
Lancaster, California, 1968
Ngày tôi nhận ra ngón tay cái mất đi không khác gì bất kỳ ngày hè nào trước khi tôi bắt đầu lớp tám. Tôi đã dành nhiều ngày đi xe đạp vòng quanh thị trấn, mặc dù đôi khi trời nóng như lò nung. Tôi luôn có thể cảm nhận hương vị của bụi trong miệng – khô khốc và lạnh lùng như những đám bụi và xương rồng chiến đấu với ánh nắng mặt trời, với cái nóng của sa mạc để sinh tồn. Gia đình tôi khó khăn về tài chính và tôi thường phải chịu đói. Tôi không thích đói. Tôi cũng không muốn nghèo.
Điều nổi tiếng nhất ở Lancaster là việc Chuck Yeager đã phá vỡ tường âm thanh gần Căn cứ Không quân Edwards khoảng hai mươi năm trước. Mỗi ngày, các máy bay lượn qua đầu để huấn luyện phi công và thử nghiệm máy bay. Tôi tự hỏi việc lái chiếc Bell X–1 như Chuck Yeager vào ngày 1 tháng Ba đạt được thành tích mà không ai từng làm trước đó, liệu có cảm giác như thế nào. Lancaster trông thật nhỏ bé và hoang tàn từ trên cao, nhưng với tôi, đang ở độ cao 14 km với tốc độ bay nhanh chóng, vùng đất này thậm chí còn nhỏ bé và hoang tàn hơn. Mặt đất chỉ cách chân tôi 30 cm khi tôi đi xe đạp.
Buổi sáng hôm ấy, tôi phát hiện ngón tay cái đã không còn. Tôi giấu một hộp gỗ dưới gầm giường để bảo quản những đồ quý giá nhất với tôi. Trong đó có một cuốn sổ ghi chép những điều tôi vẽ, vài bài thơ bí mật, và những sự thật kỳ lạ tôi tình cờ biết – như mỗi ngày trên thế giới có hai mươi ngân hàng bị cướp, hoặc ốc sên có thể ngủ ba năm liền và ở bang Indiana, việc cho khỉ fum thuốc lá là bị cấm. Trong hộp còn có cuốn sách Đắc nhân tâm của Dale Carnegie đã rách nát, với dấu gập ở trang sách ghi liệt kê sáu cách để làm cho mọi người yêu mến bạn. Tôi có thể thuật lại sáu cách đó mà không cần phải nhìn vào sách.
- Chân thành quan tâm đến người khác.
- Mỉm cười.
- Nhớ tên của ai đó là một âm thanh ngọt ngào và quan trọng nhất trong mọi ngôn ngữ.
- Lắng nghe và khuyến khích họ chia sẻ hơn về bản thân.
- Nói về những gì mà người khác quan tâm.
- Làm cho người khác cảm thấy họ quan trọng – và làm điều đó một cách chân thành.
Tôi đã cố gắng áp dụng tất cả những điều này khi trò chuyện với mọi người, nhưng tôi chỉ cười mỉm, bởi khi còn nhỏ tôi đã té ngã và làm rách môi vào chiếc bàn cà phê ở nhà, làm rơi răng sữa đang mọc. Vì tai nạn đó, răng sữa của tôi bị cong và chuyển sang màu nâu. Cha mẹ không có đủ tiền để sửa chữa cho tôi. Tôi cảm thấy xấu hổ khi cười, vì thế tôi luôn cố gắng giữ miệng lại.

Ngoài cuốn sách, trong hộp gỗ của tôi còn giấu một mớ đồ ảo thuật – một bộ bài đánh dấu, vài đồng xu tôi có thể biến từ mạ kẽm thành tiền xu thật, và một đầu ngón tay cái nhựa tôi có thể giấu trong đó một mảnh khăn lụa hoặc một điếu thuốc lá. Cuốn sách và các đạo cụ ảo thuật này rất quan trọng với tôi – chúng là quà tặng từ cha tôi. Tôi đã dành rất nhiều thời gian để luyện tập với đầu ngón tay đó. Tôi đã học cách giữ bàn tay mình sao cho không lộ ra và làm thế nào để nhét khăn hoặc một điếu thuốc lá một cách tinh tế để chúng không bị lộ ra trong màn biến mất thần kỳ của ảo thuật. Tôi đã đủ tài năng để lừa dối bạn bè và hàng xóm trong khu cư xá. Nhưng hôm nay, ngón tay đó đã biến mất. Không còn. Mất tích. Và điều đó không làm tôi cảm thấy vui vẻ chút nào.
