blogradio.vn - Vì hương vị đặc biệt của hạt tiêu, tôi không bao giờ thích ăn nhân bánh. Do đó, Ngoại đã làm một chiếc bánh đặc biệt mang tên “bánh không tiêu” cho tôi.
Mỗi khi nhắc đến Ngoại, những ký ức lại ùa về. Lúc tôi mới sinh, gia đình gặp biến cố, và tôi được Ngoại nuôi dưỡng. Nghe Ngoại kể lại, tôi nhớ lại khi tôi còn bé, yếu đuối, nhưng vẫn sống sót qua mọi khó khăn.
Khi tôi 18 tuổi và đậu Đại học, tôi rời quê và nhớ nhà, nhớ Ngoại, và nhớ những ký ức ấm áp của tuổi thơ.
Một trong những kỷ niệm đáng nhớ nhất là khi cùng Ngoại làm bánh chưng vào mỗi dịp Tết.
Chuẩn bị cho nồi bánh chưng 29 Tết:
Trước khi làm bánh, phải chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu như gạo nếp, thịt “ba chỉ”, đậu xanh đã tách vỏ và một ít gia vị như dầu, đường, bột ngọt, tiêu, muối,... Quan trọng nhất là vỏ bọc bên ngoài bánh, thường dùng lá chuối xanh để gói bánh. Lá chuối được lựa chọn kỹ lưỡng, rạch ra thành hình chữ nhật, lau sạch phấn trắng bám trên lá, và phơi nắng để tăng độ dẻo. Khi gói bánh, phải gói chặt, quấn lá chuối khéo léo và buộc gọn bằng dây lạt.
Nấu bánh chưng cần phải có kinh nghiệm. Trước khi cho bánh vào nồi, phải đặt một ít nước, hai cục gạch nhỏ và một cái “rá” lên trên bề mặt hai miếng gạch, để bánh không chạm trực tiếp vào đáy nồi. Khi nấu, giữ lửa ở trạng thái “riu riu” để bánh thơm ngon.
Vì hương vị đặc biệt của hạt tiêu, tôi không thích nhân bánh, và được làm một chiếc bánh đặc biệt mang tên “bánh không tiêu”. Tôi gói bánh không được đẹp nhưng có ý nghĩa đặc biệt với tôi.
Ngoại thường nấu bánh vào buổi chiều và giữ lửa qua đêm để bánh chín. Tôi muốn đi cùng nhưng luôn bị từ chối vì sợ muỗi. Tôi thường lén xem Ngoại nấu bánh.
Sắp Tết, thời tiết cứ se lạnh như vậy, tôi xòe đôi bàn tay nhỏ xíu, tê tê vì cái lạnh đến bên bếp lửa, ôi! Cái cảm giác đó thích thật - ấm dịu, làm tôi nhung nhớ làm sao. Ngoại ngồi cạnh tôi, tỉ tê vài đều, tôi cũng chẳng nhớ rõ Ngoại đã nói gì với tôi nữa, trong kí ức đó chỉ in hằn mái tóc ngắn đã bạc đốm, những nếp nhăn trên gương mặt hiền từ của bà, chập chờn theo ngọn lửa mà hiện ra. Một ít lâu Ngoại lại mở nắp nồi ra xem nước đã cạn chưa đặng chiêm vào; chốc chốc Ngoại lại chiêm vài cây củi khô, làm đám lửa râm rỉ cứ thế bùng lên, sáng rực cả góc tối, in rõ thêm cái bóng nghiêng ngả của hai bà cháu sau lũy tre. Vài cơn gió mạnh ghé ngang là i như rằng bọn chúng râm rỉ trò chuyện “cót két… cót két…”, cứ thế, xé toạc cả màn đêm tĩnh mịch… Tuổi đời của tre chắc cũng hơn tôi khá, dưới bóng râm của nó Ngoại tôi có làm một cái giường lát tre be bé, trưa trưa tôi hay ra đây nhổ tóc bạc cho Ngoại. Có khi lại cầm cuốn sách ra nhâm nhi bài thơ vừa học trên lớp, đôi lần gió hiu hiu làm tôi bất chợt ngủ quên khi nào chẳng biết.
Sắp Tết, thời tiết lạnh làm tôi nhớ Ngoại. Khoảnh khắc ấy, tôi muốn lớn nhanh để lo cho Ngoại hơn.
Đã đến dịp Tết nguyên đán, chiếc bánh chưng cuối cùng cũng đã chín kỹ. Tôi không kìm được niềm vui, vội vã chạy xuống nhà. Bên ngoại, ông ngoại mở lớp lá chuối xanh sáng bóng. Chiếc bánh đã thay đổi màu sắc từ lâu, một sắc xanh mới, tươi mới, quyến rũ. Mùi thơm của bánh, vị dẻo ngọt của nếp, béo ngậy của thịt mỡ, dai của thịt nạc, tất cả hòa quện lại tạo nên một hương vị tuyệt vời không thể cưỡng lại. Dù đã trải qua một năm, tôi vẫn nhớ rõ hương vị đặc biệt ấy, mỗi khi nhắc lại là tôi lại cảm thấy như đang thưởng thức vị ngon ngọt đó.