Tài Liệu Bao Gồm Dàn Ý Chi Tiết Kèm Theo 8 Bài Văn Mẫu Kể Về Thầy Cô Giáo Của Em Được Mytour Tổng Hợp Từ Bài Làm Hay Nhất Của Học Sinh Trên Cả Nước. Qua Đó Giúp Các Em Học Sinh Củng Cố Kỹ Năng Cách Làm Bài Văn Kể Chuyện, Chuẩn Bị Cho Bài Viết Số 3 Lớp 6.
Đề Bài: Bài Viết Số 3 Lớp 6 Đề 6: Kể Về Thầy (Cô Giáo) Của Em (Người Quan Tâm, Lo Lắng Và Động Viên Em Học Tập)
Dàn Ý Kể Về Thầy Giáo (Cô Giáo) Của Em
I. Bắt Đầu
- Tầm Quan Trọng của Thầy Cô trong Đời Học Sinh: Cung Cấp Kiến Thức, Động Viên, Nhắc Nhở, Lo Lắng Về Học Tập, Hướng Dẫn Em Trở Thành Người...
- Giới Thiệu Tổng Quan về Thầy Cô mà Em Sẽ Kể: Thầy Cô Nào, Dạy Em Lớp Mấy?
- Tổng Quan về Tình Cảm Quan Tâm, Yêu Thương của Thầy, Cô Đối với Em: Luôn Sẵn Sàng Hỗ Trợ Em Trong Học Tập, Giúp Em Tiếp Cận Phương Pháp Học Mới Hiệu Quả,...
II. Nội Dung Chính
- Miêu tả một số đặc điểm nổi bật về ngoại hình của thầy (hoặc cô) mà em sẽ kể (có thể viết riêng hoặc xen vào các phần dưới đây): Dáng vẻ, phong cách, giọng điệu, cử chỉ,...
- Tổng quan về lối sống, phong cách giảng dạy của thầy (cô) đó: Mẫu mực, đầy tình thương với học sinh...
- Đối với em cá nhân, thầy (cô) đã dành sự chăm sóc đặc biệt như thế nào về việc học tập của em?
+ Khuyến khích, động viên em trong việc học tập: Dành thời gian riêng để trò chuyện, ghé thăm nhà, động viên.
+ Hỗ trợ về tinh thần, vật chất (nếu cần): Hướng dẫn phương pháp học, tặng sách vở, dụng cụ học tập,...
- Cảm xúc của em đối với thầy (cô) giáo đó như thế nào: Yêu mến, ngưỡng mộ (ban đầu có thể cảm thấy không thoải mái nhưng sau đó có sự thay đổi đáng kể).
- Bài học về cuộc sống mà thầy (cô) đã truyền đạt cho em.
III. Tổng kết
- Khẳng định lòng biết ơn, trân trọng của bản thân đối với thầy (cô).
- Những suy tư tổng quan, sâu sắc về mối quan hệ giữa thầy trò.
Kể về thầy (cô) giáo của tôi
Kể về thầy (cô) giáo của tôi - Mẫu 1
“Ăn quả nhớ kẻ trồng cây
Có danh có vọng nhớ thầy cô xưa”
Đó là những dòng thơ về nghề giáo, một nghề luôn được yêu quý và tôn trọng. Trong số các thầy cô giáo của tôi, cô Kim Anh - cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi, để lại ấn tượng sâu sắc nhất.
Với mái tóc dài, mềm mại và đen thẳng, cô luôn mang theo một hương thơm nhẹ nhàng. Đôi mắt lớn, đen sâu của cô toát lên sự mạnh mẽ nhưng cũng không kém phần dịu dàng. Khi chúng tôi thành công, cô luôn nhìn chúng tôi với ánh mắt đầy ý nghĩa. Nhưng khi chúng tôi mắc lỗi, ánh mắt của cô lại ẩn chứa nỗi buồn thầm kín. Đôi bàn tay mảnh mai của cô luôn viết ra những dòng văn đầy cảm xúc, truyền tải bài học cho chúng tôi. Giọng nói của cô truyền cảm, dịu dàng và hóm hỉnh, luôn thu hút sự chú ý của chúng tôi. Tính cách của cô lành lặn và chân thành, nhưng khi vào lớp, cô trở nên nghiêm túc và khắt khe. Với cô, dạy học không chỉ là công việc mà còn là đam mê. Cô luôn chuẩn bị kỹ lưỡng cho mỗi bài giảng và thường sử dụng các phương tiện học tập hiện đại để giúp chúng tôi hiểu bài tốt hơn. Dù đã là một giáo viên, cô vẫn không ngừng học hỏi vì đó là đam mê của cô. Cô thường thức đến rất khuya để học, sau khi soạn giáo án. “Học như thuyền chèo ngược dòng vậy, các em ạ!” - Câu nói của cô luôn ấn tượng trong lòng chúng tôi.
