Bản phác thảo về vẻ đẹp thơ mộng, trữ tình của dòng sông Đà trong Người lái đò sông Đà của Nguyễn Tuân thu gom 6 mẫu bản phác thảo chi tiết nhất kèm theo sơ đồ tư duy. Điều này giúp học sinh nắm vững các ý chính để phân tích vẻ đẹp thơ mộng trữ tình của sông Đà.
Danh sách 6 mẫu phân tích vẻ đẹp thơ mộng trữ tình của sông Đà dưới đây đã được viết rất chi tiết, rõ ràng và dễ hiểu, có thể tự học để mở rộng kiến thức. Nó sẽ cải thiện hiệu suất học tập môn Ngữ văn và chuẩn bị tốt hơn cho việc học. Ngoài ra, bạn có thể tham khảo một số bản phác thảo khác như: danh sách phân tích Người lái đò sông Đà, danh sách về hình tượng người lái đò sông Đà, phân tích cảnh vượt thác sông Đà, phân tích hình tượng người lái đò.
Bản sơ đồ tư duy về vẻ đẹp trữ tình của sông Đà
Phác thảo về vẻ đẹp trữ tình của dòng sông Đà
I. Khai mạc
- Bài viết “Người lái đò sông Đà” của Nguyễn Tuân là một tác phẩm văn học độc đáo được lấy cảm hứng từ tập truyện Sông Đà.
- Tác giả tập trung mô tả con sông Đà với hai đặc điểm chính là hung bạo và trữ tình, tạo nên vẻ đẹp đặc biệt của nó trong tác phẩm. Đặc biệt, vẻ đẹp thơ mộng và trữ tình của sông Đà được tác giả nhấn mạnh.
II. Nội dung chính
* Tính trữ tình và thơ mộng của con sông Đà
- Lúc này, thác ghềnh chỉ còn mãi trong dĩ vãng. 'Thuyền ta trôi trên sông Đà' - câu văn mở đầu đầy tĩnh lặng, gợi lại cảm giác bồng bềnh, mơ màng; ý lặng lẽ như làm lại vết thương, tạo nên vẻ đẹp thơ mộng.
- Thiên nhiên tạo nên bức tranh hài hòa, tươi mới, đầy sức sống: Cỏ che phủ đồi núi đang mọc ra những búp non, đàn hươu cúi đầu nhai búp cỏ ướt sương.
- So sánh bờ sông hoang vu như bờ tiền sử, dịu dàng như những câu chuyện cổ tích xưa mang đến nhiều liên tưởng về sự phong phú, lãng mạn, thực và hư hư ảo ảo của dòng sông.
- Sự giao thoa giữa con người và thiên nhiên: Tiếng còi, con hươu nhìn lên và trao đổi cùng người dân sông Đà. Cảnh tượng khiến những trái tim yêu sông Đà đầy xúc động, vừa thực vừa mơ.
* Nghệ thuật viết của tác giả tài hoa, tinh tế, và lãng mạn. Ông tạo ra hình ảnh sống động, ấn tượng sâu sắc:
- Cảnh cá quẫy khiến ta bất ngờ.
- Sự yên bình đầy ngạc nhiên với sự biến đổi liên tục: thuyền trôi nhẹ, con hươu bất ngờ xuất hiện, cỏ sương phủ mịn, tiếng còi sương vang vọng, đàn cá dầm xanh quẫy tung. Mọi thứ đều sống động, không gò ép và mang hơi thở sôi động của cuộc sống đa chiều.
* Tác giả đã lòng mình với dòng sông, hoá thân vào nó để lắng nghe nhịp sống mới, để nhớ, để yêu quê hương, dòng sông, đất nước:
- Ngắm vẻ đẹp sông Đà, lòng ông trào dâng cảm xúc về lịch sử, về tình yêu với tổ tiên: hồi tưởng đến thời Lí, thời Trần.
- Trước vẻ đẹp hoang sơ, nhà văn suy tư về âm thanh của tiếng còi tàu, về cuộc sống hiện đại.
