Hóa thân Vũ Nương kể Chuyện người con gái Nam Xương qua 16 mẫu văn được lựa chọn kỹ lưỡng, đầy ấn tượng, giúp học sinh lớp 9 dễ dàng nắm bắt toàn bộ nội dung chính và hiểu sâu hơn về cuộc đời đầy oan trái, bất hạnh của nhân vật.
Vũ Nương được tưởng tượng là một người phụ nữ vô cùng hiền hậu, toàn tâm toàn ý yêu thương gia đình và có lòng từ bi sâu sắc. Hình ảnh của Vũ Nương phản ánh rõ nét những phẩm chất đặc trưng của phụ nữ trong xã hội phong kiến xưa. Hãy cùng đọc bài viết dưới đây của Mytour để nâng cao kỹ năng kể chuyện theo góc nhìn của Vũ Nương.
Kế hoạch Kể lại Chuyện người con gái Nam Xương
Bố cục 1
1. Khai mạc:
- Tự giới thiệu: Gia đình, ngoại hình, tính cách và cuộc hôn nhân với Trương Sinh.
2. Nội dung chính:
- Lý do tôi quyết định kết hôn với Trương Sinh
- Sự kiện Trương Sinh nhập ngũ gây cho tôi nhiều đau đớn và suy tư
- Thời khắc chia ly đầy tiếc nuối, xúc động giữa tôi và chồng
- Mẹ chồng mắc bệnh nặng, qua đời khiến tôi đau lòng
- Trương Sinh trở về, mang theo những kỷ niệm cho cả gia đình
- Hiểu lầm làm chồng tôi không lắng nghe giải thích của tôi
- Tôi nhảy xuống sông Hoàng Giang vì hiểu lầm từ chồng
- Khi chồng tôi nhận ra sự hiểu lầm, mọi chuyện đã qua đi
3. Tổng kết
- Cuộc sống của tôi đã kết thúc nhưng có vẻ như nó vẫn tiếp tục dưới lòng biển.
Bố cục 2
1. Khai mạc
- Tự giới thiệu
- Tổng quan về những trải nghiệm của bản thân
2. Nội dung chính
- Vì chồng tôi có tính nghi ngờ nên tôi phải luôn giữ lòng bình tĩnh để gia đình được hạnh phúc và hòa thuận
- Khi chồng tôi phải ra trận, tôi ở nhà chăm sóc mọi việc một cách chu đáo
- Sau khi chồng trở về, tôi bị nghi ngờ mà không có cơ hội giải thích
- Vì bị oan uổng, tôi đã quyết định tự vẫn để chứng minh sự trong sạch
- May mắn thay, tôi được Linh Phi giúp đỡ và dẫn đến một nơi an toàn dưới nước
- Ở đây, tôi gặp Phan Lang, người quê cùng, và nhờ anh giúp đỡ gửi lời đến chồng để giải oan cho tôi
- Khi chồng đã giải oan, tôi biết ơn và chia tay anh trước khi quay về thủy cung
3. Tổng kết
- Cuộc đời tôi đã trải qua nhiều sóng gió và đau khổ nhưng cuối cùng cũng tìm thấy hạnh phúc
Bố cục 3
1. Bắt đầu: Tóm lược về câu chuyện.
2. Nội dung chính:
Kể lại cốt truyện:
- • Chồng tôi luôn tỏ ra nghi ngờ, khiến tôi phải cẩn thận hơn bình thường.
• Sau khi chồng tôi nhập ngũ, tôi sinh con và đặt tên là Đản.
Vũ Nương kể Chuyện của Người Con Gái ở Nam Xương
Tôi là Vũ Thị Thiết, quê ở làng Nam Xương. Với tấm lòng tốt, tôi đã được Trương Sinh cầu hôn bằng vàng. Sau khi được đồng ý của gia đình, tôi trở thành vợ của anh ấy. Nhưng niềm vui không kéo dài khi chồng tôi phải đi lính.
Ngày chia tay, mọi người đều rơi nước mắt. Mẹ chồng tôi nhắc nhở tôi phải cẩn thận khi chăm sóc con trên chiến trường. Tôi hứa sẽ ở nhà chờ chồng trở về.
Sau mười ngày chồng đi, tôi sinh con trai và đặt tên là Đản, sau đó dốc sức nuôi dạy con.
Vì nhớ con quá, mẹ chồng tôi trở nên yếu đuối hơn. Dù đã cố gắng nhưng bệnh tình không cải thiện. Trước khi ra đi, bà nói lời cuối cùng và tôi phải lo liệu việc ma chay và tế lễ một cách chu đáo.
Sau năm trở về, chồng tôi quay từ chiến trường. Biết mẹ đã khuất, chàng rất đau lòng. Chàng dẫn con đến thăm mộ mẹ. Trưa về, hai cha con trở về nhà. Thấy chồng tỏ ra tức giận, tôi hỏi thăm, nhưng chàng không chịu trả lời. Khi tôi giải thích, chàng vẫn không tin. Tôi quá đau khổ, đã khóc lóc và tự tử xuống sông.
Rất may, tôi được Linh Phi cứu giúp và ẩn náu ở thủy cung. Tại đây, tôi gặp Phan Lang, người từng cứu mạng Linh Phi. Thông qua anh, tôi biết được mọi hiểu lầm đã được giải quyết. Mọi việc bắt đầu từ lời nói ngây thơ của Đản. Đến khi gặp cha, Đản nhận ra rằng Trương Sinh cũng là cha của mình. Trương Sinh hối hận nhưng không thể làm gì nữa. Tôi cảm thấy thương hai cha con đơn côi này.
Phan Lang khuyên tôi quay về nhưng tôi cảm thấy xấu hổ và mất mặt. Nhưng khi nhớ đến quê nhà hoang vắng, tôi đã quyết định quay về. Tôi gửi Phan Lang một bó hoa và lời nhắn nhủ. Trương Sinh đã lập đàn ở bến Hoàng Giang. Tôi ngồi trên kiệu, nói lời cảm ơn và từ biệt trước khi quay trở lại thủy cung.
Vũ Nương kể lại Chuyện của Người Con Gái ở Nam Xương
Đã hơn một năm kể từ khi tôi rời xa Trương Sinh. Mặc cho cuộc sống ở thủy cung vui vẻ, tôi vẫn luôn nhớ về quá khứ.
Tôi là Vũ Thị Thiết, sinh ra và lớn lên ở Nam Xương. Mọi người thường khen ngợi về vẻ đẹp và tính cách dịu dàng, nết na của tôi. Khi đến tuổi lập gia đình, Trương Sinh đã đến nhà cầu hôn tôi với một trăm lạng vàng. Sau khi được sự đồng ý của gia đình, tôi kết hôn với anh ấy. Biết chồng có tính đa nghi và hay phòng ngừa, tôi luôn cố gắng duy trì hòa thuận trong gia đình. Nhưng hạnh phúc không kéo dài khi chồng tôi phải đi lính.
Trong buổi tiễn đưa, mẹ chồng tôi đã dặn dò cẩn thận. Tôi và chồng đã chia tay trong nước mắt và lời tâm can. Sau khi chồng đi được mười ngày, tôi đã sinh con và đặt tên là Đản. Tôi ở nhà một mình chăm sóc con và chờ đợi chồng trở về.
Mẹ chồng tôi dần mất sức vì nhớ con. Dù tôi đã cố gắng làm mọi cách nhưng không thành công. Trước khi ra đi, bà đã dặn dò tôi một cách cẩn thận. Tôi cố gắng chu toàn việc ma chay.
Sau một năm, khi chồng trở về từ chiến trận, anh ấy rất buồn khi biết mẹ đã qua đời. Anh bế con đến thăm mộ mẹ và chúng tôi về nhà cùng nhau. Anh ấy nghi ngờ tôi không chân thành, và khiến tôi cảm thấy đau lòng. Tôi nói với anh:
- Xin chồng hãy tin tôi. Tôi luôn trung thành với chồng mình kể từ khi anh đi. Tôi không bao giờ nghĩ đến việc phản bội. Mong anh đừng đổ oan cho tôi.
Dù nói thế nào, Trương Sinh vẫn không thể tin. Tôi tắm rửa sạch sẽ, chạy ra bến Hoàng Giang, ngửa mặt lên trời van xin: 'Xin thần sông chứng giám cho duyên số đầy đau đớn này. Bị bỏ rơi bởi chồng con, duyên số thật không lòng với tôi. Hãy cho thiếp một cơ hội, nếu thiếp giữ gìn trinh tiết, xin làm ngọc Mị Nương trên sông, cỏ Ngu mĩ dưới đất. Thiếp sẵn lòng thành chim dạ cá, lừa chồng lừa con, dưới sông thiếp xin làm mồi cho cá tôm, trên trời thiếp xin làm cơm cho diều quạ, và xin hạnh phúc chịu đựng mọi lời phỉ nhổ từ mọi người'. Tôi kết thúc lời nói và gieo mình vào dòng nước.
