Anh như cơn sóng bé nhỏ, còn em, một đại dương vô tận từ ngàn xưa. Khi anh chập chững bước vào, em đã ẩn hiện trong khát vọng. Khi anh chưa thức giấc, em đã mở mắt nhìn...
Anh như cơn sóng bé nhỏ, còn em, một đại dương vô tận từ ngàn xưa. Khi anh chập chững bước vào, em đã ẩn hiện trong khát vọng. Khi anh chưa thức giấc, em đã mở mắt nhìn thấu sự thật. Khi thuyền chưa đến bờ, em đã biết hòn đảo kia ẩn chứa điều gì. Tình yêu của chúng ta là biển sâu...
Mùa hè ấy tựa như một bức tranh tuyệt đẹp của tình yêu. Em vẫn thật xinh đẹp. Phong cảnh vẫn thật đẹp. Hành trình ấy vẫn thật đẹp.
Ngày ấy như lời hẹn, tôi đón em để cùng nhau khám phá miền đất hứa. Gặp lại em, tôi cảm nhận được em gầy dần hơn. Em mang khẩu trang và kính mắt. Một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng. Liệu em đã khóc nhiều lắm không? Đủ để phải che giấu nước mắt khi gặp tôi. Hoặc là em tránh né ánh mắt của tôi. Cả hai đều có thể, có lẽ em không muốn tôi biết những suy tư sâu kín trong lòng em.
Bầu trời dần tối, chúng tôi tìm kiếm chỗ ở. Sau đó, làm thức ăn. Không còn chuyến đi nào đến đảo trong đêm, chúng tôi buộc phải ở lại bờ đất một đêm. Với biển bên cạnh, chỉ có hải sản là đủ. Tôi gọi thêm ly bia, để chúc mừng cho chuyến đi tìm kiếm miền đất hứa này. Lại là những câu chuyện vụn vặt, những trò đùa lặp đi lặp lại của tôi. Bia say, bụng no, chúng tôi rời quán về phòng.
Tiếp tục đêm thôi, vẫn là đêm thôi. Tôi mệt và nằm. Em tắt đèn. Cả hai chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, một sự việc làm tôi giật mình. Em đang ... dưới tôi. Tôi bàng hoàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bất ngờ em nhảy lên tôi và hoàn thành phần còn lại.
Sau khi xong việc, em trở lại bên tôi. Em nhí nhố: 'Muốn gì cũng được đáp ứng ngay mới là điều tuyệt vời nhất' rồi ôm tôi vào giấc ngủ ngon lành.
Tôi không biết nói gì. Có những lời của em, mà đến sau này tôi mới thấu hiểu.
Sáng hôm sau, chúng tôi lên thuyền ra đảo. Phòng được em đặt, đảo được em chọn. Tôi vẫn thường trêu em rằng lợi ích của việc yêu một cô gái du lịch đấy. Em chỉ cười mà không nói gì.
Những ngày ấy, chúng tôi đi chơi như chưa bao giờ phải xa nhau.
Em yêu cầu tôi chụp ảnh cho em. Biển và em. Em và biển. Nhưng việc này làm tôi phát điên. Em bất chợt nản lòng 'Không cần nữa'.
Tôi nhận ra làm phiền em, nhưng em quyết định không để tôi chụp nữa. Tôi không phát điên vì phải chụp nhiều mà vì trời sắp tối. Trời tối, biển lạnh. Biển lạnh, không tắm được. Nhưng với tôi, một người sinh ra và lớn lên ở biển, biển là để tắm.
Có lẽ với em, biển không chỉ để tắm. Điều đó tôi nghĩ.
Nhưng không suy nghĩ nhiều được, bởi vì trước mắt là biển. Tôi lao mình vào biển, em sợ nên không đi theo. Mãi sau, tôi kêu gọi em mới đi xuống. Em lại chụp ảnh cho tôi.
Biển và tôi. Tôi và biển.
Nước biển làm dịu lòng tôi.
Em nói rằng tôi chụp ảnh cho em xấu quá. Người ta chỉ có thể chụp người khác đẹp khi họ cảm nhận được sự đẹp từ bên trong.
Ban đầu, tôi không tin lời đó cho lắm cho đến khi em chụp tôi. Những bức ảnh em chụp, lại đẹp đến bất ngờ.
Sau này, khi tôi nhìn lại một số bức ảnh tôi chụp cho em, tôi nhận ra em thật đẹp và cảnh thật đẹp. Nhưng không có em bên cạnh nữa.
Một trong những bức ảnh em đẹp nhất lại là bức ảnh em đang ... không mặc gì. Em thường gọi tôi là 'dê trẻ', có lẽ đúng vậy.
Có lẽ em đã biết trước trên hòn đảo kia có gì. Cũng có lẽ em đã biết trước kết cục của chúng ta. Vì vậy em thường nhắc đến hai từ 'chia tay'.
Tôi đã chia tay em vào thời điểm em yêu tôi nhất. Đúng như em nói.
Em còn nói thêm rằng “Không phải lúc nào em cũng muốn ... đâu, An ạ”
Tôi nghe câu đó mà không hiểu. Đến sau này, có lẽ phải 1000 năm nữa tôi mới hiểu. Câu đó chứa đựng ý nghĩa của “Em yêu anh”.
“Cảm ơn anh vì đã cho em cảm giác yêu và được yêu”. Những lời này em viết, kèm theo một nụ hôn trên tấm thiệp. Em gửi tặng tôi cùng món quà nhân dịp lễ tình nhân.
Em thường hỏi tại sao tôi không viết thư tình cho em. Hôm nay, tôi mới có câu trả lời. Bởi vì em quá tuyệt vời, nên tôi không biết đánh giá điều đó. Những điều đã mất đi, qua thời gian, qua trải nghiệm mới nhận ra quý giá của chúng.
Và có lẽ, em lớn hơn tôi, có thể từ 1000 năm trước.