Mơ Ước của bạn là gì?
Trong quãng đời nhỏ bé của mình, tôi thường bị hỏi: “Con muốn làm gì khi lớn lên?”, hoặc “Con có đam mê gì không?”.
Lúc nhỏ, tôi thường trả lời một cách tự tin và hăng hái rằng: “Tôi muốn trở thành bác sĩ!”, “Tôi muốn trở thành luật sư!”, “Tôi muốn trở thành giáo viên!”.
Với một đứa trẻ như tôi lúc ấy, đam mê thường là những điều rất lớn lao, rất đặc biệt.
Sau mỗi lần “tuyên bố” ước mơ của mình trước người lớn, tôi luôn chăm chú nhìn vào ánh mắt của họ. Đứa trẻ ấy có thể hạnh phúc suốt cả ngày chỉ vì được khen ngợi về ước mơ của mình. Đứa trẻ ấy luôn được dạy rằng đam mê phải là điều cao quý, một ước mơ phi thường và “làm người khác phải ngưỡng mộ”.
Tuy nhiên, dường như không ai từng hướng dẫn đứa trẻ rằng không ai có thể trở thành người xuất sắc, mọi người đều là những người bình thường nhưng có thể sống với tư duy phi thường.
Nhưng rồi, có lẽ mỗi người trong chúng ta đều phải nhận ra điều tương tự ở một thời điểm nào đó.
Mặc dù tôi không thể gọi mình là quá già ở thời điểm này, nhưng tôi đã có đủ kinh nghiệm và sự tỉnh táo để nhận ra rằng mình chỉ là một người bình thường, và chìa khóa để thành công không phải là mơ mộng về điều phi thường, mà là sống với thái độ và cố gắng vượt qua 'bình thường của bản thân'.
Thực sự, ở tuổi 18 này, tôi vẫn đang đi tìm sự đam mê hay ước mơ của mình, hoàn toàn trái ngược với đứa trẻ ngày xưa, quyết đoán và không chút do dự.
Cuối cùng, điều khiến tôi không dám quyết đoán về ước mơ của mình giống như lúc trẻ không phải là do thiếu tự tin vào khả năng thực tại của bản thân, mà là sau quá nhiều thất bại và vấp ngã, tôi nhận ra rằng hành trình tìm kiếm và theo đuổi ước mơ không bao giờ dễ dàng...
Đôi khi tôi vẫn nghe một ai đó khuyên rằng hãy theo đuổi đam mê, nhưng không ai dạy cho chúng ta hay cho chúng ta biết rằng đam mê là gì và làm thế nào để tìm được nó (trong khi đó, đó chính là điều chúng ta cần học nhất!). Đối với tôi, việc chưa tìm ra ước mơ là điều rất bình thường và hợp lý. Ước mơ là thứ mà bạn phải dành rất nhiều thời gian và nỗ lực cho nó, là thứ mà bạn có thể dành cả cuộc đời để theo đuổi. Tìm kiếm điều mình thật sự đam mê và muốn hiến dâng tuổi trẻ cho nó không phải là quyết định dễ dàng. Đam mê là thứ mà bạn phải trải qua đủ nhiều, thất bại đủ nhiều để dần nhận ra, và vì vậy, tôi không muốn phải hối hận về việc hấp tấp khi lựa chọn theo đuổi một thứ mà mình coi là ước mơ.
Tuy nhiên, việc chưa khám phá được đam mê hoặc ước mơ thực sự không có nghĩa là tôi sẽ chấp nhận cuộc sống nhạt nhẽo, lặp đi lặp lại mỗi ngày.
Ở tuổi 18, tôi đã quyết định làm cả những điều tôi thích và những điều tôi 'không thích' với tư duy nghiêm túc, ham học hỏi và tiến bộ mỗi ngày.
Tôi không đồng ý với quan điểm rằng khi còn trẻ chỉ nên làm những điều mình cảm thấy thoải mái. Có những người trẻ đang lạm dụng lẽ đó để biện minh cho sự lười biếng và vô tư của mình.
