Kể một câu chuyện về lòng hiếu thảo mà em biết tập hợp 14 ví dụ hay nhất, độc đáo nhất, để giúp học sinh lớp 4 rèn kỹ năng kể chuyện một cách thành thạo và nhanh chóng kể về tấm gương hiếu thảo.
Với dạng đề này, các em có thể kể câu chuyện về lòng hiếu thảo từ cuộc sống, từ sách báo hoặc nghe người khác kể. Mỗi câu chuyện đều mang lại bài học sâu sắc, ý nghĩa cho chúng ta học hỏi. Mời các em cùng theo dõi bài viết dưới đây của Mytour để tiếp tục học tốt môn Tập viết văn lớp 4.
Dàn bài kể một câu chuyện về lòng hiếu thảo
1. Mở đầu
- Giới thiệu về câu chuyện về lòng hiếu thảo mà em biết.
- Câu chuyện đó có thể là của chính em hoặc em đã nghe kể, thấy được.
2. Nội dung chính
- Lòng hiếu thảo là gì và biểu hiện của nó như thế nào?
- Tình huống mà em biết về câu chuyện về lòng hiếu thảo.
- Đó là câu chuyện về một người bạn, người thân mà em biết.
- Ví dụ như: một lần em đến thăm nhà bạn, thì thấy bạn đang ngồi đọc báo cho ông bà nghe.
- Kể lại câu chuyện về lòng hiếu thảo.
- Mô tả chi tiết về nhân vật, sự vật, và sự kiện diễn ra trong câu chuyện.
3. Tổng kết
- Cảm xúc của em sau khi nghe câu chuyện về lòng hiếu thảo.
Kể một câu chuyện về lòng hiếu thảo - Mẫu 1
Một người đàn ông làm giám đốc ở một công ty lớn. Đến sinh nhật của mẹ, anh ta ghé qua một tiệm hoa lớn. Khi mới bước xuống xe, anh thấy một em bé đang đứng bên lề đường khóc. Anh tiến lại gần em bé và nói:
- Em làm sao vậy? Em hãy kể cho chú biết, chú có thể giúp được gì đó.
Cô bé trả lời:
- Hôm nay là sinh nhật của mẹ em. Em chỉ có 5000 đồng, không đủ tiền để mua hoa tặng mẹ.
Người đàn ông nói:
- Để tôi mua cho em. Em hãy chọn bông hoa đẹp nhất để tặng mẹ.
Cô bé chọn bông hoa đẹp nhất và cảm ơn anh ta. Còn chàng trai thì nói với người bán hoa:
- Gói cho tôi một bó hoa có một trăm cây hồng trong đó rồi gửi theo địa chỉ này.
Anh ta quay lại với cô bé và nói:
Chú cho cháu về nhà nhé, được không?
Vừa mua hoa vừa đi xe, cô bé vui vẻ lên xe và cảm ơn. Cô bé chỉ nhìn vào con đường dẫn đến nghĩa trang. Cô bé nói:
- Gần đến nhà cháu rồi.
Đến nơi, cô bé xuống xe và đến gần một ngôi mộ mới trồng cỏ và đặt bông hoa hồng, nói:
- Con chúc mừng sinh nhật mẹ.
Anh ta bất ngờ hỏi:
- Sao em lại đến đây? Nhà của em ở đâu?
Cô bé tự nhiên nói:
- Mẹ em mất nên ngôi mộ này cũng là nhà của em.
Khi nghe cô bé nói, anh ta ngay lập tức nhớ đến mẹ, lên xe và lao đến tiệm hoa, hỏi:
- Bó hoa đó đã gửi chưa?
Cô gái nói là chưa gửi. Anh ta lấy lại bó hoa đó rồi lái xe vài trăm mét về nhà mẹ. Khi đến nhà, anh gõ cửa và nói thầm:
- Con chúc mừng sinh nhật mẹ! Con yêu mẹ lắm!
Cánh cửa vừa mở, anh vui mừng lao vào nhà. Nhưng tìm mãi chẳng thấy mẹ đâu, anh ân hận quỳ trước chiếc giường mà mẹ đã ngồi mỏi mắt chờ mong đứa con thân yêu về. Anh vội vã đi hỏi thăm những người thân với mẹ nhất thì mới biết mẹ đã qua đời. Người hàng xóm đưa cho anh lá thư mẹ viết trước khi mất:
- Con yêu thương của mẹ!
Khi công ty của con được thành lập, mẹ cảm thấy con dành thời gian cho công việc nhiều, còn cho gia đình ít nên con không biết mẹ bị bệnh tim. Mẹ mong con sẽ dành nhiều thời gian hơn cho gia đình của mình. Khi mẹ mất, con nhớ giữ gìn sức khỏe và biết quan tâm, giúp đỡ mọi người. Nếu được như vậy thì mẹ ở dưới suối vàng cũng yên tâm hơn.
