Bài viết số 1 lớp 7 đề 1: Chia sẻ một câu chuyện đặc biệt mà em đã trải qua ở trường là tài liệu rất hữu ích.
Hy vọng rằng với dàn ý và 12 mẫu bài văn mẫu lớp 7, các bạn học sinh sẽ có nhiều ý tưởng để hoàn thiện bài viết của mình.
Dàn ý kể một câu chuyện đặc biệt và cảm động cho bố mẹ nghe
1. Bắt đầu
- Hoàn cảnh mà câu chuyện được kể (trong khi ăn cơm, xem TV…)
- Giới thiệu về câu chuyện được kể (thú vị, cảm động…)
2. Phần chính
- Thời gian, địa điểm chính xác của câu chuyện.
- Các nhân vật trong câu chuyện và vai trò của họ.
- Sự tiến triển của câu chuyện.
- Phần kết của câu chuyện và bài học rút ra.
- Lời khuyên từ bố mẹ.
3. Kết luận
Cảm nhận và suy nghĩ của mình về câu chuyện đó.
Kể một câu chuyện thú vị và cảm động - Mẫu 1
Cuộc sống xung quanh ta thật sự đầy những điều thú vị đáng khám phá và khám phá. Hôm nay, tôi đã được trực tiếp chứng kiến một trong những điều thú vị đó. Về đến nhà sau giờ học, tôi vội vàng kể lại câu chuyện đó cho bố mẹ nghe. Tôi tin rằng họ sẽ thích thú khi nghe câu chuyện của tôi.
Sau khi bước qua cánh cửa, tôi chạy thẳng vào nhà và thấy bố mẹ đang ngồi trong phòng khách. Tôi ngay lập tức bắt đầu kể:
- Hôm nay ở trường, trong tiết thể dục ngoài trời, bất ngờ trời đang nắng chói chang thì bỗng dưng trở nên tối sầm như ban đêm. Tôi và các bạn đều rất ngạc nhiên, một số bạn thậm chí cảm thấy sợ hãi. Ban đầu tôi nghĩ là trời sắp mưa nên bị tối như vậy. Nhưng sau đó tôi nhận ra rằng không có dấu hiệu của mưa, không có đám mây đen và không có gió. Đó là lần đầu tiên tôi trải qua một hiện tượng kỳ lạ như vậy.
Mặc dù không nói ra, nhưng thật sự lúc đó, tôi đã liên tưởng đến bộ phim Tây Du Ký mà tôi từng xem khi còn nhỏ. Bầu trời sáng bỗng chốc lại đen đặc như khi các yêu quái xuất hiện để bắt Đường Tăng. Ý nghĩ đó chỉ xuất hiện trong chốc lát rồi biến mất, tôi tự trách bản thân vì suy nghĩ hoang đường ấy. Đây thực sự là một hiện tượng lạ mà tôi và bạn bè chưa từng biết đến. Thấy bố mẹ quan tâm lắng nghe, tôi tiếp tục hào hứng kể chuyện:
- Điều kỳ lạ là, chỉ sau khoảng mười phút, trời lại dần sáng lên, một vòng tròn màu đen bắt đầu di chuyển, cùng lúc đó, mặt trời cũng bắt đầu xuất hiện như được tái sinh. Tôi và bạn bè đều rất vui sướng khi nhìn thấy trời lại sáng.
Nghe xong câu chuyện của tôi, bố mẹ đều cười rất tươi. Tôi nghĩ, họ cảm thấy vui vẻ khi nghe về câu chuyện kỳ thú về thiên nhiên của con. Trong khi tôi tự hào với việc chứng kiến hiện tượng kỳ lạ, bố tôi nói:
- Con ạ, cái mà con kể là hiện tượng nhật thực. Nó xảy ra khi mặt trăng đi qua trái đất và che lấp mặt trời. Khối tròn màu đen mà con thấy chính là mặt trăng.
Tôi ngạc nhiên khi nghe bố giải thích, thì ra đó là hiện tượng tự nhiên mà bố mẹ tôi đã biết trước. Tuy nhiên, tôi vẫn thấy rất thú vị và muốn tìm hiểu thêm. Tôi hỏi bố rất nhiều câu liên quan đến nhật thực, và bố rất vui vẻ trả lời từng câu hỏi của tôi. Tôi cảm nhận được rằng bố cũng có niềm đam mê và sự quan tâm đặc biệt đối với thiên văn học.
Sau khi nghe bố mẹ giải thích, tôi bắt đầu nuôi dưỡng ước mơ khám phá và tìm hiểu về những điều thú vị đó. Tôi quyết định với bố mẹ rằng sau này tôi sẽ trở thành một nhà thiên văn học. Họ vui mừng ôm tôi vào lòng, đều ủng hộ và tôn trọng ước mơ của tôi. Dù cuộc sống có nhiều thách thức, tôi tin rằng đam mê với những hiện tượng thiên nhiên sẽ mãi không thay đổi trong tôi. Và câu chuyện kỳ thú về hiện tượng nhật thực mà tôi được chứng kiến hôm nay sẽ là một phần kí ức không bao giờ phai nhạt, vì nó liên quan đến ước mơ lớn đầu tiên trong cuộc đời tôi.
