Người đó mãi sống trong trái tim của tôi (bạn, thầy, người thân,…) mang tới 18 bài văn mẫu, kèm theo dàn ý chi tiết. Qua đó, giúp các em học sinh lớp 8 tích lũy vốn từ, nhanh chóng hoàn thiện Bài viết số 1 lớp 8 đề 2 thật hay.
Trong dạng đề này, các em có thể chọn viết về mẹ, bố, thầy giáo, cô giáo, ông bà, bạn bè, hàng xóm... những người đã để lại nhiều ấn tượng, kỷ niệm đẹp trong lòng em. Vậy mời các em cùng theo dõi bài viết dưới đây để ngày càng học tốt môn Văn 8.
Dàn ý người đó mãi sống trong trái tim của tôi
I. Khởi đầu
- Có thể bắt đầu bằng một đoạn thơ hoặc bài hát liên quan đến mẹ.
- Mẹ là người đã sinh ra, dưỡng dục, và nuôi ta trưởng thành. Mẹ tôi tên là...?
II. Nội dung chính
a. Sự miêu tả về mẹ
- Ngoại hình, dáng vẻ:
- Tuổi tác: Theo thời gian, tuổi của mẹ dần dần gia tăng.
- Tóc đã bạc một số sợi: Tóc của mẹ đã có vài sợi bạc vì phải chăm sóc cho gia đình.
- Đôi mắt: Vẫn sáng và rõ ràng.
- Nụ cười: Ấm áp và hiền hậu.
- Đôi bàn tay: Gầy gò và xương xẩu do cần phải làm việc vất vả ngoài trời mưa gió.
- Vóc dáng: Cân đối và ổn định.
- Trang phục: Thường mặc những bộ trang phục đơn giản và phù hợp với mọi tình huống.
- Tính cách:
- Với mọi người xung quanh: Luôn quan tâm và sẵn lòng giúp đỡ.
- Với gia đình: Luôn thể hiện sự yêu thương và quan tâm, luôn chăm sóc chu đáo.
- Với bản thân: Nghiêm túc và có trách nhiệm trong mọi việc.
b. Một kí ức đáng nhớ với mẹ
- Một ngày mưa gió, mẹ khuyên bảo tôi không nên ra ngoài.
- Tuy nhiên, tôi không nghe lời mẹ mà đi chơi đá bóng với bạn bè trong thời tiết khắc nghiệt đó.
- Sau buổi chơi, tôi mắc bệnh nặng.
- Mẹ nhìn tôi nằm bệnh với tình thương mến.
- Thay vì trách móc, mẹ dành thời gian mua thuốc cho tôi trong đêm mưa gió với lo lắng không nguôi.
- Tôi cảm thấy hối hận và tự trách bản thân.
- Từ đó, tôi hứa sẽ không bao giờ làm phiền mẹ như vậy nữa.
- Kí ức đó luôn ở trong tâm trí tôi và gợi nhớ về tình mẹ thương yêu.
c. Cảm xúc về mẹ
- Mẹ là người mà tôi luôn trân trọng và kính phục.
- Không có gì có thể thay thế được vị thế của mẹ.
III. Kết luận
- Cuộc sống của tôi sẽ trở nên u tối và vô nghĩa nếu thiếu vắng sự hiện diện của mẹ.
- Tôi cam kết sẽ luôn nỗ lực học tập, trở thành con ngoan, trí thức để không làm thất vọng mẹ mình nữa.
Mẹ - Người luôn sống mãi trong trái tim tôi
Mẹ - Người luôn sống mãi trong trái tim tôi
Trong ngôi nhà bé nhỏ và đáng yêu của gia đình tôi, tôi yêu quý tất cả mọi người. Nhưng người tôi yêu thương nhất, đó chính là mẹ. Mẹ không chỉ là người chăm sóc, nuôi dưỡng tôi mà còn là người luôn sống mãi trong trái tim của tôi.
Từ khi mới chào đời, tôi đã được mẹ chăm sóc và yêu thương như một bông hoa bé nhỏ. Mỗi lần tôi gặp khó khăn, mẹ không la mắng mà luôn nhẹ nhàng khuyên bảo. Khi tôi thành công, ánh mắt hạnh phúc của mẹ là niềm vui lớn nhất của tôi.
Mẹ là một người phụ nữ với tấm lòng bao dung và sự hi sinh không ngừng nghỉ cho gia đình. Mẹ dành cả đêm thức trắng để lo lắng cho tôi và các anh chị em. Tuổi thơ của tôi gắn liền với hình ảnh ấm áp của mẹ, là những ngày mẹ dạy tôi bước đi, là những buổi chiều mẹ ru tôi ngủ trong vòng tay của mình.
Dù được chăm sóc nhưng mẹ luôn dạy tôi sống tự lập và có trách nhiệm. Mẹ dạy tôi phải biết quý trọng cuộc sống, giữ gìn vệ sinh và luôn giúp đỡ người khác. Những bài học mẹ truyền đạt sâu vào trong tâm hồn tôi và không bao giờ phai mờ.
Mẹ - Người dạy em rất nhiều việc
Em từng tự hỏi tại sao mẹ lại giỏi như vậy. Một đêm, em hỏi bố và được biết rằng mẹ từng là học sinh giỏi. Nhưng vì công việc của bố, mẹ đã hy sinh ước mơ để chăm sóc gia đình. Em rất cảm kích và thương mẹ.
Em nhớ nhất kỉ niệm mẹ chăm sóc em khi em bị ốm. Một buổi chiều, khi em đi học về trong trời mưa, em bị sốt và nói với mẹ rằng em lạnh. Mẹ luôn ở bên em, chăm sóc em từng giọt từng giọt.
Em yêu quý mẹ, hứa sẽ học tốt để làm mẹ vui và không làm mẹ thất vọng. Con cảm ơn mẹ vì đã sinh ra và dạy dỗ con. Mẹ là người mãi sống trong lòng con.
Mẹ - Người sống mãi trong trái tim em
Hình ảnh mẹ - Người tôi yêu quý nhất
Từ khi còn nhỏ đến hiện tại, mẹ luôn gắn bó với tôi nhất. Với sự hiểu biết và gần gũi, mẹ là người thấu hiểu tôi nhất trong gia đình. Mẹ đã bù đắp cho sự vắng mặt của ba bằng tình yêu thương và chăm sóc. Tôi luôn yêu thương và tôn trọng mẹ. Mẹ đã dành nhiều công sức để nuôi dưỡng tôi, và dù bàn tay đã chai sạn vì làm việc nhưng vẫn tràn đầy tình yêu thương. Mỗi khi mẹ vuốt ve tôi, tôi cảm nhận được sự an ủi và sức mạnh để vượt qua khó khăn.
Mẹ - Hình ảnh của bình yên
Mẹ không chỉ là người yêu thương tôi mà còn là người rất nghiêm khắc. Những khi tôi mắc lỗi, mặc dù không đánh đập hay la mắng, nhưng ánh mắt giận dữ của mẹ đã khiến tôi cảm thấy hối hận. Tôi nhận ra rằng mẹ đánh tôi không phải vì tức giận mà vì muốn tôi tốt hơn. Tôi sẽ luôn cố gắng học tập và làm điều tốt để đền đáp công ơn của mẹ.
Mẹ - Người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi
Hình ảnh mẹ - Mẫu 3
Sống trong một cuộc sống an lành và hạnh phúc, tôi tự hào được kể lại câu chuyện về một người mẹ vĩ đại. Người mẹ như bà tiên ban ấm áp, như người thầy dạy tri thức và như vầng trăng soi sáng con đường của tôi. Mẹ, người sống mãi trong lòng tôi.
Mẹ của tôi đã trải qua nhiều năm, tóc mẹ bắt đầu chuyển sang màu trắng nhưng trong tôi, mẹ vẫn trẻ trung và rất trẻ trung. Đôi vai gầy guộc đã gánh vác hàng ngàn việc lo cho gia đình, và trong đôi mắt hiền từ của mẹ chứa đựng biết bao tình yêu thương và sự trìu mến dành cho chúng tôi. Bàn tay của mẹ đã làm nên nhiều điều kỳ diệu, và trong đó có cả việc nuôi dưỡng tôi bằng sự ấm áp và yêu thương.
Từ khi còn nhỏ, mẹ đã là người truyền cho tôi dòng sữa ngọt lành, dòng sữa ấy giờ vẫn còn lắng đọng trong tâm trí tôi như một liên kết mạnh mẽ giữa mẹ và con. Tuổi thơ của tôi với mẹ đầy những kỷ niệm đẹp, từ những bước chập chững đầu đời cho đến những bài học quý giá mà mẹ dạy tôi.
