TOP 15 bài viết về những kỷ niệm ngày đầu tiên đi học, bao gồm 2 dàn ý chi tiết của bài viết số 1 lớp 8 đề 1. Đây là nguồn cảm hứng mới cho học sinh lớp 8, giúp họ hoàn thiện bài viết đầu tiên trong năm học mới.
Khi nhắc đến ngày đầu tiên bước vào trường học, những cảm xúc rối bời vẫn tràn về, khó mà diễn tả hết bằng lời. Ngày khai giảng đầu tiên của các em có điều gì đặc biệt, cảm xúc lúc ấy thế nào? Hãy cùng chia sẻ lại với thầy cô và bạn bè nhé!
Dàn ý nhớ lại những kỷ niệm ngày đầu tiên đi học
Dàn ý chi tiết thứ nhất
1. Khai mạc
- Giới thiệu vấn đề: Ngày đầu tiên bước chân vào trường
2. Nội dung chính
a. Tâm trạng của học sinh trước ngày nhập học
- Chuẩn bị sách vở, quần áo gọn gàng, chờ ngày mới đến trường.
- Hân hoan, háo hức vì gặp bạn bè, thầy cô yêu quý.
- Lo lắng, suy tư về những thay đổi của bạn bè sau mùa hè qua.
b. Trải nghiệm ngày đầu tiên đi học
- Sớm mai, rộn ràng chuẩn bị, rồi bước chân đến trường.
- Ngỡ ngàng trước sự biến đổi của mọi người và cảnh vật: mọi người tỏ ra phấn khởi hơn sau một mùa hè. Những bông hoa phượng đã phai, rơi khắp nơi...
- Phòng học thơm mùi sách mới, ghế mới và những bộ đồ mới.
- Thầy cô vẫn tươi cười, dạy bảo với lòng nhiệt tình.
→ Ngày đầu tiên tới trường đem lại niềm vui, hứng khởi.
3. Kết thúc
- Diễn đạt cảm xúc trong ngày đầu tiên đến trường.
Dàn ý chi tiết số 2
I. Giới thiệu:
- Mở đầu với đề tài văn tự sự: kể về những kỷ niệm ngày đầu tiên đi học
II. Nội dung chính:
* Cảm xúc của tôi trước buổi học đầu tiên
- Trước ngày đi học, mẹ đã mua cho tôi quần áo mới và sách vở mới. Tôi rất hồi hộp và khó ngủ được.
- Tôi thức dậy, rồi lại ngồi sờ soạng chiếc cặp mới và những quyển sách còn mới mẻ, thơm mùi giấy.
Sáng sớm, tôi thức dậy, mặc bộ đồng phục mới mẹ đã mua từ trước đó và trong lòng tràn đầy hồi hộp.
* Trải nghiệm của tôi trên đường đến trường:
- Mặc bộ đồng phục trắng xanh, đội nón lúp xúp đi cùng mẹ.
- Bầu trời sáng xanh, nắng len lỏi qua cành cây, chim hót líu lo.
- Xe cộ qua lại nhộn nhịp, còi ô tô vang lên đầy ồn ào.
- Các hàng quán mở cửa, đông đúc khách mua sắm.
- Có nhiều bạn học sinh đi đến trường với khăn quàng đỏ trên vai, tươi cười chào hỏi.
- Hôm đó là ngày tổng khai giảng năm học mới nên đường phố rất đông vui.
- Tôi nhìn thấy một số bạn cùng xóm, và các bạn mẫu giáo cũng được ba mẹ đưa đến trường.
- Mọi thứ quen thuộc hàng ngày bỗng nhiên trở nên mới lạ.
- Lòng tôi tràn đầy cảm xúc khi gần đến cổng trường tiểu học.
* Kỷ niệm của tôi khi bước vào sân trường:
- Trường to lớn, trang trọng hơn nhiều so với trường mẫu giáo.
- Trước cổng trường treo bảng chào mừng năm học mới, từng dòng chữ tôi vẫn cố đọc lẩm nhẩm: “Chào mừng năm học mới”.
- Sân trường sôi động với cờ hoa, học sinh, phụ huynh, giáo viên,… mọi người đều rạng rỡ, áo quần mới tinh.
- Các bạn lớp trên háo hức trò chuyện với nhau sau một mùa hè dài.
- Tôi nhận ra nhiều bạn có vẻ như cũng là học sinh mới vào lớp một như tôi vì họ còn ngượng ngùng, nhiều bạn còn giữ chặt tay mẹ và khóc lóc. Tôi cũng cảm nhận được cảm giác hồi hộp khi bước vào cổng trường.
- Khi thầy giáo gọi tên tôi, tim tôi đập loạn nhịp, mồ hôi chảy dài trán. Dù đã trải qua mẫu giáo nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy lo lắng và hồi hộp. Buông tay mẹ để bước vào hàng, tôi cảm thấy bơ vơ và lạc lõng. Tôi đã bước vào một thế giới mới: Rộng lớn và đầy màu sắc hơn. Nhiều bạn khác cũng khóc theo.
- Thầy hiệu trưởng lên bục đọc lời khai giảng.
- Sau đó, giáo viên chủ nhiệm dẫn chúng tôi vào lớp. Tôi ngoảnh đầu tìm mẹ, chân tôi ngập ngừng không muốn bước. Mẹ phải an ủi tôi.
* Kỷ niệm của tôi khi vào lớp học:
- Ngồi xuống, chuẩn bị cho giờ học đầu tiên. (Cảm giác lạ lẫm, lo lắng, hồi hộp và tự tin,..).
- Mùi vôi mới, bàn ghế sạch sẽ …
- Quan sát phòng học: Mọi người đều ngồi nghiêm túc, háo hức chờ đón giờ học đầu tiên.
