khô nước mắt, dắt Mai vào nhà.
Chúng tôi đã nói chuyện với nhau về nhiều điều, nhưng không ai nhắc đến nỗi buồn của Mai. Hơn ai hết, tôi hiểu rằng mình phải giúp Mai tin vào những điều tốt đẹp, tin vào một tương lai rạng rỡ hơn. Nỗi buồn của Mai sẽ phai nhạt theo tháng ngày, và tôi chỉ mong rằng tình bạn mình dành cho Mai sẽ làm dịu đi một phần nào nỗi buồn hiện tại của Mai. Lúc đó, tôi bắt gặp quyển sách 'Cuộc Sống Hạnh Phúc' và không kiềm chế được hỏi:
Cho mình hỏi tí nhé! Tại sao cậu lại thích quyển sách này thế?
Nó vốn nhạt nhẽo lắm đấy, chỉ xoay quanh cuộc sống của một gia đình thôi. Nhưng đấy Bình ơi, nó lại thu hút mình, vì khi đọc, mình cảm thấy như mình đang sống trong một gia đình thực sự, cảm nhận được tình yêu, sự chăm sóc của bố mẹ…
À ra là thế à, giờ tôi mới hiểu.
Đi với tớ một chút nha – Mai nắm chặt tay áo tôi kéo đi. Cuối cùng, chúng tớ đến khu vườn sau nhà Mai, nơi chúng tớ thường chơi từ nhỏ. Mai dẫn tớ đến một gốc cây lớn, đào lên một chiếc hộp sắt rồi nói:
Từ bé, tớ đã giấu những kỷ niệm buồn vào đây, và bây giờ tớ sẽ cất cuốn sổ này, cất đi những nỗi buồn, Bình ơi!
Khi nói xong, Mai đặt cuốn sổ vào hộp, chôn dưới gốc cây.
Tớ sẽ đi xa, sống một cuộc sống mới. Tớ không muốn ai đọc lại những trang nhật ký đó. Chúng sẽ ở lại đây, gắn bó với căn nhà này. Khi Bình buồn, cậu hãy đến đây. Tớ tin gốc cây này sẽ giúp cậu vơi đi nỗi buồn đấy.
Tớ im lặng nhìn những tán cây, liệu chúng có hiểu những điều Mai nói không? Tớ nắm tay Mai – “Chúng ta sẽ mãi là bạn, là bạn thân thiết!”, tớ tự nhủ.
Đó là cuộc trò chuyện cuối cùng của chúng tớ. Ngày hôm sau, Mai cùng mẹ bay vào Sài Gòn.
Câu chuyện ấy luôn sống trong tớ, tớ hy vọng có dịp gặp lại Mai và mong Mai luôn có cuộc sống hạnh phúc.
Nhớ lại một lần tôi vô tình đọc nhật ký của bạn - Phiên bản 4
Mỗi người đều có bí mật riêng mà không ai được phép xâm phạm, đó là điều mà tôi luôn nhớ nhấn mạnh mỗi khi sự tò mò bắt đầu nổi lên trong lòng. Đó cũng là bài học đắt giá làm tôi suýt mất đi mối quan hệ bạn bè vì vô tình đọc nhật ký của bạn. Trong kho tàng kí ức của tôi, có lẽ sẽ có nhiều điều bị lãng quên, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên được lần tôi vô tình xem nhật ký của Nga. Nga là người bạn thân từ thời thơ ấu của tôi nên tôi hiểu rõ tính cách của cô ấy. Dễ thương, thông cảm và hòa nhã, cô ấy luôn được lòng bạn bè trong lớp.
Một buổi sáng chủ nhật tươi đẹp, tôi bước vội trên vỉa hè, trong tay cầm mấy quyển sách mới mua để đọc cùng Nga vì chúng tôi có cùng sở thích. Như thường lệ, tôi biết chắc hôm nay nhà của Nga sẽ không có người nên ngay khi bước vào cổng, tôi vừa mỉm cười vừa kêu to:
- Lép ơi! Tớ đây rồi!
Lép là cái tên thân thuộc mà tôi thường gọi Nga hàng ngày. Từ phía sau nhà, tiếng dép lạch cạch cùng giọng nói của Nga vang lên:
- Ừ! Đây rồi! Vào nhà đi, chờ một lát, tớ đang rửa bát!
Tôi chạy vội vào phòng của Nga, nằm dài trên chiếc giường đầy gấu bông của cô ấy. Nhìn quanh một cái, tôi ngẩn ngơ nhìn vào góc học của Nga. Chúng tôi là bạn thân nên đều thích đọc sách, đặc biệt là truyện tranh. Kệ sách của Nga đủ loại, đầy đủ. Tôi đang tìm một quyển sách ưa thích nhưng tìm mãi mà không thấy. Đang lục lọi, tôi phát hiện một khe nhỏ ở góc kệ, tính tò mò của tôi đã khiến tôi đưa tay vào lấy ra xem. Rồi tôi lấy ra một cuốn sổ. Lúc này mắt tôi rực sáng khi thấy cuốn sổ được trang trí đẹp mắt, xinh xắn và dễ thương. Trên bìa có ghi dòng chữ 'Những dòng tâm sự của tôi'. Ôi không, đây là nhật kí của Nga. Tôi nghĩ trong lòng và định để vào chỗ cũ, nhưng lại không thể kìm nén được, tôi muốn biết thêm về Nga, muốn biết cô ấy ghi gì. Tôi không kiềm chế được và đã mở ra. Tôi biết hành động này là vi phạm sự riêng tư của Nga nhưng tôi không thể kìm nén được sự tò mò của mình. 'Trời ơi! Cuộc sống của Nga là như thế nào vậy?'. Bỗng tôi giật mình, Nga đang đứng trước mặt tôi, Nga hét lên:
- Bạn… bạn quá đáng!
Thời gian tưởng chừng như ngưng lại, tôi cảm nhận từng nhịp tim, hơi thở của cả hai. Chợt, một cơn gió nhẹ từ cửa sổ kề bên thổi qua làm tóc tôi bay. Gió như muốn làm dịu đi không khí căng thẳng. Mọi thứ dường như đã im lặng, tôi cảm nhận nhịp đập trái tim của Nga cũng như đang giận dữ. Tay tôi run rẩy, cuốn nhật kí trở nên nặng nề rơi xuống đất vì tay tôi không còn sức lực. Tôi đứng đấy, bất động, không biết nói gì. Ánh mắt của Nga sáng lên, tức giận nhưng trong đó cũng có sự yếu đuối. Tôi nhìn thấy nước mắt ẩn sau đôi mắt ấy làm lòng tôi nặng trĩu. Lúc đó, khuôn mặt của Nga đỏ bừng, như có điều gì đó ngần ngại. Tôi sẽ không bao giờ quên ánh mắt đầy nước mắt, đôi môi run rẩy, đầy tức giận của Nga. Tôi bỏ chạy như thể muốn trốn tránh ánh mắt đó, trong lòng nặng trĩu. Tôi cảm giác như con đường về ngày hôm nay đã xa hơn. Chạy mãi, chân tay mỗi lúc càng nặng hơn...
Từ khi quen biết đến bây giờ, tôi và Nga đã trải qua bao nhiêu chuyện vui buồn nhưng đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Nga giận dữ với tôi như vậy. Tôi chạy, chạy như có ai đó đuổi theo tôi - ánh mắt ấy. Tôi muốn khóc. Tôi sợ, sợ sự tức giận của Nga, sợ cả việc mình vừa làm. Về nhà, tôi đóng cửa phòng lại, thở dốc như một tên trộm bị truy đuổi, bần thần ngồi xuống ghế, tôi tự trách mình tại sao lại làm như vậy? Tại sao tôi không thể kiểm soát được sự tò mò của chính mình? Tại sao? Tôi buồn bực quăng cuốn sách xuống đất, vậy là ý định mua mấy cuốn sách mới, sự xấu hổ và hối hận làm tôi không yên.
