Để phát triển kỹ năng nói của học sinh, chương trình Ngữ Văn lớp 9 sẽ giới thiệu bài học luyện nói tự sự kết hợp với nghị luận và miêu tả nội tâm.
Mytour sẽ cung cấp chi tiết về bài viết Soạn văn 9: Luyện nói tự sự kết hợp với nghị luận và miêu tả nội tâm. Nội dung đầy đủ sẽ được chia sẻ ngay dưới đây.
Bài tập Luyện nói tự sự kết hợp với nghị luận và miêu tả nội tâm - Mẫu 1
Câu hỏi 1: Tâm trạng của bạn sau khi gặp phải một sự cố có lỗi liên quan đến bạn.
1. Khởi đầu
Tóm tắt về câu chuyện (diễn ra ở đâu? khi nào? với ai?), vài dòng về chủ đề (được nêu trong đề bài)
2. Nội dung chính
- Hoàn cảnh thú vị của câu chuyện.
- Sự tiến triển đầy hứng thú của tình huống.
- Tâm trạng tiêu biểu của tác giả: chứa đựng nhiều cảm xúc...
- Quyết định và hành động của nhân vật sau khi gặp sự cố: từ việc hối lỗi đến việc sửa sai...
3. Kết luận
Bài học từ trải nghiệm cho bản thân.
Đề 2. Tường thuật về buổi hoạt động lớp, trong đó em đã phát biểu để minh chứng cho tình bạn tốt của Nam.
1. Mở đầu
Giới thiệu về lớp học của mình và mô tả sự kiện trong buổi sinh hoạt lớp sắp diễn ra.
2. Nội dung chính
- Thời gian và địa điểm của buổi sinh hoạt lớp là gì?
- Chi tiết về nội dung buổi sinh hoạt:
- Em đã nói gì và vì sao, cũng như lý do của ý kiến của em...
- Lí do và cách em đã thuyết phục Nam là một người bạn đáng tin cậy như thế nào?
- Kết quả của hoạt động lớp được tổng kết.
3. Tổng kết
Cảm nhận sau buổi sinh hoạt lớp.
Đề 3. Dựa vào nội dung từ đầu đến khi “Bây giờ chàng mới tỉnh ngộ, thấu nỗi oan của vợ, nhưng việc trót đã qua rồi” trong tác phẩm Chuyện người con gái Nam Xương, hãy đóng vai Trương Sinh để tường thuật câu chuyện và diễn đạt sự ân hận của nhân vật.
1. Bắt đầu
- Trương Sinh tự giới thiệu về bản thân (tên, nơi sinh, tính cách).
- Mở đầu câu chuyện (Câu chuyện dưới đây gây ra sự ân hận sâu sắc trong lòng tôi).
2. Bắt đầu
a. Hôn nhân và cuộc sống cùng Vũ Nương
- Vợ tôi là Vũ Nương, một người phụ nữ xinh đẹp, mạnh mẽ và khéo léo
- Gia đình chúng tôi sống hạnh phúc và đầm ấm, trông đợi với niềm vui ngày con trai đầu lòng chào đời.
- Trong thời kỳ yên bình và hạnh phúc, chiến tranh xâm lược bất ngờ bùng nổ, tôi phải xa nhà, chia tay vợ con để tham gia vào cuộc chiến.
- Lúc chia tay vợ trong nỗi tiếc nuối, tôi mãi không quên khoảnh khắc vợ rót rượu chia tay, nói rằng cô không cần giàu có, chỉ cần tôi trở về an toàn.
b. Thời gian làm nghĩa vụ quân sự xa nhà
- Chỉ sau một tuần ra đi, vợ sinh con trai và đặt tên là Đản.
- Mẹ tôi ở nhà vì nhớ con quá nên bị ốm
- Vợ tôi ở nhà chăm sóc mẹ tôi rất chu đáo và ân cần, sự hiền lành đó được ai ai cũng công nhận
- Khi mẹ qua đời, vợ tôi đau buồn và lo lắng lo cho việc mai táng mẹ tôi được hoàn chỉnh và đẹp đẽ.
