Đề bài: Tả một cuộc gặp gỡ (đi thăm các chú bộ đội, gặp các thiếu niên vượt khó,…)
Dàn ý tả một cuộc gặp gỡ đáng nhớ nhất
Dàn ý chi tiết số một
A. Khai mạc.
- Cuộc gặp gỡ diễn ra vào lúc nào? ở đâu? với ai?
B. Nội dung chính.
- Kể lại các chi tiết trong cuộc gặp gỡ đó.
+ Bắt đầu cuộc gặp gỡ như thế nào?
+ Cuộc gặp gỡ diễn ra như thế nào? (các sự kiện, bầu không khí, cảnh vật,…).
+ Cuộc gặp gỡ kết thúc như thế nào?
- Ý nghĩa của cuộc gặp gỡ là gì?
C. Kết luận.
- Cuộc gặp gỡ để lại trong tâm trí em những ấn tượng gì? Giúp em mở mang kiến thức và mối quan hệ ra sao?
Dàn bài chi tiết số hai
I. Khởi đầu: Giới thiệu về cuộc gặp gỡ
Gần đây, nhân dịp kỷ niệm 22/12, trường chúng tôi đã tổ chức cho lớp đi thăm quân khu 5, nơi các anh bộ đội đang tập luyện. Khi đến đây, tôi cảm thấy ngạc nhiên với sự tráng lệ và rộng lớn của nơi này. Có máy bay, xe tăng, điều đó khiến tôi rất hứng thú. Nhưng điều mà tôi thích nhất khi đến đây là được gặp các anh bộ đội, trong đó có chú Dũng, tôi rất mến.
II. Nội dung chính: kể về cuộc gặp gỡ
1. Cuộc gặp diễn ra như thế nào?
- Cả đoàn chúng tôi đi thẳng vào bên trong quân khu
- Chúng tôi khám phá mọi nơi trong quân khu
- Khi đến sân tập, tôi nhìn thấy các anh đang tập luyện
- Tôi ấn tượng với anh lính cầm súng đứng vững canh gác không hề chuyển động
- Tôi tò mò và ngạc nhiên đứng nhìn
- Chợt chú bước đến gần tôi và hỏi tôi nhìn gì.
2. Tiến triển của cuộc gặp:
- Tôi và chú bắt đầu trò chuyện với nhau
- Chú hỏi tên tôi và ba mẹ tôi
- Tôi và chú cười nói vui vẻ
- Chú chia sẻ về công việc của mình với tôi
- Tôi và chú trò chuyện đến mức không biết đã đến lúc tôi phải về
3. Kết thúc cuộc gặp:
- Tôi nói tạm biệt chú
- Chú vỗ đầu tôi và khuyên tôi hãy cố gắng học tập và lắng nghe lời ba mẹ
- Chú hứa sẽ ghé thăm tôi
4. Ấn tượng về người gặp:
- Chú có vẻ đẹp trai và lịch lãm
- Chú rất hòa nhã và thân thiện
- Chú rất chu đáo và quan tâm
III. Kết luận: suy nghĩ của tôi về cuộc gặp gỡ
- Đây là một cuộc gặp gỡ đầy thú vị
- Cuộc gặp gỡ đã giúp tôi hiểu biết nhiều điều mới
Kể về một cuộc gặp gỡ đáng nhớ nhất - Mẫu 1
Vừa qua, vào dịp Tết Trung Thu, trường chúng tôi đã tổ chức chương trình tại làng trẻ SOS trong thành phố. Tại đó, tôi đã có cơ hội gặp gỡ và giao lưu với nhiều bạn học sinh khó khăn nhưng vẫn luôn sống tích cực và đầy niềm tin vào cuộc sống.
Vào tối hôm đó, chưa đến 6 giờ tối, tôi cùng các bạn đến làng trẻ SOS để chuẩn bị cho bữa tiệc trung thu. Khi đến, bàn ghế đã được sắp xếp trước. Tôi và các bạn đội hậu cần chia nhau sắp đặt hoa quả, bánh kẹo lên bàn, sau đó gói quà vào từng túi nhỏ. Chúng tôi bận rộn để kịp thời gian bắt đầu chương trình vào lúc 20 giờ. Bỗng, có một tiếng nói vang lên:
- Có ai cần giúp gì không ạ?
Khi quay đầu nhìn lại, tôi thấy có năm bạn học sinh đứng ở phía sau nhìn chúng tôi. Chị phụ trách nhanh chóng gật đầu, và các bạn ấy cũng tham gia vào đội hậu cần. Thật là bất ngờ, tôi thấy các bạn làm việc rất nhanh. Những túi quà được buộc kỹ, bìa được xếp gọn, quả được cắt tỉa... tất cả đều đẹp và nhanh chóng. Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của tôi, cậu bạn lớn nhất cười và nói:
- Ngày thường, tôi thường giúp mẹ làm việc, sau đó làm ở quán cơm nên tôi làm việc này rất thành thạo.
Nhìn thấy nụ cười của cậu ấy, tôi cảm thấy xúc động. Vì không có bố mẹ ở bên, những đứa trẻ nhỏ ấy phải tự lo cho cuộc sống của mình sớm hơn so với người khác. Nhưng mà, các bạn ấy vẫn sống tích cực và vui vẻ, thật đáng kính trọng. Với sự giúp đỡ của các bạn nhỏ ở làng trẻ, chúng tôi hoàn thành mọi việc trước giờ bắt đầu chương trình.
Chuông đồng 20 giờ, buổi phá cỗ bắt đầu. Sân đều người, các bạn học sinh và các em nhỏ ở làng trẻ SOS đều đông đủ. Tất cả ai cũng tươi vui, hân hoan. Đến cuối buổi lễ, đại diện của làng trẻ SOS lên phát biểu. Thật bất ngờ, đó lại là cậu bạn đã giúp tôi gói quà trước đó. Cầm mic lên, cậu ấy nghẹn ngào nói:
- Thay mặt tất cả mọi người ở đây, tôi muốn cảm ơn các thầy cô và các bạn đã tổ chức cho chúng tôi một đêm hội trung thu thú vị như thế này. Nếu không có mọi người, chúng tôi sẽ không có một buổi tối ý nghĩa như vậy, vì không đủ điều kiện kinh tế...