Tối đó, tôi nằm trên giường, lòng không yên, không thể chợp mắt. Tôi ước chuyện đó chưa bao giờ xảy ra và ngày mai lại được cùng Nga vui vẻ đến trường. Tôi suy nghĩ, nhớ lại những trang nhật kí của Lép mà tôi đã đọc. Tôi không tin vào những gì đó, càng nghĩ lại càng thấy thương Lép. Lúc này, trong tâm trí tôi, hình ảnh của Lép cô đơn và buồn bã hiện lên trong căn nhà lớn. Tôi muốn chia sẻ, an ủi Lép và làm hòa với Nga. Giờ tôi mới hiểu, Lép là một cô bé cá tính, tự tin và đầy nghị lực. Mọi ngày qua lại với Lép, tôi không nhận ra nỗi buồn của cô ấy vì sự tự tin, bản lĩnh và nghị lực của Lép. Tôi lo lắng Nga sẽ không bao giờ tha thứ, vì tôi đã vô tình làm lộ bí mật đau buồn mà Nga giấu kín trong lòng từ lâu. Suốt cả đêm, tôi ăn năn, day dứt.
Sáng hôm sau, tôi quyết định xin lỗi Nga. Tôi đi học sớm hơn bình thường, đứng chờ Nga dưới gốc cây nơi chúng tôi thường gặp. Khi thấy Nga đến, tôi cố gắng giải thích. Nga đứng im, nhìn tôi với ánh mắt nghiêm túc, rồi bước đi mà không nói một lời. Tôi bối rối, chạy theo và nắm tay Nga, nói nhẹ:
- Lép ơi! Tha lỗi cho mình nha! Mình…không có ý làm vậy.
Nga nhìn tôi với ánh mắt buồn, nói nhỏ:
- Đừng kể cho ai biết những gì cậu đã đọc! Hãy giữ bí mật giúp mình.
Tôi nở nụ cười:
- Được thôi.
Rồi Nga cười, tôi biết lúc đó Nga đã tha lỗi cho tôi. Mọi nỗi buồn ban đầu tan biến. Chúng tôi vẫn nói cười vui vẻ như ngày nào.
Nhìn kìa! Những chú chim bay lượn trước mắt như đang múa hát ríu rít, nắng dường như ấm áp hơn để sưởi ấm tình bạn thân thiết này. Tất cả như đang chúc mừng, vui vẻ vì chúng tôi đã thân mật như xưa.
Tôi nói cười vui vẻ với Nga nhưng trong lòng thầm nhớ về những điều trong quyển nhật kí của Nga. Đó là lời nhắc nhở rằng tôi chưa bao giờ hiểu được bạn thân của mình. Tôi tự nhủ rằng từ nay nên quan tâm, chia sẻ, tâm sự với Nga nhiều hơn để vơi bớt nỗi cô đơn, tủi thân của cô ấy.
Mặc dù đó là một lỗi lầm, nhưng từ đó, tôi đã học được một bài học quý giá: 'Không nên xâm phạm sự riêng tư của người khác, mỗi người đều có những bí mật cần được bảo vệ, không thể chia sẻ với ai khác.'
Kể lại một lần trót đọc nhật ký của bạn - Mẫu 5
Tôi và Hoa đã từng là bạn thân từ khi còn bé, và dù có bao nhiêu thời gian trôi qua, tình bạn của chúng tôi vẫn rất chặt chẽ. Nhưng đã có một lần, một sai lầm gần như làm tan vỡ tình bạn của chúng tôi, do tôi đã trót xem nhật kí của Hoa.
Dù sự việc đã xảy ra hơn một năm trước, nhưng cho đến bây giờ, tôi vẫn coi đó là một bài học quý giá và không bao giờ muốn lặp lại. Một buổi sáng chủ nhật tươi đẹp, tôi đến nhà Hoa để chơi và làm bài tập cùng nhau. Khi chờ đợi Hoa, tôi nhìn thấy một cuốn sổ màu xanh trên bàn, tưởng rằng Hoa đang viết. Tò mò, tôi mở ra và đọc, nhưng lúc này tiếng Hoa phát ra từ ngoài cửa khiến tôi giật mình:
- Lan, cậu làm gì vậy, sao lại đọc nhật kí của tớ.
Mặc dù lúc đầu tôi cảm thấy lúng túng, nhưng sau đó tôi cười khẽ:
- Thôi mà, chẳng có gì đâu, tớ chỉ thấy nó ở trên bàn, nên tớ đọc thử xem. Cơ mà, hóa ra cậu lại “nhạy cảm” đến vậy à!
Tôi nói với một giọng điệu châm chọc mà không nhận ra rằng mặt Hoa đã đỏ ửng vì tức giận. Hoa chạy lại gần, nhấc lên cuốn sổ trong tay tôi một cách giận dữ:
- Lan, cậu kì quá vậy, cậu đã đọc trộm nhật kí của tớ rồi mà còn cười tớ, tớ thất vọng về cậu lắm, cậu về đi, tớ không muốn chơi với cậu nữa.
Cánh cửa đóng sầm lại trước mặt tôi và tiếng bước chạy của Lan sau đó. Tôi từ bất ngờ chuyển sang tức giận. Tôi về nhà trong tâm trạng nặng nề, không thừa nhận mình sai, cho rằng trong cuốn sổ chỉ có những cảm xúc vô nghĩa và ngớ ngẩn của Hoa, vậy mà tại sao không cho tôi xem, và tại sao cậu lại tức giận khi tôi cười. Tôi kể chuyện cho mẹ nghe, mẹ nhẹ nhàng khuyên bảo:
- Con đã xem nhật kí của bạn, vậy là sai rồi. Dù là bạn thân, cũng cần có sự riêng tư. Nếu đảo ngược lại và làm cho Hoa và Lan xem nhật kí của con như vậy, con có giận không? Hơn nữa, con nói bạn bè không nên giấu nhau điều gì, nhưng nếu là một người bạn thực sự, con sẽ không cười vào những dòng cảm xúc của Hoa như vậy. Đó là những cảm xúc chân thực và riêng tư, con đã xúc phạm vào chúng, và con là người có lỗi.
Tôi nghe mẹ nói mà tự trách mình quá chừng. Đúng vậy, sao tôi lại cười Hoa? Đáng ra tôi nên hiểu bạn của mình hơn. Có lẽ Hoa sẽ không giận nếu tôi không thiếu tôn trọng như vậy. Tôi quyết định sẽ xin lỗi Hoa ngay hôm sau. Hoa đã không giận lâu như tôi nghĩ. Bạn trả lời tôi bằng một nụ cười dịu dàng rạng rỡ, thì ra chỉ cần một lời xin lỗi của tôi là đã đủ để Hoa tha thứ cho tôi. Kể từ đó, tình bạn chúng tôi không những trở lại như cũ mà còn thân thiết hơn xưa. Chúng tôi kể cho nhau nghe mọi thứ nhưng cũng tôn trọng quyền riêng tư của nhau.
Lần trót xem nhật kí ấy đã để lại cho tôi một bài học quý giá về sự tôn trọng quyền riêng tư của người khác và sức mạnh kỳ diệu của lời xin lỗi, đặc biệt là trong tình bạn của chúng tôi. Trải qua lần đó, tình bạn chúng tôi càng trở nên thắm thiết và sâu sắc hơn.