III. Kết bài:
- Kỉ niệm về ngày đầu tiên đi học sẽ là một trong những kỷ niệm đáng nhớ nhất trong tuổi thơ của chúng ta.
Kể lại những kỷ niệm ngày đầu tiên đi học - Mẫu 1
“Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt tôi đến trường, tôi vừa đi vừa khóc. Mẹ dỗ dành yêu thương, ...” Đó là những cảm xúc đầu tiên của tôi khi sắp vào lớp một. Khi tôi ngân nga bài hát này thì lòng tôi lại nhớ đến những kỷ niệm đẹp của ngày đầu tiên đi học.
Nhớ lại lúc ấy, khi tôi còn nhỏ bé cùng mẹ bước chân vào ngôi trường tiểu học rộng lớn. Khi mới bước chân vào trường, tôi nắm lấy tay mẹ chặt chẽ không buông. Có lẽ vì tôi đã quen với từng con hẻm nhỏ ở nhà nên tôi không sợ gì cả, tôi thậm chí còn chạy xa mẹ. Nhưng lúc ấy, tôi lại không dám rời xa mẹ, chỉ muốn giữ chặt tay mẹ. Khi tiết học bắt đầu, cổng trường đóng lại, tôi cảm thấy bơ vơ trong lớp, chỉ mong nhìn thấy mẹ. Tôi chẳng biết phải làm gì, chỉ biết đứng đó và khóc. Rồi cô giáo đến, cô nắm tay tôi và nói: “Đừng sợ, có cô đây.” Lời cô nói ngọt ngào và dịu dàng. Tôi cảm thấy cô như người mẹ thứ hai của mình, che chở, quan tâm và dạy dỗ tôi. Tôi không đi chơi như trước nữa mà tôi đã đi học.
Ngày đầu đi học thật khó, tôi chẳng biết gì cả. Tôi không biết cầm bút, không biết sách vở là gì nhưng có cô bên cạnh tôi. Cô đã chỉ tôi cách cầm bút, tập viết. Khi ba tiếng trống trường vang lên, báo hiệu giờ về, những bạn khác được ba mẹ đón về nhà, cô cũng về, chỉ còn lại một mình tôi - cậu học trò lớp một cô đơn trong căn phòng lạnh lẽo. Tôi đã khóc, khóc rất to rồi đột nhiên có ai đó đặt tay lên vai tôi và nói: “Mình về nhà thôi con”, lúc đó tôi mới nhận ra là mẹ đã ở bên tôi.
Ôi! Sao lòng tôi yêu thương đến thế, sao tôi nhớ đến thế. Ngày đầu tiên đi học của tôi. Ngày mà tôi ghi nhớ nhiều nhất trong tuổi thơ của mình.
Kể lại những kỷ niệm ngày đầu tiên đi học - Mẫu 2
Khi đã trải qua nhiều kỷ niệm buồn vui, tôi mới nhận ra rằng, những ngày đầu tiên luôn mang lại cho chúng ta những cảm xúc tuyệt vời nhất. Lần đầu giúp mẹ làm việc nhà, lần đầu đi chơi xa, hay lần đầu đi học. Những cảm xúc ngày đến trường đầu tiên ấy, có lẽ không bao giờ tôi quên. Bởi nó trong trẻo, thơ ngây như chính những năm tháng học trò vậy.
Sáng ngày tụi mình bước vào trường là sáng ngày thu, trời trong xanh không một gợn mây. Ánh nắng bắt đầu rạng rỡ, chiếu sáng mọi vật, tan đi bóng tối. Tôi tự dậy từ sớm, chuẩn bị mọi thứ xong xuôi. Lần đầu tiên mặc đồng phục của trường. Trông thật là lạ. Tôi đã trở thành cậu học trò rồi đó sao? Cả nhà đều khen tôi chững chạc hẳn lên, làm tôi như có động lực hơn nữa.
Mẹ dẫn tôi đi trên con đường làng quen thuộc nhưng mọi thứ hôm nay khác quá. Dải hoa ven đường nở rộ như chào đón những học sinh bước vào năm học mới. Con đường làng như rộng hơn... Từng nhóm học sinh tay trong tay, khăn quàng đỏ tươi rạng rỡ, tiếng cười nói hoà vào tiếng chim hót líu lo, tiếng xe cộ đi lại làm không khí náo nhiệt hơn. Cổng trường hiện ra trước mắt tôi. Nó to và đẹp quá, cả dãy nhà nữa, thật là to lớn! Dòng chữ: ''TRƯỜNG TIỂU HỌC KIM ĐỒNG'' ngay trên cổng. Cha mẹ, các bạn học sinh từng tốp một bước vào trường, đông đến kín cả cổng. Với những người cha, người mẹ có con mới vào như mẹ tôi có thể nhận thấy rõ một điểm chung, đó là gương mặt. Họ đều tỏ rõ vẻ lo lắng, suy tư mong cho con mình có một ngày tụi nhỏ trải qua tốt đẹp. Xen lẫn vào đó là sự mong đợi, hi vọng vào đứa con yêu quý của mình. Dù đã chuẩn bị trước tinh thần nhưng tôi vẫn thực sự bất ngờ. Quá đông người mà cũng toàn người lạ. Tôi sợ hãi chỉ biết nép vào người mẹ, nhìn mọi người. Những bạn khác cũng không khác tôi là mấy. Đều sợ sệt, ngại ngùng trong ngày đầu tiên bước chân vào trường.
