Ý kiến về giá trị hiện thực sâu sắc của đoạn trích Vào phủ chúa Trịnh gồm dàn ý chi tiết kèm theo 9 bài văn mẫu hay nhất. Qua đó các em có thêm gợi ý học tập biết cách vận dụng kiến thức và kĩ năng đã học về văn biểu cảm để viết được bài văn hay, để lại ấn tượng trong lòng người đọc. Vậy dưới đây là 9 bài ý kiến về giá trị hiện thực sâu sắc trong đoạn trích Vào phủ chúa Trịnh, mời các bạn cùng tải tại đây.
Dàn ý về giá trị hiện thực của đoạn trích Vào phủ chúa Trịnh
I. Mở bài: Giới thiệu đoạn trích Vào phủ chúa Trịnh
II. Nội dung chính: Ý kiến về giá trị hiện thực sâu sắc của đoạn trích 'Vào phủ chúa Trịnh'
1. Khung cảnh thực tế của phủ chúa Trịnh
a. Phong cảnh xung quanh phủ chúa Trịnh
- Một địa điểm vô cùng xa hoa, lộng lẫy và trang nghiêm
- Màu sắc chủ đạo của phủ là đỏ và vàng
- Bầu không khí nặng nề
=> Tác giả mô tả rất tỉ mỉ và sắc sảo
b. Cuộc sống và sinh hoạt tại phủ chúa Trịnh:
- Nơi tuân thủ nhiều nguyên tắc, quy định
- Cuộc sống xa hoa nhưng trống vắng sinh khí
- Thể hiện sức mạnh của chúa Trịnh
2. Tác động của tác giả đối với cảnh quan và lối sống tại phủ chúa
- Tác giả phản đối cuộc sống xa hoa và giàu có tại phủ chúa Trịnh
- Lê Hữu Trác thờ ơ trước những cám dỗ về quyền lợi tại phủ chúa
- Cuộc đấu tranh tâm lý của tác giả
III. Tổng kết: Trình bày cảm nhận của tôi về giá trị thực tế của đoạn trích
- Đoạn văn tại phủ chúa Trịnh mô tả một cách sâu sắc và chân thực về cuộc sống trong cung điện của chúa Trịnh, một cuộc sống xa hoa nhưng thiếu sự sống động và tự nhiên.
Giá trị thực tiễn của đoạn trích tại phủ chúa Trịnh - Mẫu 1
Lê Hữu Trác (1724 - 1791), biệt hiệu Hải Thượng Lãn Ông, quê quán tại làng Liêu Xá, huyện Đường Hào, phủ Thượng Hồng, trấn Hải Dương (nay là huyện Yên Mỹ, tỉnh Hưng Yên). Ông là một danh y nổi tiếng trong lịch sử y học Việt Nam. Sự nghiệp của ông được tập hợp trong bộ Hải Thượng y tông tâm lĩnh gồm 66 quyển, được biên soạn trong gần 40 năm, là một công trình nghiên cứu y học nổi bật nhất thời Trung đại ở Việt Nam. “Thượng kinh kí” viết bằng chữ Hán, do Lê Hữu Trác sáng tác vào năm 1782, nội dung ghi lại những điều mà tác giả chứng kiến và trải qua trong những lần điều trị bệnh cho cha con chúa Trịnh Sâm tại kinh đô Thăng Long. Thông qua những trang sách sống động và sắc sảo, tác giả đã thể hiện chân thực cuộc sống xa hoa của tầng lớp vua chúa phong kiến, đồng thời kín đáo thể hiện thái độ lãnh đạm, coi thường danh vọng của họ.
Đoạn mở đầu của bài viết mô tả khung cảnh giàu có, lộng lẫy hiếm có tại phủ chúa Trịnh được tác giả miêu tả trực tiếp thông qua sự quan sát và gián tiếp qua ấn tượng mà nó gây ra trong tâm trí tác giả: “Tôi ngẩng đầu lên: Khắp nơi đều là cây cỏ um tùm, tiếng chim ríu rít, hoa cúc rợp trời, gió thổi mang theo mùi hương… Tôi suy nghĩ: Mình là người quan trọng, sinh ra và lớn lên trong môi trường phồn thịnh, ở đâu trong cung điện mình cũng đã từng biết. Chỉ có những điều tại phủ chúa mới là điều mới lạ đối với mình. Bước chân đến đây mới hiểu được sự giàu có của vua chúa thực sự khác biệt so với người bình thường!”
Miêu tả về nơi cung cấm được thực hiện tỉ mỉ, kết hợp giữa sự hiện thực sắc sảo và thái độ nhẹ nhàng châm biếm của tác giả: 'Đi qua một đoạn đường dẫn vào, đạt đến căn phòng rộng, ở giữa có một chiếc sập thếp vàng. Một người ngồi trên sập, tuổi khoảng năm, sáu, mặc chiếc áo lụa màu đỏ. Có một số người hầu đứng ở hai bên. Ở giữa phòng có một cây nến lớn đặt trên một cái giá giả được làm bằng đồng. Gần chiếc sập là một cái ghế rồng được sơn vàng, trên ghế có đặt một chiếc nệm gấm. Một cái màn che ngang đang được mở. Trong phòng, có một số người hầu đang đứng chờ. Ánh sáng từ đèn sáp chiếu sáng, làm bật lên màu mặt phấn và màu áo đỏ. Không gian rực rỡ, hương hoa thơm ngát. Dường như Thánh thượng thường ngồi trên chiếc ghế rồng này, nhưng lần này họ đã rút lui vào phía sau màn để tôi có thể xem kỹ mạch máu của thế tử'.
Tác giả miêu tả chi tiết về hình dáng và tình trạng bệnh tình của Đông cung thế tử, nhấn mạnh vào tình trạng suy thoái của triều đình phong kiến Việt Nam thời kỳ đó: '...thế tử đang nằm trong căn phòng màn che của phủ, ăn nhiều và ăn mặc ấm, dẫn đến cơ thể yếu ớt. Bệnh đã kéo dài từ lâu, khiến cho tinh thần suy nhược, da khô, phình bụng, gân cơ mềm yếu, tay chân gầy gò. Điều này là do sức khỏe đã bị suy giảm, tổn thương quá mức. Chế độ phong kiến, đã tồn tại hàng nghìn năm, đã cũ kỹ và khó khăn trong việc cải thiện'.