Mẹ không chỉ là người vợ đảm đang và là một người mẹ hiền lành, mà còn là một nguồn cảm hứng và sức mạnh lớn lao trong gia đình. Mẹ đã truyền cho tôi những bài học quý báu về lòng yêu thương và sự kiên nhẫn, và cũng là một người giáo viên mầm non kiên trì suốt nhiều năm qua.
Nhâm nhi cùng khung cửa sổ, nhìn bức tranh xương rồng mẹ trồng. Lời dặn dò của mẹ vẫn vang vọng trong tôi: “Mẹ mong con mạnh mẽ, kiên cường như xương rồng, không để cho bất kỳ sâu bọ nào làm tổn thương”. Nhưng thực ra, mẹ giống như chính loài xương rồng ấy. Dù trải qua biết bao gian khó, mẹ vẫn kiên định vượt qua. Mẹ, vững vàng như cây xương rồng, chống lại dòng thời gian biến đổi. Mẹ của tôi, vĩ đại đến kỳ diệu.
Câu chuyện cổ tích đương thời của tôi thật sự ý nghĩa. Mẹ tôi, bà tiên vĩ đại, mặt trời sáng chói và kho tàng quý giá. Tôi biết ơn mẹ nhiều lắm. Tôi sẽ cố gắng học hành chăm chỉ, làm những điều có ích để không làm mất lòng mẹ, người đã luôn tin tưởng và hy vọng vào tôi. Tình yêu của tôi dành cho mẹ không chỉ dừng lại ở hiện tại mà còn kéo dài suốt cuộc đời. Những gì mẹ đã làm cho tôi không thể kể hết, còn những gì tôi có thể làm cho mẹ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Khi nào tôi mới trả được hết ân tình của mẹ đây? Có lẽ suốt cả cuộc đời này.
“Trên bầu trời kia chỉ có một mặt trời tỏa sáng
Và trên thế gian này chỉ có một mẹ của em”
Người đó mãi mãi sống trong trái tim tôi - Bố
Mẹ ơi, trong tim con mãi mãi có bóng hình của mẹ - Mẫu 1
Trong lòng mỗi người, luôn có một nơi an bình nhất để tìm về. Nơi ấy sâu lắng, nhưng cũng là sâu sắc nhất. Chỉ cần nhớ đến, lòng lại xao xuyến bởi nơi ấy. Tôi dành cho người bố thân yêu của mình.
Bố tôi đã trải qua những thời kỳ trẻ trung nhiệt huyết. Bây giờ, bố trở thành một người đàn ông già dặn, đã trải qua biết bao thăng trầm. Sự sâu lắng đó phản ánh rõ nhất qua đôi mắt của bố. Một đôi mắt sâu như biển cả. Bố cao to và đậm đà, làn da sạm nắng, chân tay nổi gân xanh. Nhìn bố, tôi nhận ra một đời sống dành cho gia đình.
Tôi yêu bố vì tính ít nói của bố. Trong cuộc sống hằn ngày, bố thường im lặng. Dù tôi cố gắng tương tác, bố chỉ trả lời những điều cần thiết. Nhưng im lặng đã dạy tôi rất nhiều. Im lặng trước những đòi hỏi phi lý. Im lặng trước sự nóng giận, trước nỗi đau buồn. Tôi nhận ra rằng, đôi khi im lặng cũng là cách tốt nhất. Bố dạy con bằng hành động, để con học theo. Mỗi khi nghĩ về điều đó, tôi lại yêu bố hơn.
Tôi yêu tất cả trong gia đình, nhưng với bố, tôi dành một vị trí đặc biệt. Vì bố yêu thương tôi một cách đặc biệt. Khi tôi còn bé, bố chính là người chăm sóc. Đó là lúc mối liên kết giữa chúng tôi được hình thành. Bố dành thời gian làm việc, mong con được hạnh phúc. Khi tôi lớn lên, khoảng cách giữa chúng tôi có lẽ càng xa hơn.
Một lần, tôi gặp tai nạn nặng. Không thể tự đi lại, bố xuất hiện. Bố cõng tôi đi làm về hàng ngày. Dù bận rộn, bố không bao giờ để tôi phải chờ. Sợi dây yêu thương của bố lại càng chặt chẽ hơn!
Mỗi khi nghĩ về bố, tôi cảm thấy mình càng trưởng thành hơn. Với bố, điều quan trọng nhất là con phải khôn lớn và hạnh phúc. Bố luôn dạy tôi những triết lí, cách đối nhân xử thế trong cuộc sống. Dù bố nghiêm khắc, nhưng luôn bảo vệ và dìu dắt tôi khi cần thiết.
Tôi yêu bố, biết ơn và kính trọng. Mong bố sẽ luôn ở bên cạnh, là nguồn sáng soi đường cho tôi. Mỗi khi quyết định, tôi luôn nghĩ đến bố. Có bố ở bên, tôi tin rằng mình sẽ không sai lầm.
Bố là người tôi luôn nghĩ đến, nơi mà tôi tìm thấy sự bình yên và ấm áp nhất. Còn bạn, bạn nghĩ đến ai khi cảm thấy bình yên?
Bố luôn sống trong lòng tôi - Mẫu 2
Mùa vu lan báo hiếu là thời điểm tôn vinh công ơn của cha mẹ. Sự hy sinh và dạy dỗ của cha mẹ đã tạo ra người con biết ơn và trưởng thành. Tôi có người cha tuyệt vời như vậy!
Sau bước đi đầu tiên trong cuộc đời, tôi nhận ra sự giúp đỡ và chăm sóc từ cha. Bằng sự can đảm và động viên của cha, tôi bước chân vào cuộc sống với niềm tin và tự tin.
Khi cha qua đời, thế giới của tôi như sụp đổ. Nhưng tình thương của cha vẫn hiện hữu, và tôi hằng ao ước được bên cha.
Mùa báo hiếu năm nay, tôi chỉ cầu mong cha ở phương trời xa xứ sống một cuộc sống tốt lành. Tình thương của cha vẫn luôn trong trái tim của tôi.
Thời gian có thể làm phai nhạt hình ảnh của cha trong tâm trí, nhưng tình thương của cha vẫn sống mãi trong con.
Người ấy vẫn sống trong tâm hồn của tôi - Ông ngoại
Trong lòng mỗi người chúng ta đều giữ những kỷ niệm đẹp về những người thân yêu. Với tôi, ông ngoại là người mà tôi mãi mãi ghi sâu trong trái tim.
Mặc dù ông ngoại đã xa tôi, nhưng hình ảnh của ông vẫn mãi sống trong trí nhớ của tôi. Ông là một người đàn ông đẹp lão, với vóc dáng thanh mảnh và đôi mắt sâu thăm.
Ông ngoại tôi là một người hiền lành và nhân hậu. Dù có đôi khi độc đoán, nhưng ông luôn dành cho chúng tôi sự yêu thương và dịu dàng.
Với ông, tôi có nhiều kỷ niệm đẹp không thể quên. Từ thời thơ ấu, ông đã luôn ở bên cạnh và chăm sóc tôi.
Một kỷ niệm không thể phai mờ trong tâm trí tôi là buổi sáng ông đến nhà đón tôi. Ông đã làm một chiếc ghế nhỏ trên xe đạp để tôi ngồi thoải mái.
- Cháu gái cưng của ông không ngủ nữa hả? - Ông nói với giọng dịu dàng.
- Không ạ. Ông ngoại muốn chở cháu Đen đi chơi à?
Ông gật đầu nhẹ nhàng. Ông tự mình chuẩn bị bàn chải đánh răng và lau mặt cho tôi. Dù sử dụng chiếc xe đạp cũ nhưng ông đã thay chỗ ngồi mới cho tôi. Tôi tin rằng ông sẽ mang đến cho tôi một món quà mới. Thật đúng như vậy, cả với các anh chị họ của tôi nữa. Sau một ngày vui chơi mệt mỏi, tôi ngã vào giấc ngủ sau khi ông cho tôi ăn uống. Ông la mắng các anh chị vì làm ồn khiến tôi không ngủ được. Buổi tối, mẹ đến đưa tôi về nhà nhưng tôi vẫn muốn ở lại bên ông. Mẹ mắng tôi một trận. Hai hàng nước mắt lăn dài trên gương mặt của tôi nhưng tôi biết rằng ông sẽ luôn ở bên cạnh bênh vực cho tôi. Ông bế tôi lên và nói với mẹ:
- Hãy để cháu ở lại ngủ với ông tối nay.
