Bộ sưu tập bài văn lớp 5: Tả bác đưa thư gồm 3 bài văn mẫu và dàn ý chi tiết. Đây là tài liệu tham khảo hữu ích giúp các em học sinh lớp 5 cải thiện kỹ năng viết văn tả người một cách nhanh chóng và hiệu quả.
Trong thời đại công nghệ hiện đại, việc nhìn thấy người đưa thư trở nên hiếm hoi. Vậy mời các em đọc bài viết dưới đây của Mytour để cùng hình dung và tả về hình ảnh của bác đưa thư một cách sinh động và sống động.
Dàn ý tả bác đưa thư
1. Mở đầu:
- Mỗi chiều, em thường nhìn thấy bác đưa thư đến.
2. Nội dung chính:
a) Vẻ bề ngoại:
- Bác đưa thư có vẻ ngoài quen thuộc của một người đã trải qua năm mươi tuổi.
- Ông có thân hình trung bình.
- Khuôn mặt vuông vức, cằm rộng.
- Mái tóc đã chuyển sang màu bạc.
- Đôi mắt sáng rực.
- Bàn tay đã có vẻ chai sần do thời gian.
- Thường di chuyển bằng chiếc xe đạp đen.
- Mặc bộ đồ ka ki màu xám.
- Luôn mang theo túi xách đựng những phong bì thư.
b) Tính cách và Hành động:
- Bác đưa thư luôn thân thiện và dễ gần với những người nhận thư.
- Ông luôn nhiệt tình và chăm chỉ trong công việc đưa thư của mình.
- Ông luôn đảm bảo hoàn thành công việc được giao một cách trách nhiệm.
3. Kết thúc:
- Em rất biết ơn và tôn trọng bác đưa thư.
- Bác như một sợi dây vô hình mang thông tin quan trọng đến cho mọi người.
Tả bác đưa thư - Mẫu 1
Trong thời đại hiện đại với công nghệ điện thoại ngày càng phổ biến, hình ảnh của bác đưa thư vẫn mãi in sâu trong tâm trí của chúng em, dù thư tay đã dần được thay thế.
Bác đưa thư của khu nhà chúng em đã trải qua nhiều năm, với vẻ ngoài vững vàng của tuổi tác. Khuôn mặt bác với những nét vẻ đầy tâm hồn và nụ cười thân thiện luôn ấm áp trong lòng mọi người.
Mỗi lần gặp bác làm công việc của mình, chúng em luôn thấy bác mặc bộ quần áo màu xanh lam và đạp chiếc xe đạp cũ kĩ. Bác là người từng làm công nhân ở mỏ than Quảng Ninh, sau đó quay về quê hương và trở thành người đưa thư cho cả khu vực.
Bác đưa thư không chỉ là người làm việc chăm chỉ mà còn là người rất vui tính và thường giúp đỡ mọi người xung quanh. Nhà bác gần với nhà em nên chúng em thường xuyên ghé qua để hưởng những câu chuyện thú vị từ bác.
Ngoài việc vui vẻ và hướng dẫn nhiệt tình, bác còn là người luôn chấp hành trách nhiệm công việc một cách tận tụy. Dù trời nắng hay mưa, bác luôn đảm bảo thư từ và bưu phẩm được chuyển đến tay người nhận. Tôi không nhớ một ngày nào bác nghỉ việc. Nếu cần, bác sẽ quay lại lần hai, lần ba chỉ để đảm bảo mọi thứ đều được giao đến đúng người.
Tôi luôn cảm kích và tôn trọng công việc của bác. Chúc bác luôn khỏe mạnh để tiếp tục công việc quan trọng này.
Mô tả về bác đưa thư - Mẫu 2
Mỗi buổi chiều, khi tôi trở về từ trường, tôi thường gặp bác đưa thư.
Bác có hình dáng cao lớn, khuôn mặt góc cạnh nhưng hiền lành. Đôi mắt sâu thẳm và rạng ngời của bác tỏa sáng mỗi khi bác giao nhận thư từ. Dù không biết bác bao nhiêu tuổi, nhưng nhìn vào mái tóc bạc phơ và những nếp nhăn sâu trên khuôn mặt, tôi đoán bác đã trên năm mươi. Tuy vậy, bác vẫn di chuyển nhanh nhẹn và chắc chắn. Đôi bàn tay của bác vẫn cứng cáp và nhanh nhẹn dù đã trải qua nhiều năm tháng.
