1. Mẫu văn số 1
Trong nhịp sống vội vã và đầy sôi động, nhiều điều sẽ dần trôi vào quá khứ, để lại những nỗi niềm tiếc nuối. Với cảm giác hối hận, tôi luôn nhắc lại một lần không chuẩn bị bài học cũ, làm cô giáo buồn. Là một học sinh xuất sắc trong môn văn và là thành viên tích cực trong lớp, tôi đã được cô giáo tin tưởng và yêu mến, nhưng...
Sáng hôm ấy, bầu trời trong xanh và mát mẻ. Những tia nắng vui vẻ nhảy múa trên con đường qua những tán lá xanh mướt. Các chú chim líu lo trên cành, đầy hồn nhiên và vui tươi. Không khí đầu thu thật nhẹ nhàng và quyến rũ.
Tôi vội vàng, hối hả bước nhanh đến trường, cố gắng tranh thủ những phút đầu buổi để ôn lại đống bài cũ mà hôm qua vì mải chơi, tôi đã quên mất. Tôi lật từng cuốn vở, đọc lướt qua... đọc lướt qua...
Trống trường vang lên, báo hiệu giờ học căng thẳng đã đến. Giờ Sử đầu tiên bắt đầu... Tiết hai và ba trôi qua. May mắn thay, tôi không bị gọi lên bảng.
Nhưng rồi tiết bốn, môn Ngữ văn... lại đến.
Cô giáo bước vào lớp trong bộ áo trắng giản dị. Cô vẫn nở nụ cười như mọi khi và chuẩn bị kiểm tra bài cũ. Vì chỉ đọc qua loa vài phút đầu buổi, tôi chẳng nhớ gì cả. Tôi cầu may, hy vọng tiếp tục thoát nạn như các tiết trước, phó mặc cho số phận. Cảm giác yêu thích môn học hôm nay dường như đã rời xa tôi, thay vào đó là sự hồi hộp và căng thẳng. Bỗng dưng, giọng cô giáo cất lên 'Trần Văn Nam lên bảng' phá vỡ không khí im lặng của lớp học. Tôi thở phào nhẹ nhõm, thấy mình thật may mắn.
Tôi chưa kịp tận hưởng niềm vui thì cô giáo lại hạ bút rà... rà vào sổ điểm và kết thúc bằng ba từ ngắn gọn:
- Hiền - lên bảng! Tim tôi đập nhanh như sắp vỡ ra khỏi lồng ngực. Tôi cảm thấy bất ngờ, cả người nóng bừng, cố gắng giữ vẻ tự nhiên để che giấu sự lo lắng.
Tôi chỉ nhớ được ít ỏi nên 'diễn' một cách rời rạc và lung tung. Giữa những tiếng xì xào từ các bạn, tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Giọng cô giáo trở nên trầm buồn khi bảo tôi trở về chỗ ngồi. Dù đã ngồi yên trên ghế, trong đầu tôi vẫn hỗn độn như lúc chưa có bà Nữ Oa. Tôi lo sợ và tự trách bản thân, cảm thấy tiếc nuối và xót xa khi cô giáo nhận xét rằng tôi chưa học bài kĩ - cách nói giảm, nói tránh của cô để không trực tiếp chỉ trích việc tôi không chuẩn bị bài. Ánh mắt của cô như thể đang xuyên thấu tâm hồn tôi.
Suốt giờ học, ánh mắt ấy dường như luôn hướng về phía tôi với một dấu hỏi không thể giải thích được. Có lẽ sự lười biếng và chủ quan của tôi đã làm tổn thương tình cảm và lòng tin mà cô dành cho tôi?
Cuối tiết học, tôi dần lấy lại bình tĩnh và tập trung học bài. Có vẻ như cô nhận ra điều đó, cô hỏi và lại gọi tôi lên trả lời. Tôi đã cố gắng chuộc lỗi hết mức mình có thể, và nụ cười của cô khiến tôi nhận ra rằng cô vẫn bao dung và vẫn tin tưởng vào tôi. Cô đã tha thứ cho tôi. Mặc dù sự việc đã qua từ lâu, nhưng những cảm xúc vui buồn của tiết học ấy vẫn còn ám ảnh tôi. Tôi muốn nói lời cảm ơn và xin lỗi với cô, nhưng vẫn chưa dám thực hiện.