Khi chúng ta lớn lên, chúng ta phải phụ dưỡng cho cha mẹ khi cha mẹ về nhà. Như vậy, chúng ta mới làm ba mẹ vui lòng và ba mẹ sẽ không buồn khi về già.
Kể một câu chuyện về lòng hiếu thảo - Mẫu 2
Hiếu thảo là một truyền thống đạo đức tốt đẹp của dân tộc ta từ xưa đến nay, con cái phải biết hiếu thảo với ông bà, cha mẹ, bởi không có cha mẹ làm sao có chúng ta trên cuộc đời này. Em đã từng được nghe rất nhiều câu chuyện về lòng hiếu thảo và đã được tận mắt chứng kiến những người con hiếu thảo với cha mẹ của mình.
Chị Nga là con của hai bác Năm và bác Oanh, chị năm nay vừa tròn 18 tuổi, đã tốt nghiệp cấp ba nhưng không thể đi học đại học vì hoàn cảnh gia đình quá khó khăn. Mẹ của chị mắc bệnh tim nên sức khỏe rất yếu, bố của chị làm thợ xây không may xảy ra tai nạn ngã giàn giáo nên đã mất đi một cánh tay, hiện tại chỉ ở nhà làm những việc nhẹ nhàng, gia đình chỉ còn mỗi chị là người khỏe mạnh nhất. Chị Nga nghỉ học đi làm thêm, ngày chị đi làm về rồi lại chăm sóc, cơm nước, giặt giũ, quét dọn, mọi việc nhà chị đều làm hết để cho bố mẹ được nghỉ ngơi. Chị đi làm kiếm được ít tiền nào lại lo mua thuốc thang cho mẹ, mua thức ăn bồi bổ cho bố mẹ, chị chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện mua gì cho bản thân. Bạn bè được đi học, được ăn diện chơi bời chị đều không để ý nữa, chỉ cố gắng làm sao kiếm được tiền về lo cho gia đình, phụ giúp bố mẹ.
Em rất yêu quý chị Lê, thực sự xúc động trước lòng hiếu thảo của chị đối với bố mẹ, đối với em chị là tấm gương sáng để nhìn vào đó mà hiếu thảo với bố mẹ của mình.
Kể một câu chuyện về lòng hiếu thảo - Mẫu 3
Ở khu chợ gần nhà em có một gia đình chỉ có hai bà cháu, người cháu rất hiếu thảo đối với bà, tiếng đồn về lòng hiếu thảo của người cháu khiến cho ai trong vùng đều biết đến, đều cảm động và ngưỡng mộ.
Đó là gia đình bà cụ Khoái và chị Lê, bà cụ Khoái có duy nhất cậu con trai, lấy vợ và đẻ được cô con gái là chị Lê, thế nhưng vì hoàn cảnh khó khăn, hai vợ chồng lấy nhau rồi lại bỏ nhau, con trai của cụ bỏ lại mẹ già và con nhỏ đi làm ăn xa, đi biền biệt chẳng thấy về. Ở nhà hai bà cháu nương tựa nhau mà sống, lúc khó khăn thì chỉ nhờ được người làng người xóm, thế nhưng đáng mừng thay là chị Lê rất có hiếu, chị rất thương bà, luôn ngoan ngoãn và chăm chỉ, chưa bao giờ cãi bà đến 1 câu. Đi đến nhà ai cho cái gì ngon chị đều cầm về phần bà ăn trước rồi mới ăn, đi làm công cho nhà ai cũng chỉ mải móng về nhà để nấu cơm, chăm lo cho bà. Có lần bà chị bị ốm nặng phải đi nằm viện, chị ban ngày ở viện chăm sóc bà, đêm đến bà ngủ chị lại đi làm thêm kiếm tiền, vất vả mưu sinh nhưng chị chẳng bao giờ than phiền với bà, lúc nào cũng động viên bà phải vui vẻ và giữ sức khỏe tốt.
Chị Lê là cái tên mọi người hay nhắc đến và được ví von mỗi khi nói về lòng hiếu thảo, em tự nhủ sẽ phải học hỏi và cố gắng rèn luyện, hiếu thảo với ông bà cha mẹ của mình hơn nữa.
Kể một câu chuyện về lòng hiếu thảo - Mẫu 4
Hôm đó, vào chiều thứ bảy, em ghé thăm nhà ngoại. Khi đến gần đồn công an, một sự kiện đã thu hút sự chú ý của em.
Ở ngay trước cổng đồn, em thấy một phụ nữ đang khóc và nói với một cảnh sát. Phụ nữ ấy có vẻ khoảng bốn mươi tuổi, ăn mặc giản dị, và cầm theo một gói đồ. Còn cảnh sát thì trẻ khoảng hai mươi lăm tuổi. Phụ nữ vẫn tiếp tục khóc và kêu cứu cảnh sát:
– Xin hãy giúp tôi, ông ơi! Bây giờ tôi phải làm sao đây!
