Thực hiện vai người chứng kiến kể lại câu chuyện lão Hạc kể chuyện bán chó với ông giáo bao gồm 4 phần dàn ý chi tiết, kèm theo 12 mẫu bài văn sẽ giúp học sinh lớp 8 hiểu rõ nội dung chính và viết bài một cách súc tích, ngắn gọn.
Nhờ đó, các em sẽ tích lũy kiến thức và kỹ năng viết để hoàn thiện bài viết số 2 lớp 8 đề 4 của mình. Khi kể chuyện, các em cũng cần phải mô tả biểu cảm của ông giáo, tâm trạng của Lão Hạc để làm cho bài viết thêm sinh động. Mời các em tham khảo miễn phí:
Đề 4: Nếu là người chứng kiến cảnh Lão Hạc kể chuyện bán chó với ông giáo, em sẽ ghi lại câu chuyện đó như thế nào?
Kế hoạch kể lại câu chuyện lão Hạc về việc bán chó
Dàn ý 1
I. Bắt đầu: Tôi, người thứ ba xuất hiện trong câu chuyện ngoài lão Hạc và ông giáo (khác biệt với người kể trong truyện của Nam Cao, chính là ông giáo)
Giới thiệu tình huống lão Hạc ghé thăm ông giáo để kể chuyện bán chó. Tại đây có ông giáo và người kể.
II. Phần chính:
- Kể lại câu chuyện lão Hạc kể về việc bán chó với ông giáo:
- Khi lão Hạc thông báo về việc bán chó
- Lúc lão Hạc kể lại sự việc bán chó
- Miêu tả: diện mạo buồn rầu của lão Hạc
- Biểu hiện: sự hối tiếc của lão Hạc về việc bán chó và thái độ của ông giáo.
- Lão Hạc: sự kết thúc không vui vẻ của việc bán chó.
- Miêu tả: biểu hiện của ông giáo khi nghe tin tức => suy tư và thương cảm với lão Hạc
- Biểu lộ cảm xúc:
- Từng bộc lộ suy nghĩ cá nhân về câu chuyện
- Đánh giá về các nhân vật (cả ông giáo và lão Hạc)
III. Kết luận: Tóm tắt lại sự việc bán chó, đặc biệt là sự kết thúc của nó. Phân tích, đánh giá tổng quan về sự việc. Quay về thực tại và rút ra bài học.
Dàn ý thứ hai
1. Mở đầu
- Giới thiệu ngôi kể thứ nhất (tôi) tham dự câu chuyện như một người thứ ba ngoài lão Hạc và ông giáo. (phân biệt với người kể ở trong truyện của Nam Cao là ông giáo).
- Giới thiệu tình huống lão Hạc đến nhà ông giáo để kể chuyện bán chó. Tại đó có ông giáo và người kể.
2. Phần chính
a. Diễn biến câu chuyện khi lão Hạc kể về việc bán chó cho ông giáo
- Ngay khi đến, lão Hạc nói với ông giáo: “Chuyện đã xong”.
- Ông giáo thắc mắc: “Đã bán rồi à, chú cho nó đi ư ?”.
- Lão Hạc nói với giọng buồn, khuôn mặt cố gắng làm ra vẻ vui vẻ nhưng thực ra trong lòng đau đớn đến tột cùng.
- Lão cười, nhưng cười một cách kỳ lạ, lão cười nhưng cảm giác như thở. Trên đôi mắt lấp lánh nước mắt, đỏ hoe.
- Lão bắt đầu khóc, lão khóc như một đứa trẻ, khóc như chưa từng khóc. Nước mắt trộn lẫn với nỗi đau khiến lòng lão co lại, tim đau nhói từng nhịp.
- Lão vừa nói vừa đấm thình thịch vào ngực mình, nước mắt rơi trên gương mặt gầy guộc, xương xẩu của lão.
b. Miêu tả biểu hiện của ông giáo và tâm trạng của lão Hạc
- Lão Hạc: ánh mắt đau đớn của lão Hạc, hối hận về việc bán chó, cảm xúc chua chát khi kết thúc việc bán chó.
- Ông giáo: ánh mắt của ông giáo khi nhận được tin, thái độ quan tâm, chia sẻ, an ủi,... cùng cảm xúc đau buồn của lão Hạc, mong muốn giảm bớt nỗi đau cho một tâm hồn khốn khổ, tạo niềm hy vọng cho lão và bản thân bằng cách thể hiện sự thông cảm, hiểu biết với tâm trạng cao quý của lão Hạc qua trái tim nhân ái của một người trí thức.
c. Cảm nhận cá nhân
- Suy ngẫm về bản thân trước câu chuyện: Tiếc nuối cho những số phận đau khổ trong xã hội, không biết cậu Vàng đã đi xa, lão Hạc sẽ sống thế nào trong những ngày còn lại, ai sẽ ở bên lão,...
3. Tổng kết
- Nhắc lại việc bán chó. Đặc biệt là khi câu chuyện kết thúc. Đánh giá, nhận xét chung về sự việc đó. Trở lại thực tại của bản thân.
Dàn ý 3
1. Giới thiệu
Mô tả tình huống trong câu chuyện: chứng kiến Lão Hạc kể về việc bán chó cho ông giáo dưới hoàn cảnh nào.
2. Nội dung chính
- Nét mặt: buồn rười rượi, giọng nói trầm xuống.
- Lão cố giả vờ vui vẻ nhưng khuôn mặt méo xệch như chuẩn bị khóc, đôi mắt ướt nhòe.
- Khi ông giáo hỏi liệu con chó đã bị bắt đi, lão Hạc mặt co rúm, không cầm được nước mắt, khóc như trẻ con.
- Lão Hạc kể về cách họ bắt cậu Vàng: họ lao đến, trói chân cậu, ánh mắt như trách móc lão Hạc về lòng trắc ẩn.
- Trước nỗi đau, hối hận của lão Hạc, ông giáo an ủi, động viên lão hãy coi đó như chuyện thường.
- Sau khi được ông giáo khuyên, lão thoải mái hơn một chút nhưng trên khuôn mặt vẫn còn ánh mắt buồn bã.
3. Tóm tắt
Phản ánh suy tư sau khi chứng kiến cuộc trò chuyện giữa lão Hạc và ông giáo.
Dàn ý 4
1. Khởi đầu
- Lão Hạc là hàng xóm của gia đình tôi và ông giáo. Một sáng, lúc tôi đang ở nhà ông giáo, lão Hạc ghé chơi. Lão vô cùng nghèo. Con trai đi làm xa, lão chỉ có chú chó Vàng làm bạn đồng hành. Sau khi gặp khó khăn về kinh tế, lão quyết định bán chú Vàng. Tôi cũng đã nghe ông giáo kể trước đó. Cả hai đều nghĩ lão chỉ nói đùa, không thể nào bán con chó mà lão yêu quý nhất. Thế nhưng, không ngờ lão đã bán. Sáng nay lão đến nhà ông Giáo để kể về điều đó.
2. Nội dung
- Tôi đang cắt rau củ để giúp bà giáo, bỗng thấy lão Hạc buồn bã bước vào nhà, có vẻ như đang tìm ông Giáo.
- Khi thấy ông Giáo ra, lão Hạc vội vàng thông báo đã bán chú chó. Giọng lão tràn ngập đau khổ, gần như muốn khóc.
- Mỗi lời kể, lão càng chứng tỏ nỗi đau càng trở nên sâu sắc hơn. Tiếng nói của lão đầy chua xót, đắng cay.
- Lão đau khổ và cảm thấy rất xấu hổ khi phải làm việc đó. Bất ngờ thay, tôi cảm thấy hiểu và đồng cảm với lão, nhận ra những gì lão đang trải qua.
- Ông Giáo rất thông cảm với lão. Ông đặt một bát nước trước mặt lão Hạc và an ủi lão.
- Lão Hạc dường như nhẹ lòng hơn sau khi nghe lời của ông Giáo, nhưng nỗi đau vẫn còn đọng trong lòng lão.
3. Kết luận:
- Chia sẻ cảm thông với nỗi khổ của lão Hạc.
Kể lại câu chuyện lão Hạc chia sẻ về việc bán chó - Mẫu 1
Tôi là một người dân quê, cùng sinh sống trong làng với lão Hạc và ông giáo. Cuộc sống hàng ngày của tôi là làm ruộng, và đôi khi ghé nhà ông giáo để hút thuốc và trò chuyện cùng lão. Mọi chuyện diễn ra như bình thường cho đến khi tôi chứng kiến cuộc trò chuyện giữa lão Hạc và ông giáo.
Trong thời kỳ đói khổ của làng quê, khi mà người dân phải vật lộn để có đủ đồ ăn và quần áo, không ai không biết giá trị quý báu của con chó Vàng đối với lão Hạc. Dù cuộc sống khó khăn nhưng lão vẫn chăm sóc chú chó như một báu vật. Tôi thường thấy lão ngồi bên cạnh chó, thỉnh thoảng trò chuyện với nó. Tuy nhiên, gần đây tôi lại nghe lão nói rằng: “Thôi thì bán đi”. Tôi băn khoăn liệu lão có thực sự túng thiếu đến mức đó không, nhưng tôi tin rằng lão không thể lòng mất đi chú Vàng.
Một buổi chiều, tôi ngồi cạnh nhà ông giáo, thong thả hút thuốc và trò chuyện. Bỗng đột nhiên thấy lão Hạc đến. Lão gầy guộc hơn bình thường và có vẻ cảm thấy khó khăn hơn. Đôi mắt lão đỏ hoe, đầy nỗi buồn. Không chịu nổi, lão nói:
- Cụ Vàng đã qua đời rồi ông giáo ạ
Tôi và ông giáo không tin vào điều này. Một người coi chó như một phần của gia tài lại bán nó đi. Ông giáo hỏi lại:
- Ông đã bán chó à?