- Dành tâm hồn cho dòng sông, như hòa mình vào tình yêu sông nước đất nước: Nhớ thương những tảng đá ở thác, lắng nghe tiếng nói, theo dõi những chiếc đò nổi trôi.
III. Kết bài
Qua đoạn này, ta thấy sự gắn kết mật thiết giữa thiên nhiên và con người; thấy rõ những phẩm chất đặc biệt của văn của Nguyễn Tuân. Đọc “Sông Đà”, ta càng trân trọng tài năng và trái tim của con người, luôn khao khát vẻ đẹp và làm giàu tinh thần cho tất cả chúng ta.
Dàn ý về sông Đà, hình ảnh thơ mộng và trữ tình
1. Mở đầu
Giới thiệu về tác giả Nguyễn Tuân và tác phẩm Người lái đò sông Đà. (Nguyễn Tuân là một nhà văn vĩ đại đã có nhiều đóng góp quan trọng cho văn học Việt Nam).
2. Phần chính
Nhìn từ trên máy bay xuống, 'sông Đà dài thẳng như một sợi tóc thơ mộng, với đầu tóc, chân tóc ẩn hiện trong mây trời Tây Bắc, nở hoa ban, hoa gạo'
'Mùa xuân tươi mát như ngọc bích', khác biệt với sông Gâm, sông Lô có 'màu xanh của canh hến'. Mùa thu trên dòng nước 'lừ lừ, chín đỏ như làn da mặt của người say xỉn vì rượu bia'
→ Mỗi mùa, sông Đà mang lại một vẻ đẹp đặc biệt, quyến rũ và đầy tình cảm.
Nguyễn Tuân nhìn nhận sông Đà như một tri kỷ với những cảnh đẹp hai bên bờ cực kỳ lôi cuốn: những chiếc lá non nhú trên những cánh đồng lúa, những con hươu 'ngẩng đầu chui ra khỏi rặng cây sương mù'. Dòng sông Đà như đọng lại những tâm tư sâu thẳm về lịch sử của dân tộc Việt Nam: Bờ sông hoang dã như một phần của thời tiền sử. Bờ sông trong trẻo như những câu chuyện cổ tích xưa.
→ Nguyễn Tuân mê đắm trong việc miêu tả dòng sông với tất cả sự tinh tế của tình cảm, và bằng một tình yêu cuồng nhiệt. Lòng kính trọng, trân trọng và tự hào về một dòng sông đã tạo nên những tác phẩm văn học đẹp đẽ hiếm có.
3. Kết luận
Tổng kết lại vẻ đẹp thơ mộng, trữ tình của dòng sông Đà và giá trị văn học, nghệ thuật của tác phẩm.
Lập dàn ý về vẻ đẹp thơ mộng trữ tình của sông Đà
Người lái đò sông Đà được ví như một tác phẩm văn học đặc sắc của Nguyễn Tuân, được trích từ tập Sông Đà. Khi tả sông Đà với sự trữ tình và gợi cảm, ông sử dụng những câu văn dài, êm đềm, âm nhạc như tiếng hát vang vọng.
2. Nội dung chính
- Vẻ đẹp thơ mộng, trữ tình của sông Đà
- Thác ghềnh lúc này chỉ còn lại trong ký ức. Thuyền trôi nhẹ nhàng: câu văn mở đầu đoạn gợi lên cảm giác mơ màng, lãng đãng; ý tự do như một nốt nhạc thơ mộng.
- Thiên nhiên hài hòa với vẻ đẹp trong trẻo, nguyên sơ: Cỏ ven đồi đang đâm chồi non, đàn hươu nhai nhụa cỏ gianh ngấm sương mù.
- So sánh bờ sông hoang dại như bờ tiền sử, trong trẻo như những câu chuyện cổ tích: mở ra những suy tư về sự bao la, lãng mạn, và mơ hồ của dòng sông.
