Bán hàng rong là một nghề chính thức, những người làm nghề này thường mang hoặc đẩy các mặt hàng của mình trên khắp đường phố để bán cho mọi người. Tuy nhiên, hiện nay, có một số người đã lợi dụng việc này và gây ảnh hưởng xấu đến xã hội.
Trong bài viết hôm nay, chúng tôi xin giới thiệu một số mẫu văn nghị luận lớp 12 về việc bán hàng rong trên đường phố hiện nay, hy vọng sẽ là tài liệu hữu ích để giúp các bạn bổ sung nhiều cách viết văn nghị luận xã hội lớp 12 và chuẩn bị tốt cho kỳ thi THPT Quốc gia sắp tới. Mời các bạn tham khảo tài liệu.
Bàn luận về hoạt động bán hàng rong trên đường phố - Mẫu 1
Trong cuộc sống, mọi người có nhiều cách để kiếm sống: có người theo học và nghiên cứu, trở thành kỹ sư, bác sĩ, giáo viên; có người làm kinh doanh; có người lao động bằng sức lao động chân tay của mình; và cũng có những người lao động nghèo khổ sống bằng nghề bán hàng rong. Hoạt động này đang đặt ra nhiều vấn đề mà chúng ta cần phải suy nghĩ.
Trên thực tế, trong cuộc sống hiện đại, chúng ta đang sống trong một xã hội tiến bộ và văn minh ngày càng cao. Một trong những điều chúng ta cần làm là bảo vệ môi trường, giữ cho đường phố sạch đẹp. Tuy nhiên, có rất nhiều người thiếu ý thức về điều này, trong đó có những người bán hàng rong. Họ là những người lao động chân chính, vất vả với gánh hàng rong để nuôi gia đình. Tuy nhiên, họ cũng gặp phải nhiều vấn đề liên quan đến vệ sinh thực phẩm, môi trường và giao thông.
Đa số người bán hàng rong không chú ý đến vấn đề vệ sinh thực phẩm. Thực phẩm của họ thường không được bảo quản tốt, dễ bị bụi bẩn và ruồi nhặng bám vào. Họ cũng không có ý thức bảo vệ môi trường, thường xả rác bừa bãi và gây trở ngại giao thông. Dẹp bỏ hoạt động bán hàng rong là một công việc phức tạp, chúng ta cần phải giáo dục ý thức cho những người này và áp dụng biện pháp phù hợp.
Việc giáo dục và đổi mới là cách để giải quyết vấn đề bán hàng rong trên đường phố. Chúng ta cần hỗ trợ, quy hoạch và tạo ra cơ hội việc làm cho những người lao động này. Chúng ta hy vọng họ có thể góp phần xây dựng một môi trường sống tốt hơn.
Bán hàng rong là một nghề làm chân chính, những người làm nghề này cũng xứng đáng được tôn trọng. Tuy nhiên, cần có nhiều biện pháp hơn để nâng cao nhận thức của họ về môi trường và giao thông, để họ góp phần vào việc xây dựng một đô thị văn minh và sạch sẽ hơn.
Nghị luận về hoạt động bán hàng rong trên đường phố - Mẫu 2
Ở các thành phố đông đúc, việc bán hàng rong là không thể tránh khỏi, đặc biệt là ở những khu vực tập trung nhiều công nhân, học sinh, sinh viên. Gần các trung tâm thương mại, vào giờ nghỉ trưa, bán cơm trưa lưu động là cách tiện lợi nhất cho các nhân viên bán hàng từ các cửa hàng xung quanh.
Tôi nhớ, trước đây ở công viên Chi Lăng quận 1, tôi thường thấy nhiều cô gái mặc váy ngắn đồng phục, hoặc các chàng trai mặc sơ mi, cà vạt, tụ tập xung quanh các gánh cơm. Dù trông hơi kỳ quặc nhưng họ phải ăn vội trong tư thế chồm hổm bên đường, vì không được phép mang theo bữa trưa và không có chỗ ngồi ăn trong quầy hàng. Thời gian nghỉ trưa rất ngắn, chỉ 15-30 phút, quá chật hẹp để tìm quán ăn khác.
Các gánh cơm lưu động đã đáp ứng tốt nhu cầu này. Tương tự, cảnh tượng này thường thấy ở các công trường xây dựng với lượng công nhân đông đúc, hoặc xung quanh các trường đại học, cao đẳng với số lượng sinh viên lớn.
