Cỏ Bốn Lá
Đó là một chiều xuân tươi đẹp tại công viên trung tâm. Max, một người nổi tiếng với danh tiếng thành công, đang ngồi trên băng ghế dài, thưởng thức không gian xanh mát của công viên. Bên cạnh, ông già Jim, người trải qua nhiều gian khổ trong cuộc đời, ngồi xuống. Mặc dù hai người không quen biết nhau, nhưng có điều gì đó quen thuộc giữa họ.
Khi nhìn nhau, cả hai cảm thấy như đã gặp nhau từ lâu, mặc dù thực tế không phải vậy.
Đột nhiên, một buổi chiều dường như bình yên nhưng đầy ý nghĩa!
- Anh là Max đúng không? - Ông lão hỏi, giọng lên đầy kỳ vọng.
- Và anh có phải là Jim chăng? - Max nhìn chăm chú, sự ngạc nhiên hiện rõ trên gương mặt.
- Thật là bất ngờ! Bao nhiêu năm trôi qua mà ta vẫn gặp lại nhau! - Jim không kìm được cảm xúc.
- Không thể tin được! Đây là kỳ diệu! - Max nói, cảm xúc tràn ngập trong lòng.
Hai người ôm nhau, niềm vui không thể diễn tả được.
Max và Jim, từ khi còn sống trong khu phố nghèo, đã là đôi bạn thân thiết. Ngày nào, họ luôn cùng nhau, sát cánh bên nhau như hình với bóng. Dù cuộc sống thường thường khắc nghiệt, nhưng tình bạn của họ vẫn luôn ấm áp và bền chặt. Đến khi họ bước qua tuổi mười, định mệnh bất ngờ xen vào, đưa họ ra xa nhau.
- Tôi nhận ra cậu ngay từ ánh mắt xanh của cậu đấy, Jim ạ - Max tỏ ra xúc động.
- Và tôi cũng không thể nhầm lẫn, từ cái nhìn chân thành và trung thực của cậu... Năm mươi năm trôi qua, nhưng cái nhìn ấy vẫn không thay đổi. Tôi vẫn nhớ cậu, suốt thời gian dài ấy... - Jim nói với giọng run run.
Sau khi nhớ lại quá khứ và cùng nhau chia sẻ những kỷ niệm thời thơ ấu, Max nói:
Anh bạn thân mến, bây giờ hãy kể cho tôi nghe về cuộc sống của cậu... Tôi thấy trong ánh mắt cậu có vẻ buồn buồn đấy.
Jim thở dài:
Đời tôi, một chuỗi những thất bại kéo dài...
- Có gì vậy?
- Chắc bạn còn nhớ ngày gia đình tôi chuyển đi, khi chúng ta mới lên mười. Tôi rời bỏ và không bao giờ trở lại. Bạn có biết lý do không? Lúc đó, một người chú của cha tôi qua đời, không để lại con cái. Cha tôi thừa hưởng toàn bộ gia sản của ông chú. Gia đình tôi đã phải thay đổi mọi thứ để giấu đi sự thật, từ nhà cửa đến xe cộ, thậm chí cả bạn bè và hàng xóm. Và từ đó, chúng ta mất liên lạc...
- Thì ra là vậy. Tôi luôn tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với bạn. Chắc là khoản tiền thừa kế đó không nhỏ phải không?
- Đó là một khoản tài sản vô cùng lớn. Ngoài tiền bạc, gia đình tôi còn sở hữu một nhà máy dệt đang hoạt động phát triển. Cha tôi đã dành nhiều công sức để mở rộng nhà máy đó. Sau khi cha tôi qua đời, tôi tiếp tục quản lý nó. Nhưng không may thay, mọi thứ dần trở nên tồi tệ hơn cho đến hôm nay.
- Vậy tình hình chính xác là gì?
- Trong thời gian tôi làm giám đốc, công ty không trải qua bất kỳ thay đổi nào vì mọi thứ đều suôn sẻ. Tuy nhiên, sau đó, có nhiều đối thủ cạnh tranh mới xuất hiện và doanh số bán hàng của công ty tôi giảm đi. Sản phẩm của tôi vẫn tốt nhất, nhưng khách hàng lại chuộng loại vải rẻ tiền hơn, dù chất lượng không bằng.
