Cuộc gặp gỡ của Mị Châu và Trọng Thuỷ dưới thủy cung là một loại bài kể chuyện sáng tạo. Câu chuyện tập trung vào sự kiện này ở dưới đáy biển. Vì vậy, học sinh cần tạo ra tình huống hợp lý, kể chuyện một cách tự nhiên và khéo léo, kết hợp các yếu tố mô tả và diễn đạt để làm cho bài viết sinh động hơn. Dưới đây là 8 bài mẫu mà Mytour giới thiệu, mời bạn đọc cùng theo dõi.
Mô hình Kể lại cuộc gặp gỡ của Mị Châu và Trọng Thuỷ
Gợi ý: Loại đề này yêu cầu học sinh kể chuyện theo trí tưởng tượng và sáng tạo. Để làm tốt loại bài này, cần phát triển khả năng tưởng tượng và liên tưởng (tạo ra các sự kiện, chi tiết để xây dựng cốt truyện). Các chi tiết và sự kiện phải tuân theo logic, phản ánh đúng tính cách và tâm trạng của nhân vật. Ngoài ra, giải quyết vấn đề cũng phải thỏa mãn người đọc.
Dưới đây là một gợi ý cho cách tổ chức nội dung:
A. Khai mạc
- Trong niềm đau buồn sau khi chôn cất vợ, Trọng Thuỷ sống trong sự chán chường.
- Một ngày, trong lúc tắm, Trọng Thuỷ bắt gặp hình ảnh của Mị Châu dưới nước và liền nhảy xuống giếng để ôm nàng, dẫn đến cái chết của mình.
B. Nội dung chính
1. Trọng Thuỷ trượt xuống Thuỷ cung.
- Bởi lòng còn trìu mến Mị Châu nên sau khi qua đời, linh hồn Trọng Thuỷ tự hướng về thuỷ cung.
- Mô tả cảnh dưới Thuỷ cung (cung điện sang trọng, người hầu tấp nập đi lại...).
2. Trọng Thuỷ lại gặp Mị Châu
- Lúc bất ngờ, Trọng Thuỷ bị quân lính đưa vào đại điện.
- Trọng Thuỷ được dẫn đến đứng trước một người mà quân lính gọi là công chúa.
- Sau một thời gian bị thẩm vấn, Trọng Thuỷ kể chi tiết mọi sự việc. Khi đó, Mị Châu cũng không kìm được nước mắt.
3. Mị Châu thuật lại câu chuyện của mình và trách Trọng Thuỷ
- Mị Châu qua đời, được vua Thuỷ Tề nhận làm con nuôi.
- Mị Châu nghiêm khắc lên án và trách móc Trọng Thuỷ.
- Kết tội anh là kẻ phản bội.
- Trách anh đã mang đến bi kịch cho cả cha và con của cô và đất nước.
- Mị Châu quyết định từ chối Trọng Thuỷ và sau đó cả cung điện bí ẩn biến mất.
4. Trọng Thuỷ bị bỏ lại một mình: Buồn bã, đau khổ, Trọng Thuỷ mong rằng sóng biển ngàn năm sẽ xóa tan hết tội lỗi của mình.
C. Kết luận
- Trọng Thuỷ biến thành một bức tượng đá vĩnh cửu nằm sâu dưới đáy biển.
* Chú ý: Người viết có thể vẫn sử dụng dàn ý trên nhưng có thể chọn một cốt truyện khác, ví dụ như:
Trọng Thuỷ và Mị Châu gặp nhau và thể hiện sự hối hận. Sau đó, họ quyết định từ bỏ mọi gian nan trên cạn để hạnh phúc bên nhau dưới biển.
Mị Châu gặp Trọng Thuỷ và thẳng thắn thổ lộ tình cảm của mình. Hiểu và chấp nhận lỗi lầm, Trọng Thuỷ thể hiện sự hối hận và sẵn lòng chịu trách nhiệm. Hai người hứa hẹn sẽ cùng nhau làm những điều tốt đẹp để sửa chữa những sai lầm trước đây.
Cuộc gặp gỡ giữa Mị Châu và Trọng Thuỷ dưới đáy biển - Biến thể 1
Trọng Thủy hối hận về hành động sai lầm đã dẫn đến cái chết của người mà chàng yêu thương nhất mặc dù người đó không biết đã phạm sai điều gì. Một ngày nọ, chàng nhìn thấy hình bóng của Mị Châu dưới giếng và không do dự nhảy xuống. Chàng không biết liệu mình đã ôm được Mị Châu hay không, nhưng khi tỉnh dậy, chàng lại ở một nơi khác, một nơi đầy nước. Một điều kỳ lạ là chàng vẫn có thể thở dưới nước. Chàng nhìn thấy thần Kim Quy và vua An Dương Vương, ngay khi vua nhìn thấy chàng, ông đã tiến đến để xử chém chàng, nhưng thần Kim Quy ngăn lại. Sau một lúc van nài, thần Kim Quy cho chàng được gặp lại Mị Châu.
Bước vào phòng trong của cung, chàng nhìn thấy một người con gái đang ngồi trước gương chải tóc. Dáng vẻ của nàng tỏa sáng, mái tóc nàng như một dải nước dài và bóng bẩy. Trọng Thủy gọi tên Mị Châu. Người con gái đang chải tóc bất ngờ rơi lược, quay lại với vẻ quen thuộc. Khi nhìn thấy chàng, nàng mỉm cười.
Trọng Thủy chạy đến và ôm Mị Châu, nhưng nàng đẩy chàng ra và nhìn chàng với ánh mắt căm hận. Nàng vùng lên và giơ thanh gươm của lính canh gần cổ chàng, liên tục hỏi 'Tại sao ngươi đã phản bội ta, làm cho ta chết trong oan ức, làm mất cha ta và dân chúng?'. Trọng Thủy lưu luyến nước mắt, xin Mị Châu bình tĩnh để chàng kể lại câu chuyện của chính mình. Chàng nói rằng chàng không muốn làm như vậy, nhưng vì sự đe dọa từ vua cha rằng nếu chàng không làm như vậy, mẹ chàng sẽ phải chịu đau khổ. Vì mẹ, chàng buộc phải làm như vậy. Chàng ép buộc bản thân làm như vậy. Khi nàng rời đi, chàng để lại một chiếc áo lông ngỗng để nàng tìm và chàng sẽ đưa nàng đến một nơi an toàn. Nàng không tin, ánh mắt nàng phản chiếu nỗi hận thù muốn giết chàng ngay lập tức.