Bán hàng rong không chỉ cung cấp đồ ăn uống mà còn đáp ứng các nhu cầu khác của người mua. Tất cả đều có sẵn và phục vụ nhanh chóng. Người mua là dân có thu nhập thấp, người bán cũng là dân lao động nghèo. Họ sẵn sàng phục vụ theo nhu cầu của khách hàng một cách nhanh chóng và linh hoạt.
Hầu hết những người bán hàng rong này đến từ các vùng quê nghèo, lên thành phố kiếm sống, nhưng lại thường bị cơ quan chức năng 'nhắm' nhiều nhất vì vi phạm trật tự đô thị. Họ vốn đã khó khăn, nay càng thêm khổ vì phải đối mặt với nguy cơ mất mát tài sản do không có tiền để nộp phạt, đòi lại những đồ dùng kinh doanh giá trị thấp (thực ra chỉ là những chiếc xe đạp cũ kỹ, hoặc gánh hàng vớ vẩn, nồi chảo... không đáng giá bằng số tiền phạt). Loại hàng rong này còn gây ra vấn đề về vệ sinh, ô nhiễm môi trường. Dù không phải hàng thực phẩm, nhưng cũng có vai trò trong việc lây nhiễm bệnh, ví dụ như bán quần áo cũ.
Vấn đề đặt ra là làm thế nào để giải quyết vấn đề những người bán hàng rong loại này? Với những người bán những mặt hàng không phải thực phẩm (như quần áo, sách lậu, đồ gốm sứ...), vi phạm là chiếm dụng vỉa hè và làm mất đi vẻ đẹp của không gian công cộng, liệu có cần xử lý mạnh tay như vậy không? Tôi từng chứng kiến vào một buổi sáng trên đường phố của một quận trung tâm, sau khi chính quyền địa phương đi dọn dẹp lề đường, nhưng chỉ bắt được một chị bán bánh tàn ong, bánh bông lan (có lẽ chỉ để làm căn cứ báo cáo). Luật pháp chưa được thực thi một cách nghiêm minh và công bằng. Những người có giấy phép kinh doanh và đủ điều kiện để đưa các vật dụng vi phạm vỉa hè của họ vào sát lề đường thì trốn khỏi lệnh trừng phạt, còn những người buôn bán đơn độc, chậm chân thì là mục tiêu dễ bị bắt giữ.
Tuy nhiên, nếu nhắc đến hàng rong về ăn uống, chỉ nói về những người bán nghèo khổ chưa đủ. Có những xe đẩy, tủ kính sáng bóng, trưng bày đầy đủ các món ăn hấp dẫn, với giá cả không hề rẻ, người bán có thể đeo vàng, đi xe máy sang trọng, nhưng vẫn bán rong! Họ là ai? Chắc chắn không phải là dân nghèo khổ như đã nói. Có nên gọi họ là hàng rong không? Có, bởi vì họ không kinh doanh tại cửa hàng mà bày bán ở ngoài lề đường, thậm chí chiếm đất đường để sắp xếp bàn ghế cho khách ngồi. Không, bởi vì họ không thuộc dạng nghèo khổ, kiếm sống qua ngày. Họ có thể được gọi là 'hàng rong cao cấp' vì hầu hết họ không bị bắt giữ, không bị tịch thu phương tiện. Loại này thường xuất hiện ở khu trung tâm thành phố và các khu sang trọng khác. 'Có đòi có chở'. Chỉ khi có chiến dịch lớn của nhà nước, được thông báo ngầm, họ mới thu gọn lại để tránh bị trừng phạt!
Một dạng hàng rong khác là bày bán kính mát, bưu thiếp, bản đồ, áo thun... với khách du lịch nước ngoài. Họ có cử chỉ hào phóng và biết cách 'bán mình'. Họ thu hút khách bằng lời mời mọc, nhưng nếu khách không cảnh giác, họ sẽ lợi dụng cơ hội để móc túi khách. Loại hàng rong này cần được xử lý ngay. Tuy nhiên, vì họ không vi phạm cụ thể gì, không chiếm lấn lề đường, không gây ô nhiễm đường phố, nên rất khó để xử lý. Chỉ khi gây ra gây rối trật tự công cộng thì mới bị đưa lên biên bản và đưa về cơ quan chức năng.
Cuối cùng là loại hàng rong 'chợ trời'. Dọc đường Phó Đức Chính quận 1, họ bày bán công khai cả ngày với đủ loại mặt hàng điện máy, giày dép... Có thể là hàng chất lượng kém, hàng giả mạo để lừa bịp khách nhẹ dạ.