Mẹ về nhà và tôi cảm thấy vô cùng sung sướng. Tuổi thơ của tôi trôi qua hạnh phúc bên ông mỗi ngày lớn lên.
Ngày đó, khi ba trở về và báo tin ngoại mất, cả thế giới quanh tôi như sụp đổ. Tôi ngồi sụp xuống đất như một con búp bê vô hồn. Ông luôn là người thương yêu tôi nhất trên đời, luôn che chở, cưng chiều tôi. Nhưng ông mãi ra đi, để lại trong tôi sự cô đơn và đau khổ. Tưởng chừng như tôi phải khóc cạn cả nước mắt, xung quanh không còn ai bên cạnh. Tôi không thể tin và không muốn tin từ nay tôi không được nghe ông kể chuyện, không được nghe tiếng ông vỗ về, không được ông chở trên chiếc xe đạp cũ, không còn ai đi giữa mưa chỉ để mang chiếc áo khoác khi quên ở nhà và cũng không còn được ông ôm ru ngủ nữa.
Hôm nay là ngày giỗ ngoại, 10 năm đã trôi qua. Sau ngày ông mất, tôi chẳng thể ngủ được, mỗi đêm nhớ đến ông, những hạt pha lê mỏng manh vỡ òa trên mí mắt. Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi vẫn phải đứng dậy như lời dặn của ông: 'Dù sau này ông không còn bên cháu nữa thì mỗi khi vấp ngã, phải tự mình đứng dậy, trở thành con người tốt, luôn vui vẻ, mỉm cười trước cuộc sống'.
Tôi mãi nhớ lời dạy của ông và không bao giờ quên hình ảnh đáng kính của ông, người luôn yêu thương, che chở, cưng chiều tôi suốt cuộc đời. 'Con sẽ luôn nhớ những lời dạy ý nghĩa của ông, nhớ mãi những câu chuyện và ca dao tục ngữ của ông và sẽ luôn làm theo lời dạy của ông. Ông ơi! Đứa cháu gái ngoan hiền của ông yêu ông nhiều lắm!' Nếu có cơ hội, tôi sẽ ước mình có thời gian bên ông để nói câu nói ấy, để hôn lên gương mặt ông, để xóa bỏ nỗi nhọc nhằn trong cuộc sống mà ông yêu dấu đã phải trải qua.
Người ấy sống mãi trong lòng tôi - Bà ngoại
Bà ngoại mãi sống trong lòng tôi - Mẫu 1
Trong mỗi chúng ta, có một người, một tình cảm quý giá khiến ta trân trọng, yêu thương đến hết cuộc đời. Với tôi, đó là bà ngoại, người tôi yêu thương nhất và cũng là người tốt nhất trong cuộc đời này.
Anh em chúng tôi lớn lên với bà ngoại từ khi cai sữa mẹ, bởi bố mẹ phải đi làm xa. Dù đã già, bà vẫn chăm sóc chúng tôi vô cùng chu đáo, tỉ mỉ. Dáng người bà gầy gò, lưng còng vì vất vả, da nhăn nheo, tay thô ráp vì lam lũ. Nhưng không bao giờ bà bi quan hay cản trở cuộc sống của bản thân. Bà vẫn cố gắng làm mọi việc thật tốt, như không có đau khổ nào.
Bà là người hiền từ, có tấm lòng nhân hậu, luôn quan tâm, chia sẻ với mọi người. Trong làng, ai cũng biết bà có công với cách mạng và đóng góp to lớn trong việc xây dựng ngôi làng. Bà cũng là một người mẹ, người bà hi sinh hết lòng yêu thương con cháu, dạy bảo để chúng trở thành những con người có ích như ngày nay.
Bà là người rất chăm chỉ, cần cù. Mỗi ngày bà dậy sớm để làm việc nhà, chăm sóc đàn gà, vườn. Cuộc đời bà luôn bận rộn với công việc và chăm sóc người khác, không bao giờ nghĩ đến bản thân. Bà lấy niềm vui từ việc chăm sóc con cháu, nhà cửa, vườn tược.
Bà tôi đã trải qua nhiều khó khăn, nhưng vẫn luôn gắng gượng mạnh mẽ. Bà không được may mắn như bao người khác, nhưng với bản lĩnh và lòng hiếu thảo, bà vẫn luôn tiếp tục hành trình chăm sóc những đứa cháu và căn nhà nhỏ.
Cuộc đời người tôi yêu thương nhất kết thúc sau hơn hai năm đấu tranh với bệnh tai biến và liệt nửa người. Sự ra đi của bà không chỉ là mất mát, đau lòng của gia đình mà cả những người hàng xóm, những người biết đến bà cũng chia sẻ nỗi buồn khi một người nhân hậu, có phẩm chất cao quý ra đi.
Bà đã rời bỏ chúng tôi nhưng hình ảnh và ký ức cùng những lời dạy bảo của bà sẽ luôn ở lại trong tôi, theo tôi suốt cuộc đời này và bà sẽ mãi sống trong tâm trí của anh em chúng tôi với hình ảnh đẹp đẽ nhất.
Bà ngoại sống mãi trong lòng tôi - Mẫu 2
Nhà bà ngoại em ở làng hoa Ngọc Hà thuộc Thành phố Hà Nội. Mỗi hè, mẹ em đều đưa ba con từ Ninh Bình lên thăm bà và ở với bà một hoặc hai tuần.
Bà ngoại năm nay đã bước sang tuổi 70. Bà là con gái của làng hoa nên có làn da trắng, mịn màng. Gương mặt của bà hiền lành, phúc hậu. Tiếng nói nhẹ nhàng, ấm áp. Tóc bà bây giờ đã có một số sợi bạc, nhưng vẫn mềm mại và được bà búi gọn gàng rất đẹp. Bà kể rằng ở tuổi con gái, mái tóc của bà từng dài, mượt và xanh ngắt. Đôi mắt của bà vẫn rạng rỡ, chỉ khi đọc báo thì bà mới đeo kính đọc lão.
Bà có đôi bàn tay khéo léo. Thu hoạch hoa, cắt tỉa cành, diệt sâu cho hoa, tay bà làm việc nhanh nhẹn. Bà thường nói: “Chăm sóc hoa như chăm sóc đứa trẻ, cần phải chăm sóc như chăm sóc trứng, chăm sóc như chăm sóc hoa...”. Sau khi miền Nam hoàn toàn giải phóng, bà đã mấy lần đến Đà Lạt để mua giống hoa quý. Vườn hoa của bà đa dạng loài, nhưng đẹp nhất, bà thích nhất là những luống hoa hồng, hoa cúc, thật sự là muôn hồng nghìn tía. Bà hiểu rõ từng loài hoa. Nghệ thuật làm cho hoa nở đúng thời điểm, đúng dịp lễ tết, khiến cả làng hoa Ngọc Hà đều ngưỡng mộ và kính phục.
Bà rất cần cù, thường thức khuya dậy sớm. Con cái, con dâu, con rể trong gia đình, ai cũng trân trọng và quý mến bà. Bà có 12 đứa cháu nội, ngoại. Bất kể ai, bà đều tặng 20 triệu đồng để mua xe máy đi làm, hoặc tiết kiệm cho việc học tập. Mẹ tôi là con út, lấy chồng xa, nên bà rất quan tâm. Bà đã tặng cho mẹ tôi những đôi hoa tai và dây chuyền vàng. Mẹ tôi vẫn giữ gìn những món quà đó.
Mỗi khi lên Hà Nội thăm bà vào mùa hè, bà luôn hỏi về việc học hành. Tất cả ba chị em đều đạt thành tích học tốt. Bà khen ngợi, bà mỉm cười, nước mắt của bà cũng tuôn trào.
Nhớ bà và yêu bà nhiều lắm. Chỉ mong được nghỉ hè lên Hà Nội để ở lại và thăm bà, và nghe bà kể bài ca dao:
“Giếng Ngọc Hà trong mát dịu
Vườn Ngọc Hà thơm hương rực rỡ
Hỏi ai lấy nước tưới hoa
Có ai được vào chốn này?”
Khi đó, thấy bà ngoại em vui vẻ và trẻ trung như thường. Em chỉ mong bà ngoại em luôn khỏe mạnh và hạnh phúc bên con cháu.
Người ấy mãi sống trong trái tim tôi - Người hàng xóm
Bác Lý là bạn hàng xóm thân thiết của bà ngoại em. Bà em thường gọi bác một cách gần gũi là chú Lý.
Cả hai gia đình cùng sống tại khu phố Cây Bàng, ở xã Đông Tiến. Nhà bác có ba người con. Anh Hùng, con trưởng của hai bác, đang học ở trường sĩ quan Đà Lạt. Chị Liên đang theo học lớp 11. Cậu Khanh, 15 tuổi, học lớp 10 tại trường THPT Lý Thường Kiệt. Vợ của bác là hộ lí tại bệnh viện Phụ sản của huyện.