- Tôi rất tự hào và biết ơn vợ, và thề sẽ yêu và trân trọng nàng suốt đời.
(Người hàng xóm kể lại)
c. Trương Sinh trở về và nghi ngờ vợ
- Sau ba năm, tôi trở về, đau buồn và xót xa vô cùng trước sự ra đi của mẹ.
- Tôi đưa con trai đến mộ để cùng thắp hương cho mẹ, nhưng con lại khóc lóc, từ chối tôi và nói rằng cha chỉ nín thin thít, đêm nào cũng đến.
- Vì tính cách đa nghi của mình, tôi tức giận và không cho vợ cơ hội để giải thích, ngay lập tức đuổi cô đi.
d. Vũ Nương giải thích, được chứng minh vô tội và Trương hối hận
- Dù Vũ Nương đã giải thích và thanh minh trước sự tức giận của tôi, nhưng tôi vẫn cố tình không lắng nghe, tiếp tục mắng mỏ và đuổi cô đi, bất chấp sự can ngăn của hàng xóm.
- Sau đó, vợ tôi tắm sạch sẽ, rồi ra bên bờ sông Hoàng Giang tự tử để chứng minh lòng thành của mình. Mặc dù vẫn giận dữ, nhưng khi biết tin vợ tự tử, tôi cũng xót thương và vớt xác lên, nhưng không tìm thấy.
- Một đêm, nằm cùng con trai Đản, con chỉ vào bóng trên tường và nói đó là cha. Tôi bàng hoàng nhận ra sự oan trái của vợ. Tôi đau đớn và tự trách bản thân.
- Gần bờ sông có một người tên Phan Lang, được Linh phi dưới nước cứu sống trong lúc chạy trốn quân Minh.
- Trong thủy cung, ông gặp lại vợ tôi. Nàng đã nhờ Phan Lang chuyển lời và kỉ vật cho tôi. Ban đầu tôi không tin, nhưng khi thấy những vật dụng quen thuộc của vợ, tôi hoảng sợ nhận ra sự thật.
- Ngày hôm sau, tôi tuân theo lời khuyên, tổ chức một buổi lễ giải oan cho vợ. Khi Vũ Nương hiện về trước mắt tôi, nàng trông rạng rỡ đến nao lòng. Tôi xúc động, nghẹn ngào gọi tên vợ, nhưng nàng chỉ thoáng qua và giọng nói mờ nhạt trong lời chia tay.
- Tôi đau lòng, hối hận và giày vò bởi những cơn ghen tuông điên cuồng của mình.
3. Tổng kết
- Trương Sinh rút ra bài học cho bản thân: Hạnh phúc gia đình chỉ đến khi vợ chồng biết yêu thương và tôn trọng lẫn nhau, tin tưởng vào nhau.
- Trương Sinh cam kết sẽ luôn ở bên cạnh, chăm sóc con chu đáo và cố gắng bù đắp những sai lầm đã mắc phải.
Luyện nói tự sự kết hợp với luận điểm và mô tả tâm trạng - Mẫu 2
Đề 1. Tâm trạng của bạn sau khi gặp một tình huống gây ra lỗi đối với một người bạn.
- Mẫu 1:
Cuộc sống luôn cần một người bạn đồng hành. Bạn bè thân thiết luôn sẵn lòng chia sẻ khó khăn và thông cảm với nhau trong mọi tình huống.
Gần đến ngày sinh nhật, tôi vui vẻ lên danh sách mời bạn bè đến dự tiệc. Khi tôi đang viết danh sách, bất ngờ nhận được tin nhắn từ Hà, một người bạn cũ ở quê. Hà hỏi tôi liệu có tổ chức sinh nhật không. Tôi cảm thấy bối rối và không biết phải trả lời như thế nào. Kể từ khi chuyển lên thành phố, tôi và Hà đã ít liên lạc, mặc dù trước đây chúng tôi rất thân thiết.