- Đã bán rồi. Họ mới vừa bắt đi
Lão trả lời chúng tôi với nụ cười nhưng mờ mịt. Dường như lão cố gắng giả vờ vui vẻ, nhưng đôi mắt lại đầy nước. Tội nghiệp lão quá! Chưa bao giờ tôi cảm thấy thương xót đến vậy cho một người. Không biết ông giáo còn tiếc sách của mình không, nhưng bây giờ tôi chỉ cảm thấy xót xa cho lão. Tôi muốn ôm lão để an ủi nhưng lại dừng lại, lo sợ làm lão khó xử. Chúng tôi vội vàng hỏi lão:
- Chó nó chống lại không?
Biểu hiện của lão làm chúng tôi ngạc nhiên hơn nữa. Mặt lão bỗng trở nên co rúm lại. Những vết nhăn chồm lên, làm cho nước mắt chảy ra. Đầu lão nghiêng về một bên và miệng mếu mải như một đứa trẻ. Lão khóc...
- Tội ác... Ông Giáo ơi! Nó chẳng biết gì đâu! Thấy tôi gọi là về ngay, vẫy đuôi sung sướng. Tôi cho nó ăn cơm. Nó đang ăn, thằng Mục nấp trong nhà, ở sau lưng nó, vồ lấy hai cẳng sau nó hướng lên trên. Mục và Xiên, hai thằng đó chỉ một lát đã trói chặt cả bốn chân nó lại. Lúc đó, cậu mới biết rằng cậu sắp chết! Ôi! Ông Giáo ạ! Loài giống nó cũng khôn kém! Nó tựa như trách móc tôi; kêu rên ư ử, nhìn tôi như muốn nói: “A! Lão già này! Tôi sống với lão như thế này mà lão xử với tôi như thế kia?”. Tôi già như thế này mà dám lừa gạt một con chó, nó không ngờ tôi dám làm thế!
Lão nói gì thì chúng tôi và ông Giáo phải im lặng nghe. Trước tình cảnh đó, chúng tôi không biết nói gì cả. Phải an ủi lão như trẻ con, hay khen lão theo? May thay, ông Giáo nhanh nhẹn mở miệng:
- Cụ tưởng chừng vậy nhưng nó chẳng hiểu đâu! Ai nuôi chó mà không bán hoặc giết? Ta giết nó cũng như giúp nó thay áo đổi đời, đổi kiếp thôi, để nó được làm người khác.
Lão giờ cũng nhẹ nhàng hơn, nhưng tiếng nói vẫn còn đắng chát lắm. Có lẽ, tiếng kêu cứu hoặc cái nhìn của cậu Vàng vẫn ám ảnh lão. Lão lắc đầu nói:
- Ông Giáo nói đúng! Kiếp con chó thật là khổ nạn, ta giúp nó thay đổi để nó có thể sống một cuộc đời người, có lẽ sẽ tốt hơn một chút... như cuộc đời của ta chẳng hạn!...
Hai người khổ cực đó ngồi trò chuyện về cuộc sống, về niềm vui và nỗi buồn. Tôi cũng tham gia, để lão Hạc tạm yên lòng quên đi chuyện con chó. Tôi nghĩ rằng, đêm về lão sẽ nuối tiếc nhiều lắm, có khi còn làm những điều điên rồ. Nghĩ về điều đó, tôi rùng mình, chỉ mong lão đừng làm những điều đó. Chứng kiến câu chuyện bán chó của lão Hạc mà lòng tôi cũng không yên. Tôi phải suy nghĩ lại xem vì sao lão sẵn sàng bán con chó ấy? Có lẽ vì sợ đến tiền của con trai? Lão thà làm mình khổ chứ không để con khổ. Lòng cha, cũng chỉ rộng đến vậy thôi!
Bao năm trôi qua, hình ảnh lão Hạc ngày hôm ấy vẫn hiện về trong tôi. Thương lão một phần, nhưng cũng nhờ đó, tôi nhận ra nhiều điều về con người. Lão Hạc đã ra đi, nhưng có lẽ đó cũng là cách giải thoát cho lão?
Kể lại câu chuyện của lão Hạc về việc bán chó - Phần 2
Từ nhỏ, tôi thích học hành nhưng vì hoàn cảnh khó khăn nên không được đi học. Khi ông giáo đến đây, tôi quen và nhờ ông giáo chỉ dạy chữ. Từ đó, tôi là học trò của một ông giáo tốt bụng dù tuổi đã lớn. Thường xuyên ghé qua nhà ông giáo, một lần tôi được nghe lão Hạc kể chuyện bán chó với ông giáo. Bạn có thể nghĩ: “Chỉ là bán con chó thôi mà!”. Nhưng bạn ơi, nếu bạn hiểu về hoàn cảnh và phẩm chất của lão Hạc, bạn sẽ hiểu tại sao đây là một câu chuyện tôi không thể quên dù nhiều năm trôi qua.
Tôi nhớ rõ hôm ấy! Khi đang trò chuyện cùng ông giáo, thì bất chợt thấy lão Hạc đi lại từ xa. Cả làng ai cũng biết lão Hạc – một lão nông nghèo đáng thương. Lão sống cô đơn với con chó Vàng làm bạn. Con trai lão vì nghèo đã rời làng đi xa. Lão chờ đợi con trai về, làm thuê để sống. Dù đói, lão không bán mảnh đất, lão giữ lại cho con. Nhưng sau cơn ốm, lão không còn sức làm thuê nữa. Mấy ngày nay, tôi ít thấy lão.
Hôm nay, lão tiều tụy đến bất ngờ. Dường như không còn sức sống, gương mặt buồn bã, trán chứa đựng biết bao nỗi lo âu. Mái tóc bạc phơ, trông thật lụi tàn. Ai nhìn thấy cũng không khỏi xót xa. Chắc lão có chuyện gì đâu?!
Như dự đoán, khi bước vào nhà, lão nói ngay:
- Cậu Vàng đã đi, các ông ạ!
- Cụ đã bán à? – Ông giáo ngạc nhiên hỏi.
- Đúng vậy! Họ đã bắt xong rồi. – lão trả lời như có điều gì đó cố chấp trong âm thanh.
Sau đó, lão cố gắng tỏ ra vui vẻ. Nhưng ánh mắt lão đầy ướt. Chúng tôi muốn ôm lão và khóc vì chúng tôi hiểu tình cảm của lão với 'cậu vàng'. Thật sự xót xa cho lão Hạc. Để làm sáng tỏ không khí, ông giáo hỏi lão Hạc:
- Vậy con nó đã bị bắt à?
Sau khi ông giáo hỏi, tôi thấy lão bất ngờ co lại và nước mắt rơi. Khuôn mặt lão biến dạng và lão khóc thảm thiết... Thật đáng thương cho lão! Như muốn kể nỗi lòng, lão nói:
- Thật đáng trách... Ông giáo ạ! Nó không hiểu gì cả! Khi tôi gọi nó, nó chạy về và vui mừng. Tôi cho nó ăn và khi nó đang ăn, thằng Mục ẩn trong nhà, và ngay sau lưng nó, thằng Mục bắt nó và đẩy nó lên. Thằng Mục và thằng Xiên, chúng nó đã trói chặt cả bốn chân của nó. Lúc đó, cậu cũng biết cậu đã chết! Ông giáo ơi! Giống nó cũng thông minh! Nó cứ làm như nó đổ lỗi cho tôi, nhìn tôi như muốn nói: 'A! Lão già này! Tôi ăn ở với lão như thế mà lão lại đối xử với tôi như thế này?'. Tôi đã già như vậy mà còn bị một con chó lừa, nó không ngờ tôi sẽ lừa nó!
Ông giáo khôn ngoan, vội vàng an ủi lão:
- Cụ nghĩ như vậy nhưng nó không hiểu đâu! Dù sao thì ai nuôi chó mà không bán hoặc giết để ăn? Việc ta giết nó cũng như giúp nó đổi kiếp, chuyển từ kiếp chó sang kiếp người, có lẽ sẽ tốt hơn một chút... như kiếp của ta chẳng hạn...
Tuy nhiên, lão nói một cách cay đắng:
- Ông giáo nói đúng! Cho chó làm kiếp khổ, ta giúp nó đổi kiếp, có lẽ sẽ hạnh phúc hơn một chút... như kiếp của tôi chẳng hạn...
Tôi cũng nhìn lão với vẻ buồn bã, lên tiếng:
- Mỗi người đều có cuộc đời của riêng mình, cụ ạ! Cụ nghĩ rằng chúng tôi sung sướng hơn à?
- Nếu cuộc đời người cũng đầy khổ, thì ta nên chọn kiếp gì để được hạnh phúc thật sự.
Lão cười và nhẹ nhàng nói:
- Không có kiếp nào thật sự sung sướng, nhưng điều quan trọng là đây: bây giờ cụ ngồi xuống đây, tôi sẽ nấu mấy củ khoai lang, pha một ấm nước chè thơm phức; bà con mình ngồi cùng nhau, ăn khoai, uống chè, rồi hút thuốc lá... Đó mới là điều thực sự sung sướng.
- Đúng vậy! Ông giáo nói đúng đấy! Đối với chúng ta, thì đó mới là hạnh phúc thật sự.
Lão nói xong lại cười rạng rỡ. Tiếng cười dễ nghe và thân thiện. Chúng tôi cảm thấy dễ chịu hơn.