Nói đến đó, cậu ấy dừng lại vì quá xúc động. Cả sân dưới đều nghẹn ngào. Tôi dũng cảm chạy lên và ôm cậu ấy. Rồi tôi nói: “Không sao đâu, chúng ta là một gia đình, có má, có anh chị em và có chúng tôi. Phải không?”. Rồi chúng tôi cùng nhau rời khỏi sân khấu, ngồi xuống ghế trong lòng ấm áp khó diễn tả.
Tối đó, đã khuya mà tôi vẫn thức trắng. Bởi khi nghĩ về những em nhỏ ở làng trẻ SOS, tôi càng yêu thương, xót xa cho số phận của họ. Nhưng cũng càng ngưỡng mộ sự kiên cường phi thường, vượt qua khó khăn để trở thành những con người có ích. Không ai trong số họ uể oải hay nản chí, mọi người đều hào hứng khi nói về ước mơ của mình. Và trong số họ, không ai là học sinh giỏi xuất sắc, nhưng mọi người đều ngoan ngoãn, thật thà. Điều đó thật đáng quý.
Sau cuộc gặp gỡ đó, tôi càng có động lực hơn để cố gắng học tập, và trở thành một người con ngoan. Để xứng đáng với sự quan tâm, yêu thương của bố mẹ và thầy cô.
Kể về một buổi gặp gỡ đáng nhớ nhất - Mẫu 2
Vào giữa tháng 9 vừa qua, vào ngày cuối tuần đầu tiên sau khi khai giảng. Tôi cùng toàn bộ lớp được giáo viên dẫn đi thăm và giao lưu với các bạn học sinh tại trường dân tộc nội trú.
Trước khi đi, tôi đã háo hức và suy nghĩ suốt đêm không thể ngủ được. Vì từ trước tới giờ, tôi chỉ nghe về chứ chưa từng được tiếp xúc với các bạn nhỏ ở vùng cao. Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, sửa soạn và đến cổng trường từ 6 giờ sáng. Chiếc xe chờ đã đưa chúng tôi đến trường. Qua cửa kính, những ngôi nhà dần khuất sau hàng cây xanh. Phía trước, chỉ là cánh đồng và hàng cây xanh mướt. Xe lăn bánh, rồi leo lên dốc, đi vào con đường rợp bóng mát. Trong những tán cây, mái ngói đỏ tươi hiện lên. Đó chính là nơi đích đến của chúng tôi hôm đó.
Sau một chặng đường dài, xe dừng trước cổng trường, biển tên Trường phổ thông dân tộc nội trú Chà Leo. Bước xuống xe, tôi ngỡ ngàng trước cảnh vật lạ lẫm ở đây. Xung quanh là ruộng lúa và rừng cây xanh mát, yên bình không chút ồn ào. Ngôi trường chỉ có ba tòa nhà, xếp thành hình chữ U. Tuy nhỏ, nhưng sạch sẽ và thoáng đãng. Ở giữa là sân chơi, nơi đất nén chặt tạo thành mặt phẳng. Bước vào, có vài thầy cô và học sinh đang đón chào chúng tôi. Mọi người đều tươi cười, hạnh phúc.
Trong khi thầy cô nói chuyện, chúng tôi được dẫn đi tham quan. Vừa đi, vừa nghe những câu chuyện thú vị. Các bạn học sinh ở đây thuộc các dân tộc thiểu số. Họ ở trường suốt cả tuần và về nhà cuối tuần để phụ giúp gia đình. Tại trường, họ cùng thầy cô trồng rau cải thiện bữa ăn. Khi giới thiệu vườn rau, tôi thấy sự tự hào của họ. Vào lớp, tôi ngạc nhiên vì sự đơn giản. Trong lớp, chỉ có bàn ghế, bảng đen và tủ sách cũ. Không có điều hòa, máy chiếu… Nhưng họ vẫn kiên trì, chăm chỉ học tập.
Trong khi trở về, tâm trạng của tôi rất bịn rịn. Dù chỉ gặp nhau trong một buổi sáng, nhưng tôi đã rất yêu quý mọi người và cảnh vật tại đó. Trên đường về, tôi luôn hy vọng sẽ sớm quay lại để thăm những người bạn quý ấy. Mong rằng lúc đó, Vừ A Cháng sẽ đã thực hiện được ước mơ xây dựng ngôi trường của mình trở nên khang trang và hiện đại hơn.
Kể về một cuộc gặp gỡ đáng nhớ nhất - Mẫu 3
Dân gian có câu: “Một giọt máu đào hơn ao nước lã.” Máu mủ tình thân luôn là điều thiêng liêng và tốt đẹp trong cuộc sống. Tôi vẫn nhớ ngày nhỏ, có một cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ và cảm động với người bác đã thất lạc ông bà từ rất lâu.
Hôm ấy, giữa cái lạnh của tháng mười hai, ông ngoại sang nhà và nói với bố tôi rằng bác Hồng đã liên lạc và sẽ đến thành phố chơi. Một năm trước, bố tôi đã đưa ông ngoại về Nam Định với hy vọng liên lạc được với bác nhưng không thành. Cách đây vài tháng, bố tôi lại đưa ông về Nam Định một lần nữa, và lần này thì ông đã tìm được bác. Ông kể rằng, bác đã rơi nước mắt khi gặp lại ông sau bao năm xa cách và hẹn ông sẽ ra thăm ông vào dịp gần nhất.
Tôi chưa bao giờ nghe về bác trước đây. Tôi hỏi mẹ thì được biết, bác là con trai cả của ông ngoại tôi. Ngày xưa, bác phải đi làm xa, lại vào thời kỳ xã hội loạn lạc, ông tôi phải chuyển nhà nên bác và ông thất lạc nhau từ đó. Sau nhiều năm, cuối cùng bác cũng tìm được người thân, chắc bác vui lắm.