2. Mẫu văn số 2
Hai tuần trước, tôi đã mắc phải một lỗi lớn mà tôi sẽ không bao giờ quên. Tôi đã quay cóp tài liệu trong bài kiểm tra, hành động này khiến thầy chủ nhiệm vô cùng thất vọng.
Vào tối trước ngày kiểm tra, tôi đã kiểm tra thời khóa biểu và thấy rằng không có bài tập nào ngoại trừ môn văn. Tôi cần ôn lại các ghi nhớ và xem lại tất cả các bài tập làm văn, nhưng do hôm đó tôi bị cuốn vào trò chơi game mới, tôi đã hoàn toàn quên việc học.
Sáng hôm sau, khi vào tiết văn, tôi bất ngờ nghe thầy thông báo: 'Các em ôn lại bài để chuẩn bị kiểm tra.' Lúc đó, tôi toát mồ hôi hột, không biết làm sao để ôn hết trong năm phút. Lo sợ điểm kém sẽ bị bố mẹ trách mắng, tôi lúng túng không biết phải làm sao. Khi thầy giáo bắt đầu đọc đề, các bạn chăm chú làm bài, còn tôi thì quay qua quay lại hỏi bài nhưng không ai giúp. Tôi liều lấy cuốn tập trong ngăn bàn ra, xem tài liệu và chép lại cho đến khi thầy kêu cả lớp nộp bài.
Sau khi nộp bài, các bạn hỏi nhau xem có làm được không, còn tôi chỉ ngồi mỉm cười một mình vì biết chắc rằng bài của mình không sai và sẽ đạt điểm cao nhất lớp. Khi thầy yêu cầu đọc điểm để ghi vào sổ, tôi tự tin đứng lên và nói 'Thưa thầy, mười ạ.' Cả lớp vỗ tay khen ngợi, thầy mỉm cười và khen tôi 'Em làm bài rất tốt.'
Lúc đó, tôi cảm thấy rất vui. Ngay sau khi tan học, tôi chạy thẳng về nhà để khoe với bố mẹ và mọi người. Ai cũng khen ngợi tôi, khiến tôi cảm thấy rất tự hào. Nhưng không hiểu sao, tối hôm đó tôi không thể ngủ được. Tôi cứ áy náy vì cảm giác mình không thành thật với thầy và điểm số này không xứng đáng với tôi. Điểm cao này không phải do công sức của tôi, mà chỉ là kết quả của việc quay cóp. Tôi cứ suy nghĩ mãi mà không tìm ra cách giải quyết.
Sáng hôm sau, tôi đã lấy hết can đảm để xin lỗi thầy vì sự không trung thực trong giờ kiểm tra. Thầy không nói gì, chỉ lặng lẽ sửa điểm trong sổ điểm. Dù vậy, tôi biết rằng thầy đã rất thất vọng về tôi. Tôi đã xin lỗi nhiều lần và thầy đã tha lỗi cho tôi lần này.
Từ sự việc này, tôi muốn gửi gắm đến mọi người rằng: 'Chúng ta cần sống trung thực để không làm tổn thương những người xung quanh.'
3. Mẫu văn số 3
Mỗi người đều có lúc mắc lỗi, không ai hoàn hảo dù có tài giỏi đến đâu. Tôi cũng vậy, đã từng phạm phải một lỗi mà tôi sẽ không bao giờ quên. Khi đó, tôi chỉ là học sinh vừa hoàn thành lớp bảy.
Ngày xưa, ba mẹ nhận thấy tôi có năng khiếu vẽ và tôi cũng ước mơ trở thành nhà thiết kế thời trang. Họ đã đăng ký cho tôi học vẽ với một cô giáo đã về hưu tên là cô Dương. Dù đã ngoài năm mươi, cô vẫn tràn đầy năng lượng và hiền từ. Khuôn mặt cô luôn điềm đạm và tóc đã bạc, nhưng sự tốt bụng của cô khiến mọi người đều yêu mến cô.