Cảnh sát lịch thiệp trả lời phụ nữ:
– Chị hãy kể rõ từ đầu đến cuối vụ việc. Chúng tôi sẽ hỗ trợ chị.
Người phụ nữ lắng nghe nức nở:
– Tôi đưa cháu đi chợ để mua quần áo, sách vở chuẩn bị cho cháu vào năm học mới. Khi trả tiền xong và quay lại, tôi không thấy cháu đâu cả. Tôi đã đi tìm quanh khu vực nhưng không thấy cháu. Tôi lo lắng không biết phải làm gì. Vì thế tôi đến đây nhờ sự giúp đỡ của chú. Chú ơi! Xin hãy giúp tôi!
Chú công an hỏi tiếp:
– Cháu là bé trai hay bé gái? Cháu bao nhiêu tuổi? Lúc mất có mặc quần áo như thế nào?
Người phụ nữ kể cho chú công an nghe. Chú ghi kỹ lời kể của người phụ nữ. Khi đó, tôi thấy chị Linh, người hàng xóm gần nhà tôi, đang dẫn theo một bé trai khoảng 5 tuổi đến trước cổng đồn công an. Bé trai vừa đi vừa khóc, đầy mồ hôi. Chị Linh lấy khăn giấy lau mồ hôi cho bé và nói những lời an ủi.
Nhìn thấy bé trai, người phụ nữ mừng rỡ bật lên:
– Ôi! Đây là con tôi! Chú công an ơi! Cháu ở đây rồi!
Người phụ nữ ôm chặt lấy con. Có lẽ mừng quá, sau đó mới quay lại cảm ơn chị Linh rối bời:
– Cô cảm ơn chị nhiều lắm! Nếu không có chị, tôi không biết phải làm sao bây giờ!
Chị Linh nhẹ nhàng đáp:
– Dạ, không có gì đâu cô ạ! Trên đường về nhà, cháu thấy em đang ngồi bên gốc cây khóc. Cháu hỏi em nhưng em không nhớ số nhà nên cháu không thể đưa em về nhà được. Cháu quyết định đưa em đến đây để nhờ các chú công an giúp đỡ.
Người phụ nữ tiếp tục nói:
– Cháu ngoan quá! Cháu tên gì? Cháu học lớp mấy? Chị Linh chỉ cười, sau đó xin phép về.
Mọi người nhìn chị Linh với ánh mắt trìu mến. Riêng tôi, tôi rất yêu quý chị Linh. Chị không chỉ giúp đỡ bà con, cô bác lối xóm mà chị còn luôn sẵn lòng giúp đỡ mọi người.
Một câu chuyện về lòng hiếu thảo - Mẫu 5 với cảm xúc mới
Ở cuối con đường là ngôi nhà của bà Sáu, hàng ngày chị Lan thường lui tới đây. Nhà của chị Lan chỉ cách nhà tôi hai căn. Hôm nay, vào ngày chủ nhật khi tôi được nghỉ học, chị Lan mời tôi đến nhà bà Sáu chơi. Càng ngày tôi lại càng yêu thương và trân trọng chị Lan hơn sau khi chứng kiến những việc làm của chị đối với bà Sáu.
Bà Sáu đã trên bảy mươi tuổi, sức khỏe đã suy giảm rất nhiều. Chị Lan kể rằng bà Sáu đã mất ba người con trong cuộc chiến chống lại Mĩ. Vừa mới đây, chính phủ đã tôn vinh bà với danh hiệu 'Bà Mẹ Việt Nam Anh Hùng'. Sống một mình neo đơn ở tuổi già mà không có con cháu đỡ đần trong những thời điểm khó khăn nhất, chị Lan thương bà lắm. Hàng ngày, chị Lan đến giúp bà dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, giặt giũ quần áo,... Mặc dù không cùng dòng máu, không có mối quan hệ họ hàng, nhưng chị vẫn yêu quý bà Sáu như người trong gia đình.
Khi chúng tôi đến, nhà im băng, có lẽ bà đi đâu đó. Gọi từ ngoài sân mà không thấy bà đáp. Chị bước vào và đẩy cửa ra. Nhìn thấy bà Sáu nằm đó, chị vội chạy lại và gọi bà. Bà mới ngẩng đầu và nói nhỏ: “Bà mệt quá, hai chân bà tê, không thể đứng lên được”.
Chị nhìn tôi và yêu cầu tôi xoa dầu bóp chân cho bà trong khi chị đi mua đồ cho bà ăn. Rồi chị sẽ trở lại ngay.
Em bàng hoàng trước lòng nhân ái và sự kiên nhẫn của chị. Chị mất mẹ từ khi còn nhỏ, sống với sự trống trải của một người mẹ. Chị đã phải dựa vào ba mình suốt thời gian qua. Có lẽ từ những trải nghiệm đó, chị hiểu được cảm giác cô đơn và chia sẻ tình thương đó với bà Sáu. Cả khu phố đều khen ngợi và quý trọng chị.