Tôi nhanh chóng nói:
- Đúng vậy, không có gì là tốt hơn đâu! Cụ ngồi xuống đây, trò chuyện với thầy tôi, để tôi chuẩn bị nấu cơm.
- Chỉ là đùa thôi, ông giáo và bác sẽ cùng tôi vào lần sau phải không?...
Chúng tôi bất ngờ với lời nói của lão. Dường như lão có điều gì đó muốn nói???
- Tại sao phải chờ đợi khi có thể thưởng thức ngay bây giờ?... Không nên để sự sung sướng trôi qua cụ ạ! Cụ ngồi xuống đây đi ạ! Tôi sẽ làm nhanh thôi!
- Đã hiểu, cảm ơn bác, nhưng tôi còn một việc muốn nhờ ông giáo...
Bỗng dưng, mặt lão trở nên nghiêm trọng...
- Cụ muốn nhờ ông giáo việc gì vậy? – Ông giáo nhẹ nhàng hỏi.
- Ông giáo để tôi nói... Có thể hơi dài dòng một chút.
- Vâng, cụ nói đi.
- Lão Hạc thật là như vậy, ông giáo ạ!
Tôi cũng bỏ việc nấu khoai, ngồi lại cùng ông giáo nghe lão kể chuyện. Lão kể dài dòng và chi tiết. Nhưng cơ bản có thể tóm gọn thành hai vấn đề. Thứ nhất: Lão già rồi, con trai đi xa, lại còn ngây thơ, nếu không có ai trông nom thì khó mà giữ được mảnh vườn này. Thầy tôi là người có uy tín, có nhiều quan hệ, vì vậy lão muốn nhờ thầy chuyển nhượng ba sào vườn cho con trai, lão sẽ viết giấy tờ chuyển nhượng để không ai ghen tị; khi con trai về, sẽ nhận lại vườn, nhưng giấy tờ sẽ để tên thầy tôi cũng được,... Vấn đề thứ hai: Lão già yếu rồi, không biết khi nào là lúc ra đi : con không có nhà, nếu lão mất đi không ai lo được; để làm phiền hàng xóm thì không ra gì. Lão còn có một ít tiền bạc từ việc bán chó, mười lăm đồng bạc, muốn gửi cho thầy, nếu lão mất đi, thầy sẽ dùng để giúp đỡ, gọi là của lão để ít nhiều, còn lại thì phải nhờ hàng xóm... Lão Hạc quả thực là người xứng đáng được tôn trọng và yêu quý. Sau đó, lão trở về nhà. Chúng tôi nhìn theo bóng dáng gầy guộc của lão mà không kìm được nước mắt. Rồi lão sẽ sống thế nào trong những ngày tháng tới?... Cuộc sống thật là đầy bi thương!!!
Nhìn thấy cuộc sống sung túc và hạnh phúc của những người nông dân ngày nay, tôi bỗng cảm thấy xót xa cho số phận cùng cực khổ đau mà người nông dân trong xã hội cũ phải chịu đựng. Câu chuyện về việc bán chó của lão Hạc luôn ấn tượng sâu sắc trong tâm trí tôi, như làm thế nào tôi có thể quên hình ảnh của người nông dân nghèo nhưng giàu tình cảm, giàu lòng tự trọng, yêu thương con cái – Lão Hạc!
Kể lại câu chuyện về việc bán chó của lão Hạc - Mẫu 3
Ở phía cuối làng tôi, có nhà của lão Hạc - một căn nhà lá xơ xác và hỏng hóc. Lão sống một mình cùng con chó, cuộc sống đầy gian truân và khó khăn. Tôi biết về lão nhiều như vậy bởi vì nhà tôi ngay bên cạnh, chỉ cách nhau bằng một bức tường gạch. Lão Hạc sống một mình, già rồi mà không có ai chăm sóc. Tôi thương lão nhưng không thể giúp được gì nhiều vì hoàn cảnh nhà tôi cũng không khá hơn. Vậy là, tôi chỉ có thể nhìn như thế, mặc cho thời gian trôi qua.
Rồi một buổi sáng, khi mặt trời chưa lên, toàn bộ cảnh vật vẫn đang trong bóng tối với lớp sương mờ mịt. Tôi quyết định đi chợ sớm để thưởng thức hơi gió mát của buổi sáng. Bước chân nhẹ nhàng trên con đường làng uốn khúc dẫn về phía cuối làng. Tiếng chó sủa, gà gáy vang lên, phá vỡ sự yên bình. Bỗng nhiên, tôi nhớ ra một việc. Cô Thị vợ Ông giáo nói với tôi rằng cô đang mắc bệnh đau lưng kinh liên, và nhờ tôi tìm chỗ chữa trị hiệu quả. Tôi đã tìm được và dự định ghé nhà Ông giáo để chia sẻ. Trời dần sáng, tôi đến nhà Ông giáo. Đi qua những hàng tre xanh, tôi cảm thấy dễ chịu và hạnh phúc lạ thường. Tới nơi, tôi nghe một cuộc trò chuyện ý nghĩa giữa lão Hạc và Ông giáo. Cuộc sống thật bất ngờ!!!
Tôi đứng dưới ánh nắng chói chang của buổi trưa, đang giúp Thị thì thấy lão Hạc chạy vội vào. Dáng vẻ của lão khiến tôi không nhịn được cười. Sự già và uể oải của lão khiến tôi đau lòng. Mặc dù có vẻ đau khổ, nhưng tại sao lão lại căng thẳng đến thế? Tôi tự hỏi trong lòng. Lão chạy thẳng vào nhà và bắt đầu ngay lời nói:
- Cậu Vàng ra đi rồi, Ông giáo ạ!
Không khí trong nhà trở nên trầm lắng và đầy nặng nề. Ông giáo thốt lên và hỏi:
- Lão... lão đã bán con chó à?
Lão Hạc im lặng, khuôn mặt biến đổi trở nên u ám. Lão trả lời run run:
- Đã bán, họ vừa mới đem đi.
Ông giáo đứng im như tượng đá, chất chứa nỗi buồn thương cho lão Hạc. Tôi đứng ngoài nghe những lời chua xót của họ mà lòng thấy đau xót. Chắc lão Hạc đã phải suy nghĩ rất nhiều trước khi quyết định bán con chó. Lão và con chó đã có một quãng thời gian thân thiết. Ban đầu tôi nghĩ lão nuôi chó để bán hoặc để làm thịt. Nhưng giờ đây... Lão Hạc trở nên đau lòng, tiếc nuối và ân hận. Nét mặt lão chứa đựng những gợn sóng của thời gian, đánh dấu rõ những nỗi đau trong lòng. Lão bật khóc, giống như một đứa trẻ:
- Thật tàn nhẫn... ông giáo ơi!... Nó không hiểu gì cả!
Ông giáo ngồi lặng lẽ, biểu hiện sự đau lòng. Lão Hạc kể về việc con chó bị bắt. Tôi cảm nhận được sự hối hận và tiếc nuối trong tiếng nói của lão. Sự xót xa trong lòng lão đến đâu. Bầu không khí buồn bị gián đoạn bởi giọng nói của Ông giáo: 'Thôi mẹ ơi, vào nhà lấy chõng tre và pha một ấm nước chè cho tôi đi'. Tiếng gọi vọng ra từ trong nhà. Nghe được điều đó, Thị lập tức làm theo. Hai ông bạn tiếp tục trò chuyện với tình cảm. Ông giáo nói với sự lo lắng:
- Lão Hạc ơi! Ông không sao chứ? Bán con chó cũng tốt, xem như là ta đã giúp nó có cuộc sống mới, tốt hơn. Lão hiểu điều đó không?
Lão nhìn ông giáo với ánh mắt trĩu nặng nỗi buồn nhưng vẫn cố gượng cười:
- Ông giáo nói đúng, thôi thì ta bán đi cho nó nhẹ lòng.
Tôi thấy lòng thương cho lão Hạc. Bán con chó đi, lão sẽ cô đơn ở nhà. Dù cuộc sống có khó khăn và thiếu thốn, có bạn bên cạnh sẽ đỡ đau đớn hơn. Nhìn lão Hạc, tôi thấy cuộc sống già cỗi đầy cô đơn. Hai khuôn mặt chứa đựng nỗi buồn. Cuộc trò chuyện im lặng kéo dài. Họ nhìn nhau như muốn nói lên tất cả bằng ánh mắt. Bên ngoài, nắng vẫn chói chang. Tiếng lá xào xạc giữa những rặng tre tạo ra âm thanh lạ kỳ. Trong không gian yên bình của làng quê, tiếng lá rơi vẫn vang lên. Cả hai ngồi im lặng, suy ngẫm về cuộc đời.
- Lão Hạc ơi! Tôi cũng như ông, đều có những thứ quý giá nhưng cuối cùng cũng phải bán đi. Lão có biết lý do không? Đó là vì cuộc sống hàng ngày, không bán thì sẽ không sống nổi. Cuộc sống không ai có thể dự đoán được, có những điều chúng ta phải đối mặt và chấp nhận. Vì cuộc sống là như vậy.
Ông giáo nói như làm phân tích vấn đề. Khuôn mặt nghiêm túc, chín chắn. Lão Hạc gật đầu đồng ý với ý kiến của bạn. Tôi đứng ngoài sân, suy tư về nỗi đau của cuộc sống. Lão trở nên nhẹ nhõm hơn. Nhìn lão Hạc, tôi cũng cảm thấy dễ chịu hơn. Hai người vẫn tiếp tục trò chuyện, nhưng tôi phải về. Mặt trời bắt đầu lặn.