Sau khi kết thúc câu chuyện vui vẻ, cả nhà tôi ngồi xuống bữa cơm trưa trong không khí ấm áp, hạnh phúc. Trong lúc ăn, tôi vẫn nghĩ về hiện tượng thiên nhiên kỳ diệu mà tôi đã chứng kiến sáng nay. Tôi tự hỏi tại sao tự nhiên lại chứa đựng nhiều bí ẩn đến vậy. Liệu con người có thể khám phá hết được những điều kì diệu của thiên nhiên hay không.
Kể cho bố mẹ nghe một câu chuyện lí thú, cảm động - Mẫu 2
Vào các buổi tối cuối tuần, sau bữa ăn cơm, gia đình tôi thường tụ tập lại và chia sẻ những câu chuyện cuộc sống. Hôm nay không phải là cuối tuần, nhưng vì là ngày 8 tháng 3, gia đình tôi tổ chức một buổi tiệc nhỏ để kỷ niệm ngày của mẹ. Trong bữa cơm ấm cúng đó, tôi vui vẻ kể cho bố mẹ nghe câu chuyện từ buổi lễ mít tinh.
Hôm nay là ngày mùng 8 tháng 3, trường tôi tổ chức hội thi cắm hoa. Mọi người rất háo hức, ai cũng đến trường sớm để chuẩn bị. Việc cắm hoa được giao cho các bạn nam trong lớp, họ nhận nhiệm vụ đầy tự tin và hứa sẽ mang giải nhất về cho lớp. Mọi người đều vui vẻ, nhưng cũng có chút buồn vì cô giáo chủ nhiệm đang ốm không thể đến cổ vũ cho chúng tôi.
Hội thi bắt đầu, ba bạn nam lớp tôi nhanh chóng cắt hoa và cắm vào lẵng. Mặc dù có lúc gặp khó khăn, nhưng tất cả đều rất nghiêm túc và căng thẳng. Trong ánh mắt của họ, tôi thấy niềm vui và hạnh phúc. Lẵng hoa của lớp tôi không quá đẹp nhưng chứa đựng tấm lòng của các bạn. Sau đó, chúng tôi đi ngắm các lớp khác, lẵng hoa của họ đều rất đẹp và sáng tạo. Tôi vẫn tự hào và hạnh phúc về thành quả mà các bạn nam của lớp đã đạt được. Trong mắt tôi, lẵng hoa của họ là đẹp nhất và ấm áp nhất.
Khi công bố giải, mọi người đều hồi hộp, mong chờ những giải thưởng khuyến khích, giải ba, rồi giải nhì đã qua mà không thấy lớp tôi được vinh danh. Và dĩ nhiên giải nhất là điều chúng tôi không dám mơ tới. Mọi người đều buồn bã dù hiểu rằng thành tích của lớp không phải là xuất sắc nhất. Nhưng có một điều bất ngờ đã xảy ra, khi giải nhất đã được trao, thầy phụ trách tiếp tục đọc giải đặc biệt dành cho lớp có bài thuyết trình cảm động nhất và tên 7A2 đã được gọi tên. Chúng tôi rất vui mừng vì điều bất ngờ đó, cả lớp nhảy cẫng và hò reo sung sướng, các bạn nam lớp lên nhận giải. Bài thuyết trình của chúng tôi là lời tri ân đến công ơn dạy dỗ, bảo bọc của cô giáo chủ nhiệm. Bằng lời nói đầy cảm xúc, chúng tôi có lẽ đã làm rơi nước mắt của ban giám khảo.
Ngay sau khi nhận giải, cả lớp mang lẵng hoa và phần thưởng đến nhà cô giáo để thăm cô và chia sẻ niềm vui. Cô ốm nên hai đôi mắt thâm sâu, làn da tái đi, chúng tôi phải vào tận giường thăm cô. Thấy chúng tôi đến, cô rất vui mừng, nghe về giải thưởng ngày hôm đó và nghe các bạn đọc lại bài thuyết trình, cô rơi nước mắt và cảm ơn chúng tôi. Cô giáo tôi là người nhân hậu, hiền từ, món quà nhỏ này chúng tôi đã cố gắng hết sức để dành tặng cô và bày tỏ lòng biết ơn đối với sự dìu dắt, chăm sóc của cô.
Ra về, lòng mọi người đều vui sướng, xúc động. Vì vừa đạt giải thưởng vừa làm cô giáo vui lòng. Có lẽ, cô không vui vì bó hoa hay giải thưởng, mà vì nhận thấy tấm lòng chân thành, sự trưởng thành của chúng tôi.
Qua hội thi lần này, tôi nhận ra rằng món quà ý nghĩa nhất là món quà từ tấm lòng chân thành, bằng tình cảm chân thật. Chúng tôi hứa sẽ cố gắng học tốt để trả công ơn dạy dỗ của cô.
Kể cho bố mẹ nghe một câu chuyện lí thú, cảm động - Mẫu 3
Câu chuyện cảm động mà tôi sẽ kể cho bố mẹ xảy ra trong buổi học đầu tiên của lớp 7.
