Trên Quần đảo Mariana – Phi hành đoàn có năm giây.
Đứng bên cạnh gần ba tấn hàng hóa – là những thùng nhựa đựng nước – các binh sĩ bốc dỡ hàng hóa [1] trên chiếc máy bay vận tải C-17 biết rõ nguy cơ. Nếu họ thả từ trên không nguồn cung quý giá này quá sớm, thì hàng hóa sẽ chìm xuống Biển Đại Dương Thái Bình Dương. Còn nếu thả quá muộn thì cũng có kết cục tương tự.
Khi đếm ngược đến zero, các thùng nước trượt xuống đường dốc mở và lao ra khỏi mép. Các dù trắng bung ra và hàng hóa về tới đích đến của chúng: một dải đất ở rìa đảo Tinian, hòn đảo nhỏ tiền đồn nằm cách đảo Guam 100 dặm về phía bắc.
Binh nhì Alexander Lam Sam và Trung sĩ Geoffrey Troughton của Quân độ New Zealand đang kiểm tra và làm sạch các tấm pallet nhựa vào ngày 11/7 để chuẩn bị cho đợt thả dù của liên minh gần Căn cứ Không quân Andersen, Guam. Cuộc thả dù là một phần của Mobility Guardian 23, cho thấy Hoa Kỳ và các đồng minh có khả năng tái tiếp tế cho các khu vực vùng sâu vùng xa như thế nào. Ảnh: Air Force Times.
Cuộc diễn tập này là một phần trong một bài thử nghiệm lớn lao hơn: Lực lượng Không quân Hoa Kỳ có thể phản ứng nhanh đến đâu trước một cuộc tấn công của Trung Quốc vào Đài Loan?
Tướng Mike Minihan, sĩ quan cơ động hàng đầu của Lực lượng Không quân cho biết: “Chúng tôi đoàn kết với các đối tác và đồng minh của mình vì một khu vực Ấn Độ Dương-Thái Bình Dương tự do và cởi mở. Chúng tôi đã sẵn sàng, chúng tôi đã hòa nhập… và chúng tôi có thể đảm đương bất kỳ sứ mạng nào mà các nhà lãnh đạo dân sự của mình lựa chọn để chúng tôi hoàn thành nó.”
Tướng Mike Minihan, chỉ huy Bộ Tư lệnh Cơ động Trên không, phát biểu trong cuộc thảo luận tại hội thảo “Logistics on the Attack: The Build Up and Delivery” ở Aurora, Colorado, ngày 7 tháng 3/2023. Ảnh: Military.
Máy bay vận tải C-130 (trái) và máy bay tiếp liệu KC-46. Ảnh: Navy Recognition, Wikipedia.
Trong hai tuần vào tháng 7, cuộc huấn luyện, mang tên là Mobility Guardian (tạm dịch, Vệ sĩ Cơ động), đã giúp củng cố việc sử dụng thực thể mà chúng ta hay gọi là “Chuỗi đảo thứ hai” - chuỗi các đảo san hô từ Nhật Bản đến Quần đảo Mariana và cả Indonesia - làm trung tâm hậu cần quan trọng cho Hoa Kỳ và các đồng minh trong một cuộc chiến trong tương lai.
Bản đồ chuỗi đảo thứ hai, kéo dài men theo các hẻm vực Izu, Bonin và Mariana. Ảnh: Complete Atlas of the World, 3rd.
Đó là bài kiểm nghiệm cho một số câu hỏi quan trọng: Lực lượng Không quân có thể đến đó nhanh tới mức nào? Họ cần mang theo cái gì và mang theo những ai? Và các phi công có thể tự mình làm được tất cả hay không?
Các câu trả lời đã bắt đầu hé lộ ở cách đó hơn 8,000 dặm tại Charleston, bang Nam Carolina.
Hạ sĩ Không quân Hoàng gia Úc Charlotte Roe, bên trái, và Thượng sĩ Không quân Hoa Kỳ Jason Livingston, cả hai là người bốc dỡ hàng hóa cho chiếc C-17, đang quan sát những chiếc C-17 khác bay qua Khối thịnh vượng chung Quần đảo Bắc Mariana vào ngày 12 tháng 7 trong Cuộc tập trận Mobility Guardian 23. Ảnh: Air Force Times.‘Quay trở về tương lai’
Vào một buổi sáng nóng nực, oi bức tại Căn cứ Hỗn hợp Charleston ngày 3 tháng 7, phóng viên tờ Thời báo Không Lực bắt đầu chuyến đi độc quyền dài 10 ngày cùng Bộ Tư lệnh Cơ động Không quân đến Căn cứ Không quân Andersen trên đảo Guam.
