blogradio.vn - Tự mình thưởng thức và bước vào bức tranh thanh xuân mà tôi mơ ước từ khi còn nhỏ. Cuốn sách viết về cuộc sống của tôi đã mở ra một chương mới, một chương sách mà tôi đã ao ước từ thuở nhỏ.
Gửi bạn, gửi tôi và gửi những người đang sống trong thanh xuân của chính mình. Henry Wadsworth Longfellow đã nói: “Tuổi trẻ đẹp đến nhường nào! Tỏa ánh sáng và nhiệt đới, tràn ngập màu sắc và ảo mộng, nó là một chương của cuốn sách, là một câu chuyện không bao giờ kết thúc.” Mỗi người có một thanh xuân của riêng mình, mỗi thanh xuân đều có một câu chuyện, là một phần trong cuốn sách viết về cuộc đời. Dẫu là đẹp đẽ hay đau thương, nó đều xứng đáng để trở thành một phần trong kí ức của bạn.
Có lẽ ai trong chúng ta cũng muốn trưởng thành nhanh chóng để sống cuộc sống theo cách mình mong muốn. Mỗi ngày, chúng ta vẽ ra trong tâm trí bức tranh về tuổi trẻ, không ngừng mơ mộng và hy vọng vào nó. Tôi vui vẻ khi bước sang tuổi 18 vào một ngày thu ấm áp, bởi vì chỉ sau khi đồng hồ chạm 0h, tôi chính thức trở thành người lớn. Tự mình thưởng thức và bước vào bức tranh thanh xuân mà tôi từng mơ ước. Cuốn sách viết về cuộc sống của tôi đã mở ra một chương mới, một chương sách mà tôi đã ao ước từ thuở nhỏ.
Việc đầu tiên cần đạt được trong hành trình trưởng thành là rời xa lòng bàn tay của bố mẹ, tự mình đến một thành phố khác để bắt đầu cuộc sống đại học. Lần đầu tiên tôi cảm nhận bầu trời cao đến mức đôi tay nhỏ dường như không bao giờ chạm được. Tự mình bắt xe buýt đến trường, bước vào cổng trường rộng lớn, nhìn xung quanh mọi người đều xa lạ. Tôi cảm thấy mình như một con kiến nhỏ giữa rừng cây rộng lớn. Nấu cơm một mình, giặt quần áo, ngủ ở một nơi ở mới làm tôi cảm thấy như thế nào? Tôi chỉ cảm thấy “cô đơn”. Lúc này, chỉ muốn trở về nhà, nơi có bố mẹ để cảm nhận được hơi ấm của gia đình. Với lần đầu tiên tự đón nhận nỗi buồn, tôi hiểu rằng tuổi thơ của mình đã kết thúc.
Bức tranh về tuổi trẻ mà chúng ta tưởng tượng ra luôn rất đẹp. Nhưng chỉ khi thực sự trải qua nó, chúng ta mới nhận ra vết chì nhòe vì đã bị tẩy xóa nhiều lần, màu sắc cũng không còn mượt mà, tươi sáng như ban đầu. Cuộc sống của người trưởng thành chưa bao giờ dễ dàng, chúng ta phải vấp ngã và làm lại nhiều lần. Chúng ta không thể trách móc cuộc sống: “Tôi cũng chỉ mới học cách trưởng thành! Tại sao cuộc sống lại không công bằng như thế”. Nhưng tuổi trẻ của chúng ta có đặc quyền là được thử và làm sai, chúng ta còn nhiều thời gian và sức lực để sống hết mình với đam mê. Bầu trời hôm ấy vẫn rất xanh, hôm nay vẫn thế, ngày mai cũng vậy, năm tới vẫn sẽ xanh. Chỉ có chúng ta không thể quay lại như lúc bé. Những chú chim con ngày nào còn ngước nhìn thế giới rộng lớn, giờ đây chúng đã có thể tự mình vươn cánh bay theo hướng của riêng mình.
Thanh xuân của những đứa trẻ học cách trưởng thành thật sự trôi qua rất nhanh. Nhiều lần bản thân khóc vì buồn, vì mệt và vì nhớ nhà... Những đứa trẻ 'lớn lên' phải tự mình đứng lên sau mỗi lần vấp ngã, dù đau cũng phải đứng dậy bước tiếp. Chúng ta luôn tìm kiếm đam mê, khát vọng của riêng mình. Đạt được thành công cũng giống như bắt chuyến xe bus. Nếu đi nhầm đường, chỉ cần bắt lại chuyến khác, mỗi ngày cuộc sống như một vòng lặp.