Tiết đầu tiên sẽ là môn Văn. Cả lớp em ai cũng hy vọng là cô Tám sẽ tiếp tục dạy môn này. Nhưng một cô giáo lạ bước vào lớp. Cả lớp em sửng sốt nhìn cô và một bạn hỏi: “Cô ơi! Cô giáo của chúng em đâu rồi ạ?” Cô trả lời: “Cô của em đã chuyển trường dạy rồi. Từ nay cô sẽ là giáo viên phụ trách môn Văn của các em.” Nghe xong, cả lớp đều buồn.
Tiết học hôm đó, đột nhiên trở nên buồn bã, không sôi nổi như trước. Hết tiết học, cả lớp hồi tưởng về cô giáo cũ. Cô tên là Thu, một giáo viên trẻ. Buổi học đầu tiên, cô mặc áo dài rất đẹp. Mắt của cô hiền từ như bà tiên. Khi cô ngồi trên ghế đá, dưới góc “hoa học trò” cô tâm sự với chúng con về những câu chuyện học hành, bạn bè, gia đình. Cô càng hiền dịu hơn khi những lá phượng màu vàng rơi nhè nhẹ xuống.
Còn nhớ lúc cô giảng, giọng cô thật ấm áp, dịu dàng, làm cho các bài học rất dễ đi vào lòng người khác. Khi học xong, cô lại kể những chuyện cổ tích, hài, hay là chuyện của cô. Nhưng giờ đây sẽ không còn nghe được giọng nói ấm áp của lúc trước nữa. Cả lớp đều nuối tiếc khi không thể nói lời tạm biệt cô.
Nhưng lời dặn dò cố gắng học tập của cô vẫn còn đó. Điều đó khiến chúng tôi tự nhủ phải cố gắng học tập hơn.
Kể cho bố mẹ nghe một câu chuyện đặc biệt, đầy cảm xúc - Mẫu 4
Chiều qua, khi chuông tan học vang lên, tôi vội vã trở về nhà. Trên con đường quen thuộc, bước chân tôi nhẹ nhàng hơn. Trong lòng, tôi tràn đầy hứng khởi và vui sướng. Tôi mong đợi được kể ngay cho cả nhà nghe câu chuyện đặc biệt mà tôi đã chứng kiến ở trường.
Tuần sau, trường sẽ có buổi biểu diễn âm nhạc. Điều đặc biệt là các ca sĩ đều là những người từng chịu đựng những hậu quả của chất độc màu da cam. Có người mất chân, có người mất mắt. Những người này đã làm cho chúng tôi ngưỡng mộ bởi ý chí và quyết tâm của họ.
Ban đầu, chúng tôi đều hào hứng và tò mò. Nhưng khi buổi biểu diễn kết thúc, mọi người đều cảm thấy xúc động. Buổi diễn bắt đầu với những lời giới thiệu chân thực và cảm động của người dẫn chương trình. Nhưng khi những người bị thương kia bắt đầu kể chuyện của mình, mọi người đều rơi nước mắt. Mọi người bắt đầu cảm thấy đau lòng vì những câu chuyện và khát vọng của họ. Buổi trình diễn thực sự làm cho mọi người xúc động, thậm chí có bạn đã lên sân khấu để cùng hát và tặng hoa.
Buổi trình diễn không giống như những gì chúng tôi tưởng tượng. Mọi người đều cảm thấy xúc động. Nghe xong câu chuyện này, bố còn nhắc nhở tôi: “Các con hiểu được điều quý giá. Nhưng những gì các con đã làm chỉ là khởi đầu. Các con cần phải làm nhiều hơn nữa để đền đáp những người đã hy sinh cho hạnh phúc của mình.”
Kể cho bố mẹ nghe một câu chuyện thú vị, đầy cảm xúc - Mẫu 5
“Tùng! Tùng ! Tùng!”‐ tiếng trống vừa kết thúc, tôi nhanh chóng chạy về nhà với hộp quà trong tay. Ôi! Con đường hôm nay dường như dài vô tận, đi mãi một lúc mới về được nhà.
Tôi nhẹ nhàng bước vào phòng khách, mẹ đang say sưa đọc báo. Nhìn thấy tôi, mẹ ngạc nhiên nói:
‐ Ơ, sao hôm nay về muộn thế con? Có gì đặc biệt không?
‐ Mẹ ơi, hôm nay cô giáo đã có một bất ngờ đặc biệt trong tiết sinh hoạt lớp đấy ạ! Con sẽ kể cho mẹ nghe nhé!
‐ Ừ, con kể đi!
Mẹ tôi vui vẻ đáp lại.
Hôm nay, trong tiết học thực hành Tin, khi một số bạn xin được về trước, tiết học đột ngột kết thúc. Mọi người vội vã rút chạy vào lớp. Phòng học được trang trí đẹp đẽ với những bóng bay nhỏ và những sợi kim tuyến lung linh. Trên bảng viết bằng phấn màu chữ: 'Chúc mừng sinh nhật'. Tôi ngạc nhiên khi không biết các bạn tổ chức sinh nhật cho ai trong tháng này.
