bl
Bây giờ nó đang học lớp mười một, chỉ còn một năm nữa thôi là nó vào đại học rồi. Mà nó cũng không biết nó có vào được ngôi trường nó thích hay không. Ba nó cứ bảo học làm sao cho sau này giàu có là được, nhớ chọn trường gì mà sau này học xong có thể có được một công việc với thật nhiều tiền là được. Nó hỏi ba nó thật nhiều tiền là bao nhiêu, ba nó nói là cỡ mấy chục triệu một tháng, nó nghe mà thấy choáng. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại nó lại thấy thương ba nó. Vì nó biết ngay khi nó mở mắt chào đời thì nó đã không còn mẹ, ba nó bảo giống như ông trời đã cho ba nó có được nó, rồi lại cướp đi mẹ của nó ngay khi nó cất tiếng khóc đầu tiên.
Sau này nó dần lớn lên nó càng lúc càng hiểu ra ba nó đã vất vả như nào để nuôi nó khôn lớn, vì ba nó không được khỏe mạnh hoàn toàn như người ta. Ba nó bị điếc khá nặng, ai nói gì phải kề sát bên tai thì ba nó mới nghe được. Mà nhà nó làm gì có đủ tiền để ba nó đi bệnh viện chữa trị, vậy là ba nó cứ để mặc kệ. Cứ làm được bao nhiêu lại mua sữa mua bánh cho nó, nó thích gì là ba nó không hề ngần ngại, vì ba nó nói để bù lại cho nó không có mẹ như bao đứa con khác. Nó chỉ bực và thương ba nó cái tật hay uống rượu, gần như ngày nào chiều nào ba nó cũng uống. Mà ba nó cứ cầm cái chai không có sẵn trong nhà rồi ghé hàng rượu của bà sáu ở đầu xóm, mua đầy một chai rồi về ngồi uống một mình. Có lúc nó còn nghe ba nó hát nữa, mà nó có thể cảm nhận được bằng cảm nhận của một đứa không còn là con nít nhưng cũng chưa phải là người lớn, là những lúc đó ba nó nhớ mẹ nó.
Những lúc đó nó cảm thấy quan tâm đặc biệt đến ba mình, nhưng đồng thời cũng tức giận vì ba thường xuyên uống rượu mà không chịu ăn cơm. Hầu như buổi trưa chỉ có nó và ba ngồi cùng nhau, còn buổi tối nó thường ăn một mình. Ba nó thường mải mê với chai rượu, đôi khi thậm chí còn kèm theo mấy quả chuối xanh hoặc mấy con mực nhỏ xíu đã được nướng thơm. Sau đó, ba nó thường lăn ra giường và ngủ ngon lành, làm nó không còn cơ hội ăn tối cùng ba nữa. Nó lo lắng rằng thói quen ăn uống không lành mạnh này của ba sẽ gây hại cho sức khỏe của ba.
Nó yêu thương ba nên nỗ lực học tập. Nó còn mơ ước sẽ thực hiện được ước mơ của ba, đó là có cơ hội học tại một trường đại học hàng đầu và sau này có công việc lương cao. Nó thường mang những lời khuyên của ba vào giấc mơ của mình, và mỗi sáng thức dậy, nó lại đặt toàn bộ niềm tin vào việc học và đạt được mục tiêu. Trong tâm trí nó, luôn hiện hữu một quyết tâm kiên định: học hành để có thể thành công trong tương lai và kiếm được nhiều tiền.
Nó có một vài người bạn ở trường, nhưng cuối cùng chỉ có bạn thân là Ti, người sống cùng khu phố với nó, là người chơi với nó dù họ không học chung lớp. Nguyên nhân là vì nó học trong một lớp điểm của trường. Lớp điểm là nơi tập trung những học sinh giỏi vượt trội với thành tích học tập xuất sắc, và hầu hết đều là con nhà giàu và có uy tín xã hội. Còn nó, hàng ngày phải tự mình đi lại bằng chiếc xe đạp mà ba mua cho, không có ai đón đưa như các bạn khác. Ban đầu có một số bạn tương tác với nó vì nó học giỏi, nhưng sau khi biết nó không phải là người có hoàn cảnh giống họ, họ dần trở nên xa lánh. Tuy nhiên, nó không buồn lòng, bởi nó biết rằng dù vậy, việc học vẫn là ưu tiên hàng đầu của mình. Về nhà, nó chỉ cần chơi với Ti, đối bạn thân của mình, là đủ.
