Bộ sưu tập văn bản lớp 5: Miêu tả em bé bán vé số gồm 6 bài văn mẫu, đi kèm với dàn ý chi tiết. Điều này sẽ hỗ trợ các em học sinh lớp 5 tham khảo và tích lũy thêm nhiều từ vựng để hoàn thiện bài văn mô tả người của mình một cách nhanh chóng.
Với 6 bài văn mô tả em bé bán vé số, giúp các em dễ hình dung hơn về nhân vật được miêu tả. Đồng thời, cũng giúp các em viết bài văn mô tả người dễ dàng hơn. Mời các em cùng đọc bài viết dưới đây của Mytour để có cơ hội thấy hình ảnh rõ ràng của em bé bán vé số.
Dàn ý mô tả em bé bán vé số
I. Bắt đầu:
- Giới thiệu tình huống gặp gỡ em bé bán vé số: Có thể bắt gặp ở các con phố, trong quán cà phê, hoặc ở các quán nước ven đường,...
II. Nội dung chính:
- Miêu tả về ngoại hình của em bé:
- Em bé khoảng mấy tuổi?
- Dáng vóc, gương mặt, và trang phục của em.
- Miêu tả các hoạt động bán vé số của em bé:
- Âm thanh rao bán của em bé.
- Cử chỉ mời mua vé số.
- Biểu cảm khi có hoặc không có khách mua vé số.
III. Kết luận:
- Ấn tượng của tôi về em bé bán vé số: Sự đồng cảm và lòng thương cảm đối với hoàn cảnh khó khăn và đầy bất hạnh của em, dù còn nhỏ tuổi nhưng phải làm việc để kiếm sống.
Miêu tả em bé bán vé số - Mẫu 1
Buổi chiều tại công viên sôi động, đông người tập thể dục và đi dạo, nhưng cũng có những em bé, cậu bé đến đây để làm việc, đó là bán vé số.
Em bé trông mệt mỏi, dường như đã đi bộ nhiều nơi để bán vé số. Em mặc quần áo cũ kỹ, đội mũ tai bèo màu xanh, mồ hôi nhễ nhại trên khuôn mặt nhưng vẫn cố gắng bán vé và đi tiếp. Trong giỏ tay em có vé số, một chai nước và một chiếc bánh mì khô. Hình ảnh đó khiến ai cũng động lòng thương xót.
Những người thương cảm mua vé số từ em, mang đến cho em niềm vui ngắn ngủi nhưng an ủi phần nào cho hoàn cảnh của em.
Mô tả em bé bán vé số - Mẫu 2
Đêm buông xuống, phố phường im lặng. Dưới ánh đèn đường, tôi nhìn thấy một em bé bán vé số bước đi trên con phố vắng vẻ.
Em bé khoảng mười tuổi, dáng người gầy guộc, ốm yếu. Em mang theo xấp vé số và xấp báo khá dày. Đôi mắt đen của em đầy lo âu, khuôn mặt biểu lộ nét buồn khó tả. Trong áo mỏng mặc, mái tóc vàng hoe buông xuống trán, trông em thật mệt mỏi. Đôi chân em nhỏ nhưng phong trần, lúc đi chậm như suy tư, lúc đi nhanh vội vã. Em rao vé số và báo mới, nhưng không ai đáp lại. Em khóc buồn, nhưng vẫn tiếp tục đi.
Gió thổi nhẹ nhàng, làm dịu đi nỗi buồn của em. Em đi xa, nhưng tôi vẫn nhìn theo. Mọi nhà đã ngủ say. Em chỉ còn cây cỏ bên đường để chia sẻ nỗi buồn.
Tôi cảm động trước cuộc sống khó khăn của em bé. Tôi hy vọng tất cả trẻ em đều có gia đình yêu thương, được học tập và có tương lai tươi sáng.
Mô tả em bé bán vé số - Mẫu 3
Mỗi sáng, tiếng rao lanh lảnh quen thuộc của cậu bé bán vé số vang lên từ tiệm cà phê đầu ngõ: “Vé số, vé số chiều sổ đây! Vé trúng đây!”
Cậu bé nhỏ tuổi, thân hình bé nhỏ so với tiếng rao quen thuộc. Tay chân cậu ốm yếu, đen đúa. Cậu mặc quần đùi xanh cũ và áo sơ mi ngắn tay rách rưới. Mũ vải bạc của cậu che đầu, mái tóc rậm rạp. Khuôn mặt tròn trĩnh, da nâu sạm, đôi mắt sáng lấp lánh. Cậu là một trong những cậu bé bán vé số may mắn, luôn vui vẻ chào mời khách. Dù gặp khó khăn, cậu vẫn kiên nhẫn và lịch sự. Cuộc sống của cậu đôi khi gặp rắc rối, nhưng cậu vẫn không bao giờ từ bỏ niềm vui.
