Báo tuyết (Panthera uncia) là một loài thuộc họ Mèo lớn sống trong các dãy núi ở Nam Á và Trung Á. Mặc dù được gọi là báo nhưng thực ra, các nghiên cứu gần đây đã chỉ ra rằng chúng có mối quan hệ gần gũi với loài hổ hơn.
Ngày nay, để ngụy trang trong môi trường tự nhiên, con người chúng ta có vô số công cụ như mũ, áo khoác, kính. Tuy nhiên, với loài báo tuyết, những công cụ đó đều là thừa thãi, bởi chúng có thể trở thành không thấy được khi hòa mình vào môi trường sống của mình.
Nếu chưa từng nhìn thấy loài báo tuyết, khi nghe tới tên của chúng, chắc chắn nhiều người sẽ nghĩ rằng chúng sở hữu bộ lông trắng toát giống như thỏ hay cáo tuyết. Tuy nhiên, trên thực tế, chúng lại có màu nâu cam xám trắng với những đốm đen bao phủ cơ thể. Điều này đã giúp cho chúng có thể hoà mình vào môi trường tự nhiên. Và chắc chắn rằng bạn sẽ rất khó để có thể nhận ra con báo tuyết khi nhìn vào bức ảnh dưới đây.
Con báo đang ẩn mình ở đâu đó trong bức ảnh này.
Hình ảnh này đã trở thành một thử thách đối với cộng đồng internet sau khi nó được chia sẻ trên Reddit, nơi người đăng yêu cầu mọi người 'cố gắng tìm ra con báo tuyết và xem mất bao lâu để tìm thấy nó'.
Nhiều người dùng Reddit đã chia sẻ sự thất vọng của họ về việc tìm kiếm con báo, trong khi nhiều người khác lại hy vọng được hướng dẫn đến vị trí thực tế của con báo tuyết.
Một số người sử dụng Reddit đã bắt đầu tỏ ra nghi ngờ liệu có một con báo tuyết thực sự trong bức ảnh này hay không. Tuy nhiên, bạn sẽ chắc chắn thấy con báo tuyết khi nhìn vào bức ảnh dưới đây.
Báo tuyết có thể nhìn thấy ở giữa, phía bên trái của hình ảnh. Nó nằm ngay dưới một mảng tuyết lớn, với đôi mắt chằm chằm về phía máy ảnh.
Những điều thú vị về loài báo tuyết
Môi trường sống tự nhiên của loài báo tuyết bao gồm các vùng núi của 12 quốc gia châu Á: Afghanistan, Bhutan, Trung Quốc, Ấn Độ, Kazakhstan, Cộng hòa Kyrgyzstan, Mông Cổ, Nepal, Pakistan, Nga, Tajikistan và Uzbekistan.
Loài động vật này đã tiến hóa trong môi trường khắc nghiệt nhất trên trái đất, với bộ lông màu xám trắng dày và các đốm đen lớn, tạo nên sự ngụy trang hoàn hảo để hòa mình vào sườn núi gồ ghề.
Theo Tổ chức Quốc tế về Bảo tồn Thiên nhiên (WWF), khả năng ngụy trang của chúng là tuyệt vời, thậm chí được gọi là 'bóng ma của những ngọn núi'.
Báo tuyết là một trong những sinh vật tuyệt vời nhất hiện nay - sống ở độ cao từ 3.000 đến 4.500 m (9.800 đến 14.800 ft), chúng là loài động vật ẩn nấp hiếm khi được ghi lại trên máy ảnh.
Báo tuyết là một trong những loài mèo lớn hiếm nhất trên thế giới - hiếm đến mức nhiều người dành cả cuộc đời để được nhìn thấy chúng. Ước tính chỉ còn lại khoảng 4.000 đến 6.500 con trong tự nhiên và chúng được WWF xếp vào loại dễ bị tổn thương, có nghĩa là chúng phải đối mặt với nguy cơ tuyệt chủng cao trong tự nhiên.
Báo tuyết là một trong những loài mèo khó nắm bắt nhất thế giới. Phân bố thưa thớt trên các vùng núi của 12 quốc gia châu Á. Phạm vi của chúng trải dài từ Afghanistan đến Kazakhstan và Nga ở phía bắc đến Ấn Độ và Trung Quốc ở phía đông. Trung Quốc chứa 60% môi trường sống hiện tại của chúng. Thực tế, chúng là những tay nhảy cừ khôi, có thể nhảy xa tới 50 feet (15 mét), sử dụng đuôi để giữ thăng bằng. Chúng cũng dùng đuôi làm tấm chăn để bảo vệ những bộ phận dễ bị tổn thương hơn trên cơ thể.
Trong nhiều thiên niên kỷ, chúng được coi là những vị vua của vùng núi, loài vật này có thể giết chết những sinh vật lớn hơn chúng gấp ba lần. Một con báo tuyết Ấn Độ, được bảo vệ và quan sát trong một công viên quốc gia, được cho là đã ăn thịt 5 con cừu xanh, 9 con thỏ lông Tây Tạng, 25 con marmot, 5 con dê nhà, một con cừu nhà và 15 con chim - chỉ trong một năm! Đối với một con vật thường nặng dưới 50 kg thì điều đó khá đáng chú ý.
Chúng thường là những sinh vật đơn độc, ngoại trừ mẹ và đàn con, nhưng không giống như hầu hết các loài săn mồi, chúng không có tính lãnh thổ cao và hiếm khi trở nên hung dữ khi lãnh thổ của chúng bị xâm phạm. Báo tuyết có xu hướng đánh dấu dọc theo các đặc điểm địa hình như đường sống hoặc chân vách đá.
Chúng là bậc thầy về ngụy trang và phục kích, đó là một lý do khác khiến chúng rất khó bị chụp ảnh. Thực tế, vì chúng hoạt động vào lúc bình minh và hoàng hôn nên loài báo tuyết hiếm khi được nhìn thấy trong tự nhiên. Báo tuyết hầu như không bao giờ tấn công con người - chỉ có hai trường hợp được biết đến, một vào năm 1940 và một vào năm 2008. Một tập phim Thế giới tự nhiên năm 2008 , “Báo tuyết - Vượt xa huyền thoại”, đã phỏng vấn một cặp vợ chồng có trang trại dê ở Pakistan; Người phụ nữ này nói rằng đã bị báo tuyết quật ngã khi nó cố gắng thoát khỏi chuồng nơi nó đang ăn thịt gia súc.
Báo tuyết không thể gầm lên do đặc điểm của cổ họng mà thay vào đó chúng phát ra âm thanh phập phồng không hung dữ được gọi là 'chuff' - nhưng âm thanh đó giống như một chiếc máy kéo khổng lồ đang lao ra để tóm bạn.
Báo tuyết thường sinh từ hai đến ba con trong một lứa, nhưng trong một số trường hợp có thể sinh tới bảy con và các chương trình nhân giống nuôi nhốt đã được chứng minh là thành công một cách đáng ngạc nhiên - nhưng điều này không giúp ích được gì nhiều cho quần thể trong tự nhiên. Trong 20 năm qua, số lượng báo tuyết hoang dã đã giảm ít nhất 20%, mặc dù khó có được ước tính chính xác.
Vào năm 1972, Liên minh Bảo tồn Thiên nhiên Quốc tế (IUCN) đã đưa loài báo tuyết vào Danh sách Đỏ các loài bị đe dọa, đánh dấu mức độ nguy cơ tuyệt chủng của chúng.