Mỗi giọt mưa rơi nhỏ nhẹ, tôi ngồi gần cửa sổ, với tách trà và cuốn sách chưa kịp đọc hết. Trang sách 'Bánh trái mùa xưa' mở ra với những hình ảnh miền Tây tươi đẹp, và từng câu từ của Nguyễn Ngọc Tư đưa tôi sâu vào thế giới nơi đây.
Là con người gốc Cà Mau, miền quê sông nước, hình ảnh về quê hương và cuộc sống giản dị, chân chất của người dân miền Tây đã nuôi dưỡng tâm hồn của Nguyễn Ngọc Tư. Sự chân thực và đẹp đẽ của miền Tây là nguồn cảm hứng không ngừng cho cô sáng tác. 'Bánh trái mùa xưa' là một tác phẩm tản văn ra đời vào năm 2012, do Nhà xuất bản Hội Nhà Văn phát hành.
Cuốn sách 'Bánh trái mùa xưa' mô tả cuộc sống đời thường miền Tây, với ngôn từ mềm mại của miền Nam, Nguyễn Ngọc Tư khiến độc giả lạc vào những cảnh đẹp và những câu chuyện ngọt ngào của đời thường miền quê.
“Bánh trái mùa xưa” - một hành trình chứa đầy cảm xúc và những kỷ niệm, làm đậm nét văn hóa, tình thân thương của miền quê. Các câu chuyện trong sách về cuộc sống thường ngày, niềm vui của trẻ thơ, tình yêu của người lớn đã tạo nên một không gian Miền Tây đặc biệt, đẹp và ấm áp.
Mặc dù vậy, “Bánh trái mùa xưa” cũng mang chút nỗi buồn. Tác giả bày tỏ lo lắng về sự mất dần của văn hóa quê hương, sự thay đổi không ngừng của thời đại.
Tác giả đã truyền đạt tâm trạng đó thông qua câu chuyện 'Dời bến'. Câu chuyện kể về một cô gái từ quê lên thành phố làm việc nhưng cảm thấy không hài lòng với cuộc sống tiện nghi ở đó. Cô luôn so sánh giữa cuộc sống thành thị và làng quê, tự hào về văn hóa và con người miền Tây của mình. 'Giá như ở quê, chỉ cần ra vườn chút xíu là có rau, không cần phải tiêu tiền mua. Giá như ở quê, mỗi khi có gió, cứ thả cửa ra là đón gió sông vào nhà, mát mẻ lắm... không cần máy lạnh, ngột ngạt như thế này.' Đối với cô, làng quê là nơi thiên đường. Nhưng sau khi sống ở thành phố lâu, khi trở lại quê cô mới nhận ra quan niệm mới của mình. Tim cô không còn khao khát về quê hương nữa, và thiên đường cũng tan biến theo lẽ đó...