
“Cảm Xúc Sâu Sắc”
Em Nói Với Tôi Như Thế Nào.
“Vẻ Ngây Thơ”
Từ Miêu Tả Về Bản Thân Khi Tin Em.
“Kiên Định”
Tình Yêu Vẫn Luôn Thế.
“Không Phải Tình Yêu”
Em Nói Để Kết Thúc Mọi Điều.
“Rung Động”
Đó Là Cảm Xúc Của Tôi Khi Nghe Lời Đó.
“Quên Đi”
Nếu Một Tháng Không Đủ, Thì Hai Tháng.
Nếu Một Năm Không Đủ, Thì Hai Năm.
Tôi Mệt Mỏi Rồi. Tôi Muốn Xóa Em Khỏi Ký Ức.
Đọc nhiều, viết nhiều, nói nhiều, suy nghĩ nhiều, gặp gỡ nhiều, quên nhiều, uống nhiều… nhưng vẫn chưa thể xóa em khỏi tâm trí.
Có thể em hiểu điều này hoặc không. Có thể tôi sẽ lại cảm thấy lúng túng vì những gì tôi viết. Nhưng đó là bản thân tôi.
Dù em có yêu tôi hay không, dù có ai yêu tôi hay không, tôi vẫn cần phải sống. Tôi phải là chính mình. Tôi phải yêu chính mình, với tất cả mọi khía cạnh.
Cả đàn ông lẫn phụ nữ đều giống nhau. Hoa nào cũng có gai. Người tài nào cũng có khuyết điểm. Không ai và không cái gì trên thế giới này là hoàn hảo. Em nói vậy, bạn em cũng nói vậy, tôi cũng nhận thức vậy. Nhưng thì sao?
Tôi không hoàn hảo, em cũng không hoàn hảo. Và chính điều đó khiến chúng ta trở nên đặc biệt.
Nhưng vận may không mỉm cười với tôi. Tại sao lại vậy nhỉ?
Tình yêu của em là biểu hiện của tình yêu. Tình yêu của bạn, là tình yêu em. Còn tình yêu của tôi … lại khiến em bối rối.
Tại sao lại như thế này chứ?
Tôi suy nghĩ nhiều.
Tôi lặng thinh nhiều.
Tôi nỗ lực thả ra. Nhưng tay tôi từng nắm chặt thế nào mà có thể buông được?
Làm sao có thể phải quên đi điều chưa từng xảy ra được chứ?