Sau đó, tôi được Linh Phi đưa đến Thủy Cung để ẩn náu. Một ngày, tôi gặp Phan Lang. Phan Lang từng được Linh Phi cứu giúp, nên khi tôi gặp khó khăn, anh đã không ngần ngại giúp đỡ. Trò chuyện với Phan Lang, tôi nghe về câu chuyện của chồng mình. Dù tức giận, nhưng anh ta vẫn muốn tìm tôi về. Chỉ khi thấy bóng của tôi dưới ánh đèn buổi tối, đứa con mới chấp nhận sự thật về cha mình. Khi đó, tôi mới nhận ra sự hiểu lầm của mình. Chồng tôi hiểu lầm về tôi khi thấy bóng của 'cha' dưới vách nhà, mà đó chỉ là trò đùa của tôi với con trong những đêm anh vắng nhà. Dù tiếc nuối, nhưng đã quá muộn. Nghe điều đó, lòng tôi đau đớn lắm, và tôi nhớ về hai cha con cực kỳ.
Hiểu được tâm trạng của tôi, Phan Lang khuyên tôi nên quay về cuộc sống thường nhật. Ban đầu, tôi không đồng ý vì tôi không muốn gặp gỡ mọi người nữa. Nhưng vì nhớ quê nhà, tôi quyết định gửi một chiếc hoa vàng và nhờ Phan Lang truyền đạt với Trương Sinh. Như dự đoán, Trương Sinh đã tổ chức đám tang ở bến Hoàng Giang. Đến ngày thứ ba, tôi đã ngồi trên chiếc xe hoa, cùng với năm mươi chiếc xe cờ, tỏa sáng giữa dòng nước. Sau khi từ biệt mọi người, tôi quay trở lại Thủy Cung.
Câu chuyện buồn ấy vẫn mãi ám ảnh tôi. Chẳng có lúc nào tôi không nhớ về gia đình, chồng con. Nếu không có sự hiểu lầm, có lẽ cuộc sống của tôi sẽ tràn đầy hạnh phúc bên những người thân yêu.
Kể lại Chuyện của Cô gái Nam Xương - Mẫu số 1
Như thường lệ, mỗi năm một lần thủy cung lại tổ chức hội mùa xuân. Năm nay, để tưởng nhớ vua Thủy Tề, lễ hội mùa xuân được chuẩn bị cầu kỳ, chu đáo hơn bao giờ hết. Sáng sớm hôm đó, Thủy cung đã được trang trí long trọng. Từ xa, đã có thể nhìn thấy hàng cờ tung bay, tiếng trống, tiếng chiêng vang lên rộn ràng. Khi bước vào, cảnh đẹp của thế giới thần tiên hiện ra trước mắt. Những cánh hoa rực rỡ màu sắc lan tỏa hương thơm, những bức tranh chạm khắc tinh xảo, các cung nữ lộng lẫy trong bộ xiêm y. Khi vua Thủy Tề và Linh Phi xuất hiện, hoàng tử, công chúa và quần thần đã sẵn lòng. Khi mọi người đã sẵn sàng và tiệc rượu sắp bắt đầu, vua bắt đầu nói:
- Đã hơn một năm, từ khi Vũ Nương được Linh Phi dẫn về thủy cung sống cùng tiên nữ, mỗi ngày chúng ta thấy nàng u buồn. Phải chăng nàng vẫn nhớ quê nhà, gia đình? Nàng có thể kể cho chúng ta, Linh Phi và mọi người ở đây nghe về cuộc đời của nàng khi còn ở thế giới ngoài đây không?
- Vũ Nương, hãy kể đi! Hãy kể cho mọi người nghe!
Tôi là Vũ Thị Thiết, sinh ra ở Nam Xương. Dù đến từ gia đình nghèo, nhưng từ nhỏ đã được dạy dỗ về lễ nghĩa và cách cư xử đúng mực. Lên 18, tôi trở thành một cô gái xinh đẹp nổi tiếng trong vùng. Đã có không ít chàng trai muốn cưới tôi. Cha mẹ tôi không muốn tôi gặp khó khăn nên đã gả tôi cho Trương Sinh, một người con nhà giàu trong làng. Mặc dù chồng giàu có nhưng thiếu học, nghi ngờ và ghen tuông, vì thế tôi luôn cư xử khôn ngoan. Vợ chồng chưa bao giờ có xích mích.
Hạnh phúc gia đình chưa được lâu thì chiến tranh bùng nổ, khiến tôi và chồng phải xa nhau. Chồng tôi, dù giàu có, nhưng ít học nên phải nhập ngũ. Tin này khiến tôi và mẹ chồng lo lắng. Trước khi ra đi, mẹ tôi nhắc nhở chồng tôi phải giữ mình để an toàn trở về. Chồng tôi vâng lời. Những lúc đó, lòng tôi tràn đầy lo lắng và nỗi buồn, nghĩ về chồng phải ra chiến trường, nơi nguy hiểm, tôi không thể nào khắc nghiệt. Tôi cầm tay chồng mình và nói:
Khi người yêu ra đi, tôi không dám mong mình sẽ được nhận được phần thưởng cao quý như áo gấm và phong hầu khi anh quay trở lại quê nhà. Chỉ cầu ngày anh trở về mang theo hai chữ bình yên thì đủ rồi. Không mấy lâu sau khi chia tay, anh buông lời tạm biệt với biết bao nỗi nhớ thương. Mắt nhòa lệ, lòng đau xót, tôi theo dõi bóng anh cho đến khi anh biến mất sau hàng dâu.
Sau khi chồng tôi đi xa, tôi sinh con trai và đặt tên là Đản. Một năm trôi qua nhanh chóng, nhưng cảm giác nhớ nhung cứ níu chân tôi. Tôi vừa chăm sóc con nhỏ, vừa lo lắng cho mẹ già và lo toan cho gia đình. Tôi chỉ mong chồng sớm trở về. Nhưng mẹ chồng tôi bị ốm do nhớ con trai đi lính. Tôi lo lắng, tìm thuốc khắp nơi, nhưng tình hình không cải thiện. Tôi chuẩn bị lễ cúng, mong thần phật giúp mẹ chồng khỏi bệnh. Tôi khuyên mẹ ăn uống đều đặn, uống thuốc để chữa bệnh. Nhưng mẹ chồng tôi không qua khỏi. Tôi rất đau xót, khóc cho đến khi mắt sưng, và chuẩn bị ma chay tế lễ cho mẹ.
Sau năm năm, chồng tôi trở về bình yên. Nhưng bé Đản không chịu chấp nhận anh. Anh đưa con ra thăm mẹ, còn tôi ở nhà chuẩn bị cơm. Buổi trưa, anh giận dữ và la mắng tôi về việc mình đã làm khi anh đi. Tôi đau lòng và giải thích rằng tôi chẳng làm gì xấu xí. Nhưng anh không tin, và chẳng nghe lời tôi nói. Dù làng xóm bênh vực, anh vẫn không tha thứ. Tôi thất vọng, không biết phải làm gì nữa. Cuộc sống không còn ý nghĩa, mọi nỗ lực của tôi đều bị phủ nhận. Tôi không thể sống trong sự khinh rẻ của mọi người, nên tôi quyết định kết thúc cuộc đời này.
- Vũ Nương ơi! Ta đã biết nỗi oan của nàng và đã cho các tiên trong cung giúp nàng. Hôm nay ta hiểu rõ hơn về nàng và thương nàng hơn. Hãy ở đây với Linh Phi và các cung nữ. Đó cũng là món quà ta muốn dành cho nàng.
Chuyện người con gái Nam Xương - Mẫu 2
Đã hơn một năm, từ khi Trương giải oan, tôi đã trở về dưới thủy cung với Linh Phi và các tiên nữ. Nhưng trong lòng vẫn nhớ nhung quê nhà, cuộc sống hạnh phúc trước kia và con trai.
Tôi là Vũ Thị Thiết từ Nam Xương. Dù gia đình nghèo nhưng tôi được dạy bảo đúng cách. Khi 18 tuổi, tôi được gả cho Trương Sinh. Tôi biết chồng có tính ghen, nhưng luôn giữ khuôn phép.
Chồng tôi đi lính khi đất nước có giặc. Tôi mong anh sớm trở về bình yên. Sau 100 ngày, tôi sinh con trai và chăm sóc con một mình.
Mẹ chồng tôi ốm vì nhớ con trai. Tôi đã cố gắng chữa trị, nhưng cuối cùng bà cũng ra đi. Tôi lo lắng và lo ma chay tế lễ cho bà.