Một ngôi nhà với mái ngói 5 gian, một miếng vườn nhỏ, một giếng nước tự khai. Cậu Khanh học cao hơn em hai lớp. Cậu ấy rất thích em. Mỗi khi hè đến chơi nhà bà ngoại, cậu cũng mời em đi thả diều hoặc đến giếng bác Lý tắm mát. Khi kéo nước từ giếng sâu lên và rót xuống đầu và cơ thể, em cảm thấy mát mẻ và vui vẻ.
Bác Lý là một cựu chiến binh, nay đã 56 tuổi. Ông về hưu với quân hàm trung tá sau khi bị thương ở trận Đường 9 - Nam Lào. Vết thương trên lưng và vai của ông là dấu vết của những ngày chiến đấu. Tuy vậy, ông vẫn luôn lạc quan và hài hước, thậm chí nói: “Thần Chết đã tha cho tôi, một kẻ xấu, và nhờ điều đó mà tôi được sống bên vợ con và anh em trong làng.”
Với dáng vẻ cao lớn và vạm vỡ, bác Lý có khuôn mặt phúc hậu và tính cách vui vẻ, hòa nhã. Sau khi về hưu được hai năm, ông được bầu làm hội trưởng hội cựu chiến binh của xã, thể hiện sự uy tín và lòng tin của cộng đồng. Cả bí thư Đảng ủy xã và chủ tịch xã đều gọi ông bằng cụm từ “chú”, thể hiện sự gần gũi và thân thiện. Họ thường tìm ý kiến của ông trong những vấn đề khó khăn.
Nhờ công sức của bác Lý, khu phố Cây Bàng giờ đây có hệ thống đường sá sạch sẽ và tiện lợi. Ông đã dẫn dắt cộng đồng tổ chức làm đường, và nhờ sự đoàn kết và tích cực của mọi người, chỉ trong hai tuần, các con đường đã được lát bằng xi măng. Nhờ đó, người dân không còn phải chịu khó đi lại trong bùn lầy vào những ngày mưa gió.
Bác Lý luôn thể hiện tình cảm và lòng nhân ái. Khi có gia đình nào gặp khó khăn, ông luôn đến thăm hỏi và động viên họ. Một ví dụ điển hình là việc giúp đỡ anh Chuẩn, một người từng gặp nhiều rắc rối. Bác Lý đã vay tiền và khuyên anh Chuẩn học nghề và trồng cây cảnh. Kết quả, sau vài năm, vườn của anh Chuẩn đã phát triển mạnh mẽ và trở thành một điểm đến nổi tiếng trong vùng.
“Nếu không có bác Lý, tôi chắc anh Chuẩn đã rơi vào hoàn cảnh khó khăn hơn nhiều. Nhờ sự giúp đỡ của ông mà gia đình anh Chuẩn mới có được cuộc sống như ngày hôm nay...”
Nghe nhiều người kể, mỗi khi đến Tết, vợ chồng anh Chuẩn lại mang gà trống thiến và gạo nếp sang tặng bác Lý. Tuy nhiên, bác luôn từ chối nhận, chỉ biết cảm ơn và nói: “Khi vợ chồng cô chú trở thành triệu phú của xóm Cây Bàng, thì tôi sẽ mở cửa đón nhận quà...”
Trong xóm Cây Bàng, tất cả 80 hộ đều là những gia đình mới định cư; và trong số đó có gia đình của anh Chuẩn.
Với bà ngoại của em, bác Lý chẳng khác gì người trong gia đình. Ông giúp đỡ bà em từ những việc lớn đến nhỏ. Khi bà em ốm đau, con cháu vắng nhà, vợ chồng bác đã đưa bà em đi bệnh viện và chăm sóc chu đáo. Bác còn gọi điện thoại cho bố mẹ em để họ sớm trở về chăm sóc bà.
Mỗi khi em về chơi nhà bà ngoại, bác Lý và cậu Khanh thường làm một con diều giấy, để em cất cánh lên cao. Đôi khi, em lại nhớ về cánh diều của tuổi thơ, nhớ về bác Lý và cậu Khanh, em út của bác. Mỗi khi mẹ em đến thăm bà, và ghé nhà bác Lý, vợ chồng bác đều rất hân hạnh và chào đón mẹ em bằng những lời trò thân thiện. Họ cũng thường tặng mẹ em một vài quả mướp đắng, quả bầu, quả bí,... và nói: 'Những trái này từ vườn nhà chú Thoa ạ!'
Có một câu tục ngữ: “Bán anh em xa mua láng giềng gần”, hoặc 'Tắt lửa tối đèn có nhau'. Bác Lý chính là người láng giềng đáng quý của bà em. Xuất thân từ miền Trung, bác từng là một chiến sĩ, và đã sinh sống với vợ con trong xóm Cây Bàng hơn 30 năm nay. Mặc dù là người từ nơi khác đến, nhưng tất cả mọi người đều tôn trọng và quý mến bác. Bác Lý được coi như một biểu tượng của đội ngũ cán bộ cơ sở ở vùng quê. Mỗi khi bác Lý đi vào thành phố chơi, bố mẹ và em đều rất vui mừng.
Người đó sẽ mãi sống trong lòng tôi - Ông nội
Kỷ niệm tuổi thơ mỗi người đều gắn bó với những ngày tháng bình yên. Tuổi thơ của tôi cũng vậy, nhưng mỗi khi nhớ lại, lòng tôi lại xúc động và đau lòng vô cùng. Có lẽ... điều đó đã khơi dậy trong tôi những cảm xúc sâu sắc về tình yêu thương, về người. Đó chính là ông nội.
Ông ra đời và lớn lên trong những năm chiến tranh bùng phát. Như nhiều người khác, ông hoàn toàn không biết chữ. Nhiều lần, ông nhìn vào những dòng chữ, những con số với lòng thơ ngây, coi đó như một điều kì diệu của cuộc sống và mong muốn được viết, được đọc, được học chữ. Nhưng mỗi khi ông nói về điều đó, ông luôn quay lại với những điều tôi kể: 'Giờ ông già rồi, không còn khả năng học hành gì nữa đâu, chỉ mong sao cháu được học hành tới nơi đến chốn. Giá như ông còn đủ sức khỏe để thấy cảnh cháu bé xinh đẹp hôm nào được đi học nhỉ?...' Một ước mơ nhỏ bé nhưng ông không thể thực hiện được!
Khi tôi 5 tuổi, ông nội đã ra đi. Đó là một mất mát không thể nào bù đắp được. Ông để lại trong tôi biết bao cảm xúc không thể diễn tả thành lời. Và ngày hôm nay, những cảm xúc ấy như những làn sóng mạnh mẽ đang dâng trào trong lòng.
Ông là người phụ nữ hạnh phúc. Trong tôi, ông trở nên đặc biệt với vai trò là người kể chuyện cổ tích mỗi đêm. Tôi nhớ ông kể rất nhiều câu chuyện cổ tích. Dường như ông có một kho truyện cổ tích, ông lấy từ đâu ra những câu chuyện thú vị và kỳ diệu đến thế nhỉ??? Cũng giống như chú bé A-li-ô-sa, tuổi thơ của tôi đã được ấm áp bởi những câu chuyện cổ tích đó. Tôi trưởng thành bằng những câu chuyện cổ tích, bằng cả ông. Ông là người phụ nữ tài năng, kiên định. Ông thành thạo mọi việc trong nhà cửa và cả xóm. Ông làm tất cả chỉ với đôi bàn tay thô ráp. Hình ảnh của ông đôi khi hiện về trong ký ức tôi, trong những giấc mơ như một bà tiên.
Nhớ rất rõ những hôm có chợ đêm, hai bà cháu đi bộ ra đó chơi. Khung cảnh hiện lên rực rỡ với ánh đèn, chợ đông vui với hàng hoá đa dạng và trò chơi đu quay 'sở trường'. ' Pằng! Pằng! Pằng!' Bà vẫy tay đưa mắt dõi theo.' Bay lên nào! Hạ xuống thôi! Bùm bùm chéo!…' Tôi thích thú vô cùng. Đêm về ngã vào vòng tay bà nghe bà ru và kể chuyện cổ tích. Giọng kể êm ái và đầy ngọt ngào đưa tôi chìm sâu vào giấc ngủ.
