Yêu bản thân và nuông chiều bản thân - ranh giới thật sự rất mong manh.
Nguồn: InternetYêu bản thân có thể mang lại sự thỏa mãn lâu dài từ những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống. Đó có thể là sau một ngày dài, bạn ngâm mình trong bồn tắm để thư giãn, hay bắt tay vào nấu nướng, đi dạo vài vòng vào ngày chủ nhật nghỉ ngơi. Hoặc có thể là niềm vui khi bạn tình cờ giúp đỡ ai đó, khi bạn cho rằng đó là niềm vui và điều bạn muốn làm. Chỉ nghĩ thôi cũng thấy tuyệt rồi. Nhưng nuông chiều bản thân đem lại sự thỏa mãn ở một thái cực khác. Đó là khi bạn lấy lý do 'yêu bản thân, muốn nghỉ ngơi' để biện minh cho sự lười biếng của mình. Bạn bất chấp mọi lý lẽ, mặc kệ đúng sai, vẫn làm vì nghĩ rằng 'mình sống cho mình mà, thích gì làm nấy'. Nếu ai cũng nghĩ như thế thì xã hội sẽ loạn mất. Sự thỏa mãn của người nuông chiều bản thân không mang lại lợi ích cho mọi người xung quanh, mà có khi còn gây hại.
Thực tế cho thấy yêu bản thân và nuông chiều bản thân chỉ cách nhau một bức màn mỏng như sự khác biệt giữa thiên tài và kẻ điên. Người chứng minh được mình đúng thì là thiên tài, còn không sẽ bị coi là kẻ điên, ngoại trừ những người thật sự điên. Yêu bản thân và nuông chiều bản thân cũng vậy, có kỷ luật và ý thức là yêu bản thân, còn buông thả quá mức là tự nuông chiều bản thân. Sau những lúc thương người, biết thương mình là yêu bản thân, còn chỉ nghĩ đến mình mà không nghĩ đến người khác là nuông chiều bản thân.
Nuông chiều bản thân - cán cân lệch giữa thư giãn và lười biếng.
Bạn có deadline sắp đến nhưng vẫn đi chơi, tự nhủ tối làm vẫn kịp vì chỉ còn chút ít. Bạn có nhiều bài tập môn Lý cần hoàn thành để cải thiện điểm số, hay bài tập Ngữ Văn đã để sẵn mà trang giấy vẫn trắng tinh. Thay vì bắt tay vào làm, bạn lại nằm trên giường với chiếc điện thoại hay máy tính, xem bộ phim yêu thích, kèm bịch bánh tráng vừa bóc. Bạn nghĩ mình có lý do, vì hôm nay là chủ nhật, bạn đã mệt cả tuần và cần thư giãn. Bạn bè bận, người yêu không có, nên bạn chỉ muốn ở nhà. Nhưng hãy thử nhớ lại xem, tối thứ bảy hôm qua bạn cũng đã nghĩ như vậy? Bạn thỏa mãn nuông chiều bản thân, dần dần biến sự thư giãn thành cái cớ cho sự lười biếng của mình.
Ta luôn đề ra những mục tiêu cần hoàn thành nhưng cuối cùng lại bỏ dở. Ta cho phép mình sao nhãng, ưu tiên nhu cầu và sở thích nhất thời. Ta cảm thấy hài lòng với những gì đang diễn ra, dù chưa đạt được sự tâm huyết mong muốn. Đó là lúc chúng ta nuông chiều bản thân quá mức và đi quá giới hạn. Có nhiều lý do để buông thả bản thân, và rõ ràng nhất: lười biếng.
Một buổi sáng đi học, khi chuông reo bạn tắt đi và tự nhủ: ''5 phút nữa thôi''. Nhưng rồi không phải 5 phút, mà 15 phút sau bạn mới dậy và kết quả là bạn muộn học. Dưới sự lười biếng, bạn chẳng làm gì, nhìn đời trôi qua tẻ nhạt nhưng lại bảo mình đang thư giãn.
Nguồn: Internet
Nuông chiều bản thân bắt nguồn từ tâm lý muốn hưởng thụ, quên đi mục tiêu đã đặt ra và luôn ưu tiên sự thỏa mãn của bản thân. Chúng ta đều có người bạn luôn nói sẽ giảm cân nhưng lại ăn uống nhiệt tình, chỉ cần hẹn đi ăn là có mặt. Hay trước khi nghỉ hè, ai cũng tuyên bố sau hè sẽ trở thành phiên bản tốt hơn, nhưng mấy ai làm được?
Con người luôn tìm lý do để trốn tránh hoặc trì hoãn công việc, lý do đơn giản: ''thư giãn tí thôi mà''. Chúng ta luôn tìm cách bao biện, từ những quan điểm chắp vá đến những cái cớ hùng hồn, tất cả đều là lý do cho sự lười biếng chứ không phải là thư giãn như bề ngoài. Ngay từ đầu, sự nuông chiều bản thân đã nghiêng về sự lười biếng rồi.
Nuông chiều bản thân là cách nhanh nhất để trở thành kẻ vô dụng.
Nguồn: InternetĐôi khi, sống thoải mái một chút sẽ không gây hại gì – hãy sống cho đáng.
Nguồn: Internet
Chúng ta còn trẻ, hãy làm những gì mình thích miễn là không vượt quá giới hạn. Người ta nói tuổi trẻ là để thử và sai, vậy hãy cứ thử, sai thì làm lại. Đừng vội từ bỏ và đừng lấy lý do 'yêu bản thân' để dừng lại. Cuộc sống là chuỗi thử-sai-lại thử, cứ thử biết đâu sẽ thành công. Nhưng hãy nhớ sai ít thôi, không có thời gian để bạn sai mãi đâu. Đừng sợ sai nhiều mà không dám thử, vì 'cứ sai đi vì cuộc đời cho phép'.
Ai cũng biết rằng điểm xuất phát rất quan trọng, nhưng tốc độ tiến tới mới là yếu tố quyết định. Có người tiến gần đến đích, có người vẫn ở điểm xuất phát, và có người đã lùi xa. Sinh ra nghèo khó không phải lỗi của bạn, nhưng chết trong nghèo khó là trách nhiệm của bạn. Đừng để bản thân mắc lỗi lớn như vậy. Đừng để tuổi già tới mới nhận ra cuộc đời ngắn ngủi mà mình chỉ biết ngưỡng mộ thành công của người khác. Nghe có vẻ xa xôi nhưng thực sự, hãy sống sao cho xứng đáng. Thương người, nhưng đừng quên phải biết thương mình, đó mới là yêu bản thân thật sự.
Tác giả: Kiều Trang