Rồi tiếng trống vào lớp vang lên. Mẹ dắt tay tôi vào lớp:
- Đi thôi con, hôm nay con sẽ là học trò, đầy khát vọng và ước mơ. Mẹ nhìn tôi trìu mến rồi dẫn tôi đến cửa lớp. Bỗng mẹ dừng lại trước một phụ nữ:
- Chào cô con. Đây là cô Nhi, cô sẽ là giáo viên của con. Rồi người phụ nữ mỉm cười, dắt tay tôi vào lớp học. Cô mặc áo dài trắng thướt tha, mái tóc dài cùng nụ cười hiền hậu. Tôi không dám bước đi tiếp, quay đầu nhìn mẹ với lo âu. Tôi không muốn rời xa vòng tay của mẹ, bước vào môi trường mới với thầy cô, bạn bè đều lạ, làm sao tôi quen được đây. Cô Nhi nhẹ nhàng dỗ dành tôi với giọng nói ấm áp, vừa xa lạ nhưng cũng thân thiện vô cùng:
- Bước qua ngưỡng cửa lớp học đó là một thế giới mới với biết bao kiến thức, biết bao bạn bè và thầy cô. Rồi em sẽ dần khôn lớn và trưởng thành. Hãy vào lớp em nhé.
Từng lời cô nói như mở ra cho tôi những cánh cửa mới, như là sự an ủi động viên. Tôi như được thêm niềm tin để bước vào lớp cùng với bao bạn bè khác. Tự tin rời xa vòng tay mẹ, tôi nhẹ nhàng mỉm cười rồi bước vào lớp. Có lẽ, mẹ cũng rất hạnh phúc khi con dần trưởng thành, tôi nghĩ vậy. Quả đúng là như vậy. Bước qua cánh cửa của trường là ngôi nhà thứ hai của tôi, nơi chúng tôi học hành, rèn luyện trở thành con người. Trường học, thầy cô yêu thương đã dạy tôi trở thành người, dạy tôi cách sống có ích. Từng bước trưởng thành trên con đường học tập với sự giúp đỡ của cô. Không chỉ có thầy cô, mà những người đi cùng tôi như cha mẹ, bạn bè. Ngày tựu trường ấy khó quên với biết bao cảm xúc lẫn lộn. Ngày tựu trường ấy đánh dấu bước chân đầu tiên trên con đường đời của tôi.
Nhớ lại thời thơ ấu, những kỷ niệm ấy không gì thay thế được. Trên con đường thành công, chúng là hành trang quan trọng giúp ta tiến lên. Còn bao ngày tựu trường nữa, nhưng ngày đó là đẹp nhất.
Kể lại kỷ niệm ngày đầu tiên đi học - Mẫu 3
Dọn dẹp tủ sách cũ, em vô tình rơi vào tấm ảnh kỷ niệm năm lớp một, chụp cùng bạn bè ngày cuối năm. Nhìn lại gương mặt ngây thơ của em và các bạn... những kỷ niệm ngày nhập học lại hiện về như một bộ phim.
Một buổi sáng đẹp trời, sau đêm mưa, trời Sài Gòn sáng dịu. Mẹ gọi em dậy sớm, mặc cho em chiếc áo trắng tinh và chiếc váy màu xanh biển mẹ đã ủi kỹ đêm qua. Mẹ nói: “Con đã lớn rồi, năm nay con không còn nhà trẻ nữa, con đến lớp một. Cô giáo sẽ dạy con những điều mới, điều hay. Con phải ngoan nhé!”.
Đến cửa trường, nghe mẹ dặn thế, tôi càng ngần ngại bước vào sân. Mẹ tôi cười: “Trường này cũng có thầy cô dạy dỗ như nhà mẹ đã dạy. Hôm nọ thấy có bạn Bình Minh, Anh Dũng, bạn của lớp mẫu giáo, nhớ không?”. Tôi mỉm cười, tạm biệt mẹ, bước vào trường, có cảm giác yên bình: Nơi này chắc chắn sẽ là nơi vui vẻ!
Đi trên sân tìm lớp, trong đầu tôi nhớ lại giọng đọc một bài văn hay của mẹ tối qua. Tôi nhớ về những đứa trẻ đi học trong mưa gió, những người thợ lao động cầm sách ra học, và những đứa trẻ mù cũng đi học.
Mỗi buổi sáng, tôi nghĩ về hàng ngàn đứa trẻ khác nhau đi học. Họ đi qua nhiều nơi khác nhau, nhưng mục đích của họ là học. Vào lớp 1C, cô giáo chia tổ cho chúng tôi và hướng dẫn về kỉ luật và học tập.
Sau khi trượt chân và bị thương, tôi được bạn bè dẫn đi phòng y tế. Mặc dù đau nhưng sau khi được băng bó, tôi lại vui chơi với bạn bè.
Mẹ gọi tôi đi ăn cơm sau giờ học. Tôi nhớ mẹ khiến tôi quên hình ảnh mùa hè và những lời giảng dạy của cô giáo.
Nhớ lại kỷ niệm ngày đầu tiên đi học - Mẫu 4
Trước ngày khai giảng, em cảm thấy hồi hộp và háo hức. Mẹ luôn chuẩn bị đầy đủ sách vở cho em. Mọi thứ đã sẵn sàng cho một ngày khai trường ấn tượng.
Mẹ chọn cho em bộ đồng phục mới. Em cảm thấy lạ lẫm nhưng cũng rất vui khi mặc nó. Mẹ khen em trưởng thành và nhắc em học giỏi.
Buổi tối trước ngày đi học, em khó ngủ vì nghĩ về ngày mai. Em hồi hộp và đầy suy nghĩ.
Sáng hôm sau, mẹ đưa em tới trường. Trước cổng trường, em cảm thấy mọi thứ đều mới mẻ và lạ lẫm. Niềm vui lan tỏa khắp nơi từ bầu trời xanh đến tiếng chim líu lo.