Bác đến thăm nhà ông bà trong một ngày lạnh lẽo nhưng trời lại trong xanh. Nhà ông bà đông người, toàn là anh em họ hàng của mẹ tôi, sang để gặp bác. Khi bác bước vào nhà, điều đầu tiên tôi cảm nhận về bác là sự ấm áp. Có lẽ vì bác giống hệt ông ngoại, mà ông ngoại rất yêu tôi nên tôi cảm thấy gần gũi, thân thuộc với bác. Bác vừa gặp lại mẹ tôi đã khóc cười. Cuộc hội ngộ của hai anh em không thể tả hết được. Đó là sự vui mừng, hạnh phúc, cùng những tủi hờn vì xa cách bao lâu. Bác vào nhà nắm tay từng người lớn trong gia đình, hỏi han sức khỏe của mọi người, hỏi han tình hình học tập của tụi nhỏ.
Bác ngồi lắng nghe câu chuyện của ông bà khi tuổi về già, về những ngày tháng vắng bác trong gia đình, trống vắng và buồn bã vô cùng. Bác kể cho mọi người nghe về những năm tháng cơ hàn mưu sinh nơi đất khách quê người, về nỗi nhớ gia đình và quê hương khôn xiết, về nỗi tuyệt vọng khi bao lần tìm về chốn cũ nhưng không tìm được bố mẹ và các em. Bác kể rằng, đã phải làm rất nhiều công việc, ai thuê gì làm nấy, cuộc sống vô cùng vất vả. Tôi nghe những lời tâm sự của bác mà thương bác vô cùng. Chắc chắn bác đã có khoảng thời gian vô cùng khó khăn và vất vả, lại phải chịu cảnh xa người thân và quê hương quá sớm. Tôi vừa thương, vừa nể phục bác, nể phục ý chí vươn lên và nỗ lực vượt lên hoàn cảnh của bác.
Mọi người nói chuyện xong, cùng nhau ăn uống. Mẹ tôi và các chị lớn trong nhà đã chuẩn bị một bữa cơm với đầy đủ đặc trưng của quê hương, như một món quà lớn về tinh thần muốn dành tặng bác sau ngần ấy năm lưu lạc tha phương. Dù tay nghề của mẹ tôi không được ngon xuất sắc nhưng bác ăn rất nhiều và tấm tắc khen ngợi.
Sau bữa cơm, cả nhà lại quây quần bên nhau cùng uống cốc trà nóng. Bác bảo bác rất nhớ cái lạnh của miền Bắc, nhớ những kỷ niệm ngày còn bé bên bố mẹ và các em. Tôi lúc đó ngồi ngay cạnh bác. Bác kể chuyện xong thì quay sang hỏi chuyện tôi. Bác xoa đầu tôi đầy hiền từ, đuôi mắt là nếp nhăn in hằn những năm tháng cơ cực nhưng lại ánh lên sự lương thiện, chất phác. Bác hỏi tôi học hành có chăm chỉ không, hỏi tôi có vâng lời bố mẹ không rồi khuyên tôi chuyên tâm học hành là mục tiêu đầu tiên, bác dặn tôi dù làm gì cũng phải đặt tấm lòng của mình vào đó, nếu có việc khó thì không nản lòng. Tôi lắng nghe và thầm ghi nhớ những lời bác dạy tôi. Bác thật gần gũi và ấm áp!
Bác cùng cả nhà lên kế hoạch sẽ đi du lịch vào dịp Tết âm lịch, bác sẽ đưa cả gia đình đi cùng. Bác ở nhà tôi chơi vài ngày rồi trở lại miền Nam để làm việc.
Buổi gặp gỡ ấy đã in sâu trong tâm trí em những cảm xúc khó quên. Em sẽ luôn trân trọng và yêu thương những người thân quanh mình.
Kể về một cuộc gặp gỡ đáng nhớ nhất - Mẫu 4
Xe dừng lại, trước mắt là một doanh trại bộ đội rộng lớn, sạch sẽ, gương mặt các bác các chú quân phục chỉnh tề, tự hào. Chúng em hào hứng vây quanh các chiến sĩ áo xanh, đam mê nghe kể lịch sử, kỳ công của họ. Bây giờ em đã hiểu sâu hơn về truyền thống yêu nước và ý chí chiến đấu của dân tộc ta. Em muốn khắc ghi vào lòng mình những giá trị ấy.
Chúng em được nghe kể về những chiến công anh dũng của những người lính cụ Hồ, về những gian khổ hy sinh không thể diễn tả bằng lời. Trong dòng cảm xúc khó tả, em thay mặt các bạn phát biểu những suy nghĩ của mình về lòng biết ơn và quyết tâm xây dựng đất nước.
Ánh nắng dần buông, chúng em chia tay các bác trong nỗi tiếc nuối. Buổi gặp gỡ đã thêm cho em nhiều niềm tin và quyết tâm vào một tương lai tươi sáng.
Kể về một cuộc gặp gỡ đáng nhớ nhất - Mẫu 5
Nhân dịp kỷ niệm ngày thành lập quân đội nhân dân Việt Nam, trường em đã tổ chức chuyến thăm quần đảo Trường Sa để học sinh hiểu rõ hơn về công việc của các chú bộ đội hải quân.
Sau hai giờ trên tàu, chúng em đến được quần đảo Trường Sa, nơi đóng quân của các chú bộ đội hải quân.
Nơi đây yên bình, trang nghiêm, không ồn ào như thành phố, không có nhiều xe cộ qua lại.
Trước cổng, hai chú bộ đội đang canh gác, mặc đồng phục trắng, nghiêm túc và bảo vệ nghiêm ngặt.
Khi nhìn thấy thầy giáo dẫn đoàn đưa chúng em vào, các chú bộ đội tiến lên trước một bước, tay đặt lên trán chào theo quy định, không khí nghiêm túc nơi đây ảnh hưởng đến chúng em, không còn tiếng cười đùa như trên tàu nữa, đồng loạt không ai bảo ai, chúng em cũng dơ tay lên chào lại với các chú ấy. Lúc ấy em cảm thấy mình và các bạn thật giống như những chú lính nhỏ tuổi. Sau khi được sự đồng ý của các chú bộ đội gác cổng, chúng em được một chú bộ đội khác dẫn vào hội trường của đơn vị đóng quân nơi đây. Hội trường rộng lớn, trên khán đài được bày một bục cao để trò chuyện, bên cạnh là ảnh bác Hồ, trên tường là mô hình của ngôi sao năm cánh và cờ đỏ búa liềm. Chúng em ai cũng ngơ ngác, liếc ngang ngó dọc khắp hội trường một cách thích thú, tò mò.