Với sự thông minh của mình, Lê Hữu Trác đã cân nhắc kỹ lưỡng trong việc chữa trị cho thế tử. Ông chỉ nghe ý kiến của các bác sĩ cung đình để tham khảo, sau đó dựa vào tình trạng bệnh của thế tử để đưa ra phương pháp chữa trị phù hợp nhất: 'Tôi thấy thế tử gầy, nhịp tim yếu, yếu, và huyết khí yếu. Vì vậy, cần phải dùng thuốc bổ để bồi bổ cơ thể, duy trì cân bằng cơ bản và tạo điều kiện cho việc phục hồi sức khỏe. Khi khí huyết trong cơ thể ổn định, bệnh sẽ tự điều chỉnh mình, không cần phải chữa trị'.
Điều đáng chú ý là tờ khai của danh y Lê Hữu Trác không chỉ nói về cách chữa trị cho thế tử mà còn phản ánh chính xác tình hình của triều đình phong kiến đương thời và đưa ra phương pháp chữa trị cho những căn bệnh trầm kha của triều đình: 'Khi kiểm tra mạch của thế tử, tôi nhận thấy sáu mạch yếu, huyết khí kém, và huyết mạch càng yếu hơn. Điều này cho thấy căn bệnh của thế tử xuất phát từ sự thiếu hụt khí dương, quá mức huyết âm, không giữ được cân bằng. Do đó, cổ của thế tử phình to, biểu hiện cho sự mất cân bằng ngoại cảm và cân bằng nội cảm. Vì vậy, việc cần làm là bồi bổ huyết khí và cân bằng khí dương...'
Danh y Lê Hữu Trác đã tỏ ra sáng suốt khi chọn một phương pháp chữa trị cho thế tử mà không làm nhanh chóng, vì ông lo sợ rằng việc đó sẽ bị ràng buộc bởi danh lợi, và ông muốn giữ vững lập trường của mình. Quyết định này chứng tỏ ông là một người có đạo đức và tôn trọng nguyên tắc của một quân tử. Việc lựa chọn này của ông là hoàn toàn đúng đắn.
Trích đoạn 'Vào phủ chúa Trịnh' thể hiện sự hiện thực sắc nét. Tác giả đã sử dụng sự quan sát tinh tế và viết chi tiết, chân thực, tái hiện một cách sống động cuộc sống xa hoa, quyền uy của chúa Trịnh, đồng thời tỏ ra coi thường lợi danh. Đối với ông, không gì quý bằng cuộc sống tự do trong lành ở quê nhà, được dốc hết tài năng, lòng nhiệt huyết cho y thuật và cứu người. Dù cuộc sống trong cung vua, phủ chúa có giàu có đến mức nào đi chăng nữa, cuối cùng cũng chỉ là chuồn ra lồn, cá chậu chim lồng thôi.
Giá trị hiện thực của đoạn trích 'Vào phủ chúa Trịnh' - Mẫu 2
'Con nhớ câu này Cướp đêm là giặc, cướp ngày là quan'
Hầu hết vua chúa thời phong kiến đều là những kẻ cướp ngày. Họ cướp của dân chúng một cách trắng trợn, bằng đủ biện pháp tàn ác để thịnh thế, để thưởng thức cuộc sống. Lê Hữu Trác, một danh y kiệt xuất, một văn nhân tài năng của nước ta thế kỷ XVIII, đã một phần nào phản ánh được tình trạng này qua tác phẩm 'Thượng kinh kí sự'. Trong tác phẩm này, đoạn trích 'Vào phủ chúa Trịnh' thể hiện một giá trị hiện thực sâu sắc, phản ánh cuộc sống xa hoa, giàu sang, quyền uy tột bậc của nhà chúa.
'Thượng kinh kí sự' viết bằng chữ Hán, được Lê Hữu Trác sáng tác vào năm 1782. Tác phẩm ghi lại những điều mà tác giả đã trải qua khi điều trị cho cha con chúa Trịnh Sâm tại kinh đô Thăng Long. Thông qua các trang viết sinh động và sắc sảo, tác giả đã thể hiện chân thực cuộc sống xa hoa của tầng lớp vua chúa phong kiến, đồng thời mạnh mẽ bày tỏ thái độ thờ ơ, khinh thường danh lợi. Lê Hữu Trác sử dụng ngôn ngữ trực quan, trực tiếp tiếp cận cách sống xa hoa trong cung của chúa Trịnh. Nhà văn quan sát tỉ mỉ, ghi chép trung thực, tả cảnh sống sinh động và khéo léo thuật lại.
Miêu tả về nơi cung cấm được thực hiện rất tỉ mỉ, vừa chứa đựng giá trị hiện thực một cách sắc sảo, vừa ẩn chứa sự giễu cợt nhẹ nhàng của tác giả: “Đi qua năm, sáu lần như thế, đến một căn phòng rộng, ở giữa có một cái sập vàng. Một người ngồi trên sập, khoảng năm, sáu tuổi, mặc chiếc áo lụa đỏ. Có mấy người đứng bên cạnh. Ở giữa có một cây nến to, đặt trên một cái đèn dầu giả bằng đồng. Bên cạnh sập đặt một chiếc ghế rồng được sơn vàng óng ánh, trên ghế được trải một tấm nệm gấm. Một chiếc màn che ngang phía trước. Trong phòng có mấy người cung tùng đang đứng xếp hàng. Ánh đèn sáp chiếu rọi, làm nổi bật màu mặt trắng phấn và màu đỏ của áo lụa”.