Tôi rất quý cô, nhưng lúc đó tôi thường tự mãn và kiêu ngạo vì nghĩ mình giỏi hơn mọi người. Ngày đầu tiên đến lớp, tôi kỳ vọng bài vẽ của mình sẽ nhận điểm cao, nhưng cô chỉ cho tôi điểm sáu. Tôi cảm thấy tức giận và dần ghét cô. Trong các buổi học, tôi thường không vẽ mà chỉ quậy phá. Khi cô yêu cầu tôi ngồi xuống vẽ, tôi chỉ làm cho có. Nhưng khi cô giao bài vẽ chân dung thầy cô yêu thích, tôi không biết vẽ ai, và khi nộp bài, tôi rất lo lắng. Không ngờ, cô chỉ khuyên tôi: 'Lần sau cố gắng hơn nha con!'
Từ đó, tôi cảm thấy mình có lỗi với cô và học được rằng: 'Không ai hoàn hảo cả, mỗi người đều có khuyết điểm.' Tính kiêu ngạo của tôi dần biến mất và những bài vẽ của tôi được khen ngợi mà không làm tôi kiêu căng thêm. Tôi vui vẻ hơn và càng quý trọng cô hơn, vì cô đã dạy tôi về sự kiên trì và thành công.
Mặc dù chỉ học với cô trong những tháng hè, cô đã trao cho tôi không chỉ kỹ năng vẽ mà còn những bài học quý giá về cuộc sống. Tôi trở nên suy nghĩ chín chắn hơn, có ý chí và kiên trì hơn. Tôi trưởng thành hơn, bỏ đi sự kiêu ngạo trước đây. Tôi sẽ mãi biết ơn cô và dùng những bài học này để chia sẻ và tiếp thêm nghị lực cho mình trong tương lai.
Tôi rất biết ơn cô. Nếu có cơ hội nói với cô, tôi muốn nói rằng: 'Con cảm ơn cô rất nhiều vì đã dạy cho con những điều quý giá và giúp con đi đúng con đường ước mơ. Con yêu cô rất nhiều!'
4. Mẫu bài số 4
Câu chuyện buồn này xảy ra từ năm học trước, nhưng mỗi khi nhớ lại, cảm giác như mới chỉ xảy ra hôm qua. Giờ kiểm tra Toán hôm đó, tôi sẽ không bao giờ quên. Câu chuyện diễn ra như thế này:
Thầy Thảo, giáo viên dạy Toán lớp 7A, là người khiến tôi yêu môn Toán. Thầy giảng bài rất dễ hiểu và thú vị. Từ đầu năm học đến giữa học kỳ I, tôi thường xuyên đạt điểm 9 và 10. Bố tôi cũng là giáo viên dạy Toán trong trường và thường tự hào về tôi.
Đột nhiên, thầy Thảo bị ốm và phải nằm viện, và người được phân công dạy thay không ai khác chính là bố tôi. Từ đây, mọi rắc rối bắt đầu.
Dù bố là giáo viên giỏi, nhưng việc học với bố khiến tôi cảm thấy không thoải mái. Mỗi giờ học Toán, tôi trở nên ngượng ngập và mất tự nhiên. Trước đây, khi thầy Thảo dạy, tôi thường xung phong lên bảng và được khen ngợi. Giờ bố dạy, tôi chỉ ngồi im lặng và nghe bài, điều này dường như làm bố không vui.
Trước ngày kiểm tra Toán giữa học kỳ I, tôi mượn cuốn 'Tuyển tập truyện ngắn hay 2004' từ anh Đức và bác Hải, với những lời khen ngợi rằng đây là cuốn sách không thể hấp dẫn hơn. Tôi đã say sưa đọc cuốn sách đến khuya, bỏ qua lời nhắc nhở ôn bài của bố. Sáng hôm sau, khi làm bài kiểm tra, tôi không thể tập trung và lúng túng mất khá lâu. Kết quả là tôi đã tính sai đáp số.