Thật thú vị! Hãy kể tiếp đi! - Mẹ tôi phấn khích nói.
Vâng ạ. Sau đó, cô giáo bước vào lớp và dẫn dắt các bạn hát 'Happy Birthday'. Cả lớp cùng hát và vỗ tay rất nhịp nhàng. Cô giáo sau đó phát biểu thay mặt lớp rằng: 'Trong tháng này, chúng ta có ba bạn sinh nhật. Cô và ban cán sự lớp đã tổ chức bất ngờ. Chúc các bạn có một buổi tiệc thật vui vẻ và hãy tiếp tục nỗ lực để làm ba mẹ và thầy cô tự hào!'. Tiếng vỗ tay từ lớp vang lên. Cô cho các bạn lên nhận quà sinh nhật. Sau đó, cả lớp thưởng thức những tiết mục văn nghệ đặc sắc của các bạn. Tôi cảm động lắm. Tôi được đại diện để phát biểu. Mọi thứ là bất ngờ, khiến tôi lúng túng một chút, nhưng cuối cùng tôi cũng bày tỏ lời cảm ơn: 'Cảm ơn cô giáo và mọi người trong lớp đã tổ chức cho chúng tôi một buổi sinh nhật ý nghĩa. Đây sẽ là một kỷ niệm không bao giờ phai mờ. Chúng tôi hứa sẽ cố gắng hơn nữa để không phụ lòng mọi người.'.
Từ giờ, con sẽ cố gắng học thật tốt để đáp lại tình yêu thương của cô và các bạn!
Vâng ạ! Con hứa đấy! Sau buổi tiệc sinh nhật đó, mối quan hệ giữa cô và học trò của chúng tôi trở nên chặt chẽ hơn nhiều. Lớp 7/3 chúng tôi sẽ luôn đoàn kết, yêu thương và giúp đỡ nhau. Cảm ơn cô giáo và các bạn đã mang đến cho chúng tôi một buổi sinh nhật ý nghĩa và tuyệt vời.
Kể cho bố mẹ nghe một câu chuyện đầy ý nghĩa và cảm động - Tập thơ 6
Sau khi ăn tối, cả gia đình tôi quây quần trong phòng khách. Tôi bỗng nhớ đến sự kiện sáng nay và muốn kể ngay cho bố mẹ nghe.
Tôi nhanh chóng nói:
- Ba mẹ ơi, lớp con có một câu chuyện rất thú vị. Con sẽ kể cho ba mẹ nghe nhé.
Bố mẹ tôi mỉm cười gật đầu, tôi vui vẻ nói:
Hôm nay, ở trường, cô giáo kể cho chúng con nghe một câu chuyện thú vị và cảm động. Câu chuyện xảy ra vào ngày chủ nhật, ngày 20 - 11. Ba bạn Nga trong lớp là bác sĩ và là hội trưởng hội phụ huynh. Vào chiều thứ bảy, ngày 19 - 11, ba của bạn Nga đến thăm cô giáo và tặng cô một túi cam. Cô giáo cảm ơn nhưng lại tặng túi cam cho thím Tư, một người sống cô đơn trong căn nhà nhỏ. Thím Tư thấy túi cam lớn quá, không thể ăn hết, nên đã đem tặng cho một người nghèo hơn. Cả cô giáo và thím Tư đều không biết có một tấm thiệp nhỏ ở trong túi cam, tấm thiệp do Nga viết lời chúc mừng cô giáo.
Tôi dừng lại, nhìn bố mẹ và cười nheo mắt:
- Bố mẹ hãy đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?
Chưa chờ bố mẹ trả lời, tôi tiếp tục nói:
- Bố mẹ đã nghe rồi phải không? Để con tiếp tục kể. Câu chuyện về túi cam không kết thúc ở đó. Lần nữa, nó lại 'lên đường', nhưng đi đâu? Thật tuyệt phải không, bố mẹ ơi. Để con kể tiếp cho cả nhà nghe nhé! Người bà con của thím Tư không ngờ lại là bệnh nhân của ông bác sĩ, ba của Nga. Bà ấy rất biết ơn ông đã chữa khỏi bệnh nhưng vì hoàn cảnh khó khăn, con đông, bà không có tiền mua quà để cám ơn ông. May thay, thím Tư lại mang đến một túi cam sành to tướng. Và sáng hôm sau, ngày 20 - 11, người bà con của thím Tư đã mang túi cam đến tặng ông bác sĩ.
Cả nhà tôi vỗ tay tán dương. Hành trình của túi cam, trong câu chuyện của tôi thật sự thú vị. Nhưng điều đáng chia sẻ nhất về túi cam bé nhỏ, giản dị đó là nó chứa đựng nhiều tình cảm.
Kể cho bố mẹ nghe một câu chuyện đầy ý nghĩa và cảm động - Mẫu 7
Câu chuyện bắt đầu từ buổi trưa hôm đó. Sau khi ăn trưa xong, thầy hiệu trưởng ở lại trường để chờ cuộc họp lãnh đạo vào buổi chiều. Buổi trưa ấy, mặt trời gắt gao làm nắng cháy da bỏng thịt. Nắng hè giữa lòng Sài Gòn cứ như đang thiêu đốt tất cả. Cây cỏ đứng im lìm như đang khát nước bên đường. Dưới khuôn viên trường, giờ này không còn học sinh nào nữa.