Kể lại một lần em trót xem nhật ký của bạn - Mẫu 6
Trong hồi ức về ngày hôm qua của mình, tôi có thể quên nhiều thứ, nhưng không thể quên lần trót xem trộm nhật kí của Mai.
Mai là người bạn thân nhất của tôi. Chúng tôi đã chơi với nhau từ khi còn bé nên tôi hiểu Mai rất rõ. Mai có vẻ ngoài xinh đẹp và dễ thương: mái tóc đen dài mượt mà, và cái miệng chúm chím đáng yêu. Mai thông minh, học giỏi và rất tình cảm với bạn bè.
Một lần tôi đến nhà Mai mượn sách. Mai đang mải làm bánh nên để tôi tự tìm. Tôi phát hiện ra một khe hở nhỏ cạnh kệ sách và tò mò lôi ra một quyển sổ nhỏ. Không! Tôi vội gập lại nhưng không kiềm được lòng muốn biết thêm về Mai, muốn biết Mai ghi nhật kí như thế nào? Tôi không kìm được tay mình tiếp tục mở cuốn sổ và đọc. 'Trời ơi! Lẽ nào cuộc sống của Mai là như vậy?' Bỗng Mai xuất hiện, tôi đứng trơ trọi, không nói được lời nào. Tôi chỉ nhớ ánh mắt rưng rưng, đôi môi run rẩy đầy tức giận của Mai. Tôi vụt chạy đi, lòng nặng trĩu...
Đó là lần đầu tiên tôi thấy Mai giận dữ như vậy. Tôi chạy, chạy như trốn ánh mắt ấy, tôi muốn khóc quá. Tôi rất sợ, sợ sự giận dữ của Mai, sợ cả chính việc mình vừa làm. Về đến nhà, tôi đóng sập cửa phòng lại, thở hổn hển, bần thần ngồi xuống ghế, tôi tự trách mình tại sao lại làm như vậy? Tại sao tôi không chiến thắng được sự tò mò của chính mình? Tại sao? Tôi buồn bực quăng cả chồng sách xuống đất. Sự xấu hổ và hối hận làm tôi day dứt không yên.
Đêm đó tôi trằn trọc mãi. Tôi ước gì chuyện đó chưa bao giờ xảy ra và ngày mai chúng tôi lại cùng nhau đến lớp. Tôi suy nghĩ miên man, nhớ lại những trang nhật ký đầy nước mắt của Mai. Làm sao tôi có thể tưởng tượng được rằng gia đình Mai không hề hạnh phúc, suốt ngày Mai phải nghe những trận cãi vã của bố mẹ. Tôi không tin vào những gì mình đã đọc. Càng nghĩ, tôi càng thương Mai. Tôi tưởng tượng ra hình bóng Mai cô đơn và buồn bã trong căn nhà lớn. Vậy mà tôi đã tưởng mình hiểu về Mai rõ lắm. Tôi muốn chia sẻ cùng Mai, muốn an ủi và làm hòa với bạn. Nhưng tôi lo Mai vẫn trách móc, vẫn giận tôi và bạn sẽ chẳng bao giờ nói với tôi một lời nào nữa bởi tôi đã cố tình xen vào bí mật đau buồn mà Mai hằng cất giữ trong sâu thẳm trái tim mình. Cứ thế, suốt một đêm trường tôi không sao thoát khỏi sự ăn năn, day dứt...
Sáng hôm sau, tôi đến lớp một mình. Tôi tự nhủ lòng sẽ đến xin lỗi Mai nhưng tôi vẫn vô cùng lo lắng. Mặc dù vậy, tôi đã không thực hiện được ý định của mình vì hôm sau và những ngày sau đó Mai không đến lớp. Vì hoàn cảnh riêng của gia đình, Mai đã chuyển về quê để học.
Mong rằng, sẽ đến ngày tôi gặp lại Mai để xin lỗi cô ấy, và tôi cũng hy vọng những nỗi buồn của Mai sẽ tan biến theo năm tháng. Tôi tin rằng một tương lai tươi sáng sẽ đến với người bạn của tôi. Và tôi, tôi hứa với bản thân mình sẽ không tái phạm sai lầm dại dột như thuở nhỏ nữa.
Kể lại một lần em trót xem nhật ký của bạn - Mẫu 7
Có người đã từng nói: “Nếu bạn đóng cửa với mọi sai lầm, chân lí cũng bị bạn đẩy ra ngoài cửa.” Đúng vậy, trong cuộc sống, chúng ta ai cũng mắc phải sai lầm, nhưng những sai lầm đó lại mang lại cho chúng ta những bài học quý giá. Tôi cũng đã từng trải qua như vậy, đã từng vì tò mò mà trót xem trộm nhật kí của bạn. Câu chuyện đó vẫn đọng lại trong trái tim tôi cho đến bây giờ, nhưng đồng thời cũng đem lại cho tôi những bài học quý giá.
Đó là một ngày cuối năm học ở lớp 8, khi ánh nắng rọi rực và tiếng ve râm ran trên từng bụi cây đã báo hiệu mùa hè đang đến gần. Mọi người đều đang vui vẻ ra sân chơi, còn tôi ngồi một mình, nhìn cái nắng vàng óng ả chảy qua từng tán cây. Mắt tôi vô tình liếc qua bàn của Lan – bạn bàn đang nằm ngoài sân chơi. Lan là một cô gái vui vẻ, luôn mang lại tiếng cười cho mọi người vì tính hài hước và thân thiện của mình. Nhưng hôm đó, sự tò mò lại bắt đầu nổi lên trong tôi khi tôi nhìn thấy một quyển sổ nhỏ trong ngăn bàn của Lan...
Tôi ngồi đó, không thể nào không bị cuốn vào cảm giác tò mò. Quyển sổ đó chứa những gì nhỉ? Đấy có phải là sổ tay toán học mà Lan thường nói không? Tôi bắt đầu mất kiểm soát, nội tâm vật vã giữa việc xem hay không. Cuối cùng, tôi quyết định mở ra và đọc. Mồ hôi bắt đầu chảy trên trán tôi khi tôi đọc những dòng chữ của Lan, hiểu ra rằng sau vẻ ngoài vui vẻ, Lan cũng phải đối mặt với nhiều khó khăn và áp lực từ cuộc sống...
“Tùng…tùng…tùng”. Tiếng hồi trống báo hiệu giờ ra chơi kết thúc kéo tôi trở lại hiện tại. Tôi vội vàng nhét quyển sổ đó vào chỗ cũ và ngồi trở lại chỗ của mình. Cả giờ hôm đó, tôi không thể tập trung được vì cảm giác xấu hổ đang ám ảnh. Một tia tội lỗi lấn át tâm trí của tôi. Trước đây, tôi luôn ghét ai đụng vào những điều riêng tư của người khác, nhưng tôi lại mở quyển nhật kí của Lan ra đọc! Tôi không hiểu tại sao tôi lại làm như vậy.
- À… Không… không có gì cả.
Mấy ngày qua, Lan vẫn giữ vẻ tươi cười và tính hài hước như thường lệ. Có lẽ cô ấy không biết điều tôi đã làm, nhưng trong lòng tôi, cảm giác tội lỗi không nguôi ngoai mỗi khi tôi nhìn thấy Lan. Cuối cùng, tôi quyết định phải đối mặt với Lan và xin lỗi cô ấy về những gì đã xảy ra.
- Hôm nay cậu hẹn tớ ra đây có việc gì vậy? – Lan hỏi tôi.
- Tớ muốn nói với cậu một điều… – Tôi nói với Lan với lòng quyết tâm.
- Có… có chuyện gì đó… mình muốn nói… - Tôi nói rụt rè.