Thực sự, chỉ ở thành phố đông dân mới xuất hiện nhiều hàng rong như vậy. Hàng rong không chỉ là những người nghèo như đã nói mà còn biến tướng thành việc bán hàng bằng xe máy (bán nước ngọt, cà phê ở các khu phố sang trọng như Phú Mỹ Hưng). Hoặc bán hàng bằng xe tải nhỏ dọc theo lề đường ở các khu vực hơi xa trung tâm (bánh ngọt, trái cây...). Họ có đóng thuế không? Rõ ràng là không đâu.
Khi nói đến việc bắt giữ, tịch thu hàng hóa bán rong, có lẽ người ta nghĩ nhiều đến những người bán rong buổi tối, khi mặt trời đã lặn, khi giờ làm việc chính đã kết thúc, nhưng lực lượng trật tự đô thị vẫn hoạt động. Khi 'xe cây' của chính quyền địa phương đi qua (chỉ những người có tuổi thọ trung niên trở lên mới hiểu khái niệm 'xe cây' từ trước năm 1975), những người bán hàng rong cao cấp vẫn tiếp tục hoạt động, chỉ có những người bán hàng rong bình dân, hàng rong nhái nếu không nhanh chóng thu dọn thì hàng hóa và phương tiện kinh doanh sẽ được đưa lên xe cây về bãi giữ tài sản. Bán hàng lấn chiếm lề đường sẽ bị tịch thu, dù chỉ có một miếng nilon trải ra để bày bán trong khoảng không gian rất nhỏ. Điều đáng lưu ý là hàng rong cao cấp. Người đi bộ phải 'xuống đường' xung quanh những chiếc bàn, ghế, thậm chí cả các bể cống cũng bị che kín để khách ăn không bị mùi khí gas. Mưa lớn, nước mưa không thể thoát ra, biến đường thành sông!
Bán hàng rong như vậy không thể làm giàu được, chỉ cầu mong có chén cơm, bát cháo qua ngày, bán để kiếm chút đồng lời để sống qua ngày, để tránh tình trạng 'bần cùng thành đạo tặc'. Chỉ mong sao nhà nước tạo ra nhiều việc làm hoặc cung cấp nơi làm ăn cho những người buôn bán trong hoàn cảnh khó khăn này. Mong mọi người đóng góp ý kiến để xã hội không còn cảnh buôn bán rong rêu rao, vô trật tự. Chúng ta mong thế!
Nghị luận về việc bán hàng rong trên đường phố - Mẫu 3
Bàn tay của bạn luôn có hai mặt: mặt phải và mặt trái. Cuộc sống cũng thế!
Hàng rong đã tồn tại từ lâu đời, là một phần không thể thiếu của cuộc sống người Việt từ xa xưa. Hàng rong bắt nguồn từ hình thức họp chợ - nơi mọi người mang đồ đạc, hàng hóa của mình để trao đổi, mua bán với nhau. Dần dần, để tăng thu nhập, người ta mang hàng hóa của mình đến từng làng, con hẻm, khu dân cư để bán buôn.
Hàng rong đáp ứng nhu cầu giá rẻ, tiện lợi do thường được bán bởi người dân nghèo, vất vả lao động để kiếm sống, gánh mình món hàng khắp nẻo đường để phục vụ khách hàng. Ngày nắng làm việc vất vả, ngày mưa làm người bán hàng rong lo lắng về vấn đề thời tiết.
Cuộc sống ngày càng hiện đại, nhu cầu của con người ngày càng cao. Hàng rong vẫn duy trì cách bán buôn theo kiểu truyền thống, nhưng gây ra những vấn đề nhất định như chế biến thực phẩm sơ sài, mất vệ sinh an toàn thực phẩm… và gần đây là cao điểm lấn chiếm lòng lề đường, bị nhân viên trật tự đô thị 'hốt' gây phản cảm, bức xúc cho dư luận.
Về pháp luật, lòng đường, lề đường, hè phố được sử dụng cho mục đích giao thông. Không ai được tự ý chiếm lòng đường, lề đường, hè phố để sử dụng cho mục đích cá nhân. Hàng rong cũng không ngoại lệ (Theo Điều 35 khoản 2 điểm a Luật Giao thông đường bộ 2008 – 'Không được họp chợ, mua, bán hàng hóa trên đường bộ').
Phương tiện, dụng cụ của người bán hàng rong là chiếc xe đẩy tay, cái xô, cái nồi, bàn, ghế cho đến những thứ nhỏ nhất như bánh, trái cây… Phương tiện, dụng cụ có thể bị tạm giữ hoặc bị tịch thu (Theo Điều 26 – Luật Xử lý vi phạm hành chính).