- Mối liên kết giữa con người và thiên nhiên tự nhiên, hài hòa: Tiếng còi vang lên, con hươu ngơ ngác nhìn và hỏi khách du lịch sông Đà. Cảnh tượng này khiến người yêu thiên nhiên của sông Đà cảm động và mơ mộng.
- Nghệ thuật của ngòi bút lãng mạn, tài năng, tinh tế. Tác giả tạo ra hình ảnh sống động, ấn tượng sâu sắc cho độc giả:
- Lấy cảm giác động tĩnh: Cá nhảy vọt đủ để khiến ta bất ngờ.
- Cảm giác yên bình chứa đựng sự đột ngột với sự biến đổi liên tục: thuyền lơi nước, con hươu nhìn chằm chằm, cỏ sương mù, tiếng còi ngân nga, đàn cá dầm xanh đuổi chạy. Cảnh vật và động vật đều ở trạng thái chuyển động, không bị ràng buộc và đều mang hơi thở sống động của cuộc sống đa chiều
- Tác giả đã dành trọn tâm hồn mình cho dòng sông, sống trong nó để lắng nghe nhịp sống mới, để ghi lại, để yêu thương dòng sông, đất nước quê hương:
- Thưởng ngoạn vẻ đẹp của sông Đà, lòng ông tràn đầy cảm xúc và liên tưởng về lịch sử, về tình cảm với tổ tiên: nhắc lại thời đại Lí và Trần.
- Một tâm trạng trước vẻ đẹp hoang sơ, tác giả suy ngẫm về âm thanh của tiếng còi tàu, về cuộc sống hiện đại.
- Thả lòng, đắm chìm trong dòng sông với tình yêu non sông và đất nước: Nhớ về những đá thác, lắng nghe tiếng nói, nhìn thấy những con thuyền lướt trên mặt nước.
3. Kết luận
Tổng hợp lại vẻ đẹp trữ tình, thơ mộng của sông Đà đặc biệt và tùy bút 'Người lái đò sông Đà' nói chung.
Dàn ý về sông Đà trữ tình
1. Khởi đầu
- Tổng quan về tác giả Nguyễn Tuân và tác phẩm 'Người lái đò sông Đà'.
- Tổng quan về vẻ đẹp trữ tình, thơ mộng của dòng sông.
2. Phần Chính
a. Dòng sông thể hiện vẻ đẹp thơ mộng qua diện mạo của nó
- Dòng sông giống như một người phụ nữ xinh đẹp và duyên dáng: 'Con Sông Đà trải dài như mái tóc trữ tình, từng sợi tóc ẩn hiện trong những đám mây của miền Tây Bắc, mùa xuân nở rộ hoa ban và hoa gạo, cùng với sự khói mù từ núi Mèo tháng hai nồng nàn'
- Tất cả những gì thuộc về sông Đà đều mang một vẻ đẹp trữ tình, thơ mộng:
+ Nước của sông Đà đa dạng về màu sắc: 'Mùa xuân, dòng nước màu xanh ngọc bích... Mùa thu, nước của Sông Đà lênh đênh đỏ như làn da của một người say rượu'
+ Hai bên bờ sông mang vẻ đẹp 'hoang dã như một bờ tiền sử'
+ Trên bề mặt của sông Đà, những đàn cá quẫy đủ như đàn thoi đang rơi
b. Tâm hồn của dòng sông thể hiện vẻ đẹp thơ mộng
- Sông Đà giống như một người bạn thân thiết.
- Nhà văn cảm nhận một cách sâu sắc chất 'đằm đặm ấm áp' thân quen của dòng sông.
c. Ý nghĩa sâu sắc của biểu tượng sông Đà
- Đóng góp vào việc nổi bật hình ảnh của người lái đò
- Thể hiện sự yêu thiên nhiên, tự hào và sự kết nối mạnh mẽ với vẻ đẹp tự nhiên và tình yêu đất nước của Nguyễn Tuân
- Phản ánh phong cách nghệ thuật và quan điểm về nghệ thuật, vẻ đẹp của ông.