Trong sân trường, đám đông vui vẻ. Em cảm thấy nhỏ bé trước sự lớn lao của trường. Mẹ khuyên em hãy bình tĩnh và vui vẻ khi làm quen với môi trường mới.
Tiếng trống vọng vang, báo hiệu buổi lễ khai giảng sắp diễn ra. Các anh chị học sinh lớp lớn đều trang nghiêm, khăn quàng đỏ trên vai, xếp hàng gọn gàng. Phụ huynh giao con cho các thầy cô giáo chủ nhiệm lớp Một. Khắp nơi vang lên tiếng khóc và tiếng gọi mẹ yêu thương. Em không khóc nhưng nước mắt cũng lăn dài trên gò má. Một cảm xúc khó tả tràn đầy trong lòng, khi em nhẹ nhàng rời tay mẹ, bước vào hàng ngũ của lớp.
Buổi lễ khai giảng đầu tiên trong cuộc đời học sinh mới long trọng và trang nghiêm đến lạ thường! Tiếng trống của trường vang lên, khắp nơi đều náo nức. Lá cờ Tổ quốc tựa như một biểu tượng cao quý, vẫy bay phía trên đỉnh cột. Giáo viên và học sinh đứng nghiêm túc, ánh mắt hướng về lá quốc kì. Tiếng quốc ca tràn ngập sân trường, rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời.
Cô Hiệu trưởng đọc lời khai giảng, sau đó dặn dò, khuyên nhủ chúng em nhiều điều. Cô chúc chúng em học tập ngày càng tiến bộ.
Buổi lễ kết thúc, chúng em đi về phía cô Hồng để nhận lớp. Lớp Một A có rất nhiều học sinh mới. Em hạnh phúc khi gặp lại Sơn và Hải, hai người bạn từ trường Mẫu giáo Sơn Ca. Chỉ trong chốc lát, em đã làm quen với Hoa, Tâm và Ngọc - những người bạn ngồi cùng bàn. Những câu chào hỏi và ánh mắt ngần ngỡ khiến mọi thứ trở nên dễ thương!
Tan học, mẹ đã đợi sẵn ở cổng trường. Em hồi hộp kể cho mẹ nghe về buổi lễ khai giảng. Những hình ảnh ấy vẫn hiện lên nguyên vẹn trong tâm trí em. Chúng đã trở thành những ký ức đẹp đẽ và không thể nào quên của tuổi thơ.
Ngày đầu tiên vào trường, là ngày không thể nào quên được. Năm nay tôi lên lớp 8, đã quen với không khí học đường, nhưng thấy những em học sinh lớp một nắm tay bố mẹ dẫn đến trường, làm tôi nhớ lại những kỷ niệm ngây thơ của một cậu bé chập chững bước vào cổng trường trong bàn tay thân yêu của mẹ.
Đó là một buổi sáng cuối thu êm đềm, cái mùa thu ở quê tôi đặc biệt, không se lạnh như ở miền Bắc hay quá nóng nực như ở miền Nam. Mùa thu miền Trung dịu ngọt và nhẹ nhàng. Cảm giác này khiến người ta dễ nhớ.
Trên đường đi học, thấy nhiều bạn cùng phụ huynh. Tâm trạng hỗn độn nhưng cũng đầy bồi hồi. Tiếng trống trường lần đầu tiên gọi tôi vào hành trang của học sinh.
Ngày đầu vào trường là ngày không thể nào quên. Tiếng trống trường vang lên, làm tim tôi nao nức muốn khóc. Sau đó, hát Quốc ca lần đầu tiên dưới mái trường mới, làm tôi cảm thấy hồi hộp và tự hào.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ và nhận ra mẹ tôi trong dòng người chen chúc dặn dò con trước khi ra cổng trường. Mẹ nhắc nhở tôi: 'Con cố gắng ngồi ngoan nhé, trưa mẹ đón về'. Lời của mẹ khiến tôi an lòng, không lo sợ gì nữa.
Ngày khai trường đầu tiên đánh dấu bước chân vào hành trình học chữ. Những kỷ niệm đẹp đẽ ấy làm phong phú thêm tâm hồn thơ của tôi.
Tâm hồn tôi trở nên phong phú và sâu sắc nhờ những kỷ niệm ngày đầu tiên đi học. Đó là một ngày trọng đại và ngọt ngào.
Cái ngày trọng đại đầu tiên đi học đã trôi qua ngọt ngào dưới bóng cây và ánh nắng.
Dưới ánh sáng của bình minh, con bé ôm tập sách đi học, hồn hậu và nôn nao trước một thế giới mới.
Đó là 'Ngôi trường'. Một sân không tường rào, rộng lớn với cây cối um tùm, quả chín mọng mà trẻ con nào cũng ao ước. Phòng học nhỏ bé ngói đỏ, tường rêu mốc ẩn mình dưới tán lá xanh. Nhóm trẻ nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trên bậc thềm đất mềm. Mẹ đưa con bé về gặp cô giáo. Lần đầu tiên nó nhìn kỹ cô. Cô ấy lớn tuổi, mái tóc dài và đôi mắt hiền lành. Nắm tay nó, cô chào: 'Xin chào con nhé'.
Con bé không được vẽ chữ như chị Hai kể. Cô giáo hướng dẫn từng chi tiết, từ việc ngồi đến vở bút. Mặc dù nó không nhớ nhiều nhưng mẹ đã chuẩn bị sẵn. 'Nhớ lời cô nói đấy: Tiên học lễ, hậu học văn', nó nhớ kỹ. Bây giờ nó cũng học như bao đứa trẻ khác, ngồi chăm chú để học hỏi.