Lên trò chuyện với chúng em là một bác đại úy khá lớn tuổi - bác là một cựu chiến binh của binh đoàn hải quân ở quần đảo Trường Sa này.
Bác có vóc người cao lớn, giọng nói to, hào sảng và rất nghiêm trang. Bác đã kể cho chúng em nghe về quá trình đấu tranh gian khó trong những ngày đất nước có chiến tranh rồi ý nghĩa của ngày hai hai tháng mười hai hôm nay. Chúng em đã rất chăm chú nghe và ghi nhớ những lời bác đã nói. Cũng có rất nhiều bạn đã dơ tay đứng lên hỏi bác những câu hỏi như: Vì sao lại phải thành lập quân đội nhân dân Việt Nam? Hay Ai là người chủ trương thành lập? Bác đã cặn kẽ giải đáp những thắc mắc của từng bạn và còn giải thích thêm để chúng em hiểu rõ hơn về ý nghĩa của ngày này.
Khác với vẻ nghiêm trang, trịnh trọng mà chúng em cảm nhận được ban đầu, khi kể về những câu chuyện vui khi bác còn là một người lính, giọng bác trở nên rất sôi nổi, hóm hỉnh. Bác kể đời lính tuy có vất vả nhưng lại rất vui, mọi người sống cùng với nhau, sát cánh bên nhau trong những ngày gian khổ nhất. Những câu chuyện của bác kể rất thú vị và hấp dẫn, qua đó chúng em hiểu được nhiều hơn về cuộc sống của người lính trong chiến tranh giải phóng dân tộc. Sau khi trò chuyện, bác đại úy lại dẫn chúng em ra nơi các chiến sĩ hải quân đang làm nhiệm vụ canh gác, đó là một cái chòi lớn ở trên cao. Các chú bộ đội hải quân đứng nghiêm trang làm nhiệm vụ. Vì đây là đường biên giới trên biển của nước ta nên mọi hoạt động quan sát, bảo vệ đều được thực hiện rất cẩn trọng, nghiêm túc.
Các chú hải quân phải đứng trực trên đây hai tư trên hai tư, các chú luân phiên nhau trực, không có một chút lơ là, mất cảnh giác. Công việc tưởng như nhàn, chỉ việc đứng nghiêm canh gác nhưng thực chất rất khó khăn và tốn nhiều sức lực, các chú phải đứng nghiêm một tư thế mà vẫn đảm bảo quan sát được mọi tình hình diễn ra bên dưới, dù mệt nhưng cũng không được tự ý nghỉ ngơi mà phải cần có sự cho phép của cấp trên. Thời tiết ở đây rất lạnh, gió biển thổi mạnh đưa hơi nước biển tạt vào mắt làm mắt em cay xè, đôi mắt không thể mở ra nổi, nhưng các chú vẫn đứng canh gác rất hiên ngang, không hề tỏ ra mệt mỏi, uể oải. Điều này khiến em rất kính phục các chú.
Khi đi quan sát nơi ở của các chú bộ đội, em mới biết các chú phải sinh hoạt trong một không gian rất nhỏ, một phòng có từ bảy đến tám người, ngủ trên những chiếc giường tầng nhỏ xíu. Mọi sinh hoạt đều không được đầy đủ, tiện nghi như ở thành phố. Ở đây các chú bộ đội hải quân vừa làm nhiệm vụ vừa tham gia sản xuất, nhìn khu vườn đầy rau xanh, những con lợn béo tốt nuôi trong vườn em lại càng cảm phục tinh thần và ý thức chiến đấu, bảo vệ tổ quốc của các chú.
Làm việc nơi thời tiết có phần khó khăn, khắc nghiệt nhưng các chú bộ đội hải quân vẫn ngày đêm canh giữ, bảo vệ sự bình yên của dân tộc, cho đất nước. Chuyến đi ngày hôm đó làm em hiểu sâu sắc hơn về công việc của các chú bộ đội, càng làm em thêm yêu và kính trọng các chú hơn nữa.
Kể về một cuộc gặp gỡ đáng nhớ nhất - Mẫu 6
Việt Nam là đất nước với truyền thống yêu nước và đấu tranh kiên cường. Những con người chiến sĩ trong màu áo xanh kiên cường dũng cảm chiến đấu, ngày đêm canh gác bảo vệ đất nước là hình ảnh đẹp và sáng lòa trong những năm tháng chiến đấu khó khăn vất vả. Nhân ngày 22/12, ngày thành lập quân đội nhân dân Việt Nam trường đã tổ chức cuộc giao lưu trò chuyện với những anh bộ đội để có thêm suy nghĩ , tình cảm của mình về thế hệ cha anh đã chiến đấu, hi sinh để bảo vệ Tổ quốc.
Hôm đó, cả hội trường được trang hoàng cờ hoa lộng lẫy, các bác, các chú quân phục chỉnh tề, trên ngực mang những huy chương lấp lánh, gương mặt rạng rỡ, đầy tự hào. Chúng em vây quanh các chiến sĩ áo xanh, các bạn hớn hở, hãnh diện lạ thường! Sau lời giới thiệu của cô hiệu phó, tiếng vỗ tay vang vọng khắp cả hội trường cuộc trò chuyện diễn ra trong không khí rất vui vẻ và ấm áp. Mai Lan – hội trưởng hội học sinh đứng lên thay mặt mọi người hỏi thăm sức khỏe của các bác. Nhìn những tấm huân chương sáng lấp lánh trên ngực áo, em thấy một phần công lao của các bác trong sự nghiệp giải phóng dân tộc, giải phóng đất nước. Các bác kể cho chúng em rất nhiều điều về quân đội, về những tháng năm kháng chiến trường kì của dân tộc. Bác Tâm- người có nhiều năm sống và chiến đấu nhất nói cho chúng em rất nhiều điều:
- Các cháu có biết ngày 22/12 ra đời như thế nào không?
Cả hội trường im phăng phắc trong câu hỏi của bác. Tất cả đều chăm chú nghe Bác nói.