Tôi không muốn mời Hà vì Hà là người quê, ăn mặc đơn giản khiến tôi thấy ngại khi gặp bạn bè ở thành phố. Vì lẽ đó, tôi quyết định từ chối mời Hà. Hà đọc tin nhắn và bày tỏ tiếc nuối, hứa sẽ đến thăm tôi khi có dịp. Tiếp tục viết danh sách và làm thiệp, tôi tưởng tượng về bữa tiệc đầy ắp cảm xúc và niềm vui của bạn bè. Sáng hôm sau, tôi đến lớp sớm và lén đặt thiệp dưới bàn của mỗi bạn để tạo ra sự bất ngờ. Khi nhận thấy thiệp, mọi người đều vui vẻ và hứa sẽ tham dự bữa tiệc.
Đến ngày sinh nhật, bạn bè trong lớp đến đầy đủ và mỗi người mang theo một món quà. Căn nhà ấm cúng chào đón những người bạn thân. Chúng tôi cùng nhau trò chuyện, chơi đùa và chụp ảnh. Bữa tiệc diễn ra vui vẻ cho đến khi tôi nghe thấy tiếng mẹ gọi:
- Mai ơi, bạn Hà từ quê ngoại đến thăm con kìa!
Nghe tin, tôi cảm thấy rất ngạc nhiên. Chạy ra xem thì thực sự là Hà - người bạn thân của tôi. Tôi nhìn Hà với sự ngạc nhiên, không biết phải nói gì. Trong khi đó, Hà vui vẻ tiếp cận và nói:
- Tớ nghĩ năm nay bạn không tổ chức sinh nhật, thấy buồn lắm nên tớ đến thăm để tạo cho bạn một bất ngờ.
Sau khi nói xong, Hà đưa cho tôi một chiếc túi bóng nhỏ, bên trong là những chùm roi đỏ tươi. Tôi nhớ lại, một lần ở quê, chúng tôi cùng nhau dạo chơi trong vườn nhà bà nội. Lúc đó, tôi đã nói rằng, quả mà tôi thích nhất là roi. Hà không ngần ngại trèo lên cây cao để hái cho tôi những chùm roi chín mọng, sau đó cười và nói rằng mình ở quê, trèo cây là chuyện thường. Khi nhớ lại điều đó, tôi cảm thấy hối hận với những suy nghĩ ích kỷ của mình trước đó. Tôi ôm Hà và khóc, ngập ngừng xin lỗi. Tôi thú nhận tất cả những suy nghĩ của mình cho Hà nghe.
Hà chỉ mỉm cười và nói: “Không sao đâu! Chúng ta là bạn tốt của nhau mà. Tôi sẽ tha thứ cho bạn!”. Điều đó làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Sau đó, tôi dẫn Hà vào bên trong để tham gia bữa tiệc sinh nhật của mình.
Một tình bạn chân thành giúp mỗi người học được nhiều bài học quý báu. Tình bạn của tôi và Hà cũng vậy. Nhờ những kỷ niệm này, tôi đã học được cách chia sẻ và yêu thương mọi người xung quanh nhiều hơn.
- Mẫu 2:
Mỗi người đều cần có một người bạn thân trong cuộc đời. Với tôi, người bạn thân nhất là Nga. Chúng tôi đã là bạn từ thời tiểu học cho đến bây giờ. Chúng tôi đã trải qua rất nhiều kỷ niệm vui buồn cùng nhau.
Nhớ mãi kỉ niệm năm lớp sáu, khiến Nga cảm thấy rất buồn. Trước sinh nhật của bố Nga một tuần, chúng tôi đã hẹn cuối tuần cùng đi mua quà cho bố Nga. Hẹn nhau trước cổng trường lúc sáu giờ, tôi đã hứa sẽ đến đúng giờ. Nhưng tối hôm đó, bố tôi nói rằng hôm sau sẽ đưa cả nhà đi xem phim, bộ phim mà tôi rất thích. Tôi háo hức quên hẹn với Nga.