Tôi bước về nhà, trong lòng chứa đựng nỗi buồn khó diễn tả.
Kể lại câu chuyện lão Hạc kể về việc bán chó - Mẫu số 4
Buổi chiều đã điểm, ánh nắng len lỏi qua những tán lá, chiếu sáng qua khung cửa nhỏ vào nhà. Tôi đang nấu cơm dưới bếp, khói lửa bốc lên dưới cái nắng oi bức. Ông hàng xóm đang ngồi đọc sách, lẩm bẩm theo nhịp của chiếc quạt tay. Bữa cơm đã sẵn, chúng tôi sắp dọn bàn, khi bất ngờ, lão Hạc bước vào. Lão là hàng xóm của tôi, người già nghèo, vợ đã mất, con trai đi kiếm ăn, chỉ còn mình lão ở nhà. Lão và ông hàng xóm của tôi thân thiết, dù chênh lệch tuổi tác nhưng họ vẫn trò chuyện như hai người bạn thân.
Lão Hạc bước vào, cúi đầu, chậm rãi bước vào nhà. Ông hàng xóm kêu lên: 'Cụ đến chơi ạ' nhưng lão Hạc không đáp lại. Lão đi vào phòng khách, không nói lời nào, cúi đầu. Tôi cảm thấy bực mình, tại sao lão lại đến lúc này? Lão ngồi xuống, không nói một lời, cứ nhìn xuống đất. Chồng tôi đưa tôi một ly trà, nhưng lão không nhận. Lão vẫn im lặng, đến khi nào lão mới nói chuyện? Cuối cùng, lão nhìn lên, khuôn mặt nhăn nhó, rám nắng, dưới đôi mắt vẫn còn thâm quầng, và lão bắt đầu nói:
Cậu Vàng đã ra đi rồi ông giáo ạ!
- Ông đã bán nó à?- chồng tôi hỏi một cách ngạc nhiên
- Đúng rồi! Họ vừa đem nó đi.
Lão kể với giọng khàn khàn, làm tôi nghe không rõ ràng. Lão mỉm cười, nhưng cười mà miệng nhấp nhô, cả người run lên. Lão cười nhưng trong lòng có lẽ không vui như vẻ bề ngoài lão thể hiện, và chồng tôi cũng nhận ra điều đó. Ông hỏi:
- Vậy là đã cho nó bắt à!
Khuôn mặt lão thay đổi nhanh chóng, mắt lão nhắm lại, khuôn miệng cười biến mất. Từ hai khóe mắt chảy ra dòng nước mắt, tuôn dài trên khuôn mặt già cỗi của lão. Những nếp nhăn trên khuôn mặt lão co lại, lão khóc mỗi lúc một nhiều, hàng nước mắt tuôn mãi. Tôi ngạc nhiên, từ xưa đến nay lão chưa từng khóc như vậy. Mà lão Hạc đã già, có lẽ lên chức ông chức cụ rồi, nhưng lão lại khóc như một đứa trẻ. Khuôn mặt ông nhà tôi cũng biến dạng theo.
Lão Hạc kể lại chuyện bán chó trong tiếng khóc dài kéo theo từng câu chuyện, trông đến là thấy đáng thương.
- Khốn nạn… Ông giáo ơi! – Lão òa lên- Nó có hiểu gì đâu! Nó chỉ thấy tôi gọi là chạy về, vẫy đuôi mừng. Tôi cho nó ăn, nó ăn ngon lành, bởi vì tôi cho nó toàn món ngon, bữa cuối cùng của nó mà. Rồi, khi nó đang vui vẻ, thì bỗng thằng Mục với thằng Xiên nấp sau lưng nó nhảy ra, bắt gọn nó. Con chó trông béo tốt thế mà lại nhát, nên không lâu nó đã bị trói gọn. Lúc đó nó mới biết nó sắp chết. Mà con chó khôn lắm! Nó nhìn tôi như trách tôi. Nhìn ánh mắt nó, có lẽ nó đang nói rằng: “ A! Lão già tệ lắm! Tôi sống với lão thế mà lão lại đối xử với tôi như thế à? Tôi đã già từng này tuổi rồi mà lại phải bị lừa bởi một con chó ạ.
Nói đến đây, lão Hạc đấm vào ngực mình, vì có lẽ lão sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình được. Lão rên rỉ, trách móc mình mãi, kèm theo những cái cào xé, lão đang dằn vặt lòng mình, đến nỗi mà chồng tôi phải ngăn lão lại thì lão mới dừng. Ông an ủi lão Hạc
- Thôi cụ ạ! Nó không hiểu gì đâu! Mà chó nào nuôi mà không giết để ăn thịt! Ta bán nó đi chính là để nó hưởng phúc sau cùng.
Nghe chồng tôi nói như vậy, lão Hạc ngẩng mặt lên trời, lão vẫn khóc, nhưng lão vừa khóc vừa cười, giọng cười chua chát và cay đắng. Lão nhắm mắt lại cố ngăn cho nước mắt không tuôn nữa, rồi bảo rằng lão mong con chó sẽ thành người, như lão chẳng hạn. Tôi để ý thấy chồng tôi cũng đau buồn theo lão, nước mắt đã rơi, nhưng ông không muốn lão Hạc buồn thêm nên cố nén lại, và nghiến răng để không khóc theo lão. Ông an ủi lão Hạc. Cảnh tượng thật sự làm đau lòng.
Kể lại câu chuyện của lão Hạc về việc bán chó - Mẫu 5
Tôi tỉnh giấc sớm, dậy từ khi mặt trời còn chưa ló dạng. Đó là thói quen bình thường của người làm nông. Trong làng Vũ Đại này, ai cũng làm nông, trừ ông Bình giáo. Ông ấy rộng hiểu biết, vì thế tôi đến nhà ông để làm giấy tờ nhà đất.
Con đường làng hẹp dài. Gió thổi vi vu làm cho những cành tre đung đưa. Quanh nhà ông giáo, những hàng râm lá vàng úa vẫn còn sau trận bão. Thấy tôi, ông giáo nói: 'Chào bác'. Tôi đáp lại:
- Vâng, chào anh! Hôm nay tôi đến đây để nhờ anh viết giấy tờ đất đai!
- Xin mời bác vào nhà uống nước đã!
Ông giáo mời tôi vào nhà, chúng tôi ngồi trước hiên nhà, đang trò chuyện thì bỗng có tiếng nói vội vã đến:
Cậu Vàng đã qua đời rồi ông giáo ạ!
A! Thì ra là lão Hạc, lão ấy mặc quần áo rách rưới, tóc bù xù nhìn rất buồn rầu. Lão là hàng xóm của tôi. Vợ lão đã mất, con lão thì đi làm ở đồn cao su không biết bao giờ trở về. Lão sống một mình cô đơn qua từng ngày. Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên là hôm trước, tôi thấy lão âu yếm con chó kia, thái độ thân thiện đối với nó. Khi ăn, lão còn cho con chó ăn cùng. Vậy mà giờ lại phải bán nó đi sao? Ông giáo hỏi:
- Thế nó đã bắt được à?
Khi đó, mắt lão Hạc chứa đầy nước mắt. Những nếp nhăn nhấn chặt vào nhau, khiến cho nước mắt tuôn ra, lão trông già hơn nhiều so với tuổi thật của mình.
- Tội nghiệp! Nó cũng không hiểu gì đâu ông giáo ạ! Nó chỉ thấy tôi gọi là chạy ra thôi. Và rồi chúng nó bắt con chó, rồi cầm đi.
Tôi bắt đầu hiểu về câu chuyện của lão Hạc và tưởng tượng cảnh thằng Mục, thằng Xiên bắt con chó, trói nó rồi mang đi. Lão Hạc thở dài nói:
- Khi đó, thằng chó mới biết mình sắp chết! Mắt nó lạnh lùng rồi điên đi. Nó nhìn tôi như muốn nói: A! Lão già tệ lắm! Tôi đã ăn ở với lão như thế mà lão lại đối xử với tôi như thế à.
- Cụ đừng tưởng tượng quá. Nó cũng không hiểu gì đâu. Hơn nữa, ai nuôi chó mà không dùng để giết thịt chứ! Ta bán nó chính là giúp nó kiếp người đấy! - Ông giáo nói.
Lão Hạc cay đắng nói:
- Ông giáo nói đúng! Ta bán nó đi để nó có cơ hội được sinh ra kiếp khác, có thể là kiếp người. Như ông với tôi chẳng hạn!
Nghe điều này, tôi không kìm được nước mắt. Tôi cảm thấy đau lòng và thương xót cho Lão Hạc! Lão chỉ có mỗi con chó làm bạn đồng hành mỗi đêm. Con chó ấy giúp lão giải tỏa nỗi buồn và lấp đầy khoảng trống tình cảm. Nhưng giờ lão phải bán nó để có tiền dành cho con cái! Lão Hạc thật là một người tốt và yêu thương con vật sâu sắc.
Ông giáo nói:
- Không có cuộc sống nào là hoàn hảo cả! Hãy để tôi vào nhà pha nước chè rồi cùng ông con ta uống, vừa rít thuốc lào vừa thưởng thức. Đó mới là cuộc sống đích thực!
- Ông giáo nói đúng! Nhưng giờ tôi có việc gấp, phải đi ngay bây giờ ông giáo ạ!
- Còn sớm mà, cụ ở lại chơi với chúng tôi một chút đã!
- Ông giáo cho tôi lời khất, nhưng hôm nay tôi quyết không được.