Bản đồ đảo Guam với Căn cứ Không quân Andersen ở phía đông bắc của đảo. Ảnh: Nations Online.
Các phi công đang đứng tập trung quanh Trung tâm Sẵn sàng Triển khai nhận Nhiệm vụ (Installation Deployment Readiness Center), một điểm dừng duy nhất để kiểm tra giấy tờ lần chót, họp chỉ dẫn và tiêm chủng trước khi di chuyển ra nước ngoài.
Họ đang chuẩn bị triển khai với tư cách là Phi đội Viễn chinh trên không số 437 (437th Air Expeditionary Wing), đơn vị sẽ dẫn đầu cuộc huấn luyện Mobility Guardian từ đại bản doanh tạm thời ở Andersen. Mục tiêu của họ là hiện thực hóa tầm nhìn của Lực lượng Không quân về một cách tiếp cận cấp tốc và toàn diện hơn đối với các đợt diễn tập.
Việc này đánh dấu một sự thay đổi căn bản trong cách nghĩ của Không quân về hoạt động chiến đấu ở Thái Bình Dương.
Trong hai thập niên qua, cuộc chiến chống khủng bố dựa vào đội ngũ phi công luân chuyển qua các căn cứ đã có từ lâu năm trên khắp thế giới. Đôi khi điều đó đòi hỏi phải triển khai toàn bộ một phi đội cho một nhiệm vụ; còn những lần khác, các phi công được khai thác từng phần từ các phi đội hoặc căn cứ khác nhau để lấp đầy những công việc còn trống ở nước ngoài.
Giờ đây, các phi công làm việc dưới quyền của cùng một người chỉ huy tại quê nhà sẽ cùng nhau triển khai thành một đội, với một đội nhân sự không quân tích hợp sẵn để quản trị các nhiệm vụ và tinh thần binh sĩ, cùng với các lịch trình dễ dự báo hơn và hoạt động huấn luyện phong phú, Không quân hy vọng cách tiếp cận mới sẽ tạo nên các đơn vị viễn chinh giàu năng lực hơn, có thể thực hiện nhiệm vụ ở cách xa các căn cứ lâu năm.
'[Bộ Tư lệnh Trung ương Hoa Kỳ], nói thẳng ra, đã tạo ra một số thói quen xấu trong cách chúng ta sử dụng các tài sản của mình,” Trung tá Jake Parker, nhà lập kế hoạch chính của chương trình Mobility Guardian cho biết. “Chúng ta có cơ sở hạ tầng rất vững chãi và chúng ta quá phụ thuộc vào điều đó đến nỗi giờ đây chúng ta không có khả năng chuyển từ nơi này qua nơi khác.”
Đối với Chỉ huy Nhóm Tác chiến 437, Đại tá Carlos Berdecía, Mobility Guardian là một cơ hội để giải quyết các thách thức mới sau cuộc rút quân đầy náo loạn của quân đội Hoa Kỳ khỏi Afghanistan vào năm 2021.
“Căn cứ Liên hợp Charleston đã có sự xáo động từ sau [Chiến dịch Tị nạn của Đồng minh], bởi vì chúng tôi đã làm rất tốt. Chúng tôi là những người cuối cùng trên mặt đất,” Berdecía, một phi công chuyên nghiệp của chiếc C-17 Globemaster III, người từng là chỉ huy phi đội viễn chinh cho cuộc diễn tập, cho biết. “Phải có điều gì đó để nói, ‘Tôi cần tập trung vào những gì tiếp theo.’ '
Đại tá Không quân Hoa Kỳ Carlos Berdecía, người từng là chỉ huy Phi đội Viễn chinh Không quân số 437 trong cuộc tập trận Mobility Guardian, chụp hình trước đường băng tại Căn cứ Không quân Andersen, Guam, ngày 18 tháng 7. Ảnh: Air Force Times.
Đổi mới cách mà Lực lượng Không quân tham chiến có nghĩa là khôi phục các thông lệ chẳng hạn như các đường lối triển khai lực lượng (ví dụ, huấn luyện kỹ lưỡng trước khi triển khai) đã bị bỏ phế trong cuộc chiến chống khủng bố - và trước khi các phi công non trẻ nhất ngày nay được sinh ra đời.