Sáng hôm sau, đi xem phim vẫn không nhớ gì đến hẹn với Nga. Đến rạp, vẫn vui vẻ mua vé mà không nhớ Nga đang đợi trước trường. Gần giờ hẹn, điện thoại đổ chuông. Khi thấy số điện thoại là của Nga, tôi mới nhớ. Không dám nghe, nhưng buộc phải nghe khi Nga gọi lại.
Nghe giọng Nga lo lắng hỏi:
- Ngọc ơi, sao cậu chưa đến vậy? Có chuyện gì xảy ra à?
Tôi ngập ngừng trả lời:
- Xin lỗi, Nga ơi... Tớ đã quên hẹn với cậu. Giờ tớ không thể đi mua quà cùng cậu được. Tớ đang đi chơi với bố mẹ.
Im lặng một lúc, Nga nói:
- Không sao cả, Ngọc ạ. Tớ có thể tự đi mua một mình. Cậu không sao là được.
Mặc dù Nga nói vậy, tớ biết cậu cảm thấy buồn lắm. Tớ tắt điện thoại với trái tim rất áy náy. Tớ tự trách bản thân vì quên lời hẹn với Nga. Suốt buổi chơi, tớ không còn vui nữa. Sáng hôm sau, đến lớp, tớ nhanh chóng xin lỗi Nga. May mắn, Nga là bạn tốt, đã tha thứ cho tớ. Cuối ngày, tớ và Nga đi mua quà cho bố cậu và cũng được mời dự tiệc. Chúng tớ cùng đi vừa trò chuyện, vừa vui vẻ về món quà cho bố Nga.
Sau sự cố đó, tớ học được bài học quý báu về sự quan trọng của việc giữ lời hứa, đặc biệt với bạn bè thân thiết.
Đề 2. Kể lại trải nghiệm buổi sinh hoạt lớp, khi đó em đã phát biểu để chứng tỏ Nam là một người bạn tốt.
- Mẫu 1:
Cuối tuần qua, lớp tổ chức buổi sinh hoạt để tổng kết thành tích thi đua trong tháng. Buổi sinh hoạt diễn ra vào tiết cuối cùng của chiều, dưới sự giám sát của cô chủ nhiệm.
Sau khi tổng kết kết quả thi đua của cả lớp và từng tổ, với vai trò lớp trưởng, tôi đại diện lớp đề ra mục tiêu cho tháng tiếp theo. Sau khi phát biểu, cô chủ nhiệm yêu cầu ý kiến từ các bạn trong lớp. Sau khi tôi hỏi, lớp im lặng. Một vài phút sau, Hoa - tổ trưởng tổ bốn - giơ tay. Tôi hồi hộp lắng nghe ý kiến của Hoa. Hoa nói về Nam, một học sinh mới, nhấn mạnh Nam không chỉ nghịch ngợm mà còn là người bạn tốt. Tuy nhiên, trong lớp học thường xuyên bị nhắc nhở. Hoa đề xuất cần có những biện pháp kiểm điểm đối với Nam.
Sau khi nghe ý kiến của Hoa, lớp náo nức. Có người đồng tình, có người phản đối. Tôi đề xuất với cô giáo được tự giải quyết vấn đề. Trong quan điểm của tôi, mặc dù Nam hơi nghịch ngợm nhưng là người bạn tốt. Do đó, tôi đưa ra lập luận để chứng minh điều đó.
- Cả lớp ơi, trước hết tôi muốn lắng nghe ý kiến của Hoa. Nam mới chuyển đến lớp chúng ta không lâu. Mặc dù hơi nghịch ngợm, nhưng Nam là một người bạn rất tốt. Trong học tập, Nam luôn có thành tích xuất sắc. Anh ấy thường giải thích bài giảng cho các bạn. Khi thầy cô đặt câu hỏi khó, Nam luôn trả lời đúng. Trong lao động, Nam luôn chịu nhận những công việc nặng. Khi có bạn đến trễ, Nam sẵn lòng thay đổi ca. Trong các hoạt động của lớp và trường, Nam luôn tích cực tham gia. Câu chuyện đáng nhớ nhất chính là hành động của Nam đối với Hùng. Khi Hùng không thể tự đi học, Nam luôn đến đón và cõng bạn đến trường. Tôi tin rằng mọi thành viên trong lớp đều nhận được sự giúp đỡ từ Nam ít nhất một lần. Do đó, thành tích của Nam đã xóa bỏ hết những lỗi lầm anh ấy mắc phải.