Vậy là Lão Hạc lại rời đi trong sự ái ngại của tôi và ông giáo. Thuốc lào vẫn nguyên vẹn, chẳng ai dám chạm đến. Tôi suy nghĩ về Lão Hạc, một người đầy tình thương và giàu lòng tự trọng. Người vì con mà sẵn lòng bán đi thứ quý giá nhất của mình. Một người đã khóc như trẻ con vì phải lừa một con chó. Một người đáng kính như vậy mà phải trải qua những khổ đau, bất hạnh. Cuộc đời thật bất công với những người tốt, chỉ toàn là đau khổ. Tôi từ biệt ông giáo và đi về, trong lòng đau như cắt.
Tôi, ông giáo và Lão Hạc, những người nông dân nghèo khổ, vẫn phải sống, vẫn tồn tại trên thế giới này dù đã gặp nhiều khó khăn từ xã hội. Cảm ơn Lão Hạc, người đã dạy tôi về tình thương và lòng tự trọng. Bài học này sẽ mãi khắc sâu trong tâm can và ý chí của tôi!
Kể lại câu chuyện của Lão Hạc về việc bán chú chó - Phần 6
Ở xóm Giữa trong làng Đại Hoàng, chỉ có vài chục ngôi nhà. Lão Hạc là hàng xóm của gia đình tôi và gia đình ông giáo Tri. Ông giáo Tri là người hiểu biết rộng và rất tử tế, được dân làng tin yêu. Mỗi chiều, Lão Hạc thường mang cái vò đất nung sang nhà ông giáo để xin nước giếng. Mỗi lần đó, ông giáo luôn mời Lão Hạc vào nhà, cùng nhau trò chuyện, uống chén nước chè tươi hoặc hút điếu thuốc lào... để giảm đi sự cô đơn cho Lão Hạc. Vợ lão đã mất từ lâu, con trai đi làm phu cao su ở Nam Kì, Lão Hạc sống một mình trong căn nhà đổ nát chỉ có mình chú chó Vàng làm bạn. Lão yêu quý chú chó như con mình, luôn chăm sóc và cho ăn chú bằng bát như người.
Chiều nay, Lão Hạc đến chơi sớm hơn thường lệ. Ngay khi thấy ông giáo, Lão Hạc báo ngay:
– Chú chó Vàng đã qua đời rồi, ông giáo ạ!
Ông giáo bất ngờ trả lời:
– Ông bán nó đi rồi à? Tại sao ông nói là...?
Lão Hạc gật đầu, cố giữ vẻ vui vẻ nhưng miệng méo xệch và đôi mắt ửng đỏ. Ông giáo nhìn lão với sự ái ngại, trái tim đầy thương xót:
– Vậy nó để cho bắt dễ hả cụ? Bất chợt, Lão Hạc bất ngờ khóc ư ử, khuôn mặt co rúm vì đau khổ.
– Tội nghiệp... ông giáo ơi!... Nó có hiểu gì đâu! Nó thấy tôi gọi là chạy về liền, vẫy đuôi mừng.
Tôi cho nó ăn cơm. Nó đang ăn thì thằng Mục ẩn nấp trong nhà, ngay sau lưng nó, vồ lấy hai cẳng sau và kéo lên. Và rồi thằng Mục cùng thằng Xiên, hai thằng chỉ mải mê một lúc là buộc chặt cả bốn chân nó lại. Lúc đó cu cậu mới hiểu là cu cậu đã chết!... Ôi! ông giáo ạ! Loài chó này cũng khôn! Nó kêu ư ử và nhìn tôi, như muốn trách tôi rằng: 'A! Lão già tệ lắm! Tôi ăn ở với lão như thế mà lão đối xử với tôi như thế này à?'. Thì ra tôi già đến như vậy mà vẫn lừa gạt một con chó. Nó không ngờ tôi có thể lừa nó như vậy!
Ông giáo an ủi lão:
– Cụ đừng nghĩ như vậy, chó không hiểu gì cả! Và lại, ai nuôi chó mà không dùng để bán hoặc giết thịt! Khi ta giết nó, ta đang giúp nó kiếp khác, để nó có cơ hội trở thành người khác đấy cụ ạ!
Lão Hạc cố gượng cười:
– Ông giáo nói đúng! Kiếp của con chó là kiếp khổ, vậy nên khi ta giết chúng, ta đang giúp chúng chuyển kiếp để có thể sống một kiếp người, có lẽ sẽ tốt đẹp hơn một chút... Như kiếp của tôi chẳng hạn!
Thấy lão đang tự nhạo báng, ông giáo tiếp tục:
– Dù kiếp nào, cuộc sống vẫn như vậy thôi, cụ ạ! Cụ nghĩ tôi sung sướng hơn sao? Nhưng giờ đây, sung sướng là đây: Cụ ngồi xuống chơi phản, tôi sẽ đi luộc mấy củ khoai, nấu nước chè ấm, rồi hai ta cùng nhau ăn khoai, uống nước và hút thuốc lào, cùng trò chuyện, đó là sướng rồi!
Với vẻ mặt nghiêm trang, lão Hạc nói:
– Xin phép ông giáo, lần sau tôi sẽ nhờ ông giáo giúp một việc.
– Có việc gì cụ muốn nói?
– Chuyện là này ông giáo ạ!
Sau đó, lão Hạc kể về con trai của mình, người đã rời nhà đi làm phu đồn ở Nam Kỳ vì không có tiền cưới vợ. Lão nhờ ông giáo trông coi mảnh đất để con trai trở về sau này. Thứ hai, lão gửi ông giáo giữ số tiền từ việc bán hoa và chó để dành dụm. Lão lo lắng về tương lai khi già yếu và ốm đau, mong ông giáo đứng ra giúp đỡ.
Ông giáo động viên lão Hạc rằng không cần lo lắng quá xa. Ông khuyên lão hãy sống thoải mái, ăn uống đủ đầy và không nên nhịn đói dù chỉ vì lo sợ. Lão Hạc cảm kích và mong ông giáo có thể giúp đỡ.
Lão Hạc mong ông giáo có thể nhận lời mà không cần suy nghĩ nhiều. Ông giáo đành đồng ý, nhưng vẫn thắc mắc về số tiền mà lão đã gửi.
Lão Hạc chỉ ra rằng không cần biết số tiền mà ông giáo đã nhận, chỉ cần từ mai có thể sử dụng khi cần là đủ.
Lão Hạc từ chối làm phiền thêm và nói rằng không cần biết số tiền, chỉ cần biết khi cần sẽ sử dụng.
– Ông giáo yên tâm đi, tôi đã sắp xếp xong mọi thứ rồi đấy ạ! Xin phép tôi về nhà!
– Vâng, cụ về nhà đi!
Lão Hạc bước chậm rãi ra cổng, dáng vẻ mong manh, đói khổ của lão khiến ông giáo đầy lòng thương xót. Trong thời kỳ đói kém như hiện nay, cả làng đều đối diện với nỗi khó khăn. Lão Hạc cũng vậy, nhưng lão quyết không bán mảnh đất để dành cho con. Khi lão biến mất sau góc tre, ông giáo vẫn giữ túi tiền mà lão đã gửi. Ông lẩm bẩm trong lòng: 'Thật là khổ!'
Nghe câu chuyện này, lòng tôi trào dâng tình cảm xót xa và kính phục. Cuộc đời của lão Hạc không dễ dàng. Sự nghèo khó khiến lão sống trong khổ đau suốt đời. Lão già yếu ấy sống trong im lặng, chờ đợi đứa con trai yêu thương của mình. Ngày anh trai trở về có lẽ còn rất xa, và lão Hạc như ngọn đèn lung lay trước gió. Tình yêu thương và sự hy sinh của ông lão thật đáng ngưỡng mộ, và bi kịch của cuộc đời ông khiến chúng ta không thể nhịn nước mắt.
Tôi kể lại câu chuyện mà lão Hạc kể về việc bán chó - Mẫu 7
Tôi và ông giáo là hàng xóm thân thiết. Mỗi chiều, tôi thường ghé qua nhà ông giáo để cùng uống chè. Hôm nay, tôi đã chứng kiến câu chuyện bán chó của lão Hạc. Tấm lòng nhân hậu của lão khiến tôi không khỏi xúc động.
Ông giáo làm nghề dạy học từ lâu nhưng cuộc sống của ông không phải là dư giả. Ông sống cùng vợ con trong căn nhà giản dị. Trong nhà chỉ có một cái chõng tre, một chiếc giường cũ, một ít quần áo, một tủ sách nhỏ và mấy bộ bàn ghế để dạy học cho trẻ em trong làng. Ông là người đầy lòng nhân hậu, thường dạy học trò miễn phí. Cuộc sống của ông cũng không khác biệt nhiều so với những người nông dân khác. Như mọi khi, thấy tôi đến, ông rót nước cho tôi uống. Nói về lão Hạc, ông nhớ lại về người hàng xóm của mình. Lão Hạc là người sống kế bên hai gia đình của chúng tôi. Lão được mọi người kính trọng. Mỗi khi có chuyện, lão thường kể cho ông nghe và xin ý kiến của ông. Dù cũng là nông dân nhưng lão khổ hơn rất nhiều. Nhà lão rất nghèo, vợ lão mất sớm, con trai lớn cũng bỏ đi. Chỉ còn mỗi lão Hạc sống một mình với con chó vàng trong căn lều mục nát. Mỗi ngày, lão phải đi làm thuê kiếm sống. Tôi không khỏi cảm thấy thương xót. Lão ốm đau hơn hai tháng nay, tiền dành dụm cũng đã hết. Đôi khi, tôi muốn giúp lão nhưng tình trạng của tôi cũng không khá hơn nhiều. Buổi chiều hôm đó, khi tôi và ông giáo ngồi nói chuyện, lão Hạc đến. Lão gầy guộc, nhìn thấy lão buồn bã. Tôi tự hỏi có chuyện gì xảy ra. Lão nói rằng đã bán con chó Vàng. Cả tôi và ông giáo đều sửng sốt vì biết lão quý trọng con chó đó. Con chó không chỉ là kỉ vật duy nhất mà con trai lão để lại mà còn là người bạn thân thiết của lão. Tất cả chúng tôi đều cảm thấy buồn bã. Lão cố gắng giả vờ vui vẻ nhưng thực sự, lão đau lòng vì phải chia tay con chó. Lão kể rằng khi gọi con chó ăn, nó sung sướng nhưng đột nhiên bị ba thằng chó khác tấn công. Lão không kìm được nước mắt khi nói về sự ra đi của con chó. Chúng tôi cố gắng an ủi lão. Ông giáo nói rằng việc bán chó cũng là cách để giải thoát cho nó khỏi kiếp khổ. Tôi cũng đồng ý với ông giáo. Lão Hạc ngẫm nghĩ và cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Sau một hồi, lão nói rằng nếu kiếp người cũng khổ thì nên làm gì để có kiếp khác. Điều này làm tôi suy nghĩ sâu. Chúng tôi chia tay lão Hạc với lòng muốn giúp đỡ lão thoát khỏi khổ đau.
