Mytour đề xuất Bài viết số 1 lớp 7 đề 2: Trình bày lại nội dung câu chuyện từ một bài thơ tự sự theo nhiều cách kể khác nhau.
Tài liệu cung cấp dàn ý và 7 mẫu văn bản mẫu lớp 7, mời các bạn học sinh tham khảo nội dung chi tiết dưới đây.
Dàn ý trình bày lại nội dung câu chuyện có tính tự sự
1. Khởi đầu
Mở đầu (tưởng tượng) về câu chuyện mà em dự định kể (Lượm hoặc Đêm nay Bác không ngủ).
2. Phần chính
- Miêu tả các chi tiết, các sự kiện diễn ra trong câu chuyện theo trình tự.
- Những suy tư của người kể và nhân vật Lượm hoặc về Hồ Chí Minh.
3. Kết thúc
Đánh giá về tác phẩm mà em đã kể.
Tóm tắt câu chuyện từ bài thơ Lượm
Mẫu văn số 1
Đó là những ngày đầu của cuộc kháng chiến chống Pháp tại Huế, năm 1947. Tôi khi ấy đang ở Hà Nội và nhận lệnh khẩn cấp đến Huế. Trên đường đi, tôi gặp một cậu bé giao liên tên là Lượm, ở phố Hàng Bè.
Lượm là một cậu bé nhỏ nhắn nhưng rất nhanh nhẹn. Cậu bé mang theo một chiếc túi xinh xắn. Đôi chân của cậu thoăn thoắt và đầu cậu lắc lư nhưng luôn đầy hồn nhiên và niềm vui. Chiếc ba lô lệch trên lưng càng làm nổi bật thêm vẻ vui tươi của cậu, cùng với tiếng huýt sáo vang vọng như chú chim hát trên cành cây.
Trong những ngày kháng chiến, cậu bé Lượm như một nguồn động viên, tạo niềm tin mới cho lòng người lính. Trong những khoảnh khắc rảnh rỗi, tôi thường gần gũi hơn, trò chuyện với cậu. Cậu bé luôn tươi cười và nói vui vẻ với tôi:
- Cháu đi giao liên vui lắm, chú ạ. Cháu thích được ở đồn Mang Cá cùng mọi người hơn là ở nhà nhiều.
Tôi thực sự xúc động trước sự vô tư và hồn nhiên của cậu bé. Cháu cười mà hai mí mắt híp lại, má đỏ nâu như trái bồ quân chín tới. Chiến tranh vẫn kéo dài, chúng tôi phải chia tay nhau, mỗi người đều quyết tâm hoàn thành bổn phận của mình. Tôi nhìn theo bóng dáng của Lượm xa dần, trong lòng thầm hy vọng có ngày gặp lại cháu trong niềm vui của cuộc chiến thắng.
Nhưng chiến tranh vẫn là một thực tế tàn khốc. Vào một ngày tháng sáu, cô giao liên mang tin đến, tôi rơi vào tình trạng shock khi biết Lượm đã hy sinh. Mắt tôi ướt nhòe theo những gì người liên lạc kể. Lượm đã hy sinh trong khi làm nhiệm vụ. Cháu bị bắn chết bởi một viên đạn từ phía địch. Nhìn thấy cháu nằm trên cánh đồng lúa, tay còn nắm chặt một bông hoa, bức thư viết “Thượng khẩn” vẫn còn kẹp trong tay.
Cổ họng tôi cứ nghẹn lại, hình ảnh yêu thương của cháu hiện lên rõ trong tâm trí. Tôi bỗng tỉnh giấc, nước mắt vẫn chưa ngừng tuôn trào. Giấc mơ đã qua nhưng lòng tôi vẫn rơi vào những xúc động mãi không phai. Khói lửa chiến tranh đã dập tắt từ lâu. Chúng tôi, thế hệ sau, sống trong sự bình yên, thịnh vượng, và điều đó là nhờ vào sự hy sinh của những anh hùng, trong đó có Lượm - người giao liên đầy tận tụy.