Một lát sau, chị trở lại với một tô cháo trong tay, đến gần giường và giúp bà Sáu ngồi dậy, từng muỗng cháo được chăm sóc ân cần. Tôi nhớ về hình ảnh mẹ đã chăm sóc bà như cách chị Lan làm ngày hôm nay.
Chị Lan thật sự là một ví dụ xuất sắc về lòng nhân ái và đức hạnh, là người mà em và các bạn có thể học tập.
Một câu chuyện về lòng hiếu thảo - Mẫu 6 với góc nhìn mới
Ba em là một thương binh, và lại đối mặt với nỗi đau mất mẹ từ khi em còn nhỏ.
Hai cha con phụ thuộc vào tiền phụ cấp thương binh hạng hai để sống. Mặc dù cuộc sống vật chất khá khó khăn, nhưng họ vẫn giữ được niềm vui trong lòng.
Điều khiến em cảm động và thương ba hơn cả là mỗi khi trời đổ mưa, những vết thương cũ lại đau nhức, đặc biệt là những mảnh đạn vẫn còn lưu lại trong đầu. Đã có nhiều lần ba em phải vào bàn mổ tại trại thương binh, nhưng các bác sĩ đều sợ mổ vì lo lắng về nguy cơ ảnh hưởng đến não bộ!
Và thế là cuộc sống buộc phải tiếp tục. Nhưng trong đầu ba em, nó luôn là kẻ thù không đội trời chung. Mỗi tuần, vài lần ba em phải nằm run rẩy, cố gắng chịu đựng để không phát ra tiếng kêu...
Gần đây, em nhớ lại rằng khi má còn sống, mỗi khi vết thương đau đớn, má thường xoa đầu ba em nhẹ nhàng, giúp ba em giảm bớt căng thẳng và ngủ ngon hơn nhiều lần. Điều đó giúp ba em có những giấc ngủ yên bình.
Em nói với ba:
- Ba ơi, con sẽ xoa đầu cho ba đấy!
- Thôi, con còn phải học và làm việc nhà nữa đấy.
- Không sao, con có thể làm được mà!
Và từ đó, mỗi khi trời chuyển lạnh, em luôn nhẹ nhàng xoa đầu cho ba.
Nhưng một hôm, khi đi lĩnh tiền về, ba em tự hào cho em biết rằng đã dùng tiền trà để mua một cây lăn gai để tự mát xa đầu. Từ giờ, sẽ không cần phiền em xoa đầu nữa.
Nghe ba nói, em không kìm được cảm xúc, nước mắt rơi không ngớt.
Thế là ba em chịu đựng nỗi đau riêng của mình để không làm con gái phải lo lắng về ba. Ôi chao! Những việc người lớn đã làm sẽ mãi ở trong tâm trí em.
Một ngày nọ, thấy ba em lấy cây lăn gai tự mát xa cho mình nhưng dường như không ngủ được, em chạy lại đỡ cây lăn và xoa nhẹ nhàng cho ba. Chỉ sau vài phút, ba em đã ngủ say. Từ đó, em không để ba tự mát xa nữa.
Kể một câu chuyện về lòng hiếu thảo - Mẫu 7 với góc nhìn mới
Mỗi người chúng ta, ai cũng được nhận tình thương từ mẹ của mình, phải không các bạn? Mẹ đã dành cho chúng ta những lời quan tâm, chăm sóc từ khi chúng ta còn bé nhỏ. Mẹ luôn ở bên, động viên chúng ta trong mọi tình huống. Dưới đây là một câu chuyện về tình thương mẹ dành cho tôi, câu chuyện để lại trong tôi những dấu ấn sâu sắc nhất.
Thuở xưa, có một gia đình chỉ gồm hai mẹ con. Người mẹ đã gần sáu mươi tuổi, còn đứa con thì chỉ mới chín, mười tuổi. Mặc dù đời sống khó khăn, nhưng hai mẹ con vẫn sống hạnh phúc và được hàng xóm yêu quý. Một ngày, sau khi làm đồng về, người mẹ bỗng bị ốm. Da bà xanh xao, môi khô nứt. Hàng xóm đến thăm, giúp đỡ với tiền bạc, thuốc thang nhưng tình hình của bà vẫn không cải thiện. Hằng ngày, cậu bé phải đứng canh bên giường bệnh không rời mắt. Nhiều lúc, cậu phải nhịn ăn để dành cho mẹ. Mặc dù vất vả nhưng cậu bé không than trách gì.
– Con ạ! Miệng mẹ quá khô, bây giờ nếu có một quả táo thì sẽ khỏe lên nhiều. Nhưng mùa này kiếm đâu ra táo con nhỉ!