Câu chuyện về việc bán chó của lão Hạc khiến tôi rất xúc động và để lại ấn tượng sâu sắc trong tâm trí tôi. Một người nhân hậu như lão Hạc phải chịu đựng nhiều gian khổ trong cuộc sống. Tôi mong rằng số phận của lão sẽ được cải thiện và xã hội sẽ trở nên tốt đẹp hơn.
Câu chuyện về việc bán chó của lão Hạc khiến tôi cảm động và suy tư. Dù là một nông dân nghèo khổ nhưng lão Hạc vẫn giữ tấm lòng nhân hậu và nhân đạo. Tôi hy vọng rằng lão sẽ được gặp may mắn trong cuộc sống.
Kể lại câu chuyện về việc bán chó của lão Hạc làm tôi cảm thấy xúc động và suy tư nhiều. Lòng nhân từ và lòng nhân hậu của lão là điều đáng quý. Tôi hy vọng rằng lão sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn trong tương lai.
Hôm nay trời đẹp như mơ, ánh nắng len lỏi qua những kẽ lá xanh. Tôi đang bận rộn nấu ăn, còn chồng thì đắm chìm trong sách vở. Bất ngờ, từ xa, lão Hạc hiện ra với vẻ buồn bã, bước chậm về phía nhà tôi. Tôi không biết lão tới với mục đích gì nhưng tò mò, tôi đưa đầu ra hỏi han.
Khi đến gần cửa, lão nói với chồng tôi, gương mặt u ám, cằm nhọn như kẻ cắt:
- Con chó Vàng đã đi rồi ông ạ!
A ha, vậy là lão tới để nói về chú chó mà lão yêu thương như vàng ấy. Không khỏi bất ngờ, chồng tôi hỏi:
- Cụ đã bán đi à?
- Đúng vậy, tôi đã bán nó rồi.
Lão nói với giọng buồn, gương mặt hiện lên nụ cười nhưng trong lòng lại rỉ máu. Lão cười, một cách lạ lùng, nhưng càng cười, càng như muốn khóc. Trên đôi mắt ngập đầy cảm xúc, nước mắt lấp lánh, đỏ hoe. Chồng tôi xót xa, đổ ly rượu mời lão, rồi hỏi tiếp:
- Vậy nó đã bị bắt à?
Câu hỏi này có lẽ đã đụng vào vết thương sâu trong lòng lão Hạc. Lão bắt đầu khóc, khóc như một đứa trẻ, khóc như chưa từng được khóc. Nước mắt trộn lẫn nỗi đau, làm đau lòng lão, tim nhói lên từng nhịp. Những giọt nước mắt này, dường như không dành cho một người già như lão, nhưng lại rơi vì lừa dối con chó. Lão nức nở:
- Thật đáng trách... ông giáo ạ!... Nó không hiểu gì cả. Nghe tiếng gọi về ăn, nó vẫy đuôi vui vẻ chạy về. Nhưng khi ở trong lúc ăn, thằng Mục và thằng Xiên từ phía sau lao ra, bắt nó, và buộc cả bốn chân. Con chó này cũng thông minh, biết mình bị bắt nên im lặng, chỉ kêu ư ử như muốn oán trách tôi vì sao lại đối xử như vậy. Ông giáo ơi! Ngay cả tôi cũng không hiểu tại sao, dù tuổi đã cao, lại làm một việc tàn nhẫn như vậy, phản bội người bạn thân duy nhất của mình. Tôi cảm thấy ân hận quá! Lão càng nói càng đập vào ngực mình, nước mắt rơi trên khuôn mặt gầy guộc, nhưng lão vẫn tiếp tục dằn vặt bản thân để giảm bớt nỗi đau trong lòng. Nhìn lão như vậy, chồng tôi cảm thấy đau lòng lắm, ôm lão mà khóc cùng, và tôi thấy thương lão Hạc biết bao!
Nhìn từ bên ngoài, có lẽ sẽ nghĩ rằng lão không sao, không khóc vì khổ, nhưng ai đời lại khóc vì bán chó. Tôi trước đây cũng nghĩ lão già rồi nên không còn sáng suốt, có tiền không tiêu, có ruộng vườn không bán, có chó không giết... nhưng bây giờ, hiểu rõ sự tình, tôi cảm thấy thương cho hoàn cảnh của lão. Vợ mất sớm, nhà nghèo, con trai không lấy được vợ, đứa con trai duy nhất phẫn chí bỏ đi phụ đồn điền cao su không biết khi nào về. Lão phải sống hiu quạnh cùng con chó là kỷ niệm mà người con trai để lại, lão cưng nên gọi là “cậu Vàng”. Nhưng vì muốn giữ lại mảnh vườn cho con, lão đứt ruột bán đi cậu Vàng dù trong lòng đau như cắt. Không biết cậu Vàng đi rồi, lão Hạc sẽ sống chuỗi ngày còn lại như thế nào, ai sẽ quấn quýt bên lão những khi lão nhớ đến con trai, ai bên cạnh lão khi lão ốm yếu? Càng nghĩ, tôi càng thấy thương lão. Giật mình khi thấy đồng hồ điểm mười hai giờ trưa, tôi phải tiếp tục nấu ăn. Còn lão Hạc với chồng tôi vẫn nói chuyện ở gian trên.
Lão Hạc quả là một con người đáng thương, ông có tấm lòng yêu thương con trai và con vật như yêu chính bản thân. Cuộc đời thật trớ trêu khi bắt con người phải sống trong đau khổ kéo dài như vậy. Về phần ông giáo, cũng sống trong hoàn cảnh túng quẫn, nhưng ông có tấm lòng rộng lớn khi nghe lão tâm sự, ông không phàn nàn mà lắng nghe và chia sẻ cùng lão, thể hiện sự lễ phép và tôn trọng lão Hạc.
Đọc truyện ngắn của Nam Cao, đoạn lão Hạc sang báo tin bán chó với ông giáo đã khiến tôi cảm thấy khó tả, giúp tôi thấm thía và cảm nhận được nỗi đau của lão Hạc cũng như những người nông dân thời xưa phải trải qua, họ sống trong tầng lớp nghèo khổ và bị khinh miệt đáng thương. Đây cũng là đoạn trích mà tôi thích nhất.
Kể lại câu chuyện lão Hạc kể chuyện bán chó - Mẫu 9
Thời gian trôi qua nhanh chóng, những năm tháng khó khăn đã trôi vào quá khứ. Mỗi lần cháu gái 14 tuổi tò mò hỏi tôi về câu chuyện lão Hạc trong sách giáo khoa, tôi không kìm được xúc động. Sáng nay, con bé hỏi tôi về cảnh lão Hạc bán chó, câu chuyện hôm ấy hiện về trong trí nhớ của tôi.
Thời đó, người có kiến thức không nhiều nên mọi việc giấy tờ đều qua tay ông giáo. Nhà tôi với ông giáo là nơi quen thuộc nên thường nhờ vả ông. Khi ấy, tôi mới 7 tuổi. Một ngày, thầy u bảo tôi sang nhờ ông viết một lá đơn xin cho chị tôi đi làm ở nơi nào đó. Tôi lênh đênh chạy đi, trong lòng nghĩ sẽ hỏi ông về bài thơ mới học lén được hôm qua.
Sau một lúc sang nhà ông giáo, khi tôi đang tập trung nghe ông giảng, thì thấy lão Hạc từ phía ngõ đi vào. Nhìn thấy dáng đi của lão, tôi bỗng thấy thương lão vô cùng. Lão Hạc là một lão nông dân nghèo khổ, vợ mất, lão sống một mình, chỉ có con chó Vàng làm bạn. Con trai lão bỏ làng đi làm đồn điền cao su vì không lấy được vợ. Tôi biết lão và ông giáo thường xuyên trò chuyện nên chào hỏi rồi ra bếp với vợ ông giáo.
Tôi lễ phép chào bà giáo rồi ngồi xuống, vừa suy nghĩ câu thơ mới học vừa lắng nghe câu chuyện của hai người. Tôi nghe giọng lão Hạc thốt lên:
- Cậu Vàng ra đi rồi, ông giáo ạ!
- Cụ đã bán à? Tôi nghe tiếng ông giáo đáp lại.