Sau khi giặc tan, chồng trở về. Nhưng con không chịu nhận anh. Anh nặng lời tra hỏi tôi về chuyện xấu tôi làm trong khi anh đi. Tôi không hiểu, chỉ biết khóc. Tôi giải thích về sự chung thủy của mình, nhưng anh vẫn nghi oan.
Tuy nàng không tin, bất kể ai hỏi thì nàng cũng không tiết lộ. Dù làng xóm bênh vực cho nàng nhưng không giúp ích gì, chàng vẫn chỉ biết la mắng và đuổi nàng đi. Nàng cảm thấy tuyệt vọng vì tai họa đột ngột xảy ra nhưng chàng vẫn không thay đổi, lạnh lùng đến đáng sợ. Biết rằng giải thích với người như chàng thật là khó khăn, nên nàng tắm gội sạch sẽ, suy nghĩ thấu hiểu rằng cuộc đời không có ý nghĩa, mọi vất vả với gia đình, ngay cả tấm lòng chăm sóc cho mẹ già, con trẻ bây giờ cũng bị từ chối không thương tiếc. Nàng không thể sống với sự kỳ thị của người khác, chỉ còn một cách là chấp nhận cái chết để minh oan. Nàng đến bến Hoàng Giang, ngước mặt lên trời than cầu mong thần linh chứng minh lòng trung thành của mình, rồi nhảy xuống sông. Nhưng các tiên nữ trong cung đã thấu hiểu nỗi oan của nàng, họ đã mở lối cho nàng vào thủy cung.
Một ngày kia, nàng gặp Phan Lạng, người từng có ơn với Linh Phi nên khi gặp khó khăn đã được Linh Phi giúp đỡ. Phan Lạng kể cho nàng nghe: 'Chàng Trương sau khi thấy vợ mất, tuy tức giận nhưng vẫn muốn tìm kiếm để giữ lấy hiện hình của người vợ đã khuất, nhưng không tìm thấy. Sau đó, vài ngày sau, mọi người nghe chàng ân hận kể lại rằng: Một ngày, khi phòng không ai, đứa con chỉ thấy bóng hình trên tường nói là của cha. Chàng mới thấu hiểu nỗi oan của vợ, ân hận, nhưng đã quá muộn'.
Nghe Phan Lạng kể, nàng cũng cảm thấy xót xa cho chồng con vì không ai chăm sóc họ. Không kiên nhẫn tìm hiểu nguyên nhân mà quá đau đớn tuyệt vọng dẫn tới cái chết. Phan Lạng khuyên nàng nên trở về, ban đầu nàng từ chối vì không muốn đối diện với bất kỳ ai nữa, nhưng sau đó vì nhớ quê hương, gia đình, và mong muốn được làm sáng tỏ, nàng quyết định quay về. Ngày hôm sau, khi Phan Lạng trở về thế gian, nàng đã gửi một bó hoa và lời nhắn cho chàng Trương, nói rằng nàng sẽ quay trở lại. Vài ngày sau đó, Trương Sinh đã tổ chức lễ giải oan kéo dài 3 ngày 3 đêm ở bến sông Hoàng Giang với lòng thành kính và thú thật mong nàng quay về. Thấy điều này, Linh Phi đã khuyên nàng nên trở về với chồng con, nhưng nàng vì có lòng biết ơn với Linh Phi và vì hạnh phúc gia đình đã tan vỡ khó mà làm hàn gắn nên không muốn trở về.
Vào ngày thứ ba, giữa sự mịt mù của thế gian, Linh Phi đã gửi 50 chiếc thuyền hoa lên sông, nàng ngồi trên một chiếc thuyền và gửi lời biệt từ về bờ cho chồng con, sau đó dần dần tan biến.
Câu chuyện của gia đình nàng là một câu chuyện buồn: Dù quá khứ đã trôi qua xa, nhưng có vẻ như cả gia đình vẫn còn bị ảnh hưởng bởi nó. Riêng nàng, dù đã sống trong thế giới hiện tại, nhưng tình yêu với chồng con vẫn mãi sâu đậm trong lòng và khó lòng diễn tả hết được. Cuộc sống đẩy nàng đến cái chết. Hy vọng rằng không ai trong gia đình nào phải trải qua bi kịch như vậy.
Chuyện về cô gái Nam Xương - Mẫu 3
Tôi là Vũ Thị Thiết, quê ở Nam Xương, được người ta gọi là Vũ Nương. Dù sinh ra trong gia đình nghèo khó, nhưng nhờ cha mẹ dạy bảo chu đáo, tôi được mọi người trong làng khen ngợi về tính cách thân thiện, dịu dàng và tư duy tốt. Vì thế, nhiều chàng trai trong làng đã theo đuổi tôi. Trong số đó có Trương Sinh, con trai nhà giàu, đã xin với mẹ và mang trăm lạng vàng để cưới tôi. Nhưng cuộc hôn nhân này mang lại cho tôi nhiều khó khăn. Oh, số phận của phụ nữ trong xã hội phong kiến thật đáng thương!
Ngày đó, tôi biết chồng thường nghi ngờ và ghen tuông nên tôi cố gắng giữ khuôn phép vợ chồng để tránh xảy ra mâu thuẫn. Cuộc sống của chúng tôi êm đềm, và sắp có đứa con đầu lòng, mang lại hạnh phúc không tưởng. Nhưng cuộc sống không bao giờ êm đềm như chúng ta nghĩ. Kẻ thù Chiêm đã xâm nhập vào vùng đất của chúng ta, chồng tôi, người học vấn ít, đã bị gửi đi nhập ngũ vào hàng lính đầu tiên, làm cho cuộc sống trở nên đau buồn hơn. Trong buổi tiễn đưa, tôi chỉ biết rót rượu đầy chén, bày tỏ lòng mong chồng trở về an toàn. Tôi hiểu được những khó khăn mà chồng phải đối mặt, và cầu mong cho sự trở về của anh.
Thời gian trôi đi, việc sinh đẻ đứa con bé Đản đã giúp tôi giảm bớt cảm giác cô đơn và nhớ nhung về chồng. Nhưng mẹ chồng tôi luôn lo lắng cho con trai, và khi tôi sinh bé ốm, bà đã khuyến khích tôi ăn uống đều đặn để chồng trở về. Tôi cầu mong mẹ chồng sẽ khỏe mạnh nhưng giống như mẹ tôi, bà đã không qua khỏi, và trước khi qua đời, bà đã viết lại công lao của tôi.
'Hậu này… phụ mẹ'
Người ta thường nói rằng gieo gió gặt bão. Oan khuất trong cuộc đời tôi đã gieo mầm cho một bi kịch khôn lường. Cảm ơn sự lòng nhân từ trời đất đã dẫn dắt tôi đến thủy cung của Lương Phi, nơi có cuộc sống nhân hậu và đẹp đẽ. Một buổi tiệc, Lương Phi đã mời khách mời với lòng biết ơn, và đó là lúc tôi gặp lại Phan Lang, người từng cứu mạng tôi. Tin từ Phan Lang đã mở lòng chồng tôi hiểu ra nỗi oan của tôi. Cuộc đời sao mà đầy thăng trầm, từ người con yêu thương đến người chồng nghi ngờ và ghen tuông, cuộc sống biến thành một trò chơi đầy khổ đau.
Nghe Phan Lang kể về sự tan tác của gia đình, tôi không kìm được nước mắt. Dù giận chồng, nhưng tôi quyết tâm trở về. Tôi nhờ Phan Lang gửi hoa và lời nhắn khi chồng đến bên bến Trường Giang để giải oan. Tôi được đưa về trong sự trang nghiêm của võng lọng và cờ hoa, nhưng trái tim tôi chỉ biết cảm ơn Phan Lang vì đã giúp tôi tìm lại công bằng và sự thật.
Cuộc sống trần gian thật đầy bất công! Tôi hy vọng xã hội sẽ thay đổi và tạo điều kiện cho phụ nữ được đánh giá cao hơn. Tôi hy vọng câu chuyện của tôi sẽ là một bài học cho mọi người, nhấn mạnh vào sự quý trọng và tôn trọng lẫn nhau. Ghen tuông và đố kị chỉ mang đến đau khổ và tan vỡ gia đình.
Kể lại Chuyện người con gái Nam Xương - Mẫu 4
Tôi là Vũ Nương, quê ở Nam Xương. Người ta khen tôi xinh đẹp và nết na. Họ hy vọng tôi sẽ có một cuộc sống hạnh phúc. Tôi đã gặp và kết hôn với Trương, người rất yêu thương và đa nghi. Tôi cố gắng giữ cho gia đình luôn hạnh phúc và êm đềm.
