Câu chuyện về Pa-xtơ và em bé ca ngợi khả năng chữa bệnh tài ba cùng tấm lòng nhân ái và yêu thương của ông. Mời các em cùng đọc bài viết để nhanh chóng trả lời câu hỏi trong sách giáo khoa Tiếng Việt lớp 5 tập một trang 138, để ngày càng tiến bộ trong môn học Bài viết văn lớp 5:
Tóm tắt từng phần câu chuyện về Pa-xtơ và em bé
Tranh 1: Em bé Giô-dép bị chó dại cắn được đưa từ vùng quê xa xôi đến Pa-ri để được Lu-i Pa-xtơ chữa trị. Nhìn thấy nỗi đau của em bé và ánh mắt đỏ hồng của người mẹ, trái tim của Pa-xtơ xót lại.
Tranh 2: Khi đêm đã khuya, Pa-xtơ vẫn ngồi trước bàn làm việc, vẻ mặt đầy lo lắng. Vắc xin chống bệnh dại mà ông tự chế ra đã được kiểm nghiệm thành công trên các loài động vật, nhưng ông chưa từng dám thử nghiệm trên con người. Ông muốn cứu giúp cậu bé nhưng vẫn còn đầy băn khoăn.
Tranh 3: Hôm sau, Pa-xtơ quyết định tiêm vắc-xin cho cậu bé, đó là loại vắc-xin có độc tính rất cao. Ông hồi hộp chờ đợi kết quả.
Tranh 4: Pa-xtơ tiêm mũi tiêm cuối cùng. Ông căng thẳng đến cực điểm, phải chờ đợi bảy ngày.
Tranh 5: Sau bảy ngày, cậu bé đã hồi phục hoàn toàn, yên bình.
Tranh 6: Sau thành công ấy, rất nhiều bệnh nhân đã đến tìm ông để được chữa trị. Phòng thí nghiệm của ông trở thành viện Pa-xtơ – trung tâm chống bệnh dại hàng đầu trên toàn thế giới.
Tóm tắt câu chuyện về Pa-xtơ và em bé
Vào ngày 6-7-1885, chú bé Giô-dép ở tuổi chín bị chó dại cắn đã hai ngày. Mẹ của Giô-dép đưa cậu từ vùng quê xa xôi lên thủ đô Pa-ri nhờ Pa-xtơ cứu chữa. Cậu bé bị mười bốn vết cắn ở tay vì che mặt khi chó tấn công. Sự sống của cậu chỉ được tính bằng từng ngày. Nhìn thấy nỗi đau của cậu bé và sự lo lắng của người mẹ, Pa- xtơ đau đớn khi nghĩ đến tương lai có thể cậu bé sẽ mất đi...
Khi đêm đã khuya, Pa-xtơ vẫn không thể ngủ. Vắc-xin chống bệnh dại mà ông đã phát minh ra chỉ được kiểm nghiệm trên động vật. Nhưng trên con người thì chưa. Ông muốn cứu giúp cậu bé nhưng không thể dùng em làm vật thí nghiệm. Bởi, nếu có vấn đề gì xảy ra thì sao?
Sáng hôm sau, ông thảo luận với đồng nghiệp và quyết định tiêm vắc-xin cho Giô-dép, hi vọng sẽ cứu được em. Và rồi, chiều cùng ngày 7-7-1885, ông đã tiêm vắc-xin cho Giô-dép. Trong những ngày tiếp theo, ông tiếp tục tiêm vắc-xin có độc tố tăng dần. Chín ngày trôi qua, ông như sống qua chín tháng. Tiêm lần thứ mười với loại vắc-xin có độc tính rất cao. Đây là lần quyết định số phận của Giô-dép. Vì vậy, suốt cả đêm Pa-xtơ thức trắng. Sáng hôm sau, ông quyết định tiêm lần thứ mười.
Sau khi tiêm xong, Pa-xtơ tự mình đưa Giô-dép lên giường, an ủi em. Thêm bảy ngày nữa chờ đợi khiến cho Pa-xtơ già hơn. Dù chân trái bị tê liệt, Pa-xtơ vẫn luôn dùng gậy để đến thăm Giô-dép.
Sau khi qua được ngày thứ bảy, cậu bé đã phục hồi mạnh mẽ, yên bình. Lúc này, ông mới cảm thấy nhẹ nhõm. Điều này chứng tỏ rằng ông đã thành công trong việc điều trị bệnh dại.
