blogradio.vn - Cô sống bằng cách đơn giản nhưng đầy ý nghĩa với công việc quen thuộc và đôi khi khó khăn ở nơi xa xôi này. Một thành phố xa lạ so với quê hương cũ của cô, nhưng lại là một nơi đầy ấm áp và trở thành điểm tựa đáng tin cậy nhất trong cuộc sống của cô.
An nhìn thấy con đường phía trước, cô nghĩ rằng nó lạnh lẽo và đang rùng mình vì trận mưa lớn chưa từng thấy kéo dài từ hai ngày trước đến nay. Con đường ướt đẫm nước, trong lòng An xuất hiện ước ao có một cái chăn lớn để làm ấm cho con đường. Nhưng cô lại tự cười với suy nghĩ ấy, An luôn như vậy, luôn suy nghĩ mơ mộng và dễ dàng cảm thông dù chỉ là với thiên nhiên hoặc một ai đó.
Trời đã mưa suốt hai ngày đêm liên tục, An tin rằng trên trời kia đã mang hết nước xuống đây rồi. Thành phố nơi An đang sống chưa từng chịu đựng một trận mưa nào dữ dội như vậy, An nghe thấy anh tài xế vận chuyển hàng cho cửa hàng của mình nói vậy nên cô biết, bởi vì An mới đến đây được hơn một năm. An chỉ giật mình vì thời gian trôi đi quá nhanh, mới đây thôi mà đã hơn một năm rồi. Nhưng An chỉ bận rộn với công việc của mình, chẳng bao giờ nhìn lên lịch để biết hôm nay là ngày mấy tháng mấy. Cô chỉ mải mê với cửa hàng của mình, với những giao dịch này kia mỗi ngày. Khi cảm thấy mệt mỏi, An biết rằng đã đến cuối ngày và cô chỉ còn thời gian để ăn tối, tắm rồi đi ngủ.
Ngày An đến thành phố này cũng là một ngày của mùa đông nhưng cô nhớ rằng trời có nắng, ánh nắng ấm áp nhưng lại hơi lạnh buốt. Cô đã đi khắp thành phố để tìm một nơi để dừng chân, và rất may mắn khi gặp được chị. Một người chị họ xa đã giới thiệu cho cô nơi này, một căn nhà nhỏ phù hợp với túi tiền của An và cô rất hài lòng với điều đó.
Hơn một tháng sau đó, tính từ ngày An đến lập nghiệp ở đây, thành phố này đã xuất hiện thêm một cửa hàng mới chuyên bán các loại gạo. Và dần dần, nhiều người đã quen với cái tên rất ngắn gọn và đơn giản của cửa hàng:
Cửa hàng Gạo An.
Ngày An đến thành phố này cũng là một ngày của mùa đông, mùa lạnh buốt nhất trong năm. Một mùa khiến mọi người muốn sum vầy, muốn ôm nhau để cảm thấy ấm áp hơn, để đỡ lạnh hơn. Một mùa khiến người ta yêu thương bữa cơm gia đình sau những ngày làm việc bận rộn và mệt mỏi. Nhưng đối với An, trong ngày đầu tiên ở thành phố nhỏ này của miền Trung, cô chỉ đơn độc lang thang khắp nơi để bắt đầu cuộc sống mới. Để cảm nhận sâu sắc nhất trong lòng mình những quyết tâm nảy nở từ những đau khổ và mất mát của cuộc sống.
Ngày An đến thành phố này cũng là một ngày của mùa đông, nhưng cô không cảm thấy xa lạ giữa những người lạ xung quanh. Ngược lại, cô cảm thấy gần gũi và thân thương với những tiếng cười xung quanh. An nhớ đã mua một ổ bánh mì và ngồi ăn bên một quán cà phê ven đường. Trong khi cô ăn, cô thấy một người phụ nữ bán hàng kia lo lắng nhìn xung quanh như đang sợ hãi xe đô thị. An cảm thấy thương cô ấy và cười nhẹ, không ngờ cô ấy lại sợ như vậy.
Bây giờ An đã quen với cuộc sống ở đây, và nếu có ai hỏi, cô sẽ nói rằng cô bắt đầu lại cuộc sống của mình vào một ngày đầu tiên của mùa đông, vì vậy cô yêu mùa đông hơn những mùa khác. Khi quyết định rời đi, An không quan tâm đến ngày tháng hay thời tiết, chỉ cần sắp xếp hành lý và lên xe thôi. Nhưng khi đến thành phố này, An nhận ra mình đang ở vào những ngày cuối cùng của năm, và bị mùa đông bao phủ. Khí hậu lạnh nhẹ nhàng, nhưng những màu sắc đẹp mắt của mùa đông làm An cảm thấy ấm lòng và đầy niềm tin.