“Đó gần như là quay trở lại tương lai,” ông Berdecía nói. “Có một số kiến thức chưa được ghi nhớ. Việc mở tung các [quy định] chưa được xem xét, việc đảm bảo rằng chúng tôi đang thực hiện mọi việc theo đúng quy định thực sự quan trọng. Thứ trí nhớ bản năng [2] đó không nhất thiết phải có ở đó sẵn, vì vậy chúng tôi đang cố gắng xây dựng nó ngay bây giờ.”
Bên ngoài trung tâm triển khai, hành lý màu nâu vàng và màu ô-liu chuẩn bị đi Guam và Australia đang được xếp hàng ở bãi đậu xe và chất đống trên xe tải; một nhân viên phát đồ sơ cứu đang đứng ở sảnh.
Các phi công đang xếp hàng bên trong để được chỉ dẫn về những gì sắp xảy ra. Mobility Guardian là một cơ hội để cho thế giới thấy những gì Hoa Kỳ và các đồng minh có thể làm, họ được bảo như vậy, cho nên hãy nghiêm túc thực hiện. Hãy tôn trọng người dân địa phương khi Guam đang hồi phục sau cơn bão Mawar, cơn bão mạnh nhất đổ bộ vào lãnh thổ Hoa Kỳ kể từ năm 2002.
Và họ đã được cảnh báo: Guam cũng là điểm đến phổ biến của các sĩ quan tình báo Trung Quốc, vì vậy hãy cảnh giác với những người lạ mặt trong quán bar và những câu hỏi họ đặt ra. Để tăng cường mức độ bảo an, các binh sĩ được yêu cầu tắt dịch vụ định vị địa lý trên thiết bị của họ trong suốt thời gian diễn tập.
Sau đó, các phi công đi dọc theo hành lang đến một quầy nơi các quản trị viên [của trung tâm IDRC] đảm bảo giấy tờ của họ được sắp xếp đúng trật tự, từ các chứng chỉ huấn luyện sinh tồn cho đến tài liệu y tế, đồng thời cầm lấy lệnh triển khai in sẵn và thẻ bài quân nhân (dog tag).
Thượng sĩ Justin Braden, chuyên gia về thông tin liên lạc trong chiến đấu, cho biết đây là cơ hội để tiếp xúc với các phi công, binh sĩ và thủy quân lục chiến, những người sẽ dựa vào sự trang bị đó để huấn luyện cho riêng họ trong khu vực.
“Lẽ ra chúng tôi phải sử dụng máy phát điện và không có gì khác, đồng thời thiết lập các liên lạc ban đầu,” Braden nói trên chiếc máy bay vận tải C-17 Globemaster III khi nó chuẩn bị rời Charleston đến Úc. “Chúng tôi sẽ làm được nhiều hơn những gì chúng tôi phải làm… khi bạn bắt đầu triển khai.”
Các phi công từ Căn cứ Liên hợp Charleston, Nam Carolina, đang làm việc trong một xe tải kéo (trailer) tại Căn cứ Không quân Andersen, đảo Guam, ngày 18 tháng 7 với tư cách là một phần của đội ngũ nhân viên không quân của Phi đội Viễn chinh Không quân số 437 cho cuộc tập trận Mobility Guardian. Ảnh: Air Force Times.Quá trình di chuyển
Cuộc tập trận chính thức bắt đầu vào ngày 5/7 với một trong những thử thách khó khăn nhất: đưa hàng chục máy bay và hàng nghìn phi công tới khu vực Thái Bình Dương trong thời gian ngắn kỷ lục. Các lãnh đạo Không quân cho rằng việc triển khai bằng đường hàng không trong vài giờ hoặc vài ngày, thay vì hàng tuần hoặc hàng tháng bằng đường biển, có thể ngăn cản sự hùng hổ của Trung Quốc và Triều Tiên trong khu vực. Nó cũng đem lại cho người chỉ huy nhiều lựa chọn hơn để ứng phó nếu khủng hoảng nổ ra. “Không ai muốn xảy ra xung đột cả. Chúng tôi làm điều này để cho đối phương thấy rằng chúng tôi muốn hòa bình ở [khu vực Bộ Tư lệnh Ấn Độ-Thái Bình Dương của Hoa Kỳ] và tất cả chúng ta có thể cùng nhau tồn tại ở đây”, Trung tá Jason Walker, chỉ huy Phi đội Không vận Viễn chinh số 61 cho biết. “Nhưng đây là lằn ranh. … Đừng vượt qua nó.”