Anh trai tôi, như mọi khi, không ở nhà, nhưng tôi nghĩ có thể anh ấy đã lấy nó hoặc ít nhất là anh ấy biết nó ở đâu. Tôi không biết anh ấy đi đâu mỗi ngày, nhưng tôi quyết định leo lên chiếc xe đạp của mình và đi tìm anh. Ngón tay cái đó là món quà quý giá nhất của tôi. Nếu không có nó, tôi không là gì cả. Tôi cần phải có lại nó.
Tôi đang đi xe qua một con phố mua sắm dài và hiu quạnh trên Đại lộ I – một khu vực ít khi tôi đạp xe qua vì xung quanh con phố hẹp này chỉ có cánh đồng trống, cỏ dại và hàng rào lưới thép kéo dài. Tôi thấy một nhóm trai to lớn hơn tôi đang tụ tập phía trước khu chợ nhỏ nhưng không thấy anh trai tôi. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì thường thì nếu thấy anh trong nhóm đấy, có nghĩa là anh đang gây rối và tôi phải lao vào giải quyết. Anh trai tôi hơn tôi một chút nhưng yếu đuối hơn, nên lũ hay bắt nạt thích chọn những người không tự bảo vệ được.
Ở cạnh khu chợ là cửa hàng đo thị lực, và tiếp theo là một cửa hàng mà tôi chưa từng thấy – Cửa hàng Ảo thuật Cactus Rabbit. Tôi dừng trước cửa tiệm, ngay trước phố mua sắm và nhìn qua bãi đậu xe. Mặt tiền cửa hàng có năm tấm kính dựng thẳng với một cánh cửa kính ở bên trái. Ánh nắng mặt trời phản chiếu trên kính bụi khiến tôi không nhìn thấy bên trong, nhưng tôi vẫn đẩy xe đạp đến cửa với hy vọng nó mở cửa. Tôi tự hỏi liệu họ có bán ngón tay cái nhựa không và giá bao nhiêu. Tôi không có đủ tiền, nhưng ngắm ngía chút cũng không sao. Tôi dựa xe vào cột trước cửa và mắt nhìn thoáng qua đám trai đang tụ tập trước chợ. Họ chẳng quan tâm đến tôi hay xe của tôi, vì vậy tôi để nó ở đó và đẩy cửa. Ban đầu, cánh cửa không hề di chuyển, nhưng sau đó, như thể bằng cú vẫy đũa thần của phù thủy, cửa mở ra một cách nhẹ nhàng. Một tiếng chuông nhỏ vang lên khi tôi bước vào cửa hàng.
Thứ đầu tiên tôi thấy là một quầy hàng kính dài trưng đầy bộ bài, đồ ảo thuật, cốc nhựa và đồng tiền vàng. Bên tường là những chiếc rương màu đen nặng nề dùng cho màn biểu diễn ảo thuật, và một tủ sách chứa nhiều cuốn sách về phép thuật và ảo ảnh. Còn có một máy chém loại nhỏ và hai hộp xanh dùng cho màn biểu diễn cưa người làm đôi. Một bà già với mái tóc nâu gợn sóng đang đọc sách, kính đeo ở trên mũi. Bà mỉm cười, nhìn tôi và ngừng để hỏi tên tôi là gì.
– Ta là Ruth. – Bà nói. – Con tên là gì?
Nụ cười của bà thật tươi và ánh mắt nâu hiền từ khiến tôi không thể không mỉm lại, hoàn toàn quên chiếc răng cửa xiên xẹo của mình.
– Tôi tên là Jim – tôi nói. Dù trước đó tôi thường được gọi là Bob với tên đầy đủ là Robert, nhưng khi bà hỏi tôi là ai, tôi đã tự giới thiệu là Jim. Và từ đó, tôi sẽ là Jim suốt cuộc đời này.
– Jim à, ta rất vui khi con đã đến – người đứng trước tôi nói với vẻ mừng rỡ.
Tôi không biết phải trả lời thế nào, chỉ biết nhìn vào đôi mắt đầy chân thành của bà. Cuối cùng, bà thở dài nhưng nụ cười trên môi rõ ràng là một niềm vui.
