Mình viết bài này vì có một suy nghĩ mà mình không đồng tình: Luôn tự tin khi có những người bạn giỏi, và họ mặc định rằng...
Mình viết bài này vì có một suy nghĩ mà mình không đồng tình: Luôn tự tin khi có những người bạn giỏi, và họ mặc định rằng mình cũng giỏi. Bên cạnh đó còn có những suy nghĩ tiêu cực như: “Mày nhìn nó đi, xung quanh toàn những đứa không ra gì thì nó cũng chẳng tốt lành gì đâu!!!”...
Mình dịch và thêm quan điểm cá nhân, có nhiều thứ khó tiếp cận nên mình xin phép lược bớt.
“Bạn là kết quả trung bình của 5 người bạn dành thời gian nhiều nhất”
Chắc hẳn bạn đã từng nghe thấy câu nói nổi tiếng này ở đâu đó. Và hầu như ai cũng ưa thích nó - Ai lại không muốn xung quanh mình toàn những người giúp chúng ta phát triển đúng không?
Tuy nhiên, điều này cũng có hai mặt. Có những người nhìn vào câu nói đó một cách tiêu cực.
Hãy dừng việc đánh giá người khác chỉ vì thất bại một lần?
Đầu tiên, bạn làm thế nào để xác định ai là người thất bại và ai là người thành công? Nếu bạn gặp phải một người thất bại, liệu bạn sẽ từ chối họ? Hoặc thậm chí tồi tệ hơn, nếu bạn đánh giá bản thân dựa trên tiêu chuẩn của người khác, liệu bạn có phải là kẻ thất bại?
Cách tiếp cận nghĩa đen với câu nói trên sẽ dẫn đến sự đơn giản hóa, nguy hiểm và tạo ra sự lạnh lùng trong các mối quan hệ của chúng ta.
Đơn giản hóa vì để thành công, việc chỉ tập trung vào việc tìm kiếm “người đúng” là chưa đủ.
Rủi ro vì nó không thể hiện được sức mạnh của ý chí tự do - bị ảnh hưởng không đồng nghĩa với việc bạn không kiểm soát được hành động của mình.
Lạnh lùng vì nó phân loại con người thành hai nhóm: một nhóm bạn muốn kết nối và một nhóm bạn muốn tránh xa. Và ở một khía cạnh nào đó, bạn sẽ trở nên lạnh lùng với nhóm thứ hai.
Ảnh hưởng từ cộng đồng là một thách thức rất lớn
“Bạn có thể trói chân tôi, nhưng ngay cả Zeus cũng không thể kiểm soát ý chí tự do của tôi.” - Epictetus - Bạn có quyền tự do lựa chọn hành động của mình - không ai có thể quyết định thay bạn trừ khi bạn cho phép họ.