Cả lớp bắt đầu thảo luận sôi nổi. Ý kiến ủng hộ dường như ngày càng gia tăng. Ngay cả Hùng - nhân vật trong câu chuyện, cũng đồng tình với tôi. Hoa - người đã nói về Nam cũng đã đồng ý với quan điểm của tôi. Nam cũng nhận ra lỗi của mình và hứa sẽ sửa chữa.
Buổi sinh hoạt kết thúc với lời tổng kết của cô giáo chủ nhiệm. Cả lớp cam kết sẽ cố gắng để kết quả thi đua tháng sau sẽ cao hơn tháng trước.
- Mẫu 2:
Hàng tuần vào thứ bảy, lớp tổ chức buổi sinh hoạt để tổng kết và triển khai công việc. Buổi sinh hoạt luôn có sự tham gia của cô giáo chủ nhiệm.
Các bạn trong ban cán sự lần lượt báo cáo về tình hình học tập trong tuần qua. Mọi người đều đi học đúng giờ, trang phục gọn gàng và đều có khăn quàng đỏ. Trong tuần vừa qua, nhiều bạn đã có điểm cao.
Tuần này, bạn Nam bị phê bình vì bị cáo buộc quay cóp trong giờ. Tôi đã nói lên để bảo vệ bạn Nam vì tôi ngồi cạnh và không thấy bạn ấy có hành vi đó. Nam là học sinh chăm chỉ, trong giờ kiểm tra anh ấy luôn làm bài một cách nghiêm túc, không có hành vi quay ngang quay dọc như một số bạn khác. Dù cô giáo nghĩ Nam đã quay cóp và buộc tội anh ấy mà không cho Nam giải thích. Nhưng tôi đã chứng minh rằng Nam không có hành vi đó. Tôi hy vọng cô giáo sẽ xem xét và điều tra kỹ lưỡng để làm rõ cho Nam về sự việc này.
Buổi sinh hoạt kết thúc khi hoàng hôn buông xuống. Các bạn chào cô và rời khỏi lớp nhanh chóng. Buổi sinh hoạt hàng tuần giúp chúng tôi tự nhìn nhận và cố gắng hơn trong tuần tiếp theo. Tôi cảm thấy vui vẻ vì ý kiến của mình đã giúp Nam không bị bịt tội.
Đề 3. Dựa vào nội dung phần đầu tác phẩm Chuyện người con gái Nam Xương (từ đầu đến “Bây giờ chàng mới tỉnh ngộ, thấu nỗi oan của vợ, nhưng việc trót đã qua rồi), hãy đóng vai Trương Sinh để kể lại câu chuyện và bày tỏ niềm ân hận.
- Mẫu 1:
Tôi là Trương Sinh, con trai của một gia đình giàu có và nổi tiếng trong vùng. Từ nhỏ, tôi đã không hứng thú với việc học hành và sống dựa vào tài sản gia đình. Nhiều người nói tôi là một kẻ không trách nhiệm, nhưng tôi không đồng ý. Từ khi còn trẻ, tôi chỉ yêu một người, đó là Vũ Thị Thiết, một cô gái ở Nam Xương, dù nơi cô ấy sinh sống không giàu có nhưng được biết đến như một người con gái có phẩm chất và nhan sắc xuất chúng. Tôi đã nói với mẹ và mẹ đã sắp xếp cho cuộc gặp với gia đình cô ấy để xin hỏi ý kiến và sự cho phép để cưới cô ấy.