– Tôi có thể giúp gì cho con? – người phụ nữ tiếp tục hỏi.
Trong đầu tôi bỗng trở nên trống rỗng. Tôi không nhớ tại sao mình đến cửa hàng này, cảm giác giống như lúc ngã quá sâu trên ghế rồi tỉnh dậy đúng lúc ghế sắp đổ. Bà vẫn đợi đến khi tôi nói được.
– Con cái tôi ơi. – Tôi nói với một nụ cười.
– Ngón tay cái của con à?
– Con đã làm mất ngón tay cái nhựa của mình rồi à? Có cái nào khác không?
Bà nhìn tôi, rồi nhún vai như không hiểu tôi đang nói gì.
– Để con làm một màn ảo thuật. Đó là một phép mà bà biết đấy, màn ảo thuật với ngón tay nhựa.
– Ta sẽ tiết lộ cho con nghe một bí mật. – Bà nói. – Ta không biết gì về ảo thuật cả.
Tôi nhìn quanh và thấy vô số những hàng trưng bày dụng cụ và mánh lới của hầu hết mọi trò ảo thuật, sau đó quay lại nhìn bà, rõ ràng là với sự ngạc nhiên.
– Con trai ta mới là chủ cửa hàng, nhưng bây giờ nó không có ở đây. Ta chỉ đang ngồi đây đọc sách, đợi nó xong việc lặt vặt và quay về. Ta không biết gì về ảo thuật hay mánh ngón tay cái. Phải nói là ta thực sự rất tiếc.
– Không vấn đề gì ạ. Dù sao con cũng chỉ định ngắm nghía một chút.
– Tất nhiên rồi. Con cứ ngắm nghía thoải mái nhé. Và nếu tìm thấy thứ con đang tìm thì nhớ nói cho ta biết. – Bà cười vang, và trong khi tôi không hiểu vì sao bà cười, thì đó vẫn là một tiếng cười dễ thương khiến tôi cảm thấy vui vẻ từ trong tim mà không có lý do gì cả.

Sách mang cảm hứng cho nhóm nhạc BTS gây sốt
Tôi lạc vào cửa hàng, ngắm nhìn hàng dài vô tận của những bộ bài ma thuật, những dụng cụ biểu diễn và những cuốn sách. Có một ngăn đầy những ngón tay cái nhựa. Tôi cảm nhận ánh mắt của bà vẫn theo dõi khi tôi ngắm nhìn; và trong khi tôi biết bà đang nhìn, nhưng cái nhìn đó không giống như gã chủ cửa hàng cạnh nhà của chúng tôi, mỗi khi tôi ở đó, tôi luôn cảm nhận được sự nghi ngờ trong ánh mắt ấy theo dõi từng bước chân của mình.
– Con sống ở Lancaster phải không? – Bà Ruth hỏi.
– Vâng, – tôi trả lời, – nhưng con ở phía bên kia thị trấn. Con chỉ đang đi xe để tìm anh trai của mình, rồi thấy cửa hàng của bà và quyết định vào.
– Con thích ảo thuật đúng không?
– Tôi yêu thích ảo thuật. – Tôi nói.
– Con thích điều gì ở ảo thuật?
Tôi chỉ muốn nói rằng tôi nghĩ ảo thuật rất thú vị và cuốn hút, nhưng điều gì đó khác hoàn toàn đã tự nảy ra từ miệng tôi.
– Con muốn tự mình rèn luyện một nghệ thuật và thực sự thành thạo nó. Con thích có khả năng kiểm soát. Sự thành công hay thất bại của màn ảo thuật đều phụ thuộc vào con. Nó không liên quan đến những gì người khác nói hoặc nghĩ.
Bà im lặng một lúc, và tôi cảm thấy xấu hổ vì những điều tôi vừa nói.
– Ta đã hiểu ý con. – Bà nói. – Hãy cho ta biết về một mánh ảo thuật ngón tay cái nào.
