Bình giữ nhiệt (còn được gọi là phích nước, bình Dewar, bình cách nhiệt) là dụng cụ dùng để lưu trữ nước nóng, nước ấm, nước lạnh, hoặc các loại chất lỏng và thực phẩm cần duy trì nhiệt độ khác với môi trường xung quanh (cao hơn hoặc thấp hơn nhiệt độ môi trường).
Đặc điểm lịch sử
Phích nước được phát minh bởi nhà vật lý và hóa học người Scotland, Sir James Dewar (1842-1923) vào năm 1892, với sự cải tiến từ thiết bị đo nhiệt lượng của Isaac Newton.
Thiết kế của Dewar nhanh chóng trở thành sản phẩm thương mại vào năm 1904, nhờ hai thợ thủy tinh Đức, Reinhold Burger và Albert Aschenbrenner, nhận ra nó có khả năng giữ nhiệt độ cho cả đồ uống nóng và lạnh.
Thiết kế cấu tạo
Phích nước bao gồm hai phần chính: ruột và vỏ. Vỏ có hình trụ với chiều cao và kích thước thay đổi, làm bằng nhựa hoặc kim loại, đi kèm với các loại nắp khác nhau (nắp nhựa có ren cho phích nhựa, nắp gỗ cho phích kim loại). Nắp giúp ngăn chặn việc truyền nhiệt bằng đối lưu và giữ nước không bị tràn. Phích có quai cầm để dễ dàng di chuyển và có thể trang trí hoa văn hoặc tên thương hiệu. Đáy của phích có thể tháo rời, với một phần lồi nhỏ bên trong nắp để cố định.
Ruột phích là một bình hai lớp, được nối ở miệng và làm bằng thủy tinh phủ bạc để phản xạ tia nhiệt. Giữa hai lớp thủy tinh là chân không, ngăn nhiệt thoát ra ngoài. Đáy ruột phích có thiết bị hút chân không để loại bỏ khí giữa hai lớp và ngăn nhiệt truyền từ nước trong phích ra môi trường bên ngoài. Do đó, nước ở 100°C có thể giữ được từ 65°C đến 75°C sau 24 giờ.
Tài liệu tham khảo
- Burger R., Bằng sáng chế Hoa Kỳ số 872.795, 'Bình hai lớp với không gian chân không giữa các lớp,' ngày 3 tháng 12 năm 1907.
- Sella, Andrea (2008). “Bình Dewar”. Chemistry World: 75. Truy cập ngày 30 tháng 8 năm 2008.
Liên kết tham khảo
Tiêu đề chuẩn |
|
---|