Chàng hiểu điều đó và cầm thanh gươm, máu từ tay chàng chảy xuống và hòa vào nước của long cung. Nàng thấy điều đó và đau xót cho chàng, nhưng lại không thể tha thứ cho chàng. Mị Châu nói 'chỉ vì hành động của người mà ta phải chết mà không biết lý do tại sao ta phải chết, tại sao người không nói thật với ta'.
Chứng kiến cảnh bi kịch của hai người yêu nhau bị chia lìa vì gia đình, vì trách nhiệm, vì những quyết định khác nhau, vừa yêu lại vừa hận, thần Kim Quy bước ra và nói 'Ở đời, ta chỉ trừng trị kẻ chạy trốn, không trừng trị kẻ đến đầu thú, Trọng Thủy mặc dù làm sai lầm nhưng bị ép buộc, hơn nữa, chàng thật lòng yêu Mị Châu. Cho nên hãy tha thứ cho chàng. Bởi vì nàng chết không biết lý do và vì Trọng Thủy bị ép làm sai lầm, nên ta đã để hai người gặp nhau ở đây'. Thần tiếp tục 'Còn về An Dương Vương, ông là vị vua yêu nước, quy luật của đất nước đó là như vậy, và mai sau, đất nước và dân của ông sẽ được hòa bình, công lao của ông sẽ được ghi trong lịch sử. Nay các người được ta ưu ái cho sống ở đây, hãy sống hòa thuận, hạnh phúc như gia đình và vợ chồng'.
Chấp nhận lời của thần Kim Quy, ba người nhận ra sai lầm và tha thứ cho nhau. An Dương Vương đến gần con gái và con rể, nắm lấy tay họ. Ba người ôm nhau khóc than, giàn giụa. Từ đó, họ sống hạnh phúc dưới lòng cung suốt cuộc đời.
Cuộc gặp gỡ giữa Mị Châu và Trọng Thuỷ dưới đại dương - Mẫu 2
Sau khi Mị Châu qua đời, Trọng Thuỷ sống trong đau khổ và nỗi buồn không nguôi. Không có cách nào để giảm bớt nỗi nhớ về vợ. Trọng Thuỷ quyết định xuống đáy giếng để tìm đường đến thuỷ cung để gặp lại Mị Châu.
Thuỷ cung là một thế giới lộng lẫy, rực rỡ. Những tầng san hô lấp lánh sắc màu. Rong biển mềm mại như những dải dụa. Cung điện Long Vương tráng lệ và nguy nga. Đám hầu cận như tôm, ốc bơi lội rất đông, những tiên cá hòa mình trong khúc ca du dương, vang vọng khắp không gian.
Trong lúc ngẩn ngơ, Trọng Thuỷ phải nhường đường cho kiệu công chúa đi qua. Công chúa ngồi trong kiệu, dung nhan xinh đẹp nhưng tràn ngập nỗi buồn. Trên đầu nàng, đầy những hạt ngọc trai tỏa sáng. Trọng Thuỷ nhận ra đó chính là Mị Châu và vội vã đi theo đến cung điện của nàng để xin được gặp.
Khi Trọng Thuỷ gặp lại Mị Châu, lòng chàng rộn ràng vui mừng. Biết bao kỷ niệm, tình yêu bỗng dưng tràn đầy. Chàng ôm chầm lấy Mị Châu, nhưng trái tim nàng bị oán trách, giận dữ bao trùm, nàng lạnh lùng đẩy Trọng Thuỷ ra xa.
- Ngươi vẫn dám đến gặp ta à? Ai đã lợi dụng sự ngây thơ của ta để đạt mục đích cá nhân? Ai đã giả vờ yêu thương ta, rồi lại đẩy ta vào hoàn cảnh khó khăn? Ai là kẻ đã gieo rắc hận thù, khiến nước Âu Lạc chìm trong đau khổ?
Trọng Thuỷ im lặng, cúi đầu. Trái tim chàng đong đầy ân hận và tiếc nuối. Rồi chàng lên tiếng:
- Xin nàng hiểu cho ta. Chàng biết phải làm thế nào giữa lệnh cha và tình yêu với nàng. Chàng biết mình đã phản bội nàng. Chàng biết mình xứng đáng phải trừng phạt. Và chàng phải chịu đựng bao nỗi đau khi nàng rời xa. Ngày đêm, chàng nhớ nàng không nguôi. Xin nàng hãy tha thứ cho chàng và quay lại bên chàng.
- Ta vui mừng vì ngươi nhận ra sai lầm. Nhưng ta không thể đối diện với cha một lần nữa. Ta không thể đối diện với dân của nước Âu Lạc.
Trọng Thuỷ đau khổ, những dòng lệ tuôn trào như cơn mưa. Trong tâm trí chàng, hình ảnh của Triệu Đà, của đất nước Âu Lạc, và chiếc nỏ thần dần mờ đi. Chỉ còn hình bóng của Mị Châu với tâm trạng buồn bã không nguôi nơi lòng chàng. Và cùng với nhịp đập của trái tim, chàng dần tan ra, tan vào làn nước biển. Chàng hoá thành những giọt nước biển mang hình bóng của lệ.
Những giọt nước biển ấy lang thang khắp đại dương mênh mông, mong được gần Mị Châu, mong được ngân nga cùng biển ngàn năm.