– À, bà đeo ngón tay ảo thuật lên ngón tay cái và khán giả sẽ nghĩ đó là ngón tay thật. Đơn giản là bà phải giấu nó một chút, vì nếu nhìn kỹ, nó trông rất giả. Nó trống bên trong và bà có thể di chuyển nó từ ngón cái sang bàn tay còn lại như thế này. – Tôi thực hiện một động tác ảo thuật cổ điển, nắm một bàn tay bằng tay còn lại và trượt các ngón tay của mình qua nhau. – Bà chuyển ngón tay giả sang bàn tay còn lại một cách bí mật và bà có thể đặt một chiếc khăn lụa nhỏ hoặc một điếu thuốc vào trong đó, di chuyển nó một lần nữa, rồi lồng nó trở lại ngón tay của bà. Nhưng bên trong nó có thể là bất kỳ thứ gì mà bà đang giấu. Trò này sẽ khiến mọi người cảm thấy như bà vừa biến mất điều gì đó một cách kỳ diệu, hoặc bà có thể làm ngược lại và khiến nó xuất hiện một cách kỳ diệu từ không khí.
– Ta đã hiểu. – Ruth nói. – Con đã luyện trò này được bao lâu?
– Được vài tháng rồi ạ. Con tập mỗi ngày, đôi khi chỉ vài phút, đôi khi cả giờ. Nhưng mỗi ngày con đều tập. Ban đầu rất khó, dù con có sách hướng dẫn. Nhưng sau đó nó trở nên dễ dàng hơn và càng ngày càng dễ hơn. Ai cũng có thể làm được trò này.
– Trông như một màn ảo thuật tuyệt vời, và tuyệt là con đã luyện tập nó, nhưng con có biết tại sao màn ảo thuật đó thành công không?
– Bà muốn nói gì ạ? – Tôi hỏi.
– Theo con, tại sao màn ảo thuật này lại đánh lừa mọi người? Con nói rằng ngón tay này trông rất giả, vậy sao trò này vẫn lừa được mọi người?
Bỗng bà trở nên rất nghiêm túc và như thể bà muốn tôi dạy bà điều gì đó. Tôi không quen với việc ai đó, đặc biệt là một người trưởng thành, yêu cầu tôi giải thích hoặc dạy cho họ điều gì. Tôi suy nghĩ về điều đó trong khoảng một phút.
– Con đoán rằng trò này thành công là bởi vì nhà ảo thuật rất giỏi, họ lừa được mọi người. Họ không theo kịp sự nhanh nhẹn, khéo léo của bàn tay anh ta. Bà phải làm cho khán giả mất tập trung khi thực hiện ảo thuật.
Bà cười khi tôi nói vậy.
– Mất tập trung! Chính xác! Con thông minh lắm. Con có muốn nghe suy nghĩ của ta về cách thực hiện màn ảo thuật này không? – Bà đợi tôi trả lời, và một lần nữa tôi cảm thấy thật kỳ lạ khi có một người lớn xin phép tôi để nói với tôi một điều gì đó.
– Con muốn ạ.
– Ta nghĩ trò này thành công vì mọi người thường chỉ nhìn thấy những gì họ muốn thấy hơn là thực tế. Mánh ảo thuật với ngón tay cái thành công vì tâm trí rất dễ lừa. Nó thấy những gì nó muốn thấy. Nó chắc rằng nó thấy một ngón tay cái thật, vì vậy đó là điều mà nó sẽ thấy. Não bộ, luôn bận rộn hết mức, nhưng thực ra lại rất lười biếng. Và đúng như con nói, trò này lừa được mọi người vì họ dễ bị mất tập trung. Nhưng họ không mất tập trung vì những động tác của bàn tay. Hầu hết người xem ảo thuật không thật sự quan tâm đến ảo thuật. Họ thường lo lắng về điều gì đó họ đã làm hôm trước hoặc phải lo lắng về điều gì có thể xảy ra ngày hôm sau, nên họ không thực sự tập trung vào màn trình diễn, vậy làm sao họ có thể nhận ra ngón tay bằng nhựa chứ?
Tôi không hiểu rõ bà đang nói gì, nhưng tôi vẫn gật đầu. Tôi sẽ suy nghĩ về điều này sau. Tôi sẽ lặp lại những gì bà nói trong đầu mình và suy luận về nó.
– Con đừng hiểu lầm ta. Ta tin vào ảo thuật. Nhưng không phải kiểu ảo thuật cần những dụng cụ không cần thiết, những mánh khóe và sự khéo léo. Con có biết ta đang nói về loại ảo thuật nào không?