Các Bộ tư lệnh tác chiến của Hoa Kỳ trên thế giới. Ảnh: Wikipedia.
Chuyến đi dài 8,100 dặm từ Nam Carolina đến đảo Guam bắt đầu bằng chuyến bay kéo dài 10 giờ đến Honolulu, thủ phủ bang Hawaii, cộng thêm bảy giờ nữa đến điểm cực nam ở Bắc Thái Bình Dương. Đi đến Nhật Bản hay là Úc thậm chí còn mất nhiều thời gian hơn.
Để so sánh, hành trình này xa hơn tới Afghanistan và vùng Thái Bình Dương thiếu đi mạng lưới các căn cứ lớn do Hoa Kỳ vận hành trên khắp châu Âu và Trung Đông, nơi các phi công thường dừng lại để ngủ và bổ sung trang thiết bị. Và mặc dù Bộ Tư lệnh Cơ động Không quân thường xuyên di chuyển quanh Thái Bình Dương, thì những chuyến bay đó đã được lên kế hoạch từ trước đó lâu hơn và số máy bay di chuyển cùng một lúc luôn ít hơn các vùng khác.
Phi đội Căn cứ không quân số 628 và Phi đội Không vận thứ 437 từ Căn cứ Liên hợp Charleston, Nam Carolina, chuẩn bị khởi hành đến Guam trên chiếc C-5 Galaxy vào ngày 5 tháng 7 như một phần của cuộc tập trận Mobility Guardian. Ảnh: Air Force Times.
Hầu hết các phi công thực hiện chuyến đi trong ba hoặc bốn ngày; tất cả đều đến đích trong vòng một tuần hoặc lâu hơn. Tướng Minihan gọi kết quả này là “người thay đổi cuộc chơi”.
Trung tá Walker cho biết các phi công của ông đã bay từ Arkansas đến đảo Guam trong 38 giờ và đến Philippines trong 42 giờ - lần đầu tiên đối với những chiếc C-130 của Căn cứ Không quân Little Rock (Arkansas), mà chúng vốn bay thấp hơn và chậm chạp hơn so với các máy bay chở hàng lớn hơn. Một phi công người Anh khoe rằng Không quân Hoàng gia Anh có thể đến Thái Bình Dương trong vòng chưa đầy 21 giờ.
Điều này có thể thực hiện được nhờ những người bảo trì đã mở rộng giới hạn của họ và giải quyết rốt ráo các vấn đề vào phút chót; nhờ những người lập kế hoạch đã xử trí các trục trặc nếu có của máy bay và tình trạng sẵn sàng của phi hành đoàn, điều chuyển hàng hóa và hành khách, đong đếm các điểm đến và thời gian; và nhờ những phi công làm việc theo ca giữa các lần chợp mắt ở phía sau máy bay.
Tuy nhiên, các đội vẫn phải đối mặt với nhiều trục trặc. Một số đã bị Úc từ chối do sự phức tạp của quy trình quan liêu; những chiếc khác bị chậm lại do thời tiết, động cơ phản lực bị hỏng hóc, mất kết nối khi phi hành đoàn mới chưa sẵn sàng khởi hành hoặc bình xăng khá nhỏ phải cần tiếp nhiên liệu thường xuyên.
Thượng sĩ David Moser, giám sát viên bảo trì chiếc Globemaster III cho biết rằng những người bảo trì chiếc C-17 từ Căn cứ Không quân Travis ở California đã bị mắc kẹt ở Hawaii khi máy bay phản lực của họ bị hỏng trên đường đến Guam. Một chiếc phản lực khác đã đến được căn cứ Andersen, nhưng các phi công không thể dỡ trang thiết bị hoặc đồ dùng cá nhân của họ xuống vì nhầm lẫn trong việc kiểm tra an toàn sinh học. Sau đó, nhóm bị chậm vài giờ so với kế hoạch vì xe tải chở nhiên liệu máy bay đến chậm và chở ít xăng hơn những xe tải ở Travis.
Một chiếc C-17 tại Căn cứ Không quân Bagram, Afghanistan ngày 30 tháng 1/2009. Ảnh: Wikipedia.
“Đó là những gì Tướng Minihan muốn… trông thấy,” Thượng sĩ Moser nói. “Bạn làm việc như thế nào khi… căng thẳng?”
Ông nói: “Chúng ta cần nhìn nhận xem chúng ta đã kém cỏi như thế nào khi mọi chuyện thất bại, để bằng cách đó, khi các tình huống thực tế xảy ra… chúng ta có thể chủ động hơn.”