Cuộc sống êm đềm của tôi bỗng chốc bị xáo trộn khi chiến tranh nổ ra và chồng tôi phải nhập ngũ. Buổi tiễn chồng ra trận, lòng tôi tràn đầy lo lắng và phiền muộn. Tôi chỉ mong chồng trở về an toàn, không mong chàng lập công để được phong hầu. Khi chàng ra đi, tôi ngắm nhìn bóng chàng dần xa dần mờ, lòng đau xót chẳng thể diễn tả được.
Thời gian trôi qua với nhiều cảm xúc khác nhau. Trong lòng tôi, nhớ mong chồng như một vẻn vẹn. Khi con ra đời, mẹ chồng tôi vì nhớ con mà mất sức đến chết. Tôi luôn cố gắng chăm sóc mẹ chồng, nhưng không thể cứu vớt được.
Sau bao ngày chờ đợi, chồng tôi đã trở về. Nhưng sự vui mừng ngắn ngủi khi chàng lại nổi giận với tôi, tưởng tôi đã phản bội. Dù tôi cố giải thích, nhưng chàng không tin. Dù có sự bênh vực từ hàng xóm, kết cục vẫn không thay đổi. Tôi bị chàng đuổi đi, lòng đau đớn.
Tôi hy vọng có một gia đình hạnh phúc. Nhưng giờ đây, tình cảm vợ chồng tan vỡ. Tôi không còn lí do nào để tiếp tục sống. Tôi đã quyết định tự vẫn. May mắn, tôi được cứu và đưa vào thủy cung của Linh Phi.
Trong thủy cung, tôi gặp Phan Lang và gửi lời nhắn đến chồng tôi. Tôi trở về để gặp chàng, nhưng khoảng cách giữa chúng tôi không thể hàn gắn được. Dù lòng còn muốn trở lại, nhưng tôi đã thề với đức Linh Phi. Tôi chỉ biết cảm ơn chàng đã giải oan và quay về thủy cung.
Chuyện người con gái Nam Xương - Mẫu 5
Tôi là Vũ Thị Thiết, quê ở Nam Xương, được mọi người gọi là Vũ Nương. Dù con nhà nghèo nhưng được dạy bảo ân cần chu đáo nên được khen tính tình thùy mị nết na. Chàng Trương Sinh, con nhà hào phú, đã làm thay đổi cuộc đời tôi.
Chồng tôi đa nghi và ghen tức, nhưng tôi vẫn cố gắng giữ gìn hạnh phúc gia đình. Nhưng số phận phụ nữ trong xã hội phong kiến đầy khó khăn.
Cuộc sống êm đềm của chúng tôi bỗng chốc bị xáo trộn khi giặc Chiêm xâm phạm bờ cõi. Buổi tiễn chồng ra trận, tôi chỉ mong chàng trở về bình an.
Sau khi sinh con, mẹ chồng tôi vì nhớ con trai mà sức khỏe suy yếu. Tôi cố gắng chăm sóc, nhưng mẹ không qua khỏi. Trước khi qua đời, bà trăn trối mong chồng về bình an.
'Mong sau này trời ban phúc trạch cho con cháu, giống dòng tươi tốt, đàn con đông đầy, không làm ông xanh kia thất vọng, như con cũng không muốn phụ lòng mẹ.'
Sau khi mẹ chồng qua đời, tôi đã chăm sóc bé Đản như chăm sóc mẹ ruột. Tôi trỏ bóng trên tường mỗi tối và nói với bé rằng 'Cha Đản lại đến đây kìa!'. Bé Đản thường ngây thơ tin là thật và vui vẻ chơi đùa cùng chiếc bóng.
Thấm thoắt đã 3 năm, giặc Chiêm rút về nước. May mắn khi thấy chồng trở về bình an. Tuy vui mừng nhưng cũng buồn khi biết tin mẹ chồng mất. Chồng buồn bã, đưa bé Đản ra thăm mộ mẹ và từ đó lại la mắng tôi không tiếc lời, nghi ngờ tôi hư thân mất nết. Tôi phải phân trần:
'Thiếp đã dựa vào chàng, vì niềm vui nhỏ nhoi của gia đình, ... không thể lên núi Vọng Phu được nữa'.
Nhưng mọi lời tôi nói đều không lọt tai chàng, họ hàng làng xóm vẫn bênh vực tôi nhưng chàng không nghe. Tôi hỏi thì chàng giấu, làm cho tôi không thể thanh minh.
Cuối cùng, chàng đã đuổi tôi ra khỏi nhà. Không ngờ sau 3 năm chia cách, 3 năm ngóng trông, hạnh phúc mà tôi đã cố vun đắp giờ đây tan thành mây khói. Tuyệt vọng cùng cực, tôi chẳng còn hy vọng gì nữa. Tôi chọn tự vẫn để chứng minh danh dự và lòng trong sạch của mình trước dòng sông Trường Giang.
Không ngờ nỗi oan khuất của tôi đã được biết đến, các nàng tiên cá đã đưa tôi xuống thủy cung của Linh Phi, nơi tôi quyết định an cư.
Trong một buổi tiệc, Phan Lang kể tôi nghe về sự hiểu lầm của Trương Sinh. Chỉ vì sự đa nghi và ghen tuông, gia đình tôi đã phải trải qua nhiều khó khăn.
Phan Lang kể về sự tan tác của nhà tôi và quyết định của tôi tìm về để giải oan. Tôi nhờ Phan Lang mang hoa vàng và lời nhắn kêu Trương Sinh lập đàn giải oan bên bến Trường Giang.
Dù chồng và con tôi thật sự muốn trở về, nhưng người chết không thể sống lại. Tôi đã được giải trừ nỗi oan khuất, chỉ còn được hiện hữu trong ký ức trước khi biến mất. Tôi tiếc nuối cho con côi cút không có mẹ, và cho tình nghĩa phu thê chưa được hoàn thiện.
Tôi mong rằng xã hội bất công này sẽ bị thay đổi, và từ cuộc đời của tôi, mọi người có thể học được bài học về cách giữ gìn hạnh phúc. Hạnh phúc gia đình không chỉ được xây dựng trên tình yêu mà còn cần sự tin tưởng và tôn trọng lẫn nhau.
Tôi muốn kể lại câu chuyện của một người con gái từ Nam Xương - Mẫu 6
Tôi là Vũ Nương, con gái của một gia đình nghèo khó, nhưng được cha mẹ dạy dỗ về lòng nhân ái và đạo đức. Vào một ngày đẹp trời, Trương Sinh, vì yêu mến tôi, đã xin mẹ trăm lạng vàng để cưới tôi về làm vợ.
Chồng tôi, Trương Sinh, là người luôn đa nghi và thường phòng ngừa với tôi. Tôi hiểu tính cách của chàng và cố gắng giữ gìn sự hòa thuận trong hôn nhân. Nhưng cuộc sống êm đềm của chúng tôi không kéo dài được lâu vì biến cố xảy ra khi quân Chiêm xâm lược. Chồng tôi, mặc dù là con nhà giàu, nhưng không có học vấn, nên bị ghi tên vào quân đội.
Khi tiễn chồng ra đi, tôi chỉ biết rót chén rượu để chúc phúc cho chàng, mong chàng được an lành trở về mà không quan tâm đến danh vọng hay tài sản. Nhớ đến những ngày xa cách, tôi không kìm nổi nước mắt.
Lúc đó, tôi đang mang thai, chồng ra đi không lâu sau tôi sinh con và đặt tên là Đản. Có con trai, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn về nỗi nhớ chồng. Nhưng mẹ chồng tôi vì tuổi cao và nhớ con trai nên bị bệnh nặng hơn. Tôi cố gắng chăm sóc mẹ chồng nhưng không thành công, trước khi mất, mẹ để lại những lời cuối cùng tha thiết. Giờ chỉ còn mẹ con tôi trong căn nhà trống vắng.
Sau 3 năm, khi giặc tan, chồng trở về an lành như mong đợi. Biết mẹ mất, chàng đưa con đi thăm mộ mẹ, trong khi đó, tôi chuẩn bị mâm cơm để cúng tổ tiên và tạ ơn phù hộ cho chồng bình an trở về, đồng thời để báo tin cho mẹ biết để yên lòng nơi bậc trời.
Không ngờ khi hai cha con trở về, chồng không vui và nặng lời trách móc tôi mất nết... tôi không hiểu lý do, chỉ biết khóc. Tôi cố giải thích rằng mình là con nhà nghèo được nương tựa vào gia đình giàu có, chờ đợi chồng trung thành suốt thời gian anh ấy vắng nhà, nhưng chàng không tin tưởng.
Dù đã cố gắng giải thích và có sự ủng hộ từ làng xóm, chàng vẫn không tin và đuổi tôi đi. Tôi tuyệt vọng và không thể sống chịu sự khinh rẻ của người khác, chỉ có cái chết để minh oan.
