Trong quãng đời này, trên hành trình của bạn, chắc chắn sẽ có nhiều biến cố, gặp gỡ với nhiều người: có người tốt giúp bạn, cũng có kẻ không tốt ganh ghét và gây rắc rối. Nhưng trong những lúc đó, có những bài học, tình thương và sự chia sẻ.
Hãy để tôi kể về một số câu chuyện ở tuổi hai mươi mới lớn.
Tôi đã trở thành người có lòng từ bi và chia sẻ khi ở tuổi hai mươi, một hôm, khi đi dạo với bạn thân, tôi gặp một ông lão xin tiền vì bị lừa mất ví. Mặc dù có vẻ khó khăn, ông ta vẫn mỉm cười và nói: “Xin hãy giúp đỡ”. Nhưng tôi, với cái nhìn nghi ngờ và hoài nghi về cuộc đời, chỉ nói: “Chúng tôi không có tiền” và rời đi.
Sau đó, tôi đi mua rau với số tiền ít ỏi của sinh viên, chúng tôi ăn rau để giữ eo thon. Mặc dù tôi không phải là người nghèo, nhưng tôi không chịu trả giá hơn vì sợ bị ép giá. Tuy nhiên, tôi hiểu rằng tiền không dễ kiếm, và việc mua rau từ người bán ngoài chợ cũng có giá trị của nó.
Như bạn thấy, cô gái hai mươi với hai câu chuyện trên thực sự “trẻ người nhưng không non dạ”. Ở câu chuyện đầu tiên, cô tự hào rằng mình không dễ bị lừa, vì thường xuyên theo dõi các vụ lừa đảo trên báo chí. Nhưng khi chia sẻ điều này với mẹ, thay vì khen ngợi, mẹ lại hỏi sao không giúp người ta. Cô ngạc nhiên và hỏi lại, mẹ trả lời: “Vì biết đâu người ta thật sự gặp khó khăn, cho vài đồng có đáng gì”. Nghe vậy, cô suy ngẫm, nhớ lại những lúc mình cũng gặp khó khăn. Giúp đúng người thì mình làm được điều tốt, giúp sai thì coi như mình xui, nhưng sống là để cho đi, không nên chỉ nghĩ đến được-mất của bản thân.
Ở câu chuyện thứ hai, cô được mẹ khen ngợi vì không tính toán chèn ép người buôn bán ở chợ. Mẹ hiểu rằng cô xuất thân từ miền biển, nơi cô đã chứng kiến nhiều câu chuyện đời, biết bao con người phải lao động cực nhọc vì miếng cơm manh áo. Mẹ tự hào khi thấy cô hiểu và trân trọng những giá trị đó, hiểu được giá trị của mồ hôi, nước mắt mà người lớn đã đổ xuống vì tương lai con cháu.
Chúng ta sống một lần trên đời, gặp gỡ nhiều người, quen có, lạ có. Cho đi vài đồng để đổi lại nụ cười hay niềm vui của những người khổ cực: có đáng không? Tôi nghĩ là đáng. Mỗi người đều phải bươn chải cho cuộc sống, tử tế với nhau để giảm bớt gánh nặng và trách nhiệm. Nếu giúp nhầm người, thì thôi, không cần ôm tức giận trong lòng. Chúng ta nên tự hỏi, nếu mình giúp đúng người thì sao? Trong xã hội này, có biết bao hoàn cảnh bất hạnh, nếu cứ ở trên cao mà không nhìn xuống thì làm sao cảm nhận được hết những vị đắng cay của cuộc đời. Hạnh phúc không chỉ là cuộc sống giàu sang hay ăn ngon mặc đẹp, mà đôi khi là niềm vui giản dị của những người nghèo khó, ước mơ về một bữa ăn no, một chỗ ngủ ấm hay con cái được học hành.
Chúng ta trẻ, sống trong thời đại mới với nhiều cơ hội nhưng cũng đầy thử thách. Chúng ta lo lắng vì những câu chuyện tiêu cực trên mạng, nhưng đã bao giờ các bạn tự mình đi ra đường, nhìn thấy những mảnh đời khác nhau, mua một bó rau, con cá và tự hỏi người bán đã phải thức dậy từ khi nào? Có khi nào bạn thấy được những lúc nông dân mất mùa, sản phẩm mất giá, họ phải đổ bỏ hàng loạt không? Tôi mong thế hệ trẻ có thể ngẫm lại, nhìn lại những hoàn cảnh xung quanh, sống chậm lại và cho đi nhiều hơn. Thay vì luôn muốn nhận về, hãy suy nghĩ cảm thông và cho đi khi còn có thể.
Chúng ta trẻ, thay vì so đo người khác đã làm gì cho mình, hãy sống chậm lại, suy nghĩ nhiều hơn và cho đi khi có thể. Tôi nghe đâu đó rằng khi bạn cho đi nhiều năng lượng tích cực thì những điều tích cực sẽ tự động đến với bạn, bằng cách này hay cách khác.
Cuối cùng, việc giúp đỡ là sự lựa chọn, không ai ép buộc bạn. Tôi khuyên mọi người, đặc biệt là những người trẻ, hãy suy nghĩ kỹ trước khi đánh giá người khác. Bởi vì, trong một khoảnh khắc nào đó, bạn có thể nhìn thấy được một phần của câu chuyện, một hoàn cảnh, hay một đời người nào đó, nhưng không thể hiểu hết được. Nếu muốn thể hiện sự cảm thông, hãy học cách lắng nghe; nếu muốn giúp đỡ, hãy học cách cho đi. Cuối cùng, hành động của chúng ta sẽ cho chúng ta biết mình là người “bị lừa” hay người “được lừa”. Bạn hỏi tôi có gì khác biệt không? Tôi chỉ cười nhẹ và trả lời rằng: cả hai đều là “lừa”, nhưng một cái mang lại niềm vui và thanh thản, còn cái kia khiến ta cảm thấy dằn vặt và tức giận. Vậy nói đi, bạn chọn cái “lừa” nào?