Điều tôi ấn tượng nhất là khi cô dẫn chúng tôi đi thăm quan. Trên khuôn mặt và trong ánh mắt của cô tỏ ra lo lắng, không yên tâm. Sau này, chúng tôi mới biết rằng cô đã từ chối bài thi triết học để đi cùng chúng tôi, vì cô lo rằng có vấn đề gì xảy ra với chúng tôi, cô sẽ hối tiếc suốt đời.
Một kỷ niệm đáng nhớ khác là khi tôi học hè. Tôi lo lắng vì đã nghỉ học hai tuần. Khi tôi đến lớp, tôi lo lắng. Cô biết tôi đã nghỉ, nên cô đã giảng lại những phần tôi không hiểu, sau đó nhờ bạn mượn vở cho tôi. Lúc đó, tôi cảm thấy nhẹ nhõm, và tôi ẩn dụ cảm ơn cô và bạn bè.
Nghề giáo thật cao quý, giống như câu 'Nghề giáo là người lái đò tri thức qua sông'. Đó là nghề tôi mong muốn sau này. Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11, tôi muốn gửi lời chúc đến cô: 'Con chúc cô luôn mạnh khỏe! Con yêu cô nhiều lắm!'
Kể về thầy (cô) giáo của tôi - Mẫu 2
Trường Trung học cơ sở Nam Trung Yên là mái ấm của tình thương và kỷ luật. Các thầy cô giáo luôn quan tâm và chăm sóc học sinh. Riêng tôi, tôi luôn tôn trọng cô giáo môn toán của mình: Cô Trang, người đã giúp đỡ tôi như một phép màu.
Cô Trang có vóc dáng cao, mái tóc đen cắt đầu vuông, trông thật đẹp. Hiện cô đã mang thai được khoảng năm, sáu tháng. Cô hiền lành, nhân hậu, luôn tỏ ra vui vẻ và tươi cười, làm tôn lên vẻ đẹp của mình. Trên bảng điểm của lớp, cô luôn mong muốn thấy từ 'Đủ' ở mỗi tổ báo cáo.
Nhiều người tự hỏi tại sao cô giáo chủ nhiệm là cô văn lại hiền lành và xinh đẹp. Lý do đơn giản là hồi còn học cấp I, toán đối với tôi chỉ là một môn học vô dụng. Tôi thường nghĩ: 'Mua sáu mươi quả dưa hấu về làm gì?', và 'Cấp I học một cộng một bằng hai, cấp II học âm một cộng ba bằng hai, cấp III rồi Đại học...'. Tuy nhiên, cô Trang đã thay đổi suy nghĩ của tôi về toán.
Khi tôi học cấp II, ngày hè đầu tiên đã đến. Tôi quyết định ngủ trong hai tiết cuối (Toán). Nhưng khi cô Trang bước vào lớp, cô đã thay đổi suy nghĩ của tôi về toán. Từ đó, tôi quyết tâm học toán và thành công nhờ sự dạy dỗ của cô.
Tôi biết ơn cô Trang vì đã dạy dỗ và dẫn lối cho tôi. 'Con cảm ơn cô!' - Đây là lần thứ hai tôi nói 'cảm ơn' với cô. 'Con sẽ cố gắng, vào một ngày nào đó, con sẽ nói lời cảm ơn trực tiếp với cô!'
Kể về thầy (cô) giáo của tôi - Mẫu 3
Nhà sách! Ý nghĩ tự nhiên vụt lóe trong tâm trí em. Em muốn tìm một nơi yên bình để thư giãn, tận hưởng những khoảnh khắc nghỉ ngơi. Khi đang tập trung vào sách, em va phải vào một người làm rơi vài quyển sách xuống đất. Em và người đó cùng nhặt lên, và khi em nhìn lên, em nhận ra ngay cô giáo, người đã từng dạy em từ nhiều năm trước.