- Đã bán! Họ vừa bắt xong.
Nghe đến đây, tôi ngạc nhiên nhìn qua khe cửa hơi đóng nhẹ, không tin lão đã bán con chó Vàng. Lão coi nó như con ruột, làm sao có thể? Nhưng nhìn gương mặt lão, tôi hiểu ngay. Lão cố giả vờ vui vẻ. Nhưng cái cười của lão như thật và đôi mắt lão ướt đẫm nước.
- Thế nó cho bắt à? Ông giáo vỗ vai lão và hỏi.
Nhìn qua khe hở, tôi thấy mặt lão đột nhiên co rúm lại, những vệt nhăn nếp xô lại khiến nước mắt chảy ra. Đầu lão nghiêng về một bên và miệng móm mém của lão mếu như con nít. Rồi lão bắt đầu khóc...
- Khốn nạn... Ông giáo ơi! Nó có hiểu gì đâu! Nó thấy tôi gọi là chạy ngay về, vẫy đuôi mừng. Tôi cho nó ăn. Nó đang ăn thì thằng Mục nấp trong nhà, ngay sau lưng nó, tóm lấy hai cẳng sau của nó dốc ngược nó lên. Cứ như vậy thì thằng Mục với thằng Xiên, hai thằng chúng nó chỉ loay hoay một lúc đã trói chặt cả bốn chân của nó lại. Lúc ấy, thằng con mới biết rằng thằng con sắp chết! Ông ơi! Cái giống chó nó cũng khôn! Nó cứ tỏ ra buồn rầu như thể nó trách tôi; nó kêu ư ử, nhìn tôi như muốn nói rằng: “Ôi! Lão già tệ lắm! Tôi ăn ở với lão như thế mà lão đối xử với tôi như thế này?”. Thì ra tôi già đầu như này rồi còn gì, lại còn lừa con chó, nó không ngờ tôi dám lừa nó!
Giọng lão run run, không thể kìm nén được trong tiếng khóc. Bất giác, lòng tôi cũng trở nên nặng nề. Mấy hôm trước, tôi còn thấy con Vàng lẻn vào sân nhà lão. Chắc chắn lão đau lòng lắm.
Tiếng ông giáo lại vọng lên, phá vỡ suy nghĩ của tôi:
- Cụ cứ tưởng như vậy nhưng nó chả hiểu gì cả! Hơn nữa, ai nuôi chó mà không bán hoặc giết thịt? Khi ta giết nó, thực ra là đem đến cho nó một cơ hội mới, một cơ hội trở thành một sinh linh khác.
Tiếng của lão Hạc vang lên với âm điệu cay đắng:
- Ông giáo nói đúng! Kiếp của chó là kiếp khổ, vậy nên ta đưa nó tới kiếp người, có lẽ sẽ có ít phong cảnh hơn... như kiếp của ta chẳng hạn...
- Trên đời ai cũng vậy, cụ ạ! Cụ nghĩ chúng tôi sung sướng hơn à?
- Nếu cuộc đời người cũng đau khổ như thế thì chúng ta nên chọn kiếp gì để thật hạnh phúc
Hai ông trò chuyện, tôi nghe hiểu đôi lời được, đôi khi không, chỉ cảm thấy thương lão Hạc phải sống cô đơn.Một lúc sau, tiếng ông giáo nhẹ nhàng vang lên:
- Không có kiếp nào thực sự hạnh phúc, nhưng có một điều là hạnh phúc: lúc này cụ ngồi xuống bàn này chơi, tôi sẽ đi luộc mấy củ khoai lang, pha một ấm nước chè tươi thật đặc; hai cha con ta ăn khoai, uống nước chè, sau đó thưởng thức thuốc lào... Đó mới là hạnh phúc.
- Đúng vậy! Ông giáo nói đúng! Với chúng tôi, điều đó là hạnh phúc.
Sau đó, ông giáo cùng lão Hạc còn trò chuyện thêm, nhưng tôi không theo kịp. Trong lòng, tôi chỉ thấy xót xa cho câu chuyện của lão Hạc. Lão đã già rồi nhưng vẫn sống trong đau khổ, vẫn chờ con trai trở về.
Rồi đột nhiên, lão quyết định ra đi. Đến lúc đó, tôi mới hiểu khổ cực của lão và của biết bao người nông dân thời kỳ đó. Câu chuyện bán chó của lão Hạc đã trôi qua nhiều năm, nhưng hình ảnh của người nông dân đầy tình yêu thương và lòng tự trọng đó vẫn còn sâu trong tâm trí tôi.
Kể lại câu chuyện lão Hạc kể chuyện bán chó - Mẫu 10
Tôi và Hoàng, con trai của ông giáo, đang chơi thì thấy lão Hạc đến. Sau trận ốm kéo dài hai tháng mười tám ngày, lão Hạc càng trở nên lọm khọm, vật vờ như chiếc bóng, thảm hại thật thảm.
Buổi sáng hôm ấy, ông lại tới nhà ông giáo. Ngay khi gặp ông, lão nói ngay:
- Cậu Vàng đã ra đi rồi, ông giáo ơi!
Nghe ông giáo bất ngờ hỏi, lão Hạc đau đớn đáp:
- Đã bán rồi! Họ mới bắt được đấy.
Lão nhẹ nhàng thở dài. Đôi mắt lão lấp lánh nước, lão cười như mỉm cười. Ông giáo gần như bị choáng, ngượng ngùng nhìn lão Hạc, hỏi như có chuyện:
- Thế cậu Vàng cũng đã vào tay họ à?
Thằng Mục và thằng Xiên đứng trốn sau cánh cửa. Cậu Vàng từ ngoài vườn nghe tôi gọi vội chạy về, vẫy đuôi mừng ríu rít. Tôi cho nó ăn cơm, nó ăn ngon lành. Bất ngờ, thằng Xiên và thằng Mục từ phía sau tấm liếp lao ra, nắm chặt hai chân sau của cậu Vàng, kéo lên trên. Loáng một lát, hai đứa đã trói chặt cả bốn chân của cậu. Lúc ấy, cậu Vàng mới nhận ra là mình đã bị lừa. Cậu rên rỉ, sùi bọt mép, nghe thật đau lòng. Cậu nhìn tôi, đôi mắt đầy vẻ buồn thảm như muốn kêu cứu, lại muốn trách móc: 'A! Lão già tệ lắm! Tỏi ăn ở với lão như thế đã suốt mấy năm, mà giờ lão lại xử tệ với tôi như vậy à?'. Ông giáo ơi, tôi thấy tủi thân, đau lòng quá! Thì ra tôi đã già đến tuổi này mà vẫn còn lừa một con chó, chẳng ngờ nó lại không nghĩ rằng tôi có thể làm điều đó!
Mặt lão đột ngột co rúm lại. Lão khóc hu hu. Cái đầu nằm nghiêng về một bên, mái tóc bạc của lão rối tung và cái miệng méo mó của lão mếu như trẻ con.
Ông giáo run run, nhẹ nhàng nắm lấy tay, nắm lấy vai lão Hạc, dắt lão ngồi xuống tấm ghế, sau đó an ủi người bạn già đáng thương:
- Cụ đừng nghĩ như thế đâu, chớ nó chẳng hiểu gì đâu! Cụ đã bán cậu Vàng cho bọn thằng Xiên, thằng Mục là để cậu ấy đỡ khổ đấy!
Đôi mắt nhăn nhó ướt đẫm nước, lão Hạc nhìn ông giáo, sau đó chua chát bảo:
Trời ơi, cái thầy giáo ấy! Nói rằng kiếp chó là kiếp khổ, nên ta cứ để nó kiếp người đi, có lẽ sẽ sung sướng hơn một tí... như kiếp người của tôi chẳng hạn!
Ông giáo ấy đúng là buồn buồn. Hai đứa bạn láng giềng chỉ im lặng nhìn nhau. Nghe câu chuyện của lão Hạc, lòng tôi càng thêm buồn khi nghĩ về cuộc sống cô đơn, khó khăn của những người già.
Kể lại câu chuyện của lão Hạc bán chó - Mẫu 11
Năm nay tôi đã trên bảy mươi tuổi rồi, nhưng mỗi khi đứa cháu hỏi về quá khứ, về thời đó giặc Pháp đô hộ và câu chuyện của Lão Hạc trong sách giáo khoa Ngữ văn 8 liệu có thật không, tôi lại nhớ về người hàng xóm già. Đó là nhân vật lão Hạc trong truyện của Nam Cao. Ký ức về lần ông ta kể chuyện bán chó cho thầy Thứ của tôi vẫn hiện về rõ ràng.
Thời ấy tôi mới lên mười, xã hội rối ren, mỗi lúc thấy đánh nhau ở đâu, mai thì Tây lại đi càn ở chỗ khác. Thầy giáo Thứ đang dạy lớp đệ nhị ở trường làng bên, đành phải cho đám trò nghỉ. Tôi không biết tại sao, chỉ thấy người ta rủ rỉ đồn thầy ghét Tây, không muốn chúng tôi nhìn thấy cảnh chúng ta đòi hỏi điều gì ở trường.
Hàng ngày thầy vẫn ghé nhà lão Hạc để trò chuyện cùng ông cụ. Tôi thường ở gần đó hoặc đến chơi với thầy, lúc nào cũng có lão Hạc và chú chó Vàng. Những câu chuyện thú vị về lão Hạc mà thầy tôi viết thành truyện là những chuyện thật tế. Đặc biệt, cảnh lão Hạc kể chuyện bán chó cho thầy tôi là lúc tôi chứng kiến trực tiếp.