Nửa buổi học đầu tiên diễn ra êm đềm. Ra sân chơi, các em đua nhau. Con bé cũng tham gia và không cảm thấy lạ lẫm. Tiếng cười vang lên, nắng hè rực rỡ. Bất ngờ, chiếc dép của con bé bật lên và gây hỏng một chậu cây. Nó sợ cô giáo mắng và không cho đi học nữa. Nhưng cô giáo lại đến và giúp con bé. Con bé cảm thấy bình an khi cô giáo chăm sóc.
Tiết học tiếp theo, con bé ngồi trong lòng cô giáo nghe cô kể chuyện. Giọng cô êm đềm, làm con bé ngủ gật. Khi tỉnh dậy, mặt trời đã cao và mẹ đợi ở cửa. Con bé ôm tập sách, chào cô rồi về nhà. Trên đường, nó nhắc mẹ nhớ đánh thức nó sớm đi học ngày mai.
'Ngôi trường' là nơi con bé trải qua những trải nghiệm mới. Buổi học đầu tiên kết thúc nhưng nó sẽ nhớ mãi. Mẹ đợi sẵn để đưa con bé về nhà, và con bé hạnh phúc trở về sau một ngày học thú vị.
Tám năm đã trôi qua nhưng tôi vẫn nhớ rõ ngày đầu tiên đi học. Vẫn là cô học trò đạp xe đến trường, vui vẻ chơi đùa cùng bạn bè và kể chuyện về vết sẹo trên má mỗi khi được hỏi. Mỗi khi đi ngang qua chốn ấy, tôi vẫn dừng lại và bật cười ấm áp.
Mỗi người đều có những kỷ niệm riêng, từ vui buồn đến thời thơ ấu. Tôi cũng không ngoại lệ. Kỷ niệm ngày đầu tiên đi học luôn ở trong tâm trí tôi.
Ngày đầu tiên đến trường, tôi cảm thấy sợ hãi và lo lắng. Nhưng mọi thứ đều mới mẻ và thú vị. Ngôi trường cao lớn, mát mẻ với hàng cây cổ thụ chào đón các em. Thầy cô mặc đồ lịch sự và đứng nghiêm túc. Buổi sinh hoạt đầu tiên kết thúc với lời chúc của mẹ: 'Con hãy học chăm chỉ và hòa đồng với bạn bè nhé'.
Mẹ dẫn tôi đến trường, tôi mang theo cặp sách mới và nhìn thấy rất nhiều bạn mới. Trước cổng trường, tôi dừng lại vì mọi thứ đều mới lạ. Buổi sinh hoạt kết thúc với nụ cười của mẹ và lời hứa của tôi không được khóc.
Ngày đầu tiên đi học luôn là trải nghiệm đáng nhớ. Tôi nhớ nhất khoảnh khắc đứng trước cổng trường và lời chúc của mẹ khi ra về. Buổi sinh hoạt đầu tiên kết thúc với sự ấm áp của giáo viên và sự hứa hẹn về những ngày học mới.
Ngày đầu tiên đi học là một trải nghiệm đáng nhớ. Tôi quyết tâm sẽ học thật giỏi để không làm thất vọng cô giáo và cha mẹ của mình. Những kỷ niệm này sẽ luôn mãi trong tâm trí của tôi.
Kỷ niệm về ngày đầu tiên đi học sẽ mãi mãi ở trong lòng tôi.
Ngày đầu tiên đi học là một trải nghiệm đầy cảm xúc. Mặc dù năm nay em đã học lớp 8, nhưng không ai quên được buổi khai trường khi bắt đầu hành trình tới lớp 1. Cảm giác rụt rè, bồn chồn khi bước vào cổng trường sẽ mãi khắc sâu trong tâm trí của em.
Trước ngày khai trường, em rất hồi hộp và phấn khởi. Mẹ đã chuẩn bị cho em đầy đủ các dụng cụ học tập. Cảm giác trước giờ đi học là một trải nghiệm đặc biệt, giống như một cuộc phiêu lưu mới.
Ngày đầu tiên đi học là một trải nghiệm đầy kỳ vọng và phấn khích. Em nhớ rõ từng chi tiết của ngày đó, từ việc mặc đồng phục, đến cảm giác đứng trước cổng trường. Buổi khai giảng là một sự kiện đặc biệt, khiến em cảm thấy tự hào và phấn khích về năm học mới sắp bắt đầu.
Nhớ lại những kỷ niệm ngày đầu tiên đi học - Mẫu 8
Tuổi thơ của tôi đã trải qua nhiều kỷ niệm đáng nhớ, trong đó có ngày đầu tiên đi học. Những kỷ niệm đó là nền móng để xây dựng tương lai của chúng ta.
Hồi đó, khi tôi chỉ là một cậu bé 6 tuổi, cảm giác bồn chồn và hồi hộp khi đi đến trường không thể nào quên. Những câu hỏi ngây ngô và cảm xúc lúc ấy vẫn hiện hữu trong tâm trí của tôi.
Khó diễn đạt hết được những cảm xúc của tôi trong ngày đầu tiên đi học. Nhưng dù thế nào, những kỷ niệm ấy vẫn luôn sống động trong lòng tôi.
Kể lại những kỷ niệm ngày đầu tiên đi học - Mẫu 9
Trong cuộc sống, mỗi người đều trải qua những giai đoạn khác nhau, mỗi giai đoạn mang lại sự thay đổi trong suy nghĩ và hành động để thích nghi. Và tôi cũng cảm nhận được điều đó trong ngày đầu tiên đi học.
Ai cũng từng trải qua cảm giác bồi hồi, lo lắng khi rời xa vòng tay mẹ để đến trường. Lần đầu tiên trong đời, tôi tự nhắc nhở bản thân và tự tin bước vào cánh cổng trường.