- Thế này các cháu ạ! Vào ngày 7-5-1944, Tổng bộ Việt Minh ta ra chỉ thị cho các cấp sửa soạn khởi nghĩa và kêu gọi nhân dân “sắm vũ khí đuổi thù chung”. Không khí lúc bấy giờ sôi sục trong tất cả các khu căn cứ. Chính bác cũng cảm nhận được bầu không khí bận rộn. Tình hình thời cuộc lúc này rất khẩn trương, vào khoảng tháng 10-1944, lãnh tụ Hồ Chí Minh đã gửi thư cho đồng bào toàn quốc nêu rõ “Phe xâm lược gần đến ngày bị tiêu diệt... Cơ hội cho dân tộc ta giải phóng chỉ ở trong một năm hoặc năm rưỡi nữa. Thời gian rất gấp. Ta phải làm nhanh!”. Sau đó, theo chỉ thị của Cụ Hồ, Đội Việt Nam Tuyên truyền Giải phóng quân được thành lập ngày 22- 12-1944 nhằm phát động phong trào đấu tranh cả chính trị và quân sự để thúc đẩy quá trình cách mạng tiến lên mạnh mẽ hơn nữa. Đội Việt Nam Tuyên truyền Giải phóng quân đã đánh thắng liên tiếp hai trận ở Phay Khắt và Nà Ngần. Từ đó ngày 22-12-1944 đã trở thành ngày truyền thống của Quân đội nhân dân Việt Nam. Các cháu đã rõ chưa nào?
Vừa nói Bác vừa nhìn chúng em cười thật hiền. Hóa ra ngày 22/12 ra đời mang ý nghĩa như thế. Càng hiểu em càng thấy trân trọng và muốn khắc ghi vào tiềm thức để nhớ về một thời kỳ hào hùng với những con người quả cảm của một đất nước bé nhỏ mà kiên cường… Chúng em còn được nghe kể nhiều về những chiến công anh dũng,hào hùng của những người lính cụ Hồ, về những tháng năm bôn ba chinh chiến chống kẻ thù xâm lược, những gian khổ hi sinh không thể diễn tả bằng lời. Đến thời bình, bộ đội đâu đã hết nguy nan: Những đêm tuần tra lạnh run người khi truy bắt tội phạm chống lại những lực lượng thù địch phá hoại từ bên ngoài, những lúc giúp dân chống thiên tai, lũ lụt... Bác Tâm nhìn xa xăm như nhớ lại điều gì đó nói với chúng tôi:
Bác nhớ nhất lần hành quân ở cánh rừng Trường Sơn. Đại đội lúc đầu là chín chục người, hơn ba tháng hành quân, quân số đơn vị còn lại 65 người, phần do hi sinh bị bom, phần bị thương, số còn lại thì bị bệnh sốt rét nằm lại tại các binh trạm, cũng may là mình vẫn là hạt gạo trên sàng. Bác thương nhất là thằng Tâm, nó ít tuổi nhất đội nên vẫn gọi trêu là Út Tâm. Đang hành quân thì nó lên cơn sốt rét ác tính, đơn vị cử người thay nhau khiêng nhưng nó khăng khăng không chịu, nó nói: “Các anh đã hơn ba tháng trời đi bộ, mang vác quân trang, quân dụng quá nặng, nay lại phải khiêng em thì thật không nên tý nào, hãy để em nằm lại cứ mắc võng cho em là được”. Nhưng chính trị viên đại đội không cho phép mà tiếp tục cáng đi không ngờ trên chặng đường hành quân Út Tâm không chống đỡ được, mất luôn khi ngay trên cáng. Đơn vị dừng lại chôn cất làm lễ truy điệu cho nó xong mới hành quân. Vừa mới đi được khoảng một ki lô mét thì phía trước B52 rải thảm, nếu đơn vị không dừng lại chôn cất làm lễ truy điệu Tâm thì cả đơn vị đã bị bom B52 “xơi” trọn gói. Cả trung đội lúc đấy trầm lặng hẳn, rồi chợt có người nói: “Thằng Tâm nó linh thiêng thật, cứu đơn vị mình”. Lúc đó không biết nói gì nữa, vừa thương lại vừa buồn.
Bác kể nhiều câu chuyện thú vị. Những câu chuyện của các bác là hồi tưởng về những năm tháng chiến tranh đầy khó khăn. Nguy hiểm luôn rình rập, cái chết có thể đến bất cứ lúc nào, nhưng người lính vẫn giữ cho mình nụ cười, tinh thần lạc quan, sẵn sàng hy sinh hết mình cho độc lập chủ quyền, hạnh phúc của dân tộc. Trong dòng cảm xúc đó, tôi được vinh dự thay mặt mọi người nói lên suy nghĩ, cảm xúc của mình.
- Thưa các bác, các chú!. Chúng cháu là thế hệ may mắn được sinh ra khi đất nước đã hòa bình, thống nhất. Tuy nhiên, qua buổi gặp gỡ và trò chuyện hôm nay, chúng cháu đã phần nào hiểu được sự gian khổ và hy sinh của những người đi trước. Chúng cháu khâm phục, ngưỡng mộ và tự hào về thế hệ cha anh. Chúng cháu hứa sẽ chăm chỉ học tập rèn luyện, để góp phần vào công cuộc xây dựng đất nước.
Tôi vừa cất lời, những tràng pháo tay vang lên từ các chú bộ đội. Chiến tranh đã làm mất bao nhiêu sinh mạng vô tội, họ đã hy sinh tất cả vì Tổ quốc. Chúng ta phải có trách nhiệm với đất nước. Bây giờ đất nước ta đã hoà bình, đã độc lập, tự do. Vì vậy chúng ta, thế hệ trẻ cần rèn luyện, học tập để xây dựng đất nước ngày càng giàu mạnh.
Kể về một cuộc gặp gỡ đáng nhớ nhất - Mẫu 7
Nhân ngày thành lập quân đội Nhân Dân Việt Nam, học sinh cả trường em được vinh dự chào đón những anh bộ đội cụ Hồ. Đã từ rất lâu, chúng em chỉ biết đến các anh qua bài thơ, bài hát, bức tranh. Hôm nay được nhìn thấy các anh trong bộ quần áo màu xanh đầy ý nghĩa thật là một dịp hiếm có. Em được phát biểu về cảm nghĩ của mình về thế hệ cha anh đã chiến đấu, hi sinh vì tổ quốc. Buổi lễ diễn ra trước toàn thể các bạn học sinh, các thầy cô giáo và những anh bộ đội, em bước lên bục phát biểu rõ ràng và đầy tình cảm.