Cô bây giờ khác biệt so với trước rất nhiều! Cô gầy hơn, da mặt xanh xao hơn, nhưng vẫn tỏa sáng vẻ đẹp thanh khiết và giản dị. Đó là điều mà cô luôn có, không bao giờ mất đi. Em cảm thấy lúng túng như chú chim non chào đón mẹ về. Em chào cô, hỏi thăm sức khỏe của cô, và ôm cô. Bao nhiêu kỷ niệm của ngày xưa dường như đã mất đi mãi mãi. Nhưng giờ đây, khi gặp lại cô, lòng em trở nên hồi hộp và xúc động. Bao kỷ niệm ùa về. Em đặt cho cô hàng loạt câu hỏi. Cô rất vui, khi gặp lại học trò quậy phá cô suốt một năm học. Ánh mắt của cô đầy triu mến và dịu dàng hơn bao giờ hết:
- Dạo này em học như thế nào rồi?
Giọng của cô vẫn ấm áp như ngày xưa. Đó là giọng nói khiến em nhớ lại bao kỷ niệm... Nhớ lại những lời khuyên nhẹ nhàng của cô mỗi khi em mắc sai lầm, phạm lỗi.
Em cười và trả lời cô:
- Em học vẫn ổn như thường cô ạ! Nhưng có thể nói là em khá giỏi, thưa cô. Em không bao giờ làm cô thất vọng về mặt học tập đâu, phải không cô? Cô ơi, sao dạo này cô có vẻ mệt mỏi vậy ạ. Cô cười nhẹ nhàng và nói:
- Sao em không thay đổi chút nào vậy. Em luôn đặt những câu hỏi mà không có học sinh nào dám hỏi...
- Cô ơi, sao cô cười mà trong lòng có vẻ không vui thế cô? Cô đang giận em về điều gì đấy phải không cô?
Cô trả lời:
- Em lại nghĩ như vậy à! Cô không sao đâu, cô không có gì cả, đừng lo lắng về cô.
Em vừa nghe vừa chăm chú nhìn cô và khi thấy một vết sẹo nhỏ ở mắt trái của cô thì dường như có một dòng ký ức hiện lên trong lòng em. Em vén tóc cô và nhìn lại vết sẹo do chính em gây ra. Em hỏi cô:
- Cô ơi, cô còn nhớ vết sẹo này không?
- Làm sao cô quên được chứ, hở em?
Ngày ấy, cô có nhớ không? Đó là một buổi tối cô dạy những học sinh yếu ở lớp, một buổi tối trăng sao. Cô phải ra ngoài. Bọn em giả ma để hù nhau và còn ném đá chọi nhau. Không ngờ vô tình em đã ném đá trúng vào đầu cô. Cô ôm đầu và ngã khụy xuống. Máu, máu tuôn ra thấm đầy tay cô và cô được đưa vào bệnh viện. Nhìn mọi người đưa cô đi mà lòng em như nặng ngàn cân. Nước mắt tuôn trào ra như suối. Em hối hận vô cùng. Cả một khoảng trời như sụp đổ trước mặt em. Em bỗng cảm thấy sợ sợ mất cô, sợ cô không dạy cho chúng em nữa. Cái lo như làm tim gan em tan nát...
- Cô ơi... ngày đó cô... tức giận em lắm phải không cô?
Em hỏi cô một cách e ngại và lo lắng, nhưng cô lại đáp lại nhẹ nhàng và hiền lành:
Không, cô không giận em đâu! Cô chỉ không hiểu tại sao ngày xưa em lại quậy phá đến thế. Những trò đùa của em lúc đó cũng hơi quá nhưng cô nghĩ em không có ý định xấu, phải không? Em luôn làm lớp cười để giảm bớt sự căng thẳng trong giờ học mà. Có khi cô nghĩ em nên là nam hơn là nữ...
Em cười ngượng ngùng và tự hỏi tại sao cô luôn đối xử dịu dàng với em như vậy. Cô luôn như một người mẹ thứ hai của em, luôn dặn dò và an ủi em khi gặp khó khăn, thiếu thốn...
