blogradio.vn - Chúng tôi vẫn giữ thói quen trò chuyện vào buổi tối, nhưng chỉ là những câu hỏi giao tiếp như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được một điều gì đó giữa hai người nhưng lại không thể nói ra, bởi vì tôi tin và yêu anh.
Gió thổi qua cửa sổ với tiếng rít, lá xào xạc nhắc tôi về người mà tôi từng nghĩ là định mệnh của cuộc đời tôi.
Tôi là Mai, một cô gái từ vùng quê, học trường Kinh tế. Ngày đó, tôi mới tốt nghiệp và kết thúc một mối quan hệ đại học kéo dài 3 năm. Trong thành phố sôi động, cô gái nhỏ bé từ vùng quê mang theo bằng đại học và hồ sơ đi tìm việc. Tôi không phải là người xuất sắc nhưng với nụ cười thân thiện và tính cách hoà đồng, cùng bằng cấp trong tay, tìm việc không hề khó khăn. Vào một ngày nghỉ lễ cuối năm, khi phải thay đồng nghiệp trực ca, tôi quyết định ở lại thành phố. Đó cũng là một ngày đông, khi tôi lạc bước trên phố và vào một quán cafe ven đường. Khi bước vào, tiếng rầm của chiếc xe làm tôi bật dậy, xe của anh đụng vào thanh chắn bên đường, làm trầy dài phần mũi xe. Nhưng điều đó không khiến tôi quan tâm quá nhiều, tôi lên tầng 2 và ngồi ở ngoài hành lang, nhìn ra đường và đặt một ly trà đào nóng. Từ trên cao, tôi nhìn thấy một chàng trai cao to bước ra từ chiếc xe đen đang gọi xe cứu hộ. Tôi nhẹ nhàng mỉm cười, rồi âm nhạc làm tôi quên đi hình bóng ấy, thảnh thơi với không khí dễ chịu và âm nhạc trôi qua trên điện thoại. Khi nhìn sang bên trái, tôi nhận ra anh ngồi đối diện, mắt nhìn chăm chú vào chiếc xe mà anh đang chờ sửa chữa. Tôi nghĩ trong lòng: 'Chàng trai này trông thật điển trai'.
Đột nhiên, tiếng Anh cắt ngang suy nghĩ của tôi:
- Xin lỗi bạn, tôi có thể mượn điện thoại một chút được không? Điện thoại của tôi sắp hết pin rồi.
Tôi gật đầu nhanh chóng, mặt ửng đỏ, tim đập nhanh và đưa điện thoại của mình cho anh, hoá ra anh gọi số cứu hộ trên điện thoại sắp hết pin và gọi cho anh. Anh trả lại điện thoại và cảm ơn tôi. Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi kết thúc khi xe cứu hộ đến và anh đi.
Tôi về nhà với chút lẻ loi, nhưng sau đó tôi cũng quên anh. Lúc đó tôi đang tham gia lớp học tiếng Trung và dự định học cao học vào năm sau, vì vậy mặc dù có nhiều người tán tỉnh nhưng tôi không để ý đến ai. Một đêm muộn, tôi nhận cuộc gọi từ một số lạ nhưng không bắt máy. Sáng hôm sau, tôi nhận được lời mời kết bạn và một tin nhắn: 'Đúng là mình đã gặp bạn ở quán cafe', trái tim tôi đột nhiên đập mạnh, trong chớp mắt tôi không nghĩ anh sẽ liên lạc lại. Tôi chấp nhận lời mời kết bạn và ngay lập tức anh nhắn tin cho tôi.
“Bạn ngồi ở bàn bên cạnh ở quán cafe hôm trước đúng không?”
“Vâng, đúng vậy. Xe của bạn thế nào rồi?”
“Đã sửa xong rồi! Cảm ơn bạn ngày hôm trước nhé!”
“Bạn sinh năm nào thế?”
Hóa ra anh lớn tuổi hơn tôi 2 tuổi và là một chàng trai thành phố. Mặc dù chúng tôi là hai người xa lạ nhưng lại cảm thấy quen thuộc. Tôi và anh có nhiều điểm chung và tính cách tương đồng. Mỗi ngày, số lượng tin nhắn giữa tôi và anh càng ngày càng nhiều, anh ở phía bên kia thành phố trong khi tôi sống gần công việc, ngay tại trung tâm... Sau đó, chúng tôi gặp nhau, tỏ ra tình cảm với nhau, cùng nhau đi cafe, lang thang khắp nơi, chia sẻ niềm vui và nỗi buồn,... Anh luôn dịu dàng, ấm áp và quan tâm tôi rất nhiều. Trong suốt 2 năm ở bên nhau, tôi chưa bao giờ nghe anh kể về gia đình của mình, tôi chỉ biết anh làm việc trong công ty vận tải của gia đình mình, và anh luôn tránh bàn về chuyện gia đình nên tôi cũng không đề cập. Đối với tôi, vào thời điểm đó, chỉ cần có anh bên cạnh, thấy anh cười, nghe giọng nói ấm áp của anh mỗi ngày, chia sẻ mọi điều với anh là đủ... Bạn bè của tôi thường hỏi làm sao tôi có thể quen được anh, làm sao một người như anh lại yêu một cô gái nhỏ bé và đến từ tỉnh lẻ như tôi,... Anh nhìn tôi và nhẹ nhàng mỉm cười, thì thầm: “Vì anh yêu em, đơn giản vậy thôi!”