Kính thưa các thầy cô giáo, kính thưa các anh bộ đội và các bạn học sinh thân mến. Để có cuộc sống hòa bình ngày nay, để trẻ em được đi học, để con người Việt Nam sống trong tự do hạnh phúc, đã có biết bao thế hệ cha anh đã hy sinh tính mạng để đổi lấy sự hòa bình và độc lập. Ngày hôm nay, em thật vinh dự khi đứng trên này, nhân dịp kỷ niệm ngày thành lập quân đội Nhân Dân Việt Nam để gửi tới thế hệ cha anh – những anh hùng của đất nước lời tri ân sâu sắc nhất.
Chiến tranh đã xa xôi nhưng vết thương trong lòng vẫn còn mãi. Chất độc màu da cam vẫn để lại di chứng cho biết bao người. Vì đâu mà thế hệ cha anh lại quyết hy sinh như vậy? Vì đất nước, vì nhân dân. Chúng ta không thể sống hèn hạ sống kém, chúng ta không thể sống mà không tự do. Hồ Chí Minh là biểu tượng cho ý chí sắt đá của thế hệ cha anh. Người đã làm nhiều nghề, đi nhiều nơi để tìm con đường cứu nước.
Vì vậy, chúng ta cần “uống nước nhớ nguồn” “ăn quả nhớ kẻ trồng cây”. Thế hệ cha anh đã hy sinh xương máu để làm nên đất nước, chúng ta cần phải giữ gìn xây dựng đất nước giàu mạnh hơn. Em xin thay mặt các bạn học sinh gửi lời cảm ơn sâu sắc đến thế hệ cha anh đã làm nên đất nước ngày hôm nay.
Kể về một cuộc gặp gỡ đáng nhớ nhất - Mẫu 8
Uống nước nhớ nguồn là truyền thống tốt đẹp của nhân dân ta từ xưa. Trong buổi lễ kỷ niệm Ngày thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam (22/12) năm nay, tôi đã gặp gỡ các chú bộ đội và may mắn là người thay mặt các bạn để phát biểu suy nghĩ của thế hệ mình về thế hệ cha anh đã chiến đấu, hi sinh để bảo vệ Tổ quốc. Phút giây ấy khiến tôi thực sự xúc động.
Buổi gặp gỡ được tổ chức tại hội trường của trường tôi. Từ sáng sớm, chúng tôi đã đến trường để chuẩn bị cẩn thận mọi thứ để cuộc gặp gỡ diễn ra suôn sẻ nhất. Tôi và vài bạn khác mang theo khăn trải bàn từ nhà, bày hoa, nước và hoa quả lên bàn thật đẹp. Buổi lễ bắt đầu vào 7h30. Các thầy cô giáo đều có mặt đông đủ. Lũ học trò chúng tôi háo hức chờ đợi. Cuối cùng, các chú bộ đội cũng tới trong bộ quân phục màu xanh, với quân hàm và huy chương mà họ kiêu hãnh sở hữu.
Sau khi chào cờ, thầy hiệu trưởng đã đọc bài phát biểu chào mừng Ngày thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam 22/12. Kết thúc bài phát biểu của thầy hiệu trưởng, một chú bộ đội thay mặt toàn thể đoàn lên trò chuyện với chúng tôi. Chú là người rất cương nghị với giọng nói rất uyển chuyển. Khuôn mặt chú đã in đậm dấu vết của thời gian với những nếp nhăn. Tuy nhiên, điều ấn tượng nhất với tôi là đôi mắt của chú. Đôi mắt chú vẫn rất sắc sảo và đặc biệt là một ánh nhìn mạnh mẽ, kiên cường và bình tĩnh. Đôi mắt ấy khiến tôi cảm thấy không sợ hãi khi ở bên cạnh chú. Có lẽ chú đã trải qua tất cả nỗi đau và sự sợ hãi, và chứng kiến những điều kinh khủng nhất nên chú mới bình tĩnh, điềm đạm đến vậy. Chú kể cho chúng tôi nghe về cuộc chiến mà chú và đồng đội của mình đã trải qua, cả những mất mát hi sinh trong từng trận đánh mà quân, dân ta và cả quân địch đều phải trải qua. Chưa bao giờ tôi thấy thấu hiểu và khâm phục những người lính trong cuộc chiến vệ quốc của ta như thế. Nhờ có những hi sinh cao cả đó mà mảnh đất của cha ông ta được giữ lại một cách trọn vẹn. Nếu không có họ, không biết đất nước này sẽ đi đến đâu.
