Châu Tinh Trì đã đặt hết tâm huyết và suy nghĩ của mình vào thế giới điện ảnh. Ông từng nói: 'Những câu chuyện về sự phấn đấu của những con người nhỏ bé thường làm xúc động nhất'.
1. Một diễn viên không biết võ thuật
Sau khi cha mẹ ly hôn, Châu Tinh Trì sống cùng mẹ, chị và em gái trong căn phòng nhỏ ở khu ổ chuột Cửu Long, Hồng Kông (Trung Quốc).
Từ khi còn nhỏ, Châu Tinh Trì thích im lặng quan sát cuộc sống xung quanh. Những hình ảnh hàng ngày như bài học của cha mẹ, sự giúp đỡ của hàng xóm... đã trở thành nguồn cảm hứng cho những cảnh trong phim của ông.
Lên 9 tuổi, Châu Tinh Trì đam mê võ thuật và mong mình có thể trở thành một cao thủ như Lý Tiểu Long. Ông chăm chỉ luyện tập bằng cách thọc tay vào nồi đậu xanh mỗi ngày. Hình ảnh đứa trẻ này đã truyền cảm hứng cho những cảnh võ thuật trong các bộ phim nổi tiếng.
Sau khi hoàn thành đào tạo, Châu Tinh Trì kêu gọi Lương Triều Vỹ tham gia phỏng vấn lớp diễn viên. Lương Triều Vỹ được chọn, nhưng đáng tiếc, Châu Tinh Trì đã trượt. Hành trình nghệ thuật của ông từ đầu đã đầy thách thức. Cho đến năm 1982, ông mới có cơ hội tham gia lớp đào tạo nghệ sĩ của đài TVB.
Vận đen vẫn chưa dứt cho Châu Tinh Trì. Trong vai 'Tống Binh Nhì' trong 'Thần điêu đại hiệp', ông đã đề xuất thảo luận với đạo diễn về cảnh Mai Triều Phong hạ sát Tống Binh Nhì. Ông muốn nhân vật của mình trải qua khoảnh khắc 'cố gắng đỡ đòn' trước khi kết thúc, tạo thêm kịch tính. Nhưng ý kiến của Châu Tinh Trì không những bị từ chối, mà ông còn bị đạo diễn ghét bỏ. Giai đoạn này đã được tái hiện trong phim 'Vua hài kịch' của ông sau này.
Châu Tinh Trì chia sẻ về những thời kỳ khó khăn trong sự nghiệp: 'Nhìn vào gương mỗi ngày làm tôi cảm thấy thiếu tự tin hơn... Tôi không biết điều gì phía trước và không dám mơ về kết quả của hành trình tiếp theo. Lúc đó, tôi đặc biệt không tin vào bản thân mình.'
Nếu có điều gì đẩy Châu Tinh Trì vươn lên, đó chính là động lực không ngừng từ sự tự ti. Nhờ cảm giác tự ti luôn bám sát, ông đã tạo ra động lực để vượt qua cảnh đói nghèo.
Và trong bộ phim 'Thần bài' năm 1988, Châu Tinh Trì cuối cùng cũng được mọi người công nhận với vai trò diễn viên.

2. Nhân vật nhỏ, bộ phim lớn
Nhân vật chính trong những bộ phim của Châu Tinh Trì luôn được hình thành với phong cách giản dị, gần gũi, mang đậm bản chất đời thường. Họ không phải là những người giàu có hay tài năng xuất chúng, mà thậm chí còn đầy nhược điểm, phải đối mặt với những khó khăn trong xã hội.
Dù cuộc sống có gian truân, nhân vật nhỏ bé của Châu Tinh Trì vẫn kiên cường đứng lên, vượt qua mọi thử thách. Xem phim của ông không chỉ mang lại tiếng cười, mà còn truyền động lực, khuyến khích khán giả không chùn bước trước khó khăn, mà ngược lại, nỗ lực trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.
Sau những thành công đáng kể từ các tác phẩm như 'Trường học Uy Long', 'Xẩm xử quan', 'Đường Bá Hổ điểm Thu Hương', phim của Châu Tinh Trì trở thành một hiện tượng được khán giả chào đón. Điểm cao nhất của sự nghiệp là ở bộ phim Tây Du Ký năm 1995, đưa Châu Tinh Trì lên tầm tượng đài trong điện ảnh Hồng Kông.

3. Kịch hài, ẩn chứa nhiều nghệ thuật bi thương
Châu Tinh Trì từng nói: 'Khi chứng kiến sự bất công trong xã hội, tôi không luôn đủ can đảm để đứng lên đòi lại công bằng. Những lúc đó, tôi chỉ biết ghi chép lại để biến những câu chuyện đó thành tác phẩm điện ảnh, và hy vọng xã hội của chúng ta sẽ ngày càng hoàn thiện hơn trong tương lai.'
Câu thoại của Châu Tinh Trì là gương phản ánh rõ nét tâm hồn ông về xã hội.
Trong bộ phim 'Nàng tiên cá', có một câu thoại đặc sắc: 'Nếu trái đất không có nước sạch và không khí trong lành, dù bạn có kiếm được bao nhiêu tiền đi nữa, cuộc sống vẫn chỉ dẫn đến ngõ cụt.'
Trong tác phẩm 'Quốc sản 007', có một đoạn thoại độc đáo: 'Ngay cả chiếc quần lót và mảnh giấy vệ sinh bình thường cũng mang theo giá trị riêng của chúng.'
Theo thời gian, các sản phẩm của Châu Tinh Trì trở nên đa dạng hơn. Mặc dù vị thế bậc thầy hài kịch ngày càng mạnh mẽ, nhưng những thông tin tiêu cực xoay quanh ông cũng ngày càng nổi lên. Nhiều bài báo chỉ trích ông là 'đạo diễn tự phong mình là số một', 'làm chủ ôn bảo trên phim trường', 'thách thức sức lao động của đoàn làm phim'.
Sự cố chấp trong việc thực hiện các tác phẩm của Châu Tinh Trì khiến ông mất hòa nhập với những người xung quanh. Ông thường xuyên thúc đẩy việc thay đổi kịch bản và luôn đòi hỏi sự chính xác trong diễn xuất của diễn viên. Khán giả yêu thích những tác phẩm nảy sinh từ sự cố chấp này, nhưng đồng nghiệp của ông lại không chịu nổi sự lạnh lùng của ông trong quá trình làm phim.
Châu Tinh Trì đã trở thành một đạo diễn giàu có, song ông ngày càng bị cô lập trong ngành nghề của mình. Liệu rằng khả năng càng cao, trách nhiệm càng lớn, con người càng trở nên cô đơn?
(Sohu)