Các chuyến bay dài tạo cơ hội cho Bộ Tư lệnh Cơ động Không quân nghiên cứu cách xử lý một cách an toàn các nhiệm vụ mở rộng trên nhiều múi giờ.
Đối với chương trình Mobility Guardian, bộ tư lệnh này cho phép phi hành đoàn sử dụng các chất kích thích như Modafinil hoặc thuốc ngủ để kiểm soát nhịp sinh học của họ. Các loại thuốc “tăng sự tỉnh táo” và “thư giãn” [3] thường được sử dụng trong cộng đồng chiến đấu và tình báo nhưng vẫn bị cấm đối với các phi công cơ động.
Walker cho biết: “Rất nhiều thành viên trong đoàn cho biết họ cảm thấy tốt hơn mong đợi khi chúng tôi đến đây,” ông cho biết mình đã chọn giấc ngủ đúng nhịp sinh học và caffeine thay vì chọn dùng thuốc. “Tôi sẽ không làm điều đó nữa vào ngày mai. … Nhưng nó chắc chắn không tệ như chúng tôi nghĩ.”Trong trận chiến
Trên mặt đất ở đảo Guam, một thí nghiệm khác đang diễn ra. Lực lượng Không quân từ lâu đã dựa vào phần còn lại của quân đội Hoa Kỳ để thiết lập các căn cứ hoạt động trên khắp thế giới. Hiện Bộ Tư lệnh Cơ động Không quân muốn trở thành “lực lượng cơ động” của quân đội, mở ra các sân bay và triển khai các hoạt động bay. Đối với chương trình Mobility Guardian, công việc đó thuộc về Đội Ứng phó Khẩn cấp số 621. Các đội phản ứng nhanh nội bộ của Không quân chuyên dọn đường cho các hoạt động trên không và chỉ đạo lực lượng ở những địa điểm kém thuận lợi. Một đội gồm 88 phi công ứng phó khẩn cấp bắt đầu khởi hành đến Guam vào ngày 3 tháng 7, nơi họ tập trung vào sân bay và bắt tay vào xây dựng trụ sở triển khai của cuộc tập trận ở phần rìa xa của đường băng tại Căn cứ Không quân Andersen. Trong vòng sáu ngày, sự hiện diện của cuộc tập trận ở Guam đã tăng từ mức 25 người và một máy bay lên 1,100 người và 27 máy bay từ bảy quốc gia. Đầu tiên là thông tin liên lạc qua vệ tinh, vì vậy đội ứng phó khẩn cấp có thể nói chuyện với chiếc máy bay bắt đầu đến trong vòng vài giờ nữa. Sau đó là một trung tâm hậu cần, nơi các phi công có thể dỡ hàng khỏi máy bay và chuẩn bị cho chuyến bay tiếp theo.
Phi đội Viễn chinh Không quân số 437 hoạt động từ một trại gồm các thùng xe tạm thời, được gọi là Căn cứ Điều hành Tiền phương LFG, trong cuộc tập trận Mobility Guardian 2023 tại Căn cứ Không quân Andersen, Guam. Ảnh: Air Force Times.
Địa điểm này được biết đến với cái tên Căn cứ Điều hành Tiền phương LFG (“let’s f****ng go”) - một trại đóng quân gồm khoảng chục thùng xe moóc chạy bằng máy phát điện, có máy điều hòa, được bố trí xung quanh một kho chứa máy bay nhỏ chứa đầy vật tư sơ tán y tế trên không, hàng hóa thả dù và hàng đống thùng nước cao chót vót. Có một lá cờ đen mang hình đầu lâu xương chéo tung bay trên đầu.
Phản ứng dự phòng đã trao quyền kiểm soát căn cứ cho các nhân viên của phi đội viễn chinh trên không vào trưa ngày 10 tháng 7 - 54 giờ sau khi đội của Berdecía hạ cánh xuống Guam.
Điều đó buộc các nhân viên không quân của phi đội có trách nhiệm hậu cần phải đảm bảo cuộc sống trên chiến trường diễn ra suôn sẻ: Mua hơn 650 phần bánh mì kẹp thịt bò nướng cho bữa trưa đóng hộp. Đảm bảo hàng chục nhà vệ sinh di động được bảo trì thường xuyên. Tìm ra chính xác ai là người sở hữu đội xe gồm 53 chiếc xe hơi cho thuê.