Ngày đầu tiên đi học của tôi đã trôi qua như vậy, và tôi tin rằng kỷ niệm ấy sẽ mãi mãi không bao giờ phai nhạt trong tâm trí của tôi.
Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học - Mẫu 10
Con người không thể chỉ nhìn về tương lai mà quên đi quá khứ và hiện tại. Đối với tôi, việc ghi nhớ và trân trọng quá khứ là điều rất quan trọng. Và ngày đầu tiên đi học là một trong những kỷ niệm mà tôi sẽ luôn nhớ suốt đời.
Nhớ mãi ngày khai giảng năm ấy, trời nắng rực, chiếc áo trắng tôi mặc như tỏa sáng, và chiếc khăn quàng đỏ càng thêm phần rực rỡ. Tôi tưng bừng chuẩn bị tất cả, chỉ chờ mẹ đưa đến trường cho buổi khai giảng đầu tiên. Trên đường đi, tôi im lặng, tò mò về những gì sắp xảy ra trong buổi khai giảng, nhưng cũng lo lắng, bồn chồn khó tả.
Sau ngày đi học đầu tiên, tôi nhận ra mình đã lớn hơn chút ít, hiểu biết và tự lập hơn. Quãng đường đi học còn dài, tôi sẽ phải cố gắng nhiều hơn để không làm bố mẹ thất vọng.
Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học - Mẫu 11
Năm nay, vì dịch Covid phức tạp, chúng tôi chủ yếu học online và không đến trường. May mắn là Việt Nam đã kiểm soát được dịch và cuộc sống trở lại bình thường. Việc quay lại trường trong ngày đầu tiên của năm học mới đối với chúng tôi thật ý nghĩa.
Hơn nửa năm học online khiến em cảm thấy buồn chán. Khi biết được rằng mùa thu này chúng em sẽ quay lại trường, em rất vui mừng. Cùng bố mẹ đi mua sách vở, em cẩn thận và chu đáo. Mỗi quyển sách đều được bọc và dán nhãn cẩn thận. Em hồi hộp chờ đến ngày gặp lại bạn bè và trường học thân yêu.
Cuối cùng, ngày đó cũng đã đến. Sau bữa tối, bố mẹ nhắc em kiểm tra lại sách vở và quần áo để sẵn sàng cho ngày mai. Em ngồi nhìn những quyển sách mới được xếp gọn gàng và suy nghĩ.
Sáng sớm ngày tựu trường, em được mẹ đưa đến. Trước cánh cổng rộng lớn, em vẫy tay chào mẹ rồi bước vội vào trong. Trước mắt em là sân trường đông đúc, rộn rã tiếng cười, trò chuyện của các bạn học sau ngày gặp lại.
Em từ từ bước đi, hít thở không khí của trường học đã lâu không được trải nghiệm thì thấy một cánh tay vỗ vào vai em. Hóa ra đó là cô bạn thân của em. Chúng em cùng trò chuyện và bước đi đến lớp học - cảm giác vô cùng dễ chịu.
Sau khi phổ biến nội quy lớp học và chương trình học, cô trò chuyện với chúng em để hiểu nhau hơn. Buổi dặn dò kết thúc trong niềm hân hoan của cả cô và học sinh.
Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học - Mẫu 12
Mỗi học sinh trong chúng ta đều ghi nhớ vô vàn kỷ niệm của thời học sinh. Đối với tôi, buổi tựu trường đầu tiên khi chào đời lớp 1 là ấn tượng sâu sắc nhất.
Trước ngày này, tôi rất phấn khích. Cảm giác lạ lùng nào đó đang diễn ra trong căn phòng nhỏ bé đó. Mẹ đã chuẩn bị cho tôi mọi thứ cần thiết. Những quyển sách đã được mẹ bọc bìa và ghi chú kỹ càng từ cách đây vài tuần. Mẹ giúp tôi sắp xếp những quyển sách vào trong chiếc cặp xinh xắn. Mọi người vẫn còn nói chuyện. Họ đề cập đến tôi. Mẹ đang thử cho tôi bộ đồng phục: quần tây và áo sơ mi trắng, tạo nên hình ảnh đáng yêu. Trước gương, tôi tự hỏi sao mình lại lớn nhanh đến thế và cười toe toét. Bà nội nhìn tôi và khen: “Cháu lớn rồi đấy, trông rất chững chạc! Ngày mai cháu sẽ là học sinh lớp một! Cố gắng học tốt nhé!”
Sáng hôm sau, giống như bao ngày khác. Tôi cùng mẹ bước trên con đường dài và hẹp. Con đường này, tôi đã đi qua hàng ngày. Nhưng lần này, mọi thứ dường như khác lạ. Cánh đồng lúa, hôm nay trông lạ hơn bao giờ hết, nó có vẻ vàng hơn so với mọi ngày. Hai hàng cây ven đường như đang vẫy tay chào đón tôi tới trường.
Từ xa xa, sau những tán cây to lớn, cổng trường từ từ hiện ra trước mắt tôi. Phía trên, tấm bảng to màu xanh, ghi tên trường. Khi bước vào trường, tôi được chứng kiến một khung cảnh hoàn toàn mới lạ, nơi có rất nhiều bạn học sinh khác cũng được đưa đến trường bởi cha mẹ. Tôi cùng mẹ bước vào sân trường. Ngôi trường to lớn với 3 tầng trước mắt tôi. Điều đó khiến tôi cảm thấy nhỏ bé hơn bao giờ hết. Vì thế, tôi chỉ biết nắm chặt tay mẹ sau lưng. Sân trường đang ngày càng đông hơn. Cảm giác lo sợ và hồi hộp cũng ngày càng trỗi dậy trong tôi. Tay tôi càng siết chặt lấy bàn tay của mẹ. Mẹ cúi xuống vuốt nhẹ tóc tôi. Đột nhiên, tiếng trống trường vang lên. Tôi phải nói lời tạm biệt với mẹ, tôi và các bạn khác xếp hàng vào lớp. Tôi im lặng, cúi đầu không dám nhìn cô giáo đang đứng trước cửa. Lúc đầu, cô gọi tên tôi, tôi bật dậy và khóc, khiến các bạn khác cũng khóc theo. Cô hỏi tôi và nói:
- “Em là Trâm Anh phải không?”