Cuộc gặp gỡ của Mị Châu và Trọng Thuỷ dưới thủy cung - Mẫu 3
Sau khi vua An Dương Vương và Mị Châu chạy đến bờ biển và Rùa Vàng tiết lộ Mị Châu là kẻ phản bội, vua đã hành quyết Mị Châu. An Dương Vương được Rùa Vàng dẫn xuống biển. Trong lúc truy đuổi vua, Trọng Thuỷ theo lời dặn của Mị Châu, mang lông ngỗng đi và phát hiện xác của nàng. Chàng đau đớn và hối hận, sau đó an táng Mị Châu. Từ đó, Trọng Thuỷ luôn nhớ về Mị Châu. Chàng hối hận về hành động của mình nên đêm đến, khi nhìn xuống giếng, chàng nhìn thấy hình bóng của Mị Châu, và quyết định tự tử.
Khi rơi vào đáy giếng, chàng ngạc nhiên khi nhận ra mình không chết mà lạc vào một thế giới khác. Nơi đây tráng lệ và nguy nga, với những nàng tiên cá vui đùa, và tất cả đều được trang hoàng bằng vàng và bạc. Trọng Thuỷ nhận ra đây là thủy cung dưới đáy biển. Chàng lang thang và nói:
- Mị Châu ơi! Nàng đâu rồi? Ta vừa thấy nàng mà!
Nhưng càng đi, Trọng Thủy càng sâu hơn vào nỗi buồn. Chàng đi trong nước mắt và tuyệt vọng, chỉ ao ước được gặp lại Mị Châu. Trong tâm trí, chàng chỉ nghĩ đến việc gặp lại Mị Châu, và chàng sẵn lòng làm mọi điều mà nàng muốn. Long Vương, qua tấm gương, đã nhìn thấy Trọng Thủy và hỏi Mị Châu:
- Cô có muốn gặp hắn không?
Mị Châu buồn bã trả lời:
- Tôi không! Tôi không muốn gặp hắn.
Long Vương bày tỏ với Mị Châu:
- Ta nghĩ rằng, hai ta cần một cuộc trò chuyện. Hắn ta dường như rất muốn gặp cô, có lẽ có điều gì đó cần nói. Cô hãy cho hắn một cơ hội.
Mị Châu im lặng một lúc và gật đầu đồng ý. Cô tiến lại gần Trọng Thủy và hỏi:
- Chàng ở đây vì sao?
Trọng Thủy nghẹn ngào trả lời:
- Mị Châu ơi! Có phải là nàng không? Trọng Thủy ôm chầm lấy nàng. Ta chân thành xin lỗi nàng. Ta thực sự ân hận về những hành động của mình. Đúng là vì ta mà nàng phải trải qua những gian nan này.
Mị Châu trả lời:
- Trước kia, ta đã quá ngu ngốc! Ta đã tin vào chàng, tin vào tình yêu và hôn nhân. Ta tưởng rằng những lời chàng nói trước khi ra đi là từ trái tim yêu thương. Ta không ngờ rằng, tình yêu đó lại biến ta thành kẻ gây hại cho đất nước, cho gia đình. Bây giờ, ta không còn ai ở bên cạnh nữa.
Trọng Thủy nghẹn ngào nói:
- Mị Châu ơi, xin nàng hãy hiểu cho ta. Ta đã nghe theo lời cha ở quê nhà. Ban đầu, ta lấy nàng chỉ với mục đích tìm hiểu bí mật của nỏ thần, để cha ta có thể chiến thắng đất nước của nàng. Nhưng trong thời gian ở bên nàng, ta đã thực sự yêu nàng. Xin nàng hãy tha thứ cho ta..
Mị Châu rơi lệ và nói:
- Không! Ta không thể bỏ qua cho chàng được. Ta không muốn gặp lại chàng lần nào nữa.
Nói xong, Mị Châu rời đi. Trọng Thủy ở sau khóc ngấn nước mắt nhìn nàng đi xa.
Cuộc gặp gỡ của Mị Châu và Trọng Thuỷ dưới thủy cung - Mẫu 4
Trọng Thủy hối hận về những việc đã làm sai khiến người mà chàng yêu thương nhất phải chết mà không biết lý do. Một ngày, chàng nhìn thấy hình bóng của Mị Châu dưới đáy giếng và nhảy xuống mà không do dự. Khi tỉnh dậy, chàng thấy mình ở một nơi khác, mọi thứ đều là nước. Mặc dù ở dưới nước nhưng chàng vẫn thở được bình thường. Chàng gặp thần Kim Quy và vua An Dương Vương, vua ngay lập tức muốn giết chàng vì hận nhưng thần Kim Quy ngăn cản. Sau khi van nài, thần Kim Quy cho chàng gặp lại Mị Châu.
Bước vào long cung, Trọng Thủy thấy một cô gái ngồi trước gương, đang chải tóc. Dáng nàng tỏa sáng, tóc dài mượt mà như sóng nước. Trọng Thủy gọi Mị Châu. Cô gái đặt lược xuống, quay ra và cười khi nhìn thấy chàng.
Trọng Thủy chạy đến ôm, nhưng bị đẩy ra. Mị Châu nắm gươm, hỏi tại sao chàng lại phản bội, khiến nàng chết, khiến cha mất nước. Trọng Thủy khóc, kể về áp lực từ cha và việc phải bảo vệ mẹ. Mị Châu không tin, nhưng ánh mắt nàng tràn ngập căm hận.
Trọng Thủy cầm gươm, máu rơi vào nước. Mị Châu đau lòng nhưng không tha thứ. Cô nói chỉ vì hành động của chàng, nàng chết mà không biết lý do. Thần Kim Quy nói rằng Trọng Thủy yêu nàng thật lòng và cũng bị ép làm sai vì gia đình. Mị Châu cuối cùng tha thứ cho chàng.
Thần Kim Quy nói rằng mặc cho sai lầm, Trọng Thủy yêu và bị ép làm sai. An Dương Vương sẽ được công nhận trong lịch sử. Họ ôm nhau, tha thứ và sống hạnh phúc.
Vâng lời thần, ba người nhận ra sai lầm và tha thứ cho nhau. An Dương Vương nắm tay con gái và con rể, ôm nhau khóc. Từ đó, họ sống hạnh phúc trọn đời dưới long cung.