Đó là một sự hiện diện nhỏ bé hơn, khắc khổ hơn so với những gì Không quân đã mường tượng. Vì cơn bão Mawar, cơn bão cấp 4 đổ bộ vào Guam ngày 24 tháng 5, Cơ quan Quản lý Khẩn cấp Liên bang đã tiếp quản một khu vực tại sân bay quốc tế Guam mà Lực lượng Không quân đã lên kế hoạch sử dụng. Việc đó đã đưa thêm nhiều máy bay phản lực và phi công đến Andersen, nơi các nhà lãnh đạo lo ngại rằng dòng người đổ vào sẽ gây căng thẳng cho các nguồn tài nguyên vốn đang gặp khó khăn.
“Đó là một hoạt động rất tắc nghẽn… một cuộc nhảy múa của những con voi (những chiếc máy bay lớn) ngoài kia.” chỉ huy Nhóm Ứng phó Khẩn cấp số 621, Đại tá Daniel Mollis cho biết.
Các binh sĩ từ Úc, Canada, Pháp, Nhật Bản, New Zealand và Hoa Kỳ tiến hành lập kế hoạch cho nhiệm vụ trong cuộc diễn tập Mobility Guardian 23 tại Căn cứ Không quân Andersen, Guam, ngày 9 tháng 7. Một số phần của hình ảnh này đã được làm mờ vì lý do an ninh. Ảnh: Air Force Times.
Các phi công lập biểu đồ các nhiệm vụ theo kế hoạch mỗi ngày trên tấm bảng trắng lớn và phân phát bản sao giấy về hồ sơ chuyến bay của họ - một cách để khắc phục sự khác biệt trong các quy định về an ninh của mỗi quốc gia và phần mềm mà trong hệ thống đó không liệt kê các chuyến bay ngoài Hoa Kỳ.
Các nhà lãnh đạo đã giao nhiệm vụ cho các phi công vận chuyển binh sĩ và trang thiết bị để hỗ trợ các cuộc tập trận khác của Hoa Kỳ và đồng minh quanh Thái Bình Dương, chẳng hạn Cuộc tập trận Northern Edge của Không quân Hoa Kỳ. Khi không thực hiện nhiệm vụ trong thế giới thực, họ thực hành các kỹ năng như sơ tán y tế trên không.
Việc đáp từ đảo này qua đảo khác ở Thái Bình Dương mang lại cơ hội thực hành hoạt động tiếp nhiên liệu cho máy bay bằng máy bơm xăng trên mặt đất và với động cơ đang chạy để giảm sự phụ thuộc vào các máy bay tiếp liệu. Một người phát ngôn cho biết sau cuộc tập trận, Lực lượng Không quân nhận thấy nhu cầu về các hoạt động đó trong toàn lực lượng chung lớn hơn dự kiến.
Các phi công cũng thực hành cất cánh và hạ cánh máy bay vận tải theo những góc rất dốc trên những đường băng ngắn, không có ánh sáng. Những cuộc “tiếp đất ngặt” [4] đó có thể bảo vệ máy bay khỏi hỏa lực đang bay tới và ngăn chúng làm hỏng máy bay bằng cách lao qua các đường băng nhỏ hơn bình thường.
Các phi công và phi hành đoàn đã thực hiện các nhiệm vụ trên máy bay phản lực từ các quốc gia khác để học hỏi từ các đối tác nước ngoài của họ, và những người bảo trì đã trao đổi nhiều mẹo về cách sửa chữa những bộ khung máy bay mà họ có chung với các đồng minh.
Phi công hạng nhất Trenton McGregor, trưởng phi hành đoàn bảo trì chiếc C-17, cho biết cuộc tập trận đã thúc đẩy nhóm của ông dự đoán các nhu cầu của một chiếc phản lực trước khi nó quay trở lại căn cứ và hoạt động hiệu quả hơn với ít người và dụng cụ hơn.
“Bạn phải học cách thích nghi và… dàn trải giữa những con người khác nhau,” anh nói. “Những người thường không làm công việc của tôi đang phải làm công việc của tôi và tôi phải ra ngoài để giúp đỡ những người mà tôi chẳng hề biết nhiều về họ. Tất cả chúng tôi đều đang học cách ứng biến nhanh chóng.”