Cậu bé nghĩ trong lòng: Ôi! Thương mẹ quá! Mùa này đất khô cằn thì làm sao có táo chứ? Phải vào rừng may ra mới kiếm được táo cho mẹ! Nói xong, cậu chờ mẹ ngủ say rồi chạy sang nhà hàng xóm nhờ giữ mẹ rồi ra đi. Cậu bé đi mãi, đi mãi đến một cánh rừng nọ. Không sợ hãi, cậu bé tiếp tục đi. Bỗng nhiên, trước mặt cậu xuất hiện một con sông lớn, sóng cuồn cuộn nhưng không có thuyền. Lo lắng, cậu nhìn xung quanh và thấy một chú cá vàng bị mắc kẹt giữa hai hòn đá. “Ồ, đáng thương quá!” Cậu thốt lên rồi đi đến nhẹ nhàng nâng chú cá lên. “Ta sẽ đưa chú về với bố mẹ chú nhé!” Đột nhiên, chú cá biến thành một chàng trai điển trai. Chàng mỉm cười và nói: “May mắn gặp được em, cảm ơn em nhiều lắm. Ta là con của vua Thủy Tề, vì lỡ bơi vào khu vực này mà bị mắc kẹt. Còn em là ai, sao lại đến đây?” Cậu kể lại mọi chuyện. Chàng hoàng tử thương tình cõng cậu qua sông. Qua được sông, cậu tạm biệt hoàng tử và tiếp tục đi. Càng đi sâu vào rừng, cây cối càng rậm rạp. Những cành gai nhọn như đang thi nhau đâm vào cậu nhưng cậu vẫn nghiến răng chịu đau và tiếp tục đi. Đến tận sâu cuối rừng, cậu lả người đi vì mệt, hai chân như tê cứng lại. Bỗng trước mắt cậu là những tia sáng vàng rực rỡ từ những quả táo. Cậu mừng rỡ, hai chân cậu như khỏe lại, cậu chạy một mạch đến bên cây táo và định hái. Bỗng bên tai cậu vang lên một tiếng gầm dữ dội. Cậu quay người lại thì không thể tin được. Một con Sư tử đang há miệng to để lộ ra những chiếc răng nanh dài sắc nhọn đang lao đến. Cậu lùi lại, van xin: “Xin ông tha cho tôi, tôi chỉ muốn xin một quả táo để cho mẹ tôi ăn. Mẹ tôi đang ốm và chỉ muốn ăn một quả táo!” Sư tử như hiểu được tiếng người, hạ giọng: “Được, nhưng đổi lại cậu phải cho tôi ăn một miếng thịt của mình.” Cậu bé sợ hãi nhưng nghĩ đến mẹ, cậu lấy dao định cắt thịt của mình thì Sư tử bỗng nói: “Thôi được rồi, nhà ngươi thật là hiếu thảo dám hy sinh tính mạng của mình để lấy táo cho mẹ. Ta rất cảm phục trước tấm lòng của ngươi. Hãy hái bao nhiêu tùy thích.” Cậu bé mừng rỡ, trèo lên cây hái táo rồi vội vã trở về nhà đưa táo cho mẹ ăn. Thật lạ lùng, sau khi ăn hết quả táo, mẹ cảm thấy khỏe khoắn như chưa từng bị bệnh gì. Hai mẹ con mừng rỡ ôm nhau trong niềm hạnh phúc.
Các bạn thấy không? Nhờ lòng hiếu thảo, cậu bé đã vượt qua mọi nguy hiểm, thử thách. Một tấm gương xứng đáng để học tập và noi theo phải không các bạn?
Kể một câu chuyện về lòng hiếu thảo - Mẫu 8 với góc nhìn mới
Trong lớp học của chúng tôi, bạn Tâm luôn được mọi người quý mến và giúp đỡ không chỉ vì bạn thông minh mà còn vì bạn luôn hiếu thảo với mẹ của mình.
Hoàn cảnh của Tâm thuộc về nhóm bạn khó khăn nhất trong lớp, Tâm đã mất bố từ khi còn nhỏ, một tai nạn giao thông đã khiến cuộc sống của bạn thay đổi đau lòng.
Từ khi còn bé, gia đình nhỏ của Tâm đã mất đi người cha, điều này khiến Tâm thiếu đi tình thương từ bố. Mẹ của Tâm đã phải đương đầu với nhiều khó khăn để nuôi con lớn, và vì thế, Tâm luôn cố gắng học tập chăm chỉ để làm mẹ hạnh phúc.
Mẹ của Tâm làm nghề bán rau để nuôi con và trang trải cho gia đình. Mỗi khi tan học, Tâm luôn ở lại chợ để giúp mẹ, và ngày nghỉ học, bạn ấy luôn xin mẹ được đi cùng để giảm bớt gánh nặng cho mẹ. Đôi khi, khi mẹ ốm, Tâm phải tự nấu cháo rồi mới đi học, sau đó lại về nhà chăm sóc mẹ.
Dù gặp nhiều khó khăn, nhưng với sự động viên từ mẹ và cả lớp, Tâm quyết tâm tiếp tục học để thực hiện ước mơ của mình là vào đại học và có một công việc ổn định để giúp mẹ. Trong một buổi sinh hoạt lớp, khi mẹ ốm, cả lớp đã tổ chức một quỹ để giúp đỡ Tâm.