- Nói đi, có gì mà phải ngượng ngùng, cậu nhìn mặt cậu giờ đỏ ửng hết rồi kìa - Lan bảo, cười toe toét.
- Thực ra là… Tuần trước… Mình vô tình đọc được nhật kí của cậu ở trong ngăn bàn. Quyển sổ đó quá đẹp, mình không kìm được. Mình xin lỗi…
Lan im lặng. Tôi nhắm mắt, chờ đợi một trận phê phán từ cô. Lan im lặng một lúc rồi nói:
- Vậy là cậu biết hết rồi à?
Tôi im lặng.
- Thực ra, không ai hiểu được hoàn cảnh nhà mình cả. Nhưng không sao, cậu đã nhận ra lỗi của mình là quan trọng. Tớ luôn mong có ai đó hiểu cho mình. Có lẽ trong cái khó khăn cũng có phần may mắn ấy.
- Vậy là cậu đã tha lỗi cho mình à?
- Chính xác.
Lòng tôi nhẹ nhõm. Lan đã tha lỗi cho tôi, và tôi đã hiểu được hoàn cảnh khó khăn của bạn ấy. Tôi cảm thấy mình cần phải làm gì đó để giúp Lan. Từ đó, mỗi khi buồn, tôi luôn tìm cách giúp đỡ Lan. Chúng tôi trở nên thân thiết hơn từ đó…
Vậy đó, đó là một kỷ niệm đáng nhớ trong thời cấp 2 của tôi. Và tôi nhận ra điều quan trọng không phải là bạn đã mắc lỗi gì, mà là cách bạn đối mặt và sửa chữa nó như thế nào. Những vấp ngã bạn gặp phải giờ đây trở thành những bài học quý báu giúp bạn trưởng thành hơn trên con đường của mình.
Kể lại một lần em trót xem nhật ký của bạn - Mẫu 8
Cuộc sống của mỗi người đều đầy những kỷ niệm đáng nhớ. Đó có thể là những kỷ niệm vui vẻ, buồn, nhưng đều ghi sâu trong tâm trí. Với em cũng vậy, đó là lần em trót xem trộm nhật kí của bạn. Kỷ niệm đó đã để lại cho em một bài học không thể quên.
Hôm đó, khi bố Tú Anh đi ra ngoài, em dành thời gian ngồi cùng bạn để học. Tú Anh, người bạn thân của em từ khi bắt đầu học một, đã luôn ở bên em. Gia đình Tú Anh không giàu có, mẹ bạn mất sớm, bố thì yếu đuối, chỉ sống nhờ vào cửa hàng tạp hóa nhỏ. Tuy khó khăn nhưng Tú Anh vẫn học giỏi, hiếu thảo, và phải làm thêm để giúp gia đình. Điều đó khiến em luôn khâm phục bạn, yêu quý bạn hơn bao giờ hết.
Trong lúc giải bài tập, em nhặt được một quyển sổ nhỏ rơi. Đó là quyển sổ với hình Totoro, nhân vật hoạt hình mà Tú Anh yêu thích. Sổ có khóa số, em đoán đó là sổ nhật kí. Em cảm thấy hơi buồn khi Tú Anh giấu điều gì đó. Mặc dù ban đầu em có ý định đặt lại sổ ở chỗ cũ, nhưng lòng tò mò và ích kỷ đã khiến em làm sai. Em nghĩ: “Em sẽ thử mở xem thử. Nếu không được thì em sẽ cất lại, nhưng nếu được, em sẽ đọc một ít. Dù sao bố Tú Anh nói sẽ đi lâu một chút, nên Tú Anh không thể về sớm được”. Em bắt đầu thử mở khóa. Ban đầu em thử ngày sinh nhật của bạn, rồi ngày sinh nhật của bố mẹ bạn, nhưng không được. “Có lẽ là ngày sinh của em chứ? Nhưng có khi nào là thế không nhỉ?”. Nghĩ thế nhưng em vẫn cố thử. Và ngạc nhiên khi con số ngày sinh của em lại đúng:
- Tú Anh thật là đáng yêu quá – Em mỉm cười và thì thầm trong lòng.
Em bắt đầu lật từng trang một. Em đã tự hứa sẽ chỉ đọc vài trang, nhưng lại không kiềm chế được bản thân, lật hết từ trang này đến trang khác.
- Toàn là những câu chuyện về lớp, về trường và những gì Tú Anh đã kể cho mình nghe – Em nghĩ trong lòng.
Nhưng rồi, đôi bàn tay của em dừng lại ở một bài viết đã từ lâu. Dòng chữ trên cùng ghi ngày tháng như bao bài khác.
“30/01/2012”
Hôm nay bố đã mua cho mình một chiếc xe đạp. Dù chiếc xe cũ nhưng đối với mình, nó vẫn vô cùng quý giá. Mình hiểu rằng bố đã giấu mình, bố phải làm việc vất vả để kiếm tiền. Mỗi khi bố về, mặt mũi bố tái nhợt vì công việc gặp nhiều khó khăn. Thỉnh thoảng, căn bệnh của bố lại tái phát khiến bố đau đớn. Những lúc như vậy, lòng thương yêu của mình dành cho bố không biết giới hạn. Mình muốn nói cho bố biết rằng mình đã biết về việc bố đi làm, nhưng mình vẫn chưa đủ dũng cảm. Mỗi đồng tiền bố kiếm được là một khoản tiết kiệm của bố. Mình không cần nhiều, chỉ cần có bố bên cạnh, để mình được yêu thương và biết ơn bố. Đó là đủ rồi.”
Em cảm thấy nghẹn ngào và nước mắt rơi dài trên gò má. Em thấy lòng mình đầy thương yêu và biết ơn Tú Anh vì tình yêu thương mà bạn dành cho bố. Dù không may mắn nhưng Tú Anh luôn lạc quan, vui vẻ. Chơi với nhau suốt 9 năm, nhưng em đã không biết trân trọng bạn đúng mức. Em cảm thấy xấu hổ với bản thân khi sống trong một gia đình khá giả mà không biết cố gắng, chỉ biết đòi hỏi bố mẹ. Em đã yêu cầu bố mua cho mình chiếc xe đạp mà không biết rằng bố đã làm việc vất vả để kiếm tiền.
Em tiếp tục lật từng trang tiếp theo
“12/02/2012”
Hôm nay mình đã nhận được một tháng lương đầu tiên và mình đã mua cho bố một chiếc áo mới. Bố vui lắm, nhưng trong nụ cười vẫn cảm thấy nỗi buồn. Bố ôm mình nghẹn ngào nói: “Bố cảm ơn con nhiều lắm và bố xin lỗi con vì không thể đáp ứng được những điều con muốn”. Mình đã kể cho bố nghe về suy nghĩ của mình và về việc mình đã biết bố đi làm. Bố đã hứa sẽ không đi làm nữa và sẽ luôn ở bên mình. Hôm nay thật sự là một ngày vui vẻ”
Đọc câu chuyện của hai bố con Tú Anh, em cảm động không nguôi. Em thấy như có lỗi với bố mình hơn. Khóc lóc, em nhớ về những ngày đã làm cho bố buồn lòng. Khi Tú Anh vào phòng, em chạy đến và ôm bạn mình khóc ngất.
- Mình xin lỗi, thật sự xin lỗi.
Nhìn thấy quyển sổ trên bàn, bạn có lẽ hiểu được một phần:
- Không sao đâu, đừng khóc nữa.
- Em thấy xấu hổ lắm. Càng nghĩ đến bạn, em càng hối tiếc vì những hành động đã làm. Em thương bố mình và bạn càng nhiều hơn.
Tú Anh nhẹ nhàng mỉm cười;
- Nếu cậu làm sai điều gì thì nên chuộc lại lỗi lầm, khóc như vậy không phải là dấu hiệu của sự mạnh mẽ mà tớ biết đâu. Phải không?