Một phi công Hoa Kỳ, bên trái, và một lính thủy đánh bộ Hoa Kỳ đang đẩy một chiếc trực thăng AH-1Z khỏi một chiếc C-5 Galaxy tại Căn cứ Không quân Hoàng gia Úc ở Darwin vào ngày 13 tháng 7. Chiếc C-5 đã vận chuyển hai máy bay trực thăng Venom cho Lực lượng Luân phiên Thủy quân lục chiến Darwin và Cuộc tập trận Talisman Sabre, mà những người tham gia Mobility Guardian đã giúp tiếp nhận và dỡ các trực thăng này xuống. Ảnh: Air Force Times.
Những trường hợp khẩn cấp bất ngờ cũng đã thử thách liên minh này.
Không quân Hoa Kỳ cho biết, vào ngày 10 tháng 7, Lực lượng Tuần Duyên Hoa Kỳ đã kêu gọi trợ giúp để cứu 11 người mà chiếc thuyền dài 21 feet (6.4 mét) của họ có nguy cơ bị lật úp trong vùng biển động rất mạnh ở ngoài khơi bờ biển Rota thuộc Quần đảo Bắc Mariana. Những người lập kế hoạch tại Andersen đã cử các máy bay vận tải A400 của Pháp và CC-130J của Canada đi tìm và duy trì liên lạc với chiếc thuyền này cho đến khi lực lượng cứu hộ của Hải quân Hoa Kỳ đến nơi.
Bản đồ Quần đảo Bắc Mariana với các đảo chính: Saipan, Tinian và Rota.
Những binh sĩ tham gia chương trình Mobility Guardian cũng đã giải cứu một người đi bộ đường dài bị rơi xuống vách đá và vận chuyển một đứa trẻ sơ sinh 10 ngày tuổi bị tim phì đại bẩm sinh từ Căn cứ Không quân Yokota ở Nhật Bản đến Hoa Kỳ để được chăm sóc y tế khẩn cấp.
Đại úy Mike Thomas, người chỉ đạo các hoạt động hàng ngày của cuộc tập trận với tư cách là “white cell” theo thuyết bất khả tri (hàm ý là luôn sẵn sàng chiến đấu trong mọi tình huống), cho biết bộ phận lập kế hoạch của liên minh đã làm tốt hơn nhiều so với mong đợi trong việc điều hướng công việc hàng ngày.
Ông nói: “Điều đáng sợ nhất mà bạn có thể thấy trong vai trò là người chỉ huy nhiệm vụ hoặc người lập kế hoạch trên không là, nếu bạn bước vào phòng lập kế hoạch cho nhiệm vụ và nó thật yên tĩnh, bởi vì điều đó có nghĩa là không ai nói chuyện, không ai thực sự nêu ra vấn đề. Còn khi chúng tôi bước vào phòng lập kế hoạch nhiệm vụ của liên minh, nó đúng thật ồn ào.”
Những binh sĩ tham gia liên minh ca ngợi cơ hội giải quyết các vấn đề không giống như những vấn đề mà họ phải đối mặt như hồi Hoa Kỳ ở Afghanistan và Iraq.
“Thật là hài hước khi bạn làm việc ở mỗi một bên của [Đường đổi ngày quốc tế], bởi vì đôi khi chúng ta đã ở trong ngày 14, nhưng một số người vẫn còn trong ngày 13, và ngay cả khi bạn đang cố gắng thảo luận trong giờ Zulu, vậy đó là giờ Zulu vào ngày nào?” Đại tá Franck Bottero, người dẫn đầu quân đoàn của Pháp tới cuộc tập trận, cho biết. “Chúng tôi đang sử dụng cùng một quy trình, nhưng khi xét đến quy mô và nhiều chu trình khác nhau, tôi nghĩ nó khá mới đối với chúng tôi.”
Các phi công từ nhiều quốc gia lưu ý rằng thiên hướng về quy trình của người Mỹ có nghĩa là các nhiệm vụ đã lên kế hoạch của người Mỹ sẽ thận trọng hơn các nước khác, buộc các phi công nước ngoài cũng phải di chuyển chậm hơn.
“Hoa Kỳ có rất nhiều hệ thống và quy trình được thiết lập rất tốt, điều mà rất cần thiết đối với quy mô to lớn của các lực lượng Hoa Kỳ. Còn ở Úc thì… một số thứ có thể linh hoạt hơn,” Trung úy Không quân Peter Spearman, người chỉ huy các hoạt động của chiếc C-17 thuộc Không lực Hoàng gia Úc tại cuộc diễn tập Mobility Guardian cho biết. “Sự linh hoạt đó đôi khi rất hữu ích, đặc biệt là có thể thay đổi quy định khi mà nó đang hạn chế chúng tôi.”