3. Kết luận
Tổng quan về ý nghĩa biểu tượng của dòng sông Đà
Phác thảo vẻ đẹp thơ mộng, lãng mạn của sông Đà
I. Khởi đầu
– Giới thiệu tổng quan về tác giả Nguyễn Tuân và tác phẩm Người lái đò trên sông Đà.
– Đề cập đến vẻ đẹp trữ tình, thơ mộng của dòng sông.
II. Phần chính
1. Diễn đạt vẻ đẹp thơ mộng qua hình dạng của dòng sông
- Dòng nước như hình ảnh của một cô gái, dịu dàng, duyên dáng: “Sông trôi như làn tóc đậm đà Tóc buông bổng, dịu dàng vần thơ Mây trời Tây Bắc thơm cả tháng hai... hoa nở, rừng mùa xuân khơi lửa trong sương mù”
- Vẻ đẹp lãng mạn thuộc về dòng sông lớn:
+ Dòng nước lớn đa dạng về màu sắc, hình thái: “Nước suối trong xanh vào mùa xuân... nước sông lớn màu đỏ như gương mặt tím tái vì say rượu”.
+ Dọc bờ sông hiện lên vẻ đẹp hoang sơ như thời kỳ tiền sử.
+ Trên dòng sông lớn, từng đàn cá nhảy tung tăng như đánh xổ sống.
2. Diễn đạt vẻ đẹp thơ mộng qua linh hồn của dòng sông
- Sông Đà như một người bạn thân thiết đã quen thuộc từ lâu.
- Tác giả cảm nhận sâu lắng sự ấm áp và thân thuộc của dòng sông.
3. Ý nghĩa của hình tượng dòng sông
– Đóng vai trò quan trọng trong việc thể hiện hình ảnh người lái đò
– Thể hiện sự yêu quý, tự hào và gắn bó mạnh mẽ với thiên nhiên và tình yêu đối với quê hương của Nguyễn Tuân
– Trình bày quan điểm và phong cách nghệ thuật của tác giả về vẻ đẹp và nghệ thuật.
III. Tóm lại
Phát biểu cảm nghĩ về ý nghĩa của hình ảnh dòng sông Đà
Tổng quan về vẻ đẹp thơ mộng, trữ tình của sông Đà
I. Khởi đầu
– Giới thiệu về tác giả Nguyễn Tuân và tác phẩm Người lái đò trên sông Đà.
– Mô tả vẻ đẹp thơ mộng, trữ tình của dòng sông.
II. Phần chính
1. Tình cảm trải dài trong dòng chảy
- Nhìn từ trên cao, sông Đà giống như “dải ruy băng quấn quýt”
- Trong những khoảnh khắc yên bình, nó như một cô gái tươi tắn, quyến rũ “tóc dài, dài vô tận như một dải tóc trữ tình, mái tóc, chân tóc tựa như hòa mình trong mây trời Tây Bắc phủ đầy hoa ban, hoa gạo.”
- Từ ngôn từ “dài vô tận” kết hợp với cấu trúc văn mềm mại như lời ru, tạo nên sự uyển chuyển, duyên dáng của dòng sông. Việc so sánh sông như “một dải tóc trữ tình” là một cách sáng tạo nghệ thuật độc đáo.
- Giống như một người già cả, đầy bệnh tật, thất thường, 'đôi khi dịu dàng, đôi khi lại kiêu căng và cứng rắn'.
2. Tình cảm trữ tình trong gam màu của nước
- Vào mùa xuân, nước sông Đà có màu 'xanh ngọc lấp lánh' chứ không phải là 'xanh đậm như màu của sông Gâm, sông Lô'.
- Vào mùa thu, nước sông chuyển sang màu 'đỏ lựu lừ lừ như khuôn mặt của một người say rượu'
Liên quan đến gam màu của nước sông Hương 'xanh sớm, vàng trưa, tím chiều'.