Thực ra, An đã lên kế hoạch cho việc chuyển đổi nơi sinh sống và kinh doanh từ trước, vì vậy cô rất tự tin khi đến đây. Với kinh nghiệm trong công việc như cô, mọi thứ trở nên dễ dàng hơn. An thấy rằng dù thành phố này nhỏ nhưng mọi người lại thân thiện và mến khách, điều này khiến cô cảm thấy thiết tha và muốn gắn bó với nơi này. Cô đã mất hai tuần để ổn định và bắt đầu công việc kinh doanh của mình. An rất may mắn khi tìm được địa điểm phù hợp cho cửa hàng của mình, là nơi cô có thể vừa kinh doanh vừa ở. Và dần dần, cô cũng có thêm những người bạn và đồng nghiệp, họ đã giúp đỡ cô trong mọi khía cạnh, giúp cô quên đi những nỗi buồn trong quá khứ. An tiếp tục sống và làm việc ở nơi xa xôi này, với thành phố mà cô trân trọng và xem như là ngôi nhà thứ hai của mình.
An đến gần bảng lịch, là ngày cuối cùng của tháng mười hai, cũng là tháng cuối cùng của năm. Thời gian trôi nhanh thật, và nếu không có trận mưa này, An cũng chẳng nhớ ngày tháng là gì nữa. Bây giờ là mùa đông, và cái Tết lại sắp đến, sẽ là Tết thứ hai An ở đây, chỉ có một mình với cửa hàng quen thuộc nhưng vẫn cảm thấy xa lạ với nhiều người. An bận rộn với những công việc chuẩn bị cho ngày Tết, cho những ngày trước Tết. Sau đó, vào sáng đầu năm, An sẽ đi lễ chùa để cầu sức khỏe và bình an cho mình và mọi người, sau đó là thảnh thơi với giấc ngủ. An cũng quen với những cuộc gọi và tin nhắn từ em gái, người thân duy nhất của cô.
An nhìn ra đường, rồi lại nhìn vào lịch, cô cảm thấy lo lắng và nhớ về em gái mình. Cô có cảm giác như nghe thấy lời nói ấm áp, đầy tình thương của em gái, mong muốn An sang đó sống. An biết nếu cô sang đó, hai chị em sẽ ở gần nhau hơn, và cô cũng sẽ không phải vật lộn với cuộc sống như ở đây.
An tin tưởng vào lời khuyên của em gái, cô nghĩ rằng ở nơi mới, cô sẽ tìm được hạnh phúc như em đã nói. Hai chị em sẽ lại gần nhau như xưa, điều mà ba mẹ An luôn mong muốn. Nhưng An cũng biết rằng nơi đó không có một mùa đông như ở đây, một mùa đông với nắng và mưa, lạnh và ấm. Một mùa đông khiến An nhớ đến ngày đầu tiên cô đến đây, với chiếc bánh mì giòn và ly cà phê thơm.
Bây giờ là mùa đông, An nhớ lại chiếc bánh mì và ly cà phê ấm áp của ngày đầu tiên ở đây. An nhận ra rằng cuộc sống ở thành phố này thật dễ chịu, không quá bận rộn, không quá vắng vẻ, và không quá rộng lớn.
Bây giờ là mùa đông, mùa đông thứ hai của An ở thành phố này. An tự hỏi liệu thời gian còn đủ để cô gắn bó với nơi này, với cửa hàng nhỏ này. Mọi người gọi cô là 'cô chủ tiệm An'. An cảm thấy yêu mùa đông ở đây, với sự yên bình và ấm áp. Một buổi sáng mưa gió nhưng vẫn mang lại cho An niềm thương mến sâu sắc.
Bây giờ là mùa đông, nhưng An biết mùa đông ở đây sẽ luôn ấm áp và rực rỡ. Mưa sẽ tan đi, trời sẽ sáng trở lại, và dù mùa đông sẽ qua đi để nhường chỗ cho mùa xuân, An vẫn yêu mùa đông ở đây. An yêu cửa hàng này, yêu thành phố này, nơi đã chào đón cô vào một ngày đông, và mãi mãi sau. An sẽ không quên hương vị của chiếc bánh mì và ly cà phê trong những ngày đầu tiên ở đây, vì chúng là những hương vị đầu tiên của cuộc sống mới của An.
Bây giờ là mùa đông, An đã biết cô ấy sẽ đáp trả như thế nào với em gái của mình. Cũng là một câu trả lời trong mùa đông khi quán cà phê bên kia đường vang lên bản nhạc mà An yêu thích.
“Heo may bước vào căn phòng nhỏ mỗi khi cơn gió mùa đông về
Trong thành phố, khi mùa đông đến.”