Chú cùng chúng tôi trò chuyện rất lâu. Chú cũng giải đáp những thắc mắc của chúng tôi về cuộc sống, chiến đấu của các chú trong quá khứ bằng một thái độ rất thân thiện và kiên nhẫn. Tôi cảm thấy chú thực sự gần gũi và thân thiện, như người bạn mà tôi đã biết từ lâu chứ không chỉ là người mới gặp cách đây vài tiếng. Có lẽ do câu chuyện mà chú chia sẻ với chúng tôi quá chân thực hoặc cách chú lắng nghe chăm chú những câu hỏi của chúng tôi và trả lời chúng một cách rất chân thành? Tôi cũng không biết nữa, nhưng dù sao thì tôi cảm thấy chú thân thiết hơn rất nhiều. Cuối cùng, tôi là người đại diện cho tất cả học sinh trong trường lên phát biểu suy nghĩ của mình. Mặc dù rất hồi hộp, nhưng tôi nhận thấy ánh mắt khích lệ từ thầy cô và các bạn, tôi cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều. Tôi bước lên bục phát biểu, hít một hơi sâu và phát biểu bằng cảm xúc thật của mình qua câu chuyện của chú:
- Thưa các bác, các chú, thầy cô và các bạn học sinh thân mến. Cháu là Ngân, học sinh lớp 9A2. Cháu rất vinh dự khi hôm nay được đại diện cho toàn trường để đứng trước mặt các bác, các chú, thầy cô và các bạn để phát biểu cảm nghĩ của cháu. Thực sự, lúc này cháu rất run và hồi hộp - Hội trường cười ồ lên, khiến không khí trở nên vui vẻ hơn. Tôi cảm thấy tự tin hơn rất nhiều - Chúng cháu may mắn được sinh ra trong thời đại hòa bình, thống nhất nên chúng cháu chưa trải qua nhiều điều khó khăn. Đặc biệt là những đau thương, mất mát trong cuộc chiến vệ quốc. Nhưng hôm nay, khi nghe các chú chia sẻ, cháu thực sự xúc động và cháu cũng hiểu hơn về mất mát, hi sinh và khốc liệt mà bất kỳ cuộc chiến tranh nào cũng mang lại, không riêng gì trên đất nước Việt Nam. Cháu càng thêm ngưỡng mộ sự hi sinh và ý chí của lớp lớp thế hệ cha anh đã nối gót nhau vào chiến trường, tham gia cuộc chiến dù biết nó nguy hiểm. Lớp người trẻ tuổi chúng cháu sẽ luôn biết ơn những con người quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh và trân trọng những gì chúng cháu đang có. Nhân ngày 22/12, cháu thay mặt cho tất cả học sinh, chúc các bác, các chú có một ngày lễ kỉ niệm thật vui vẻ, ý nghĩa. Cháu xin cảm ơn!
Dưới hội trường, tiếng vỗ tay bắt đầu lác đác rồi trở nên lớn lên, vang dội hơn. Tôi cảm thấy như mình vừa làm được điều gì đó thật lớn lao. Buổi gặp gỡ kết thúc thành công trong niềm vui và sự thấu hiểu.
Ánh nắng đã dần nhạt đi, chúng tôi lần lượt chia tay các bác, các chú trong nỗi lưu luyến. Nhưng buổi gặp gỡ hôm nay đã để lại trong tôi một cảm xúc đặc biệt. Đó không chỉ là lòng biết ơn mà còn là niềm tự hào về thế hệ cha anh và sự tin tưởng, quyết tâm vào tương lai của tôi.
Kể về một cuộc gặp gỡ đáng nhớ nhất - Mẫu 9
Trong cuộc đời này, chúng ta sẽ gặp gỡ rất nhiều người khác nhau. Có người chỉ đi qua như một cơn gió thoảng, có người lại để lại những dấu ấn sâu đậm, để lại cho ta những bài học khó quên. Tôi cũng vậy, mỗi lần nhớ đến buổi chiều ấy, tôi không thể nào quên hình ảnh của An.
Chiều hôm đó, như thường lệ mẹ sẽ đến đón tôi từ trường, nhưng vì một lý do nào đó, tôi quyết định tự đi bộ về. Trên đường, tôi đi lang thang, vừa đi vừa hát và ngắm nhìn mọi thứ xung quanh. Bỗng tôi chợt nhìn thấy An – hàng xóm nhà tôi, em bé nhỏ hơn tôi hai tuổi, bị khuyết tật mất một cánh tay, đang bán hàng rong, mời gọi người đi qua. Bố mẹ An đều là công nhân, một lần do không may, bố của em qua đời, hiện tại chỉ còn hai mẹ con dựa vào nhau để sống, ngoài giờ học An phụ mẹ bán hàng kiếm thêm thu nhập cho gia đình. Chú bé đen nhẻm, thân hình gầy guộc, ánh mắt em như cầu xin những người qua đường mua hàng, nhưng không ai giúp đỡ em. Tôi tiến lại gần, như có một lực hút nào đó khiến tôi không rời mắt khỏi An. Sau những lời mời gọi, cuối cùng cũng có một anh chàng trẻ trung, cao ráo mua giúp em. Anh chàng không chọn món đồ nào, anh ta đưa cho An một tờ tiền 50.000 và nói:
- Em ơi, hãy dùng số tiền này để mua đồ ăn nhé. Anh có đủ mọi thứ rồi, nên anh sẽ không lấy gì của em nữa đâu.
Anh nở một nụ cười tươi sáng và đưa tờ tiền cho em ấy. Em ngập ngừng, lấy hai tay để nhận từ anh. Anh sắp quay đi khi em nắm lấy tay anh và đưa cho anh năm gói kẹo cao su, em nói:
- Anh ơi, hãy giữ những gói kẹo này. Em sẽ tự đi bán hàng, không dám xin anh đâu. Em vẫn khỏe mạnh nên em sẽ tự kiếm sống. Em cảm ơn anh vì lòng tốt, nhưng nếu anh không muốn nhận kẹo này, em sẽ trả lại tiền cho anh.
Người anh kia có vẻ ngạc nhiên, rồi anh quay lại và nhẹ nhàng xoa đầu chú bé, nở một nụ cười ấm áp. Anh nhận từ cậu bé năm gói kẹo, cậu bé mỉm cười hạnh phúc và cúi đầu lễ phép cảm ơn anh.
Dừng lại và chứng kiến toàn bộ câu chuyện, tôi cảm thấy rất xúc động trước sự chân thành của em. An đã dạy tôi những bài học mà sách vở không thể truyền đạt. Cậu bé đã cho tôi thấy rằng dù có khuyết tật về thân thể nhưng không được đánh mất tinh thần, phải có ý chí vượt qua những khó khăn, trở ngại trong cuộc sống. Tình yêu thương luôn ở bên, khi chia sẻ tình yêu thương với những người xung quanh, bản thân cảm thấy hạnh phúc.
Tôi nhận ra ân hận vì những lúc lơ là, không chịu nỗ lực học hành. Đôi khi, tôi còn nói dối và không nghe lời bố mẹ. Tôi sống trong một gia đình hạnh phúc, nhưng đôi khi lại không trân trọng điều đó. Cậu bé đã thức tỉnh tôi phải biết yêu thương, quan tâm và chăm sóc bố mẹ, giúp đỡ họ trong những việc mà tôi có thể làm.
Kể từ sau cuộc gặp đó, tôi cảm thấy mình yêu quý và ngưỡng mộ em hơn. Em không chỉ khiến tôi kính trọng và quý mến, mà còn hơn thế nữa, em đã thay đổi cách suy nghĩ của tôi. Em đã giúp tôi trân trọng và yêu thương gia đình và những gì mình đang có. Em đã truyền động lực cho tôi, thúc đẩy tôi vươn lên không ngừng.