Sau thành công ấn tượng đó, mọi người tiếp tục gửi các trường hợp bị chó dại cắn đến phòng thí nghiệm của ông. Phòng thí nghiệm của ông trở thành Viện Pa-xtơ - cơ sở nghiên cứu chống dại hàng đầu trên thế giới.
Tóm tắt câu chuyện về Pa-xtơ và em bé
Vào ngày 6 tháng 7 năm 1885, chú bé Giô-dép ở tuổi chín bị chó cắn trước đó hai ngày đã được mẹ đưa từ vùng quê xa xôi đến thủ đô Pa-ri, nhờ bác sĩ Lu-i Pa-xtơ cứu chữa.
Cậu bé bị tới mười bốn vết cắn ở tay vì đã che mặt bằng tay. Sự sống của em chỉ được tính từng ngày. Nếu không được chữa trị kịp thời, cậu bé sẽ phải chết như những nạn nhân khác bị chó dại cắn từ trước đến nay.
Nhìn thấy cảnh đau đớn của cậu bé và ánh mắt đỏ hoe của người mẹ, Pa-xtơ cảm động nghĩ đến viễn cảnh cậu bé mất trí và qua đời vì cơn dại, ông quyết tâm phải cứu giúp cậu bé đáng thương.
Đêm đã khuya, Pa-xtơ vẫn ngồi trước bàn làm việc, những nếp nhăn sâu trên trán do lo lắng. Câu hỏi “Ta phải làm gì cho cậu bé?” luôn ám ảnh ông. Vắc-xin chống bệnh dại mà ông đã thử nghiệm đã hiệu quả trên động vật, nhưng chưa từng thử nghiệm trên con người. Mặc dù muốn cứu cậu bé nhưng ông vẫn do dự, không dám dùng cậu bé làm thí nghiệm vì lo sợ tai biến. Suy nghĩ mãi, ông nhận ra không còn cách nào khác. Bệnh dại đang đe dọa tính mạng của cậu bé.
Ngày tiếp theo, sau khi thảo luận với đồng nghiệp, Pa-xtơ quyết định phải tiêm vắc-xin mới hy vọng cứu cậu bé. Đến chiều, mấy giọt vắc-xin phòng dại đã được tiêm vào dưới da bụng cậu bé. Loại vắc-xin này không độc hại vì đã được lưu trữ trong không khí khô trong 14 ngày.
Các lần tiêm sau, độc tính trong vắc-xin dần tăng lên. Chín ngày trôi qua, Pa-xtơ cảm thấy như mình đã sống qua chín tháng. Mũi tiêm thứ mười mới là mũi quyết định nhất nhưng vì nó có độc tính rất cao nên có thể gây ra những cơn co giật nguy hiểm. Có cần phải tiêm cho cậu bé mũi thứ mười không? Pa-xtơ suy nghĩ, sau cùng quyết định phải tiêm. Ông chăm chú quan sát quá trình tiêm cho Giô-dép và an ủi cậu, dẫn cậu lên giường.
Bảy ngày chờ đợi và lo lắng, Pa-xtơ không thể nào ngủ được. Mặc dù bị liệt chân trái, nhưng mỗi đêm ông vẫn đi bằng gậy, xuống cầu thang để thăm cậu bé. Ông chỉ lo sợ cậu bé sẽ mắc phải cơn dại kinh khủng. Nhưng rốt cuộc, tai hoạ đã tránh qua, cậu bé vẫn yên bình, khoẻ mạnh. Hạnh phúc quá, đêm ấy Pa-xtơ đã ngủ một giấc say sưa.
Tin tốt lan tỏa rộng, từ đó về sau, người ta liên tục gửi đến phòng thí nghiệm của ông những bệnh nhân bị chó dại cắn, nhờ ông cứu chữa. Phòng thí nghiệm của ông trở thành Viện Pa-xtơ - cơ sở nghiên cứu chống bệnh dại hàng đầu trên thế giới.
Ý nghĩa sâu sắc của câu chuyện Pa-xtơ và em bé
Câu chuyện được viết để ca ngợi tài năng và lòng nhân ái, sự quan tâm tới con người của bác sĩ Pa-xtơ. Nhờ vào tài năng và lòng nhân ái, ông đã đóng góp cho nhân loại một phát minh khoa học to lớn.