Mỗi khi chúng tôi trở về từ trường, bác luôn dừng lại để hỏi đường và chúng tôi thường xum lại gần bên bác. Tôi luôn chú ý đến bộ đồ màu xám của bác, với dòng chữ “Bưu chính viễn thông” trên phù hiệu gắn trên vai áo của bác. Bác vui tính, thường trò chuyện với chúng tôi. Khi tìm đúng địa chỉ, bác lấy ra những phong bì thư từ túi vải, kiểm tra kỹ để không nhầm địa chỉ trước khi trao cho chủ nhân. Bác rất cởi mở và trách nhiệm với công việc của mình. Sau khi giao thư xong, bác chào tạm biệt rồi tiếp tục công việc. Không biết bác đã ghé đến bao nhiêu nhà? Đạp xe đi qua bao nhiêu cây số? Mất bao nhiêu thời gian để trao hết thư trong túi xách? Tôi chỉ biết một điều: Bác luôn tận tụy với nghề và không ngại khó khăn.
Tôi rất kính trọng bác đưa thư. Bác như là một sợi dây vô hình nối kết thông tin giữa mọi người. Tôi hy vọng bác sẽ luôn gặp thuận lợi trong công việc hàng ngày của mình.
Mô tả về bác đưa thư - Mẫu 3
Nhà tôi nằm sâu trong khe núi, gần Trường Thành cổ. Khu vực này ít dân cư, giao thông khó khăn. Mùa hè, những cơn mưa lớn thường làm hỏng đường đi duy nhất vào khe núi; mùa đông, tuyết phủ trắng lối đi uốn khúc. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy những bông tuyết trắng bay trong không khí rồi nhẹ nhàng rơi xuống ngọn cây, mái nhà, và đường phố. Mọi thứ đều trở nên trắng xóa với tuyết. Tôi lo lắng không biết bức thư về kết quả cuộc thi viết văn “Tài năng trẻ” có đến kịp không; chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày trao giải!
Bên ngoài, tuyết rơi ngày càng nhiều. Thời tiết xấu như vậy thì thậm chí cả chim muông và thú rừng cũng phải tìm nơi trú ẩn, huống chi là con người. Nghĩ về điều đó, lòng tôi như lửa đốt. Nhưng bỗng dưng, tôi thấy một bóng người đi bước chập chững trên con đường núi quanh co. Người đó đang đi về phía nhà tôi. Khoảng cách càng ngắn, bộ đồng phục màu xanh quen thuộc càng trở nên rõ ràng. Ôi, đó chính là bác nhân viên bưu chính của làng tôi đúng không? Hôm nay, bác còn thêm một chiếc khăn len màu trắng quàng quanh cổ.
Tôi vội mặc chiếc áo khoác và ra ngoài trong trời gió tuyết ráo. Gió lạnh thổi vào mặt khiến tôi cảm thấy tê buốt như kim châm. Rụt đầu vào lớp áo ấm, tôi cố gắng vượt qua lớp tuyết dày để đến gặp bác Lữ. Bác Lữ lấy một lá thư từ túi xách và trao cho tôi, nói: “Thư của cháu đây, chắc đợi sốt ruột rồi đây.”
Tôi nhận lấy bức thư và mở ra ngay. Sau khi đọc nội dung, tôi vui mừng mỉm cười. Bác Lữ hỏi tôi: “Cháu vui vì chuyện gì vậy?” Tôi hạnh phúc chia sẻ rằng: “Cháu đoạt giải nhì trong cuộc thi viết văn “Tài năng trẻ’. Sắp có xe đến đón cháu ra thành phố để nhận phần thưởng.” Bác Lữ khen: “Cháu giỏi quá! Hãy tiếp tục học hành chăm chỉ để góp phần xây dựng quê hương sau này nhé!” Tôi mời bác vào nhà uống trà nóng, nhưng bác từ chối vì còn nhiều người đợi bác đưa thư. Khi rảnh, bác sẽ ghé nhà cháu.
Mùa đông là thời điểm lạnh lẽo, nhưng những bác Lữ như mặt trời ấm áp, mang lại niềm vui và ấm áp cho mọi người bằng những bức thư của họ.