Thiếu tướng Michael Bakke, thuộc Phi đội Chiến dịch Hỗ trợ Cơ động số 621, Căn cứ Liên hợp McGuire-Dix-Lakehurst, New Jersey, đang chuẩn bị khi một chiếc C-130 Hercules của Nhật Bản hạ cánh tại Khu vực Đổ bộ Baker trên đảo Tinian, thuộc Khối thịnh vượng chung Bắc Mariana của Hoa Kỳ, ngày 12 tháng 7 trong cuộc diễn tập Mobility Guadian. Ảnh: Air Force Times.
Trong những tháng tới, liên minh này sẽ cố gắng biến những bài học đã thu nạp thành những giải pháp khắc phục trong tương lai.
Chương trình Mobility Guardian nhấn mạnh sự cần thiết của làm việc trong nhóm nhỏ với đầy đủ công cụ để thực hiện công việc nếu những người khác mất nhiều thời gian hơn để đến nơi, cần loại bỏ thủ tục hành chính làm chậm quá trình hàng hóa trên máy bay, và đảm bảo tất cả phi công đều liên lạc bằng cách sử dụng các ứng dụng (apps) tương tự, cũng như cần phải đầu tư vào các thiết bị như radio an ninh và phiên bản quân sự hóa cho hệ thống internet Starlink của SpaceX.
Mobility Guardian minh họa cho sự thất vọng khi cố gắng điều hướng nhiều sân bay và thời tiết khắc nghiệt ở Thái Bình Dương, cũng như những cơ hội nảy sinh từ việc chia sẻ phi công và phi cơ phản lực.
Và nó cho các phi công thấy rằng ngay cả khi chỉ có một phần nhỏ trong đội của họ đang trực chiến, thì nhu cầu về phương tiện cơ động trên không chẳng bao giờ giảm, họ luôn phải làm việc cường độ cao. Đại tá Berdecía cho biết cuộc tập trận đã chứng tỏ sự khó khăn khi bắt đầu lại từ đầu, ngay cả khi có sự hỗ trợ từ lực lượng ứng phó khẩn cấp và căn cứ địa phương.
Ông nói: “Chúng tôi đã chứng minh rằng ý tưởng này hoạt động. Chúng tôi sẽ tiếp tục rút ra các bài học từ trải nghiệm, từ nhỏ đến lớn nhất có thể, để điều chỉnh cho cuộc tập trận Mobility Guardian tiếp theo và/hoặc những tình huống khẩn cấp thực tế cần đến mô hình này.”
Có rất nhiều điều vẫn chưa sẵn sàng cho giai đoạn cao điểm, khi tình hình trở nên thực sự căng thẳng. Nhưng Mobility Guardian đã cho thấy những gì có thể trở thành: Một liên minh không quân quốc tế tự chủ hơn, di chuyển nhanh chóng hơn ngay cả ở những nơi xa xôi nhất.
Một phi đội kỵ binh của Quân đội Hoa Kỳ, vừa mới đến từ Hawaii, lảng vảng ở rìa trại vào ngày 13 tháng 7. Một phi công hướng dẫn họ.
“Quân đội đã đến đây rồi,” anh nói với Berdecía.
Đại tá Berdecía mỉm cười đáp lại. “Và nhìn xem ai đã đem họ tới đây này.”
Dịch từ bài viết của Rachel S. Cohen, Air Force Times.
Chú thích:
[1] Loadmaster: Là thành viên trên máy bay chịu trách nhiệm vận chuyển và bốc dỡ hàng hóa một cách an toàn. Những người này phục vụ trong quân đội và hàng không dân dụng của nhiều quốc gia.
[2] Muscle memory: Là khả năng cơ thể tự động thực hiện một hoạt động sau khi đã được luyện tập đều đặn, thậm chí khi không còn nhận thức về hoạt động đó.
[3] Go và no-go pills: Là loại thuốc kích thích được sử dụng trong quân đội Hoa Kỳ để tăng cường tỉnh táo hoặc giúp điều chỉnh giấc ngủ, đảm bảo sự nghỉ ngơi đầy đủ trước các nhiệm vụ.
[4] Assault landing: Là phương pháp hạ cánh yêu cầu máy bay chạm đất ngay trên đường băng và dừng lại chỉ trong một khoảng ngắn. Mục đích là hạ cánh nhanh chóng và chính xác vào các khu vực hạn chế trong các tác chiến không gian chiến thuật.