Đứng trên bến Trường Giang, tôi van xin thần linh chứng minh tấm lòng chung thủy của mình, sau đó tự vẫn. Nhưng không ngờ, Linh Phi - vợ vua Thủy Tề, thấu hiểu nỗi lòng của tôi, đã cứu vớt tôi và cho tôi ở lại thủy cung.
Một ngày, tôi gặp Phan Lang - người từng được Linh Phi cứu khi gặp nạn. Phan Lang kể rằng Trương Sinh sau khi vợ mất, đã hối hận nhưng đã quá muộn.
Nghe Phan Lang kể, tôi đau lòng cho mình và cả gia đình. Phan Lang khuyên tôi trở về, nhưng tôi muốn được giải oan nên nhờ Phan Lang gửi hoa và lời nhắn cho Trương Sinh.
Sau khi Trương Sinh tổ chức giải oan bên bờ Trường Giang, tôi thấy mong chờ. Linh Phi cũng khuyên tôi về gia đình. Ngày thứ ba, Linh Phi đưa 50 chiếc kiệu hoa giữa dòng sông, tôi ngồi trên một chiếc kiệu và nói lời tạ từ với chồng con trước khi biến mất.
Mặc dù giải oan nhưng quá khứ vẫn còn đó. Tôi sợ cuộc sống trần gian và sự bất công của xã hội. Trở về có lẽ cũng không thể sống trong bình yên, vì vậy khi được giải oan, tôi đã ra đi.
Mong rằng qua câu chuyện của tôi, mọi người sẽ nhận ra giá trị của hạnh phúc gia đình và sự quan trọng của sự tin tưởng, chia sẻ và thấu hiểu.
Kể Chuyện người con gái Nam Xương - Mẫu 7
Tôi là Vũ Nương, sống ở Nam Xương, được mọi người khen ngợi về nết na, thuỳ mị và vẻ đẹp của mình. Trở thành vợ của Trương, chàng yêu thương tôi sâu đậm nhưng lại có tính đa nghi. Tôi cố gắng duy trì khuôn phép trong gia đình để tạo ra một môi trường ấm áp.
Cuộc sống êm đềm của tôi bỗng chốc bị đảo lộn khi chiến tranh xảy ra, chồng tôi phải nhập ngũ dù gia đình chúng tôi có thế lực vài người. Khi chia tay chàng, tôi chỉ mong chàng trở về an toàn, không mong chàng đạt được danh vọng.
Khi tôi mang bầu, mẹ chồng ốm đau vì lo lắng cho cháu. Tôi đã cố gắng chăm sóc mẹ chồng và thể hiện lòng hiếu thảo với chồng.
Sau 3 năm, Trương Sinh trở về an toàn, làm tôi vô cùng hạnh phúc. Nhưng số phận thường không thể đoán trước.
Lúc đó, bé Đản đã biết nói. Khi nghe tin mẹ mất, chàng đau lòng đưa con ra thăm mộ mẹ. Trở về, chàng tỏ ra giận dữ, quát mắng, sỉ nhục tôi mà không lắng nghe lời giải thích. Tôi không biết phải làm sao, chỉ biết chịu đựng lời trách mắng và đánh đuổi của chàng.
Tôi chịu đựng sự tủi nhục và đau đớn, hy vọng chàng sẽ hiểu được tấm lòng của tôi, nhưng không may là mọi điều không như tôi mong đợi.
Tôi nghĩ chỉ có cái chết mới có thể chứng minh sự trong sạch của mình, gột rửa đi nỗi oan thất tiết.
Tôi thề trên bến Trường Giang rằng mình sẽ chứng minh tấm lòng thuỷ chung và trinh bạch của mình bằng cái chết, mong sao gạt bỏ nỗi oan.
Ngờ đâu, nỗi oan của tôi được lòng chư tiên cứu giúp, giúp tôi trở về thủy cung. Mặc dù có cuộc sống sung sướng, nhưng lòng thiếp vẫn bao trùm trong nỗi nhớ thương chồng con.
Sau một thời gian, khi nghe tin Linh Phi tìm được người đã cứu mình, tôi tham dự tiệc và ngạc nhiên khi biết đó chính là Phan Lang - người cùng làng với tôi. Ông kể lại tình hình gia đình tôi và nói rằng chồng tôi đã thấu hiểu và ân hận. Tôi đã gửi hoa vàng cho ông và dặn ông nói với chàng Trương nếu chàng còn tình cảm thì hãy lập đàn giải oan ở bến sông. Chàng Trương đã làm đúng như lời tôi, lập một đàn giải oan ở bến Trường Giang.
Khi thấy chồng con, tôi nghĩ rằng mình muốn trở lại trần gian nhưng liệu cuộc sống vợ chồng có trở lại như xưa không? Tôi đã nói lên tấm lòng của mình trên chiếc kiệu hoa và thấu hiểu rằng cuộc sống này không còn chỗ cho tấm lòng của mình.
Tôi vốn là con nhà nghèo, được dạy bảo về đạo đức và lễ nghĩa. Trương Sinh vì yêu mến tôi đã cưới tôi về. Cuộc sống của chúng tôi ban đầu êm đềm nhưng sau đó bị đảo lộn vì chiến tranh. Chồng tôi phải đi lính và tôi chỉ biết tiễn chồng đi với lòng lo lắng.
Tôi chỉ biết rót rượu đầy và cầu mong chồng được bình an trở về. Nhớ về chồng, tôi không cầm được nước mắt.
Tôi cầu mong chồng trở về an toàn, không cần chức vụ cao quý, chỉ cần sống bình an. Nghĩ về tháng ngày xa cách, tôi không thể ngăn nước mắt chảy xuống.
Một ngày kia tôi gặp Phan Lang, người từng cứu Linh Phi nên khi gặp nạn đã được Linh Phi giúp đỡ. Phan Lang kể cho tôi nghe: “Chàng Trương sau khi mất vợ, dù giận dữ nhưng vẫn nuôi hy vọng tìm lại người nhưng không thành. Sau đó, mấy hôm sau, mọi người nghe chàng kể lại với ân hận rằng: một ngày, phòng không vắng vẻ, đứa con chỉ thấy bóng của chàng trên tường nói rằng cha là Đản. Lúc đó, chàng mới thấu hiểu nỗi oan của vợ, ân hận nhưng đã quá muộn”.
Nghe Phan Lang kể, tôi thấy xót xa cho chồng con vì không có ai chăm sóc. Không kiên nhẫn tìm hiểu nguyên nhân mà quá đau đớn và tuyệt vọng dẫn đến cái chết. Phan Lang khuyên tôi nên trở về, ban đầu tôi từ chối nhưng sau đó, vì nhớ quê hương, chồng con và mong muốn được minh oan, phục hồi danh dự, tôi quyết định quay trở về. Hôm sau, Phan Lang trở về thế gian, tôi gửi theo chiếc hoa vàng và lời nhắn cho chàng Trương, tôi sẽ có ngày trở lại thế gian.
Mấy ngày sau đó, Trương Sinh lập đàn giải oan 3 ngày 3 đêm ở bến sông Hoàng Giang với lòng thành thành chân thành và mong tôi quay về. Thấy vậy, Linh Phi khuyên tôi nên về với chồng con nhưng tôi vì có nghĩa với Linh Phi và gia đình tan vỡ khó hàn gắn nên không muốn trở về. Đến ngày thứ ba, giữa trần gian mịt mù, Linh Phi đã cho 50 chiếc kiệu hoa hiện lên giữa dòng sông. Tôi ngồi trên một chiếc kiệu, nhìn về bờ và nói lời tạ từ với chồng con trước khi từ từ biến mất.
Dù quá khứ đã xa xôi nhưng có lẽ những người trong cuộc vẫn bị ám ảnh mãi mãi. Riêng tôi, dù đã sống trên cõi đời này, nhớ chồng con vẫn sâu sắc không thể diễn tả, bởi cuộc sống đã đẩy tôi vào con đường tận cùng, đứt tình với thế gian. Linh Phi nhiều lần động viên tôi trở về gia đình nhưng tôi luôn từ chối. Bởi tôi hiểu rằng trần gian oan nghiệt đã không còn chỗ cho tôi nữa.
Kể lại Chuyện người con gái Nam Xương - Mẫu 9
Chàng Trương Sinh từng là người bạn cùng làng của tôi. Bởi tình cảm, chàng đã yêu tôi và chúng mình hứa sẽ sống hạnh phúc đến suốt đời. Biết chàng thường ghen, tôi cũng cố gắng giữ gìn khuôn phép, không để cho vợ chồng bất hòa bao giờ.