Ví dụ như trường hợp cổ điển: 'Sau cấp 3, bạn sẽ đi du học, học đại học hoặc đi làm?' Mỗi người có quyết định riêng, sở thích và lựa chọn của mình. Nhưng trong số 100 người chọn đi làm sau cấp 3 (như xu hướng lao động đang lên), bao nhiêu người thực sự tự tin rằng họ đam mê lựa chọn của mình, và bao nhiêu người chỉ đang tìm cớ để tránh những việc họ không muốn như việc chăm chỉ học tập và ôn thi?
“Tuổi trẻ đừng chọn sự an nhàn”, tôi cảm thấy tôi đồng ý với tuyên ngôn này hơn. Thay vì chỉ tập trung vào những điều làm bạn cảm thấy thoải mái, tại sao bạn không thách thức chính mình với những thử thách lớn hơn? Những điều bạn cảm thấy không hợp với bạn, mà bạn nghĩ bạn không thích, thực ra là những điều nằm ngoài vùng an toàn của bạn. Bạn có dũng cảm vượt ra khỏi sự thoải mái, rời khỏi khu vực an toàn để thử sức với những điều bạn chưa từng nghĩ tới một cách nghiêm túc không?
Cuối cùng, điều khiến tôi không dám chắc chắn về ước mơ của mình giống như lúc nhỏ không phải là vì thiếu tự tin vào khả năng thực sự của bản thân, mà vì sau quá nhiều thất bại và gặp khó khăn, tôi hiểu rằng hành trình tìm kiếm và theo đuổi ước mơ không bao giờ dễ dàng...
Đôi khi tôi vẫn nghe một số người khuyên rằng hãy theo đuổi đam mê, nhưng không ai chỉ cho chúng ta hoặc giúp chúng ta hiểu được rằng đam mê là gì và làm thế nào để tìm ra nó (trong khi đó, đó chính là điều cần phải học nhất!). Đối với tôi, việc chưa tìm thấy ước mơ là điều hoàn toàn bình thường và hợp lý. Ước mơ là điều mà bạn sẽ phải dành nhiều thời gian và công sức để thực hiện, là điều mà bạn có thể dành cả cuộc đời để theo đuổi. Tìm kiếm điều mình thực sự đam mê và muốn hy sinh tuổi trẻ cho nó không phải là một quyết định dễ dàng. Đam mê là điều mà bạn phải trải nghiệm đủ nhiều, thất bại đủ nhiều để từ từ nhận ra, và vì vậy, tôi không muốn phải hối hận về việc hấp tấp chọn lựa theo đuổi một thứ mà tôi coi là ước mơ.
Tuy nhiên, việc chưa khám phá được đam mê hoặc ước mơ thực sự không có nghĩa là tôi sẽ chấp nhận sống một cuộc đời đơn điệu, qua ngày này qua ngày.
Ở tuổi 18, tôi đã quyết định làm cả những điều tôi thích và những điều tôi 'chưa thích' với tư duy nghiêm túc, ham học hỏi và tiến bộ mỗi ngày.
Tôi không đồng ý với quan điểm rằng khi còn trẻ chỉ nên làm những điều mình cảm thấy thoải mái. Có những người trẻ đang lạm dụng lý do đó để biện minh cho sự lười biếng và vô tư của họ.
Ví dụ như câu chuyện quen thuộc: “Học xong cấp 3, đi học đại học, đi du học hay đi làm?” Mỗi người có một quan điểm riêng, một sở thích và lựa chọn riêng. Nhưng trong số 100 người quyết định đi làm sau cấp 3 (như xu hướng lao động hiện nay), có bao nhiêu người dám tự tin khẳng định rằng họ đích thực đam mê với lựa chọn của mình, hay đó chỉ là lý do để tránh việc họ không muốn như việc phải học hành chăm chỉ và ôn thi?
“Tuổi trẻ đừng chọn sự thoải mái”, tôi cảm thấy đồng ý với quan điểm này hơn. Thay vì chỉ tập trung vào những điều làm cho bạn thoải mái, tại sao bạn không thử thách bản thân với những thứ khó khăn hơn? Những điều bạn nghĩ bạn không thích, bạn cảm thấy mình không phù hợp với thực ra là những thứ đang nằm ngoài vùng an toàn của bạn. Bạn có đủ dũng cảm để bước ra khỏi sự thoải mái, ra khỏi vùng an toàn để thực hiện những điều bạn chưa từng nghĩ đến một cách nghiêm túc không?