Hoặc màu đỏ đậm của nước sông Hồng.
- Chưa từng có lúc nào màu đen như 'khi thực dân Pháp bắt nước sông ngả ra đổ mực Tây vào, rồi đặt tên giả mạo'.
3. Tình cảm trữ tình ở hai bên bờ sông
- Hai bên bờ sông yên bình như trang giấy trắng: 'từ thời Lý, Trần, Lê, đoạn sông này vẫn yên bình như vậy'.
- 'Bờ sông hoang sơ như một bờ tiền sử', 'trong sáng như một trang cổ tích xa xưa'.
- 'Bờ sông Đà, bãi sông Đà, chuồn chuồn, bươm bướm trên sông Đà', đẹp như trong thơ mộng: 'Chao ôi, nhìn thấy con sông, hạnh phúc như bắt gặp nắng sau cơn mưa dầm, hạnh phúc như nối lại những giấc mơ bị gián đoạn'.
- Dọc bờ sông: 'hoàn toàn vắng bóng người; cỏ trên đồi núi đang mọc ra những chồi non, một đàn hươu nhấc đầu ăn cỏ non đầy sương đêm'.
- Trên mặt nước 'con cá dầm màu xanh đậm bơi lên bề mặt nước như một tảng bạc trắng lấp lánh. Tiếng cá đập nước làm đám hươu chạy mất hút'.
- Sông Đà khi nhớ đến thơ Tản Đà: 'dòng sông Đà trôi lênh đênh - Bao nhiêu cảnh, bấy nhiêu cảm xúc' của một người yêu chưa quen biết.
III. Tóm lại
Phát biểu cảm nghĩ về ý nghĩa của hình ảnh vẻ đẹp trữ tình của sông Đà
Cảm nhận về vẻ đẹp trữ tình của sông Đà
Kho tàng văn học Việt Nam đã lưu lại và ghi dấu tên của nhiều nhà văn, nhà thơ tài năng. Nguyễn Tuân, một trong những tác giả nổi bật, đã để lại dấu ấn sâu đậm với tác phẩm tùy bút 'Người lái đò Sông Đà'. Con sông Đà không chỉ đẹp với vẻ hung bạo và dữ dội, mà còn mang trong mình vẻ đẹp mộng mơ, trữ tình.
Từ trên máy bay nhìn xuống, 'con sông Đà trải dài như một dải tóc trữ tình, mái tóc, chân tóc tựa như tựa mây trời Tây Bắc phủ đầy hoa ban, hoa gạo'. 'Mùa xuân màu xanh ngọc bích', không giống với sông Gâm, sông Lô 'màu xanh nhạt như nước mắt'. Mùa thu, nước sông 'đỏ lừ lừ như da mặt một người say rượu' là những vẻ đẹp thơ mộng mà tác giả cảm nhận được từ sông Đà. Mỗi mùa, sông Đà mang một vẻ đẹp đặc biệt, quyến rũ và tình tứ. Nguyễn Tuân nhìn sông Đà như một người tri kỷ, với những cảnh quan hai bên bờ gợi cảm: lá non nhú trên những cây lúa, những con hươu 'ngẩng đầu ăn cỏ non trong sương sớm'. Dòng sông Đà như đọng lại những cảm xúc sâu thẳm trong lịch sử Việt Nam: Bờ sông hoang sơ như một bờ tiền sử. Bờ sông hồn nhiên như một câu chuyện cổ tích. Nguyễn Tuân mê đắm miêu tả sông Đà với tất cả sự tinh tế của trái tim, và bằng một tình yêu chân thành. Tôn trọng, trân trọng, và tự hào về một dòng sông đã tạo nên những bức tranh văn học đẹp độc đáo.
Nhiều năm trôi qua, vẻ đẹp của sông Đà dưới bút của Nguyễn Tuân và vẻ đẹp tự nhiên của sông Đà nói chung vẫn còn sống động và sống mãi trong lòng của người đọc với một dấu ấn đặc biệt không thể phai nhạt