Cuộc gặp gỡ của Mị Châu và Trọng Thủy dưới thủy cung - Mẫu 5
Sau nhiều ngày tìm kiếm, Trọng Thủy không thấy Mị Châu. Một ngày, gần giếng ngọc, anh tìm thấy xác vợ mình, bị vua An Dương Vương giết. Chịu không nổi nỗi đau, Trọng Thủy nhảy xuống giếng tự vẫn.
Sau khi chết, Trọng Thủy lạc vào thủy cung, nơi tráng lệ với ngọc trai và cung điện rực rỡ. Anh nghe tiếng nàng tiên hát múa, làm tâm trạng anh tươi sáng hơn.
Trong nỗi buồn chán, Trọng Thủy bất ngờ gặp một người con gái xinh đẹp ngồi trong phòng. Nàng mặc quần áo lộng lẫy vàng, đính ngọc trai lấp lánh, làm anh không thể rời mắt.
Dù buồn, nhưng trước vẻ đẹp kiêu sa ấy, anh không thể không ngắm nhìn lâu hơn.
Khi nàng quay lại, tôi nhìn thấy cô gái kia chính là Mị Châu, vợ của tôi. Nàng ngồi trước bàn phấn trang điểm và sau đó mặc chiếc xiêm y, lên một chiếc kiệu tráng lệ. Tò mò, tôi đi theo nàng.
Tôi thấy nàng đến tiệc cùng với vua Thủy Tề, bữa tiệc thịnh soạn với đủ món ăn ngon. Khi chỉ còn mình nàng trong phòng, tôi xuất hiện, làm Mị Châu giật mình.
Những người hầu hỏi Mị Châu có sao không. Nàng định thần lại rồi đuổi họ ra ngoài.
Tôi vui mừng gặp lại vợ và ôm nàng. Nhưng Mị Châu né tránh và hỏi khinh miệt: 'Chàng làm gì ở đây? Còn muốn lợi dụng ta à?'
Những lời nói làm tôi đau lòng. Tôi nói rằng tình cảm của tôi là chân thành, dù đã sai khi lợi dụng nàng. Vì yêu nàng, tôi đã sẵn sàng hy sinh cả cuộc đời.
Mị Châu nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng, đầy căm hờn nói: 'Ta không tin chàng nữa. Chàng hãy mau ra khỏi đây, nếu không ta sẽ kêu người lôi cổ chàng đi'
Nhìn thái độ kiên quyết của Mị Châu, tôi hiểu rằng nàng vẫn giận tôi lắm. Nàng chưa thể tha thứ cho tôi ngay được, vì tôi là nguyên nhân khiến cho cha nàng mất nước và nàng phải chịu cái chết. Tôi không đáng được tha thứ.
Vậy nên, tôi rời đi. Ngày sau, tôi xin làm người hầu cho vua Thủy Tề để có cơ hội ở gần vợ mình hơn. Mỗi ngày, tôi chỉ cần thấy nàng khỏe mạnh, vui vẻ là tôi cũng cảm thấy hạnh phúc. Tôi âm thầm bảo vệ và quan sát nàng từ xa.
Một ngày, vua Thủy Tề tổ chức cuộc đi săn và Mị Châu cũng được mời tham dự. Trong buổi đi săn này, nàng tham gia tiệc và được vinh danh bởi vua Thủy Tề với tư cách là công chúa.
Vua Thủy Tề yêu quý Mị Châu, con gái duy nhất của mình, rất nhiều. Ông luôn ao ước có một công chúa và giờ ước mơ đó đã thành hiện thực.
Trong buổi yến tiệc đó, có màn thi bắn cung bịt mắt, để các quan võ có dịp thi đấu với nhau. Trong lúc thi đấu, một mũi tên không may trượt khỏi tầm ngắm và bay về phía chỗ ngồi của Mị Châu. Tôi lo lắng nàng sẽ bị thương nên vội vàng đưa thân mình ra đỡ.
Mũi tên gần như đâm trúng tim tôi, làm tôi mất ý thức. Tôi nghe tiếng Mị Châu khóc bên cạnh, tiếng vua Thủy Tề gọi thầy y...
Sau đó, khi tôi tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trên giường, bên cạnh là Mị Châu đang ngủ. Tôi vuốt nhẹ mái tóc của nàng. Lúc đó, Mị Châu tỉnh giấc và hỏi tôi: 'Tại sao lại đỡ tên cho ta?'
Tôi ân cần đáp: 'Vì tôi lo sợ nàng bị thương'. Mị Châu nghiêm túc nói: 'Ta bị thương không liên quan gì tới chàng. Ta giờ là Châu Nhi công chúa, không còn là Mị Châu vợ chàng nữa'
Tôi buồn rầu đáp: 'Ta hiểu nàng oán hận ta. Chính ta cũng oán hận mình. Ta chỉ muốn bảo vệ nàng, không đòi hỏi gì từ nàng cả. Hãy yên tâm'
Tôi nhìn thấy Mị Châu, nàng quay đi lén lút lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt. Sau đó, nàng bước ra ngoài và gọi người hầu mang cháo nóng vào cho tôi ăn.
Sau những ngày đó, Mị Châu không tới thăm tôi nữa. Tôi hỏi người hầu thì biết công chúa Châu Nhi đã thành thân với Thái tử của nước láng giềng. Trái tim tôi tan nát. Tôi vội vàng xuống giường đi tìm nàng.
Cuối cùng, tôi gặp được nàng. Mị Châu nhìn tôi nói: 'Chàng gặp ta làm gì? Ta sắp đi thành thân, ân oán kiếp trước của chúng ta hãy khép lại. Chàng hãy tìm một người con gái xứng đáng với mình. Còn ta, ta đã tìm được một đấng phu quân thích hợp rồi.'
Nói xong, Mị Châu quay đi bước lên kiệu hoa. Tôi nhìn theo bóng dáng chiếc kiệu hoa cho đến khi chỉ còn một chấm nhỏ. Trái tim tôi đau đớn, nhưng tôi vẫn cầu chúc cho Mị Châu hạnh phúc với tình duyên mới, hy vọng nàng không gặp một người chồng giống như tôi ở kiếp trước.