– Không, nhưng nghe có vẻ thú vị quá. – Tôi nói. Tôi muốn bà chia sẻ thêm. Tôi thích việc chúng ta có thể trò chuyện một cách tự nhiên như vậy. Tôi cảm thấy được coi trọng.
– Con đã từng thử làm ảo thuật với lửa chưa?
– À, tôi có thể thực hiện trò ngón tay cái với một điếu thuốc lá khác, nhưng tôi chưa bao giờ làm như vậy. Tôi phải sử dụng lửa để châm điếu thuốc.
– Hãy tưởng tượng, có một ngọn lửa nhỏ rực sáng và con có thể biến nó thành một cánh lửa lớn, như một quả cầu lửa vậy.
– Nghe thật tuyệt. Bà thực hiện điều đó bằng cách nào?
– Đó là phép màu. Con có thể biến một tia sáng nhỏ thành một quả cầu lửa khổng lồ chỉ bằng một thứ duy nhất, tâm trí của con.
Tôi không hiểu bà nói gì, nhưng tôi rất thích ý tưởng đó. Tôi thích những nhà ảo thuật có khả năng gây ảo giác cho người khác. Biến đổi đồ vật bằng tư duy. Hay thậm chí là bay lượn.
Ruth vỗ tay mạnh mẽ.
– Ta rất quý con, Jim ạ. Ta rất quý con.
– Cảm ơn bà. – Nghe bà nói như vậy thực sự làm tôi vui lòng.
– Ta sẽ chỉ đứng lại ở thị trấn này trong vòng sáu tuần, nhưng nếu con đồng ý gặp ta mỗi ngày trong sáu tuần tiếp theo, ta sẽ dạy con một số phép màu đặc biệt. Những phép màu mà con không thể mua ở đâu khác và sẽ giúp mọi điều con muốn trở thành hiện thực. Hoàn toàn chân thành. Không gian dối. Không một chút gian lận. Không cần bàn tay khéo léo. Con cảm thấy thế nào?
– Tại sao bà làm như vậy? – Tôi hỏi.
– Bởi vì ta biết cách biến một tia sáng le lói thành một ngọn lửa bùng cháy. Có người đã dạy cho ta điều đó và giờ ta nghĩ đã đến lúc ta truyền lại cho con. Ta có thể cảm nhận điều đặc biệt trong con, và nếu con đến đây mỗi ngày, không bỏ lỡ một ngày nào, con cũng sẽ cảm nhận được điều đó. Ta đảm bảo đấy. Điều này sẽ đòi hỏi rất nhiều công sức và con sẽ phải luyện tập phép màu mà ta dạy con nhiều hơn cả khi con tập chơi ngón tay. Nhưng ta hứa với con, những điều ta dạy con sẽ thay đổi cuộc sống của con.
Tôi không biết phải trả lời thế nào. Chưa bao giờ có ai nói rằng tôi đặc biệt. Và tôi biết nếu Ruth biết sự thật về gia đình tôi và biết tôi thật sự là ai, bà sẽ không còn nghĩ tôi đặc biệt tí nào nữa. Tôi không biết liệu mình có tin rằng bà thực sự có thể dạy tôi biến mọi thứ ra từ không gian hay không, nhưng tôi muốn được trò chuyện nhiều hơn với bà như hôm nay. Gần bên bà khiến tôi cảm thấy vui vẻ. Tôi hạnh phúc hơn. Gần như tôi được bà yêu thương, điều mà tôi biết là kỳ lạ giữa hai người lạ mặt. Bà trông giống như một người bà bình thường, ngoại trừ đôi mắt. Đôi mắt bà phản ánh những điều thần bí, những bí mật và những cuộc phiêu lưu. Không còn cuộc phiêu lưu nào chờ đợi tôi trong mùa hè này, và ở đây, người phụ nữ này đang đề nghị dạy cho tôi những điều có thể thay đổi cuộc đời tôi. Kỳ lạ đến mức nào. Liệu bà có thể thực hiện được hay không, tôi không biết, nhưng điều tôi chắc chắn là tôi không có gì để mất. Tôi cảm thấy hy vọng dồi dào, điều mà trước đây tôi không từng cảm nhận được.
– Con cảm thấy thế nào Jim, con sẵn lòng học phép màu thực sự à?
Với một câu hỏi đơn giản như vậy, toàn bộ quỹ đạo cuộc đời của tôi và mọi vận mệnh đã được thay đổi.