Trời đã chuyển sang chiều tà. Em cùng cô rời khỏi nhà sách và sắp sửa về nhà. Phía phía chân trời xa, hoàng hôn chiếu sáng một tấm vàng cam tuyệt đẹp. Ánh hoàng hôn như muốn mừng rỡ kết hợp với cảm giác của cô và em. Chia tay cô, trên đường về nhà, trong lòng em bừng cháy khi nhớ lại cuộc gặp gỡ hôm nay.
Kể về cô giáo của em - Mẫu 4
Tôi gần 12 tuổi, đã trải qua những ngày tháng sống trong tình yêu thương, quan tâm và lo lắng từ gia đình và thầy cô. Tôi biết ơn điều đó, đặc biệt là sự ân cần của cô Đang, người đã dạy dỗ và nâng đỡ tôi bằng tình thương.
Dù nhà ở thị trấn lớn, nhưng do ba bận công việc, mẹ phải chăm sóc em và buôn bán, nên tôi được gửi về quê sống cùng bà. Cuộc sống ở quê không thoải mái nhưng an toàn. Tôi nhớ trường và bạn bè, và trường chỉ cách nhà tôi một quãng đường ngắn.
Ngày đầu tiên tới lớp, tôi ngạc nhiên vì căn phòng nhỏ, bàn ghế cũ kỹ và không có quạt. Tôi thất vọng và cảm thấy cô đơn, nhưng không biết làm sao nói với ai. Rồi có một ngày, cô Đang đến nhà tìm tôi và mọi chuyện thay đổi.
Cô dành thời gian lắng nghe và chia sẻ với tôi, giúp tôi cảm thấy được quan trọng. Từ đó, tôi hứa sẽ nỗ lực hơn trong việc học tập và hòa nhập với môi trường mới.
Sau những ngày hòa nhập, tôi thấy mình yêu thích nơi này, yêu thương bạn bè và cô Đang. Cuộc sống của tôi đã thay đổi và trở nên hạnh phúc hơn, và ba mẹ cũng vui mừng vì điều đó.
Sau 3 năm, tôi đã là học sinh lớp 6, sống ở thị trấn và được ba mẹ chăm sóc. Nhưng hình ảnh của cô giáo Đang vẫn luôn hiện diện trong lòng tôi. Tôi biết ơn cô đã giúp tôi vượt qua những thời khắc khó khăn và hứa sẽ tiếp tục chăm chỉ, không làm cô thất vọng.
Trong những năm tháng học tập, cô Thanh là người mà tôi rất kính trọng. Cô đã đem lại cho tôi tình cảm một người cô giáo dành cho học sinh.
Khi tôi học lớp hai, tôi nhớ rõ dáng vẻ hiền hậu của cô Thanh. Cô luôn dành tình cảm đặc biệt cho học sinh, luôn nghiêm túc trong giảng dạy và quan tâm đến mỗi học sinh.
Một hôm, khi tôi bị sốt, cô đã đưa tôi về nhà và thông báo cho mẹ tôi. Cô không ngại bất kỳ điều gì để chăm sóc học sinh của mình.
Cô Thanh không chỉ dạy kiến thức mà còn dạy chúng tôi kĩ năng vui chơi, cùng với đó là sự quan tâm và chia sẻ không điều kiện với các bạn học.
Dù đã rời xa, nhưng trong lòng em vẫn in sâu hình ảnh của cô, từng nụ cười, ánh mắt, và giọng nói nhẹ nhàng của cô ấy. Cô đã truyền đạt cho em một trái tim ấm áp, dạy em biết cách yêu thương và quan tâm đến mọi người, tin vào cuộc sống. Em hứa với lòng sẽ học giỏi để làm cô hạnh phúc, trở thành một học sinh ngoan, một người có ích cho xã hội. Cô là người mẫu mực mà chúng em luôn ngưỡng mộ.
Câu chuyện về người thầy của em - Phần 6
'Khi thầy viết lên bảng
Bụi phấn rơi nhẹ nhàng
Có hạt bụi nào
Rơi trên bảng đen
Có hạt bụi nào
Rơi lên tóc thầy'
Những bài hát du dương, ngọt ngào bất ngờ khiến tôi nhớ về cô Trâm – cô giáo dạy lớp 5 của tôi. Cô luôn ở bên cạnh, chăm sóc và dạy bảo tôi, đưa ra những bài học ý nghĩa, dạy tôi trở thành người có ích. Cô là người tôi tôn trọng và yêu quý nhất.