Chưa kịp nhận ra, đã hơn chục năm trôi qua. Nhưng 'Bà ơi, bà à! Ký ức về bà trong lòng cháu vẫn còn nguyên vẹn. Dù bà không còn ở bên cạnh nữa nhưng trong trái tim cháu, bà mãi sống mãi'. Người bà trong tâm hồn của một đứa trẻ như tôi cũng giống như một thần tiên trong truyện cổ tích. Vĩnh viễn không phai mờ.'Bà ơi, cháu sẽ ngoan ngoãn và cố gắng học hành chăm chỉ như lời bà đã từng dạy bảo, bà nhé.'
Người đó sẽ mãi sống trong lòng tôi - Thầy cũ
Kỷ niệm, giống như những phím đàn - khi chạm vào, âm thanh sẽ vang lên, nhưng không phải lúc nào cũng hoàn hảo, có điều hay, có điều dở, có điều muốn nhớ, có điều lại muốn quên đi.
Cô nhìn lên, nhìn vào đồng hồ đeo tay, rồi dõi mắt ra ngoài cửa lớp. Dãy hành lang dài yên tĩnh, chờ đợi, lắng nghe tiếng bước chân để đoán: thầy hay cô? Giờ Toán của lớp 9P1 hôm nay có giáo viên thay đổi. Cô giáo cũ nghỉ hội sản. Thầy giáo giám thị thông báo sẽ có giáo viên mới đến thay. Mười lăm phút trôi qua nhanh chóng trong sự hồi hộp của học sinh. Phía cuối lớp có ai đó nói những lời hát nhí nhảnh: 'Mười lăm phút đồng hồ, buồn nhớ Toán thấy mồ, buồn như con cá rô... đang trôi... vào tô...'
- Nghiêm đây!
Tiếng trưởng lớp vọng vang, mạnh mẽ (và cũng hơi to). Thầy giám thị bước vào. Một trăm cặp mắt học trò đều nhìn về phía cửa. Đằng sau thầy có một hình bóng lạ, có lẽ là thầy Toán mới đến. Nhưng mà... trông giống học sinh quá đi thôi!!! Thầy giám thị tươi cười nói:
- Xin giới thiệu, đây là thầy T., sẽ dạy môn Toán cho lớp 9 thay cho cô N...
Một tràng pháo tay chào mừng (?) vang lên như cơn mưa rào vào mùa hè. Thầy T. cười nhẹ và gật đầu chào 'xin chào các em thân mến!'. Ôi chao, má thầy đỏ như bánh đúc, kính cận gần như rơi khỏi cái mũi. Chắc là vì bị ấn tượng bởi sự chào đón của lũ học trò, như hoa hậu bị bao vây, cỡ... hai phần ba lớp đấy!
Trước khi quay lại văn phòng, thầy Giám thị còn nói một vài lời nhắc nhở 'đầy ắp tình thương'.
- Các em cần phải chăm chỉ trong học tập và nhớ không được làm phiền thầy!
Ah! Lời 'khuyên bảo' ấy không hề thiếu lý do. Vì, các cô gái 9P1 dù thông minh, học giỏi, xinh đẹp và có kết quả hạnh kiểm tốt nhưng... lại rất nghịch ngợm, làm quái chiêu! Thầy cô thường yêu quý, nhưng cũng không ít lần bối rối. Không biết trước khi vào lớp, thầy đã tìm hiểu về học trò chưa mà... dường như thầy đang 'bình tĩnh nhưng hoảng sợ'.
Sau khi tự giới thiệu một cách 'dễ dàng' - Sinh viên năm cuối Đại Học Khoa học tự nhiên (với cử chỉ và giọng điệu như con gái). Thầy vui vẻ yêu cầu ... kiểm tra bài cũ. Mặc dù có nhiều lời than trời, nhưng không làm thay đổi quyết định 'cứng rắn' của thầy. Thầy nhìn vào quyển sổ điểm mà dò tên (tại sao thầy không nhìn vào sơ đồ lớp nhỉ?!) rất lâu, hai tay run run (chắc do bị học trò 'lật tẩy' kỹ). Khi cây viết đỏ chạm gần giữa trang sổ, một tên được gọi ra:
- Trần Thị L.N.
Cả lớp im lặng theo từng bước đi 'dịu dàng' của N, rồi sau đó, trong hai phút, bùng nổ tiếng cười - N là một cô gái có vóc dáng 'mạnh mẽ' của một vận động viên bóng rổ. Cao 1m65, vượt trội hơn cả lớp về tuổi đời: Trong khi thầy T. nhỏ nhắn, chỉ cao khoảng 1m60 hoặc 1m62 (kể cả chiều cao của đế giày da mũi nhọn rộng quá chân). Một sự đối lập hài hước. Thầy T kinh ngạc, mặt đỏ như cà chua, nhanh chóng hỏi vài câu rồi 'mời' N về chỗ. Quyển sổ điểm được gấp lại nhanh chóng và bài học mới bắt đầu...
Kỉ niệm về những ngày đầu tiên của năm đó dần trôi qua, và tất cả đã trở thành quá khứ. Nhưng kỉ niệm bắt đầu từ sự nhiệt tình ngây thơ của cả thầy và trò, khi hai bên hiểu rõ về 'hợp đồng chiến tranh'.
Nhớ lại một lần, thầy T đã hứa sẽ xây dựng mô hình cho một bài toán hình học không gian khó khăn, để học trò dễ dàng hình dung hơn bằng cách thực hành. Nhưng rồi, thầy đã quên đi không chỉ một lần mà còn nhiều lần. Có khi thầy bận rộn với công việc, có khi lại quên mất ở... Sài Gòn? Lần cuối cùng, khi thầy nhớ mang theo, nhưng xe đò quá đông đúc, mọi người chen lấn khiến mô hình của thầy bị hỏng. Học trò không chịu tin tưởng! Họ yêu cầu thầy xây dựng mô hình ngay tại lớp. Thầy bối rồi, 'kêu gọi' sự giúp đỡ từ thước kẻ và số lượng học sinh tối đa, và 'chấm' một số em bé ở hàng đầu (trong đó có một cô bé dễ thương) để... xây dựng mô hình(?). Mười bảy mái tóc, hơn mười đôi tay nhỏ bé, cộng với thầy đứng xung quanh bàn làm việc, thì... không ai nhìn thấy được gì cả! Và cuối cùng, thầy đã yêu cầu học trò xếp hàng một cách gọn gàng, từng dãy bàn trong lớp, tiến về phía 'mô hình sống động' như cách 'cưỡi trực thăng... xem hoa'. Điều đó làm cho mọi người vui vẻ và hòa bình. Cả thầy và trò không nhìn thấy được sự ngây ngô, hồn nhiên trong hành động của mình, mà họ coi đó như một 'kỳ tích' của sự thông minh?
Cũng có một lần, thầy nổi giận hét lớn như... 'Trương Phi' chỉ vì một chút nghịch ngợm vượt quá giới hạn của học sinh. Khiến cho học trò rơi nước mắt trong sự hối tiếc. Nhưng rồi thầy bất ngờ dịu lại như... tia nắng cuối thu, để hỏi một câu hỏi dễ dàng 'Liệu các em đang ngoan thế này vì lý do gì?'
- Ôi, tại sao các em lại ngoan đến vậy nhỉ?
Vâng, thầy T chính là như vậy - người không giữ giận lâu, dễ quên đi sự tức giận, dễ tham gia vào trò chơi với tư cách là người lớn. Thầy giống như một chiếc lá, nhẹ nhàng rơi vào mặt nước hồ đang lắc lư, tạo ra một làn sóng nhỏ, sau đó bay đi theo làn gió... Thầy có lẽ không giảng bài tốt. Học trò hiểu điều đó, nhưng họ không than phiền, mà chấp nhận nó như một phần của kỷ niệm, đặt vào bên cạnh những kỷ niệm khác phải có trong tuổi thơ. Bởi vì thầy T rất nhiệt tình (dù mà thầy càng nhiệt tình giảng giải, học trò càng... nhiệt tình ngơ ngác!). Vì đối với thầy T, tất cả những khuôn mặt trong sáng ngồi trên dãy bàn gỗ dưới đây, đều được thầy coi như là những người bạn đồng hành bình thường. Họ như một cộng đồng từ những cá nhân độc lập mà thầy muốn khám phá và ghi nhớ. Một nhu cầu hòa nhập để yêu thương, vượt qua mọi sự phân biệt, cả về danh vọng và tài sản của xã hội bên ngoài...
Nếu ai đó nói về học trò của lớp 9P1 ngày xưa - Hãy chọn ra một nhân vật đặc biệt nhất trong trường. Cô bé nhỏ ấy tin tưởng rằng, cả lớp sẽ đồng lòng chọn thầy - Thầy T.