Lê Hữu Trác biên soạn điều khám trần linh hoạt. Có đoạn sự việc được kể theo quan sát của nhân vật tự xưng tôi. Có đoạn nhà văn để nhân vật quan truyền chỉ miêu tả, giới thiệu. Độc giả không chỉ cảm thấy Lê Hữu Trác dẫn dắt họ vào phủ chúa để tự do quan sát mà còn những kẻ hầu cận chúa cũng đưa họ tiến sâu, khám phá thực tế trong “Đông cung”. Những đoạn tôi độc thoại toát lên cái nhìn sắc sảo và cảm nhận tinh tế. Những đoạn miêu tả, cho thấy tôi bao quát được một không gian rộng lớn, nắm bắt được bản chất của sự vật hiện tượng. Trong tư cách một thầy thuốc quê mùa, tôi luôn thể hiện là một người nhân từ kính trọng, ham học hỏi y học của đồng nghiệp. Sự đối lập về vị thế so với các vị lương y của sáu cung hai viện không làm tôi trở nên nhỏ bé, ngược lại càng tôn vinh hơn nhân cách và tài năng của tôi. Sự đông đúc của lương y trong triều đình phơi bày hết sự thật về phú chúa đang tồn tại một hệ thống quan lại không tài năng, ăn bám.
Các nhà nho xưa ít khi nói về bản thân. Nhưng trong đoạn này, tác giả không ngần ngại để 'tôi' đóng một vai trò quan trọng. “Vào phủ chúa Trịnh” thể hiện trực tiếp cái tôi cá nhân của người viết. Qua đoạn này, ta thấy Lê Hữu Trác là một thầy thuốc giàu kinh nghiệm. Bên cạnh tài năng, ông còn là một thầy thuốc có lòng trung, đạo đức. Lê Hữu Trác coi y học là vô cùng thiêng liêng và cao quý, người làm thuốc phải tiếp tục truyền lại tinh thần của cha ông, phải luôn giữ đạo đức, tinh thần trong trắng. Lê Hữu Trác yêu thích tự do, sống đơn giản. Vượt lên trên danh lợi, ông trở về với lẽ sống cứu đời với quan niệm: “Tốt nhất là giúp đỡ người khác. Ai cũng nên sống khiêm tốn, vì sự may mắn của bạn không phải lúc nào cũng đến”.
“Vào phủ chúa Trịnh” trở thành một quá trình khám phá cuộc sống xa hoa, quyền quý hơn là thăm bệnh, chữa bệnh. Thăm bệnh, chữa bệnh cho thế tử Trịnh Cán không chỉ như một cơ hội, một dịp để tác giả hoàn thiện bức tranh về cuộc sống thâm nghiêm, giàu sang và uy quyền. Bằng cách quan sát tinh tế và ghi chép chi tiết, chân thực, tác giả đã tái hiện một bức tranh sống động về cuộc sống xa hoa, quyền lực của chúa Trịnh, đồng thời tiết lộ thái độ khinh bỉ đối với sự phô trương của mình. Đối với ông, không có gì quý hơn cuộc sống tự do giữa non xanh, nước biếc của quê hương, được dốc hết tài năng, sự nhiệt huyết để cống hiến cho y học và cứu người.
Giá trị hiện thực của đoạn trích “Vào phủ chúa Trịnh” - Mẫu 3
Lê Hữu Trác sinh ra trong một gia đình quý tộc, được đào tạo về binh thư và võ nghệ. Làm quan dưới thời chúa Trịnh, ông nhận thấy xã hội đang đối mặt với sự thối nát, cương thường lỏng lẻo. Sau khi người anh ở Hương Sơn qua đời vào năm 1746, ông đã đệ đơn tố cáo quan về việc nuôi dưỡng mẹ già. Từ đó, ông tập trung vào nghiên cứu y học để chữa bệnh và cứu người, cùng việc soạn sách và mở trường dạy học để truyền bá y đức, y lý và y thuật.
Vào ngày 12 tháng giêng năm Cảnh Hưng 43 (1782), Lê Hữu Trác nhận được lệnh triệu về phủ để kiểm tra mạch và kê đơn chữa bệnh cho thế tử Trịnh Cán. Sau đó, ông tiếp tục chữa bệnh cho chúa Trịnh Sâm. Những trải nghiệm mà Lê Hữu Trác thu thập được trong nhiều chuyến đi từ Hương Sơn đến Thăng Long đã thúc đẩy ông bắt đầu viết văn.
Năm 1783, ông hoàn thành việc viết tập “Thượng kinh kí sự” bằng chữ Hán. Đây là một tác phẩm văn học đích thực, độc đáo và có giá trị sử liệu cao. Đoạn trích “Vào phủ chúa Trịnh” trong sách Ngữ văn 11 - Nâng cao, tập 1 (Nxb Giáo dục, 2007) thể hiện được những đặc điểm nổi bật của phong cách viết kí sự của Lê Hữu Trác.
Như chúng ta đã biết: kí là tên gọi chung cho một nhóm thể loại văn học kết hợp giữa báo chí và văn học. Kí thường viết về cuộc sống thực, về con người và những sự kiện thực tế. Tác giả ký thường miêu tả thực tế theo tinh thần của sử học. Mẫu hình tác giả ký thường gần gũi với nhà sử học, chú trọng vào việc ghi lại chi tiết và không quên miêu tả khung cảnh. Kí bao gồm nhiều thể loại như: bút ký, phóng sự, du ký, hồi ký, nhật ký… Trong số đó, kí sự thường tập trung vào việc ghi chép chi tiết, tỉ mỉ về các sự kiện có thật, kết hợp với những nhận xét chân thực và tinh tế từ phía tác giả.
Đoạn trích “Vào phủ chúa Trịnh” tái hiện một cách sống động cuộc sống xa hoa và quyền quý của chúa Trịnh. Lê Hữu Trác sử dụng góc nhìn của một nhân vật trung thực để tiếp cận trực tiếp vào cung cách sinh hoạt xa hoa của chúa Trịnh. Nhà văn quan sát tỉ mỉ, ghi chép trung thực và tinh tế, tạo ra một bức tranh sống động về cảnh sinh hoạt xa hoa và sự khéo léo trong việc tường thuật sự kiện.