Chỉ có nắng mặt trời nhảy múa, đùa giỡn trên sân trường. Cái oi bức của buổi trưa hè khiến thầy hiệu trưởng phải mở toang cả hai cửa sổ ở tầng hai để hy vọng có chút gió. Thầy nhìn xuống sân trường. Chợt thầy thấy một cậu học trò dáng người thấp bé đang đi lại trên sân trường. Qua cặp kính cận dày cộp, thầy chẳng nhìn rõ. Do đó thầy bước xuống tầng trệt và gọi cậu học sinh ấy vào. Đó là một cậu bé da ngăm nhưng đôi mắt sáng ngời nghị lực. Cậu mặc chiếc áo đã cũ nhưng sạch sẽ và chiếc quần xanh sờn bạc màu.
Thầy nói với cậu học trò nhỏ:
- Sao em không về nhà vào buổi trưa mà lại ở ngoài nắng như vậy? Nhà em ở đâu? Em tên gì và học lớp mấy?
Cậu bé trả lời một cách vô tư:
- Thưa thầy, nhà em ở quận 4. Từ trường về nhà em rất xa nên em ở lại trường đến chiều mới về. Em tên là Trần Phú Tài, học lớp 7 A7.
Thầy tiếp tục hỏi:
- Sao em không chọn học bán trú như các bạn khác để thuận tiện di chuyển?
Cậu học sinh trả lời:
- Thưa thầy, cha mẹ em đều là công nhân, làm việc mệt mỏi từ sáng đến tối mới về. Gia đình em khó khăn nên không đủ tiền để học bán trú.
- Vậy thì em ăn trưa ở đâu? Em có nhà người quen ở đây không?
- Thưa thầy, không ạ. Mỗi sáng, bố mẹ em đưa em đến trường và đưa em năm ngàn đồng. Một ngàn để mua xôi ăn sáng và bốn ngàn còn lại để ăn trưa ạ.
Nghe Tài kể, thầy hiệu trưởng cảm thấy xúc động khi tưởng tượng về bữa cơm trưa giản dị của học sinh nghèo có lẽ chỉ có rau và ít cá. Thầy vỗ nhẹ vào đầu Tài và nói:
- Con đang cố gắng vượt qua hoàn cảnh khó khăn để đến trường là điều đáng quý. Thầy tin rằng con học rất chăm chỉ. Thầy rất hạnh phúc khi có một học sinh như con. Tiếp tục nỗ lực con nhé. Nhưng mà, con đi lại giữa trưa nắng như vậy vì sao?
Tài mỉm cười trả lời:
- Thưa thầy, sau khi ăn trưa xong, con không biết làm gì nên đi nhặt rác để trường trở nên sạch sẽ và đẹp hơn.
Nói xong, Tài vỗ tay chào thầy rồi ra sân tiếp tục làm công việc của mình, nhặt từng chiếc bao ni lông, từng chiếc lá trên sân. Ánh nắng dường như trở nên nhẹ nhàng hơn trên sân trường. Thầy hiệu trưởng quay lại phòng làm việc với nhiều suy nghĩ, nhưng niềm vui vẫn tỏa sáng trên gương mặt của thầy suốt cả ngày hôm đó.
Trong buổi sinh hoạt dưới cờ tuần tới, thầy hiệu trưởng khen ngợi và tuyên dương Tài vì tinh thần vượt khó, sau đó trao cho Tài học bổng của trường và cơ hội học bán trú miễn phí.
Kể cho bố mẹ nghe một câu chuyện đặc biệt, cảm động - Mẫu 8
Mỗi ngày đến trường là một niềm vui. Bởi vì không chỉ gặp bạn bè và thầy cô mà còn được nghe nhiều câu chuyện cảm động và rút ra những bài học quý báu từ đó. Hôm qua, tôi đã chứng kiến một câu chuyện rất đặc biệt và tôi muốn về nhà ngay để kể cho bố mẹ nghe.
Trong bữa tối hôm đó, tôi đã kể cho bố mẹ nghe câu chuyện về Chiến - một người bạn cùng lớp.
- Bố mẹ ạ, Chiến là một cậu bé gầy gò, so với những bạn trong lớp tôi thì bạn ấy nhỏ hơn rất nhiều. Chúng tôi đã học cùng nhau được hơn hai năm nhưng Chiến vẫn là một người rất bí ẩn. Trong lớp, Chiến không gắn bó với ai, cũng không ai biết nhà của bạn ấy ở đâu. Ban đầu chúng tôi không thấy hợp với bạn ấy.
- Tại sao vậy con? - Bố hỏi
- Vì bạn ấy không thân thiện với mọi người trong lớp ạ - Em trả lời bố rồi tiếp tục câu chuyện. Nhưng mấy hôm qua, Chiến bất ngờ vắng mặt hơn một tuần. Ban đầu, chúng tôi không quan tâm lắm. Nhưng sau hơn một tuần không thấy Chiến, chúng tôi bắt đầu hỏi cô giáo về tình hình của bạn ấy. Dù không ưa nhau nhưng chúng tôi vẫn là bạn cùng lớp mà.