Cậu rất thích đọc sách báo, đặc biệt là truyện “Thám tử lừng danh Conan”. Em cảm thấy thương cho cậu bé và quyết định mượn sách cho cậu đọc.
Thấy hoàn cảnh của cậu bé, em cảm thấy thương cho cậu. Em quyết định mượn sách cho cậu đọc, để cậu có thêm niềm vui sau giờ làm việc vất vả.
Mô tả em bé bán vé số - Mẫu 4
Chiều chủ nhật, em và bố ngồi trong quán cà phê và thấy một cậu bé bước vào với tập vé số trong tay.
Dường như ai cũng có thể nhận ra đó là một em bé bán vé số. Cậu bé mặc quần vải màu xanh than bạc, áo sơ mi rách rưới. Khi bước vào quán, cậu bé tỏ ra lạnh lùng với khách, nhưng vẫn kiên nhẫn và hoạt bát khi chào mời mua vé số.
Cậu bé rất vui khi có khách mua vé số của mình. Sau khi bán xong, cậu bé tiếp tục bước đi trên phố, tìm kiếm thêm khách hàng.
Mô tả em bé bán vé số - Mẫu 5
Hôm nay, em đã gặp một em bé bán vé số ở quán cà phê ven đường. Em cảm thấy xót xa khi nhìn thấy một đứa trẻ nhỏ tuổi như vậy phải đi làm việc để kiếm sống.
Em bé khoảng 5-6 tuổi, dáng người nhỏ gầy. Khi em gặp em bé, em đã cảm thấy xót xa và đã mua vé số từ em bé. Câu nói của em bé đã khiến em cảm động và xót xa.
Trên đường trở về nhà, tâm trạng của tôi đắn đo, nảy ra một điều ước, mơ ước rằng không còn một đứa trẻ nào phải lạc lõng, lang thang và phải bán vé số nữa. Tất cả đều được quan tâm, bảo vệ và có cơ hội học tập vui chơi.
Tả cảnh một em bé bán vé số - Mẫu số 6
“Vé số đây, vé số ngày hôm nay!”
Đang ngồi với ba trong quán nước ở giao lộ trên đường về, nghe tiếng rao của một đứa trẻ, tôi quay đầu nhìn thấy một em bé cầm một bọc vé số bước vào.
Đứa bé trông khoảng tám, chín tuổi. Dáng người cao gầy. Em mặc chiếc áo sơ mi trắng rách rưới vì đã quá cũ. Chiếc quần tây cũng không khác gì, rách toạc, nhăn nheo, đặc biệt là hai đầu gối. Gương mặt em nhỏ nhắn, đôi mắt sáng sủa nhưng vẫn có chút buồn bã.
Em mời hết mọi người từ bàn này đến bàn khác trong quán. Đặc biệt là khi thấy khách vừa trả tiền nước, em chạy tới hy vọng họ sẽ dùng số tiền lẻ thối lại để mua thêm vé số.
Tuy nhiên, em bị từ chối với thái độ lạnh lùng, ánh mắt dửng dưng của mọi người. Rồi có một bàn gọi em đến. Một ông khách to béo ngồi ngửa, xòe vé số ra, nhích từng tờ để kiểm tra. Ông ta dường như rất hứng thú như thể sắp thắng lớn. Có những vé chỉ còn vài số nữa là trúng độc đắc, ông khách ấy vỗ tay đen đéc vào đùi và la lên tiếc rẻ. Mọi người xung quanh bàn bàn tán xôn xao. Còn đứa bé thì đứng bên cạnh chờ đợi. Chắc em cũng đang cầu mong để khách trúng nhiều để em bán được giá hơn. Khi khách mua và trả tiền xong, em nhảy về bàn khác, không ngớt rao bán và giới thiệu vé số từ các tỉnh.
Tôi lấy ra số tiền đã dành từ sáng nay để mua một vé từ em. Em gật đầu cảm ơn. Dù biết rằng trúng số không dễ nhưng tôi vẫn mua chỉ vì thương đứa bé kia, mới chỉ có tuổi của em mà đã phải chịu khổ với cuộc sống. Ai có thể biết được, chính em đã mang lại hy vọng, niềm mong đợi nhỏ nhoi, thậm chí là vận may trong cuộc sống cho mọi người. Riêng đứa bé, mỗi ngày chỉ được một chút tiền đủ để sống qua hai bữa cơm.
Đứa bé đã đi mất nhưng tôi vẫn còn suy nghĩ. Cùng tuổi với tôi, có nhiều người không may mắn, họ phải chịu khó và tự lo lắng về bản thân. Nếu như em bé kia phải bán vé số như vậy, thì liệu em có thể dành thời gian học hành không?