Bắt đầu của đoạn trích là một sự kiện cụ thể, thực tế. Phong cách viết kí của Lê Hữu Trác được thể hiện rõ ở cách miêu tả tỉ mỉ sự việc và thời gian. Tác giả kết hợp việc kể một cách khách quan với nghệ thuật tạo không khí, nhấn mạnh vào sự khẩn trương và gấp gáp của nhân vật: “Mồng một tháng 2. Sáng sớm, tôi nghe tiếng gõ cửa vội vã. Tôi chạy ra mở cửa. Lúc đó, một người tớ của quan Chánh đường…”. Cách diễn đạt của Lê Hữu Trác súc tích, đầy đủ thông tin, viết một cách nhẹ nhàng, tự nhiên, không lời nào là thừa. Lời văn giản dị, rõ ràng nhưng cũng đầy tinh tế, truyền đạt cảm xúc và nhận thức. Người đọc có thể dễ dàng tưởng tượng một cảnh tượng đang diễn ra.
Theo dõi câu chuyện, người đọc cảm nhận sự hồi hộp và lo âu, sau đó bất ngờ nhận ra một con người quen thuộc, như cảm nhận của nhân vật “tôi” trong tác phẩm này. Trước mắt, hình ảnh của nhân vật “tôi” dừng lại với sự ngạc nhiên và một chút thất vọng. Tốc độ câu chuyện chậm lại để mô tả người và việc cụ thể hơn, đầy đủ hơn. Hai từ “thì ra” vừa tạo ra sự phấn khích của việc khám phá, vừa làm nổi bật người và việc thực sự.
Nhân vật “tôi” không được hiện thân qua hình dạng cụ thể. Ban đầu, anh ta xuất hiện thông qua giọng điệu, qua cảm nhận về âm thanh, và rõ ràng hơn là qua hành động. Nhân vật “tôi” xuất hiện như một phần của cảnh, trực tiếp tham gia vào sự việc được mô tả trần thuật. Do đó, từ đầu câu chuyện, người đọc cảm thấy đây không phải là một câu chuyện hư cấu, mà là một bức tranh về cuộc sống hiện tại.
Khi kể chuyện, miêu tả nhân vật, Lê Hữu Trác không sử dụng các mẫu mực, tập tin sẵn có, mà thay vào đó, tác giả tập trung vào việc khai thác cuộc sống hàng ngày, đời thường. Ví dụ, lời đối thoại của nhân vật người tớ được diễn đạt một cách tự nhiên, phản ánh vị thế và vai trò của họ: “có thánh chỉ triệu cụ vào. Quan truyền mệnh hiện đang ở nhà cụ lớn con, con vâng mệnh chạy đến đây báo tin…”.
Lê Hữu Trác coi trọng việc kể lại sự việc một cách rõ ràng. Tác giả thích sắp xếp sự kiện một cách mạch lạc, có đầu có cuối, dường như mỗi đoạn hoặc mỗi câu về hành động của người tớ sẽ tiếp nối với phần tự thuật về hành động hoặc cảm nhận của Lê Hữu Trác: “Nghe tiếng gõ cửa…..tôi chạy ra…”, “người tớ nói…..tôi bèn”, “người tớ chạy…tôi bị xóc một mẻ, khổ không nói hết”. Mạch văn chặt chẽ nhờ vào cách diễn đạt thành công sự kết hợp giữa hành động và nhận thức. Ban đầu, có vẻ như nhân vật “tôi” là người chủ động, nhưng khi đọc sâu hơn, người ta nhận ra rằng nhân vật “tôi” đã bị cuốn vào cuộc sống này từ sự kiện này đến sự kiện khác.
Bắt đầu bằng câu văn súc tích, mỗi câu tương ứng với một tâm trạng, một sự việc, hành động. Người đọc đồng cảm với nỗi vất vả và hành động bất đắc dĩ của nhân vật tôi, đồng thời đồng tình với sự châm biếm của Lê Hữu Trác về lối sống xa hoa, tiếm lễ của chúa Trịnh Sâm.
Miêu tả quang cảnh và cách sinh hoạt trong phủ chúa khá tỉ mỉ qua con mắt của một thầy thuốc lần đầu tiên bước vào thế giới mới lạ. Không gian nghệ thuật trong tác phẩm ngày càng mở rộng theo bước chân của nhân vật tôi. Bức tranh về phủ chúa Trịnh không chỉ rộng lớn mà còn sâu sắc, gợi lên một sức mạnh mạnh mẽ.
Theo nhân vật tôi, cảnh ở phủ chúa cực kỳ xa hoa, tráng lệ, không có gì sánh kịp. Miêu tả cảnh vật từ những lần qua cửa đến nội cung của thế tử đều rất chi tiết, đầy ấn tượng với sự sang trọng, lộng lẫy.
Lê Hữu Trác khéo léo kết hợp miêu tả tập trung với điểm nhấn, chọn lọc chi tiết đắt giá, nói lên quyền uy tối thượng và cuộc sống xa hoa của gia đình chúa Trịnh Sâm. Giọng kể khách quan, trang nghiêm, xen lẫn với thái độ ngạc nhiên và hàm ý phê phán chủ nhân. Tác giả kết hợp giữa văn xuôi và thơ ca, mang lại sự sâu sắc và hóm hỉnh.
Lời nhận xét trong văn phẩm rất đa dạng, từ đánh giá vẻ đẹp tổng quan đến sự giàu có của cảnh vật và cách bày trí kiểu cách. Mỗi lời đánh giá của Lê Hữu Trác đều tinh tế, sắc sảo và đáng tin cậy, tạo nên một tác phẩm trữ tình và giàu chất thơ.
Tác giả quan sát các công trình kiến trúc, cảnh trí thiên nhiên qua hình khối, dáng vẻ kích cỡ, tả khuôn viên chủ yếu qua những ấn tượng về hương thơm âm thanh, kể về mức độ xuất hiện của thị vệ, quân sĩ để nhấn mạnh vẻ trang nghiêm của nơi đây. Lê Hữu Trác đặc biệt ưa tả đường đi, lối vào phủ chúa. Ta có cảm tưởng đằng sau mỗi cánh cửa là một bức tranh. Đoạn trích gồm nhiều bức tranh với những mảnh màu tối sáng, nhạt đậm khác nhau, nối liền nhau .