Người ấy sẽ mãi sống trong trái tim của tôi - Cô giáo
Cô giáo sẽ mãi sống trong trái tim của tôi - Mẫu 1
Mỗi người trong chúng ta đều ước mơ sau này trở thành người có tài, có ích cho xã hội. Để thực hiện điều đó, không thể thiếu đi sự ảnh hưởng của những người thầy, người cô đã dìu dắt chúng ta trên con đường học tập. Một người từng nói: “Cô giáo như mẹ hiền”. Cô giáo chính là người mẹ thứ hai dạy bảo chúng ta. Chắc chắn trong lòng mỗi người, đều có sự ngưỡng mộ đặc biệt dành cho cô giáo. Đối với bản thân tôi, cô giáo chủ nhiệm năm lớp tư là người sẽ mãi sống trong trái tim tôi.
Gia đình tôi gốc Bắc, khi tôi học xong lớp ba thì gặp biến cố và cả nhà quyết định chuyển lên Nam sinh sống. Lúc đó, tôi chỉ là một học sinh bình thường, không nổi bật hay giỏi giang hơn ai. Chuyển đến một môi trường mới, cuộc sống mới với nhiều điều mới mẻ, tôi cảm thấy cô đơn và buồn. Ngày đầu tiên đi học, cô giáo chủ nhiệm bước vào trong bộ áo dài trắng tinh khôi với nụ cười thân thiện. Cô giới thiệu tôi với mọi người, trò chuyện và động viên tôi trong học tập. Tôi không nhớ hết những gì đã nói ngày đó, nhưng hình ảnh của cô với dáng đi nhẹ nhàng, giọng nói ấm áp, mái tóc dài mượt và đôi môi đỏ hồng đã in sâu vào tâm trí tôi với những hình ảnh đẹp nhất.
Cùng với thời gian trôi qua, tôi cảm thấy mình đã quen dần với môi trường ở đây. Mỗi tuần, cô luôn dành thời gian riêng để trò chuyện với tôi, bởi cô hiểu rằng tôi còn lạ lẫm với môi trường mới và cần phải thích nghi nhanh chóng để không bị tụt lại. Trên lớp, cô quan tâm đến tôi nhiều hơn, luôn ân cần hướng dẫn tôi trong học tập, kiên nhẫn giải đáp mọi thắc mắc của tôi. Nhờ vậy, tôi tiến bộ từng ngày, thành tích học tập của tôi cũng được cải thiện đáng kể. Cô là nguồn cảm hứng và tình yêu thương giúp tôi vươn lên. Khi nhìn thấy thành tích của tôi, cô không khỏi hạnh phúc và xúc động. Suốt cả năm học, tôi có những tiến bộ đáng kể, và cuối cùng tôi đã đứng đầu trong số những học sinh giỏi nhất của trường. Không chỉ tôi mà cả gia đình tôi luôn biết ơn và trân trọng công ơn lớn lao mà cô dành cho tôi.
Chuyển sang lớp năm, dù không còn là học trò của cô nữa nhưng tôi vẫn thường xuyên gặp cô, chào hỏi và chia sẻ về học tập và cuộc sống. Cô luôn cho tôi những lời khuyên quý giá để tôi phát triển bản thân. Cuối năm lớp năm, gia đình tôi quyết định chuyển về Bắc, quê hương của chúng tôi. Việc chia tay miền Nam, chia tay trường sau gần hai năm khiến tôi rất buồn. Trong vòng một tuần, gia đình tôi đã chuyển về Bắc. Tôi không quên ngày bố tôi đưa tôi đến trường để chào tạm biệt cô và các bạn cuối cùng trước khi ra đi. Tôi đã chạy vào lớp cô, ôm cô khóc và nói lời chia tay. Tôi không quên giọt nước mắt ấm của cô trên trán tôi. Cô làm tôi cảm thấy ấm áp như tình mẹ.
Dù đã về quê hương nhiều năm, tôi vẫn luôn mong được quay lại để gặp mọi người, đặc biệt là cô. Tôi không bao giờ quên cô và những công lao to lớn của cô. Cô luôn đối xử tốt với tôi, với tất cả học trò và đồng nghiệp. Cô sống với tình yêu và sự ân cần, chu đáo. Mọi học sinh đều lễ phép, hiếu thảo và trọng tình bạn. Cô luôn hỗ trợ những học sinh khó khăn để họ có thể tiếp tục học và phát triển. Nhiều học sinh từng được cô dạy đã trở thành những người có vị trí trong xã hội và được mọi người kính trọng.
Nhiều năm đã trôi qua, mặc dù chưa có cơ hội gặp lại cô nhưng những gì cô dạy và sự quan tâm của cô vẫn còn mãi trong tâm trí tôi. Tình cảm và sự quan tâm của cô sẽ luôn ở trong lòng tôi và nhắc nhở tôi sống đúng đắn, giữ hình ảnh cô giáo trong trái tim.
Cô giáo sẽ mãi sống trong trái tim của tôi - Mẫu 2
Mặc cho thời gian trôi đi không chút bận tâm, có bao lần lá rụng từng chấm, thầy vẫn hiện diện như những tia nắng ấm áp, chiếu soi bước em trên con đường cuộc sống.
Câu hát trong trẻo kia gợi lại kỷ niệm tuổi thơ, sống trong hồng ân của những ngày còn đi học. Có lẽ từng ai cũng nghĩ đến một người sẽ làm thay đổi cuộc sống của mình. Có khi nào ta tự nhớ lại những kí ức về thời còn đi học, nơi đó tràn đầy niềm tin và tình yêu của thầy cô và bạn bè - họ đã giúp chúng tôi bay cao, bay xa tới một tương lai tươi sáng với những ước mơ. “Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, uống nước nhớ người đào giếng.” Câu nói ấy luôn là điều chúng ta nhớ từ những bài học đạo đức đầu tiên, như một lời nhắn nhủ chúng ta phải nhớ đến công ơn thầy cô.
Với tôi, tôi sẽ mãi nhớ về người cô đã để lại trong tôi một tình cảm mến mộ vô hạn. Tôi từng là một học sinh 'cá biệt' của lớp 6A4, là người luôn gây ra phiền phức cho cô. Nhưng cô Thảo - cô giáo đáng kính của tôi, luôn nhìn nhận tôi với tình yêu thương và tin tưởng. Có một lần mẹ tôi đến lớp và nói về việc tôi được chọn làm lớp trưởng, khiến cả lớp cười chế nhạo. Tuy nhiên, cô Thảo đã đứng ra bảo vệ tôi và khẳng định tôi là lớp trưởng của cô. Từ đó, tôi luôn quyết tâm học hành tốt và trở thành người con ngoan trò giỏi. Năm tháng trôi qua, tôi vẫn giữ trong lòng hình ảnh những thầy cô đã dìu dắt tôi đến thành công ngày hôm nay.
Bây giờ đã trưởng thành, tôi càng trân trọng những lời dạy của thầy cô, đó là hành trang quý báu tôi mang theo suốt cuộc đời. Thầy cô là những người đã đưa chúng tôi đến bến bờ tương lai tươi sáng bằng sự nhiệt huyết và tâm huyết của mình. “Dưới ánh mặt trời không một nghề nào cao quý hơn nghề nhà giáo”.
“Nếu người kỹ sư hạnh phúc khi nhìn thấy cây cầu mình xây dựng, người nông dân mừng vui khi đồng ruộng mình trổ bông, thì người giáo viên hạnh phúc khi thấy học trò trưởng thành.”
Tôi muốn chia sẻ nhỏ này: Thầy cô ơi, mong rằng thầy cô có thể ở bên chúng em mãi mãi, và có đủ sức mạnh, kiên nhẫn và tình thương rộng lớn để dìu dắt thế hệ tương lai của đất nước, những đứa trẻ non nớt như chúng em, đến những ngày tươi sáng với hi vọng. Dù thời gian trôi đi như thế nào, những bài học sâu sắc và kiến thức mà thầy cô đã truyền đạt vẫn mãi tồn tại.
Người bạn thân ấy mãi sống trong tâm trí tôi - Bạn thân
Người bạn thân ấy mãi sống trong trái tim tôi - Mẫu 1
Trong cuộc đời mỗi người, tuổi thơ có lẽ là khoảnh khắc đẹp nhất. Tuổi thơ của tôi cũng như của bao người khác, đầy niềm vui, những kỷ niệm đẹp. Nhưng sẽ có một kỷ niệm không bao giờ phai mờ.