Mặc dù là con nhà nghèo, nhưng vợ tôi vẫn rất hiền lành và chăm chỉ, điều đó làm cho cuộc sống hôn nhân của chúng tôi trở nên hạnh phúc. Tuy nhiên, niềm vui không kéo dài khi đất nước bắt đầu bước vào cuộc chiến tranh, và tôi phải nhập ngũ. Lúc ấy, Vũ Nương - vợ tôi - đang mang thai đứa con đầu lòng. Ngày chia tay đầy buồn bã, chúng tôi nói lời tạm biệt nhau với nước mắt rơi rời. Tôi nhớ lại lời dạy của mẹ già và cảm thấy đau lòng. Những ngày tháng xa nhà, lòng tôi nhớ vợ con và lo lắng cho mẹ già không nguôi.
Ở chiến trường, tôi luôn nhớ về ngôi nhà giản dị với mẹ già và người vợ trẻ. Khi cuộc chiến kết thúc, tôi được về quê. Nhưng khi mới bước chân vào nhà, tin mẹ già đã qua đời khiến tôi rất đau lòng và tiếc nuối. Đứa con trai của tôi - Đản - đã biết nói. Cảnh nhà cửa trống vắng, sầu thảm. Tôi đưa con đi thăm mộ mẹ. Đứa con trẻ vẫn còn khóc lóc. Tôi cố gắng an ủi con:
- Yên đi con ơi, đừng khóc nữa. Cha về rồi, bà mất rồi, lòng cha buồn thương lắm.
Đản hỏi lại tôi một cách ngây thơ:
- Ô hay! Vậy ông là cha của tôi ư? Ông biết nói à? Không giống như cha tôi trước kia, chỉ im lặng thôi.
Tôi bàng hoàng khi nghe con nói như vậy, liền hỏi đứa bé:
- Có một người đàn ông trước đây, mẹ Đản đi đâu thì hắn cũng đi theo, mẹ Đản ngồi đâu hắn cũng ngồi, nhưng chưa bao giờ hắn bế Đản.
Nghe lời con trẻ, tôi cảm thấy đau lòng và tức giận. Vậy là vợ tôi đã phản bội, trong khi tôi đang chiến đấu trên chiến trường, cô ấy lại lăng nhăng với người đàn ông khác. Trái tim tôi nhớ nhung vợ con, mong chờ ngày được về nhà.
Khi về đến nhà, tôi tức giận la lên. Vợ tôi đã cố giải thích, hàng xóm đã cố tìm cách trấn an, nhưng tôi không chịu. Tôi đuổi Vũ Nương ra khỏi nhà. Biết tôi không tin, cô ấy ôm con một lần cuối và rời đi.
Về đến nhà, tôi tức giận la lên. Vợ tôi đã cố giải thích, hàng xóm đã cố tìm cách trấn an, nhưng tôi không chịu. Tôi đuổi Vũ Nương ra khỏi nhà. Biết tôi không tin, cô ấy ôm con một lần cuối và rời đi.
Một đêm trầm tư, tôi ngồi sưởi ấm con trước bóng đèn lẻ loi, lòng buồn vẫn chưa phai, nhớ đến Vũ Nương. Bỗng đứa bé kêu lên:
- Cha Đản lại về đây nè!
Tôi vội hỏi nó đang nhìn chỗ nào thì chỉ vào cái bóng của tôi trên tường. Tôi tự hiểu mọi điều. Ôi trời ơi! Chính bản thân tôi đã làm chết vợ mình. Vợ tôi đã qua đời oan uổng vì sự hồ đồ, đa nghi, ganh ghét, ích kỉ,… của bản thân tôi. Tôi hối tiếc quá. Nhưng đã quá muộn. Chính tôi đã khiến mình mất đi người vợ, khiến con Đản mất mẹ. Tôi ân hận quá nhưng đã quá muộn, đã quá muộn…
- Ví dụ 2:
Tôi tên là Trương Sinh, con của một gia đình giàu có ở Nam Xương. Từ nhỏ, tôi chẳng mấy quan tâm đến việc học hành nên khi lớn lên cũng chỉ sống dựa vào gia sản. Nhiều người nói tôi là người lang thang không ổn định nhưng tôi không đồng ý, vì từ khi trưởng thành đến bây giờ, tôi chỉ yêu thích duy nhất một người, đó là Vũ Thị Thiết, người con gái dịu dàng và duyên dáng. Tôi đã trao đồng ý với mẹ. Ngày cưới đã định, mẹ trang hoàng trăm lạng vàng, đến nhà Vũ Nương để cầu hôn cho tôi.