Qua mấy lần cửa đầu tiên, trước mắt tác giả giống như một cảnh tiên huyền ảo, cây cối um tùm, hương hoa thơ mộng. Đi tiếp, cảnh giàu sang của phủ chúa được bày ra chân thật,đầy đủ hơn. Càng đi sâu vào trong, nhà văn càng có dịp quan sát không gian nội thất, không gian cao rộng của lầu gác với các đồ nghi trượng sơn son thếp vàng, nhất là được biết cái phong vị của nhà đại gia.
“Vào phủ chúa Trịnh” trở thành một quá trình tiếp cận sự thật đời sống xa hoa vương giả hơn là thăm bệnh, chữa bệnh. Thăm bệnh, chữa bệnh cho thế tử Trịnh Cán tưởng chỉ như một cái cớ, một dịp may giúp người viết kí hoàn thiện bức tranh về cuộc sống thâm nghiêm, giàu sang đầy uy quyền.
Tác giả tổ chức điểm nhìn trần thuật linh hoạt. Có đoạn sự việc được kể theo quan sát của nhân vật xưng tôi. Có đoạn nhà văn để cho nhân vật quan truyền chỉ miêu tả,giới thiệu. Người đọc có cảm tưởng không chỉ có Lê Hữu Trác dẫn ta vào phủ chúa để tự do quan sát ngắm nhìn mà cả những kẻ hầu cận chúa cũng đưa ta thâm nhập, khám phá sự thật ở “Đông cung”. Những đoạn nhân vật tôi độc thoại toát lên cái nhìn sắc sảo và sự cảm nhận tinh tế. Những đoạn kể tả, cho thấy nhân vật tôi bao quát được một không gian rộng lớn, nắm bắt được thần thái, bản chất của sự vật hiện tượng.
Trong tư cách một người thầy thuốc quê mùa, nhân vật tôi luôn tỏ ra là một người hoà nhã kính nhường, ham học hỏi y thuật của đồng nghiệp. Sự đối lập về vị thế so với các vị lương y của sáu cung hai viện, không khiến nhân vật tôi trở nên nhỏ bé, trái lại càng tôn cao hơn nhân cách và tài năng của nhân vật này. Vẻ đông đúc của lương y nơi triều đình tự phơi bày hết sự thực ở phú chúa đang tồn tại một hệ thống quan lại bất tài, ăn bám.
Các nhà nho xưa ít khi nói về mình. Nhưng trong đoạn trích này, tác giả đã không ngần ngại để cái “tôi” đóng một vai trò quan trọng. “Vào phủ chúa Trịnh” thể hiện trực tiếp cái tôi cá nhân người cầm bút. Qua đoạn trích ta thấy tác giả Lê Hữu Trác là một thầy thuốc giàu kinh nghiệm. Bên cạnh tài năng ông còn là một thầy thuốc có lương tâm và đức độ. Lê Hữu Trác xem nghề thuốc vô cùng thiêng liêng cao quý, người làm thuốc phải nối tiếp lòng trung của cha ông mình, phải luôn giữ đức cho trong, giữ lòng cho sạch. Lê Hữu Trác yêu thích tự do, nếp sống thanh đạm. Vượt lên trên những danh lợi tầm thường ông trở về hành đạo cứu đời với quan niệm: “Thiện tâm cốt ở cứu người. Sơ tâm nào có mưu cầu chi đâu/ Biết vui, nghèo cũng hơn giàu/ Làm ơn nào phải mong cầu trả ơn”.
Giá trị hiện thực của đoạn trích Vào phủ chúa Trịnh - Mẫu 4
Chúng ta thường biết đến Hải Thượng Lãn Ông - Lê Hữu Trác là một người thầy thuốc thế nhưng ông còn là một nhà văn. Cuộc đời ông sáng tác không nhiều nhưng đã để lại những tác phẩm có giá trị và giàu ý nghĩa. Tiêu biểu đó là tác phẩm “Vào phủ chúa Trịnh”. Có thể nói qua tác phẩm ấy giá trị hiện thực được thể hiện rất rõ.
Trước hết, “Vào phủ chúa Trịnh” được xảy ra trong hoàn cảnh triều đình chúa Trịnh Sâm vời Lê Hữu Trác vào khám bệnh cho thái tử Trịnh Cán. Mặc dù bản thân không muốn những ông vẫn phải vào theo lệnh chúa. Và những hiện thực nơi đây được nhìn qua con mắt của ông khiến cho chúng ta thấy được cuộc sống nơi phủ chúa như thế nào.
Hiện thực phủ chúa được tác giả miêu tả theo quang cảnh của phủ chúa từ ngoài vào trong, không những thế còn là những cách thức trong cung nữa. Mọi thứ nơi đây hiện lên thật sự rất cụ thể.
Tác giả không tiết lộ nguyên tác giản dị nhưng đoạn trích này vẫn nhấn mạnh về sự ưu ái cho một cuộc sống đẳng cấp và lộng lẫy trong phủ chúa. Những cây cỏ và chim bay đều được mô tả rất chi tiết, làm nổi bật sự giàu có và quý phái của nơi này. Phủ chúa Trịnh không chỉ là nơi của hoàng gia mà còn là biểu tượng của sự xa hoa và thịnh vượng.
Lê Hữu Trác không ngần ngại tả sự giàu sang và xa hoa trong phủ chúa Trịnh, song đồng thời cũng nhấn mạnh rằng không phải cuộc sống tiện nghi làm cho con người hạnh phúc. Sự quý phái của phủ chúa không chỉ được thể hiện qua những vật dụng được mạ vàng mà còn qua cách sinh hoạt và cung cách đối xử trong cung.
Cách mà nhân vật chính tiếp cận và quan sát phủ chúa Trịnh cho thấy tác giả muốn nhấn mạnh giá trị hiện thực của xã hội thời đó. Sự phô trương và lãng mạn trong cuộc sống vua chúa đứng đối diện với trách nhiệm bảo vệ và phát triển đất nước.
Đoạn trích này là một ví dụ minh họa rõ ràng cho sự chia rẽ giữa cuộc sống xa hoa của vua chúa và nhiệm vụ trọng tâm của họ trong việc bảo vệ quốc gia. Sự mâu thuẫn này tạo nên một bức tranh sắc nét về xã hội và chính trị thời đó.