Có lẽ tôi sẽ không quên được một kỷ niệm buồn nhưng đáng nhớ. Một lần, tôi và bạn thân có một sự hiểu lầm. Dù đã nhận lỗi nhưng tôi vẫn giữ lòng tự ái và không chịu tha thứ. Sau đó, mẹ tôi đã khuyên tôi nhận ra lỗi của mình và hòa giải với bạn. Mẹ nói: “Trong cuộc sống, quan trọng là nhận ra sai lầm của mình và xin lỗi”.
Tôi vẫn tranh luận 'Nếu tôi xin lỗi, bạn ấy có lẽ không tha lỗi cho tôi.' Mẹ nói 'Mọi người đều có lòng tha thứ, và mẹ tin rằng bạn ấy cũng sẽ không giận tôi nữa vì đã nhận lỗi của mình.' Sáng hôm sau, tôi xin lỗi bạn ấy, nhưng nghĩ rằng bạn ấy sẽ không tha lỗi cho tôi vì tôi đã làm sai. Nhưng khi tôi xin lỗi, bạn ấy mỉm cười và nói 'Bạn không có sai, mọi thứ là do mình. Mình đã làm hỏng con búp bê của bạn.' Tôi chỉ cười và nghĩ rằng mẹ đã nói đúng. Sau đó, chúng tôi trở lại như trước. Những ngày không đi học, chúng tôi thường ra công viên chơi. Nhưng một ngày, tai họa đã xảy ra...
Và bạn ấy chạy ra nhặt trái bóng, rồi một chiếc ô tô lao tới và tông trúng bạn. Tôi hoảng sợ, không biết phải làm gì. Bạn ấy mỉm cười và nói 'Chúng ta vẫn là bạn thân nhé. Tha lỗi cho tôi đi. Mình đã nhặt lại được bóng cho bạn rồi đấy.' Tôi gọi mãi mà bạn không tỉnh, mẹ tôi phải gọi tôi về. Mấy ngày sau, bạn không đi học nữa. Mẹ nói 'Bạn ấy đã đi xa rồi, rất xa.' Tôi trách bạn ấy đã đi mà không nói với tôi. Nhưng rồi tôi hiểu, nơi đó có lẽ là thiên đường...
Cho đến bây giờ, tôi vẫn không hiểu tại sao có người lại quá vô tâm, cướp đi sinh mạng của bạn và rồi bỏ đi. Tôi không biết họ có hối hận không, nhưng tôi nghĩ là không. Nếu mọi người trên thế giới này đều có trách nhiệm với hành động của mình, thì có lẽ sẽ không có nhiều người chết vô lý như vậy. Tôi ước mọi người đều biết sửa chữa sai lầm của mình.
Người bạn mãi trong lòng tôi - Mẫu 2
Người ta thường nói 'Ghét của nào, trời trao của ấy.' Tôi chúa thích con gái đanh đá, lắm mồm. Nhưng thượng đế đã cho tôi một người bạn tốt, mặc dù đôi khi nó làm tôi khó khăn...
Quả thật là 'nhất quỷ, nhì ma, thứ ba con Hồng'. Chỉ sau vài ngày, nó đã chiếm đoạt được toàn bộ 'đội quân con gái' mạnh mẽ. Rồi nó tự hào lên ngôi, tiêu diệt bọn con trai 'yếu đuối' như chúng tôi. Điều đó là hoàn toàn đúng.
Trong lớp học, nó luôn gây rối cho tôi, tìm mọi cách để đụng độ với tôi (vì tôi là thằng béo và thấp nhất lớp). Một lần, khi tôi đứng lên phát biểu, nó ném một viên đá vào ghế của tôi. Sau đó, khi tôi ngồi xuống... chưa hết, nó còn cấm tôi không được nói với thầy cô. Tôi chỉ có thể nhẫn nhịn để vượt qua. Tôi luôn có ấn tượng không tốt về nó nếu không có sự việc xảy ra...
Một lần tôi bị ốm nặng, phải ở nhà nghỉ ngơi. Buổi chiều hôm đó, thật kỳ lạ, nó ghé thăm tôi và mang theo một túi quà. Lúc đó, nó trông thật hiền lành:
- Cậu cố gắng ăn uống để mau khỏe nhé, bài tập tớ sẽ giúp cậu, đừng lo.
Tôi nhìn nó ngạc nhiên như đang nhìn thấy một điều kỳ diệu. Sao hôm nay nó dễ thương đến vậy? Bây giờ tôi chắc chắn rằng nó không còn là 'con trai' nữa.
- Đùa tí thôi, bây giờ ta lấy sách ra học nào! Cậu hãy cố gắng, có gì không hiểu thì hỏi tớ nhé.
Nó nhanh nhẹn lấy sách giảng cho tôi, bắt đầu từ môn Toán (ốm nhưng cũng phải tính toán) và nó ra lệnh cho tôi như cô giáo vậy. Nó đặt câu hỏi, tôi trả lời. Mặc dù mệt nhưng tôi cũng cố gắng để không làm nản lòng sự nhiệt tình của nó.
Nó cười hài lòng với cậu 'học trò' ngoan ngoãn. Nhìn thấy nó, tôi cũng không kiềm được cười.
- 'Giờ đến môn Địa...' Nó nhắc nhở, đang sẵn sàng với cây thước.
- Môn này khó quá, tớ không nắm được đâu.
Bố Hồng dạy địa lý nên nó giỏi môn này phết. Tên nước, tên sông nó nhớ rõ như in. Tôi nghe nó giảng mà chỉ biết lắc đầu, lè lưỡi. Tôi phải chịu sự chỉ dẫn của Hồng vậy. Một lúc sau, thấy tôi mơ màng, nó bực tức:
- Cậu nhắc lại thót tim (như kẻ ăn vụng bị mẹ phát hiện):
- Ơ ... ơ Thái Bình Dương là đại dương lớn nhất còn Bắc Băng Dương là đại dương... ơ....là đại dương nhỏ nhất!
- Lần sau cậu chú ý hơn nhé! Khuôn mặt nó trải ra cho đến khi tôi đi về. Sau khi nó ra đi, giọng nói nhiệt tình và ánh mắt nghịch ngợm, dịu dàng vẫn còn in sâu trong tâm trí tôi. Tôi thầm nghĩ: 'Hồng ơi! Thôi tao sẽ không ghét mày nữa đâu!'
Hai tuần sau tôi đã trở lại học. Nhờ Hồng mà tôi kịp thời hòa nhập với bạn bè, không cần phải lo lắng về việc bị bỏ lại. Một ngày, tôi quyết định dũng cảm hỏi nó:
- Tại sao mày thế này với tao vậy?
Nó cười toe toét, nụ cười trên môi rạng ngời và chân thành:
- Vì mày là bạn của tao, Thắng ạ.
Bây giờ, ngồi bên cạnh nó, dù nó vẫn thường trêu chọc tao nhưng cách nó làm đã êm dịu hơn rất nhiều. Khi tao tức giận với nó, nụ cười rạng ngời của nó lại làm dịu đi lòng tự ái của tao – Đó chính là nụ cười của tình bạn.
Người bạn sống mãi trong lòng tôi - Mẫu 3
Từ nhỏ tớ đã có một người bạn, Tâm, là bạn thân từ khi tớ còn học mẫu giáo. Tớ luôn trân trọng Tâm và suốt thời gian qua, Tâm vẫn luôn ở trong tâm trí tớ.
Lần đầu tiên bước chân vào mẫu giáo, tớ cảm thấy lạ lẫm và sợ hãi. Tớ khóc khi mẹ phải về và tớ buồn hiu ngồi trong lớp. Mọi người chơi với nhau nhưng không ai chơi với tớ. Rồi có một cô bạn tóc xoăn mời tớ chơi đồ hàng. Tớ gật đầu đồng ý và cả buổi chơi tớ bị xoay như chong chóng, khiến tớ giận dữ. Trong giờ nghỉ trưa, khi mọi người đã ngủ say, có một bàn tay đập vào mặt tớ và tạt nước vào mặt tớ. Đó là Tâm, bạn mới của tớ. Sau đó, Tâm xin lỗi tớ và từ đó, cách Tâm đối xử với tớ đã thay đổi và chúng tớ trở nên thân thiết hơn.
Sau đó không lâu, khi trường tổ chức đi chơi dã ngoại, tớ bị đập đầu khi chơi cầu trượt và Tâm đã chăm sóc tớ suốt thời gian đó. Khi tớ đã khỏi bệnh, Tâm đã phải đi theo bố mẹ ra nước ngoài sinh sống. Tớ đã khóc rất nhiều khi đó.
Cho dù không gặp Tâm nữa, tớ vẫn biết ơn và trân trọng thời gian đã có Tâm bên cạnh. Dù sau này không gặp lại Tâm, nhưng hình ảnh của bạn vẫn sẽ mãi trong lòng tớ.