Cuộc gặp gỡ của Mị Châu và Trọng Thuỷ dưới thủy cung - Mẫu 6
Khi Trọng Thủy tỉnh dậy, chàng hoảng sợ nhận ra mình đang giữa mênh mông biển khơi. San hô liên tiếp che khuất tầm nhìn, và xung quanh chỉ có nước và đàn cá tung tăng bơi lội.
Trọng Thủy vẫn mơ màng, bước đi miễn cưỡng và mất phương hướng. Nhưng chỉ ra khỏi đám san hô, chàng bị bốn người lạ kỳ dắt đi, mặt người đầu tôm cá. Chàng được dẫn đến một cung điện lộng lẫy, chưa từng gặp trên mặt đất. Những ngôi nhà màu ngọc tráng lệ, đầy lính canh và người hầu tấp nập. Trọng Thủy bị bắt vào quỳ ở trong đại điện, một tên lính nói:
- Thưa công chúa! Bọn chúng bắt được tên này ở ngoài cổng điện. Hắn có vẻ đến đây với ý đồ xấu xa, xin công chúa xét xử.
Người ngồi phía trên phát biểu. Trọng Thủy nghe giọng quen thuộc nhưng mặt người kia che kín nên chàng không nhìn rõ.
- Này, người ơi! Ngươi từ đâu đến và lạc vào đây thế nào?
- Xin lỗi, bẩm! Tôi là người bình thường, vì tưởng người yêu đang ở trong giếng nên đã lao mình xuống và lạc đến đây.
- Vậy anh tên là gì?
- Tôi là Trọng Thủy, con trai của vua Triệu Đà.
- Ta nghe đồn ở trên đất, ngươi gây ra nhiều tội lỗi cho dân Âu Lạc, khiến họ oán trách. Điều đó có thật không?
Trọng Thủy bất ngờ không ngớt. Không ngờ một người hoàn toàn xa lạ biết rõ mọi chi tiết về mình. Biết không thể phủ nhận, Trọng Thủy chỉ có thể giải thích:
- Thực sự thì tôi cũng chỉ là làm theo ý của cha vua.
- Gia đình ngươi có ý định phủ nhận tội ác à? Người đang ngồi trên ngai vàng trên điện kia nóng giận. Gia đình ngươi giả bộ muốn hòa bình với Âu Lạc, muốn kết hôn với công chúa Mị Châu để có cơ hội lấy nỏ thần đã là một tội. Còn độc ác hơn, ngươi còn sai quân lính sang xâm chiếm đất nước Nam, khiến cho dân chúng phải khóc lóc trong đau đớn. Chưa hết, gia đình ngươi còn tàn bạo đến mức ám sát vua Âu Lạc, giết chết người vợ trung thành và ngây thơ của mình. Với mọi tội ác đó, gia đình ngươi còn định đổ lỗi cho ai nữa đây?
Trọng Thủy cảm thấy xấu hổ, không biết người đang ngồi trên ngai vàng là ai. Nhưng lo lắng, chàng chỉ biết cúi đầu thú nhận:
- Thưa công chúa! Tôi biết tội của mình rất nặng nhưng tôi chỉ mong được gặp lại Mị Châu, được xin lỗi và thổ lộ tình cảm ân hận của mình.
- Bây giờ gia đình ngươi mới hối hận à? Nhưng điều đó không thể giải quyết được vấn đề gì đâu.
- Tôi hiểu rồi. Dù vậy, ngày xưa, Mị Châu đã vì yêu thương tôi mà nghe tôi tất cả. Tôi thực sự yêu thương nàng, và việc làm tổn thương trái tim trong trắng của nàng khiến tôi hối hận không thôi. Sau khi mất đi nàng, tôi mới nhận ra rằng, dù có là vua Âu Lạc, nhưng nếu thiếu đi Mị Châu, cuộc sống của tôi cũng không còn ý nghĩa gì. Tôi mong muốn gặp nàng để được thổ lộ sự hối hận của mình.
- Trọng Thủy! Hãy nhìn lên và nhìn thiếp là ai?
- Nàng là... Mị Châu!
- Đúng vậy, ta chính là Mị Châu. Sau khi qua đời, vua Thủy Tề đã tha thiết nhận ta làm con gái. Và bởi thế, ta mới ở đây.
- Mị Châu! Ta xin lỗi ngươi. Tất cả đều là lỗi của ta, đã làm ngươi phải chịu nhiều đau khổ. Suốt thời gian qua, ta chỉ mong được gặp ngươi. Ta sẵn lòng bỏ tất cả để cùng ngươi sống trong hạnh phúc. Xin ngươi hãy tha thứ cho ta.
- Thiếp vui mừng vì chàng đã nhận ra sai lầm. Nhưng chúng ta không thể sống chung với nhau. Nếu làm như vậy, mọi người sẽ chế nhạo chúng ta mãi mãi. Sống tách biệt cũng là một hình phạt xứng đáng với những tội lỗi quá lớn của chúng ta ở trên cõi trần. Thiếp đã chờ đợi ngày này từ lâu và chỉ muốn nói với chàng một điều: hãy sống tốt trong những ngày tới để đền bù cho những sai lầm của chúng ta.
Mị Châu chỉ mới kết thúc câu nói thì cung điện nguy nga đã biến mất một cách bí ẩn. Xung quanh trở nên yên bình chỉ còn lại Trọng Thủy đơn độc. Chàng ân hận mà không thể nói nên lời. Vết sạch mà chàng tạo ra có lẽ chỉ có biển Đông xô dạt hàng ngàn năm mới có thể xóa sạch.
Trọng Thủy ngồi đó không biết bao lâu. Và rồi, không ai biết từ khi nào, chàng đã biến thành một tảng đá. Hàng trăm năm sau đó, khi có người lặn xuống biển Đông tìm kiếm ngọc quý, họ vẫn nhìn thấy một tảng đá hình người bi thảm, đôi tay dang rộng như muốn van xin điều gì.