Jim ngừng lại để hít một hơi dài. Không dễ dàng gì khi phải nhớ lại những chuyện này. Max vẫn im lặng. Ông không biết phải nói gì với người bạn cũ trong tình hình này. Jim tiếp tục:
- Lợi nhuận giảm đi mạnh mẽ, nhưng nhà máy vẫn hoạt động. Tôi đã thu nhỏ quy mô, cắt giảm chi phí, nhưng doanh thu vẫn giảm. Tôi cũng đã nghĩ đến việc phát triển sản phẩm mới nhưng không có nhà đầu tư nào. Tôi cũng nghĩ đến việc mở cửa hàng riêng, nhưng lại không có đủ vốn. Tôi đã bán tất cả để trả nợ, từ nhà máy đến tài sản cá nhân. Tôi đã có tất cả, nhưng cuối cùng lại mất hết. Thật không may mắn.
- Sau đó, bạn đã làm điều gì? - Max hỏi.
- Tôi không biết phải làm gì nữa. Tất cả những người đã từng ở bên tôi trong thời kỳ hoàng kim giờ đều quay lưng. Ngay cả vợ tôi cũng bỏ tôi đi. Tôi làm hết mọi việc từ này đến việc khác nhưng không có việc nào kéo dài được lâu. Cuộc đời tôi rơi vào tình trạng đau khổ đến nỗi tôi biết rõ cảm giác đói như thế nào. Trong vòng mười lăm năm qua, tôi phải cố gắng hết sức để có thể sống qua từng ngày. Tôi sống nhờ vào số tiền mọi người trả khi tôi giúp họ với những việc nhỏ nhặt. Đôi khi tôi còn phải nhận thức ăn dư từ những người hàng xóm tử tế. Thực sự, cuộc đời không mang lại cho tôi nhiều điều may mắn, kết quả lại là nỗi đau này đây.
Jim không muốn tiếp tục kể chuyện của mình nữa nên quay sang hỏi Max:
- Còn bạn thì sao? Cuộc sống của bạn ra sao? Bạn đã gặp nhiều điều may mắn chưa?
Max mỉm cười trả lời:
- Chắc bạn vẫn nhớ nhà tôi từng rất nghèo, thậm chí còn nghèo hơn nhà bạn khi chúng ta sống ở khu phố đó. Gia đình tôi qua nhiều thế hệ đều đối diện với đói khó, nhiều đêm chúng tôi phải đi ngủ với bụng đói, khát khao. Bạn nhớ chắc mẹ bạn đã nhiều lần chia sẻ thức ăn cho chúng tôi vì bà hiểu cuộc sống của nhà tôi thế nào khó khăn. Tôi nghĩ bạn cũng biết tôi không đủ tiền để đi học. Lúc mười tuổi, tôi đã phải bắt đầu làm việc để giúp gia đình, ngay cả khi nhà bạn biến mất một cách bí ẩn.
Max dừng lại, nhìn lại quá khứ rồi mới tiếp tục nói:
- Ban đầu tôi làm công việc rửa xe. Sau đó tôi được làm chân xách hành lý ở một khách sạn lớn. Rồi tôi xin được làm bảo vệ tại một khách sạn cao cấp khác. Khi tôi hai mươi hai tuổi, một cơ hội lớn đã đến với tôi.
Jim tò mò hỏi:
- Cơ hội gì vậy?
- Tôi đã mua một cửa hàng nhỏ đang đóng cửa. Tôi đã dùng hết số tiền tiết kiệm và đi vay khắp nơi để mua nó. Đó là một cửa hàng sản xuất túi da. Tôi đã từng nhìn qua hầu hết các loại túi xách khi làm việc ở các khách sạn sang trọng, vì vậy tôi biết người giàu thích loại túi nào. Vì thế, tôi quyết định làm lại những kiểu túi mà tôi đã phải mang khi còn làm việc làm đứa bé phục vụ khách.