Em lau khô nước mắt và nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Tú Anh:
- Cậu là người bạn tốt, đã giúp mình hiểu được nhiều bài học quý giá trong cuộc sống. Cậu hứa sẽ là bạn mình mãi mãi phải không?
- Tớ hứa.
Câu chuyện đã qua rồi. Dù hiện tại chúng tôi đang học ở hai trường khác nhau, nhưng chúng tôi vẫn thường xuyên giữ liên lạc, trao đổi. Kỷ niệm đọc trộm nhật kí từ lâu không bao giờ phai nhạt trong tâm trí tôi, vì nó giúp tôi nhận ra nhiều giá trị quý giá trong cuộc sống.
Kể lại một lần em trót xem nhật ký của bạn - Mẫu 9
Trong cuộc sống không ai không mắc phải sai lầm một lần. Với một phút hiếu kỳ, nông nổi của tuổi 14, tôi đã làm bạn thân nhất của mình phải buồn chỉ vì một quyển nhật kí.
Mùa hè - mùa của tuổi học trò bắt đầu với tiếng vĩ cầm của các nhạc công ve. Cây phượng nở hoa đỏ rực như một cây nấm khổng lồ. Tôi chạy sang nhà Ngọc, đứa bạn thân từ thuở nhỏ, để gọi nó cùng đi chơi. Khi bước vào cổng, tôi gọi lớn:
- Ngọc ơi! Đi chơi đi! Làm gì mà nghỉ hè rồi cứ ở nhà suốt thế?
Mẹ Ngọc ra từ trong nhà với nụ cười như hoa, trêu ghẹo tôi:
- Con nhỏ này lúc nào cũng nhanh nhẹn. Ngọc ơi, đi mua rau cho cô một ít, rồi lên phòng đợi bạn chút xíu nhé.
Tôi vâng lời, chạy lên phòng Ngọc. Phòng luôn sạch sẽ, gọn gàng không giống phòng tôi. Tính tôi hay tò mò, cứ phải ngắm nghía, xem có gì hay không.
Bỗng tôi thấy trên giá sách của Ngọc có một quyển màu hồng, bị che khuất bởi những quyển sách giáo khoa. Tôi lấy quyển sổ bí mật ra và ngạc nhiên khi biết đó là quyển nhật kí. Ngọc ít nói, nhưng chuyện gì của nó tôi cũng biết. Vậy mà sao nó không kể với tôi. Biết đọc trộm nhật kí không nên, nhưng tôi rất tò mò không biết nó viết gì. Mở trang đầu với dòng chữ nghiêm túc của Ngọc
Ngày...tháng: Hôm nay mình thấy buồn vì Huyền giận vô cớ, không nghe mình giải thích nữa. Mong lần sau bạn ấy sẽ bình tĩnh hơn
Đọc đến đây tôi cảm thấy mặt ửng hồng, thế mà nó chỉ dám nói sau lưng tôi chứ, không dám đối diện ư? Tôi chuyển sang trang tiếp theo
Ngày...tháng
Huyền thực sự là người vui vẻ, luôn quan tâm đến mọi người. Ai cũng trân trọng bạn ấy. Tôi ghen tỵ với bạn ấy quá
À bây giờ bạn ấy cũng biết khen tôi à, nhưng mà chẳng bao giờ bạn ấy khen tôi một câu nào cả. Tôi suy nghĩ nhiều nhưng lại quên đi hành động của mình
Cánh cửa mở ra, Ngọc bước vào vội vã khi thấy tôi đọc những điều bí mật mà bạn ấy đã giấu kín. Ngọc lấy quyển nhật kí, òa khóc nói với tôi;
- Tại sao lại đọc trộm nhật kí của tớ?
Tôi rất xấu hổ nhưng vẫn cố nói:
- Tớ..tớ chỉ muốn đọc xem cậu nói gì về tớ thôi..ai ngờ cậu cũng nói xấu tớ. Cậu coi tớ là bạn không?
Ngọc vẫn cứ khóc nấc lên:
- Tớ cũng..muốn..muốn nói với cậu nhưng cậu không chịu nghe tớ nói đâu. Đấy chỉ là tớ suy nghĩ thế thôi chứ tớ không có ý nói xấu cậu
Bây giờ tớ mới nhớ mỗi khi Ngọc khuyên bảo tớ, tớ thường cáu gắt chỉ vì muốn giữ sĩ diện cho bản thân mà quên đi tâm trạng của Ngọc. Tớ cảm thấy rất hối hận và ôm chầm lấy Ngọc nói trong nước mắt;
- Tớ xin lỗi cậu. Tớ đã sai. Tha lỗi cho tớ nhé, Ngọc ơi. Ngọc lau vội nước mắt, gật đầu. Rồi 2 đứa lại nhìn nhau cười
Qua câu chuyện này tớ mới nhận ra đọc nhật kí của bạn là vi phạm quyền riêng tư, khiến tớ hối hận đến tận bây giờ. Nhưng cũng nhờ sự việc đó mà tình bạn giữa tớ và Ngọc ngày càng hiểu nhau hơn, xây dựng trên nền tảng của sự tin tưởng.
Kể lại một lần em trót xem nhật ký của bạn - Mẫu 10
Khi con người trưởng thành, có những điều quên đi, có những điều chúng ta giữ lại để trân trọng và mỉm cười khi nhớ lại. Nhưng đối với em, trong kí ức này, có một điều khi nhớ lại em cảm thấy xấu hổ với bản thân và với bạn ấy. Đó là lần em đã trót xem trộm nhật kí của Lan Anh, người bạn thân suốt 4 năm học trung học cùng em. Đó là lần “lỡ dại” khiến em vẫn ăn năn cho đến tận hôm nay.
Em và Lan Anh cùng học chung lớp, ngồi cùng bàn, đi học cùng nhau, làm mọi việc cùng nhau. Cả lớp ai cũng nói chúng ta là cặp bạn tiến. Mọi thứ trôi qua êm đềm, chúng tôi hằng ngày đến trường, vui chơi, học hành. Những khi rảnh rỗi, chúng tôi đạp xe qua nhau chơi, đôi khi còn hái trộm xoài của bác hàng xóm. Có rất nhiều điều khiến tôi nhớ và mỉm cười vì chúng thật tuyệt.
Tuy nhiên chỉ có một lần, một lần khiến tôi đỏ mặt, xấu hổ và không biết phải trốn tránh ở đâu. Đó là đầu năm lớp 8, đã hai năm trôi qua nhưng hành vi không tốt đó của tôi vẫn còn đọng lại trong kí ức.
Lan Anh có một quyển sổ nhật kí xinh xắn, màu nâu chàm rất ấn tượng. Chúng tôi đều biết mỗi người đều có một sổ nhật kí, nhưng không được phép xem nhật kí của nhau. Dù là bạn thân nhất cũng không được xem. Bởi mỗi người có nhiều chuyện riêng tư, chuyện không nói ra được cùng bạn bè, và nhật kí chính là người bạn tâm tình của bản thân.
Nhưng vào ngày đó, em không kiềm chế được sự tò mò của mình, trót xem trộm nhật kí của Lan Anh. Vào tiết thể dục, em bị đau bụng nên không ra sân tập. Một mình ngồi trong phòng, không biết làm gì, em đã không kiềm chế được sự tò mò. Em thấy cuốn nhật kí của Lan Anh đặt ngay trên bàn, em cũng không định xem nhật kí của bạn ấy nhưng không hiểu sao lại làm việc đó.