Mẫu văn số 2
Trong thời kỳ đó, tình hình cuộc kháng chiến của nhân dân ở Huế rất căng thẳng khi bị thực dân Pháp dồn vào bể máu. Tôi được mệnh lệnh từ mặt trận cách mạng trở về Hà Nội. Trên đường, tôi tình cờ gặp một cậu bé giao liên tên là Lượm.
Dáng vẻ của cậu bé nhỏ nhắn, đeo một chiếc túi nhỏ xinh xắn. Chiếc nón ca lô trên đầu lệch sang một bên. Lượm di chuyển như vận động viên, chân nhỏ nhắn của cậu cứ nhảy nhót trên vỉa hè, khiến tôi cảm thấy mệt mỏi khi cố gắng bắt kịp. Đôi khi, Lượm quay lại nhìn tôi và cười, huýt sáo một khúc nhạc vui vẻ giữa phố xá.
Cuối cùng, Lượm dừng lại trước một quán nước nhỏ, có lẽ cậu bé muốn nghỉ ngơi. Tôi theo đuổi đến đích, thở hổn hển, hai chúng tôi ngồi lại uống nước trà xanh. Lượm nói như người lớn:
- Nơi đây yên tĩnh và mát mẻ chú ạ!
Nghe điều đó, tôi bày tỏ sự ngưỡng mộ với sự trưởng thành và sự kín đáo của Lượm. Trong khi chờ đợi bà chủ quán vào bên trong đun nước, tôi tò mò hỏi về cuộc sống của Lượm và cậu bé trả lời:
- Nhà tôi nghèo lắm, ở ngoại ô Hà Nội, cha tôi đã bị người Pháp bắn. Mẹ tôi nuôi hai đứa con nhỏ. Tôi căm hận chúng. Tôi làm công việc này để trả thù cho cha, đồng thời giúp ích cho đất nước. Ở đồn Mang Cá, tôi cảm thấy thích hơn khi ở nhà.
Khi phải chia tay, Lượm giơ tay chào tạm biệt. Rồi cậu cười, mí mắt khe khẽ nhắm lại. Má Lượm đỏ bừng như quả bồ quân chín. Đôi chân của cậu bé nhí nhảnh, tung tẩy, và miệng vẫn luôn cười, huýt sáo, chiếc nón ca lô lệch vẫn nghiêng ngả theo nhịp bước chân.
Công việc cách mạng ngày càng trở nên cấp bách hơn. Một ngày nọ, tôi nghe tin về Lượm. Chàng giao liên dũng cảm đã hy sinh. Ngày đó, Lượm chuẩn bị cho một chuyến công việc đặc biệt như mọi ngày. Tuy nhiên, trong túi quần của Lượm có một lá thư “thượng khẩn” mà cậu ấy đã giấu kỹ. Đường đưa thư đi ngang qua cánh đồng hoang vắng, nơi một bên là đồn giặc Pháp và một bên là căn cứ cách mạng. Dù có nguy hiểm đến mấy, nhưng khi nghĩ đến lá thư thượng khẩn, Lượm vẫn không sợ. Cậu bé vui vẻ đi qua cánh đồng lúa, huýt sáo. Thỉnh thoảng, cậu dừng lại để nhặt mũ ca lô, chụp bướm, và nhìn thấy giặc. Ca lô của cậu nhún nhảy theo nhịp điệu của bước chân.
Nhưng giặc không tha! “Đùng”! Một viên đạn vô tình xuyên qua ngực Lượm. Cậu bé ngã xuống cánh đồng. Lúc ấy, Lượm chỉ còn cách căn cứ hai mươi mét. Để bảo vệ lá thư và cứu Lượm, quân cách mạng phải phá vỡ lộ mặt, tấn công đồn giặc Pháp. Khi đến gần Lượm, các chiến sĩ chỉ nhìn im lặng. Cậu bé nằm trên đống lúa, tay nắm chặt cành đòng đòng, mắt nhắm nghiền như đang ngủ say.
Hình ảnh của cậu bé vẫn hiện hữu trong tâm trí tôi. Có lẽ Lượm đã quay trở lại nơi yên bình, nơi có mùi lúa thơm ngát, biểu tượng cho chiến thắng của quê hương?