Mỗi tháng, Tâm nhận được một khoản tiền nhỏ để giúp mẹ và đáp ứng nhu cầu học tập. Lần đó, cô giáo và lớp trưởng đã đến nhà Tâm để trao số tiền và thăm mẹ Tâm. Ban đầu, Tâm từ chối vì không muốn là gánh nặng cho lớp nhưng sau đó đã chấp nhận với tinh thần tự nguyện và lời nhắn nhủ của cả lớp.
Sự hiếu thảo với cha mẹ là điều cần thiết, và chúng ta có thể học hỏi từ Tâm để trở thành người con hiếu thảo như vậy.
Một câu chuyện về lòng hiếu thảo - Mẫu 9
Câu chuyện cảm động về lòng hiếu thảo của bạn Thành, một học sinh xuất sắc và có tấm lòng hiếu thảo đáng quý.
Thành là một thành viên nổi bật trong lớp, dù đã học cùng nhau ba năm nhưng chúng tôi không biết hết về hoàn cảnh gia đình của mỗi người.
Gia đình của Thành đang gặp khó khăn, mất bố từ khi còn nhỏ, chỉ có mẹ và con sống tự lập, nhà cửa của họ được xây dựng từ sự đóng góp của cộng đồng. Ban đầu, chúng tôi không biết về hoàn cảnh gia đình của Thành, nghĩ rằng Thành cũng có cuộc sống bình thường giống như chúng tôi.
Gần cuối học kỳ, Thành thường xuyên nghỉ học mà không có lý do. Kết quả học tập của Thành giảm sút khiến nhiều giáo viên thất vọng. Để tìm hiểu nguyên nhân, cô giáo chủ nhiệm đã đến gặp mẹ Thành.
Nghe lời kể của cô giáo, chúng tôi hiểu được những khó khăn mà Thành phải đối mặt. Mẹ Thành bệnh nặng và gia đình không có đủ tiền để điều trị, do đó Thành phải đi thu gom phế liệu để kiếm tiền mua thuốc cho mẹ.
Sau khi hiểu được nguyên nhân của việc học kém, chúng tôi đã cảm động và quyết định giúp đỡ Thành. Thành là tấm gương về sự kiên trì và lòng hiếu thảo, chúng tôi học theo để trở nên tốt hơn.
Kể một câu chuyện về lòng hiếu thảo - Mẫu 10
Chú Khang đang phục vụ ở quân đội xa xôi. Đã gần hai năm chú không về thăm nhà. Mặc dù vậy, mọi người vẫn nhớ đến chú nhờ vào việc chú luôn gửi thư về. Mỗi khi nói chuyện với người quen, bà lại nhắc đến chú Khang và khen ngợi chú là một người con hiếu thảo.
Một lần, chú Khang nhờ người bạn mang về biếu bà một gói nhỏ kèm theo một lá thư. Trong lá thư, chú viết:
'Con gửi về biếu mẹ chiếc cơi trầu con gò bằng xác máy bay Mỹ. Con cũng gửi kèm theo một gói kẹo bột trong lá chuối khô. Mẹ thích ăn loại kẹo đó lắm. Hồi ở Hà Nội, con hiếm khi thấy bán loại kẹo đó. Hôm vừa qua, khi đi công tác, con tình cờ thấy loại kẹo đó và liền nhớ đến mẹ. Con mua một số lượng lớn để gửi về biếu mẹ. Con đã bọc kĩ lưỡng nhưng vẫn lo ngại về đường xa, không biết khi đến tay mẹ, liệu nó có còn ngon như trước không'.
Nghe Nga đọc lá thư, bà đã phấn khích cười:
– Thằng này nhớ mẹ lắm! Mà làm sao bà ăn được loại kẹo đó chứ?
Bà để chiếc cơi trầu xinh xắn để đựng trầu cay, còn gói kẹo thì bà bảo Nga mang cho các chị em cùng ăn. Khi nhai kẹo, mọi người đều nhớ đến chú ở xa và thương bà. Bỗng Nga hỏi mẹ:
– Mẹ ơi, mẹ có thích loại kẹo bột cứng này không?
– Có, con hỏi để làm gì?
– Vậy mẹ có thích kẹo sữa mềm không?
– Có, mẹ cũng thích loại kẹo mềm đó.
– Nhưng mẹ thích kẹo mềm hơn đấy, mẹ ạ!
– Sao con lại muốn mẹ thích kẹo mềm?
– Để… để… khi con lớn lên giống chú Khang, con sẽ mua kẹo mềm để gửi về cho mẹ, mẹ ạ. Mẹ không thích kẹo bột cứng lắm, giống như bà đấy ạ!
Sau đó, Nga quay sang bà:
– Cả bà nữa, bà ạ! Bà cũng thích ăn kẹo mềm đúng không? Cháu sẽ gửi về biếu bà những chiếc kẹo thật mềm.