Tôi nức nở khi nói:
- “Dạ! đúng vậy”
Cô tiếp tục hỏi
- “Tại sao em lại khóc, chỉ còn một lát nữa là về nhà thôi mà”
- “Con vào lớp nhanh thôi! “
Sau đó, tôi bước vào lớp, các bạn phía sau tôi cũng im lặng. Rồi mọi người cũng tiến vào. Lớp học sạch sẽ, rộng rãi và thoáng đãng.
Bàn ghế được sắp xếp gọn gàng. Cô giáo vào lớp, giới thiệu, sắp xếp chỗ ngồi và bổ nhiệm lớp trưởng. Do thấp hơn các bạn khác, tôi phải ngồi ở bàn đầu tiên. Lúc này, tôi đã bình tĩnh hơn, đã làm quen với bạn bên cạnh và nhiều bạn khác nữa. Tôi rất vui và chia sẻ với mọi người.
Sau buổi học đầu tiên đó, tôi rất hạnh phúc vì đã kết bạn với nhiều bạn. Tôi tự hào vì đã trưởng thành, là học sinh lớp 1. Tôi phải cố gắng học tốt để làm hài lòng ông bà, cha mẹ và thầy cô. Dù giờ đây tôi đã là học sinh lớp tám, nhưng tôi vẫn nhớ đến buổi tựu trường đầu tiên của mình.
Kể về những kỷ niệm ngày đầu tiên đến trường - Mẫu 13
Một buổi sáng thu, có nắng, có gió, và những chiếc áo trắng đang hướng về trường. Hôm nay, tôi chính thức bước vào lớp 8, trở thành chị cả của trường. Mỗi khi mùa tựu trường đến, kỷ niệm của tám năm trước lại ùa về, với những kỉ niệm buồn vui của ngày đầu tiên đi học.
Đã tám năm trôi qua, nhưng buổi sáng hôm ấy vẫn còn trong tâm trí tôi. Một cô bé ngày hôm qua vẫn còn khóc lóc đòi mua kẹo, nhưng hôm nay lại mặc áo sơ mi, quần bò và đeo chiếc cặp lớn hơn đi đến trường. Con đường làng sáng ấy tươi mới và mát mẻ đến lạ thường. Có lẽ ai cũng đang nhìn tôi bằng ánh mắt khác biệt. Vì hôm nay là ngày tôi đi học. Cánh cổng trường đã xuất hiện trước mắt! Ngôi trường to lớn, với màu vàng hòa quện với nắng, màu xanh hoà lẫn vào bầu trời. Tôi cảm thấy hồi hộp không tưởng, như bước qua cánh cổng đó, sẽ là một thế giới kỳ diệu mở ra. Tôi nắm chặt lấy tay mẹ không muốn buông, bởi trước mặt chỉ có những người xa lạ không quen biết. Tôi sẽ mãi chìm đắm trong nỗi sợ hãi như thế nếu không có sự việc đó...
Khi đó, nhóm học sinh lớp một của chúng tôi đang chập chững đi giữa sân trường. Tôi cứ khóc, nhớ nhà, nhớ mẹ quá. Tôi lúng túng đến mức đi vừa đi vừa cúi đầu, đâm vào một bạn nữ không quen. Cô bạn ấy cũng nhỏ bé, da trắng và có nụ cười rất tươi. Tôi đạp vào chân bạn ấy, chắc bạn ấy phải đau lắm, vì tôi thấy bạn nhíu mày. Tôi xin lỗi, trong lòng xấu hổ vô cùng vì sơ ý ngày đầu tiên. Nhưng cô bạn lại mỉm cười tươi tắn và nhẹ nhàng nói: “Không có gì đâu cậu. Cậu chỉ cần cẩn thận hơn là được mà”. Giọng nói đó thật ấm áp nhẹ nhàng, khiến tôi an tâm và cười tươi.
Chúng tôi nhanh chóng trở thành bạn, cùng nhau đi dạo khắp sân trường trong khi chờ được gọi tên. Hỏi thì mới biết, bạn tên là Hân, cũng sẽ học cùng lớp với tôi. Có lẽ tôi đã tìm ra người bạn đầu tiên. Đang mải mê trò chuyện, Hân bất ngờ hỏi:
- Tại sao cậu buồn thế?
Tôi đáp:
- Vì tớ nhớ mẹ tớ, tớ muốn về nhà.
Bất ngờ, khuôn mặt của Hân trở nên buồn bã, đôi mắt ướt như sắp rơi lệ. Tôi lo lắng không biết có nói gì sai không, tại sao bạn lại buồn thế. Bạn nhẹ nhàng lắc đầu, tiếng nói rầu rĩ:
- Cậu thật may mắn được mẹ đưa đi học, có nhà để trở về. Cậu có biết không, từ khi còn bé tớ đã mất cả cha mẹ, được gửi vào trại mồ côi. Hôm nay tớ cũng đi học một mình. Tớ mong gặp mẹ quá mà không được! Mỗi khi thấy ai được cha mẹ đưa đi chơi công viên, đưa đi học, tớ lại cảm thấy cô đơn và khao khát gia đình. Có lẽ tớ là người không may nhất rồi!
