(Mytour) Bạn có bao giờ tự hỏi không nên cạnh tranh với ai để được khen ngợi? Bởi vì hầu hết bạn thấy người ta tham vọng nhưng mình không đủ nhiệt huyết như họ.
Tăng Quốc Thiên là một danh nhân lỗi lạc theo phái Đông Thành, người đại diện cho địa chủ người Hán, sau được bổ nhiệm làm thành viên Học viện Nội các trong triều đình Mãn Thanh. Ông là chỉ huy quân Tương quân (đoàn quân khởi phát ở Tương Hương), là lực lượng chính trong cuộc chiến chống lại quân Thái Bình Thiên Quốc.
Tăng Quốc Phiên đã từng nói: Người hiền là người không cạnh tranh danh với quân tử, không cạnh tranh lợi ích với tiểu nhân, và không cạnh tranh sự khéo léo, tài năng với trời đất.
Mọi người thường nghĩ rằng không cạnh tranh sẽ không có gì thu được, nhưng chính bằng phong cách sống đáng quý mà Tăng Quốc Phiên đã tạo nên kỳ tích. Trong vòng 9 năm, ông đã thăng tiến 10 cấp bậc, trở thành một vị quan mẫu mực nổi tiếng.
Đấu tranh với những kẻ tiểu nhân
Từ mong muốn khẳng định bản thân, chúng ta thường thích trở thành người chiến thắng, người đúng. Thậm chí có người lên kế hoạch cho mọi thứ để đạt được thành công và họ nghĩ rằng đó là nhiệm vụ của họ. Nhưng họ đã quên rằng, dù có tính toán hoàn hảo đến đâu cũng không thể so sánh với số mệnh của trời.
Vì lòng tự trọng, chúng ta không ngần ngại đối đầu với bất kỳ ai, trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Nhưng người xưa đã khuyên rằng, không đáng giá để tranh giành hơn thua với những kẻ tiểu nhân.
Vì lòng tự trọng, chúng ta không ngần ngại đối đầu với bất kỳ ai, trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Nhưng người xưa đã khuyên rằng, không đáng giá để tranh giành hơn thua với những kẻ tiểu nhân.
Kể lại câu chuyện rằng Khổng Tử có một học trò, khi cậu ta đến thăm thầy thì gặp một vị khách nói một cách thách thức:
- Nghe nói Khổng Tử là thầy của ngài, vậy chắc thầy có kiến thức cao lắm, vậy cho tôi hỏi một năm có mấy mùa?
- Nghe nói Khổng Tử là thầy của ngài, vậy chắc thầy có kiến thức cao lắm, vậy cho tôi hỏi một năm có mấy mùa?
- Xuân, Hạ, Thu, Đông, có bốn mùa!
Khách kia không hài lòng với câu trả lời và nói: 'Chỉ có 3 mùa thôi'.
Học trò cố giữ ý kiến rằng có 4 mùa, và lúc đó Khổng Tử đang đi ra. Vị khách yêu cầu thầy phân xử: “Một năm cuối cùng có bao nhiêu mùa?”
Khổng Tử nhìn vị khách và nói: “Ba mùa!”. Vị khách vui mừng vì đã thắng và yêu cầu học trò bái lạy để xin lỗi.
Học trò chờ khách rời đi mới hỏi thầy: “Thưa thầy! Vậy có 4 mùa hay 3 mùa trong năm ạ?'.
Khổng Tử trả lời: “Con không nhìn thấy người đó sao? Đó là một con châu chấu đang thay đổi. Một năm, châu chấu chỉ trải qua ba mùa, xuân, hạ và thu, nó không biết mùa đông là gì? Nếu con tranh luận với người đó, thì khi nào mới kết thúc được?”
Ở đây, học trò mới hiểu được bài học mà thầy muốn dạy. Đúng như Lão Tử đã nói: “Người tốt không cần luận biện, người luận biện không phải là người tốt”.