Em run run nhìn ra cửa sổ xem có ai không rồi mở ra, lật từng trang, từng trang đến nỗi không dám đọc, chỉ lật thôi. Hành động đó của em giống như một kẻ trộm sợ bị bắt gặp. Nhưng mà cũng đúng thôi, em không khác gì một kẻ trộm đang xem trộm suy nghĩ của người khác mà không được cho phép.
Dù chưa đọc gì, nhưng tôi đã cảm thấy không nên làm những việc như vậy. Hối hận vì lật dở nhật kí của Lan Anh. Nếu Lan Anh biết, cậu ấy sẽ buồn và thất vọng về tôi.
Chỉ một lần từ lớp 8, không dám làm lại. Mỗi khi nhớ lại, thấy mình không tốt. Xem trộm nhật kí như cắp, làm người xấu và không được yêu quý.
Từ đó, rút ra bài học. Có những điều không nên biết, tò mò không tốt. Riêng tư của người khác, họ giữ trong lòng.
Kể lại lần xem nhật kí của bạn - Mẫu 11
Là học sinh giỏi lớp 9A, được yêu thương và quý mến. Cuộc sống tươi đẹp và vui vẻ, đến trường là niềm vui. Thấy mình quan trọng với mọi người.
Mọi thứ không đổi nếu không có Linh trong lớp. Linh giỏi từng môn, được mọi người quý mến. Tôi trước đây cũng được quý mến nhưng giờ mọi người quên mất. Linh xinh đẹp và khiêm tốn, giúp đỡ bạn bè. Còn tôi, đôi khi quá tự tin. Nhưng tôi căm tức vì Linh chiếm vị trí của tôi trong lòng mọi người.
Linh luôn chăm chỉ học, ít ra ngoài đùa nhưng tôi ganh ghét nó. Khi tôi không giải được bài toán, bạn Thủy bảo tôi hỏi Linh. Tôi tức giận vì nó giỏi quá.
Hôm đó, tôi quên trực nhật. Linh đã làm giùm tôi. Nhưng tôi không cảm ơn, chỉ nghĩ Linh muốn được khen ngợi.
Bọn con gái lớp tôi đang đọc nhật kí của Linh. Tôi nghĩ đó là hành động ác. Tôi không can thiệp, vui mừng vì Linh gặp rắc rối.
Sau khi bọn chúng đi, tôi muốn xem nhật kí của Linh. Mặc dù biết là xấu, nhưng tôi không kìm được sự tò mò. Tôi muốn biết Linh nghĩ gì về tôi.
Tôi đọc lướt quyển nhật kí.
Đọc nhật kí của Linh, tôi nhận ra sự thật. Tôi rất ân hận và xin lỗi Linh. Mong Linh ở lại cùng chúng tôi.
Linh viết về học hành, bạn bè, trường lớp,... Tôi thấy hối hận và quyết định sẽ xin lỗi Linh.
Kể lại lần trót xem nhật kí của bạn - Mẫu 12
Tuấn là bạn thân nhất của tôi. Chúng tôi chia sẻ mọi thứ. Nhưng chỉ vì một quyển nhật kí và sự dại dột của tôi mà đã có chuyện xảy ra.
Ngày đó giống như nhiều lần trước, Tuấn mời tớ đến nhà chơi. Khi lên đến phòng, Tuấn nói: 'Uyên ơi, thoải mái nhé, tớ đi dưới lấy trái cây rồi lên ngay!'. Trong lúc chờ Tuấn xuống, tớ lại đến gần kệ sách của Tuấn tìm truyện đọc. Bất ngờ, đôi mắt tôi dừng lại ở góc cuốn sổ có ghi chữ: 'Nhật ký của tớ'. Có lẽ là nhật ký của Tuấn - tớ nghĩ trong lòng - tớ quyết định đọc thử để xem liệu mình đã hiểu đúng về Tuấn chưa! Tớ nhanh chóng lấy cuốn sổ. Tớ nhẹ nhàng đóng cửa phòng của Tuấn rồi mở ra đọc.
Ngay trang đầu tiên, Tuấn viết: 'Hôm nay tớ cảm thấy Uyên hơi quá đáng khi trêu Hoàng Sơn và Thuỳ Dương. Tớ nghĩ làm như vậy sẽ làm 2 bạn ấy cảm thấy khó chịu lắm. Thật đáng tiếc cho 2 bạn ấy! Mai tớ sẽ nói với Uyên để cậu ta bỏ cái trò đó''. Ôi! Vậy là Tuấn không đồng ý với tớ à! Nhưng ở trường nó lại hòa mình vào, tớ tưởng nó thích thú đấy. Tớ lật sang những trang sau, toàn bộ là nhận xét về tớ. Có khi 'tớ không thích cách Uyên đối xử với Bình và Dương, ít nhất cũng phải nhắc bài cho cậu ấy để điểm không bị kém đi. Tớ biết đêm qua Bình phải học thêm đến tối muộn mới về nên nhắc bài cho cậu ấy đỡ áy náy', sau đó là 'tớ nghĩ Uyên nên thay đổi tính cách đó thì tốt hơn, có lẽ mới hòa mình được với mọi người chứ'. Ôi trời ơi! Và còn câu này nữa 'không biết phải nói thế nào với Uyên nhỉ? Tớ nghĩ là tớ thích Tiểu Nguyệt rồi, cậu ta biết thì chắc chắn sẽ cười nhạo tớ thôi'. Đang căng thẳng đọc những dòng nhận xét về mình, tớ bỗng nghe tiếng lạch cạch ngoài cửa, tớ nhanh chóng cất cuốn sổ vào kệ sách rồi ngồi lên giường đan chân, mặt tươi cười.
- Uyên ơi, tớ muốn nói với cậu về một chuyện. Đó là chuyện riêng tư, tớ nghĩ là tớ đã...
- Tớ ngắt lời:
- Thích Tiểu Nguyệt rồi phải không?
Tuấn đứng như bị đóng băng. Tôi hoảng hốt: 'Ối trời ơi! Nếu nó biết mình đọc trộm nhật ký thì xác định là kết thúc'. Tôi nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác:
- Thôi, vì đã là chuyện riêng tư nên không nên ép buộc bản thân phải kể. Mấy cuốn sách này cậu mua ở đâu mà hay vậy!
Tuấn trả lời tôi một cách e dè, và suốt cả buổi chiều này, giữa tôi và Tuấn như có một tấm màn mây u ám, sự hoài nghi dày đặc, sự đề phòng. Còn tôi thì lo lắng, chỉ sợ bí mật sẽ bị phát hiện. Nhưng tính cách của nó thì dễ tự ái lắm. Nếu vụ này bị tiết lộ thì nó sẽ không bao giờ nhìn mặt tôi nữa. Tưởng tượng vậy làm tôi lo sợ, tôi suy nghĩ kỹ trước khi nói để tránh những câu hỏi nghiêm túc từ nó về việc tôi đã làm gì trong phòng nó trước đây.