Bài văn mẫu số 3
Năm 1946, thực dân Pháp tiến hành xâm lược nước ta một lần nữa. Hồ Chủ tịch thay mặt Chính phủ tạm thời đọc Lời kêu gọi toàn quốc kháng chiến, khích lệ nhân dân quyết tâm hy sinh để bảo vệ chủ quyền độc lập, tự do mà chúng ta đã phải đổ bao nhiêu máu mới giành được. Tôi trở về quê hương từ Hà Nội, và ngay lúc đó, giặc Pháp tấn công vào Huế. Không khí trong những ngày ấy thật sôi động. Người dân Huế, trẻ già, nam nữ, đồng lòng đánh đuổi giặc, bảo vệ tổ quốc.
Khi đang đi trên đường Hàng Bè, tôi nghe thấy một tiếng gọi rất quen thuộc: “Ôi chú Lành! Chú về lúc nào vậy?”. Tôi ngẩng đầu lên nhìn. Một cậu bé loắt choắt, da sạm nắng, đội chiếc mũ ca nô lệch, trông tinh nghịch không kém. Cậu cười, hàm răng trắng sáng, bước đi nhanh về phía tôi, hai tay mở ra, cái xắc cốt nhún nhảy theo nhịp bước.
Ồ! Đúng là Lượm! Cháu của tôi! Chưa lâu mà tôi thấy cháu lớn nhanh thật! Cháu trở nên chín chắn hơn, trông như một anh lính thật sự. Tôi ôm chặt Lượm vào lòng, hỏi thăm về gia đình. Cháu tự hào nói:
- Cháu làm công tác liên lạc. Ở với các anh lính trong đồn Mang Cá, cháu được các anh ấy dạy chữ, dạy hát, dạy bắn súng, dạy cách làm việc. Cháu vui lắm chú ạ!
Lượm truyền cảm hứng kể câu chuyện, mắt lấp lánh, đôi má đỏ như quả bồ quân chín. Tôi cũng hồ hởi trước niềm vui thuần khiết của Lượm. Cháu giơ tay chào tôi: 'Tạm biệt, đồng chí!' với nụ cười tinh nghịch. Tôi nhìn theo bóng cháu nhảy nhót thoải mái trên con đường. Tiếng huýt sáo vui vẻ của Lượm vẫn còn vang vọng. Tôi vui mừng vì Lượm đã trở thành đồng đội của tôi, một đồng đội nhỏ bé.
Thời gian trôi qua, hai chú cháu tôi cùng chiến đấu trên hai mặt trận khác nhau. Một ngày nắng hè, tôi rất sốc khi nghe tin Lượm đã hy sinh trong một trận tấn công. Giữa cuộc chiến ác liệt, Lượm nhận nhiệm vụ chuyển thư thượng khẩn tới mặt trận. Trong lửa đạn, cháu lao về phía trước, quyết không sợ hiểm nguy, trao tận tay lệnh của chỉ huy. Một viên đạn đã bắn trúng cháu. Lượm ngã xuống trên đồng lúa mùi sữa. Cháu hy sinh trên mảnh đất quê hương. Cháu ra đi mãi mãi, để lại niềm thương tiếc sâu sắc trong lòng tôi.
Mỗi khi nhớ đến Lượm, trong tâm trí tôi hiện lên hình ảnh một cậu bé loắt choắt, đeo xắc cốt, đội mũ ca lô, huýt sáo vang vọng, nhảy nhót trên con đường dưới ánh nắng.
Kể lại nội dung câu chuyện Đêm nay Bác không ngủ
Bài văn mẫu số 1
Trong cuộc chiến chống Pháp, Bác Hồ dẫn đầu chiến dịch. Đêm khuya, gió mưa lạnh buốt. Các chiến sĩ ngủ say sau một ngày vất vả, nhưng Bác vẫn thức. Bác khơi lửa ấm cho các chiến sĩ, chăm sóc từng người bằng tình thương như người cha quan tâm đến con của mình.
Một chiến sĩ thức giấc, nhìn thấy Bác vẫn thức, hỏi:
- Bác sao chưa ngủ ạ? Bác lo lắng điều gì ạ?
Bác nhẹ nhàng đáp:
- Anh hãy ngủ đi, để lấy sức chiến đấu với giặc.