Về thẩm quyền xử lý, lực lượng trật tự đô thị do UBND thành phố, quận chỉ đạo thực hiện việc kiểm tra, xử lý các vấn đề liên quan đến buôn bán, việc đỗ xe lấn chiếm lòng đường, lề đường và các nhiệm vụ khác.
Do đó, công việc của họ là hoàn toàn hợp pháp và được bảo vệ bởi pháp luật. Những suy nghĩ của một số người thiếu hiểu biết về pháp luật thường là cảm tính và hoàn toàn không có cơ sở về luật pháp.
Cuộc sống có những mặt sáng, mặt tối. Con người luôn hướng đến điều tốt đẹp, thậm chí không để ý tới mặt tối để nhìn về những nơi có ánh sáng rực rỡ. Tuy nhiên, mặt tối vẫn tồn tại khách quan và không bao giờ biến mất theo quan điểm: không biết là không có.
Gánh hàng rong tạo ra sự cạnh tranh không công bằng về giá cả của thực phẩm so với các quán ăn, nhà hàng. Lý do: các quán ăn, nhà hàng phải chịu thuế kinh doanh, chi phí thuê mặt bằng, đào tạo vệ sinh an toàn thực phẩm và đảm bảo các dụng cụ chế biến sạch sẽ, khô ráo và được kiểm tra định kỳ.
Ngược lại, hàng rong không! Đồ dùng như tô chén, đũa muỗng chỉ được rửa qua bằng một xô nước nhỏ rồi lau khô bằng một miếng giẻ lau sạch. Khi bán ở một nơi, họ lại chuyển sang nơi khác. Khi người dùng bị ngộ độc thực phẩm như tiêu chảy, ói mửa thì câu trả lời (nếu gặp lại người bán) là: 'Người ta ăn không sao mà!'. Chắc chắn, sự việc này đổ lỗi vào chính quyền quản lý.
Tuy nhiên, hầu hết người bán hàng rong đều là những người nghèo: một số ít là người địa phương và hầu hết là dân nhập cư. Họ phải vác gánh, vất vả, thậm chí phải vay nợ để có vốn buôn bán. Họ sẵn sàng đánh nhau để tranh giành chỗ bán có nhiều người. Những người không tranh được chỗ thường phải thuê hoặc mua lại vỉa hè từ người bán trước với giá cắt cổ; hoặc phải vác gánh, đẩy hàng rong trên các con đường. Họ là những tầng lớp bần cùng nghèo khổ của xã hội...
Ai cũng biết TP.HCM là trung tâm kinh tế, văn hóa, dịch vụ hàng đầu của cả nước. Người nghèo cũng nghĩ vậy! Họ di cư vào thành phố, thuê nhà trong những phòng trọ rẻ tiền, chật chội, nóng nực để buôn bán hàng rong, nấu nướng trong điều kiện không đảm bảo vệ sinh, thậm chí có thể gây hỏa hoạn trong khu ổ chuột, để mong được đổi đời giữa thành phố sang trọng.
Họ thà sống trong cảnh khốn khổ, kiếm miếng cơm hằng ngày với hi vọng thay đổi số phận hơn là quay lại quê hương để sống trong cảnh nghèo đói.
Họ bị đuổi rầy bởi những người buôn bán khác, bị lực lượng trật tự đô thị tạm giữ (để phạt) hoặc tịch thu các đồ dùng như xe đẩy, gánh, nồi, lò nướng... khi buôn bán lấn chiếm lòng đường, lề đường, xả rác, đổ nước thải gây ô nhiễm môi trường... cuộc sống nghèo càng khó khăn hơn trong bối cảnh kinh tế khó khăn chung.
Mặt khác, giữa thành phố đông đúc và dân số du lịch, những điểm đen về hàng rong chèo kéo, chặt chém giá, thậm chí dàn cảnh để trộm, móc túi của khách du lịch đã gây nên hình ảnh xấu xí, méo mó về một Việt Nam đẹp mà họ đã thấy trên các tờ báo du lịch. Những du khách gặp phải thị phi thường không bao giờ muốn quay lại Việt Nam.
Bạn nghĩ thế nào về vấn đề này?
Rất nhiều thông tin từ các trang báo, đài đã nói về tình trạng hàng rong, nhưng không ai đưa ra được giải pháp. Nguyên nhân là không có cơ quan nào đủ sức để kiểm soát hàng rong, đặc biệt khi dân nhập cư không ổn định về chỗ ở và hoạt động buôn bán không ổn định tại một vị trí cố định; vấn đề dọn dẹp vẫn diễn ra mỗi ngày.