Giá trị hiện thực của đoạn trích Vào phủ chúa Trịnh - Mẫu 5
“Thượng kinh kí sự” là một bộ tập kí sự nổi tiếng viết bằng chữ Hán của Lê Hữu Trác. Đoạn trích “Vào phủ chúa Trịnh” nằm ở phần mở đầu tác phẩm, kể về việc Lê Hữu Trác đến kinh đô và được dẫn vào phủ để khám bệnh cho chúa Trịnh Cán. Tại đây, ông chứng kiến cuộc sống xa hoa trong phủ chúa. Đó là giá trị hiện thực sâu sắc của đoạn trích này.
Ban đầu, tác giả mô tả một cách sinh động quang cảnh nơi phủ chúa. Khi bước vào phủ, phải vượt qua nhiều cửa với lính canh gác và điếm “Hậu mã túc trực”. Trong phủ, mọi nơi đều rực rỡ với cây cỏ, tiếng chim hót, và hoa thơm. Bên trong, mọi thứ càng lộng lẫy hơn với những đồ vật được làm từ vàng. Quang cảnh này thể hiện sự giàu có và thâm nghiêm trong lịch sử của vua chúa.
Ngoài việc quan sát quang cảnh nơi phủ chúa, Lê Hữu Trác còn tận mắt chứng kiến cách sinh hoạt hàng ngày của chúa. Khi được dẫn vào phủ, mọi thứ diễn ra một cách trang trọng và lịch sự. Bữa sáng của chúa được thiết kế đặc biệt với các món ăn ngon và đồ dùng làm từ vàng và bạc. Tại đây, cũng thể hiện sự phục tùng và sùng bái đối với chúa.
Cuối cùng, Lê Hữu Trác đánh giá phủ chúa là nơi thiếu đi sinh khí vì sự thâm nghiêm và cách sinh hoạt cung cấm. Cuộc sống trong phủ khiến con người trở nên mệt mỏi và suy nhược. Tác giả thể hiện sự phản đối và dửng dưng với cám dỗ vật chất tại phủ chúa.
Đoạn trích “Vào phủ chúa Trịnh” đã mô tả chân thực cuộc sống trong phủ chúa và truyền đạt giá trị hiện thực của xã hội. Đó là thông điệp mà nhà văn muốn gửi gắm.
Giá trị hiện thực của đoạn trích 'Vào phủ chúa Trịnh' - Mẫu 6
Lê Hữu Trác (Hải Thượng Lãn Ông) là một danh y nổi tiếng với tâm huyết và đức độ. Đồng thời, ông cũng là một nhà văn, nhà thơ có những đóng góp đáng chú ý cho văn học Việt Nam. Trong số đó, đoạn trích 'Vào phủ chúa Trịnh' từ 'Thượng kinh kí sự' là một ví dụ tiêu biểu, với những giá trị hiện thực sâu sắc mà nó mang lại.
Đoạn trích 'Vào phủ chúa Trịnh' mở đầu tác phẩm kể về việc Lê Hữu Trác đến kinh đô và được dẫn vào phủ để bắt mạch kê đơn cho chúa Trịnh Cán. Tại đây, ông chứng kiến cuộc sống xa hoa trong phủ chúa và miêu tả một cách sinh động từ quang cảnh bên ngoài vào bên trong, cũng như sinh hoạt hàng ngày tại đó. Tất cả đều được mô tả một cách chân thực.
Đầu tiên là quang cảnh bên trong phủ chúa. Khi bước vào, Lê Hữu Trác quan sát tỉ mỉ từng chi tiết. Đi qua một loạt các cửa, ông chứng kiến cảnh vật lạ mắt, như cây cỏ và hòn đá lạ, cũng như sự xa hoa trong từng đồ vật được làm từ vàng. Cảnh này thể hiện sự giàu có và quyền uy của vua chúa.
Ngoài ra, cách sinh hoạt trong phủ chúa cũng khiến người ta ngạc nhiên. Khi được dẫn vào, mọi thứ diễn ra một cách trang trọng và lịch sự. Bữa sáng của chúa đầy những đồ ngon và đồ dùng làm từ vàng, bạc. Chúa Trịnh luôn có đầy đủ phi tần xung quanh, và thế tử nếu bị bệnh cũng được phục dịch một cách cẩn thận. Tác giả thể hiện sự cung kính và lễ độ trong cách diễn đạt.
Khi miêu tả cuộc sống trong phủ chúa như vậy, tác giả đặt vào tầm so sánh với cảnh đời khổ cực của nhân dân ngoài kia. Đồng thời, ông cũng muốn thông qua đó lên án xã hội phong kiến mục rỗng đã đẩy cuộc sống của dân chúng vào cảnh khốn khó.
Tóm lại, “Vào phủ Chúa Trịnh” là một bức tranh hiện thực sắc nét về sinh hoạt của vua chúa thời xưa. Cụ thể là những uy quyền và cuộc sống xa hoa của chúa. Qua đoạn trích, chúng ta cũng thấy được bức chân dung tự họa của tác giả. Đó là một con người trung thực, một danh y có tài và thờ ơ với vinh hoa phú quý, một lòng lo cho nhân dân xã tắc.
Giá trị hiện thực của đoạn trích 'Vào phủ chúa Trịnh' - Mẫu 7
“Vào phủ chúa Trịnh” được lấy từ tác phẩm “Thượng kinh kí sự” của Lê Hữu Trác. Tác giả đã thông qua bút pháp tinh tế, sắc sảo, và con mắt quan sát sắc bén để mô tả cuộc sống trong phủ chúa. Qua đó, hiện lên giá trị hiện thực và sự phê phán sâu sắc của tác phẩm.
Đầu tiên là bức tranh về cuộc sống xa hoa trong phủ chúa. Khi được triệu đến kinh thành để chữa bệnh cho thế tử, Lê Hữu Trác - một người đã từng trải qua cuộc sống phồn thịnh trong cung điện - cũng phải kinh ngạc trước cảnh vật: “Bước chân đến đây mới biết cuộc sống giàu có của chúa không khác gì của người thường”.