Trong vài ngày sau đó, tôi lo lắng và hồi hộp. Tôi không chỉ sợ bị điểm thấp mà còn lo lắng về uy tín của bố. Tôi không biết bố sẽ giải thích thế nào với học trò và đồng nghiệp khi con trai mình làm bài không tốt. Khi nhận bài kiểm tra với điểm 3 lớn, tôi cảm thấy choáng váng. Tôi vừa xấu hổ vừa giận bố, vì nghĩ rằng bố có thể sửa điểm nhưng lại không làm vậy. Thêm vào đó, sau bữa cơm chiều, trước mặt cả gia đình, bố buồn rầu nói rằng điểm thấp là do tôi chủ quan và bướng bỉnh không nghe lời.
Sau khi suy nghĩ, tôi nhận ra rằng bố đã nói đúng. Tôi chỉ có thể tự trách mình. Điểm 3 đầu tiên và duy nhất đó như một lời cảnh báo nghiêm khắc cho tôi: Không được kiêu ngạo trong học tập và phải nghiêm túc, cẩn thận trong mọi công việc, dù là nhỏ nhất.
Sau đó, tôi nhanh chóng vượt qua mặc cảm, trở lại yêu thích môn Toán và cũng yêu thích 'thầy giáo bố' không khác gì thầy Thảo trước đây. Cuối năm lớp 7, tôi vẫn đạt danh hiệu Học sinh xuất sắc. Khi nhận phần thưởng và giấy khen, tôi trang trọng đưa cho bố bằng cả hai tay. Bố khen tôi vì sự cố gắng và cho rằng tôi xứng đáng là con trai của bố. Tôi cảm động không thể diễn tả bằng lời.
Hôm đó đã trở thành một kỷ niệm, dù là kỷ niệm buồn nhưng rất có ý nghĩa và lâu dài. Nó không chỉ là bài học quý giá trong thời học sinh của tôi mà còn là bài học bổ ích suốt cuộc đời.
5. Mẫu bài số 5
Không ai là người hoàn hảo, như cô giáo tôi đã từng nói. Suy ngẫm lại, tôi thấy điều đó hoàn toàn chính xác. Chúng ta đều có những lúc sai sót và đó là điều bình thường. Tôi cũng từng mắc lỗi, và có lẽ sự cố với cô giáo dạy Văn lớp 7 là một ký ức khó quên.
Trước đây, tôi là một học sinh ghét môn Văn. Tôi thấy môn này phải nhớ quá nhiều kiến thức và chữ nghĩa dài dòng. Tôi luôn học Văn một cách hời hợt, chỉ đối phó cho qua. Thật trớ trêu, tôi lại được phân vào lớp Văn từ lớp 6 và tiếp tục học môn tôi không thích.
Cô giáo chủ nhiệm của tôi tên là cô Lan. Cô dạy Văn cho lớp tôi. Dù không ghét cô, nhưng tôi luôn cảm thấy chán nản mỗi khi đến giờ học của cô, vì tôi không thích môn Văn. Cô đã nhiều lần nhắc nhở, nhưng tôi vẫn thờ ơ, chỉ vâng dạ cho có lệ mà thôi.
Một lần, cô nhắc chúng tôi về việc học bài cho kỳ kiểm tra hôm sau. Như thường lệ, tôi học bài và làm bài được, nhưng lần này tôi lơ đãng vì tối hôm đó có phim hay, nên tôi quên mất việc ôn bài. Sáng hôm sau, khi cô vào lớp, tôi mới chợt nhớ ra rằng hôm nay là kiểm tra Văn hai tiết.
- Bài kiểm tra này rất quan trọng, nên cô đã nhắc các em học bài kỹ càng. Hãy làm bài cẩn thận nhé, dạo này tình hình học tập của lớp không được tốt lắm.