Khi tôi rời nhà Tuấn, trời đã tối. Tôi cảm thấy nặng nề trong lòng. Tôi chưa bao giờ làm điều này trước đây: Đọc trộm nhật ký của người khác, quá xấu hổ. Và lại là người bạn thân của mình. Nếu việc này bị phát hiện, không ai tin tôi nữa, mọi người sẽ nghĩ tôi là người thích xem xét đời tư của người khác, lợi dụng nó làm trò vui cho mình. Suốt cả đêm đó, tôi bối rối, không biết phải làm gì, học bài cũng chẳng vào đầu chữ nào. Sự việc sáng hôm đó cứ in sâu vào tâm trí tôi. Đến khi đi ngủ, tôi mới thấy bình tâm và suy nghĩ về cách giải quyết: 'Nếu tôi không đọc nhật ký của Tuấn thì bây giờ đã không phải lo nghĩ. Mỗi lần nghĩ lại, tôi cảm thấy xấu hổ. Tôi tưởng rằng giữa bạn bè không cần phải giấu giếm gì cả. Nhưng tôi cũng cần phải tôn trọng sự riêng tư của người khác. Tôi đã sai. Nhưng cũng nhờ đọc nhật ký của Tuấn mà tôi biết mình còn nhiều điểm yếu cần cải thiện, có lẽ Tuấn ngại nói trực tiếp. Nhưng nếu nói hết sự thật thì Tuấn sẽ tức giận, nhưng không nói thì lương tâm không được thoải mái. Thôi thì, không thể làm điều gì trái với lương tâm. Ngày mai tôi sẽ nói với Tuấn như vậy. Bây giờ phải ngủ để sẵn sàng cho ngày mai'. Và cuối cùng tôi ngủ, lòng vẫn còn lo lắng về thái độ của Tuấn khi tiếp nhận lời thú tội của tôi nhưng cũng cảm thấy an lòng.
Hôm sau gặp Tuấn, tôi đã nói hết sự thật. Không giống như dự đoán của tôi, Tuấn đã tha thứ, hai chúng tôi lại trở nên thân thiết như trước. Tôi cũng học được một bài học rằng: Trong mối quan hệ bạn bè, sự tin tưởng là yếu tố quan trọng để duy trì lâu dài. Một lần trộm nhật ký là quá đủ, tôi sẽ không lặp lại hành động đáng xấu hổ ấy nữa.
Kể lại một lần tôi vô tình đọc nhật ký của bạn - Mẫu 13
Không thể nào quên được những hành động không đúng của mình với người bạn. Đó là lúc tôi đọc trộm nhật ký của Mai Chi.
Mai Chi là người bạn thân của tôi từ khi còn nhỏ, chúng tôi biết hết sở thích của nhau và luôn hòa thuận. Mai Chi có vẻ ngoài xinh xắn, tóc dài đen và luôn rạng rỡ. Cô ấy cũng rất giỏi trong học tập và được mọi người yêu mến và ngưỡng mộ.
Một lần tôi đến nhà Mai Chi mượn sách và phát hiện ra cuốn nhật ký của cô. Tôi không thể kìm lòng tò mò nhưng lý trí đã ngăn cản tôi đọc trộm.
Tôi cố gắng không đọc nhật ký đó, nhưng sự tò mò vẫn trỗi dậy. Tôi không kìm được và đọc nó. Khi Mai Chi xuất hiện, tôi cảm thấy hối hận và xấu hổ vì hành động của mình.
Chơi thân với Mai Chi từ bé đến giờ, lần này tôi thấy Mai Chi giận dữ như chưa bao giờ. Tôi không dám nói gì, chỉ biết chạy trốn khỏi ánh mắt của cô ấy, lòng muốn khóc lên. Tôi sợ, sợ Mai Chi ném cái gì đó vào tôi, sợ mình đã làm sai. Khi về nhà, tôi cảm thấy hối hận và lo lắng vô cùng.
Cả đêm đó tôi thao thức. Tôi nhớ những trang nhật ký của Mai Chi, và tôi thấy rằng cuộc sống của cô ấy không hạnh phúc như tôi tưởng. Tôi cảm thấy ân hận và thương Mai Chi nhiều hơn.
Sáng hôm sau, tôi đến lớp sớm và đợi Mai Chi để xin lỗi. Mai Chi không giận và ôm tôi, nói rằng lần sau tôi đừng làm như vậy nữa. Tôi vui lắm, nhưng không bao giờ quên sai lầm này.
Kể lại lần tôi xem trộm nhật ký của bạn - Mẫu 14
Chúng ta không phải là những vị thánh, cũng không phải là những nhà lãnh đạo vĩ đại có thể thay đổi thế giới. Chúng ta chỉ là những con người bình thường. Sai lầm là không thể tránh khỏi. Những sai lầm đó sẽ giúp chúng ta trưởng thành hơn trong cuộc sống.
Lan và tôi là bạn học ngồi cùng bàn từ nhỏ. Nhà chúng tôi gần nhau, nên tình bạn của chúng tôi ngày càng lớn lên theo thời gian.
Hôm đó, như mọi ngày, tôi và Lan cùng nhau bước đi đến trường. Tôi nhớ, tiết thể dục, vì đau bụng nên tôi nhờ Lan giúp việc nghỉ. Một mình trên lớp, tôi cảm thấy buồn chán.
Tôi nhìn ra cửa sổ, thấy chim bay trên bầu trời. Tôi nhìn quanh lớp và thấy một quyển sổ trong ngăn bàn của Lan. Tò mò, tôi lấy ra. Quyển sổ đẹp, có hình ảnh bầu trời và một cô gái. Tôi tự hỏi tại sao Lan không kể cho tôi nghe về quyển sổ này.
Tôi mở quyển sổ ra xem, thấy Lan ghi chép cẩn thận, vẽ hình minh họa. Tôi đọc về những lần Lan làm lỗi như làm rơi bình hoa của mẹ, bị mắng. Tiếp tục đọc, tôi thấy Lan kể về những lần được mẹ thưởng.
Khi đọc, tiếng trống báo hết tiết học vang lên. Lan đã đứng ở cửa sổ, tôi vội đưa quyển sổ vào ngăn bàn... Nhưng...
Nhìn thấy tôi rối bời, Lan ngay lập tức hiểu ra tình huống.
- Tớ... tớ...
Lan chỉ nhìn tôi mà không nói gì. Cậu ấy chỉ lấy quyển sổ nhật kí và gấp gọn vào cặp. Tôi biết khi Lan im lặng, đó là lúc cậu ta tức giận. Các tiết học sau đó trôi qua chậm rãi. Tôi cảm thấy mỗi phút giống như một giờ. Tôi chỉ mong giờ học kết thúc để giải thích với Lan...
Nhưng khi hết tiết học, Lan đã chạy về trước. Cả đêm đó, tôi không thể ngủ vì suy nghĩ về hành động của mình. Tôi biết mình đã vượt quá giới hạn...
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm để chờ Lan. Khi thấy tôi, Lan vội vã đi qua nhưng tôi đã gọi lại:
Lan ơi! Đến đây mình nói chuyện.
Sau đó, mình kể lại câu chuyện cho Lan nghe. Nghe xong, Lan nói với mình rằng:
Không sao đâu! Mọi người đều mắc phải sai lầm. Sau những lần như này, mình hiểu nhau hơn đúng không?
Cùng nhau bước đi trên con đường quen thuộc, bầu trời xanh thẳm trên cao. Áo trắng trẻo như kỷ niệm tuổi học trò...
Kể lại một lần tôi vô tình đọc nhật ký của bạn - Mẫu 15
Tôi từng nghĩ mình là người vận đỏ và bất hạnh hơn mọi người. Nhưng rồi một ngày...
Đó là một ngày nắng chói chang của mùa hè lớp 8. Trên con đường vắng vẻ, tôi đạp xe nhanh chóng, hướng về nhà của bạn thân - Phương. Tôi thường đến đó với lý do quen thuộc: học nhóm.
Khi đến trước cửa nhà, chỉ cần tôi kêu tiếng chân, Phương sẽ đến mở cửa. Phía sau cánh cửa, là một cô bé nhỏ nhắn, da ngăm đen, tóc ngắn gọn. Đôi mắt đen sáng của nó luôn cuốn hút người khác. Giọng nó thì hay ơi là hay, thường được nghe trong những buổi phát thanh của trường.
Đến rồi à?
Ừ, không cho tao vào nhà à?
Vào đi nào!