Bốn năm đầu tiểu học, tôi học tại trường Xuân Quang, nhưng do mẹ được chuyển công tác về thành phố nên tôi cũng phải chuyển đến một trường học mới. Điều này là một thử thách lớn đối với tôi, bạn bè mới, môi trường mới khiến tôi lo lắng thực sự.
Khi đến trường lần đầu, tôi ngồi ở một góc lớp một cách e ngại, không nói chuyện với ai. Trong đầu chỉ có mong muốn duy nhất là quay về trường cũ với bạn bè và thầy cô quen thuộc. Mắt tôi ướt nhòe, sắp rơi lệ. Khi tiếng trống vang lên, cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp. Tôi nhìn lên và thấy cô. Cô cao ráo, mảnh mai, mặc chiếc áo dài tím rất duyên dáng, dịu dàng. Gương mặt cô hình trái xoan, đôi môi nhẹ nhàng, da trắng hồng. Đôi mắt của cô như chim bồ câu, hiền lành. Cô nhìn quanh lớp và dừng ánh nhìn ấy tại chỗ tôi. Tôi nhìn xuống. Tôi nghe thấy tiếng cô bước đến gần, cô nhẹ nhàng gọi:
- Chào em. Rất vui khi em đã trở thành một phần của lớp chúng ta. Linh có thể đứng lên chào cô và các bạn được không em?
Giọng của cô ấm áp, dịu dàng như lời ru từ mẹ. Cô chạm nhẹ vào vai tôi như động viên, tạo sự can đảm cho tôi. Tôi nhìn lên và nhẹ nhàng mỉm cười. Tôi đứng dậy chào cả lớp và cô giáo. Nhờ có cô, bước khởi đầu mới của tôi trong lớp đã dễ dàng hơn.
Càng ngày, tôi càng yêu quý cô hơn. Cô là một giáo viên tận tụy, luôn dành trọn tâm huyết cho học sinh. Đối với những bạn học kém, cô luôn dành thời gian sau tiết học để rèn luyện thêm kỹ năng cho họ. Với những bạn lười biếng, cô phạt nghiêm khắc và hướng dẫn để họ nhận ra sai lầm và không mắc phải nữa. Những bạn học tập tốt luôn được cô khen ngợi, tuyên dương.
Tôi không thể quên, những ngày đầu tiên vào trường mới, môn tôi sợ nhất là Tiếng Anh vì trước đó ở làng tôi không được học. Mỗi khi đến tiết học, tôi như bị tê liệt và không thể học gì. Thấy điểm Tiếng Anh thấp của tôi, cô Trâm đã gọi tôi vào nói chuyện riêng. Biết lo lắng của tôi, cô luôn dành thời gian sau tiết học để kèm cặp cho tôi. Nhờ những lời dạy dỗ tận tình của cô, điểm Tiếng Anh của tôi đã được cải thiện đáng kể. Tôi biết ơn và trân trọng cô rất nhiều. Cô đã luôn ở bên cạnh, giúp tôi vượt qua những khó khăn cả trong học tập và tinh thần, giúp tôi hòa nhập vào môi trường mới.
Dù đã phải rời xa ngôi trường thân thương, không còn được nghe những lời dạy bảo của cô nữa, nhưng tôi vẫn luôn nhớ về cô. Một người giáo viên tận tình, chu đáo, luôn dành trọn tâm huyết cho học sinh. Cô là người mẹ thứ hai của tôi, người đã giúp tôi trưởng thành và phát triển.
Câu chuyện về thầy giáo của em
Câu chuyện về thầy giáo của em - Phần 1
Trong năm lớp 5, tôi may mắn được học cùng thầy Phong. Cho đến bây giờ, chúng tôi vẫn nhớ mãi những kỷ niệm về thầy.
Dáng vẻ thầy cao lớn, phải hơn một mét bảy, gần một mét tám. Đối với tuổi của thầy, cao như vậy thực sự hiếm. Tóc của thầy đã chuyển sang màu bạc, xoăn quặp rất đẹp. Đôi mắt của thầy lớn, sáng sủa. Ánh nhìn của thầy lạnh lùng và nghiêm nghị, nhưng khi cười, thầy trông thật hiền lành.