Kể một câu chuyện về lòng hiếu thảo - Mẫu 11
Những câu chuyện về lòng hiếu thảo thường được đọc trong sách, truyện và báo, nhưng thật ra chúng ta có thể chứng kiến những câu chuyện ấy ngay trong cuộc sống hàng ngày.
Bên cạnh nhà tôi là nhà của bà Tứ, một bà mẹ độc thân nuôi con. Con trai bà, anh Niên, là một người con hiếu thảo và chu đáo. Anh Niên chăm sóc mẹ mỗi ngày, từ việc chuẩn bị bữa sáng, đi chợ, đến làm việc nhà. Bà Tứ tự hào về con trai của mình, nhưng cũng lo lắng vì anh Niên chưa có người vợ.
Tôi rất ngưỡng mộ anh Niên, điều này lại cho thấy rằng không phải tất cả các chàng trai đều giống nhau, và chúng ta có thể học hỏi từ những người có lòng hiếu thảo và chu đáo như anh Niên.
Kể một câu chuyện về lòng hiếu thảo - Mẫu 12
Công cha như núi Thái Sơn, Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra. Một lòng thờ mẹ, kính cha, Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con. Mỗi chúng ta khi sinh ra trên đời ai ai cũng nhận được tình thương của bố mẹ. Bố mẹ luôn là người dưỡng dục ta, chỉ bảo ta, động viên ta khi ta gặp những niềm vui hay nỗi buồn.
Chính vì vậy, bản thân một đứa con như chúng ta cần phải có lòng hiếu thảo để đền đáp lại công ơn trời biển đó của cha mẹ. Sau đây tôi xin kể cho các bạn nghe một câu chuyện về tấm lòng hiếu thảo, tình yêu thương của tôi dành cho cha mẹ.
Chuyện xảy ra khi cách đây một năm trước tại nhà của tôi. Mẹ tôi đi làm vắng nhà chỉ có mình tôi và bố ở nhà. Vậy mà đột nhiên bố cảm thấy rất đau đầu, khó chịu trong người, liên tục luôn mượt. Lúc ấy tôi rất bối rối và hoảng sợ, tay chân thì luống cuống. Tôi lấy điện thoại gọi điện cho mẹ nhưng không nói thành tiếng. Lúc đó có lẽ vì quá hoảng sợ nên tôi dường như không thể cất lời và nghe thấy những gì xung quanh. Đầu óc tôi rối bời, tôi không biết mình phải làm những gì, ra sao để giúp bố. Điều duy nhất lúc đấy tôi có thể làm là gọi điện thoại cho mẹ. Tôi lại càng thấy lo lắng hơn khi một mình mình ở nhà mà không có kinh nghiệm. Tình trạng bố thì không đỡ hơn là bao. Cuối cùng nghe lời động viên của mẹ tôi đã lấy lại được bình tĩnh và thực hiện theo những lời mẹ chỉ bảo. Tôi dẫn bố vào trong phòng, đỡ bố nằm xuống, rồi chạy đi giặt khăn đắp lên trán cho bố. Tiếp theo đó tôi pha nước lấy thuốc cho bố uống . Sau một thời gian sơ cứu khoa thì bố đã đỡ mệt hơn, bố nhìn tôi và âu yếm nói: - Con trai của bố à, cảm ơn con nhiều! Nghe bố nói tôi cảm thấy rất là nhẹ nhõm và vui mừng. Tôi nói lại với bố rằng: - Bố hãy nghỉ ngơi đi cho khỏe, để con xoa bóp thêm cho bố nha. Một tiếng sau mẹ đã kịp về nhà với một tâm trạng vội vàng, hớt ha hớt hải chạy vào hỏi mình về tình hình của bố, nắm tay bố nghe bố kể lại mình đã làm gì để chăm sóc bố. Sau khi nghe bố kể lại sự việc, khuôn mặt của mẹ nở một nụ cười rất tươi và ôm tôi vào lòng, xoa đầu khen ngợi tôi: - Con trai mẹ à con đã rất bình tĩnh, thông minh, lần này con đã giúp đỡ bố rất nhiều đó. Nhận được lời khen tôi thấy rất hạnh phúc và vui mừng. Tôi tự hiểu ra một điều là sự chăm sóc của bố mẹ dành cho tôi suốt bao nhiêu năm qua là không hề dễ dàng gì.
Có lẽ việc làm ý nghĩa nhất và không bao giờ quên trong đời tôi đó là cũng thể hiện được lòng hiếu thảo đối với cha mẹ. Tôi tự hứa với bản thân mình sẽ làm nhiều việc hơn để ba mẹ vui lòng và báo đáp lại công ơn dưỡng dục cao cả đó.