Nhiều người dân đô thị dốc sức làm việc, dọn dẹp lòng lề đường nhưng vẫn thấy bất mãn vì người nghèo vẫn tiếp tục buôn bán hàng rong, lấn chiếm lòng lề đường. Vấn đề này không phải là vấn đề có thể giải quyết trong một hai năm!
Đã đến lúc các cơ quan, ban ngành cần hợp tác để giải quyết vấn đề này, tránh các sự cố đáng tiếc như vụ ở phường 25, quận Bình Thạnh (TP.HCM) gần đây. Dù ai đúng ai sai thì hình ảnh không phù hợp với cuộc sống văn minh đô thị phải được loại bỏ.
Bàn luận về vấn đề buôn bán hàng rong trên đường phố - Mẫu 4
Ngày nay, cuộc sống ngày càng phát triển, nhu cầu của con người cũng ngày càng cao. Tuy nhiên, hàng rong vẫn tiếp tục hoạt động theo cách truyền thống, điều này đã gây ra nhiều bức xúc trong xã hội. Cách chế biến thực phẩm sơ sài, không đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm, buôn bán lấn chiếm vỉa hè và lòng đường đã gây ra nhiều vấn đề giao thông, ô nhiễm môi trường…
Vấn đề hàng rong, chính quyền đã nhiều lần can thiệp, nhắc nhở và tịch thu hàng hóa của một số cá nhân bán rong, tuy nhiên vẫn chưa có giải pháp hiệu quả. Người bán rong vẫn tiếp tục hoạt động mặc dù đã có sự can thiệp. Họ né tránh khi có lực lượng trật tự đô thị đi qua, sau đó lại hoạt động bình thường mà không tuân thủ luật lệ.
Tại phố Trần Cung, các gian hàng rong được bày bán công khai, gây ra tình trạng ùn tắc giao thông nghiêm trọng. Người dân tỏ ra bức xúc, một cư dân tại đây cho biết: “Đường này chật hẹp, ngày nào cũng tắc đường, đặc biệt là đoạn trước cổng bệnh viện vì người bán và người mua chiếm hết lòng đường.
Đi đường, phải né anh bán cóc, rồi chị bán ổi và cả cô bán cam,… gây ra ùn tắc và có thể dẫn đến tai nạn giao thông do khách mua hàng đỗ xe đột ngột, đỗ xe không đúng nơi quy định.
Các gánh hàng rong cũng ảnh hưởng không tốt đến mỹ quan đô thị, rất nhiều gánh hàng rong sau khi buôn bán thì xả rác bừa bãi, làm xấu đi cảnh quan môi trường. Một nhân viên bảo vệ môi trường cho biết: “Chúng tôi hàng ngày phải đi quét dọn trên khắp các tuyến phố nhưng khi đi sang bên kia đường lại thấy các gánh hàng rong đổ ra ngoài.”
Ngoài ra, có rất nhiều câu hỏi đặt ra về việc liệu thực phẩm từ các gánh hàng rong có đảm bảo vệ sinh an toàn không? Dù rằng hàng rong được biết đến và ưa chuộng vì giá rẻ, nhưng về mặt an toàn thực phẩm thì không có bằng chứng đảm bảo.
Sinh viên Vũ Thị Trang (năm 3 trường Đại học Văn Hóa Nghệ Thuật Quân Đội) cho biết: “Dù biết là ăn ở những gánh hàng rong không đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm nhưng chúng em là sinh viên nên quán ăn bên vỉa hè phù hợp với túi tiền của chúng em vì ăn ở đây rẻ hơn, tiện lợi hơn và có thể mặc cả thoải mái.”
Tuy vậy, nhìn từ một góc độ khác, những người bán hàng rong cũng chỉ vì miếng cơm manh áo, kiếm chút tiền để nuôi con ăn học ở quê. Cô Nguyễn Thị Hạnh từ Hưng Yên lên Hà Nội sinh sống cho biết: “Tôi là người dân thôn quê đến đây làm việc để nuôi gia đình, tiền không có để thuê cửa hàng nên phải bán hàng rong như vậy vì cuộc sống khó khăn và hoàn cảnh gia đình quá khó khăn.”
Tuy nhiên, không thể vì hoàn cảnh khó khăn mà xem nhẹ luật pháp. Việc buôn bán hàng rong không bị cấm nhưng cần tuân thủ luật pháp, đảm bảo trật tự an toàn đô thị và góp phần tạo ra mỹ quan đẹp cho thành phố.