- Ừ, con đã làm đúng đấy con yêu - Mẹ tôi mỉm cười hài lòng và kiên nhẫn lắng nghe câu chuyện của em.
- Cô giáo rất vui khi chúng tôi hỏi về Chiến. Cô nói Chiến đang ốm, chưa khỏe nên vắng mặt. Chúng tôi đã xin địa chỉ nhà của Chiến để thăm. Ban đầu, cô giáo có chút do dự nhưng vì chúng tôi nài nỉ quá nên cuối cùng cô cũng đồng ý.
Em uống một ngụm nước và tiếp tục:
- Bố mẹ ơi, chúng con đến nhà bạn Chiến và đứa nào cũng ngạc nhiên lắm ạ. Nhà bạn ấy gần nhà chúng con lắm. Một căn nhà cũ kỹ, tối tăm. Tường ngoài đã đầy rêu, chứng tỏ nó đã cũ lắm rồi ạ. Chúng con nhìn nhau, không biết có đến nhầm nhà không. Nhưng không, chúng con không nhầm đâu ạ. Đó chính là nhà Chiến đấy. Chúng con vào, thấy Chiến nằm trên giường cũ. Chúng con chào, thì Chiến tỉnh dậy. Bạn ấy mơ màng, mặt đỏ bừng vì sốt. Bạn ấy bất ngờ khi thấy chúng con. Chiến muốn ngồi dậy, nhưng sốt nên không thể, nên chúng con ngồi bên cạnh giường trò chuyện với bạn ấy. Tình cảnh nhà Chiến thật là đáng thương.
- Nhà bạn Chiến như thế nào hả con? - Bố mẹ hỏi, đôi mắt đầy mong đợi.
- Bạn ấy kể, bố mất sớm, chỉ còn hai mẹ con. Mẹ bạn ấy luôn ốm, đi làm không được luôn. Trước khi sinh, mẹ bạn ấy đã ốm, giờ vẫn không khỏi. Chiến phải học và giúp mẹ làm việc. Mấy hôm trước bị ốm, không đứng dậy được. Mẹ phải đi làm, không chăm sóc được. Chiến kể nhiều với chúng con. Bạn ấy phải làm mọi việc để giúp mẹ, vẫn phải học rất giỏi.
- Thằng bé đó thật đáng thương - Mẹ tôi nói.
- Bọn con muốn giúp đỡ bạn ấy - Em băn khoăn, chia sẻ với bố mẹ. Bố mẹ đồng ý không ạ? Em thấy cuộc sống của mình tốt hơn nhiều, muốn chia sẻ với bạn ấy.
Bố mẹ ôm em, khen em đã trưởng thành rồi. Em không chỉ biết lắng nghe mà còn biết quan tâm và chia sẻ với người khác. Bố mẹ hứa sẽ giúp em thực hiện kế hoạch đó. Em rất vui. Dù sự giúp đỡ của em có nhỏ bé với Chiến, nhưng em hy vọng bạn ấy sẽ có cuộc sống tốt hơn.
Từ câu chuyện của Chiến, em nhận ra rằng không nên đánh giá một người chỉ dựa vào bề ngoài mà cần phải tìm hiểu kỹ trước khi đưa ra nhận xét. Em cũng hiểu rằng em rất may mắn khi có được sự yêu thương của cả bố lẫn mẹ, không phải một mình như Chiến. Em sẽ cố gắng học tập tốt để làm bố mẹ vui lòng.
Kể cho bố mẹ nghe một câu chuyện thú vị và đầy cảm động - Mẫu 9
Ở trường, có nhiều sự kiện xảy ra vào các ngày trong tuần. Chuyện vui, buồn, thú vị hay giữa học sinh và giáo viên đều có. Nhưng trong đó, em nhớ nhất là buổi chia tay thầy Nam - hiệu trưởng trường.
Đó là một buổi chia tay đầy cảm xúc, khiến cả trường đều rơi nước mắt. Mỗi người cách thể hiện cảm xúc khác nhau, nhưng tất cả đều chia sẻ cảm xúc buồn trước thầy hiệu trưởng gương mẫu. Mặc dù thầy Nam chỉ ở trường ba năm, nhưng đó là thời gian đủ để tạo ra sự khác biệt. Vào thời điểm đó, trường không biết phòng chuyên môn là gì, và luôn có những học sinh nhuộm đầu màu khác lạ.
Thầy hiện diện, phòng chuyên môn không còn xa lạ, trường không còn hình ảnh người nước ngoài! Thầy Nam đã dẫn dắt ngôi trường trong ba năm qua như một người cha. Đó là những lời của cô Phương - tổng phụ trách trường. Những lời này đã ấn đậm trong tâm trí của học sinh. Mọi người bắt đầu khóc khi lớp 8A mang quà cho thầy. Bài hát chia tay, những dòng thơ về thầy khiến chúng tôi không thể kiềm chế được nước mắt. Nhất là lớp 9, họ hiểu cảm giác bồi hồi khi thầy ra đi. Đó là khoảnh khắc để hiểu thêm về thầy Nam, để nói lên tình cảm của mình và để biết ơn người thầy đã dẫn dắt chúng tôi đến ngày hôm nay.