Anh đội viên vâng lời nhưng trong lòng bồn chồn, khó ngủ, lo lắng về sức khỏe của Bác. Bác tuổi cao nhưng vẫn chỉ đạo cuộc chiến quyết liệt sắp diễn ra.
Lần thức dậy thứ ba, anh đội viên giật mình khi thấy Bác vẫn thức. Anh đòi Bác đi ngủ nhưng Bác nói ra nỗi lo lắng của mình về đoàn dân công nằm ngoài trời lạnh. Nghe Bác nói, anh đội viên cảm phục và thương Bác nhiều hơn.
Bác Hồ đã thức trọn một đêm, lo lắng và suy nghĩ cho các chiến sĩ. Đêm nay Bác không ngủ vì lo lắng, tấm lòng của Bác thật vĩ đại.
Bác Hồ là vị lãnh tụ vĩ đại, người cha già của dân tộc Việt Nam. Cuộc đời Người là biểu hiện của tình yêu thương bao la dành cho đất và người Việt Nam.
Bài văn mẫu số 2
Giữa đêm khuya giá lạnh, tôi bất giác nhớ về những ngày hành quân gian khổ, cách mạng đầy khó khăn. Lúc ấy, tôi chỉ là một anh lính mới trong hàng trăm thanh niên xung phong lên đường nhập ngũ. Mùa thu năm 1950, Đảng và Chính phủ quyết định mở chiến dịch Biên giới - chiến dịch Cao - Bắc - Lạng nhằm phá vỡ phòng tuyến bao vây căn cứ Việt Bắc của thực dân Pháp, mở đường liên lạc với các nước láng giềng như Trung Quốc, Liên Xô… Nhận lệnh từ cấp trên, chúng tôi chuẩn bị kỹ càng, quyết tâm phối hợp các chiến trường để đạt thắng lợi.
Trước khi chiến dịch bắt đầu, Bác bất ngờ đến thăm đơn vị chúng tôi và ở lại nơi trú quân. Cả đoàn anh em rất vui mừng, ai cũng muốn được trò chuyện với Bác, nghe Bác nói, nhưng đêm khuya, nhiệm vụ còn đang đợi và Bác phải nghỉ ngơi nên đành chào Bác quay về chỗ ngủ. Trời mưa dầm, đêm càng về khuya càng lạnh lẽo, cả lũ chúng tôi nằm quây quần bên Bác để thêm ấm áp.
Lần đầu tiên được gặp Bác nên tôi cảm thấy vui mừng, phấn khởi mãi, nhớ lại nhiều câu chuyện về Bác mà trằn trọc đến nửa đêm vẫn mơ màng không thể nhắm mắt ngủ. Xung quanh, đồng chí đã dần chìm vào giấc ngủ say vì một ngày hành quân vất vả, tiếng hít thở và tiếng ngáy vang lên đều đặn. Tôi không ngủ yên, nghĩ đến Bác cùng ngủ ở đây, tôi nhẹ nhàng xoay người chứ không dám nhổm dậy.
Thấy hình dáng Bác xa xa tôi ngạc nhiên. Đã rất khuya rồi, Bác vẫn chưa ngủ sao? Bác trầm ngâm, ngồi lặng yên bên bếp lửa. Cơn mưa ngoài trời đã dần nhỏ lại, chỉ nghe tiếng mưa lác đác rơi. Tôi chăm chú nhìn bóng lưng gầy gầy và mái tóc đã bạc ít nhiều của Bác, tà áo nâu giản dị, chòm râu dài và đôi mắt Bác hiền hòa, ấm áp. Bác nghiêng người ngồi đốt lửa sưởi ấm cho chúng tôi, khuôn mặt thấp thoáng trong ánh lửa đỏ rực.
Tôi cố gắng lặng yên để quan sát từng cử chỉ, từng nét mặt của Bác. Một lát sau, Bác lại nhẹ nhàng đứng dậy, cẩn thận đi đến chỗ ngủ của từng đồng chí, cúi người vén lại những mảnh chân xê dịch cho ngay ngắn. Nhìn bóng dáng Bác đi qua đi lại, tôi cảm thấy mình như lạc vào giấc mộng, giống như trông thấy cha tôi ngày còn bé, cũng cẩn thận và chu đáo như thế. Tôi do dự rồi nhẹ giọng thốt lên:
- Bác ơi! Đêm đã muộn rồi, sao Bác vẫn chưa ngủ?