Cuộc gặp gỡ của Mị Châu và Trọng Thủy dưới thủy cung - Mẫu 7
Ngay sau cái chết của Trọng Thủy ở giếng Loa Thành, vì yêu vợ chân thành, xác của chàng tan thành nước, thấm qua mạch nước ngầm vào đất rồi mạch nước ngầm đưa chúng vào biển cả bao la. Hồn của chàng sau khi bay lên, dưới sức gió mạnh, được thổi ra biển rồi cuối cùng tìm đến biển Đông. Đồng cảm với tình yêu vợ của chàng, lòng trung thành và ngây thơ của Mị Châu, Rùa Thần đã tập hợp hồn và xác của Trọng Thủy, tạo ra hình ảnh của Mị Châu và nhập hồn vào đó. Rùa Thần muốn hai người ấy ở cùng nhau, nhưng kết quả sẽ tuỳ thuộc vào Mị Châu.
Trọng Thuỷ, sau khi được sống lại và được Rùa Thần báo mộng rằng Mị Châu đang ở thuỷ cung, đã ngày đêm bơi lội tìm nàng. Sau bao gian khổ và khó khăn, chàng cuối cùng đã tìm thấy thuỷ cung. Khi đến cổng, chàng bị hai ngưu thuỷ thần ngăn lại và hỏi:
- Ngươi là ai và muốn làm gì ở đây! Đây là nơi yên bình, không cho phép người trần mắt thịt với bản chất xấu xa xuống đây làm ồn ào.
- Thưa hai vị thuỷ thần - Trọng Thuỷ đáp - sau cái chết của vợ, tôi đau khổ và nhớ nàng biết bao, trong tuyệt vọng tưởng bóng nàng ở dưới giếng, tôi đã nhảy xuống theo đuổi. Sau cái chết, tôi được Rùa Thần cứu sống và mơ thấy Mị Châu (vợ của tôi) ở đây, tôi xin hai vị cho phép tôi vào.
Nghe lời chân thành của Trọng Thuỷ và theo lời dặn của Rùa Thần, hai vị thuỷ thần đồng ý cho Trọng Thuỷ vào. Khi vào bên trong, chàng kinh ngạc trước cảnh đẹp hơn cả hoàng cung, một vẻ đẹp thần tiên từng mơ ước. Trước mắt chàng, cá đùa nhảy, khu vườn rực rỡ, và Mị Châu ngồi mơ mộng. Nhìn thấy nàng, Trọng Thuỷ vui mừng, chạy đến gần nàng. Nghe tiếng gọi của Trọng Thuỷ, tình yêu lại trỗi dậy trong lòng nàng, nhưng nàng không tin chàng có thể xuống đây. Mỗi lời nói vang dội, nỗi nhớ càng sâu sắc, nàng quay lại và nhìn thấy Trọng Thuỷ trước mặt. Hai người nhìn nhau và rơi nước mắt. Cảnh tượng như ngừng lại.
- Ôi, nàng ơi! –Trọng Thuỷ nói- Bao lâu qua mà ta vẫn nhớ nàng, ta không thể ngừng tưởng nhớ nàng, tình yêu của ta đã khiến ta nhầm lẫn và nhảy xuống tự sát. Nay khi gặp lại nàng, lòng ta vui mừng biết bao.
- Mị Châu nói: Chàng ơi, thiếp cũng thế, thiếp nhớ chàng da diết, thiếp khó ngủ, hàng ngày thiếp đến đây ngắm cảnh, nhìn những đóa hoa tươi thắm kia và nhớ những bó hoa mà chàng đã tặng, nhìn cá tung tăng múa nhảy và nhớ những ngày vui vẻ bên nhau. Nhưng thiếp mang danh tội của dân tộc, không thể sống với kẻ thù của nước nhà. Sao chàng lại làm thiếp đau lòng? Thiếp ngu ngốc, mù quáng vì tình yêu mà tin chàng!
Nghe điều đó, Trọng Thuỷ đau lòng, hối hận.
- Nàng ơi! Tình yêu của ta chân thành. Tình yêu này, mọi người đều biết. Ta ân hận khi phải lừa nàng, nhưng đó là mệnh lệnh của cha, áp lực của thần dân. Nếu có lỗi, ta xin nhận mọi hình phạt: ngũ mã phanh thây hoặc hơn thế. Ta xin lỗi.
Cảnh vật yên bình, dòng nước chảy êm đềm, hoa không còn đung đưa. Mị Châu lệ ướt, giọng nghẹn ngào:
- Thiếp tin tưởng vào tình yêu của chàng, nhưng nếu thiếp theo chàng, sẽ bị nguyền rủa và phỉ nhổ. Thiếp không thể đối mặt với sự ngây thơ của mình. Ôi! Số phận con gái.
Thanh minh, thuyết phục Mị Châu không thành công. Trọng Thuỷ quyết định mạnh mẽ:
- Ta thề sẽ không bao giờ lừa dối nàng nữa. Nếu nàng vẫn còn nghi ngờ, hãy đồng ý đi cùng ta gặp vua cha của nàng, xin người tha thứ và nếu cần, ta và nàng sẽ đến gặp thượng đế để xin phép ở bên nhau.
Mị Châu do dự nhưng cuối cùng cũng đồng ý:
- Số phận của thiếp do trời quyết định, chúng ta chỉ có thể chờ xem.
Hai người dũng cảm tìm gặp An Dương Vương, ông đang chơi cờ với Rùa Thần. Mặc dù tức giận, nhưng An Dương Vương vẫn thương con.
Thưa cha đáng kính! – hai người nói- xin cha hãy tha thứ cho tội lỗi của hai chúng con. Chúng con sẽ nhớ ơn, cảm kích người vô cùng. An Dương Vương ban đầu muốn từ chối nhưng trong lòng ông có sự ngăn cản. Ông nói:
- Ta khó lòng tha thứ cho các ngươi nhưng nếu ông Trời quyết định thì ta chẳng có gì để nói nữa cả.
Trọng Thuỷ, Mị Châu hơi vui mừng đáp: “Cám ơn vua cha” , chào tạm biệt rồi xin Rùa Thần dẫn lên Thiên Đình. Trước mặt Thượng Đế hai người cùng đồng lòng:
- Chúng con là Trọng Thuỷ và Mị Châu, chúng con biết chúng đều gây ra tội lỗi, chúng con rất ân hận và xin cam kết từ nay chúng con sẽ tu tâm tích đức bù đắp lại lỗi lầm của mình. Xin Thượng Đế tha thứ và cho chúng con được ở bên nhau.