Một kỉ niệm đáng nhớ, mẹ nhỉ? Một kỷ niệm buồn nhưng tôi sẽ luôn giữ trong lòng, không bao giờ quên về người thầy hiệu trưởng - người cha đã dẫn dắt chúng tôi đến ngày hôm nay.
Kể cho bố mẹ nghe một câu chuyện thú vị và cảm động - Mẫu 10
Trường là nơi chứa đựng nhiều điều thú vị. Tôi thích kể cho bố mẹ nghe về những điều xảy ra ở trường. Mặc dù không tham gia nhưng qua những lời tôi kể, bố mẹ có thể hình dung được những điều thú vị mà tôi đã học được. Câu chuyện hôm nay khiến bố mẹ cảm động.
Hôm nay tôi kể cho bố mẹ nghe về tiết toán đặc biệt của mình. Hoàng, một học sinh đặc biệt trong lớp, luôn nghịch ngợm và không chăm học. Mặc dù thầy cô đã khuyên nhủ, Hoàng vẫn không tiến bộ. Nhưng hôm nay, khi thầy trả bài kiểm tra, Hoàng được mười điểm. Điều đó khiến thầy và lớp không thể tin được. Thầy hỏi Hoàng về điều này.
- Hoàng ơi! Nói thật với thầy đi, bài kiểm tra này thế nào?
Hoàng lấy bài kiểm tra mười điểm của mình và im lặng, đôi mắt nhìn xuống bài kiểm tra. Thầy tiếp tục:
- Hoàng, thầy hy vọng em sẽ trở thành học trò trung thực và cố gắng tiến bộ, không phải là đứa trẻ nói dối như thế.
Thầy lắc đầu, ánh mắt thất vọng dành cho Hoàng. Cả lớp im lặng, chỉ có tiếng xì xào nhỏ phát ra đôi khi.
- Hoàng, không thể làm xong bài kiểm tra nếu mải chơi và không chăm chỉ học hành như vậy đâu.
- Khó tin Hoàng lại làm như vậy.
Những lời thì thầm lan truyền, âm thanh xì xào bên tai. Thầy tiến lên bục giảng, yêu cầu Hoàng ngồi xuống và tiếp tục bắt đầu buổi giảng hôm nay.
Con không nói gì với thầy đâu mẹ ạ - Tôi trả lời mẹ.
Không mẹ ơi - Tôi trả lời.
Nhưng mẹ ạ, hôm nay khi con ra nộp sổ sao đỏ, con đã nghe được một đoạn trò chuyện giữa Hoàng và thầy trong văn phòng. Con thấy Hoàng nắm chặt quyển vở nào đó. Hoàng tiến vào văn phòng và đưa quyển vở đó cho thầy, sau đó nói:
- Thầy ơi, em muốn giải thích với thầy. Em không phải học sinh như mọi người! Ba mẹ em đã ly thân và bây giờ họ đều có cuộc sống riêng. Em sống với bà nội, và bà em đang ốm nặng. Em luôn cố gắng hết mình vì bà, bà luôn mong em học giỏi. Em đã cố gắng làm tất cả để đạt điểm 10 và tỏ ra hạnh phúc trước bà. Em đã ở lại lớp làm hết bài tập và ôn thêm nhiều để cải thiện bản thân. Em không hề gian lận.
Hoàng đã khóc nức nở. Thầy nhìn Hoàng với ánh mắt ngạc nhiên và xót xa. Thầy vuốt nhẹ đầu Hoàng và nói:
- Em đã cố gắng hết sức rồi. Thầy xin lỗi vì đã hiểu lầm em. Em làm rất tốt, hãy tiếp tục nỗ lực như thế này. Thầy tin rằng, khi em thể hiện sự cố gắng của mình, bà em sẽ sớm bình phục. Ngày mai, thầy sẽ giải thích trước cả lớp để mọi người hiểu và sẽ cùng mọi người đến thăm gia đình em. Thầy rất tự hào về em, Hoàng ạ.
Mọi chuyện đã rõ mẹ ạ. Con thực sự ngưỡng mộ Hoàng, anh ấy thật sự là một người cháu hiếu thảo và có nỗ lực đáng kinh ngạc mà con nên học tập.
Hôm nay, con kể cho ba mẹ nghe một câu chuyện thú vị và cảm động - Mẫu 11
Sáng thứ sáu tuần trước, ở lớp 7C trường Trung học cơ sở Hoàng Hoa Thám, quận Tân Bình đã xảy ra một câu chuyện rất cảm động.
Chúng tôi vừa bước vào tiết văn của cô chủ nhiệm được hơn mười phút thì thầy giám thị gọi bạn Thúy ra cổng trường vì có việc gấp. Một lúc sau, Thúy trở lại với vẻ mặt buồn bã và đôi mắt ửng hồng. Cô Thanh hỏi Thúy, cô chỉ cắn môi run rẩy và khóc nhẹ khi nói rằng cha mình gặp tai nạn giao thông.