Năm đó, khi quân giặc quấy nhiễu, chàng, mặc dù con nhà giàu có nhưng không biết chữ, đã phải nhập ngũ. Trước khi ra đi, mẹ chàng dặn dò kỹ lưỡng mọi việc. Trong thời loạn lạc, mẹ chỉ mong chàng giữ gìn bản thân, cẩn thận suy tính trước khi hành động. Tôi rót chén rượu tiễn chồng mà lòng rối bời, nao núng lo lắng cho những khó khăn, gian nan chàng sắp phải đối mặt. Tôi không dám mong đem về danh hiệu, chỉ mong chàng về với hai từ “bình yên”. Khi ấy, tôi đang mang trong bụng giọt máu của chàng. Sau khi chàng ra đi một tuần, tôi sinh được một đứa con trai, đặt tên là Đản.
Thời gian trôi qua, không ai đợi chờ ai và không ai thương xót ai. Nửa năm sau khi chàng Trương đi xa nhà, vì lo lắng cho con, cũng vì tuổi già yếu đuối, mẹ chồng tôi mắc bệnh nặng. Biết mẹ già sắp ra đi, tôi vô cùng đau lòng, ngày đêm cầu nguyện, chăm sóc mẹ, luôn an ủi và động viên. Nhưng số phận không thể tránh khỏi, sức lực cạn kiệt, bà đã ra đi. Trước khi trút hơi thở cuối cùng, bà nhắn nhủ mong tôi nhớ con và cảm ơn tôi đã chăm sóc bà.
Tôi đau đớn tột cùng, vừa thương con, vừa xót chồng. Sau đó, tôi lo lắng chu toàn các nghi lễ, chăm sóc như với cha mẹ ruột của mình. Từ đó, tôi đã quyết tâm phải chăm sóc, nuôi dạy con, dành trọn tình yêu cho chồng. Cuộc sống dần bình yên trở lại khi quân giặc rút quân, chàng cũng trở về.
Khi quay về, Đản đã biết nói. Nghe tin mẹ mất, chàng đau đớn dẫn con đến viếng mộ mẹ. Trưa về, chẳng hiểu vì sao, chàng tức giận, không nghe lời giải thích, chỉ biết la mắng và đuổi đánh tôi. Chàng cho rằng trong thời gian chàng vắng nhà, tôi không giữ trọn đạo vợ chồng. Hàng xóm đến can ngăn nhưng chẳng có hiệu quả.
Tôi rất buồn cho bản thân mình. Không biết phải làm sao, tôi chỉ có thể chịu đựng những lời mắng nhiếc và đòn roi từ chàng, hy vọng chàng sẽ nhận ra tấm lòng chân thành của tôi, nhưng có lẽ mọi việc không như tôi mong đợi.
Chàng ngày càng nóng nảy, đánh đập tôi và đuổi đi. Tôi không biết phải đi đâu. Mang tiếng thất tiết phụ chồng, không cách nào gỡ rửa. Tình nghĩa bao năm nay dường như gần như hết. Xót con còn nhỏ, lại phải chịu tiếng lạnh nhạt của chàng, tôi quyết định rời đi để chứng minh sự trong sạch của mình.
Vô cùng tuyệt vọng, tôi đưa ra quyết định đoạn tuyệt tình nghĩa với chàng, tự tẩy chay và thề nguyện. Gieo mình xuống sông, mong rửa sạch nỗi oan thất tiết, tỏ ra tấm lòng thuỷ chung, trinh bạch, luôn hướng về chồng con.
May mắn thay, Linh Phi cứu được tôi. Khi tỉnh lại, tôi nhận ra mình đang ở trong “cung cấm đền dao” của Người. Dù sống sung sướng, nhưng nỗi nhớ gia đình vẫn không nguôi trong lòng tôi. Linh Phi cũng an ủi và thông cảm giúp tôi giảm bớt đau khổ.
Không lâu sau, tôi nghe tin Linh Phi gặp được ân nhân cứu mình thuở xưa. Tôi gửi chiếc hoa vàng cho chàng Trương Sinh và nhờ Phan Lang nói với chàng về việc lập đàn giải oan ở bến sông. Chàng lập đàn giải oan như lời tôi dặn, và chúng tôi có cơ hội gặp nhau ở gác Triêu Dương.
Đứng giữa dòng nước, trên chiếc kiệu hoa, tôi cất tiếng: “Thiếp biết ơn sâu sắc Linh Phi, hứa sẽ không bao giờ bỏ rơi. Cảm ơn tình yêu của chàng, thiếp không muốn trở lại trần gian nữa”. Từ nay, tôi sẽ ở lại nơi này, mãi mãi chôn vùi cuộc đời, vì thiếp hiểu rằng thế gian này không còn chỗ cho thiếp nữa.
Chuyện về một người con gái Nam Xương - Mẫu 10
Đản ơi, hôm nay là mười năm mẹ con mất. Con đã lớn, ta quyết định sẽ kể lại câu chuyện của mẹ con cho con nghe.
Mẹ con xưa đẹp lắm, nết na và dịu dàng, chỉ cần nhìn là ta đã mê. Khi đó, ta đã xin bà nội con cất trăm lạng bạc để cầu hôn mẹ con. Biết ta ghen tỵ, mẹ con luôn giữ khuôn phép, không để mọi việc mất đi hạnh phúc gia đình. Gia đình chúng ta luôn tràn ngập tiếng cười hạnh phúc. Sau khi cha đi lính, mẹ con vẫn chờ đợi ngày chồng trở về bình yên, không mong đến việc đeo nhẫn phong hầu.
Trong thời gian ba năm ta ở chiến trường, mẹ con vừa làm cha vừa làm mẹ để chăm sóc người mẹ già của ta, sinh con và nuôi dạy con.
Với người mẹ chồng, ta là một người con dâu hiếu thảo. Khi xa nhà, tôi thay mặt người phụ nữ đó phụng dưỡng mẹ mình một cách chu đáo. Khi mẹ ốm, tôi dùng thuốc thang và cầu nguyện cho bà, cùng những lời khuyên răn để bà giảm bớt nỗi nhớ thương con. Khi mẹ mất, lòng thương xót của tôi không giới hạn, tôi tổ chức tang lễ cẩn trọng như với cha mẹ ruột.
Khi tôi về từ ngũ đoàn, nghe tin mẹ đã qua đời, con đang học nói. Tình mẫu tử thiêng liêng, là nguồn an ủi vô bờ đối với tôi nhưng giờ đây không còn nữa. Mẹ mất mà không được tôi đội tang, tôi cảm thấy mình đã phạm tội bất hiếu, một tội lỗi lớn nhất trong đời. Ngay lúc đó, tôi đã đưa con đi thăm mộ bà trước tiên. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy mình là một người con không hoàn hảo. Ước mong về gia đình của tôi chẳng khác gì bọt nước trong cơn mưa.
Khi đưa con đi thăm mộ bà, con cứ khóc mãi và không chịu nín. Rồi con nói rằng ban đêm thường có người đàn ông đến, mẹ con đứng thì đứng, ngồi thì ngồi.
Trong tâm trạng mệt mỏi sau khi trở về từ chiến trường, gia đình là nơi tôi cần, bên cạnh mẹ, vợ và con nhưng ngay khi về nhà, tôi gặp phải bi kịch: không có cơ hội đón giọt máu của mình chào đời; mẹ già đã ra đi… Bà mất, niềm hạnh phúc gia đình nhỏ của tôi chỉ còn lại vợ và con trai. Nhưng con trai tôi không chấp nhận tôi là cha.
Vì tính hay ghen và đa nghi, tôi về nhà với vẻ mặt giận dữ và la lớn. Sau đó, tôi đánh đập, mắng nhiếc và đuổi mẹ con ra khỏi nhà. Dù nàng có khóc lóc cố minh oan, dù hàng xóm có giải thích cho mẹ con trong sạch, nhưng tôi không nghe. Vì quá uất ức, mẹ con đã tự vẫn bằng cách tự vẫn trong sông Hoàng Giang.
Mặc dù giận dữ, nhưng khi biết nàng đã tự vẫn, lòng thương xót động lòng ta và ta đi tìm xác nàng nhưng không tìm thấy. Rồi một đêm, khi có gió thổi nhẹ nhàng và chiếc đèn dầu sáng nhẹ nhàng, con thốt lên rằng cha đã trở về và chỉ vào bóng trên tường. Ta hiểu rằng trong những ngày xa nhà, vì thương nhớ chồng và không muốn con thiếu vắng bóng cha, mẹ đã đặt bóng của mình trên tường, dối trá con rằng đó là cha.
Vì sự ngu dốt và đa nghi, ta đã giết nàng và giờ đây, hối hận đã muộn màng. Nếu lúc đó ta bình tĩnh và lắng nghe nàng giải thích, gia đình ta có lẽ đang hạnh phúc và mẹ con không phải chịu đựng nỗi đau của sự ra đi. Từ khi mẹ con ra đi, căn nhà của ta trở nên trống vắng, con khóc mẹ mỗi đêm, còn ta chỉ biết ôm nỗi nhớ và giận bản thân.