Thượng Đế suy nghĩ một hồi rồi dõng dạc nói, giọng của người vừa uy nghi vừa vang rền như sấm:
- Mặc dù các ngươi đã phạm tội, nhưng đã biết hối cải. Ta cũng xem xét trước tình cảm của đôi ngươi. Tuy nhiên, tội lỗi không thể bị xóa nhòa. Vì vậy, ta phạt hai ngươi xa cách ba năm để tu tâm tích đức trước khi được chấp nhận sống cùng nhau.
Trọng Thuỷ và Mị Châu biểu dương sự nhân từ rồi trở về trần gian. Ba năm sau, họ gặp lại nhau và hạnh phúc chung sống.
Cuộc gặp gỡ của Mị Châu và Trọng Thuỷ dưới thủy cung - Mẫu 8
Vì tham vọng về quyền lực mà Trọng Thuỷ đã dẫn đến cái chết của người vợ mà chàng yêu thương nhất. Sau khi Mị Châu ra đi, Trọng Thuỷ đau đớn vô cùng và suốt ngày đêm chỉ biết nhớ về nàng. Trong tuyệt vọng, chàng đã rơi vào cảnh sửu nước, sức khỏe suy giảm vì suy nhược tinh thần. Một ngày nọ, chàng tìm đến giếng Loa Thành và trong cơn mê man, chàng tưởng thấy hình bóng của Mị Châu dưới đáy giếng. Chàng nhảy xuống và tử vong. Hồn của Trọng Thuỷ bị cuốn theo dòng nước và khi tỉnh dậy, chàng đã thấy mình trôi giữa biển Đông rộng lớn. Bỗng có một tướng cá chép xuất hiện và hỏi:
Sau khi rời khỏi thế giới của những bộn bề, Trọng Thuỷ thức dậy giữa biển Đông. Bị cuốn theo dòng nước, chàng không biết phải làm sao để trở về. Lúc này, một tướng cá chép từ xa tiến lại và hỏi:
- 'Có phải ngươi là Trọng Thủy? Kẻ đã rơi xuống giếng Loa Thành cách đây không lâu?'.
Trong khi hoang mang trên biển cả vô tận, Trọng Thủy dần lấy lại phong thái của một hoàng tử và trả lời:
- Đúng, ta là Trọng Thủy. Nhưng ngươi làm sao biết danh tính của ta?
- Ha ha! Ta là tướng quân của Long Vương, phụ trách cai quản vùng này. Hai ngày trước, đã có người đến báo cho ta biết rằng Long Vương muốn gặp ngươi.
- Tại sao Long Vương muốn gặp ta?
- Hãy tuân theo ta, sẽ rõ tất cả.
Sau một vài lời, Trọng Thủy vẫn đang phân vân khi tướng cá chép thực hiện phép thuật đưa chàng xuống thủy cung của Long Vương. Dù cố gắng chống đối và yêu cầu tự do, Trọng Thủy không thành công. Một lính tôm từ bên trong cung chạy ra và triệu chàng đi kiến Long Vương. Không còn cách nào khác, Trọng Thủy phải tuân theo và nhập cung.
Đến địa điểm, Trọng Thủy vẫn giữ vẻ hoàng tử và không quỳ gối trước Long Vương. Mặc dù Long Vương là người nhân từ nhưng không bỏ qua việc này. Ngài mạnh mẽ ra lệnh trói chàng lại để điều tra.
- Ngươi biết vì sao mình bị như vậy không?
- Ta có tội gì mà ngài phải xử lý như vậy?
- Dửng dưng! Ngươi có biết hành động xâm phạm đến Âu Lạc đã gây ra bao nhiêu cái chết đau thương không?
Nghe lời này, Trọng Thủy bất ngờ trở nên yếu đuối khi nhớ đến việc nguyên nhân ấy khiến người vợ mà chàng yêu thương nhất đã ra đi mãi mãi. Mặc dù đã mất đi, nhưng không thể tìm lại được Mị Châu khiến chàng không thể cầm vững nữa mà phải ngã xuống dưới sàn. Khi đó, Long Vương ra lệnh cởi trói và cho tướng cá hóa phép một lần nữa để Trọng Thủy có thể có một thân xác mới, nhưng không còn trẻ trung và quý phái như lúc trước khi còn sống.
Trọng Thủy ngạc nhiên trước điều này, nhìn Long Vương và hỏi:
- Tại sao ngài lại làm như vậy? Ta không còn mong sống nữa.
- Ta ban cho ngươi ân huệ này như một sự trừng trị. Nếu ngươi có lòng hối cải, có thể tìm lại được điều quý báu đã mất.
Sau khi hết lời, Long Vương lên tiếng rời đi, chỉ còn mình Trọng Thủy ngồi suy nghĩ. Những ngày sau đó, Trọng Thủy ăn năn và thường tìm đến bãi san hô gần cung điện để suy ngẫm. Dẫu hối cải nhưng không biết làm thế nào để chuộc tội.
Sau một tháng suy nghĩ, Trọng Thủy trở lại cung điện và xin gặp Long Vương. Chàng chỉ mong được giúp đỡ những người dân biển đang gặp nạn. Long Vương thấy Trọng Thủy chân thành nên đã đồng ý và giao cho chàng nhiệm vụ ở một vùng biển xa xôi để giải quyết.
Thời gian trôi qua, Trọng Thủy trở nên hiền lành, tốt bụng và luôn nỗ lực giải quyết các vấn đề. Mỗi ngày, Trọng Thủy nhớ đến Mị Châu và đôi khi khóc trong giấc ngủ. Sau 5 năm, khi công việc đã hoàn thành, Trọng Thủy trở lại thủy cung để báo cáo.
Thấy Trọng Thủy đã hoàn thành nhiệm vụ và trở nên tốt hơn, Long Vương rất hài lòng. Để thưởng cho chàng, Long Vương phép để Trọng Thủy trở về hình dáng cũ. Trọng Thủy rất vui mừng và biết ơn ân huệ của Long Vương.