Kể một câu chuyện về lòng hiếu thảo - Mẫu 13
Hồi xưa, ở một xóm vắng, có hai mẹ con sinh sống trong một căn lều nhỏ. Cha của hai mẹ con đã mất từ lâu, để lại cho họ cuộc sống cần cù và khó khăn. Một ngày kia, người mẹ bị ốm. Bà nói với con gái:
- Con ơi! Hãy đi mời thầy thuốc về đây.
Cô bé vội vã ra đi, trong lòng lo lắng cho mẹ của mình. Bỗng đột nhiên, cô bé gặp một cụ già tóc bạc phơ, râu bạc rủ xuống. Cụ già hỏi:
- Cháu đang đi về đâu mà vội thế?
- Thưa cụ, cháu đang đi tìm thầy thuốc về, vì mẹ cháu đang ốm nặng.
Cụ già bèn nói:
- Ta là bác sĩ đây. Em hãy dẫn tôi về nhà để tôi khám bệnh cho mẹ em.
Sau khi khám bệnh cho người mẹ, cụ già nói với cô bé:
- Mẹ em bị bệnh nặng lắm. Ta sẽ cố gắng chữa trị cho mẹ em hết bệnh. Bây giờ, em hãy đi đến gốc đa đầu rừng, gần đó có một bông hoa trắng, em hãy hái nó về đây cho tôi.
Bên ngoài trời thì rất lạnh. Cô bé chỉ mặc một chiếc áo mỏng. Cô đi mãi, đến khi chân cô mệt mỏi mới đến được gốc đa đầu rừng. Cô nhìn thấy trong bụi cây có một bông hoa trắng rất đẹp. Cô bé cảm thấy rất vui và nâng niu bông hoa trên tay. Bỗng, cô nghe thấy tiếng của cụ già vang lên bên tai:
- Mỗi cánh hoa trên bông sẽ biểu trưng cho một ngày mẹ em được sống thêm.
Cô bé nhìn xuống bông hoa và đếm:
- Một, hai, ba, bốn... hai mươi. Trời ơi! Mẹ chỉ còn sống có hai mươi ngày nữa à?
Sau chốc lát suy nghĩ, cô nhẹ nhàng xé mỗi cánh hoa thành nhiều sợi nhỏ. Mỗi sợi nhỏ biến thành một cánh hoa dài và mềm mại. Bông hoa hai mươi cánh biến thành một bông hoa vô vàn cánh hoa.
Cô bé cầm bông hoa lạ trên tay và vội chạy về nhà như bay. Cụ già tóc bạc đứng ở cửa đón cô với nụ cười tươi và nói:
- Mẹ cháu đã bình phục hoàn toàn rồi. Đó là phần thưởng xứng đáng cho lòng hiếu thảo của cháu đấy!
Từ đó, mỗi năm, vào mùa thu, những bông hoa nhỏ dài và mềm mại thường nở rộ, tạo nên vẻ đẹp tuyệt vời. Đó được gọi là bông cúc trắng, biểu tượng cho lòng hiếu thảo.
Kể một câu chuyện về lòng hiếu thảo - Mẫu 14
Có một cậu bé tên là Minh, sống trong một gia đình ấm áp và đầy lòng hiếu thảo. Hằng ngày, Minh luôn siêng năng học tập và giúp đỡ bố mẹ trong việc nhà.
Một ngày nọ, bố mẹ Minh gặp khó khăn về tài chính và không đủ tiền mua sách vở mới cho Minh. Khi biết điều này, Minh không buồn chán hay tức giận, mà thay vào đó, cậu đã thực hiện một hành động đặc biệt.
Minh bắt đầu tiết kiệm tiền từ những khoản tiêu vặt hàng ngày của mình. Cậu không chi tiêu cho đồ ăn vặt, không đi xem phim, và không mua bất cứ thứ gì không cần thiết. Minh dùng toàn bộ số tiền tiết kiệm đó để mua sách vở mới và giúp đỡ bố mẹ.
Trong quá trình tiết kiệm, Minh không bao giờ than phiền hay hối tiếc. Cậu hiểu rằng việc học là ưu tiên quan trọng và sẽ mang lại lợi ích lớn cho tương lai của mình. Minh tin rằng việc này không chỉ giúp cậu nâng cao kiến thức mà còn là cách thể hiện lòng hiếu thảo và biết ơn với bố mẹ.
Cuối cùng, sau một thời gian dài tiết kiệm, Minh đã có đủ tiền để mua sách vở mới. Khi bố mẹ nhìn thấy sự cống hiến và lòng hiếu thảo của con trai, họ rất tự hào và xúc động. Họ hiểu rằng Minh đã hiểu được giá trị của việc chăm chỉ học tập và lòng biết ơn với gia đình.
Câu chuyện về lòng hiếu thảo của Minh nhắc nhở chúng ta rằng quan tâm và giúp đỡ gia đình là điều quan trọng. Nó cũng nhấn mạnh việc đặt giá trị vào việc học tập và sẵn lòng hy sinh để đạt được mục tiêu là một cách tuyệt vời để thể hiện lòng hiếu thảo và biết ơn.