
Chesley “Sully” Sullenberger, phi công trưởng của hãng US Airways, đã phải đối mặt với tình huống khẩn cấp khi chiếc Airbus mà ông điều khiển đột ngột mất động cơ và buộc phải hạ cánh xuống sông Hudson vào ngày 15 tháng 1 năm 2009, sau khi va chạm với một đàn ngỗng trời Canada. Tôi vẫn tôn trọng phi công Sullenberger, nhưng không tôn sùng hoặc quá ca ngợi như cách truyền thông thường làm với những gì ông và phi hành đoàn của mình đã trải qua trong sự cố đó. Mặc dù công chúng cho rằng Sully đã cứu sống tất cả hành khách trên máy bay nhờ vào sự can đảm và kỹ năng phi công phi thường, nhưng thực tế không đơn giản như vậy.
Một ngày nọ sau tai nạn đó, khi tôi đang cắt tóc (phần tóc còn lại), thợ cắt tóc Nick hỏi tôi đang làm nghề gì. Như mọi khi, bất kỳ cuộc trò chuyện nào về nghề phi công đều sẽ dẫn đến câu chuyện về Sully và vụ hạ cánh xuống sông Hudson, và lần này cũng không phải là ngoại lệ. Nick tỏ ra ngạc nhiên: “Chắc chắn là không dễ dàng chút nào. Làm thế nào mà ông ta có thể đáp máy bay xuống nước được như vậy?” Tuy Nick không cần một câu trả lời, nhưng tôi vẫn trả lời: “Đó cũng chỉ là một phần của những lần hạ cánh mà ông ta đã trải qua trong suốt sự nghiệp của mình.” Sau câu trả lời đó, có một khoảnh khắc im lặng, tôi đoán là Nick đang ngẫm nghĩ hoặc thầm nghĩ, “Đúng là người giỏi.”
Tôi có thể nói nhiều, nhưng điều quan trọng là việc hạ cánh xuống nước không phải là điều quá khó khăn. Trong thực tế, đây thường là một phần của quá trình đào tạo của phi công. Tuy nhiên, việc phải hạ cánh xuống nước thường là hậu quả của một vấn đề nghiêm trọng hơn bên trong máy bay – chẳng hạn như cháy, hỏng động cơ, hoặc các vấn đề kỹ thuật khác. Điều này chính là tình huống khẩn cấp, không phải chỉ đơn thuần là một cuộc hạ cánh.
Và cuộc thảo luận của công chúng vẫn chưa thể nhận ra đầy đủ vai trò của sự may mắn. Cụ thể ở đây là thời gian và địa điểm của sự cố. Nếu như xảy ra vào thời điểm khác, ở một địa điểm khác, hoặc trong điều kiện thời tiết khác, kết quả có thể hoàn toàn khác biệt.
Sullenberger, xứng đáng với những lời khen ngợi, đã tỏ ra khiêm tốn và công nhận vai trò của mọi người trong vụ việc. Ông cũng nhấn mạnh vai trò của cơ phó Jeffrey Skiles. Trên mỗi chuyến bay, cả hai phi công đều đóng vai trò quan trọng.
Tom Hanks và Sully trong cuộc sống thực
Những gì họ làm không dễ dàng, nhưng họ đã thực hiện những gì cần phải làm, những gì họ được đào tạo để làm, như bất kỳ phi công nào khác cũng sẽ làm trong tình huống tương tự. Các tiếp viên hàng không cũng đáng được tôn trọng. Sự sống sót của hành khách không phải là kỳ diệu hoặc anh hùng, mà là kết quả của sự may mắn, sự chuyên nghiệp, kỹ năng và công nghệ.
Việc ăn mừng sự sống sót của 155 hành khách là đúng đắn, nhưng không nên dùng từ 'anh hùng' và 'kỳ diệu' một cách nhẹ nhàng. Anh hùng là người hy sinh cho lợi ích của người khác. Ở đây, không có sự anh hùng, chỉ có sự chuyên nghiệp trong tình huống khẩn cấp.
Và nếu bạn muốn tôn vinh những người như Sullenberger, những người đã sống sót sau tai nạn, thì cũng đừng quên những người khác giống như họ mà bạn chưa bao giờ nghe đến. Ví dụ như Cơ trưởng Brian Witcher và phi hành đoàn trên chuyến bay 854 của United Airlines. Họ đã phải đối mặt với tình huống khẩn cấp khi máy bay của họ hỏng điện hoàn toàn trên dãy Andes lúc ba giờ sáng.
Hoặc tình huống mà Cơ trưởng Barry Gottshall và cơ phó Wesley Greene của hãng American Eagle phải đối mặt ba tháng trước đó. Chiếc máy bay của họ gặp sự cố ngay sau khi cất cánh từ Bangor, Maine, khiến cánh lái đuôi của máy bay bị chệch hoàn toàn không thể điều chỉnh lại.
Nếu bạn muốn hình dung về anh hùng, hãy nhớ đến Gottshall và Greene, những người đã phản ứng một cách tự nhiên trong những tình huống khó khăn như vậy. Họ đã phải đối phó với những tình huống mà không có kế hoạch sẵn sàng.
- Trích từ cuốn sách 'Bí mật trong buồng lái' - Patrick Smith, nhà xuất bản RoseBooks. Cuốn sách mang lại cái nhìn tổng quan về ngành hàng không, giải đáp các thắc mắc như tại sao phải tắt điện thoại khi ở trên máy bay, hoặc những gì xảy ra khi chuyến bay bị hoãn.
Mytour (Trạm Đọc)