Vài tháng sau đó, tin của Phan Lang là người cùng làng kể lại cho ta biết rằng mẹ con đang sống dưới thủy cung và rất nhớ con, muốn gửi lời nhắn nhủ để ta giải oan cho nàng. Ban đầu ta không tin, nhưng khi nhận được chiếc hoa vàng mà lúc đi mẹ con mang theo, ta sợ hãi và làm theo lời Phan Lang. Sau ba ngày ba đêm, ta gặp được mẹ con bên bến sông Hoàng Giang. Ta muốn giữ mẹ con lại, nhưng lúc đó nàng thoắt ẩn, rồi biến mất trong sương trắng.
Đã quá muộn để ta xin lỗi nàng. Đến cuối đời, ta sẽ không quên được cái khoảnh khắc ta giết nàng, và ta sẽ phải đối mặt với sự cô đơn và nỗi ân hận, chắc chắn đó là quả báo mà ông trời dành cho ta.
Chuyện người con gái Nam Xương - Mẫu 11
Tôi là Vũ Nương, quê gốc ở Nam Xương, nay thuộc huyện Lý Nhân, tỉnh Hà Nam. Dù sống trong vinh hoa phú quý dưới thủy cung, trường thọ, nhưng nỗi đau trong cuộc đời khi bị chồng vu oan vẫn còn mãi trong lòng. Dù đã được minh oan, nhưng nỗi đau ấy vẫn ám ảnh tôi. Câu chuyện của tôi như sau:
Tôi và Trương Sinh kết duyên vợ chồng với nhau khi anh mang trăm lạng vàng đi cầu hôn. Mặc dù chưa đủ lâu, anh đã phải nhập ngũ. Trước khi anh đi, tôi dặn dò mong anh trở về an toàn, không cần mang về vinh hoa phú quý. Tôi lo lắng cho anh nơi chiến trường xa xôi, cầu nguyện cho anh trở về bình an. Tại nhà, tôi chăm sóc mẹ chồng và sinh được một đứa con trai, Đản. Mẹ chồng tôi vì nhớ con trai mà ốm nặng, không qua khỏi. Tôi đã lo ma chay cho bà như cha mẹ ruột của mình. Nhà chỉ còn lại tôi và con. Vì con nhỏ nên tôi thường nói đó là cha con. Mọi chuyện bình yên cho đến khi chồng trở về. Nhận tin mẹ mất, chồng đau đớn muốn bế con đi thăm mộ nhưng con không chịu nghe. Sau này tôi mới biết con không chịu nhận cha vì nó nghĩ cha là người đến vào đêm, đứng khi tôi đứng, ngồi khi tôi ngồi, nhưng không bao giờ chịu để bế Đản. Mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu Trương Sinh cho tôi cơ hội giải thích rằng đó là bóng của tôi. Nhưng chàng không nghe tôi nói, nghi oan và đuổi tôi đi. Tôi đau đớn, cảm thấy như một vết nhơ trên cuộc đời mà không thể gạt bỏ được. Tôi hổ thẹn, không có nơi nương thân. Cuối cùng, tôi thề và tự vẫn trong sông Hoàng Giang, chết với lòng oan khuất. Tôi trở thành tiên nữ và được hậu đãi. Một thời gian sau, Phan Lang được Linh Phi cứu và trở về quê. Tôi gửi tin cho Trương Sinh qua Phan Lang, sau đó biến mất. Nỗi đau của tôi cũng được giảm bớt, dù tôi không thể trở về dương gian nữa.
Trên đây là câu chuyện của tôi. Tôi thương xót cho Trương Sinh phải nuôi con một mình, thương xót cho con tôi lớn lên không có mẹ, và cũng thương xót cho bản thân mình phải chịu cái chết đau đớn này.
Kể lại Chuyện người con gái Nam Xương - Mẫu 12
Tôi tên là Vũ Thị Thiết, quê ở Nam Xương, được gọi là Vũ Nương vì được mọi người yêu quý. Sinh ra trong gia đình nghèo nhưng được cha mẹ dạy bảo ân cần từ nhỏ, hiểu biết lễ nghĩa. Mọi người khen tôi có tính tình nết na và thùy mị. Tôi được Trương Sinh, một chàng trai trong làng mến mộ, cầu hôn với trăm lạng vàng. Dù biết chồng có tính đa nghi, hay ghen, nhưng tôi vẫn cố giữ gìn khuôn phép, chưa từng để xảy ra xích mích với chồng.
Những ngày êm đềm dường như chưa kịp trôi qua thì kẻ thù từ nước Chiêm bất ngờ xâm lược biên giới, chồng tôi dù là người con nhà giàu có nhưng vì học vấn hạn chế đã phải nhập ngũ sớm. Chiến tranh luôn đem theo sự chia ly, mất mát và đau đớn, vì vậy mẹ chồng và tôi đã phải trải qua biết bao nỗi buồn. Trước giờ chia tay, mẹ nhắc chồng phải tự lo cho bản thân, giữ gìn sức khỏe và cẩn thận trên chiến trường, bởi không biết trước được những nguy hiểm có thể xảy ra. Còn tôi, không biết phải nói gì ngoài việc rót ly rượu đầy cho chồng, hy vọng anh sẽ trở về với sự bình yên, không cần phải chiến thắng vẻ vang và danh vọng.
Chỉ sau khoảng mười ngày chồng ra đi, tôi đã sinh được một cậu bé, được đặt tên là Đản, và sau đó tôi phải một mình chăm sóc và nuôi dưỡng con. Nhờ có Đản, một phần nào đó nỗi cô đơn và nhớ mong chồng đã được giảm bớt. Ngày trôi qua tháng, đã nửa năm trôi qua, nhưng nỗi buồn trong lòng tôi vẫn không dịu đi. Mẹ chồng tôi cũng bị bệnh vì quá nhớ con trai, tôi cố gắng dùng mọi phương tiện để chữa bệnh cho mẹ chồng, cầu mong mẹ mau chóng bình phục. Nhưng vì tuổi cao và bệnh nặng, mẹ đã không qua khỏi, trước khi ra đi, mẹ còn trăn trối nói rằng:
“Nếu trời xét lòng thành, ban phúc đức cho con, con cháu nhiều, thì hãy nhớ rằng đứa bé ấy không được phép phụ lòng cha mẹ, như con đã không phụ lòng mẹ.”
Tôi cảm thấy đau lòng và xót xa, cố gắng tổ chức tang lễ và thăm viếng như đã làm với cha mẹ ruột. Từ đó, chỉ còn mình tôi và Đản, tôi luôn nhớ về chồng và muốn bù đắp cho Đản những gì mà anh không thể đồng hành. Mỗi tối, tôi thường chỉ vào bức tường và nói với Đản rằng “Chú Đản lại đến đây rồi đấy!”. Đản còn bé nên cậu ta tin rằng điều đó là sự thật, và thường vui vẻ chơi đùa với bóng của mẹ.
Sau năm năm, khi chiến tranh kết thúc và đất nước được yên bình trở lại. Chồng tôi may mắn trở về nhưng tin mẹ mất khiến anh rất buồn, anh đã đến thăm mộ mẹ và cũng đưa Đản cùng đi. Không biết chuyện gì xảy ra trên đường nhưng khi trở về, tâm trạng của anh trở nên rất tồi tệ, anh đã nghiêm túc trách mắng tôi, nói rằng tôi đã làm hỏng mình, mất đi phẩm giá và sự tôn trọng. Tôi không hiểu được tại sao, tôi chỉ biết khóc và cảm thấy đau lòng. Dù tôi đã cố gắng giải thích và hỏi chồng về điều đó, nhưng anh không trả lời. Tôi biết mình là con gái của gia đình nghèo, được hỗ trợ bởi gia đình chồng giàu có, và tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ làm những điều không đạo lý như vậy. Nhưng có lẽ, tai họa đã ập đến, và dường như không ai tin tôi, ngay cả những người hàng xóm thân thiết.
Chồng vì một cơn ghen tuông đã nóng giận và đuổi tôi ra khỏi nhà. Danh dự của tôi bị tổn thương, ước mơ về một gia đình hạnh phúc cũng tan vỡ từ đây. Tôi tuyệt vọng đến mức chỉ muốn tự tử để chứng minh sự trong sạch của mình. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, tôi đến bến Hoàng Giang, van xin trời chứng minh tấm lòng trung thực của mình, rồi tự nhảy xuống dòng nước lạnh. May mà các nàng tiên của bề trên đã cứu tôi khỏi tử thần, nếu không tôi đã chết đuối từ lâu. Tại cung điện của Linh Phi, vợ vua biển Nam Hải, tôi được tiếp đón một cách nhân hậu. Một ngày nọ, Linh Phi tổ chức yến tiệc để tôn vinh người đã giúp đỡ mình, và tôi ngạc nhiên khi gặp lại Phan Lang, một người từng là hàng xóm của tôi. Từ đây, tôi biết chồng đã hiểu và tha thứ cho tôi, vì khi anh bế con bé ngồi bên đèn dầu, con bé chỉ về phía cha.