Ngoài ra, nó còn có một người bạn đặc biệt khác trong nhà, đó là một chậu cá nhỏ dưới ánh sáng tự nhiên từ giếng trời. Không hiểu tại sao ba gọi nó là giếng trời, có lẽ vì khi bước ra nơi đó và nhìn lên, nó luôn thấy một khoảng trời nhỏ xanh ngắt bên trên. Đó cũng là nơi mang lại ánh sáng cho ngôi nhà nhỏ của họ, khiến cho mỗi góc phòng đều sáng rực. Mỗi ngày, đến hơn sáu giờ tối, họ mới cần phải bật đèn lên.
Đó là một món quà sinh nhật nhận được vào năm nó tốt nghiệp cấp hai và chuyển lên cấp ba. Với thành tích học tập ấn tượng, nó đã nhận được nhiều phần thưởng. Khi ba hỏi nó muốn gì, nó nói muốn có một hồ cá nhỏ vì nó yêu thích cá. Ba nó mua một cái chậu nhỏ giống như chậu cây và mấy con cá nhỏ đủ màu sắc để thả vào đó, tạo thành một hồ cá nhỏ đúng theo ý nó. Mỗi ngày, nó dành một phần nhỏ cơm của mình để cho cá ăn. Nó tin rằng nhờ sự yêu thương của ba và sự đảm bảo về thức ăn, cá sẽ lớn lên khỏe mạnh như nó đã lớn lên dưới sự chăm sóc của ba.
Nó có bạn thân là chậu cá từ lâu, và giờ đây, thêm một người bạn mới - bầu trời xanh phía trên. Kỳ lạ là ngay cả khi mưa rơi, bầu trời vẫn xanh ngắt, như là một phần của không gian được dành riêng cho nó, luôn yên bình và xanh mát. Mỗi khi nó cúi xuống để cho cá ăn và trò chuyện, rồi lại nhìn lên, nó luôn bắt gặp một mảng xanh thơ mộng và dễ thương nằm trên đầu. Những lúc như vậy, nó thường ước rằng bầu trời sẽ lắng nghe và hiểu được những ước mơ của mình. Nó tin rằng mẹ của nó đang ở trên kia, đang nhìn xuống để bảo vệ cả nó và ba nó.
Sắp kết thúc năm lớp mười một này, và chỉ còn vài tháng nữa là nó sẽ bước vào năm cuối cùng của học sinh. Nỗi lo lớn nhất của nó không phải là việc sắp xa nhà và để ba nó ở một mình, mà là ai sẽ chăm sóc cho chậu cá nhỏ của nó. Nhưng ba nó đã hứa sẽ thay nó trong việc đó, và chỉ cần nó học giỏi để có thể kiếm nhiều tiền. Nó cảm ơn ba vì điều đó.
Hiện tại, nó đang thưởng nghỉ hè.
Sáng nay, nó đã ngồi bên chậu cá của mình trong thời gian dài, nhưng không chỉ để nói chuyện với cá, mà còn để trò chuyện với bầu trời. Nhìn lên, vẫn là một mảng xanh dịu dàng, giống như là một người bạn thân cùng nó chia sẻ những suy nghĩ và ước mơ. Nó mơ về một ngày sẽ có cơ hội khám phá bầu trời rộng lớn kia, để biết rằng nó thực sự như thế nào, có xanh đến nhường nào, và có lớn đến đâu.
Bầu trời xanh của nó, và chậu cá nhỏ của nó. Dù nó đi xa đến đâu, nó vẫn sẽ quay về đây, để chia sẻ với bầu trời những thành công của mình. Lúc đó, nó sẽ nắm trong tay những đống tiền, và mở ra để bầu trời thấy được.
Sáng nay, trước khi quay lại bàn học, nó đã dành thêm thời gian để nhìn ngắm bầu trời, và nói nhỏ trong lòng.
Khi bầu trời xanh kia, tôi sẽ bay cao cùng bạn, và sẽ được chạm vào bạn nhiều hơn, âu yếm hơn.