Thầy Phong là giáo viên xuất sắc nhất môn Toán. Khi dạy bài, thầy luôn rất nhiệt tình. Giọng nói của thầy chậm rãi nhưng đôi tay lại tự nhiên ghi nhớ các công thức lên bảng. Thầy không thích ngồi yên trên bục giảng lâu. Thường thì thầy sẽ đi quanh lớp để nhìn chúng tôi giải bài toán. Đặc biệt, thầy rất hào hứng khi chúng tôi tìm ra cách giải mới, hay và khác biệt so với cách giải của thầy.
Đầu năm học, khi mới học với thầy, trong lớp ai cũng sợ thầy. Khi thầy vào lớp, mọi người im phăng, không dám nói gì. Gọi dạ bảo vâng. Vì thầy trông quá nghiêm nghị. Kiểu tóc xoăn của thầy được chải gọn ra sau, chiếc áo sơ mi trắng cộc tay và chiếc quần âu luôn được là phẳng nếp. Thầy ít khi nói đùa. Trong giờ học, nếu thấy ai hí hoáy làm việc riêng hoặc cười đùa, thầy sẽ dừng lại ngay. Bằng ánh mắt nghiêm nghị, thầy nhìn chằm chằm vào người đó. Lúc đó, họ chỉ biết xấu hổ và tự động đứng lên xin lỗi thầy. Xong, thầy sẽ tiếp tục giảng bài như chưa có gì xảy ra. Chính vì tính nghiêm nghị đó, chúng tôi ít khi dám trò chuyện với thầy ngoài giờ học.
Mãi đến ngày 20/11, kỷ niệm ngày Hiến chương các nhà giáo Việt Nam, chúng tôi mới khám phá ra được mặt tình cảm của thầy. Thầy là một người rất ấm áp. Thầy rơi nước mắt khi nhận được những bài hát và lời chúc chân thành từ chúng tôi. Trả lời lại, chúng tôi được nghe thầy hát với giọng trầm ấm không kém gì Trọng Tấn. Chưa bao giờ chúng tôi thấy thầy cười và nói nhiều như vậy. Thầy kể cho chúng tôi nghe về thời đi học của mình, khi thầy và các bạn ngồi dựa vào những cây tre trong lớp, vừa học vừa nghe tiếng báo động. Những lúc trời mưa, lớp dột, cả thầy và học sinh đều ngồi lại góc lớp mà vẫn ướt. Khoảnh khắc đó khó khăn nhưng lại đầy niềm vui. Tất cả mọi người đều chăm chỉ học và ngoan ngoãn.
Khi trở nên thân thiết hơn với thầy, chúng tôi phát hiện ra nhiều điều mới về thầy. Thầy là một giáo viên rất tận tâm với nghề. Thầy thường dành nhiều giờ đồng hồ, thậm chí cả cuối tuần để kèm cặp cho những bạn kém mà không lấy tiền. Thầy rất kiên nhẫn. Thầy giảng bài rất chậm và kỹ. Chỉ khi chúng tôi đã hiểu, thầy mới chuyển sang bài tiếp theo.
Năm học cuối cấp của tôi trôi qua rất nhanh. Ngày chúng tôi ra trường cũng là ngày thầy về hưu. Thầy rất buồn khi phải xa chúng tôi, xa lớp học cuối cùng của mình, xa công việc giáo dục. Cho đến bây giờ, tôi vẫn nhớ mãi bài thơ thầy đọc trong buổi lễ chia tay:
'Nhìn kìa, em ơi - con đường phía trước
Còn rất dài, cũng đầy những thử thách.
Thầy cô không thể dẫn em qua hết con đường dài
Nhưng hy vọng
Mỗi bước em đi trên hành trình mới.
Em kiên định, vượt qua khó khăn - biết đứng lên sau mỗi vấp ngã,
Không bao giờ từ bỏ niềm tin”.
Câu chuyện về thầy giáo của em - Mẫu 2
Trong năm học lớp một, tôi ghi nhận những kỷ niệm đáng nhớ về thầy giáo chủ nhiệm của mình. Bước vào lớp một, ngưỡng cửa của tiểu học, có nhiều bạn mới và thầy cô mới.
Ngày quan trọng ấy, ngày không bao giờ tôi quên. Sau buổi lễ khai giảng, tất cả học sinh bước vào lớp học của mình để trải qua buổi học đầu tiên và gặp gỡ thầy cô giáo chủ nhiệm cùng người sẽ đồng hành với tôi suốt thời gian học tiểu học.