Nghe Phan Lang kể, tôi thấy xót xa vì hoàn cảnh của gia đình, chồng con không ai chăm sóc. Tôi cảm thấy hối hận vì đã quyết định tự vẫn quá vội vàng. Phan Lang khuyên tôi nên trở về, dù ban đầu tôi không dám đối diện với người xưa. Nhưng sau cùng, tôi quyết định trở về để nói lời từ biệt. Tôi gửi một chiếc hoa vàng nhờ Phan Lang gửi cho chồng, và nói rằng nếu anh vẫn nhớ tình cũ, hãy tổ chức một đàn giải oan tại bến sông và đốt cây đèn thần xuống nước, tôi sẽ trở về.
Trương Sinh thực hiện đàn giải oan ba ngày ba đêm tại bến Hoàng Giang, thể hiện sự thành tâm và hối lỗi của mình. Linh Phi muốn giúp tôi quay trở lại, và vào ngày thứ ba, tôi cùng năm mươi chiếc kiệu hoa và võng lọng mà Linh Phi đã ban cho, nói lời tạ từ với chồng con trước khi biến mất mãi mãi. Tôi muốn ở lại để báo đáp ơn Linh Phi, đã thề sống chết cũng không bỏ. Sau đó, tôi không bao giờ trở lại thế giới loài người.
Câu chuyện của gia đình tôi đầy bi thương, không có hạnh phúc trọn vẹn. Xã hội xưa khiến phụ nữ phải chịu nhiều đau khổ và bất công. Tôi hy vọng từ câu chuyện của mình, mọi người sẽ rút ra kinh nghiệm là hạnh phúc gia đình cần cả hai vợ chồng cùng nhau chăm sóc và xây dựng. Đừng để cảm xúc và cái tôi làm tan vỡ hạnh phúc gia đình.
Kể Lại Chuyện Của Người Con Gái Nam Xương - Mẫu 13
Tôi là Vũ Thị Thiết, hay được gọi là Vũ Nương. Mọi người thường khen tôi xinh đẹp như một mỹ nhân. Cha mẹ đã dạy dỗ tôi chu đáo. Khi đến tuổi lấy chồng, tôi được Trương Sinh cưới về. Không lâu sau, chồng tôi phải nhập ngũ. Ngày chia tay, chồng tôi nhắc nhở tôi chỉ mong hai chữ bình yên, không mong vọng phú quan.
Khi chồng đi, tôi ở nhà chăm sóc mẹ chồng và con cái, quán xuyến gia đình. Tôi biết chồng tôi dễ nghi và ghen tuông, vì vậy tôi cố gắng giữ gìn khuôn mặt và khuôn phép. Khi mẹ già qua đời, chỉ còn lại tôi và Đản. Tôi nhớ chồng và muốn bù đắp cho con, vì vậy tôi thường chỉ vào bóng của mình và nói với Đản rằng “Cha Đảm lại đến đây!”. Đản tin là thật và thường vui vẻ chơi đùa với bóng của mẹ.
Sau khi chồng trở về, khi biết tin mẹ qua đời, anh buồn và đưa con ra thăm mộ mẹ. Nhưng rồi một bi kịch ập đến khi anh nghi ngờ tôi, không giữ gìn khuôn mặt. Dù tôi đã cố gắng giải thích và phân giải, nhưng chồng tôi không lắng nghe và đuổi tôi ra khỏi nhà. Tôi tìm đến sự chết dưới dòng Trường Giang, nhưng rồi Linh Phi đã cứu tôi và đưa tôi về thủy cung. Sau đó, gặp Phan Lang, tôi mới biết chồng tôi đã hiểu và tha thứ cho tôi, vì khi bế con, con chỉ nhìn vào bóng cha. Tôi nhờ Phan Lang nhắn nhủ chồng, anh lập đàn giải oan tại bến Trường Giang, và tôi hiện về để biểu tình tạ ơn và biến mất.
Tôi mong rằng câu chuyện của mình sẽ là bài học cho mọi người, cần phải tin yêu và tôn trọng lẫn nhau để xây dựng hạnh phúc gia đình.
Kể lại Chuyện người con gái Nam Xương - Mẫu 14
Tôi là Vũ Thị Thiết, quê ở Nam Xương, được mọi người gọi là Vũ Nương. Sinh ra trong gia đình nghèo, nhưng cha mẹ luôn dạy tôi về đạo đức và lòng nhân ái. Trương Sinh yêu tôi nên đã cưới tôi về. Chồng tôi, Trương Sinh, đa nghi và hay ghen tuông, vì vậy tôi luôn giữ khuôn mặt và khuôn phép để tránh bất hòa.
Cuộc sống êm đềm của chúng tôi bị xáo trộn khi quân Chiêm xâm lược. Chồng tôi, mặc dù là con nhà giàu, nhưng vì thiếu học nên phải nhập ngũ. Tôi và mẹ chồng buồn rầu, trong buổi tiễn chàng, tôi chỉ mong chồng giữ gìn mình để trở về an toàn. Một buổi tiễn đầy xúc động, mọi người rơi nước mắt, tiệc tiễn tan, áo chàng vẫn ướt đẫm. Cảnh vật bình yên nhưng lòng người đầy mối quan tâm.
Khi chồng vắng nhà, tôi phải đối mặt với nhiều khó khăn. Nhớ chồng, tôi sinh con và đặt tên nó là Đản theo mong muốn của chồng. Mẹ già yếu dần và trước khi qua đời, bà mong con cháu sống hạnh phúc. Cuộc sống sau này chỉ có hai mẹ con tự lập. Đản thắc mắc về cha, tôi chỉ trỏ vào bóng trên tường và nói rằng đó là cha. Đản tin lời và luôn vui vẻ chơi đùa với bóng của tôi.
Sau 3 năm, chồng trở về an lành. Gặp nhau, chúng tôi hạnh phúc nhưng cũng tiếc nuối. Biết tin mẹ mất, chồng buồn và đưa con ra thăm mộ. Nhưng bất ngờ, chồng la mắng tôi, nghi ngờ tôi không trung thành. Tôi khóc lóc giải thích, nhưng tai họa đã đến quá nhanh.
Kể lại Chuyện người con gái Nam Xương - Mẫu 15
Dường như tất cả lời giải thích của tôi không được chàng nghe, dù họ hàng, láng giềng bênh vực tôi. Chàng chỉ biết ghen tỵ và đuổi tôi ra khỏi nhà, cho rằng tôi đã thất tiết trong thời gian chàng đi lính. Ước mơ hạnh phúc gia đình giờ đã tan vỡ.
Tôi nghĩ chỉ có cái chết mới chứng minh sự trong sạch của mình. Vậy là tôi ra bến Hoàng Giang, than trời và tự vẫn. Nhưng may mắn thay, các nàng tiên cá đã cứu tôi và đưa về thủy cung của Lương Phi.
Một hôm tôi gặp Phan Lang - người cùng làng trước đây đã có ơn với Linh Phi, được Linh Phi cứu khi gặp nạn. Phan Lang kể chuyện cho tôi: “Chàng Trương sau khi thấy vợ chết tuy giận nhưng vẫn động lòng thương cho tìm vớt thây nàng nhưng không thấy. Thế rồi mấy hôm sau nghe con nói về chuyện cái bóng là cha mới thấu hiểu nỗi oan của vợ, ân hận nhưng đã muộn rồi”.
Gặp Phan Lang, tôi nghe được câu chuyện về Trương Sinh và sự hối hận của chàng. Tôi quyết định gửi chiếc hoa vàng nhắn chàng nếu muốn tôi quay về thì hãy lập đàn giải oan. Chàng đã làm như vậy và tôi về gặp chàng. Nhưng rồi tôi quyết định không trở về với chồng.
Lúc trở về, Linh Phi đã cho xuất hiện 50 chiếc kiệu hoa giữa dòng sông, tôi ngồi trên một trong số đó và tạ ơn chàng rồi quay trở lại thủy cung.
Dù đã được giải oan, nhưng quá khứ vẫn là gánh nặng. Tôi sợ cuộc sống đầy gian nan và bất công của xã hội phong kiến sẽ làm đau lòng phụ nữ. Trở về có lẽ cũng không thể tìm lại được bình yên, vì thế khi được giải thoát, tôi đã biến mất. Hy vọng qua câu chuyện của mình, mọi người sẽ nhận ra giá trị của hạnh phúc gia đình. Hãy tin tưởng, chia sẻ và thấu hiểu, chỉ như vậy mái ấm gia đình mới thực sự vững chãi dù có cứng cáp nhưng cũng vô cùng mong manh.