Trong khi đi dạo, Rùa Thần bất ngờ xuất hiện và tấn công Trọng Thủy. Chàng yêu cầu được giải thích ngay lập tức.
Rùa Thần phản ứng bằng giọng tức giận:
- Ngươi đã chiếm đoạt bảo vật ta dành cho An Dương Vương để xâm chiếm Âu Lạc. Tại sao ngươi lại đến đây!
Trọng Thủy hối hận về những hành động của mình, không thể tìm lời đáp:
- Ta.....!
- Ngươi còn muốn gây thêm đau khổ cho Mị Châu sao?
- Ngài nói sao? Mị Châu ở đâu?
- Người vẫn muốn...!
Chưa kịp nói hết, Rùa Thần quay lưng rồi bỏ đi trong tức giận. Trong lòng Trọng Thủy rối bời, đầu óc rối ren. Đến hôm sau, Trọng Thủy vẫn mất bình tĩnh vì đêm qua mơ thấy liên tục hình ảnh của Mị Châu.
Buổi chiều ấy, Trọng Thủy lạc bước trong vườn Thượng Uyển như người điên. Bất ngờ, một bóng dáng quen thuộc của người con gái xuất hiện trước mắt. Trọng Thủy vội chạy theo, miệng không ngừng kêu gọi:
- 'Mị Châu, có phải là nàng không? Ta là Trọng Thủy, xin nàng đứng lại'.
Cô gái đó như nghe thấy, chân bước dừng lại nhưng không quay lại. Khi Trọng Thủy đuổi kịp và dừng trước Mị Châu, niềm vui trong lòng anh tràn đầy nhưng bị nàng từ chối. Anh hỏi run run:
- Nàng không nhận ra ta sao? Ta là tướng công của nàng.
- Xin lỗi, ta đã không còn là Mị Châu như trước. Bây giờ ta là con gái nuôi của Long Vương, thứ lỗi ta không quen biết ngài.
Sau khi nói xong, Mị Châu quay lưng đi, hàng nước mắt rơi xuống. Trọng Thủy nhìn theo, lòng đau như cắt. Anh vội vã đến tẩm cung xin gặp Long Vương. Khi được triệu đến, anh quỳ gối và bày tỏ lòng ân hận:
- Thưa ngài, ta thật sự cảm thấy ân hận và hiểu vì sao trước kia ta sẽ tìm thấy điều quý giá mà ta đã đánh mất.
Long Vương trong lòng đã hiểu tất cả nhưng vẫn đáp lạnh lùng:
- Người nói như vậy có ý gì?
- Xin lỗi! Ta đã gặp Mị Châu, người con gái mà ta yêu thương nhất khi dạo chơi ở vườn Thượng Uyển. Nhưng nàng không nhận ra ta và nói rằng mình là con gái nuôi của ngài.
Trọng Thủy nói tiếp:
- Ta thực sự hối hận, xin ngài hãy cho ta cơ hội để bù đắp những gì đã gây ra cho Mị Châu.
Với lòng thành chân, Trọng Thủy đã chạm đến lòng nhân từ của Long Vương và ngài cũng nhẹ nhàng mỉm cười đáp lại:
- Đúng vậy! Việc gửi ngươi đi quản lý vùng xa là để ngươi hiểu được ý nghĩa cao quý hơn của việc chăm sóc nhân dân khó khăn so với việc thôn tính một đất nước, gây ra những cảnh bi thương không đáng có.
Lúc này, Trọng Thủy không kìm được nước mắt, lòng bối rối, hối hận tràn ngập trong suy nghĩ của chàng:
Long Vương bổ sung:
- Ngươi hãy yên tâm, ta sẽ sắp xếp mọi thứ trở nên ổn thỏa. Hãy rút lui đi trước.
Ba ngày sau, Long Vương tổ chức một buổi yến tiệc để mời gọi đồng thời đón tiếp toàn bộ dân cung. Trong buổi tiệc, Mị Châu cũng có mặt. Khi bữa tiệc lên đến cao trào, Long Vương tuyên bố cho phép Trọng Thủy và Mị Châu được trở lại. Tuy nhiên, mọi chuyện không diễn ra suôn sẻ vì Mị Châu cảm thấy bối rối và yêu cầu cha nuôi của mình rút lại lời hứa.
- Thưa cha! Con biết mình đã phạm phải tội lỗi nặng nề, xin cha thu hồi lại sự nhân từ này.
- Con gái thân mến! Ta hiểu rằng hàng ngày con vẫn nhớ về người kia và thường xuyên bỏ bữa. Ta không muốn con phải chịu đựng như vậy, chính vì điều đó mà ta đã ban sự nhân từ. Dù sao người kia cũng đã hối cải và có những thay đổi tốt đẹp trong thời gian qua, vì vậy con hãy lắng nghe cha.
Buổi tiệc kết thúc sau khi mọi người đã sung sướng. Trong những ngày tiếp theo, Trọng Thủy thường xuyên tìm đến Mị Châu để thổ lộ lòng của mình. Tuy nhiên, Mị Châu từ chối gặp gỡ. Cho đến một ngày, khi Trọng Thủy tình cờ bắt gặp nàng trên đường trở về cung. Chàng đã thể hiện lòng ân hận và giải thích mọi điều cho nàng hiểu.
- Xin nàng tha thứ cho ta! Ta sẽ cố gắng bù đắp mọi lỗi lầm trong quá khứ.
Mị Châu lặng im, chấp nhận không từ chối, rời đi để lại Trọng Thủy đứng nhìn theo từ xa. Đến sau một năm, khi nhận ra Trọng Thủy đã thực sự thay đổi, trở nên tốt bụng hơn, Mị Châu đã đồng ý quay lại bên cạnh chàng.
Sau bao ngày tháng luyện ngục trong ân hận, những biến đổi mà Trọng Thủy đã trải qua đã đưa Mị Châu trở lại bên cạnh anh. Có được sự hiện diện của người vợ yêu thương, Trọng Thủy bắt đầu bù đắp mọi điều đã xảy ra trong quá khứ cho Mị Châu.