Bác đang vén chăn cho người đồng chí nằm gần cửa lều nhất, nghe tiếng tôi bèn quay lại, hình như Bác cũng ngạc nhiên vì tôi vẫn còn thức, ánh mắt Bác trìu mến như ánh mắt cha tôi:
- Cháu cứ việc ngủ đi. Mai đi đánh giặc.
Tôi vâng lời Bác. Nhưng trong lòng vẫn lo lắng, lo lắng cho sức khỏe của Bác. Thời gian trôi đi chậm chạp, trời dần sáng, tôi cứ băn khoăn rồi đi lại không yên. Lần thứ ba thức dậy, tôi đánh mắt nhìn sang, giật mình thấy Bác vẫn ngồi im, suy tư nhìn ngọn lửa hồng.
Tôi gần như bật dậy, giọng nói hoảng hốt:
- Bác ơi! Đêm đã sắp rạng, Bác nên đi nghỉ ngơi ạ.
Bác quay lại nhìn tôi, nụ cười hiện lên, Bác vẫn ngồi như thế, vầng trán cao như trĩu nặng suy tư, Bác bảo:
- Chú cứ ngủ đi thôi… Không cần lo lắng cho Bác. Bác không thể chợp mắt vì lo lắng cho mọi người. Trời mưa như thế này, không biết những người dân công ngoài rừng kia ngủ như thế nào. Rừng sâu, gió lạnh lắm mà chỉ có mỗi chiếc áo mỏng thì ướt cả mất. Bác thấy lo lắng và lo âu quá. Bác chỉ mong trời sớm sáng. Nghĩ đến Bác ngủ yên trong này mà những người dân ngoài kia vẫn phải chịu khổ, Bác không thể ngủ được...
Tiếng nói lo lắng và đầy yêu thương của Bác nhẹ nhàng vang lên trong đêm. Tôi cảm thấy xúc động vì tình thương rộng lớn, sâu sắc của Bác. Bác luôn lo lắng cho mọi người, cho đất nước và cho đồng bào, rồi mới đến lượt bản thân mình. Tiếng nói của Bác vang lên trong đêm lạnh, như một tiếng nói thân thương của cả dân tộc. Tình thương của Bác đã vượt ra cả trời đất.
Tôi không thể ngủ nữa, dậy ngồi bên cạnh Bác. Bác giục tôi đi ngủ nhưng tôi không thể. Niềm hạnh phúc và tự hào, sự kính trọng trong lòng tôi như ngọn lửa bùng cháy trước mặt. Là một người chủ tịch nước, nhưng Bác lại vô cùng gần gũi, hành động nhỏ của Bác khiến lòng tôi trào dâng nhiều cảm xúc.
Đêm nhanh chóng trôi qua nhưng hình ảnh Bác trong đêm vẫn luôn in sâu trong tâm trí tôi. Và rất nhiều đêm sau đó, cho đến tận bây giờ, tôi vẫn luôn nhớ lại đêm mưa ấm áp, nơi tình thương của Người lan tỏa.
Bài văn mẫu số 3
Năm ấy, Bác Hồ trực tiếp tham gia ra mặt trận chỉ huy và theo dõi cuộc chiến đấu của bộ đội và nhân dân ta. Bác cũng cùng với ban chỉ huy tham gia sát cánh với chiến trường để chỉ đạo các trận đánh. Tôi là một chiến sĩ trong đội bảo vệ Bác tại chiến dịch.
Một đêm nọ, trời mưa rất to. Bác và tôi ở lại trong một cái lán nhỏ, mái lá xơ xác ở giữa rừng. Sau một ngày hành quân mệt mỏi, giấc ngủ đến với tôi nhanh chóng và sâu lắng. Bỗng tỉnh giấc, tôi nhận ra có một bóng người ngồi im lặng bên bếp lửa. Nhìn kỹ lại, tôi vô cùng bất ngờ: đó chính là Bác Hồ!
