Bài làm: Bình luận về đoạn thơ: 'Tôi muốn tắt nắng đi... Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân'
Phần 1: Dàn ý bình luận về đoạn thơ: 'Tôi muốn tắt nắng đi... Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân'
Phần 2: Bài văn mẫu Phân tích đoạn thơ sau: 'Tôi muốn tắt nắng đi... Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân'
Bài làm:
Trong bốn mùa của một năm, mùa xuân là khoảnh khắc làm hồn người rộn ràng nhất. Bởi vậy, thi sĩ thường xuyên mê say trước vẻ đẹp của mùa xuân và viết ra những bài thơ đầy tình cảm. Bài thơ 'Vội vàng' của Xuân Diệu không phải ngoại lệ, nó là một tác phẩm tuyệt vời, tràn ngập niềm tin yêu cuộc sống và sự thiết tha trước vẻ đẹp tự nhiên.
Bức tranh mùa xuân mở đầu bài thơ như một kỳ quan thiên nhiên, hùng vĩ và tinh tế qua đôi mắt tài năng của Xuân Diệu.
' Tôi mong muốn tắt đi ánh nắng mặt trời
Để cho sắc màu không bao giờ phai nhạt;
Tôi khao khát dừng lại cơn gió
Để hương thơm không lạc mất.'
Ước nguyện của thi sĩ là muốn chống lại sự ràng buộc của tự nhiên để bắt giữ những hương thơm và sắc màu tươi tắn của cuộc sống. Tắt đi ánh nắng để màu sắc không bao giờ phai nhạt, cản trở gió để hương thơm không bao giờ bay đi. Đây là tình yêu mãnh liệt của ông với vẻ đẹp của thế giới tự nhiên.
Mùa xuân đến, cảnh đẹp trên mặt đất trở nên huyền diệu, đa dạng với sắc màu rực rỡ, bản năng sống động cùng với không khí tươi mới của mùa xuân tạo nên một tượng điêu khắc sống động:
'Của chú ong này đây tuần trăng mật;
Ở đây bông hoa của đồng nội xanh tươi;
Này đây lá của cành tơ dịu dàng bay phất;
Của nàng yến anh này đây khúc tình si.
Và đây là ánh sáng nhấp nhô trên đôi mi;
Mỗi sáng sớm, thần vui liên tục gõ cửa;'
Vẻ đẹp của mùa xuân trở thành điểm nhấn quý giá, tình yêu thương tràn ngập, như một bức tranh sống động với sức sống mãnh liệt, khắp nơi đầy màu sắc. Hoa cỏ mọc um tùm trên đồng nội, cành lá như đua nhau nảy mình trước làn gió nhẹ. Và khúc tình si của yến anh, âm nhạc tuyệt vời, tất cả hiện diện sống động, làm đắm chìm tâm hồn. Cụm từ 'đây này' như là lời thốt nhiệt, là cách tác giả diễn đạt niềm hạnh phúc vô bờ trước vẻ đẹp của tự nhiên, khát khao tận hưởng, mê say đắm trong từng khoảnh khắc.
'Mỗi buổi sớm, thần vui không ngừng gõ cửa'
Mùa xuân mang đến niềm vui thiêng liêng, hạnh phúc lan tỏa khắp nơi, xua đi những khó khăn, đau khổ. Thần niềm vui mỗi sớm mai đều đến mang theo hy vọng, tình yêu và nhiệt huyết tràn đầy. Mùa xuân, giống như tâm hồn của Xuân Diệu, tràn ngập năng lượng mới, tràn đầy tình yêu thương. Và chính vào những ngày này, xuân như một người tình nhỏ bé, khiến trái tim thi sĩ ngập tràn niềm say mê, quyến luyến, thăng hoa, và thổn thức vô tận:
'Tháng giêng êm đềm như nụ hôn mềm mại'
Vẻ đẹp của con người trở thành tiêu chí đánh giá thiên nhiên, huyền bí và quyến rũ. Tháng giêng, như đôi môi gần nhau của người yêu, làm người ta khao khát và muốn giữ lấy, thưởng thức đến cùng. Đặc biệt, khi nhìn nhận điều này trong thời gian xuân, tác giả thấy lòng mình càng trân trọng từng khoảnh khắc quý báu của thời gian:
'Tôi tràn đầy niềm hạnh phúc nhưng lại vội vã một nửa con đường
Tôi không chờ đến nắng hạ mới để thấu hiểu hết vẻ đẹp của mùa xuân'
Nhà thơ như tự nhắc nhở mình phải trải nghiệm ngay vẻ đẹp này, không để thời gian trôi qua mà mất đi những điều quý giá, đẹp đẽ. Đây là một sự tỉnh táo, cuộc sống biết quý trọng những khoảnh khắc hạnh phúc, ngọt ngào của hiện tại, có ý thức về thời gian và biết trân trọng những điều tốt đẹp nhất.
Nếu mùa xuân trong thơ của Hải Đường êm đềm và hương vị Huế rất đậm, mùa xuân theo Nguyễn Bính hiện lên trong sắc màu của quê hương, còn mùa xuân của Xuân Diệu lại đánh thức mọi giác quan, mãnh liệt và cuồn cuộn. Đoạn thơ ngắn nhưng giàu ý nghĩa, qua bức tranh xuân tuyệt vời, tác giả thể hiện tình yêu mãnh liệt dành cho thiên nhiên và khao khát trọn vẹn, viên mãn vẻ đẹp cuộc sống.