Cả lớp im lặng, lòng mọi người xúc động và thương cảm với Thúy. Gia đình Thúy rất nghèo! Cha mẹ Thúy rời quê từ Quảng Ngãi đến đây để kiếm sống được vài năm. Mẹ buổi sáng bán xôi dạo, trong khi cha Thúy thuê xích lô để kiếm tiền nuôi gia đình. Thúy, là người chị lớn nhất, phải lo học hành và giúp đỡ gia đình. Chúng tôi đi học bằng xe đạp, còn Thúy phải đi bộ. Tôi nhận thấy rằng Thúy chỉ có hai bộ quần áo để mặc hàng ngày. Tuy nhiên, tinh thần và thành tích học tập của Thúy thực sự đáng nể!
Tai nạn bất ngờ của cha Thúy là một cú sốc đối với gia đình bạn ấy. Bây giờ, mẹ con Thúy sẽ nương tựa vào đâu?!
Trong lúc Thúy sắp xếp sách vở, cô Thanh đã nhanh chóng họp với ban cán bộ lớp. Cô đã giao cho bạn Quốc, lớp trưởng, để đưa Thúy đến bệnh viện, cùng với bạn Liên, tổ trưởng tổ hai, để Thúy được yên tâm. Khi họ đi, cô khuyên chúng tôi quyên góp tiền để giúp gia đình Thúy. Cả lớp đều ủng hộ ý kiến của cô. Ai có thể đóng góp nhiều sẽ đóng góp nhiều, ai có ít sẽ đóng góp ít. Những ai không có tiền hứa hẹn đóng góp vào ngày mai.
Mặc dù số tiền không nhiều, nhưng đó là lòng chân thành của chúng tôi, chia sẻ khó khăn cùng người bạn gặp hoạn nạn. Chúng tôi đặc biệt thương Thúy hơn bao giờ hết và hy vọng rằng cô ấy sẽ vượt qua được thử thách này. Chúng tôi hiểu được ý nghĩa của lời dạy của ông cha: Yêu thương người khác như thể yêu thương bản thân và muốn nói với Thúy rằng: 'Thúy ơi! Hãy mạnh mẽ! Bên cạnh bạn luôn có chúng tôi!'
Kể cho bố mẹ nghe một câu chuyện cảm động - Mẫu 12
Cuộc sống luôn cần có tình yêu thương và sự chia sẻ giữa con người. Hôm qua, tôi đã chứng kiến một câu chuyện cảm động xảy ra ở trường học.
Hôm nay là sinh nhật của cô Thu - giáo viên chủ nhiệm của lớp tôi. Ban cán sự của lớp đã tổ chức một buổi sinh nhật cho cô. Mỗi tổ có nhiệm vụ riêng. Tổ một trang trí lớp, tổ hai chuẩn bị đồ ăn, còn tổ ba chuẩn bị quà. Mọi người trong tổ đều nỗ lực hoàn thành công việc của mình.
Buổi sinh nhật được tổ chức trong tiết sinh hoạt chiều hôm đó. Chỉ có bốn mươi lăm phút - thời gian mà cô Thu đi họp để chuẩn bị. Cả lớp cố gắng tập trung để hoàn thành công việc một cách nhanh chóng. Nhóm văn nghệ cũng chuẩn bị những tiết mục đặc sắc để biểu diễn cho cô. Mọi thứ diễn ra một cách tổ chức và chu đáo.
Tiếng trống vang lên, cô Thu chuẩn bị bước vào lớp. Bạn lớp trưởng đã họp cùng cô để thông báo cho cả lớp sẵn sàng. Khi cô bước vào, tất cả các học sinh đều đứng dậy. Phương Anh - bí thư của lớp đang cầm chiếc bánh sinh nhật tiến đến. Trên chiếc bánh viết: “Chúc mừng sinh nhật mẹ Thu”. Cả lớp đều rất xúc động. Cô giáo đã được yêu cầu ước một điều ước và thổi nến. Bố mẹ biết không, cô đã ước cho tất cả các học sinh trong lớp luôn học tốt và hạnh phúc.
Chúng tôi còn hát tặng bài “Cô giáo như mẹ hiền”. Các tiết mục văn nghệ đã được biểu diễn. Bạn lớp trưởng đã thay mặt cả lớp trao cho cô một món quà. Cuối cùng, là phần cắt bánh và tiệc. Cuối buổi tiệc, cô cảm ơn cả lớp vì đã mang lại cho cô một sự bất ngờ. Cô nói rằng đây là bữa tiệc sinh nhật tuyệt vời nhất của cô. Cô rất xúc động vì tình cảm của chúng tôi.
Buổi tiệc sinh nhật thật sự ý nghĩa. Nó đã làm cho mối quan hệ giữa cô và học trò trở nên gắn bó hơn. Tôi cũng cảm nhận được tình yêu thương sâu sắc, sự quan tâm mà cô giáo dành cho học sinh của mình.