Đối với những kẻ tiểu nhân, nếu chúng ta chiến thắng hoặc thua cuộc trong cuộc đấu với họ, thì chỉ gây ra vấn đề không cần thiết cho bản thân. Cách tốt nhất ở thời điểm này là không so sánh với họ.
Chiến đấu với những bậc quân tử?
Chúng ta không nên cạnh tranh với bất kỳ ai nữa, nếu không muốn phải đối mặt với những kẻ tiểu nhân. Liệu cạnh tranh với bậc quân tử có đáng giá không? Câu trả lời là không!
Thậm chí, khi cạnh tranh với những người có danh tiếng, chúng ta chỉ làm tổn thương thêm phúc báo của chính mình, thậm chí có thể mất mát mà không thể đoán trước được.
Thậm chí, khi cạnh tranh với những người có danh tiếng, chúng ta chỉ làm tổn thương thêm phúc báo của chính mình, thậm chí có thể mất mát mà không thể đoán trước được.
Đạo đức là hành trang quý giá nhất trong cuộc sống, giúp chúng ta tìm được sự bình an và ổn định. Đạo đức được thể hiện qua những hành động nhỏ trong cuộc sống hàng ngày. Thánh nhân đãi kẻ khờ khạo, thật không ngờ hành động đó lại đúng không cần chỉnh sửa.
Có câu: 'Ai cố gắng quá mức, rồi cũng sẽ bỏ cuộc
Thong thả tự tại, vui vẻ như vậy'.
Nhiều người muốn chứng minh mình giỏi hơn bậc quân tử bằng cách 'vượt mặt' họ trong cuộc tranh đấu. Nhưng họ không biết rằng trong mắt bậc quân tử, họ vẫn chỉ là những kẻ tiểu nhân. Do đó, dù bạn thắng cuộc, nhưng lòng họ vẫn không thực sự thua như bạn nghĩ.
Những người đó là những người tôn trọng danh dự và chữ tín, là đối tác đáng tin cậy để học hỏi. Thay vì tranh giành danh vọng, hãy tôn trọng họ.
Những ai hiểu rõ bản thân, có định hình nhân cách, thường là những người biết rõ mục tiêu cuộc sống của mình, không so sánh và không cần thiết phải chứng tỏ mình vượt trội hơn người khác.
3. Đừng tranh cãi với trời.
Nhiều người cố ý chống đối những nguyên tắc của tự nhiên với ý đồ chứng minh họ đúng, có thể thay đổi mọi thứ, bất kể sự sợ hãi mà mọi người cho rằng họ là 'người xem thường quy luật của tự nhiên'. Tuy nhiên, họ chỉ cố gắng tranh giành lợi ích, dùng mọi cách để chiếm đoạt, nhưng cuối cùng họ vẫn không thể thoát khỏi quy luật của tự nhiên.
Sự thật là có quá nhiều ví dụ về những người thành công, giỏi tranh đấu, nhưng họ quên rằng 'sự thù địch sẽ được trả thù'. Mọi lỗi lầm của họ sẽ được ghi nhận và trả giá. Kẻ thắng cuộc ở một thời điểm nào đó lại có thể mất tất cả ở giai đoạn cuối đời, điều này chứng minh rằng, không phải lúc nào lùi lại cũng là thất bại. Đôi khi, một người có được phước lành, cũng đồng nghĩa với việc có được tất cả những điều khác.
Vận mệnh của con người có thể được định sẵn một phần, nhưng cũng có một phần có thể thay đổi do đạo đức, suy nghĩ và hành động của chúng ta. Không nên cố gắng chống đối quy luật cuộc sống. Trong cuộc sống, mỗi người đều có những ước mơ và mục tiêu riêng, có người tuân thủ tự nhiên, có người chọn con đường tắt. Nhưng những thành tựu từ con đường tắt không thể tồn tại lâu dài, trong khi những gì thuộc về tự nhiên sẽ tồn tại mãi mãi. Vì vậy, mỗi người cần suy nghĩ kỹ lưỡng về hành động của mình, xem nó có phù hợp với đạo lý và tự nhiên không. Nếu đúng đạo lý, phúc báo sẽ tự đến.