Khung cảnh trong phủ chúa đầy điều lạ lẫm, những cây cối kỳ lạ, những hòn đá chẳng giống những nơi khác. Trong phủ, mọi nơi đều rợp cây cỏ, tiếng chim ríu rít, hoa đua sắc, gió mang hương thơm. Đúng là 'cả trời Nam sang nhất là đây'. Bài trí trong phủ đều tráng lệ, cầu kỳ. Tuy nhiên, sau cảnh sáng láng đó, tác giả đã ngầm chỉ ra một thực tế không mấy lành mạnh, khi cuộc sống trong phủ còn xa hoa hơn cả triều vua, ngụy quyền lực của chúa.
Ngoài việc mô tả khung cảnh giàu có, phong phú, tác giả cũng nêu lên sự suy tàn và mất mát không thể tránh khỏi. Cuối tác phẩm, khi Lê Hữu Trác trở về Hương Sơn, ông nghe tin nhà quan chánh đường đã bị hại, và ông viết: 'Tôi nghe chuyện than rằng: - Giàu sang như mây nổi, những nơi đàn sáo lâu đài trước đây bỗng chốc thành gò hoang cồn vắng. Lại mừng thầm rằng mình đã ẩn thân nơi núi rừng, chẳng đoái hoài gì tới chuyện công danh thành đạt….' Điều này cho thấy sự phản chiếu của tác giả về cuộc sống hoang phế của các quý tộc sau khi họ mất đi quyền lực.
Không chỉ miêu tả về cuộc sống xa hoa, tác giả còn làm rõ cách sinh hoạt trong phủ chúa. Đến phủ chúa, mọi thứ diễn ra hết sức nhanh chóng, khẩn trương. Cách thức vào phủ và khám bệnh cho thế tử đều rất phức tạp và nghiêm ngặt. Cuộc sống của thế tử đầy quyền lực được mô tả chi tiết, từ nơi ở, quần áo đến thể trạng. Tất cả những điều này chỉ ra sự đắc quyền và xa hoa của nhà chúa.
Ngòi bút tài hoa của tác giả cũng được thể hiện thông qua miêu tả các chi tiết về thế tử. Thế tử, mặc áo lụa đỏ, ngồi trong căn phòng tối om, phải qua năm sáu lần trướng gấm mới xuất hiện. Cuộc sống của thế tử cả về cơ thể lẫn tinh thần đều thiếu sinh khí, đó chính là nguyên nhân khiến thế tử ngày một yếu đuối. Tất cả những điều này chỉ ra sự phân biệt rõ ràng giữa cuộc sống của quyền quý và nhân dân thường.
Để mô tả hiện thực trong phủ chúa Trịnh, Lê Hữu Trác đã sử dụng sự quan sát tinh tế, mô tả chi tiết khung cảnh, cách sinh hoạt trong phủ cùng với thế tử. Bằng cách này, tác giả phê phán một cách tế nhị và châm biếm cuộc sống xa hoa và lạc lõng của nhà chúa.
Mặc dù chỉ là một trích đoạn ngắn nhưng qua ngòi bút tài hoa của Lê Hữu Trác đã thể hiện một cách chân thực và đầy đủ nhất hiện thực cuộc sống trong phủ chúa, cũng như tình hình xã hội lúc đó. Đằng sau bức tranh đó là lời phê phán về lối sống xa hoa, sung túc và cũng dự báo về sự suy vong không tránh khỏi của nơi này.
Giá trị hiện thực của đoạn trích Vào phủ chúa Trịnh - Mẫu 8
Lê Hữu Trác không chỉ là một danh y nổi tiếng của thế kỷ XVIII mà còn là một thi nhân, một văn nhân tài ba của văn học Việt Nam. Tác phẩm Thượng kinh kí sự của ông là nền tảng của văn học dân tộc, mang lại giá trị hiện thực sâu sắc. Đoạn trích Vào phủ chúa Trịnh là một minh chứng cho điều này.
Lê Hữu Trác sinh vào năm 1724 và qua đời vào năm 1791, suốt cuộc đời ông chứng kiến nhiều biến động lịch sử nước nhà. Sự xa hoa, trụy lạc, chuyên quyền trong phủ chúa Trịnh làm cho bức tranh lịch sử thêm phần u ám và đau lòng.
Hải Thượng Lãn Ông, một danh y nổi tiếng, đã được mời vào phủ chúa Trịnh chữa bệnh cho thế tử. Điều này nhấn mạnh sự bất bình khi người giàu sang được điều trị trong khi nhân dân bị bóc lột. Tác phẩm Thượng kinh kí sự ghi lại những trải nghiệm và cảm xúc của ông trong chuyến lên kinh.
Trích đoạn Vào phủ chúa Trịnh ghi lại ngày đầu Lê Hữu Trác bước vào phủ chúa. Qua việc miêu tả cảnh vật và cung cách sinh hoạt ở nơi quyền uy lấp lánh, đoạn trích đã thể hiện rõ giá trị hiện thực sâu sắc.
Cảnh vật trong phủ chúa là điều đầu tiên tác giả cảm nhận. Đó là dấu hiệu khẳng định sự khác biệt giữa đô thị hoa lệ và nông thôn bụi bặm. Mọi thứ đều đẹp đẽ, lộng lẫy, khiến người ta không thể không khen ngợi.
Tác giả diễn tả cảnh vật bằng những từ ngữ tươi đẹp và hoa mỹ, tạo nên hình ảnh rực rỡ và lãng mạn của phủ chúa Trịnh. Tuy nhiên, sự xa hoa này cũng làm nổi bật sự đau lòng và bất bình của tác giả đối với sự chênh vênh trong xã hội.
Điểm đáng chú ý là sự so sánh giữa cuộc sống xa hoa ở phủ chúa và cuộc sống khốn khó của dân làng, làm nổi bật sự không công bằng và thất vọng trong tâm trạng của tác giả.
Tác giả đặt nhiều câu hỏi sâu sắc về lòng tham và ích kỷ của lãnh đạo trong xã hội, cũng như về thực trạng khốn khó của nhân dân. Sự so sánh giữa phủ chúa xa hoa và cuộc sống bần cùng của dân làng làm nổi bật sự thống khổ và bất công trong xã hội.