Khi nghe cô nói vậy, tôi cảm thấy lo lắng. Đối diện với đề bài mà đầu óc trống rỗng, tôi mất 5-10 phút mà vẫn không viết được gì. Tôi nhìn sang cô, thấy cô đang tập trung đánh máy. Một ý tưởng lóe lên, tôi định mở vở để xem lại bài. Tôi vừa lo lắng vừa run rẩy, lật sách xem bài giảng. Đọc lại, tôi có thêm chút kiến thức, đủ để viết tạm. Nhưng có vẻ như cô đã phát hiện ra. Tôi cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ và có phần buồn của cô. Tôi vội cúi đầu, không dám nhìn cô. Tôi viết bài mà không biết mình đã viết gì, đầu óc trống rỗng chỉ đầy lo lắng. Sau hai tiết làm bài, tôi nộp bài mà không có cảm giác đã viết gì. Tôi nhìn cô với ánh mắt lo lắng, cô không nói gì và ra khỏi lớp để về phòng giáo viên.
Trong vài ngày sau đó, tôi không dám gặp cô vì sợ bị mắng. Nhưng cuối cùng, cô đã gọi tôi lại để gặp cô sau giờ học. Tâm trạng đầy lo âu, tôi lên phòng giáo viên gặp cô. Tôi thấy cô đang ngồi trầm tư, trên bàn là tập bài kiểm tra của tôi. Tôi run rẩy chào cô.
- Em chào cô ạ!
- Ừ. Cô có vài điều muốn trao đổi với em Đức.
Tôi bất ngờ và lo lắng khi nghe cô nói như vậy
- Đây là bài kiểm tra của lớp, em có thể xem và trả lại cho các bạn giúp cô. Nếu em xem bài, hãy so sánh giữa bài của bạn và của mình. Cô cảm thấy buồn khi thấy em không hứng thú với văn học, nhưng là lớp trưởng, em phải là tấm gương cho các bạn, nhưng thái độ của em lại không đúng. Cô thấy điều đó nhưng không muốn nhắc trước lớp để tránh làm em xấu hổ. Em có khả năng, các bài viết của em trước đây dù không thích văn nhưng vẫn rất tốt. Ngay cả bài này, dù kiến thức văn học chưa sâu nhưng ý tưởng của em rất rõ ràng. Tại sao em lại ghét văn đến vậy? Em đang lãng phí tài năng của mình đấy. Hãy suy nghĩ và thử tập trung hơn, em sẽ thấy sự thay đổi tích cực. Cô chỉ muốn em tự hỏi liệu em có thật sự ghét văn không?
- Dạ...
- Lần này cô sẽ cho em điểm 5 tương xứng với công sức em đã bỏ ra. Cô không muốn trách em nhiều vì biết em là một cô bé ngoan và hiểu chuyện. Hãy suy nghĩ và trả lời câu hỏi của cô nhé!
Tôi im lặng, không biết phải nói gì. Ánh mắt cô đầy nỗi buồn và sự thất vọng. Tôi cảm thấy chán ghét chính bản thân mình. Câu hỏi của cô làm tôi lúng túng không biết phải phản ứng thế nào
- Cô sẽ chờ câu trả lời từ em qua hành động của em. Đã muộn rồi, em về nghỉ ngơi, chiều còn phải đi học tiếp.
Tôi cúi đầu chào cô. Ngày hôm đó, tôi không ngừng nghĩ về cô và câu hỏi của cô. Càng suy ngẫm, tôi nhận ra rằng thực ra tôi không ghét văn học như tôi tưởng. Tôi viết văn khá tốt và có nhận thức rõ ràng. Chỉ vì tôi lười biếng và tự đánh giá mình sai. Tôi quyết định sẽ nghiêm túc xem xét việc theo đuổi văn học. Kể từ đó, tôi chăm chỉ hơn, đọc sách nhiều hơn, lắng nghe giảng dạy kỹ lưỡng và bắt đầu yêu thích văn học. Trong bài kiểm tra cuối tháng, cô đã cho tôi điểm 9 và viết lời phê: 'Cô đã nhận được câu trả lời'
Tôi vẫn giữ bài kiểm tra đó như một minh chứng rằng những sai lầm giúp tôi nhận ra cách sửa chữa và hiểu rõ mục tiêu thực sự của sự lựa chọn.
Mytour vừa trình bày nội dung về Bài văn kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy cô giáo buồn. Hy vọng bài viết này đã mang lại thông tin hữu ích cho các bạn đọc. Cảm ơn các bạn đã theo dõi.