Người bạn sống mãi trong lòng tôi - Mẫu 4
Trong quãng đời này, tớ đã gặp và kết giao với nhiều người, nhưng có một người bạn mà tớ không bao giờ quên, đó là Trang – người bạn thân từ thời tiểu học. Dù Trang đã ra đi vì một tai nạn, nhưng hình ảnh của bạn vẫn còn mãi trong tâm trí tớ.
Tớ và Trang là bạn từ năm lớp Một. Ngay từ lần đầu gặp, tớ đã cảm thấy có một kết nối đặc biệt với cô bạn. Trang không cao lắm, nhưng khuôn mặt dịu dàng toát lên vẻ thân thiện và hiền lành. Bạn ấy ít nói nhưng luôn tươi cười, nụ cười của Trang thật đẹp và làm cho mọi người xung quanh yêu mến Trang. Ngoài ra, Trang còn rất thông minh và có trách nhiệm. Trong lớp, cô bạn là một 'cây toán' và là lớp phó gương mẫu về mọi mặt: luôn học bài và làm bài đúng giờ, không bao giờ đi học muộn hoặc nghỉ không lí do. Trang còn rất tốt bụng và luôn chia sẻ tình thương với mọi người. Tớ nhớ một lần tớ bị đau bụng trong giờ học, Trang đã đưa tớ vào phòng y tế. Từ đó, tớ và Trang trở nên thân thiết hơn. Trong suốt thời gian tiểu học, Trang đã giúp đỡ tớ rất nhiều. Nhờ Trang mà điểm kiểm tra toán của tớ có nhiều cải thiện hơn và tớ trở nên chăm chỉ hơn trong việc học tập. Nhưng hơn hết, nhờ có Trang, tớ hiểu được ý nghĩa của tình bạn và tình thương con người.
Là bạn thân với nhau suốt nhiều năm, chúng tớ đã có nhiều kỷ niệm vui buồn. Có những lúc tớ và Trang có mâu thuẫn, nhưng những lời Trang nói và những hành động của bạn ấy đã giúp tớ hiểu được nhiều điều. Ngày xưa, tớ có thái độ ích kỉ với Trang vì không chịu cho tớ chép bài hoặc khi Trang được gọi phát biểu. Nhưng giờ đây, tớ nhận ra rằng Trang muốn tớ phát triển bản thân và tự tin hơn. Mỗi khi nhớ lại, tớ cảm thấy tiếc nuối và xấu hổ về những hành động trẻ con của mình.
Tớ nghĩ rằng tình bạn của chúng tớ sẽ mãi mãi không bao giờ phai nhạt. Nhưng định mệnh đã cướp đi Trang, mang theo tình bạn đẹp đẽ một thời của tớ. Mỗi khi nhớ về Trang, tớ cảm thấy rất buồn. Nhớ lại một sinh nhật của Trang, ba mẹ bạn ấy tặng chiếc xe đạp điện mới nhưng không thể thử được vì trời mưa. Tớ hỏi Trang:
– Sao bạn buồn vậy, hôm nay là sinh nhật bạn mà, vui lên đi!
Trang tiếp tục bày tỏ buồn bã:
– Mình muốn thử chiếc xe đạp mới nhưng mưa tầm tã...
Tôi cố gắng an ủi nhưng Trang vẫn không vui lên được. Buổi tiệc sinh nhật diễn ra vui vẻ, nhưng Trang không hài lòng cho lắm. Cuối buổi, Trang đưa tôi về nhà trên chiếc xe mới, nhưng tôi biết rằng bạn ấy muốn tự mình ngồi trên chiếc xe ấy, tôi cũng đồng ý. Không ngờ đó lại là lần cuối cùng tôi gặp Trang. Cô ấy gặp tai nạn ngay sau khi đưa tôi về. Nhận tin từ cô giáo, tôi không tin vào điều đó: 'Trang đã mất rồi à? Sao mọi thứ diễn ra nhanh quá...'. Nước mắt không ngừng tuôn, lòng tôi đau xé. Trong tâm trí, câu hỏi luôn quấy nhiễu tôi: 'Nếu tôi không để Trang đưa về, liệu cô ấy có còn ở bên tôi không...'. Mất mát đó để lại trong lòng tôi một vết thương sâu. Mặc dù Trang đã ra đi, nhưng hình bóng của bạn ấy mãi mãi đọng trong tâm trí tôi.
Bây giờ, tôi có nhiều bạn mới và nhiều kỷ niệm khác nhau. Nhưng tôi sẽ không bao giờ quên Trang – người bạn thân nhất của tôi, người đã chia sẻ nhiều niềm vui và nỗi buồn cùng tôi. Trang sẽ mãi là một phần của kí ức, hình ảnh của bạn ấy sẽ sống mãi trong tâm trí tôi suốt cuộc đời.
Người bạn ấy sống mãi trong lòng tôi - Cô bạn thân
Nếu ai hỏi tôi về người quan trọng nhất trong cuộc đời này, ngoài bố mẹ, tôi sẽ nghĩ ngay đến bạn thân của mình - một cô gái đặc biệt trong tim tôi. Dù bây giờ không còn gặp bạn nữa, nhưng trong lòng tôi, bạn vẫn luôn sống mãi.
Bạn thân của tôi là Mi - một cô bé dễ thương và dũng cảm, sống với tinh thần kiên cường mặc cho căn bệnh HIV từ mẹ. Thay vì trách móc, Mi biết ơn mẹ đã hy sinh để cô có thể sinh ra. Mi lớn lên trong tình yêu thương của bà ngoại. Vì biết Mi bị HIV nên không ai chơi với cô, nhưng tôi là ngoại lệ. Tôi nghĩ điều đó là không công bằng. Mi cũng là một con người bình thường, cũng xứng đáng được sống và được yêu thương như ai khác. Vì vậy, tôi tự ý làm quen với Mi. Cô ấy rất vui khi có tôi làm bạn. Chơi với Mi, tôi học được rất nhiều điều quý giá trong cuộc sống.
Mỗi ngày, tôi đều đưa Mi đi học, cùng nhau đạp xe đến trường và học tập. Từ khi chơi với nhau, cả Mi lẫn tôi đều thấy vui vẻ hơn. Chúng tôi thường đi chơi vào những ngày nghỉ, cùng nhau ôn tập cho những bài kiểm tra. Dù bệnh tình khó khăn, Mi vẫn luôn lạc quan và kiên cường. Để không làm tôi lo lắng, Mi chưa bao giờ phàn nàn về đau đớn. Tôi biết cô đang chịu đựng một mình. Mi thường giúp bà ngoại trồng rau, chăm sóc gia cầm... Cô bé vui vẻ, ngoan ngoãn và chăm chỉ, không có lý do gì để loại trừ và kỳ thị. Tôi càng trân trọng và yêu quý Mi hơn. Chúng tôi đã có nhiều kỷ niệm đáng nhớ.
Một ngày thứ bảy, Mi phải nhập viện cấp cứu, tôi lo lắng không ngớt. Trong lòng, tôi mong Mi sẽ sớm bình phục. Mi thường xuyên phải nhập viện, nhưng lần này lâu hơn. Tôi không thể chịu đựng nổi, quyết định đi thăm Mi. Trong phòng bệnh, Mi dường như yếu đuối nhưng vẫn giữ nụ cười:
- Tớ ổn mà, sắp được về nhà chơi với cậu rồi!
Tôi vội lau đi giọt nước mắt:
- Đúng vậy, cậu nên về nhà rồi tớ đón cậu đi chơi.
Sau khi tôi phải rời đi, lòng buồn không dứt, mong Mi sẽ mau khỏe lại. Nhưng chỉ một ngày sau, tin Mi đã ra đi lại đến. Tôi không thể tin nổi, Mi không thể bỏ tôi mà đi được, cậu ấy còn nhiều kế hoạch chưa thực hiện, cậu ấy còn chưa hết giấc mơ... Thời gian trôi qua, tôi dần quen với việc không có Mi bên cạnh, nhưng mỗi khi tôi đi ngang qua nhà cậu ấy, tôi luôn cảm thấy Mi vẫn ở đó, dõi theo tôi trên mọi con đường.
Bạn thân của tôi chưa bao giờ rời bỏ, cậu ấy vẫn sống, vẫn luôn ở đây theo dõi tôi. Mi sẽ mãi là người bạn đặc biệt nhất, người đã dạy cho tôi nhiều điều và mang lại sức mạnh, niềm tin. Mi sẽ luôn sống trong tim tôi - mãi mãi như thế!