Phản ánh chính xác cảnh vật nơi này nhưng cũng nhấn mạnh sự khác biệt tương phản giữa đời sống xa hoa của quý tộc và cuộc sống gian khổ của nhân dân.
Lê Hữu Trác không viết chi tiết vô ý tứ, mà để lộ ra sự khác biệt đặc biệt của những gì ông chứng kiến, so với những gì mà người ta thường gặp hàng ngày.
Lối sống xa hoa và phức tạp của những người sống trong phủ chúa đang được tác giả phê phán, đặc biệt là cách họ xử lý vấn đề sức khỏe của thế tử.
Khi bước vào phủ chúa, người ta không khỏi kinh ngạc với sự phức tạp và xa hoa của cuộc sống nơi đây, đặc biệt là sự đối xử khác biệt giữa quý tộc và người thường.
Mặc dù bên ngoài là khung cảnh tươi đẹp, nhưng bên trong phòng của vua lại tối om, tượng trưng cho sự bí ẩn và ám ảnh của cuộc sống quý tộc.
Nhìn vào cuộc sống ở phủ chúa, Lê Hữu Trác một cách nhẹ nhàng chỉ trích lối sống xa hoa và phức tạp của những người quý tộc ở đó.
Thượng kinh kí sự của Lê Hữu Trác không chỉ là một tác phẩm về y học mà còn là một bản ghi chép về tấm lòng nhân ái của tác giả, đặt tên ông vào lịch sử văn học Việt Nam.
Giá trị lịch sử sâu sắc của trích đoạn 'Vào phủ chúa Trịnh - Mẫu 9'.
Hải Thượng Lãn Ông Lê Hữu Trác không chỉ là một danh y tài năng mà còn là một nhà văn có tầm nhìn sâu xa, tố cáo cuộc sống xa hoa của quý tộc.
Dưới bàn tay tài ba của một nhà văn tài hoa, cuộc sống xa hoa và giả dối của quý tộc đã được tái hiện một cách sắc nét trong tác phẩm.
Không chỉ dừng lại ở đó, giá trị hiện thực của tác phẩm còn được thể hiện qua những chi tiết về cách sinh hoạt trong phủ chúa. Ngay từ khi tác giả bước vào phủ theo lệnh của chúa, điều này đã trở nên rõ ràng: 'có người chạy trước đường trước hết' và 'cáng chạy như ngựa lồng'. Khi bước vào phủ chúa, tác giả chứng kiến cảnh tượng 'người ở cửa truyền báo ồn ào, những người đi lại như cõi mắc cửi'. Tất cả những điều này đã khiến cho tác giả không khỏi ngạc nhiên:
'Quân lính đứng gác nghiêm ngặt
Ở nơi đây là tuyệt nhất'
Câu thơ này của tác giả đã làm rõ hơn về quyền lực trong phủ chúa. Ông cũng đã phản ánh rằng cuộc sống xa hoa này như thế nào: 'Tôi cũng là con nhà quan, sinh sống trong sự phồn hoa, quen thuộc với mọi nơi trong thành phố, chỉ có phủ chúa thì chỉ nghe nói mà thôi. Nay tới đây, mới thấy được giàu sang của vua chúa, thật không thể so sánh'. Những câu thơ và bình luận của tác giả cũng làm nổi bật giá trị về mặt nghệ thuật thời gian. Đó là sự hiện diện của thời gian tâm lí. Bên cạnh thời gian vật lí là những con số về thời gian, tác giả cũng dành thời gian để suy nghĩ về các sự kiện đã diễn ra, khiến cho mỗi mô tả trong tác phẩm chứa đựng cảm xúc và suy nghĩ của tác giả.
Bằng cách viết chân thực và sắc nét, tác giả đã gián tiếp chỉ trích cuộc sống xa hoa, bệnh hoạn của tầng lớp quý tộc, quan lại thời đó. 'Bệnh' của Trịnh Cán đã được ông miêu tả như thế này: 'vì sinh sống trong sự phồn hoa, ấm ẩm quá độ, cơ thể kém mạnh, lại bị ốm lâu nên máu đã mất đi,...'. Chúa Cán, một đứa trẻ đáng yêu, đã trở thành nạn nhân của sự giàu có, lãng phí và nuông chiều sai lầm. Trước những căn bệnh như vậy, liệu ngự y sẽ xử lý ra sao? Tác giả cũng đã chỉ trích một cách khéo léo đám thầy thuốc Bắc Hà với tâm trạng ngu dốt, tham lam và ích kỷ. Chúng chỉ là những người quan tâm đến danh lợi hơn là chữa bệnh. Bằng cách mô tả tự nhiên và chân thực, Hải Thượng Lãn Ông đã phát hiện ra những vấn đề của chế độ xã hội phong kiến lúc đó. Dưới lớp vỏ của cuộc sống xa hoa và quyền lực, là những bệnh tật đang nảy mầm, tiềm tàng sự khủng hoảng của xã hội thời đó.
Giá trị hiện thực sâu sắc của tác phẩm 'Vào phủ chúa Trịnh' đã làm cho 'Thượng kinh kí sự' trở nên chân thực hơn thông qua phong cách viết đặc sắc của tác giả. Đó là sự kết hợp tuyệt vời giữa sự quan sát tỉ mỉ và việc ghi chép trung thực, tạo ra các bức tranh sinh động, thậm chí cả những chi tiết nhỏ nhất để tạo nên sức sống của cảnh và vật thể trong từng từ và trên từng trang văn.
Qua giá trị hiện thực của tác phẩm, người đọc cũng nhận thấy giá trị nhân đạo sâu sắc. Bằng cách mô tả về cuộc sống xa hoa và lộng lẫy, tác giả đã tinh tế thể hiện sự đồng cảm, lòng thương xót đối với những khổ đau, gian khổ của dân chúng. Bức tranh về xã hội phong kiến được vẽ lên qua sự đối lập giữa cuộc sống của quan lại và cuộc sống của dân chúng. Qua tác phẩm này, ta hiểu sâu sắc hơn về sự tàn nhẫn và vô nhân tính trong cuộc sống của tầng lớp quan lại:
'Nhớ lấy lời dạy cổ này
Trộm đêm là kẻ thù, trộm ngày là kẻ quan lại'.