Mặc dù là con nhà nghèo nhưng người vợ của tôi rất chu đáo và hiền lành, do đó cuộc sống hôn nhân của chúng tôi rất hạnh phúc. Nhưng niềm vui này không kéo dài được lâu, khi triều đình gọi lính đi chiến trận, và tôi là một trong số những người phải ra trận. Lúc đó, vợ tôi còn đang mang thai em bé đầu lòng. Ngày chia tay đầy xúc động, luyến tiếc và nước mắt. Tôi nhớ lời dạy bảo của mẹ già và lòng thương yêu tràn đầy khi lên đường ra chiến trường. Trong lòng, tôi nhớ vợ con và lo lắng cho mẹ già.
Ở chiến trường, tôi không ngừng nhớ về ngôi nhà giản dị với mẹ già và người vợ yêu thương. Khi cuộc chiến kết thúc, tôi được về quê. Ngay khi về đến nhà, tin mẹ già đã qua đời khiến tôi đau lòng vô cùng. Cảnh nhà cửa trống vắng và cô đơn làm tôi thêm đau lòng. Tôi đưa con trai của mình - Đản ra thăm mộ mẹ. Đứa trẻ lạ lẫm với người cha mới gặp không ngừng khóc. Tôi cố gắng an ủi con:
- Con ơi, đừng khóc nữa. Cha đã trở về, nhưng mẹ đã đi xa rồi, lòng cha rất buồn.
Đản lại hỏi tôi với sự ngây thơ của một đứa trẻ:
- Ông ạ! Thì ra ông cũng là cha của tôi à? Ông có biết nói không? Khác với cha tôi trước đây chỉ biết lặng thinh.
Tôi bất ngờ khi nghe con nói như vậy, liền hỏi thêm. Thằng bé đáp:
- Trước đây có một người đàn ông, mẹ Đản đi đâu thì hắn cũng đi, mẹ Đản ngồi đâu thì hắn cũng ngồi, nhưng chẳng bao giờ ôm Đản cả.
Nghe con trẻ nói, lòng tôi vừa đau vừa tức giận. Vậy là vợ tôi đã phản bội, trong khi tôi đi chiến trường thì nàng ở nhà với người đàn ông khác. Nhưng dù thế, khi ở chiến trường nguy hiểm, tôi vẫn nhớ về nàng, mong ngày được về gặp nàng.
Về nhà, cơn ghen tuông đã tràn ngập tôi, tôi không kiềm chế được, la lên tỏ ra giận dữ. Dù vợ tôi thanh minh, hàng xóm khuyên bảo, tôi vẫn đuổi Vũ Nương ra khỏi nhà. Biết tôi không tin cô, nàng đau đớn ôm con một lần cuối rồi ra đi.
Chiều hôm đó, tôi nghe tin nàng đã tự tử bằng cách nhảy xuống sông Hoàng Giang. Mặc dù giận dữ nhưng tôi vẫn mang lưới ra để tìm xác nàng, nhưng suốt đêm cảm giác đó chỉ trống rỗng mãi.
Một đêm tĩnh lặng, tôi ngồi ôm con bên ánh đèn vừa sáng, lòng buồn nhớ đến Vũ Nương. Bỗng thằng bé kêu lên:
- Cha Đản lại đây rồi kìa!
Tôi vội hỏi nó đang nhìn chỗ nào thì nó chỉ vào bóng tối của tôi trên tường. Tôi hiểu ra mọi thứ. Nhưng trời ơi! Tôi đã làm điều gì thế này. Chính tôi đã hại chết vợ mình. Vợ tôi đã qua đời vô tội vì sự đố kỵ, ghen tuông, và ích kỉ của tôi. Tôi hối hận quá. Nhưng đã quá muộn.