Bạn nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt.
Tôi im lặng không biết phải nói gì. Cho đến bây giờ, tôi mới nhận ra mình may mắn như thế nào. Hạnh phúc thực sự là có một gia đình để yêu thương. Nhưng đôi khi, tôi lại quên mất, tôi tức giận mẹ vì không mua đồ chơi cho tôi. Tôi lén nhìn sang Hân và thương bạn vô cùng. Bạn vẫn vui vẻ, vượt qua tất cả để đến trường. Vậy có gì làm tôi không mạnh mẽ và kiên nhẫn chứ? Hai chúng tôi nhìn nhau, nở nụ cười và nắm tay nhau vào lớp. Buổi tựu trường dường như mang ý nghĩa sâu sắc hơn tôi từng nghĩ.
Tôi nhẹ nhàng mỉm cười, quay trở lại hiện tại. Sau sự kiện đó, tôi và Hân trở thành bạn thân thiết. Một phần vì tôi quý trọng bạn, muốn ở bên cạnh để giúp bạn không cảm thấy buồn như trước, một phần vì bạn đã trải qua nhiều hơn tôi, nên thường dạy tôi những bài học ý nghĩa về cuộc sống. Cho đến giờ, tôi vẫn nhớ câu nói của Hân, và bạn đã dạy cho tôi rất nhiều điều. Dạy tôi biết trân trọng những giá trị giản dị trong cuộc sống, cách vượt qua khó khăn để sống mạnh mẽ. Tôi tin rằng, những điều đó sẽ luôn ở bên tôi suốt cuộc đời này.
Đó là câu chuyện về ngày đầu tiên đi học của tôi, đánh dấu bước chuyển trở thành người trưởng thành. Hãy nhớ rằng, những bài học từ tuổi thơ mới đích thực quý báu và khắc sâu trong tâm trí!
Kể lại những kỷ niệm ngày đầu tiên đi học - Mẫu 14
Trong cuộc sống, kiến thức đóng vai trò quan trọng trong cuộc sống của chúng ta. Nhưng không phải ai cũng có cơ hội được học hành, đặc biệt là những người nghèo khó không có điều kiện để theo học. Và tôi được coi là một trong số may mắn được học hành, tiếp nhận kiến thức và bài học về đạo đức thú vị. Vì thế, những kỷ niệm về ngày đầu tiên đi học đối với tôi là những khoảnh khắc tuyệt vời, ấn tượng và khó phai trong lòng.
Dù đã là học sinh lớp tám nhưng mỗi khi nghe tiếng trống “tùng... tùng... tùng...” lại nhớ rõ đó là năm 2007. Ngày trước ngày khai giảng, tôi cảm thấy hồi hộp và nghĩ về nhiều điều liên quan đến trường học. Và những ngày này, ba mẹ tôi rất bận rộn. Không chỉ vì công việc mà còn lo cho ngày khai giảng của tôi. Ba tôi đi mua giấy vở, dán nhãn, tập vở. Mẹ tôi đi mua sách giáo khoa. Khi bao tập, tôi nghĩ trong lòng không được làm dơ bất kỳ cuốn tập nào nhưng lại không thực hiện được. Tôi làm rách bìa cuốn tập và không kìm được nước mắt. Nhờ mẹ dỗ dành, an ủi nên tôi mới ngừng khóc. Ba chỉ cho tôi cách làm sao cho đúng và cẩn thận, dán nhãn sao cho đẹp và chắc chắn. Chị hai tôi viết tên của tôi lên nhãn giấy đó. Thật tuyệt khi nhìn thấy những chữ viết của chị tôi.
Tôi vẫn nhớ, tôi vô tình làm lem mực vào một cuốn vở. Tôi khóc nhiều hơn khi làm rách bìa bao. Sau đó, chị tôi an ủi và sau một lúc tôi mới ngừng khóc. Tất cả đều sẵn sàng cho ngày mới. Tôi cảm thấy tự tin hơn khi mặc bộ đồng phục đẹp. Trường tôi rộng rãi và đẹp đẽ. Cây cỏ xanh mướt, có bốn cái xích đu ở góc sân trường.
Tiếng trống khai trường vọng lên, cả trường xếp hàng trên sân. Bong bóng tôi mang theo bị bê và tôi cố gắng nín không khóc. May mắn có bạn kế bên chia hoa cho tôi. Mùi tập vở mới lan tỏa trong lớp. Ra chơi, tôi cảm thấy xúc động khi có bạn mới mời tôi chơi.
Ngày đầu tiên đi học của tôi là như vậy. Những kỷ niệm đó luôn đọng lại trong tâm trí và thúc đẩy tôi học tốt hơn. Tôi quyết tâm học tốt để không làm cha mẹ thất vọng.
Kể lại những kỷ niệm ngày đầu tiên đi học - Mẫu 15
Đã nhiều năm trôi qua, tôi đã trưởng thành. Nghe tiếng trống khai trường, như thể tôi mới vừa trải qua buổi tựu trường đầu tiên.
Tối hôm trước buổi tựu trường đầu tiên của tôi, ba chuẩn bị sách, mẹ ủi quần áo. Tôi háo hức đợi ngày mai, là niềm tự hào của bố mẹ. Sáng hôm đó, khi đến trường, tôi bị choáng ngợp bởi sự lớn lao của nó. Nhưng khi thấy mọi người vui vẻ, tôi cảm thấy an tâm, bước vào là mở ra một thế giới mới.
Kí ức về ngày đầu tiên đi học sẽ mãi ghi sâu trong lòng tôi. Kỉ niệm thời học trò luôn đẹp đẽ!