Hôm đó, tôi đang giúp thầy thu gom khoai và hỏi thầy về mấy chữ Hán khó hiểu. Khi lão Hạc bước vào, tôi thấy lão trông rất buồn. Ngay lập tức, lão báo tin với thầy:
- Cậu Vàng đã ra đi rồi, thầy ạ!
- Ông bán rồi à?
- Rồi, họ vừa đến mua xong.
Lão Hạc cố giữ vẻ vui vẻ nhưng tôi nhận ra rằng lão cười nhưng trong lòng buồn. Thầy tôi chắc cũng đau lòng cho lão nên chỉ ôm lão vỗ nhẹ nhàng như để chia sẻ nỗi buồn. Tôi cảm thấy đôi mắt của thầy Thứ cũng muốn rơi lệ. Thầy hỏi lão Hạc:
- Chó đã bị bắt à?
Khiến cho khuôn mặt lão co lại. Những nếp nhăn trên khuôn mặt gấp gáp khiến cho nước mắt tràn ra. Đầu lão nghiêng sang một bên và miệng móm mém của lão như con nít. Lão khóc...
- Thật tàn nhẫn... Ông giáo ơi!... Chúng nó có hiểu gì đâu! Khi tôi gọi, chúng nó lại vui vẻ chạy về. Tôi cho chúng ăn. Đang ăn thì thằng Mục từ trong nhà nhảy ra, đuổi theo chúng, hai thằng đuổi chúng và nhanh chóng bắt chúng lại. Bây giờ chú cậu mới biết chú cậu sắp ra đi!... Ông ơi! Con chó cũng khôn! Nó nằm yên như muốn trách tôi, kêu ư ử, nhìn tôi như muốn nói rằng 'A! Lão già tệ lắm! Tôi ăn ở với lão như vậy mà lão lại đối xử với tôi như thế này à?'. Thì ra tôi đã bị lừa bởi một con chó, chúng nó không ngờ tôi có thể lừa chúng!
Thầy Thứ lại an ủi lão:
- Cụ nghĩ thế nhưng chẳng có chuyện gì nó hiểu! Thêm nữa, ai nuôi chó mà không bán hoặc giết thịt! Khi ta giết nó, thực ra là ta đang cho nó một kiếp mới. Một kiếp mới để nó sống cuộc đời khác.
Lão Hạc nói với vẻ chua chát:
- Ông giáo đúng! Nếu cuộc đời của con chó là kiếp khổ thì ta biến nó thành kiếp người, có lẽ nó sẽ được sung sướng hơn một chút... Như cuộc đời của tôi chẳng hạn!...
Câu nói của lão làm tôi cảm thấy buồn lòng, thầy Thứ nhẹ nhàng nói:
- Cuộc sống của ai cũng vậy thôi, cụ ạ! Cụ nghĩ tôi sung sướng hơn sao?
- Nếu cuộc đời người cũng khổ khan như vậy thì ta nên làm gì để thật sướng?
Lão cười nhẹ và nhún vai. Thầy tôi nắm chặt vai gầy của lão, nhẹ nhàng nói:
- Không có kiếp nào thực sự sung sướng cả, nhưng có một điều làm ta cảm thấy sung sướng: Bây giờ cụ ngồi xuống, tôi sẽ làm mấy củ khoai lang, nấu một ấm nước chè tươi đậm đà, cùng con cháu ăn khoai, uống chè, rồi thong thả hút thuốc lào... đó là cảm giác sung sướng.
- Vâng! Ông lão đã nói đúng! Với chúng ta, đó là sự sung sướng.
Lão nói xong lại cười nhẹ nhàng. Tiếng cười vẫn có chút gượng gạo nhưng mang trong đó một sự hiền hậu, khiến tôi cảm thấy ấm lòng khi đứng lên:
- Thầy để con đi luộc khoai nhé.
- Được, con giúp thầy, nhặt những củ to đấy, để thầy nấu nước chè mời ông xơi. - Thầy tôi nhắc nhở.
- Nói đùa thế, ông giáo để khi khác... Lão Hạc ngần ngại.
- Việc gì phải chờ đợi... Không bao giờ nên trì hoãn sự sung sướng, cụ cứ ngồi xuống đây.
Tôi đi luộc khoai. Thầy Thứ và lão Hạc ngồi nói chuyện. Thầy tôi là người hiểu biết và thương người nên có chuyện gì lão Hạc cũng sẻ chia và tâm sự.
Khi luộc khoai, tôi nghĩ về lão Hạc nhiều. Tôi thương lão vì lão sống lương thiện và nhân hậu. Tôi biết lão quý con Vàng của mình vì nó là kỷ vật của anh con trai lão để lại.
Đã 60 năm, đất nước đổi chế độ, lão Hạc không còn, nhưng hình ảnh lão vẫn ám ảnh tôi. Đó là kỷ niệm một thời khổ đau của đất nước và tôi hiểu hơn về tình yêu thương chia sẻ của người thầy giáo tôi với những người nông dân khốn khổ.
Kể lại câu chuyện lão Hạc kể - Mẫu 12.
Tôi là Nguyễn Văn A, hàng xóm của ông giáo và lão Hạc. Một hôm nghe được cuộc trò chuyện giữa họ. Lão Hạc kể về chuyện bán chó của mình.
Trước đó, trong mắt tôi lão chỉ là một con người tầm thường, nhưng sau khi nghe câu chuyện lão kể, thái độ của tôi đã thay đổi hoàn toàn.
Ông giáo ngạc nhiên hỏi:
- Cụ bán chưa?
Lão Hạc trả lời:
- Rồi, bán rồi! Họ vừa bắt xong.
Dù nói ra làm lễ nhưng trong lòng lão cất giấu một nỗi buồn sâu thẳm. Ông giáo mời lão Hạc vào nhà ngồi. Nhà lão Hạc và nhà ông giáo đều nghèo nàn, chỉ có ít đồ đạc cũ kỹ. Hai ông ngồi trên ghế dựng nói chuyện. Dù buồn nhưng lão cố gượng cười trước mặt ông giáo, nhưng cảm xúc vẫn trào dâng mạnh mẽ. Lão cười trông như thẹn, đôi mắt lão lấp lánh nước. Lúc này, tôi nghe thấy giọng an ủi của ông giáo. Cảm xúc của ông giáo cũng đong đầy sự thương cho lão Hạc. Ông không còn tiếc cho 5 cuốn sách mà mình bán đi nữa, mà ông giáo cảm thấy ái ngại cho lão. Nhìn gương mặt của ông giáo, có lẽ ông chỉ muốn ôm chầm lão Hạc mà òa khóc lên vì thương cho số phận đau khổ, vì nghèo mà phải bán đi những thứ mà mình yêu quý. Lão Hạc đã đau lòng bán đi con chó Vàng – kỷ vật duy nhất mà người con trai để lại. Nỗi đau lòng ngày càng lên cao, đột nhiên mặt lão co rúm lại. Những vết nhăn xô lại với nhau, ép cho nước mắt chảy ra. Cái đầu lão nghiêng về một bên và cái miệng móm mém của lão mếu như con nít. Lão khóc... Nhìn lão lúc này thật đáng thương. Lão như đang tự đau đớn mình vì đã nỡ lòng lừa một con chó. Lão Hạc kể lại cho ông giáo nghe về quá trình cậu Vàng bị bắt. Trong lúc kể chuyện, tôi còn nghe thấy lão Hạc tự mắng mình rằng: “Ôi! Lão già tệ lắm! Già đầu như thế mà vẫn đi lừa dối một con chó”. Lão coi con chó như người bạn thân của mình, giúp lão giải sầu mỗi khi cô đơn không có ai tâm sự. Ông giáo nhìn lão Hạc đau khổ như thế cũng vỗ vai an ủi:
- Cụ nghĩ nó dốt lắm, nhưng thực ra chó cũng hiểu được một ít! Và dù nuôi chó nhưng ai cũng biết chớt giết thịt. Việc ta giết nó cũng là để cho nó đổi kiếp, đổi kiếp để nó có thể trở thành người khác.
Lão Hạc trả lời với một giọng điệu đầy chua xót:
- Ông giáo nói đúng. Kiếp làm chó chắc chắn là kiếp khổ, vậy nên ta giúp nó thay đổi kiếp để trở thành con người, có lẽ sẽ sung sướng hơn một chút... như kiếp con người của tôi chẳng hạn.
Những lời của lão Hạc chứa đựng nỗi đau, oán trách về số phận cơ cực, nghèo nàn. Tôi nghe thấy lòng mình bồi hồi, đầy xót xa. Ông giáo cũng không biết nói gì hơn, chỉ có thể nhìn lão Hạc với ánh mắt đồng cảm. Vì tình cảnh của ông giáo cũng không khác gì của lão Hạc là bao: “Cụ tưởng rằng tôi sung sướng hơn à?”. Một câu nói đầy tư duy: “Nếu kiếp người cũng khổ như thế thì ta nên làm gì để thật sướng?”. Cuối cùng, ông giáo và lão Hạc đồng tâm hiểu biết rằng không có kiếp nào thực sự sung sướng, chỉ có việc ngồi bên nhau – những người hàng xóm, cùng chia sẻ số phận, ăn cơm chung, uống nước chè là điều vui vẻ, là hạnh phúc nhất. Ông giáo nắm lấy vai gầy của lão Hạc, an ủi lão quên đi nỗi đau.
Nghe câu chuyện về việc bán chó của lão Hạc, tôi nhận ra lão là một người nặng lòng, nặng tình, sống rất trung thành, có một trái tim đầy tình thương. Tôi bắt đầu có những suy nghĩ khác về lão.