Khi thầy bước vào, dáng vẻ thầy rất nhanh nhẹn và thầy chào chúng tôi. Tôi nhận ra thầy đã có tuổi, tóc thầy đã chuyển sang màu bạc, khuôn mặt thầy gầy gò, bàn tay thầy có nhiều nếp nhăn, chắc chắn đã trải qua mấy chục năm 'gian khổ' với học sinh. Thầy lên bục giảng, thầy ra hiệu cho chúng tôi yên lặng và thầy nói: 'Xin chào các con, tôi là Hồ Viết Cảnh, tôi sẽ là giáo viên chủ nhiệm của các con suốt thời gian tiểu học'. Giọng thầy ấm áp, nhẹ nhàng, khiến cho tưởng tượng của tôi về một người thầy giáo chủ nhiệm khó tính và nghiêm khắc tan biến.
Sau khi giới thiệu bản thân với chúng tôi, thầy bắt đầu dạy những bài học đầu tiên, đồng thời cũng là những bài học đầu đời giúp tôi trở thành người. Thầy viết lên bảng những dòng chữ đầu tiên, tôi thấy bàn tay thầy run run khi viết, sau này tôi mới biết, thầy phải chịu đựng những cơn đau từ chiến tranh kháng chiến chống Mỹ để viết nên những dòng chữ đẹp đó. Sau khi viết xong, thầy hỏi chúng tôi có thấy rõ không, một số bạn ngồi ở dưới vì mắt kém nên không thấy rõ, thầy điều chỉnh chỗ khác cho phù hợp. Trong buổi học, thầy đến từng người để giải thích những điểm chưa hiểu. Cuối giờ, thầy cho chúng tôi xếp hàng ra về, mọi người đi về thẳng hàng, tiếng cười của vài bạn làm xôn xao sân trường. Buổi học đầu tiên kết thúc như vậy, thầy để lại cho tôi những suy nghĩ về một người thầy mẫu mực.
Trong những buổi học sau, thầy nghiêm khắc với những bạn lười biếng, khen thưởng những bạn ngoan. Giờ ra chơi, thầy cùng chúng tôi tham gia những trò chơi dân gian, khuôn mặt thầy lúc đấy thật đáng yêu, tôi nhận ra khuôn mặt thầy giống ông nội tôi. Ông tôi đã mất từ khi tôi còn nhỏ, những kỷ niệm đẹp của ông và tôi vẫn in sâu trong lòng. Nhìn thầy, tôi nhớ đến ông, nhớ đến những giờ phút vui đùa cùng ông, tôi chạy vào phòng học, ngồi trong góc khóc. Lúc đó có một bàn tay đặt lên vai tôi khẽ vỗ về, hình ảnh ông nội vỗ về mỗi khi buồn hiện về, tôi bỗng khóc to lên, không kiềm chế được. Thì ra đó chính là thầy, thầy khẽ nói với tôi: 'Thành, sao con khóc, nói ra để thầy chia sẻ với con'. Rồi thầy ôm tôi vào lòng, nhận được sự an ủi của thầy, tôi càng khóc to hơn. Sau hôm đó tôi cảm thấy được thầy quan tâm nhiều hơn.
Vào một ngày, do tôi không học bài nên bị điểm kém, thầy mắng tôi, tôi chạy về chỗ ngồi, trong lòng tức giận với thầy. Khi giờ ra chơi, thầy không ra chơi với các bạn như mọi khi, thầy xuống chỗ tôi. Thầy nói: 'Thầy xin lỗi em vì đã nói quá nặng lời, nhưng em là lớp trưởng nên phải là gương mẫu cho các bạn noi theo....'. Thầy giảng lại cho tôi bài tôi chưa hiểu. Nhìn thầy lúc đó mà trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng, ân hận vì đã làm thầy buồn. Tôi tự hứa sẽ cố gắng phấn đấu tốt hơn.
Vậy đó, thầy để lại cho tôi những kỷ niệm không bao giờ phai mờ về một người thầy giản dị mà thân thương. Tôi hứa sẽ cố gắng học tập để trở thành công dân có ích cho đất nước và xã hội. Công ơn của thầy sẽ mãi được khắc ghi như câu danh ngôn:
'Ngọc không mài không sáng, người không học không tài.'