Kể về một cuộc gặp gỡ đáng nhớ nhất - Mẫu 10
Nhân dịp kỷ niệm ngày Quân đội nhân dân Việt Nam 22/12, trường chúng tôi tổ chức cuộc gặp gỡ, trò chuyện giữa các cựu chiến binh tham gia kháng chiến chống Mỹ và học sinh. Đó là một cuộc trò chuyện đầy xúc động. Với tôi, buổi gặp gỡ này đặc biệt hơn, vì tôi được vinh dự đại diện cho các bạn học sinh thể hiện suy nghĩ về tình cảm và trách nhiệm của thế hệ sau với thế hệ cha anh.
Tôi đã có mặt tại trường từ sáng sớm. Sao tôi cảm thấy hồi hộp quá! Sân trường hôm nay được trang hoàng rất đẹp. Phía khán đài, tấm phông xanh nổi bật với hàng chữ trắng: “Chào mừng ngày Quân đội nhân dân Việt Nam 22/12/1944 – 22/12/2009”. Dưới đó là dòng chữ in nghiêng: “Gặp gỡ với những nhân chứng lịch sử”. Trường trở nên trang nghiêm và thiêng liêng hơn bao giờ hết.
Đúng 7 giờ 30 phút, buổi lễ bắt đầu chính thức. Tất cả học sinh đều mặc đồng phục, xếp hàng ngay ngắn. Trên khán đài, thầy hiệu trưởng và các thầy cô giáo đầy đủ. Cả trường vang lên tiếng vỗ tay phấn khích. Tất cả học sinh đứng lên chào đón khách mời đặc biệt. Đó là các cựu chiến binh, những người đã dũng cảm tham gia chiến đấu để bảo vệ Tổ quốc trong cuộc kháng chiến chống Mỹ.
Sau nghi thức lễ chào cờ, thấy hiệu trưởng đọc bài diễn văn chào mừng ngày 22/12. Cả sân trường im lặng lắng nghe. Thỉnh thoảng, từng tràng vỗ tay nồng nhiệt vang lên, góp phần làm cho buổi lễ thêm phần sôi động. Khoảnh khắc chờ đợi đã đến. Một sĩ quan quân đội trong bộ quân phục màu xanh lá cây bước lên trò chuyện với toàn trường. Gương mặt của chú đầy tình cảm. Giọng nói của chú ấm áp và thân thiện. Chú tái hiện lại những kí ức hào hùng của thế hệ các chú trong cuộc kháng chiến của dân tộc. Có lẽ phần thú vị nhất mà chúng tôi được nghe là những kỷ niệm chân thật và cảm động giữa thời chiến tranh.
- Kỷ niệm đáng nhớ nhất với chú là trong khi tham gia chiến dịch ở Nam Lào. Đó là một đêm mưa tầm tã. Đơn vị của chú trên đường hành quân qua cánh đồng thì bị địch phát hiện và bắn phá dữ dội. Chú bị thương và lạc đoàn. Do mất máu quá nhiều nên chú ngất đi. Khi tỉnh dậy, chú thấy mình nằm trên chiếc chõng tre. Bên cạnh là một bà má với khuôn mặt lo lắng, đang chăm sóc chú. Má đã chăm sóc chú rất chu đáo cho đến khi chú hồi phục lại.
Chú lặng im một lúc rồi xúc động tiếp tục:
- Sau này, chú mới biết má cũng có con tham gia vào quân đội và đã hi sinh. Má coi các chú bộ đội như con của mình, luôn chăm sóc các chú rất chu đáo. Mấy năm sau, khi trở lại ngôi làng xưa, chú không còn gặp được má nữa. Má đã qua đời không lâu sau đó vì tuổi già và sức yếu.
Mắt chú như ướt át. Giọng chú nghẹn ngào, xúc động. Cả trường cũng im lặng trong một thời gian dài.
Sau đó, chúng tôi đã hỏi các chú rất nhiều điều mà chúng tôi quan tâm về thời chiến. Các bạn trong lớp tôi rất hào hứng và nhiệt tình khi được trò chuyện với các chú. Nhờ đó, chúng tôi đã hiểu thêm nhiều về những con người của thế hệ trước, về cuộc kháng chiến đầy gian khổ nhưng vĩ đại của dân tộc, về những mất mát đau buồn mà cả dân tộc chúng ta đã phải trải qua.
Cuối cùng, tôi đại diện cho các bạn học sinh đứng lên thể hiện suy nghĩ của mình. Dù rất xúc động và hồi hộp, tôi vẫn cảm nhận được sự khích lệ từ các thầy cô giáo và bạn bè cùng lớp. Điều đó đã giúp tôi tự tin hơn để bước lên, diễn đạt bằng tấm lòng đang trào dâng trong tôi.
- Kính thưa các bác, các chú!
Chúng cháu là thế hệ may mắn được sinh ra trong bình yên, thịnh vượng. Tuy nhiên, sau buổi gặp gỡ và trò chuyện hôm nay, chúng cháu đã hiểu sâu hơn về nỗi khổ cùng sự hy sinh của những người đi trước. Hiểu điều đó, chúng cháu càng kính trọng, ngưỡng mộ và tự hào về thế hệ cha anh. Chúng cháu càng trân trọng những giá trị của cuộc sống tự do mà chúng cháu đang được hưởng. Chúng cháu hứa sẽ chăm chỉ học tập để đóng góp vào sự phát triển của đất nước. Cuối cùng, chúng cháu xin thay mặt các bạn học sinh, chúc các bác, các chú và gia quyến luôn khỏe mạnh và hạnh phúc. Chúc các bác, các chú có một ngày 22/12 tràn đầy ý nghĩa và hạnh phúc.
Tôi kết thúc bài phát biểu của mình trong tiếng vỗ tay đồng lòng từ các bạn trong trường. Trong lòng tôi tự hào về dân tộc, về thế hệ cha anh đi trước của mình. Tôi hứa sẽ sống sao cho xứng đáng với danh dự là người Việt Nam.