Lửa sáng rực và Bác Hồ ngồi đó im lặng, suy tư. Gương mặt Người trầm ngâm, đôi mắt nhìn sâu vào bếp lửa, chòm râu im phăng phắc… Tôi ngỡ ngàng như trong một giấc mơ kì lạ, hình ảnh của Bác như được vẽ lên trong đêm.
Rồi Bác nhẹ nhàng đến gần chỗ chúng tôi nằm. Bác bắt đầu dém chăn cho từng người một. Tâm trạng của tôi đầy xúc động, không thể nói thành lời. Sau khi chăm sóc cho chúng tôi xong, Bác quay trở lại ngồi gần bếp lửa cũ. Ánh lửa soi rõ bóng dáng Bác trên vách nứa. Bóng hình của Người cao lớn như một bức tường vững chắc, bao phủ lên chúng tôi và tạo thêm ấm áp cho mỗi người.
Tôi nhẹ nhàng hỏi:
- Thưa Bác, Bác có lạnh không ạ? Trời đã khuya lắm rồi, cháu mời Bác đi nghỉ đi!
Bác Hồ mỉm cười nhìn tôi rồi đáp:
- Cháu cứ đi ngủ đi, Bác không cần quan tâm.
Tôi tuân theo lời Bác và vào giấc ngủ. Khi thức dậy lần thứ ba, tôi nhìn thấy Bác vẫn ngồi đó. Lo lắng, tôi kêu gọi:
- Bác ơi, đã khuya rồi ạ! Bác ơi, mời Bác đi ngủ đi!
Bác tiếp tục mỉm cười nhìn tôi:
- Chú cứ ngủ đi. Bác nghĩ rằng đoàn công nhân đêm nay ngủ ngoài rừng sẽ không ngủ được. Bác chỉ hy vọng trời sáng mau.
Khi biết lý do Bác không ngủ, lòng tôi xúc động. Tôi quyết định thức cùng Bác.
Bác Hồ thật lớn lao đã dành hết tình yêu và quan tâm của mình cho mọi người.
Mẫu văn số 4
Bác Hồ là người cha già được mọi người Việt Nam kính trọng. Cả cuộc đời Người đã hiến dâng cho sự giải phóng của dân tộc. Những câu chuyện về Người vẫn còn được kể lại đến tận bây giờ. Đặc biệt là câu chuyện trong một chuyến hành quân tại Việt Bắc.
Đêm đó trên núi Việt Bắc, trời mưa như trút. Dưới mái lều xơ xác, anh lính thức dậy và thấy Bác vẫn ngồi đó. Anh thầm nghĩ sau một ngày hành quân vất vả, đêm đến mọi người cần nghỉ để mai có đủ sức tiếp tục. Nhưng Bác vẫn ở đó. Hình ảnh Bác hiện ra bên bếp lửa rực rỡ với vẻ mặt trầm ngâm. Anh lính nhìn Bác và càng yêu quý hơn. Anh khẽ hỏi:
- Bác ơi! Trời sắp sáng rồi, Bác nên đi nghỉ đi ạ.
Bác nhẹ nhàng mỉm cười:
- Chú cứ ngủ ngon đi. Bác thức thì mặc Bác.
Anh lính nghe lời Bác. Rồi anh thấy Bác đi tới từng người, dém chăn cho mỗi người một cách nhẹ nhàng để không làm họ tỉnh giấc giật mình. Khi anh thức dậy lần thứ ba, anh thấy Bác vẫn ngồi đó. Anh kêu lên:
- Bác ơi, đêm đã khuya lắm rồi. Bác ơi, mời Bác đi ngủ!
Bác lại đáp lại anh:
- Chú cứ ngủ đi. Bác quan tâm đến đội dân công đêm nay phải ngủ ngoài rừng. Bác ước ao trời sáng sớm.
Tấm lòng yêu thương của Bác làm cho anh lính cảm thấy thật ấm áp. Sự nồng ấm ấy đã tan chảy đi cái lạnh giá của cơn mưa bên ngoài. Chính vì tình cảm quan tâm của Bác mà anh lính quyết định thức cùng Bác.
Bác không giống như một vị lãnh tụ cách xa, mà luôn đầy tình cảm yêu thương dành cho chiến sĩ và nhân dân.