Cuộc trò chuyện của chúng tôi vẫn diễn ra tự nhiên như mọi khi. Bố mẹ Phương coi tôi như con gái trong gia đình rồi đấy. Tôi chạy vào phòng của Phương, nằm trên giường. Nó đổ nước cho tôi và mỉm cười:
Mày đã làm bài tập hôm nay chưa?
Chưa chứ, nên tao mới chạy đến đây mà!
Tao biết mà. Tao đã làm xong rồi đấy. Mày uống nước rồi ngồi đây làm bài nha. Tao đi giúp bố mẹ tao một chút.
Hãy yên tâm nhé.
Tôi mỉm cười. Nhìn thấy hình bóng nhỏ nhắn và nhanh nhẹn của Phương tan biến, tôi vẫn còn nằm đó một lúc nữa. Lười biếng lấy sách và vở từ trên bàn. Cuối cùng, tôi cũng quyết định học. Tôi cố gắng tập trung nhưng đến câu thứ ba, tôi đã chán nản và không biết phải làm sao. Tôi bắt đầu lần lượt tìm trong sách vở của Phương để chép. Bởi vì Phương thường là học sinh giỏi và chăm chỉ. Thành tích học tập của nó nếu không phải hàng đầu thì cũng không hề kém cạnh. Trong lúc tìm kiếm sách vở, tôi bất ngờ phát hiện một quyển sổ màu xám với dấu hiệu của một sợi dây đỏ. Tôi đã từng nhìn thấy nó một lần: khi tôi đột nhiên ghé vào nhà, Phương đang viết vội vàng và cố che giấu nó. Tính tò mò trong tôi lại bùng phát, tôi lén mở ra và đọc. Và đó vẫn là những dòng chữ đẹp mắt mà tôi đã quen thấy, nhưng lại là một Phương khác mà tôi không hề biết đến:
“Hôm nay, ngày 12/12/2017
Hôm nay trời thật là lạnh, nhưng mình không có áo để mặc. Chiếc áo mà mình giặt hôm qua vẫn chưa khô vì trời mưa. Thôi thì thôi, mình sẽ không buồn quá. Hãy cố lên!”
Tôi vẫn nhớ ngày đó, trời lạnh lắm. Tôi còn kéo Phương ra ngoài chơi vì tôi mới được bố mẹ mua cho chiếc áo khoác mới, tôi muốn khoe với mọi người. Nhưng bạn tôi thì không có áo để mặc. Tôi không biết...
Hôm nay, ngày 05/01/2018
Một ngày buồn! Tôi đã nhận được giải thưởng học sinh giỏi của trường nhưng lại không dám chia sẻ với cha mẹ. Họ lại đang cãi nhau về vấn đề tiền bạc. Giá như tôi có thể đổi thành công này thành sự bình yên cho gia đình! Nếu tôi bỏ học, liệu có thể giúp đỡ cha mẹ không nhỉ?
Tôi, một cô con gái may mắn với gia đình hạnh phúc, nhưng chưa từng làm họ tự hào. Trong khi đó, bạn của tôi, một người thông minh và ngoan ngoãn, lại phải đối mặt với nhiều khó khăn. Tôi không biết gì về gia đình của cô ấy. Tôi cảm thấy mình là một đứa con kém may mắn, một người bạn không đáng giá!
Hôm nay, ngày 24/06/2018
Một ngày khó chịu nữa! Hôm nay, một số bạn trong lớp đã nói xấu về Lan, gọi cô ấy là một người học kém và thích ăn chơi, nghịch ngợm. Họ cũng nói tôi không nên chơi với Lan. Tôi đã cố gắng nói chuyện một cách lịch sự nhưng họ vẫn cười khinh bỉ. Tôi đã cãi nhau với họ lần đầu tiên. Nhưng tôi không hối tiếc vì Lan là người bạn thân của tôi.
Khi đọc những dòng này, tôi không thể kìm nước mắt. Đứa bạn của tôi, người mà tôi đã bỏ quên chỉ vì mải mê chơi bời. Nhưng luôn là nó ở bên cạnh mỗi khi tôi gặp khó khăn. Luôn là nó mỉm cười, đưa bờ vai cho tôi dựa vào. Nhưng tôi không biết rằng trong trái tim của bạn tôi cũng đầy những vết thương. Tôi không biết mình có ý nghĩa như thế nào với nó. Tôi không biết...
Khi tôi đang khóc, Phương bước vào. Thấy tôi khóc, nó cảm thấy ngạc nhiên và tức giận nhưng lại nhanh chóng xoa dịu. Nó đến và ôm tôi vào lòng. Vẫn là bàn tay ấm áp, vẫn là người bạn thân của tôi. Nhưng bây giờ nó đang ôm tôi. Cuối cùng, tôi vẫn chỉ là một đứa bé trong mắt nó. Và Phương vẫn là người bạn tốt nhất của tôi.
Nhờ có Phương, tôi trở nên biết yêu thương, biết quan tâm và cố gắng trở thành người bạn tốt của Phương - cô gái kiên cường, ấm áp, mạnh mẽ và đáng yêu. Nhưng từ đó, tôi không còn thấy nhật kí của nó nữa...
Kể lại một lần tôi lỡ xem nhật ký của bạn - Mẫu 16
Tôi và Lan là đôi bạn thân từ khi còn nhỏ, chúng tôi đã trải qua hàng ngàn kỷ niệm từ thời mẫu giáo đến hiện tại. Giữa chúng tôi có nhiều lúc gian dối, nhưng cuối cùng lại luôn bên nhau hơn. Tôi vẫn nhớ mãi lần tôi vô tình xem nhật kí của Lan, và tôi vẫn cảm thấy rất xấu hổ cho điều đó.
Tôi và Lan thân nhau như chị em, chúng tôi thường xuyên đến nhà nhau chơi mà không có sự ngại ngùng hay cảm giác xa lạ. Tuy nhiên, một lần tôi vô tình đọc được nhật kí của Lan. Hôm đó, khi tôi đến nhà Lan như mọi lần, chúng tôi cùng ngồi xem phim hoặc đọc truyện. Khi Lan ra bếp, tôi lục lọi tìm truyện và phát hiện một quyển sách bìa cứng rất đẹp. Tôi không kìm được sự tò mò và bắt đầu đọc. Khi Lan phát hiện, nó tức giận nhưng tôi không thể nói gì. Sau đó, tôi nhận ra sai lầm của mình và xin lỗi Lan. Cuối cùng, chúng tôi lại cười với nhau như không có gì xảy ra.
Tôi luôn cảm thấy may mắn khi có một người bạn tốt như thế và quyết tâm giữ gìn tình bạn này. Tôi không muốn những sự việc như vậy xảy ra làm hỏng mối quan hệ giữa chúng tôi.
Kể lại lần tôi vô tình đọc nhật kí của bạn - Mẫu 17
Năm cuối cấp, mọi người trao nhau những quyển nhật kí làm kỷ niệm. Tôi vẫn nhớ mãi về lần đọc nhật kí của một người bạn, điều đó đã là bài học quý giá về tình bạn.
Tôi và Thảo đã là bạn từ khi còn nhỏ và chơi thân với nhau suốt từ cấp hai. Một lần, tôi vô tình đọc nhật kí của Thảo và gặp phải sự giận dữ của cô ấy. Sau đó, tôi đã xin lỗi và chúng tôi cười với nhau, nhận ra tình bạn thực sự giá trị của chúng tôi.
Mọi người đều có bạn bè, và để có một người bạn tốt, điều quan trọng là mình phải trở thành người bạn tốt trước tiên. Tình bạn thực sự quý giá khi được xây dựng trên sự chân thành và sẵn lòng trao đi chân thành.